Chương 43: Lợi thế trí mạng (1)
Mặc Bảo Phi Bảo
25/05/2013
Cuộc tấn công khủng bố đột ngột xảy ra làm thay đổi tất cả kế hoạch.
Cùng chơi đùa với CIA dường như luôn có trường hợp như thế này.
Trình Mục Dương ôm vai cô, cười cười, khẽ nói: “Em đi thu dọn hành lý, để anh gọi một cuộc điện thoại.”
Nam Bắc nhìn hắn.
Hắn cười: “Đừng lo lắng.”
“Nếu như anh bất hoà đấu đá với CIA lúc này, về sau cũng không có ảnh hưởng quá lớn với anh, có cần mạo hiểm như vậy không?” Cô cố gắng nói vắn tắt, “Ý em nói là, ở quốc gia mạnh nhất của vùng Trung Đông mà mang đi nhà khoa học hạt nhân của họ.”
“Ảnh hưởng rất lớn,” Trình Mục Dương thấp giọng nói với cô, “Nếu trở thành kẻ địch của CIA, bọn họ sẽ dùng vô số đặc công, người trước hy sinh người sau tiếp bước, lấy mạng của một người hoặc là lật đổ một chính phủ. Ví dụ như Iraq, Afghanistan, hoặc là **. Một kế hoạch của bọn họ có thể duy trì hơn mười năm, anh không muốn dùng cuộc đời sau này để né tránh bọn họ.”
Lời hắn nói không sai.
Kinh phí chiến tranh khổng lồ, còn có liên tục đào tạo các đặc công, không chỉ một người, ngay cả một gia tộc cũng có thể chống lại.
“Cho nên anh cần một cơ hội để xuất hiện trong thân phận khác, trở thành nhân vật công chúng,” Tay Trình Mục Dương trượt đến bên mặt của cô, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da của cô, “Làm từ thiện, đầu tư, phần lớn bỏ vốn vào nước Mỹ, trở thành người đầu tư đến từ bên ngoài lớn nhất của bọn họ và thành bạn bè nộp thuế cho bọn họ.”
Trong khi Nam Bắc nghe hắn nói, cô giúp hắn tháo ra nút áo sơmi, cởi áo, cầm một chiếc áo sạch sẽ đưa cho hắn.
“Em phải biết rằng, tất cả kinh phí của CIA là lấy từ tiền nộp thuế của người dân,” Trình Mục Dương mặc áo sơmi vào, cài nút áo từ trên xuống dưới, “Anh không ném bom cao ốc của bọn họ, lại còn tặng tiền cho bọn họ, không chừng mười năm sau CIA còn muốn đến bảo vệ anh.”
Cô chọn một cái cà vạt, đeo lên giúp hắn: “Vì vậy, chỉ còn thiếu một lợi thế để đàm phán hoà bình.”
Hắn ừ một tiếng.
Chầm chậm cúi đầu hôn lên môi cô.
Cô cũng từ từ đáp lại hắn: “Anh thật sự nham hiểm. Đầu tiên xem CIA như kẻ địch, cùng Trình gia và Moscow loại bỏ triệt để bọn họ, khiến cho kế hoạch vất vả nhiều năm bị phá huỷ trong phút chốc. Bây giờ, lại muốn cho bọn họ thoả hiệp nhận thua, xem anh như là bạn bè?”
“Anh sẽ không làm bạn với bất cứ người nào trong thời gian dài, lại càng không có kẻ thù lâu dài,” Trình Mục Dương nhẹ giọng trả lời cô, “Đây mới là con đường sinh tồn.”
Xảo quyệt, giả dối, tàn khốc, vô tình.
Cô nhớ rõ đánh giá của Ba Đông Cáp về hắn:
Hắn không khởi xướng chiến tranh, lại có thể dễ dàng làm cho chính khách Đông Âu cùng thế lực hắc đạo xảy ra xung đột nội bộ, do đó trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi. Mà tại Moscow hắn thậm chí có một “nguyên tắc im lặng”, những chuyện liên quan đến Trình gia, bất luận là buôn lậu hay giết người, đều không có một hồ sơ nào của chính phủ hay bị truy nã.
Nam Bắc không biết quá khứ của hắn ở Moscow là như thế nào.
Nhưng hiện tại, Trình Mục Dương đang sử dụng kế hoạch này lần nữa trên nước Mỹ.
Bởi vì sự cố ngoài ý muốn, Trình Mục Dương nhanh chóng cùng tập đoàn Saudi Aramco thương lượng đối sách tốt nhất. Ngay sau đó, lúc Nam Bắc lên xe đến thủ đô Riyadh, người phụ trách của chiếc xe nói, bởi vì mục đích chính của chuyến đi này là các vị học giả, tuyên truyền cho trường đại học khoa học kỹ thuật King sắp sửa thành lập, cho nên thái tử và công chúa của Saudi quyết định mở một cuộc chiêu đãi trước khi mọi người đến hội nghị ở Riyadh.
Mời một số học giả, giới thiệu hạng mục đang tiến hành nghiên cứu của mình.
Người phụ trách phân phát ra một danh sách làm bằng tay rất đẹp, cô nhìn đến, bốn người mà Trình Mục Dương đã thu thập hình ảnh đều ở trên danh sách.
“Các vị chắc hẳn rất tò mò, tại sao lần này có phụ nữ xuất hiện trên danh sách?” Âm thanh của người phụ trách mang theo tiếng cười nhìn mọi người, “Bởi vì trường đại học khoa học kỹ thuật King tương lai của chúng tôi sẽ là đại học đầu tiên phá vỡ truyền thống, cho phép nam nữ cùng học với nhau. Cho nên diễn thuyết của học giả lần này cũng mời bốn vị nữ sĩ, mở ra tiền lệ đặc biệt ở Ả Rập Saudi.”
Lý do thật sự rất tốt.
Nam Bắc nhớ tới trước khi rời khỏi phòng, cuộc điện thoại kia của Trình Mục Dương thời gian nói chuyện chưa đến mười phút.
Hắn không chỉ có đầu óc đáng sợ, mà còn có đoàn người có thể nhanh chóng giúp hắn thi hành nhiệm vụ.
Từ lúc cô rời khỏi phòng đã đeo máy liên lạc ẩn bên trong lỗ tai.
Bởi vì cô là phụ nữ cho nên có cơ hội ở cùng với những nhà khoa học nữ, nhưng thực sự được tiến vào hội trường cuối cùng chỉ có hai người là Trình Mục Dương và Kyle. Ba người bọn họ cần cơ hội tốt để mang đi nữ khoa học gia này.
Điều đầu tiên cần làm là phải tìm được cô ta.
Xe chạy từ Al Hasa mà đi, có nhiều lực lượng bảo vệ từ quân vũ trang của chính phủ, nhiều nữ học giả chưa từng gặp qua trường hợp như vậy, một số người đã bắt đầu không nhẫn nại, ánh mắt khẩn trương mà thì thầm trao đổi với nhau. Cô nhìn đến bốn người kia, có bình tĩnh, cũng có hoang mang, nhưng điều này chỉ là biểu hiện bên ngoài, hoàn toàn không thể dựa theo đó mà phán đoán.
Máy liên lạc trước sau vẫn im lặng.
Xe đang chạy trong bóng đêm. Cô nhắm mắt lại tựa người vào ghế muốn nghỉ ngơi trong chốc lát.
Chợt nghe có tiếng vang lên.
“Cục thứ hai của Moscow mời một số nhà khoa học hạt nhân, bọn họ sẽ lắng nghe chủ đề của bốn người kia tại trụ sở chính ở Moscow,” là giọng nói của A Mạn, “Hy vọng nhờ những người đó mà tìm được một chút manh mối.”
Sau giây phút trầm lặng ngắn ngủi.
Âm thanh của Trình Mục Dương nói: đã biết.
Lại rơi vào yên lặng.
Nhưng ngay sau đó, giọng của Trình Mục Dương từ trong máy liên lạc có chút trầm thấp nói: “Bắc Bắc, ngủ một lát đi, tối hôm qua em ngủ không ngon lắm.” Đây là kênh công cộng, cô nghĩ về điều này liền không nhịn được mà đỏ mặt.
Không biết là ai đã nở nụ cười rất đúng lúc.
“Trước khi diễn thuyết nhớ tắt âm thanh.” Trình Mục Dương thản nhiên bổ sung một câu.
Sau đó, các tuyến đều tạm thời thu lại âm thanh.
Ba giờ sau, mọi người đã đến Riyadh.
Đây là thủ đô của Ả Rập Saudi cũng là nơi tập trung quyền hành của hoàng tộc. Vì việc thành lập trường đại học ở Ả Rập Saudi lần này có thể nói là hao tốn nhiều tâm sức. Sau khi các học giả đến, thái tử, công chúa và người phát ngôn đều đích thân xuất hiện để nghênh đón hơn chín mươi nhân tài đỉnh cao của ngành khoa học.
Hành trình kế tiếp vô cùng chặt chẽ.
Đây là lần đầu tiên, nữ học giả và nam học giả ở cùng một chỗ, có cơ hội giao lưu với nhau. Hình ảnh mô phỏng của trường đại học được thái tử đích thân trưng bày ra, có một chút kiêu ngạo mà nói với mọi người ở đây: “Các vị nếu đến sẽ phát hiện tiền lương ở đây không có quốc gia nào sánh bằng. Ngoài lương bổng chúng tôi còn thêm 50% tiền trợ cấp cho cuộc sống của các vị ở nước ngoài, tương đương gấp bốn lần tiền lương ở trường đại học Mỹ. Hơn nữa cấp học bổng toàn phần cho nghiên cứu sinh và tiến sĩ.”
Phần lớn học giả đều có chút kích động, có người hỏi kinh phí nghiên cứu khoa học sẽ như thế nào.
“Kinh phí nghiên cứu khoa học không cần phải xin, chúng tôi có đủ năng lực để cho các vị thực hiện bất cứ đề tài nghiên cứu nào.”
Ngôn luận vô cùng hấp dẫn.
Trình Mục Dương vẫn mỉm cười lắng nghe, hắn không thuộc về nhóm các học giả mà là khách quý. Chu Sinh Thần vừa lúc đứng ở bên cạnh hắn, nhưng dường như không biết Trình Mục Dương, anh ta thì thầm trao đổi với người giáo sư lớn tuổi ở bên cạnh, khi thì gật đầu khi thì lắc đầu.
Nam Bắc biết, khi tiến vào đây, bọn người Ninh Hạo sẽ tập trung vào bốn người phụ nữ kia.
Nếu nhà khoa học kia muốn theo máy bay của vương thất mà rời khỏi, việc đầu tiên là phải nghe trọn vẹn buổi diễn thuyết.
Trong tay cô là danh sách đầy đủ của các diễn giả, ở phía nam giới có tên của Chu Sinh Thần.
Nguồn năng lượng vật liệu, chủ đề là: vật liệu tổng hợp giữa hoá vô cơ halogen và polyme hữu cơ POE (polyoxyethylene).
Thật đúng là siêu phàm.
Mà ngành học chủ yếu của bốn người phụ nữ kia là máy tính, trái đất, môi trường, hải dương. Thoạt nhìn thì không có nhiều liên quan đến công trình hạt nhân. Cô không biết những nhà khoa học đang dự thính ở Moscow có thể thông qua điều gì mà tìm ra sơ hở của bốn người này. Cô chỉ có thể theo sự sắp xếp mà ngồi làm khán giả, ngắm nhìn đồ trang trí Trung Đông ở trong phòng diễn thuyết.
Diễn thuyết đang tiến hành thuận lợi.
Máy nghe trước sau vẫn im thin thít.
Mãi cho đến khi người phụ nữ thứ nhất bước lên bục, Nam Bắc bắt đầu nghe được âm thanh của vài người khác nhau, họ đều dùng tiếng Nga để trao đổi. Có từ tốn, có nhanh chóng, cô nghe không hiểu, nhưng dựa theo giọng điệu mà nói họ rất nghiêm túc, thậm chí căng thẳng.
Khi tràng vỗ tay vang lên, A Mạn dùng tiếng Trung nói với Nam Bắc:
Người này không phải.
Cô thoải mái trở lại, chỉ một giây sau đó, cô lo lắng nhìn về phía ba người kia.
Họ đều ngồi theo sự sắp xếp, xem ra đang lắng nghe rất chăm chú.
Tỷ lệ nam giới rất lớn, qua hai người, rốt cuộc đến phiên người phụ nữ tiếp theo. Vẫn không phải.
Rốt cục khi đến lượt người phụ nữ thứ ba, trong máy liên lạc đột ngột có tiếng tranh luận vô cùng sôi nổi, mà không phải giống như trao đổi bình thường như lúc đầu. Người phụ nữ ở trên bục có một nốt ruồi trên khoé mắt, giọng nói rất thấp, ánh mắt trong toàn bộ quá trình trình bày và phân tích đều rất vững vàng. Nam Bắc vừa lắng nghe ngôn ngữ mà mình không hiểu, vừa cẩn thận quan sát cô ta.
Cho đến khi cô ta xuống bục, A Mạn rốt cục thở dài một hơi:
Có thể chính là cô ta.
Là “có thể” mà không phải khẳng định, nói cách khác vẫn còn chờ đợi người cuối cùng.
Lúc A Mạn đang nói, người phụ nữ thứ ba đã đi xuống dưới.
Đến người cuối cùng lên bục, sau khi giải thích được mười phút, máy liên lạc thế nhưng im lặng trong chốc lát, sau đó khẽ có tiếng trao đổi khiến cho người ta vô cùng lo lắng. Nam Bắc đang chờ tổng kết cuối cùng của A Mạn.
Bỗng nhiên có âm thanh của Trình Mục Dương: “Nói cho tôi biết, có bao nhiêu khả năng.”
Giọng nói của hắn rất rõ ràng, lịch sự nhưng cũng làm cho người ta vô cùng sợ hãi.
Các nhà khoa học Moscow đều im lặng trong khoảng thời gian ngắn ngủi, sau đó họ bắt đầu tranh luận dữ dội. Nhưng rất kiềm chế âm thanh của mình, có thể thấy rõ bọn họ rất sợ hắn.
Tầm mắt Nam Bắc nhất thời dời khỏi bục diễn thuyết, cô nhìn xung quanh hội trường,Trình Mục Dương không ở trong này.
Hắn chắc là đang ở một chỗ nào đó có tầm nhìn trống trải mà xem kỹ những người trên bục diễn thuyết.
Cuộc tranh luận chưa hề ngừng lại, đứng trên bục là người phụ nữ có một đôi mắt màu đen đã nói xong đề tài của mình. Cô ta dùng giọng chính gốc của London mà nói lời cám ơn. Ngay lúc vừa muốn đi xuống, bỗng nhiên có tiếng người nói sorry.
Tất cả mọi người có chút bất ngờ, bởi vì hôm nay vẫn chưa đến phần trao đổi.
Chu Sinh Thần vô cùng lịch sự đứng dậy , dùng tiếng Anh nói: “Xin lỗi, tôi rất hứng thú với đề tài của cô, xin hỏi tôi có thể nêu ra một số vấn đề hay không?” Trao đổi học thuật vô cùng lịch sự nên không ai sẽ từ chối.
Tất nhiên người phụ nữ ở trên bục cũng sẽ không phản đối.
Định hướng của cô ta là kỹ thuật môi trường, của Chu Sinh Thần là nguồn năng lượng vật liệu, nghe ra dường như không liên quan với nhau. Mà vấn đề trao đổi của bọn họ nghe có vẻ rất bình thường. Đề tài không tương quan như là về lò phản ứng hạt nhân.
Tất cả mọi người đang chăm chú lắng nghe.
Máy nghe vẫn duy trì sự im lặng một cách bất ngờ.
“I really appreciated it.” (Tôi thật cảm kích.)
Khi Chu Sinh Thần ngồi xuống, Nam Bắc nhìn về phía anh ta.
Cô xác định nhìn thấy Chu Sinh Thần gật đầu với cô.
Nam Bắc có phần ngạc nhiên.
Trong nháy mắt cô có sự hoài nghi. Nhưng trực giác lại nói với cô, Chu Sinh Thần giúp họ một ân huệ, người phụ nữ này nhất định là người mà Trình Mục Dương hao tâm tốn sức muốn tìm ra.
Người phụ nữ có đôi mắt màu đen đi xuống bục diễn thuyết, trực tiếp từ con đường của khu vực thông tin rời đi đến một nơi, nhìn qua chính là toilet. Nam Bắc theo bản năng đứng lên, im lặng theo sát cô ta.
Cô chỉ kịp thời làm động tác tay khó hiểu để cho Ba Đông Cáp đang ngồi ở cuối hội trường nhìn thấy mà đuổi kịp mình.
Lần này cô lựa chọn tin tưởng Chu Sinh Thần.
“Bắc Bắc?” Thanh âm của Trình Mục Dương từ máy liên lạc truyền qua.
Cùng chơi đùa với CIA dường như luôn có trường hợp như thế này.
Trình Mục Dương ôm vai cô, cười cười, khẽ nói: “Em đi thu dọn hành lý, để anh gọi một cuộc điện thoại.”
Nam Bắc nhìn hắn.
Hắn cười: “Đừng lo lắng.”
“Nếu như anh bất hoà đấu đá với CIA lúc này, về sau cũng không có ảnh hưởng quá lớn với anh, có cần mạo hiểm như vậy không?” Cô cố gắng nói vắn tắt, “Ý em nói là, ở quốc gia mạnh nhất của vùng Trung Đông mà mang đi nhà khoa học hạt nhân của họ.”
“Ảnh hưởng rất lớn,” Trình Mục Dương thấp giọng nói với cô, “Nếu trở thành kẻ địch của CIA, bọn họ sẽ dùng vô số đặc công, người trước hy sinh người sau tiếp bước, lấy mạng của một người hoặc là lật đổ một chính phủ. Ví dụ như Iraq, Afghanistan, hoặc là **. Một kế hoạch của bọn họ có thể duy trì hơn mười năm, anh không muốn dùng cuộc đời sau này để né tránh bọn họ.”
Lời hắn nói không sai.
Kinh phí chiến tranh khổng lồ, còn có liên tục đào tạo các đặc công, không chỉ một người, ngay cả một gia tộc cũng có thể chống lại.
“Cho nên anh cần một cơ hội để xuất hiện trong thân phận khác, trở thành nhân vật công chúng,” Tay Trình Mục Dương trượt đến bên mặt của cô, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da của cô, “Làm từ thiện, đầu tư, phần lớn bỏ vốn vào nước Mỹ, trở thành người đầu tư đến từ bên ngoài lớn nhất của bọn họ và thành bạn bè nộp thuế cho bọn họ.”
Trong khi Nam Bắc nghe hắn nói, cô giúp hắn tháo ra nút áo sơmi, cởi áo, cầm một chiếc áo sạch sẽ đưa cho hắn.
“Em phải biết rằng, tất cả kinh phí của CIA là lấy từ tiền nộp thuế của người dân,” Trình Mục Dương mặc áo sơmi vào, cài nút áo từ trên xuống dưới, “Anh không ném bom cao ốc của bọn họ, lại còn tặng tiền cho bọn họ, không chừng mười năm sau CIA còn muốn đến bảo vệ anh.”
Cô chọn một cái cà vạt, đeo lên giúp hắn: “Vì vậy, chỉ còn thiếu một lợi thế để đàm phán hoà bình.”
Hắn ừ một tiếng.
Chầm chậm cúi đầu hôn lên môi cô.
Cô cũng từ từ đáp lại hắn: “Anh thật sự nham hiểm. Đầu tiên xem CIA như kẻ địch, cùng Trình gia và Moscow loại bỏ triệt để bọn họ, khiến cho kế hoạch vất vả nhiều năm bị phá huỷ trong phút chốc. Bây giờ, lại muốn cho bọn họ thoả hiệp nhận thua, xem anh như là bạn bè?”
“Anh sẽ không làm bạn với bất cứ người nào trong thời gian dài, lại càng không có kẻ thù lâu dài,” Trình Mục Dương nhẹ giọng trả lời cô, “Đây mới là con đường sinh tồn.”
Xảo quyệt, giả dối, tàn khốc, vô tình.
Cô nhớ rõ đánh giá của Ba Đông Cáp về hắn:
Hắn không khởi xướng chiến tranh, lại có thể dễ dàng làm cho chính khách Đông Âu cùng thế lực hắc đạo xảy ra xung đột nội bộ, do đó trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi. Mà tại Moscow hắn thậm chí có một “nguyên tắc im lặng”, những chuyện liên quan đến Trình gia, bất luận là buôn lậu hay giết người, đều không có một hồ sơ nào của chính phủ hay bị truy nã.
Nam Bắc không biết quá khứ của hắn ở Moscow là như thế nào.
Nhưng hiện tại, Trình Mục Dương đang sử dụng kế hoạch này lần nữa trên nước Mỹ.
Bởi vì sự cố ngoài ý muốn, Trình Mục Dương nhanh chóng cùng tập đoàn Saudi Aramco thương lượng đối sách tốt nhất. Ngay sau đó, lúc Nam Bắc lên xe đến thủ đô Riyadh, người phụ trách của chiếc xe nói, bởi vì mục đích chính của chuyến đi này là các vị học giả, tuyên truyền cho trường đại học khoa học kỹ thuật King sắp sửa thành lập, cho nên thái tử và công chúa của Saudi quyết định mở một cuộc chiêu đãi trước khi mọi người đến hội nghị ở Riyadh.
Mời một số học giả, giới thiệu hạng mục đang tiến hành nghiên cứu của mình.
Người phụ trách phân phát ra một danh sách làm bằng tay rất đẹp, cô nhìn đến, bốn người mà Trình Mục Dương đã thu thập hình ảnh đều ở trên danh sách.
“Các vị chắc hẳn rất tò mò, tại sao lần này có phụ nữ xuất hiện trên danh sách?” Âm thanh của người phụ trách mang theo tiếng cười nhìn mọi người, “Bởi vì trường đại học khoa học kỹ thuật King tương lai của chúng tôi sẽ là đại học đầu tiên phá vỡ truyền thống, cho phép nam nữ cùng học với nhau. Cho nên diễn thuyết của học giả lần này cũng mời bốn vị nữ sĩ, mở ra tiền lệ đặc biệt ở Ả Rập Saudi.”
Lý do thật sự rất tốt.
Nam Bắc nhớ tới trước khi rời khỏi phòng, cuộc điện thoại kia của Trình Mục Dương thời gian nói chuyện chưa đến mười phút.
Hắn không chỉ có đầu óc đáng sợ, mà còn có đoàn người có thể nhanh chóng giúp hắn thi hành nhiệm vụ.
Từ lúc cô rời khỏi phòng đã đeo máy liên lạc ẩn bên trong lỗ tai.
Bởi vì cô là phụ nữ cho nên có cơ hội ở cùng với những nhà khoa học nữ, nhưng thực sự được tiến vào hội trường cuối cùng chỉ có hai người là Trình Mục Dương và Kyle. Ba người bọn họ cần cơ hội tốt để mang đi nữ khoa học gia này.
Điều đầu tiên cần làm là phải tìm được cô ta.
Xe chạy từ Al Hasa mà đi, có nhiều lực lượng bảo vệ từ quân vũ trang của chính phủ, nhiều nữ học giả chưa từng gặp qua trường hợp như vậy, một số người đã bắt đầu không nhẫn nại, ánh mắt khẩn trương mà thì thầm trao đổi với nhau. Cô nhìn đến bốn người kia, có bình tĩnh, cũng có hoang mang, nhưng điều này chỉ là biểu hiện bên ngoài, hoàn toàn không thể dựa theo đó mà phán đoán.
Máy liên lạc trước sau vẫn im lặng.
Xe đang chạy trong bóng đêm. Cô nhắm mắt lại tựa người vào ghế muốn nghỉ ngơi trong chốc lát.
Chợt nghe có tiếng vang lên.
“Cục thứ hai của Moscow mời một số nhà khoa học hạt nhân, bọn họ sẽ lắng nghe chủ đề của bốn người kia tại trụ sở chính ở Moscow,” là giọng nói của A Mạn, “Hy vọng nhờ những người đó mà tìm được một chút manh mối.”
Sau giây phút trầm lặng ngắn ngủi.
Âm thanh của Trình Mục Dương nói: đã biết.
Lại rơi vào yên lặng.
Nhưng ngay sau đó, giọng của Trình Mục Dương từ trong máy liên lạc có chút trầm thấp nói: “Bắc Bắc, ngủ một lát đi, tối hôm qua em ngủ không ngon lắm.” Đây là kênh công cộng, cô nghĩ về điều này liền không nhịn được mà đỏ mặt.
Không biết là ai đã nở nụ cười rất đúng lúc.
“Trước khi diễn thuyết nhớ tắt âm thanh.” Trình Mục Dương thản nhiên bổ sung một câu.
Sau đó, các tuyến đều tạm thời thu lại âm thanh.
Ba giờ sau, mọi người đã đến Riyadh.
Đây là thủ đô của Ả Rập Saudi cũng là nơi tập trung quyền hành của hoàng tộc. Vì việc thành lập trường đại học ở Ả Rập Saudi lần này có thể nói là hao tốn nhiều tâm sức. Sau khi các học giả đến, thái tử, công chúa và người phát ngôn đều đích thân xuất hiện để nghênh đón hơn chín mươi nhân tài đỉnh cao của ngành khoa học.
Hành trình kế tiếp vô cùng chặt chẽ.
Đây là lần đầu tiên, nữ học giả và nam học giả ở cùng một chỗ, có cơ hội giao lưu với nhau. Hình ảnh mô phỏng của trường đại học được thái tử đích thân trưng bày ra, có một chút kiêu ngạo mà nói với mọi người ở đây: “Các vị nếu đến sẽ phát hiện tiền lương ở đây không có quốc gia nào sánh bằng. Ngoài lương bổng chúng tôi còn thêm 50% tiền trợ cấp cho cuộc sống của các vị ở nước ngoài, tương đương gấp bốn lần tiền lương ở trường đại học Mỹ. Hơn nữa cấp học bổng toàn phần cho nghiên cứu sinh và tiến sĩ.”
Phần lớn học giả đều có chút kích động, có người hỏi kinh phí nghiên cứu khoa học sẽ như thế nào.
“Kinh phí nghiên cứu khoa học không cần phải xin, chúng tôi có đủ năng lực để cho các vị thực hiện bất cứ đề tài nghiên cứu nào.”
Ngôn luận vô cùng hấp dẫn.
Trình Mục Dương vẫn mỉm cười lắng nghe, hắn không thuộc về nhóm các học giả mà là khách quý. Chu Sinh Thần vừa lúc đứng ở bên cạnh hắn, nhưng dường như không biết Trình Mục Dương, anh ta thì thầm trao đổi với người giáo sư lớn tuổi ở bên cạnh, khi thì gật đầu khi thì lắc đầu.
Nam Bắc biết, khi tiến vào đây, bọn người Ninh Hạo sẽ tập trung vào bốn người phụ nữ kia.
Nếu nhà khoa học kia muốn theo máy bay của vương thất mà rời khỏi, việc đầu tiên là phải nghe trọn vẹn buổi diễn thuyết.
Trong tay cô là danh sách đầy đủ của các diễn giả, ở phía nam giới có tên của Chu Sinh Thần.
Nguồn năng lượng vật liệu, chủ đề là: vật liệu tổng hợp giữa hoá vô cơ halogen và polyme hữu cơ POE (polyoxyethylene).
Thật đúng là siêu phàm.
Mà ngành học chủ yếu của bốn người phụ nữ kia là máy tính, trái đất, môi trường, hải dương. Thoạt nhìn thì không có nhiều liên quan đến công trình hạt nhân. Cô không biết những nhà khoa học đang dự thính ở Moscow có thể thông qua điều gì mà tìm ra sơ hở của bốn người này. Cô chỉ có thể theo sự sắp xếp mà ngồi làm khán giả, ngắm nhìn đồ trang trí Trung Đông ở trong phòng diễn thuyết.
Diễn thuyết đang tiến hành thuận lợi.
Máy nghe trước sau vẫn im thin thít.
Mãi cho đến khi người phụ nữ thứ nhất bước lên bục, Nam Bắc bắt đầu nghe được âm thanh của vài người khác nhau, họ đều dùng tiếng Nga để trao đổi. Có từ tốn, có nhanh chóng, cô nghe không hiểu, nhưng dựa theo giọng điệu mà nói họ rất nghiêm túc, thậm chí căng thẳng.
Khi tràng vỗ tay vang lên, A Mạn dùng tiếng Trung nói với Nam Bắc:
Người này không phải.
Cô thoải mái trở lại, chỉ một giây sau đó, cô lo lắng nhìn về phía ba người kia.
Họ đều ngồi theo sự sắp xếp, xem ra đang lắng nghe rất chăm chú.
Tỷ lệ nam giới rất lớn, qua hai người, rốt cuộc đến phiên người phụ nữ tiếp theo. Vẫn không phải.
Rốt cục khi đến lượt người phụ nữ thứ ba, trong máy liên lạc đột ngột có tiếng tranh luận vô cùng sôi nổi, mà không phải giống như trao đổi bình thường như lúc đầu. Người phụ nữ ở trên bục có một nốt ruồi trên khoé mắt, giọng nói rất thấp, ánh mắt trong toàn bộ quá trình trình bày và phân tích đều rất vững vàng. Nam Bắc vừa lắng nghe ngôn ngữ mà mình không hiểu, vừa cẩn thận quan sát cô ta.
Cho đến khi cô ta xuống bục, A Mạn rốt cục thở dài một hơi:
Có thể chính là cô ta.
Là “có thể” mà không phải khẳng định, nói cách khác vẫn còn chờ đợi người cuối cùng.
Lúc A Mạn đang nói, người phụ nữ thứ ba đã đi xuống dưới.
Đến người cuối cùng lên bục, sau khi giải thích được mười phút, máy liên lạc thế nhưng im lặng trong chốc lát, sau đó khẽ có tiếng trao đổi khiến cho người ta vô cùng lo lắng. Nam Bắc đang chờ tổng kết cuối cùng của A Mạn.
Bỗng nhiên có âm thanh của Trình Mục Dương: “Nói cho tôi biết, có bao nhiêu khả năng.”
Giọng nói của hắn rất rõ ràng, lịch sự nhưng cũng làm cho người ta vô cùng sợ hãi.
Các nhà khoa học Moscow đều im lặng trong khoảng thời gian ngắn ngủi, sau đó họ bắt đầu tranh luận dữ dội. Nhưng rất kiềm chế âm thanh của mình, có thể thấy rõ bọn họ rất sợ hắn.
Tầm mắt Nam Bắc nhất thời dời khỏi bục diễn thuyết, cô nhìn xung quanh hội trường,Trình Mục Dương không ở trong này.
Hắn chắc là đang ở một chỗ nào đó có tầm nhìn trống trải mà xem kỹ những người trên bục diễn thuyết.
Cuộc tranh luận chưa hề ngừng lại, đứng trên bục là người phụ nữ có một đôi mắt màu đen đã nói xong đề tài của mình. Cô ta dùng giọng chính gốc của London mà nói lời cám ơn. Ngay lúc vừa muốn đi xuống, bỗng nhiên có tiếng người nói sorry.
Tất cả mọi người có chút bất ngờ, bởi vì hôm nay vẫn chưa đến phần trao đổi.
Chu Sinh Thần vô cùng lịch sự đứng dậy , dùng tiếng Anh nói: “Xin lỗi, tôi rất hứng thú với đề tài của cô, xin hỏi tôi có thể nêu ra một số vấn đề hay không?” Trao đổi học thuật vô cùng lịch sự nên không ai sẽ từ chối.
Tất nhiên người phụ nữ ở trên bục cũng sẽ không phản đối.
Định hướng của cô ta là kỹ thuật môi trường, của Chu Sinh Thần là nguồn năng lượng vật liệu, nghe ra dường như không liên quan với nhau. Mà vấn đề trao đổi của bọn họ nghe có vẻ rất bình thường. Đề tài không tương quan như là về lò phản ứng hạt nhân.
Tất cả mọi người đang chăm chú lắng nghe.
Máy nghe vẫn duy trì sự im lặng một cách bất ngờ.
“I really appreciated it.” (Tôi thật cảm kích.)
Khi Chu Sinh Thần ngồi xuống, Nam Bắc nhìn về phía anh ta.
Cô xác định nhìn thấy Chu Sinh Thần gật đầu với cô.
Nam Bắc có phần ngạc nhiên.
Trong nháy mắt cô có sự hoài nghi. Nhưng trực giác lại nói với cô, Chu Sinh Thần giúp họ một ân huệ, người phụ nữ này nhất định là người mà Trình Mục Dương hao tâm tốn sức muốn tìm ra.
Người phụ nữ có đôi mắt màu đen đi xuống bục diễn thuyết, trực tiếp từ con đường của khu vực thông tin rời đi đến một nơi, nhìn qua chính là toilet. Nam Bắc theo bản năng đứng lên, im lặng theo sát cô ta.
Cô chỉ kịp thời làm động tác tay khó hiểu để cho Ba Đông Cáp đang ngồi ở cuối hội trường nhìn thấy mà đuổi kịp mình.
Lần này cô lựa chọn tin tưởng Chu Sinh Thần.
“Bắc Bắc?” Thanh âm của Trình Mục Dương từ máy liên lạc truyền qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.