Chương 27: Tổng tuyển cử tại Philippines (3)
Mặc Bảo Phi Bảo
25/05/2013
Khắp nơi đều là những mảnh thủy tinh nhỏ. Vách tường rạn nứt, phòng ốc sụp đổ.
Bên cạnh Nam Bắc là đống gạch vụn, theo bản năng đưa cánh tay lần tìm Trình Mục Dương. Cô quên mất hô hấp, tim đập như sấm, sợ hắn bị thương. Cổ tay cô nhanh chóng bị nắm lấy: “Đừng cử động.”
Trình Mục Dương khẽ nói với cô.
Hắn nói xong, bỗng nhiên liền ho khan hai tiếng, dường như bị bụi đất làm ngạt thở.
Sau vài giây im lặng, lại là tiếng nổ vang thật lớn, còn có tiếng súng bắn theo sau. Cô nghe được đó là tiếng súng Gatling (*), chỉ thường dùng trong chiến tranh, mới có người khuân vác loại súng máy lớn như vậy đến tấn công.
(*) loại súng máy hiện đại có sáu nòng xoay, có cấu tạo đặc biệt so với các loại súng máy nói riêng và súng nói chung.
Nơi này là trụ sở của Moro, tổ chức vũ trang tự do, là tổ chức khó nắm bắt nhất ở Philippines, bắt cóc giết người, tấn công khủng bố, sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Nhưng đêm nay lại bị người khác dễ dàng tấn công.
Giao chiến không ngừng, những vụ nổ vẫn tiếp tục, phòng ốc không ngừng bị phá huỷ.
Bọn họ ở tại góc phía tây bắc, là nơi đầu tiên xảy ra vụ nổ. Cho nên những người tấn công này, hẳn là từ nơi này đánh vào, sau đó từ chỗ này không ngừng giao chiến.
Có tiếng người thét lên, còn có tiếng bắn nhau, dần dần chuyển sang hướng đông nam.
Cô không biết Trình Mục Dương muốn nằm sấp tới khi nào.
“Có người đến, đang dùng tiếng Philippines.” Hắn bỗng nhiên mở miệng.
Nam Bắc nghe hắn nói.
“Hơn nữa, nghe có vẻ là giọng đảo Medan,” Trình Mục Dương tổng kết ngắn gọn, “Không biết là phía chính phủ, hay là các tổ chức khác, không phải nhằm vào chúng ta, nhân cơ hội này, xem thử có thể rời đi hay không.”
Ngay lập tức nghe thấy một tiếng nổ, Trình Mục Dương kéo cô lên từ mặt đất, mang theo cô rút lui theo hướng ngược lại.
Trong bóng đêm tối đen âm u, nơi nơi đều có ánh lửa.
Trong đống hoang tàn, không ngừng có tiếng khóc của phụ nữ và trẻ em.
Trong lúc đó có một người đang cầm súng, xem ra là quân địch.
Trong bóng đêm, Nam Bắc và Trình Mục Dương di chuyển rất nhanh. Dưới chân có thi thể, trong đống hoang tàn cũng có thi thể, khắp nơi đều là xác chết.
Đây không phải là lần đầu tiên cô cùng hắn chạy trốn.
Hơn mười ngày trước, trong sóng thần bão táp, Trình Mục Dương cho dù không thấy gì nhưng vẫn mang cô theo, bơi một ngàn thước. Khi đó Nam Bắc chỉ có thể ỷ lại vào hắn, mà giây phút này, cô mới phát hiện giữa mình và hắn có bao nhiêu sự ăn ý.
Hai người không cần trao đổi bằng lời nói.
Chỉ cần một động tác nhỏ của Trình Mục Dương, cô liền hiểu được con đường mà hắn chọn.
Trình Mục Dương bỗng nhiên dừng bước, trong bóng đêm tìm kiếm, vài giây sau ném ra một thứ.
Cô đưa tay nhận lấy.
Là súng trường xung kích cỡ nhỏ.
Trình Mục Dương cũng cầm một khẩu. Với hơn mười ngày quan sát, hắn đã rất quen thuộc địa hình ở đây, thôn này đối diện với khu rừng nhiệt đới và biển. Những người đột nhiên tấn công vào đây chính là từ bên khu rừng kia mà đến.
Cho nên Trình Mục Dương hiển nhiên sẽ chọn đường biển.
Nam Bắc không biết sự lựa chọn của hắn, chỉ là đi theo hắn, mãi cho đến khi nghe được tiếng sóng biển, cuối cùng hiểu được kế hoạch của hắn. Nhưng khi thấy rõ ràng địa hình nơi này, cô lại dừng bước.
“Làm sao vậy?”Trình Mục Dương quay đầu lại nhìn cô.
“Nơi này —— ”
Cô chưa nói xong, Trình Mục Dương bỗng giơ súng lên, bóp cò súng.
Một người một súng, hắn liên tiếp bắn trúng bốn người. Nam Bắc ở dưới chân hắn, trong tình trạng ngồi chồm hổm, tiếp đạn thêm cho hắn, có một viên đạn rít qua bên tai, đau như kim châm, máu nóng từ tai cô chảy xuống.
Nhanh chóng bị gió thổi lạnh đi.
Cảm giác lạnh thấm vào bờ vai.
May mắn, hai người trong bóng tối, những người đó ở ngoài sáng.
Kỹ thuật bắn của Trình Mục Dương cực kỳ chuẩn, chưa đến hai phút, đã giải quyết xong bảy tám người canh gác ở ven biển.
Cuối cùng hắn cất súng, Nam Bắc mới lấy tay đè lại lỗ tai mình, sự uy hiếp sống chết đã được xua tan, đau đớn mới nhanh chóng lẻn vào dây thần kinh. Hắn thấy động tác của Nam Bắc, kéo tay cô ra, nhờ vào ánh lửa từ xa, nhìn kỹ vết thương của cô.
May mắn thay, viên đạn chỉ sượt qua lỗ tai.
“Không sao,” Trình Mục Dương nhẹ giọng an ủi cô, “Gương mặt vẫn còn nguyên.”
Nam Bắc nhe răng đau: “Nơi này có cá mập ăn thịt người.”
“Buổi chiều em đã tới đây?”
“Ừ.”
“Không còn cách khác, muốn đi thì chỉ còn con đường này,” Trình Mục Dương khom lưng, nhìn nham thạch bên cạnh: “Chỗ này được công nhân làm ra một con đường eo hẹp, hẳn là có thể đi ra ngoài.”
Nam Bắc từ tầm mắt hắn nhìn đến nham thạch bên cạnh, một nửa bộ phận trên của nham thạch đã bị đốt bỏ, mà bộ phận lưu lại kia vừa vặn đủ cho một người đi sát vách tường. Tuy rằng không cố ý nhưng rõ ràng là tạo ra một con đường.
Buổi chiều lúc cô đến, bởi vì bị một con cá mập tập kích nhảy lên, cho nên vẫn không tới gần bờ biển.
Không nghĩ tới nơi này còn có đường đi.
Nham thạch bờ biển trực tiếp nối liền con đường ra ngoài thôn.
Tuy rằng bọn họ chưa hề đi qua, nhưng nó tuyệt đối an toàn hơn hướng khác.
Trình Mục Dương tìm được một băng vải quân dụng trên người của một thi thể, giúp cô cột khẩu súng trên lưng. Nam Bắc muốn đi trước, Trình Mục Dương vỗ vỗ vào vai cô: “Để anh đi xuống trước.”
Trong bóng đêm, tay Trình Mục Dương vịn vào ven tường nham thạch, cả người đều dán vào mặt đá trượt xuống.
Thần kinh Nam Bắc vẫn căng thẳng, theo dõi hướng khác đề phòng có người bỗng nhiên xuất hiện. Nhưng rõ ràng những người tấn công rất quen thuộc hoàn cảnh nơi này, không đoán được sẽ có người đến bờ biển để rút lui, chỉ để lại bảy tám người tượng trưng canh gác.
Trình Mục Dương dừng lại, đưa tay trái ra, ý bảo cô đạp lên tay mình đi xuống.
Nam Bắc có chút do dự, nhưng biết cá tính của hắn, tuyệt đối sẽ không tuỳ ý để tự mình cô đi xuống, cuối cùng chỉ có thể cẩn thận mà bước lên một tay hắn, dọc theo đá đi xuống.
Đến cuối cùng, hai người đều đứng trên con đường eo hẹp, Nam Bắc mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Trình Mục Dương kề sát vào đá, cùng cô duy trì khoảng cách nửa bước, cô đi theo hắn, âm thầm bước đi hai bước, nhìn trên mặt biển có dấu vết màu trắng lướt qua. Ngay sau đó xuất hiện rất nhiều.
Cô nắm lấy cổ tay Trình Mục Dương: “Cá mập trắng.”
Trình Mục Dương dùng bước, từ tầm mắt cô nhìn ra mặt biển.
Vị trí hai người đang đứng cũng không cao lắm.
Nếu có cá mập trắng lớn nhảy lên, rất dễ dàng cắn xé thân thể bọn họ. Trong đầu Nam Bắc hiện lên cảnh tượng ban ngày, chỉ cần bọn chúng thèm ăn, dù cho nhảy cao hai ba thước cũng tuyệt đối dễ dàng.
“Bắc Bắc,” hắn bỗng nhiên nói, “Em dọc theo nơi này, dùng tốc độ nhanh nhất đi ra ngoài.”
“Anh thì sao?” Cô theo bản năng hỏi.
“Anh đi lên trên, đem thi thể ném xuống, dụ bầy cá mập này rời đi.”
Nam Bắc hiểu được ý của Trình Mục Dương.
Nhưng chỉ một giây sau, cô nhìn thấu sự nguy hiểm sắp tới.
Hắn muốn ném những thi thể này, tạm thời dụ đi bầy cá mập, xem ra rất dễ dàng, nhưng mà sau khi cô đi rồi, ai sẽ tới giúp hắn đánh lạc hướng chúng đây? Hơn nữa, động vật sau khi ăn thịt, khẳng định sẽ có hứng thú với người sống. Cô không muốn đi trước, lắc đầu nói với hắn: “Chúng ta quay về, đổi con đường khác.”
“Không có khả năng,” Trình Mục Dương nhìn cô, “Đây là trụ sở đóng giữ có khoảng năm trăm người, những người tập kích khẳng định vượt qua hai ngàn người, chúng ta chỉ có hai người, không có khả năng trốn thoát. Huống hồ, anh là đồng minh của nhóm vũ trang tự do này, nếu bị bắt lại, chỉ có con đường chết,” hắn đưa tay lên vách tường, bắt lấy đỉnh đầu của ven tường nham thạch, “Nghe lời anh, tiếp tục đi con đường này, anh sẽ nhanh chóng đuổi theo em.”
Từng lời hắn nói, cô đều đồng ý.
Nhưng đôi chân lại bất động.
Thời điểm đó, cô thậm chí muốn, thay vì để lại mình hắn chi bằng cùng chết với nhau.
Thế nhưng vẻ mặt của Trình Mục Dương rất bình tĩnh, như là chứng minh cho Nam Bắc thấy đây không phải là đường cùng. Cô rốt cục bị ánh mắt hắn thuyết phục, tràn đầy quyết tâm, tiếp tục dọc theo con đường đi ra ven biển.
Trình Mục Dương dần dần mất hẳn ở phía sau, bỗng nhiên có tiếng đồ vật nặng nề rơi xuống biển.
Trên mặt biển, bóng dáng màu trắng di chuyển nhiều hơn, không ngừng có mùi máu nổi lên. Cô không tiếp tục xem nữa, tập trung tinh thần đi về phía trước, phía sau nghe có tiếng rơi xuống biển, có tiếng cắn xé, có tiếng của cá mập tranh giành thức ăn.
Khoảng mười phút sau, cô cuối cùng cũng đến nơi. Nơi này đã là ven biển, màn đêm hạ xuống, những cơn sóng biển màu đen không ngừng ăn mòn hạt cát thô. Cô quay đầu lại, bởi vì độ cong của nham thạch, cho nên nhìn không thấy bên dưới.
Không có Trình Mục Dương.
Nam Bắc đứng trên bờ biển xa lạ, không hiểu sao chân lại nhũn ra, đứng không được, lấy khẩu súng trên người cởi xuống, ngồi trên bờ cát chờ Trình Mục Dương. Đã lâu lắm rồi không có chờ đợi một người như vậy.
Không biết đối phương sống chết ra sao, hoàn toàn vì một câu hứa hẹn mà đồng ý chờ đợi.
Tựa như cú điện thoại cuối cùng của Nam Hoài, cũng đã nói, Bắc Bắc, cho anh một thời gian, anh sẽ đến tìm em.
Gió biển thổi đến khiến cho vai trái của cô lạnh rung.
Nơi đó có máu của cô.
Nam Bắc không chớp mắt, vẫn nhìn con đường kia, không biết qua bao lâu, rốt cục có một bóng dáng màu đen xuất hiện. Tốc độ nhanh chóng đến gần cô, cuối cùng cô nhìn thấy hắn rõ ràng, mà hắn đã từ trên tảng đá nhảy xuống.
Hiển nhiên là trải qua một cuộc đấu tranh, trên người có vết máu.
Nhưng may mắn, hữu kinh vô hiểm (**).
(**) bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm.
Trình Mục Dương mệt lử, dựa vào cô ngồi xuống, thở ra một hơi thật dài.
Nam Bắc nhìn vết thương trên cánh tay hắn, không quá sâu, cũng không còn chảy máu.
“Tốt rồi,” cô thầm nói, “Mặt vẫn còn nguyên, không thiếu bộ phận nào cả.”
Hắn yên lặng vươn tay, nhẹ nhàng ôm thắt lưng cô.
Cô tựa trên vai hắn, nhắm mắt lại.
“Đừng cử động,” hắn thân mật dùng môi chạm vào mặt cô, “Nơi này có người.”
Một câu khiến cho thần kinh cô căng thẳng.
Chỗ dựa bên người bỗng nhiên biến mất, Trình Mục Dương dùng động tác nhanh nhất dứt ra, phản công ở phía sau nham thạch cách đó không xa. Cùng lúc, Nam Bắc đã cầm súng lên, nhắm ngay hướng nham thạch. Nhanh chóng có tiếng mắng chửi phát ra, có bóng người từ nham thạch lăn ra, hai người quấn vào nhau tay đều cầm dao găm.
Tay phải của Trình Mục Dương không thể dùng, chỉ riêng khuỷu tay chống đỡ cổ tay hắn, làm cho đối phương không thể dùng dao.
Nam Bắc nhắm vào hai người, ngón trỏ giữ cò súng.
Đây là lần thứ hai cô thấy hắn đánh tay không, nhưng hiển nhiên thực lực của đối thủ này tốt hơn so với quản gia của Chu gia. Trong bóng đêm, Nam Bắc miễn cưỡng có thể nhìn ra người nào là Trình Mục Dương, ngay khi tĩnh tâm nhắm vào, đối thủ kia bị khuỷu tay của Trình Mục Dương ngăn chặn cổ, đột nhiên ngẩng đầu lên. Hoá ra là Kyle.
Nam Bắc nhíu mày, trong giây phút do dự, Kyle rít lên một câu.
Là tiếng Nga cô nghe không hiểu.
Bên cạnh Nam Bắc là đống gạch vụn, theo bản năng đưa cánh tay lần tìm Trình Mục Dương. Cô quên mất hô hấp, tim đập như sấm, sợ hắn bị thương. Cổ tay cô nhanh chóng bị nắm lấy: “Đừng cử động.”
Trình Mục Dương khẽ nói với cô.
Hắn nói xong, bỗng nhiên liền ho khan hai tiếng, dường như bị bụi đất làm ngạt thở.
Sau vài giây im lặng, lại là tiếng nổ vang thật lớn, còn có tiếng súng bắn theo sau. Cô nghe được đó là tiếng súng Gatling (*), chỉ thường dùng trong chiến tranh, mới có người khuân vác loại súng máy lớn như vậy đến tấn công.
(*) loại súng máy hiện đại có sáu nòng xoay, có cấu tạo đặc biệt so với các loại súng máy nói riêng và súng nói chung.
Nơi này là trụ sở của Moro, tổ chức vũ trang tự do, là tổ chức khó nắm bắt nhất ở Philippines, bắt cóc giết người, tấn công khủng bố, sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Nhưng đêm nay lại bị người khác dễ dàng tấn công.
Giao chiến không ngừng, những vụ nổ vẫn tiếp tục, phòng ốc không ngừng bị phá huỷ.
Bọn họ ở tại góc phía tây bắc, là nơi đầu tiên xảy ra vụ nổ. Cho nên những người tấn công này, hẳn là từ nơi này đánh vào, sau đó từ chỗ này không ngừng giao chiến.
Có tiếng người thét lên, còn có tiếng bắn nhau, dần dần chuyển sang hướng đông nam.
Cô không biết Trình Mục Dương muốn nằm sấp tới khi nào.
“Có người đến, đang dùng tiếng Philippines.” Hắn bỗng nhiên mở miệng.
Nam Bắc nghe hắn nói.
“Hơn nữa, nghe có vẻ là giọng đảo Medan,” Trình Mục Dương tổng kết ngắn gọn, “Không biết là phía chính phủ, hay là các tổ chức khác, không phải nhằm vào chúng ta, nhân cơ hội này, xem thử có thể rời đi hay không.”
Ngay lập tức nghe thấy một tiếng nổ, Trình Mục Dương kéo cô lên từ mặt đất, mang theo cô rút lui theo hướng ngược lại.
Trong bóng đêm tối đen âm u, nơi nơi đều có ánh lửa.
Trong đống hoang tàn, không ngừng có tiếng khóc của phụ nữ và trẻ em.
Trong lúc đó có một người đang cầm súng, xem ra là quân địch.
Trong bóng đêm, Nam Bắc và Trình Mục Dương di chuyển rất nhanh. Dưới chân có thi thể, trong đống hoang tàn cũng có thi thể, khắp nơi đều là xác chết.
Đây không phải là lần đầu tiên cô cùng hắn chạy trốn.
Hơn mười ngày trước, trong sóng thần bão táp, Trình Mục Dương cho dù không thấy gì nhưng vẫn mang cô theo, bơi một ngàn thước. Khi đó Nam Bắc chỉ có thể ỷ lại vào hắn, mà giây phút này, cô mới phát hiện giữa mình và hắn có bao nhiêu sự ăn ý.
Hai người không cần trao đổi bằng lời nói.
Chỉ cần một động tác nhỏ của Trình Mục Dương, cô liền hiểu được con đường mà hắn chọn.
Trình Mục Dương bỗng nhiên dừng bước, trong bóng đêm tìm kiếm, vài giây sau ném ra một thứ.
Cô đưa tay nhận lấy.
Là súng trường xung kích cỡ nhỏ.
Trình Mục Dương cũng cầm một khẩu. Với hơn mười ngày quan sát, hắn đã rất quen thuộc địa hình ở đây, thôn này đối diện với khu rừng nhiệt đới và biển. Những người đột nhiên tấn công vào đây chính là từ bên khu rừng kia mà đến.
Cho nên Trình Mục Dương hiển nhiên sẽ chọn đường biển.
Nam Bắc không biết sự lựa chọn của hắn, chỉ là đi theo hắn, mãi cho đến khi nghe được tiếng sóng biển, cuối cùng hiểu được kế hoạch của hắn. Nhưng khi thấy rõ ràng địa hình nơi này, cô lại dừng bước.
“Làm sao vậy?”Trình Mục Dương quay đầu lại nhìn cô.
“Nơi này —— ”
Cô chưa nói xong, Trình Mục Dương bỗng giơ súng lên, bóp cò súng.
Một người một súng, hắn liên tiếp bắn trúng bốn người. Nam Bắc ở dưới chân hắn, trong tình trạng ngồi chồm hổm, tiếp đạn thêm cho hắn, có một viên đạn rít qua bên tai, đau như kim châm, máu nóng từ tai cô chảy xuống.
Nhanh chóng bị gió thổi lạnh đi.
Cảm giác lạnh thấm vào bờ vai.
May mắn, hai người trong bóng tối, những người đó ở ngoài sáng.
Kỹ thuật bắn của Trình Mục Dương cực kỳ chuẩn, chưa đến hai phút, đã giải quyết xong bảy tám người canh gác ở ven biển.
Cuối cùng hắn cất súng, Nam Bắc mới lấy tay đè lại lỗ tai mình, sự uy hiếp sống chết đã được xua tan, đau đớn mới nhanh chóng lẻn vào dây thần kinh. Hắn thấy động tác của Nam Bắc, kéo tay cô ra, nhờ vào ánh lửa từ xa, nhìn kỹ vết thương của cô.
May mắn thay, viên đạn chỉ sượt qua lỗ tai.
“Không sao,” Trình Mục Dương nhẹ giọng an ủi cô, “Gương mặt vẫn còn nguyên.”
Nam Bắc nhe răng đau: “Nơi này có cá mập ăn thịt người.”
“Buổi chiều em đã tới đây?”
“Ừ.”
“Không còn cách khác, muốn đi thì chỉ còn con đường này,” Trình Mục Dương khom lưng, nhìn nham thạch bên cạnh: “Chỗ này được công nhân làm ra một con đường eo hẹp, hẳn là có thể đi ra ngoài.”
Nam Bắc từ tầm mắt hắn nhìn đến nham thạch bên cạnh, một nửa bộ phận trên của nham thạch đã bị đốt bỏ, mà bộ phận lưu lại kia vừa vặn đủ cho một người đi sát vách tường. Tuy rằng không cố ý nhưng rõ ràng là tạo ra một con đường.
Buổi chiều lúc cô đến, bởi vì bị một con cá mập tập kích nhảy lên, cho nên vẫn không tới gần bờ biển.
Không nghĩ tới nơi này còn có đường đi.
Nham thạch bờ biển trực tiếp nối liền con đường ra ngoài thôn.
Tuy rằng bọn họ chưa hề đi qua, nhưng nó tuyệt đối an toàn hơn hướng khác.
Trình Mục Dương tìm được một băng vải quân dụng trên người của một thi thể, giúp cô cột khẩu súng trên lưng. Nam Bắc muốn đi trước, Trình Mục Dương vỗ vỗ vào vai cô: “Để anh đi xuống trước.”
Trong bóng đêm, tay Trình Mục Dương vịn vào ven tường nham thạch, cả người đều dán vào mặt đá trượt xuống.
Thần kinh Nam Bắc vẫn căng thẳng, theo dõi hướng khác đề phòng có người bỗng nhiên xuất hiện. Nhưng rõ ràng những người tấn công rất quen thuộc hoàn cảnh nơi này, không đoán được sẽ có người đến bờ biển để rút lui, chỉ để lại bảy tám người tượng trưng canh gác.
Trình Mục Dương dừng lại, đưa tay trái ra, ý bảo cô đạp lên tay mình đi xuống.
Nam Bắc có chút do dự, nhưng biết cá tính của hắn, tuyệt đối sẽ không tuỳ ý để tự mình cô đi xuống, cuối cùng chỉ có thể cẩn thận mà bước lên một tay hắn, dọc theo đá đi xuống.
Đến cuối cùng, hai người đều đứng trên con đường eo hẹp, Nam Bắc mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Trình Mục Dương kề sát vào đá, cùng cô duy trì khoảng cách nửa bước, cô đi theo hắn, âm thầm bước đi hai bước, nhìn trên mặt biển có dấu vết màu trắng lướt qua. Ngay sau đó xuất hiện rất nhiều.
Cô nắm lấy cổ tay Trình Mục Dương: “Cá mập trắng.”
Trình Mục Dương dùng bước, từ tầm mắt cô nhìn ra mặt biển.
Vị trí hai người đang đứng cũng không cao lắm.
Nếu có cá mập trắng lớn nhảy lên, rất dễ dàng cắn xé thân thể bọn họ. Trong đầu Nam Bắc hiện lên cảnh tượng ban ngày, chỉ cần bọn chúng thèm ăn, dù cho nhảy cao hai ba thước cũng tuyệt đối dễ dàng.
“Bắc Bắc,” hắn bỗng nhiên nói, “Em dọc theo nơi này, dùng tốc độ nhanh nhất đi ra ngoài.”
“Anh thì sao?” Cô theo bản năng hỏi.
“Anh đi lên trên, đem thi thể ném xuống, dụ bầy cá mập này rời đi.”
Nam Bắc hiểu được ý của Trình Mục Dương.
Nhưng chỉ một giây sau, cô nhìn thấu sự nguy hiểm sắp tới.
Hắn muốn ném những thi thể này, tạm thời dụ đi bầy cá mập, xem ra rất dễ dàng, nhưng mà sau khi cô đi rồi, ai sẽ tới giúp hắn đánh lạc hướng chúng đây? Hơn nữa, động vật sau khi ăn thịt, khẳng định sẽ có hứng thú với người sống. Cô không muốn đi trước, lắc đầu nói với hắn: “Chúng ta quay về, đổi con đường khác.”
“Không có khả năng,” Trình Mục Dương nhìn cô, “Đây là trụ sở đóng giữ có khoảng năm trăm người, những người tập kích khẳng định vượt qua hai ngàn người, chúng ta chỉ có hai người, không có khả năng trốn thoát. Huống hồ, anh là đồng minh của nhóm vũ trang tự do này, nếu bị bắt lại, chỉ có con đường chết,” hắn đưa tay lên vách tường, bắt lấy đỉnh đầu của ven tường nham thạch, “Nghe lời anh, tiếp tục đi con đường này, anh sẽ nhanh chóng đuổi theo em.”
Từng lời hắn nói, cô đều đồng ý.
Nhưng đôi chân lại bất động.
Thời điểm đó, cô thậm chí muốn, thay vì để lại mình hắn chi bằng cùng chết với nhau.
Thế nhưng vẻ mặt của Trình Mục Dương rất bình tĩnh, như là chứng minh cho Nam Bắc thấy đây không phải là đường cùng. Cô rốt cục bị ánh mắt hắn thuyết phục, tràn đầy quyết tâm, tiếp tục dọc theo con đường đi ra ven biển.
Trình Mục Dương dần dần mất hẳn ở phía sau, bỗng nhiên có tiếng đồ vật nặng nề rơi xuống biển.
Trên mặt biển, bóng dáng màu trắng di chuyển nhiều hơn, không ngừng có mùi máu nổi lên. Cô không tiếp tục xem nữa, tập trung tinh thần đi về phía trước, phía sau nghe có tiếng rơi xuống biển, có tiếng cắn xé, có tiếng của cá mập tranh giành thức ăn.
Khoảng mười phút sau, cô cuối cùng cũng đến nơi. Nơi này đã là ven biển, màn đêm hạ xuống, những cơn sóng biển màu đen không ngừng ăn mòn hạt cát thô. Cô quay đầu lại, bởi vì độ cong của nham thạch, cho nên nhìn không thấy bên dưới.
Không có Trình Mục Dương.
Nam Bắc đứng trên bờ biển xa lạ, không hiểu sao chân lại nhũn ra, đứng không được, lấy khẩu súng trên người cởi xuống, ngồi trên bờ cát chờ Trình Mục Dương. Đã lâu lắm rồi không có chờ đợi một người như vậy.
Không biết đối phương sống chết ra sao, hoàn toàn vì một câu hứa hẹn mà đồng ý chờ đợi.
Tựa như cú điện thoại cuối cùng của Nam Hoài, cũng đã nói, Bắc Bắc, cho anh một thời gian, anh sẽ đến tìm em.
Gió biển thổi đến khiến cho vai trái của cô lạnh rung.
Nơi đó có máu của cô.
Nam Bắc không chớp mắt, vẫn nhìn con đường kia, không biết qua bao lâu, rốt cục có một bóng dáng màu đen xuất hiện. Tốc độ nhanh chóng đến gần cô, cuối cùng cô nhìn thấy hắn rõ ràng, mà hắn đã từ trên tảng đá nhảy xuống.
Hiển nhiên là trải qua một cuộc đấu tranh, trên người có vết máu.
Nhưng may mắn, hữu kinh vô hiểm (**).
(**) bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm.
Trình Mục Dương mệt lử, dựa vào cô ngồi xuống, thở ra một hơi thật dài.
Nam Bắc nhìn vết thương trên cánh tay hắn, không quá sâu, cũng không còn chảy máu.
“Tốt rồi,” cô thầm nói, “Mặt vẫn còn nguyên, không thiếu bộ phận nào cả.”
Hắn yên lặng vươn tay, nhẹ nhàng ôm thắt lưng cô.
Cô tựa trên vai hắn, nhắm mắt lại.
“Đừng cử động,” hắn thân mật dùng môi chạm vào mặt cô, “Nơi này có người.”
Một câu khiến cho thần kinh cô căng thẳng.
Chỗ dựa bên người bỗng nhiên biến mất, Trình Mục Dương dùng động tác nhanh nhất dứt ra, phản công ở phía sau nham thạch cách đó không xa. Cùng lúc, Nam Bắc đã cầm súng lên, nhắm ngay hướng nham thạch. Nhanh chóng có tiếng mắng chửi phát ra, có bóng người từ nham thạch lăn ra, hai người quấn vào nhau tay đều cầm dao găm.
Tay phải của Trình Mục Dương không thể dùng, chỉ riêng khuỷu tay chống đỡ cổ tay hắn, làm cho đối phương không thể dùng dao.
Nam Bắc nhắm vào hai người, ngón trỏ giữ cò súng.
Đây là lần thứ hai cô thấy hắn đánh tay không, nhưng hiển nhiên thực lực của đối thủ này tốt hơn so với quản gia của Chu gia. Trong bóng đêm, Nam Bắc miễn cưỡng có thể nhìn ra người nào là Trình Mục Dương, ngay khi tĩnh tâm nhắm vào, đối thủ kia bị khuỷu tay của Trình Mục Dương ngăn chặn cổ, đột nhiên ngẩng đầu lên. Hoá ra là Kyle.
Nam Bắc nhíu mày, trong giây phút do dự, Kyle rít lên một câu.
Là tiếng Nga cô nghe không hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.