Chương 25: Tất cả sự thật phía sau
Tì bà phiêu bạc
31/10/2019
Cô mang tâm trạng buồn bã, cứ đi, đi mãi mà vẫn không biết bản thân đi đâu?
Lúc cô hoảng hồn lại thì mới thấy cô đang đi trên đường lớn, xe cộ chạy tấp nập.
Một cơn mưa lớn đổ xuống, khiến cho cô ướt sẫm.
Cô cười tự giễu:"Đến cả ông cũng thấy thương hại tôi sao?".
Mưa ngày một lớn hơn, lại có tiếng sét, cô vẫn không hề hoảng sợ là mấy, vẫn cứ đi.
Đến khi hai chân rụng rã không thể đi nỗi nữa, cộng thêm do mưa nên khiến cô ngất đi.
Những giọt mưa nặng trĩu cứ rơi vào người cô, đau lắm!
Trong cơn mê, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc của ai đó.
Nhưng mà mắt cô nặng mí, không tài nào mở lên nổi.
.....Bệnh Viện.......
Một giấc mơ xuất hiện, cô thấy một người đàn ông đang cố đẩy cô ra khỏi đám cháy, nó cháy rất to rất khủng khiếp, ông ta luôn miệng bảo cô đi đi, đi thật xa, đừng quay về đây nữa.
Cô thật muốn dứt ra khỏi giấc mộng này, nó đáng sợ quá, cô cảm nhận, người đàn ông quá đỗi quen thuộc với cô, không lẽ ông ấy mới chính là ba ruột của cô.
Cố Thần ngồi chăm cô từ nãy giờ, khi thấy cô có chút biểu động, lay lay người cô, gọi:"Hy Hy, tỉnh dậy đi em?".
Anh nhìn thấy đôi mắt cô nheo nheo khó chịu, miệng thì lẩm bẩm gì đó.
Bởi chính vì thanh âm của anh, cho nên cô mới rời khỏi giấc mộng đó, hai mắt khẽ mở lên, cái cô nhìn thấy đầu tiên chính là gương mặt ấy, gương mặt cô ngày nhớ đêm mong, tay cô đưa lên, sờ thử mặt anh:"Thần, là anh thật sao?".
Cố Thần cầm tay cô:"Là anh đây, anh ở đây với em".
Khóe mắt cô có thứ gì đó ẩm ướt, dường như cô đã khóc:"Cuối cùng cũng gặp lại anh rồi, em sợ bản thân không nhìn thấy anh được nữa".
"Đừng nói bậy, bây giờ anh ở đây rồi, em không cần sợ, anh bảo vệ em, anh không rời xa em nữa".
Nhìn thấy cô khóc lòng anh đau như cắt, chỉ vì anh không chu toàn, điều tra tất cả đều sai, nếu như không phải MenDy gọi điện nói cho anh biết tất cả sự thật chắc bây giờ anh đã không còn gặp được cô.
Lúc anh nhìn thấy cô chính là cô đang nằm trên lề đường, mưa đôi xả khiến cơ thể cô run bần bậc, anh lúc đó mới hiểu được, cô quan trọng đến nhường nào, anh cũng rất muốn ngay lập tức đến tìm Bá Nam Phong mà cho ông ta một đấm chết đi.
Dám làm cho người phụ nữ của anh phải chịu khổ, anh nhất định sẽ không tha cho ông ta.
Từ Hy gắng gượng ngồi dậy:"Họ là ba mẹ tại sao nhẫn tâm nói những lời cay độc như vậy?".
Cố Thần ôm cô vào lòng:"Em đừng bận tâm nữa, có một việc anh nên nói cho em, họ thật ra không phải ba mẹ của em. Chẳng qua họ là cô chú của em, ba của em chính là anh trai của Bá Nam Phong, trước khi ba em chết đã căn dặn Bá Nam Phong phải chăm sóc cho em, nhưng không ngờ vì một vụ cháy lớn đã đưa đẩy em rời xa gia đình. Và mọi chuyện cứ thế diễn ra, anh cũng biết được, tất cả những gì khi trước anh điều tra đều sai sự thật, tất cả đều do anh, anh đã khiến em như vậy, anh xin lỗi".
"Anh không cần xin lỗi em, mọi chuyện đã rõ rồi cũng cho nó qua đi, điều em cần lúc này là được ở bên cạnh anh, anh không biết đó thôi, hai ngày ở căn nhà đó, em đều nhớ đến anh".
"Anh cũng rất nhớ em. Lần này em có thể chấp nhận cùng anh bước vào lễ đường chứ?".
Từ Hy buông anh ra, tỏ vẻ kinh ngạc:"Em, em....".
Cố Thần lấy trong túi ra chiếc nhẫn do chính mẹ anh đưa cho, đeo vào tay cô:"Em cũng đã là người của anh rồi, cho nên dù có đồng ý hay không em cũng là vợ anh, anh yêu em".
"......"
Lúc cô hoảng hồn lại thì mới thấy cô đang đi trên đường lớn, xe cộ chạy tấp nập.
Một cơn mưa lớn đổ xuống, khiến cho cô ướt sẫm.
Cô cười tự giễu:"Đến cả ông cũng thấy thương hại tôi sao?".
Mưa ngày một lớn hơn, lại có tiếng sét, cô vẫn không hề hoảng sợ là mấy, vẫn cứ đi.
Đến khi hai chân rụng rã không thể đi nỗi nữa, cộng thêm do mưa nên khiến cô ngất đi.
Những giọt mưa nặng trĩu cứ rơi vào người cô, đau lắm!
Trong cơn mê, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc của ai đó.
Nhưng mà mắt cô nặng mí, không tài nào mở lên nổi.
.....Bệnh Viện.......
Một giấc mơ xuất hiện, cô thấy một người đàn ông đang cố đẩy cô ra khỏi đám cháy, nó cháy rất to rất khủng khiếp, ông ta luôn miệng bảo cô đi đi, đi thật xa, đừng quay về đây nữa.
Cô thật muốn dứt ra khỏi giấc mộng này, nó đáng sợ quá, cô cảm nhận, người đàn ông quá đỗi quen thuộc với cô, không lẽ ông ấy mới chính là ba ruột của cô.
Cố Thần ngồi chăm cô từ nãy giờ, khi thấy cô có chút biểu động, lay lay người cô, gọi:"Hy Hy, tỉnh dậy đi em?".
Anh nhìn thấy đôi mắt cô nheo nheo khó chịu, miệng thì lẩm bẩm gì đó.
Bởi chính vì thanh âm của anh, cho nên cô mới rời khỏi giấc mộng đó, hai mắt khẽ mở lên, cái cô nhìn thấy đầu tiên chính là gương mặt ấy, gương mặt cô ngày nhớ đêm mong, tay cô đưa lên, sờ thử mặt anh:"Thần, là anh thật sao?".
Cố Thần cầm tay cô:"Là anh đây, anh ở đây với em".
Khóe mắt cô có thứ gì đó ẩm ướt, dường như cô đã khóc:"Cuối cùng cũng gặp lại anh rồi, em sợ bản thân không nhìn thấy anh được nữa".
"Đừng nói bậy, bây giờ anh ở đây rồi, em không cần sợ, anh bảo vệ em, anh không rời xa em nữa".
Nhìn thấy cô khóc lòng anh đau như cắt, chỉ vì anh không chu toàn, điều tra tất cả đều sai, nếu như không phải MenDy gọi điện nói cho anh biết tất cả sự thật chắc bây giờ anh đã không còn gặp được cô.
Lúc anh nhìn thấy cô chính là cô đang nằm trên lề đường, mưa đôi xả khiến cơ thể cô run bần bậc, anh lúc đó mới hiểu được, cô quan trọng đến nhường nào, anh cũng rất muốn ngay lập tức đến tìm Bá Nam Phong mà cho ông ta một đấm chết đi.
Dám làm cho người phụ nữ của anh phải chịu khổ, anh nhất định sẽ không tha cho ông ta.
Từ Hy gắng gượng ngồi dậy:"Họ là ba mẹ tại sao nhẫn tâm nói những lời cay độc như vậy?".
Cố Thần ôm cô vào lòng:"Em đừng bận tâm nữa, có một việc anh nên nói cho em, họ thật ra không phải ba mẹ của em. Chẳng qua họ là cô chú của em, ba của em chính là anh trai của Bá Nam Phong, trước khi ba em chết đã căn dặn Bá Nam Phong phải chăm sóc cho em, nhưng không ngờ vì một vụ cháy lớn đã đưa đẩy em rời xa gia đình. Và mọi chuyện cứ thế diễn ra, anh cũng biết được, tất cả những gì khi trước anh điều tra đều sai sự thật, tất cả đều do anh, anh đã khiến em như vậy, anh xin lỗi".
"Anh không cần xin lỗi em, mọi chuyện đã rõ rồi cũng cho nó qua đi, điều em cần lúc này là được ở bên cạnh anh, anh không biết đó thôi, hai ngày ở căn nhà đó, em đều nhớ đến anh".
"Anh cũng rất nhớ em. Lần này em có thể chấp nhận cùng anh bước vào lễ đường chứ?".
Từ Hy buông anh ra, tỏ vẻ kinh ngạc:"Em, em....".
Cố Thần lấy trong túi ra chiếc nhẫn do chính mẹ anh đưa cho, đeo vào tay cô:"Em cũng đã là người của anh rồi, cho nên dù có đồng ý hay không em cũng là vợ anh, anh yêu em".
"......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.