Chương 18: Ván bài thắng thua (3)
Mặc Bảo Phi Bảo
25/05/2013
Thẩm Gia Minh cũng không muốn lan rộng chuyện này, đi ra cửa cầu thang gọi hai người đến, phân phó dọn dẹp sạch sẽ nơi này. Thiết bị ánh sáng được lấy đến, Nam Bắc thấy trên mặt đất có dấu giày cao gót màu đỏ.
Những người bị tập kích ở đây hẳn là liều lĩnh để lại vết máu trên người cô ta.
Nhưng chỉ có ở chỗ này.
Nói cách khác, có lẽ cô ta đã cởi giày rời đi.
Tầng bốn của du thuyền là sòng bạc, rạp hát, nhà ăn cùng bể bơi, đều là nơi công cộng. Người hỗn loạn như vậy, cô ta đi chân trần, trên người lại có vết máu hẳn là sẽ không chọn nơi đông người, đương nhiên sẽ đi từ đường dành cho nhân viên mà rời khỏi.
Nam Bắc nhìn mắt Thẩm Gia Minh.
Những người xử lý thi thể và người bị thương ở đây hẳn là nhanh chóng quay về truyền lời đến Chu Sinh. Mà cô muốn đi trước Chu gia một bước, tìm ra manh mối, muốn làm sáng tỏ chuyện này. Dù sao cũng xảy ra chuyện bất ngờ liên quan đến mạng người, rất nhiều trưởng bối ở nơi này, cô không muốn nguy hiểm đến gần họ.
Thẩm Gia Minh nhìn Nam Bắc, ngầm hiểu nói: “Chờ anh một phút, anh đã cho người đi lấy một cái áo sơmi sạch sẽ tới đây.”
Cô cười rộ lên: “Lạnh?”
“Có một chút.”
Lúc hai người đang nói thì đã có người đi vào, Thẩm Gia Minh cởi bỏ áo sơmi ướt đẫm, trong khi mặc áo sơmi mới, người kia bên cạnh đưa cho hắn một khẩu súng lục, rồi cùng Nam Bắc đi qua cửa ngăn cách dành cho nhân viên, đi thẳng xuống dưới.
Thẩm Gia Minh trước khi lên thuyền đã xem qua bản vẽ của chiếc thuyền. Để tránh các nhân viên nhìn thấy, hai người trực tiếp bỏ qua nhà ăn cùng phòng giải trí, đi vào cabin. Trong phòng giặt quần áo có tiếng nói của nhân viên truyền ra, tới gần phòng bơm nước và phòng điện thì đều bị khóa. Thẩm Gia Minh khom người đi trước mười thước, tìm ra nắm cửa của buồng đốt số 1, mở ra.
Có tiếng động vang lên, Thẩm Gia Minh đối mặt Nam Bắc dùng tay ra hiệu.
Cửa phòng giặt đồ bỗng nhiên mở ra, Nam Bắc vội vàng khép cửa, rồi lui về con đường dành cho nhân viên.
Trong bóng đêm, tiếng bước chân từ từ đến gần.
Cô nhẹ nhàng nín thở.
Rất nhanh, tiếng bước chân lại dần dần xa.
Nam Bắc thở nhẹ một hơi, im lặng dựa vào vách tường của khoang thuyền, đợi cho nhân viên hoàn toàn rời đi mới lặng lẽ trở về cabin, nhìn thấy Thẩm Gia Minh cũng từ buồng đốt số 1 đi tới.
Cả khoang thuyền có 6 buồng đốt, chỉ có căn buồng kia mở cửa, hai người đi dọc theo đường này nhưng không tìm thấy chút manh mối nào. Theo lý thuyết, chỉ cần cô gái kia đi qua chỗ này thì nhất định sẽ để lại dấu vết.
Hai người không ngừng chạm vào khoá cửa, khi qua tới phòng số 5, Nam Bắc bỗng nhiên ngừng lại.
Dọc theo tất cả các phòng đều có ánh sáng, chỉ có phòng này là không có một chút ánh sáng, nếu là chuyện bình thường, Nam Bắc tuyệt đối không nghi ngờ, nhưng vừa rồi lúc lui về con đường dành cho nhân viên, rõ ràng nhìn qua các khe cửa, không có gì đặc biệt.
Nói cách khác, phòng này vừa mới tắt đèn.
Nam Bắc từ trong người lấy ra một lưỡi dao mỏng manh tinh tế, giấu trong lòng bàn tay. Thẩm Gia Minh thấy động tác của cô cũng lấy súng ra. Hai người nhìn nhau vài giây, tranh luận xem ai vào trước.
Về điểm ấy, cô vĩnh viễn không tranh giành được với hắn.
Thẩm Gia Minh vặn mở tay vịn, hai người một trái một phải xông vào, ngay khi Nam Bắc muốn xoay người đóng cửa thì cánh cửa lại bị đẩy mạnh. Nhờ chút ánh sáng cuối cùng, cô thấy được một họng súng đen tối trực tiếp để ở trán Thẩm Gia Minh, đồng thời súng hắn cũng chĩa vào người kia.
Mà lưỡi dao trong tay cô, nhờ vị trí thuận lợi của cánh tay mà dễ dàng đặt lên cổ người đó.
Trong phòng không có ánh sáng, Nam Bắc chẳng thấy gì cả.
Đến khi chạm vào làn da của người kia, ngón tay run rẩy. Thẩm Gia Minh bị họng súng chĩa vào, còn người kia bản thân bị dao kề cổ, còn có cô. Trong ba người, hô hấp của cô dĩ nhiên là nặng nề nhất.
“Trình Mục Dương,” Nam Bắc khẽ nói.
Cô không biết.
Có phải da thịt tiếp xúc quá gần hay không, ngay tại thời điểm chạm đến đối phương, cô nhanh nhạy có giác quan thứ sáu. Đúng là cô cảm giác đây là hắn, ngay cả khi không thấy được năm ngón tay, chỉ có ánh sáng nhạt của hành lang xuyên qua khe cửa dưới chân….
Lúc Nam Bắc lên tiếng, có thể cảm giác được người kia thả tay xuống.
Cô không rút dao về nhưng hắn đã thu hồi súng.
“Không nên cử động,” là âm thanh của Trình Mục Dương, “Chúng tôi đang gỡ bom, vừa rồi đèn vỡ, không biết trên mặt đất còn cái gì không.” Nam Bắc ừ một tiếng, thu hồi lưỡi dao, mu bàn tay cọ xát qua cánh tay hắn.
Ánh mắt bắt đầu thích ứng với bóng tối, dần dần có thể nhìn thấy hình dáng hắn.
Trình Mục Dương lặng yên vươn tay, nhẹ nhàng ôm thắt lưng Nam Bắc.
Cô mở khuỷu tay hắn ra.
Bên cạnh buồng đốt truyền đến âm thanh, là giọng nói của một người đàn ông xa lạ: “Ông chủ, đây là thứ tốt, có thể lấy lại sử dụng được không?”
Giọng nói nhỏ dần, có hai người từ buồng đốt đi tới.
Nhờ chút ánh sáng kia, Nam Bắc thấy rõ bên cạnh người đàn ông là một người phụ nữ.
Nhìn qua cảm thấy quen thuộc.
Nhờ ánh sáng của đồng hồ, cô thấy một người quơ quơ cái hộp màu đen trong tay. Sau đó buông thứ gì đó trong tay ra, từ trên người không biết lại lấy ra thứ gì nữa, bật lên, cũng đủ chiếu sáng hơn nửa buồng đốt. “Thật ngại quá, vừa rồi vội vàng gỡ bom, không chú ý để lại ánh sáng cho các vị.” Người đàn ông đang nói chuyện, mang mắt kính rất nhã nhặn.
Bốn phía đều là tiếng vang của buồng đốt đang hoạt động.
Nam Bắc rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ người xung quanh. Thẩm Gia Minh vẫn chĩa súng vào đầu Trình Mục Dương như cũ, mà ở phía sau hắn, người đang ôm một khẩu súng ngồi trong góc phòng, nhắm vào Thẩm Gia Minh chính là Tiểu Phong. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ lại rình phía sau.
Cô thậm chí không dám tưởng tượng, nếu người ở đây không phải là Trình Mục Dương.
Kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.
Trình Mục Dương ngược lại không thèm để ý đến họng súng của Thẩm Gia Minh, vẫy tay với Tiểu Phong ý bảo đã xong chuyện, người phía sau có chút do dự nhưng vẫn tuân theo.
“Chúng tôi đuổi theo một người phụ nữ,” Trình Mục Dương vươn hai ngón tay nhẹ nhàng đẩy họng súng của Thẩm Gia Minh ra, “Hai người sao lại đến đây?” Thẩm Gia Minh nhìn mặt hắn: “Chúng tôi cũng đuổi theo một người phụ nữ.”
Hai người, lúc nãy vừa chơi xong một ván bài.
Rồi lại có duyên cùng nhau chĩa súng vào đối phương, đương nhiên là không quá thân thiện.
Nam Bắc nhìn bốn phía, không thấy một thi thể nào: “Anh vừa nói có người đập vỡ đèn, người đâu?”
Người đàn ông gỡ bom vẻ mặt không còn chút máu, giương mắt nhìn buồng đốt.
Bị ném vào lò? Cô không thể tin được.
“Ở phía trên.” Trình Mục Dương trả lời cô.
Theo tầm mắt của hắn nhìn qua, quả nhiên là trên đỉnh lò hơi. Bên trên tuyệt đối không được mở ra, độ nóng có thể nướng chín da thịt của bất kỳ kẻ nào, Nam Bắc không thể tin được, quay đầu nhìn Trình Mục Dương liếc một cái.
Trình Mục Dương tựa hồ hiểu được cô suy nghĩ cái gì, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Hẳn là đã chết.”
“Anh ném lên đó?”
“Chính cô ta tự mình leo lên.”
……
Chị họ A Mạn của Trình Mục Dương, dường như không chịu nổi hai người đứng đây nói chuyện phiếm, cất giọng nói: “Cô ta vào phòng thấy chúng tôi thì tự tay đập vỡ bóng đèn rồi chính mình leo lên đó,” Cô nghĩ nghĩ lại nói, “Cô ta hẳn là sợ chúng tôi phá hỏng thiết bị nổ, đập vỡ bóng đèn vì để kéo dài thời gian, về việc vì sao leo lên trên…” Cô nhún vai, tỏ vẻ khó mà giải thích.
Trình Mục Dương nở nụ cười nhẹ: “Kíp nổ chỉ có 3 phút, đập vỡ bóng đèn là phương pháp tốt nhất. Đáng tiếc, bên cạnh chúng tôi còn một cao thủ gỡ bom.”
3 phút?
Nam Bắc có chút kinh ngạc, nhìn người đàn ông nhã nhặn kia.
Cô không nghi ngờ lời nói của họ. Ngẩng đầu đánh giá đỉnh lò hơi cùng bốn vách tường trong buồng đốt, nếu bây giờ leo lên trên chắc cũng bị nướng chín như người kia, mà xung quanh lại không có khe hở nào.
Ngay khi cô đang sững sờ, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, dễ dàng phát hiện một đôi găng tay màu đen.
“Phòng cháy, chịu nhiệt.” Người đàn ông nhã nhặn nhìn cô nóng lòng muốn thử, cười tủm tỉm giải thích.
Nam Bắc không khách khí nhanh chóng mang gang tay vào, đi đến bên cạnh buồng đốt, đối mặt với cái thang, bắt tay trèo lên.
Bởi vì cô mặc váy nên mọi người tự giác nhìn đi chỗ khác, kể cả Thẩm Gia Minh.
Chỉ có Trình Mục Dương vẫn nhìn cô.
Nam Bắc nhanh chóng trèo lên, chân đạp ở đỉnh khoang thuyền, lộn ngược trên đỉnh buồng đốt.
Một mùi kỳ quái bay vào trong mũi…Nam Bắc nhẹ nhàng chau mày, tập trung nhìn người trước mặt.
Người phụ nữ trước mắt nằm cuộn người, trong lòng ôm quần áo của bản thân, làm da dính vào lò hơi bị cháy đen.
Nam Bắc đưa tay, vén tóc của cô ta lên, là vợ nhỏ của Chu Sinh. Nam Bắc một tay chống đỡ, dùng miệng rút găng tay ra, nhẹ nhàng lấy tay mở mí mắt của người phụ nữ, nghẹt thở do hít quá nhiều độc. Thật là may.
Uống thuốc độc mà chết, so với bị nướng chết thì tốt hơn nhiều.
Cô cẩn thận kiểm tra lần nữa, phát hiện không thu hoạch thêm gì, xoay người nhảy xuống.
“Thấy cái gì?” Thẩm Gia Minh nhìn sắc mặt của cô, tựa hồ có chút khác thường.
Nam Bắc lắc đầu: “Là vợ nhỏ của Chu Sinh, hơn nữa sau khi lên đó thì đã đem quần áo cởi hết.”
“Nơi này có còi báo cháy, cô ta hẳn là sợ mọi người chú ý,” Trình Mục Dương đưa tay nhẹ nhàng giúp Nam Bắc lau đi mồ hôi trên trán, “Bom kia là một quả bom nhỏ, sức mạnh không lớn nhưng đủ để làm tê liệt cả buồng đốt này.”
“Cô ta vì sao muốn nổ tung nơi này?”
Nam Bắc không nghĩ là có người dùng thủ đoạn tập kích để khủng bố, nhưng muốn nổ, tại sao không trực tiếp một chút?
“Nơi này vừa khéo là động lực của buồng đốt,” Thẩm Gia Minh rất quen thuộc với bố trí trong này, “Có lẽ sau khi bị phát hiện, cô ta muốn nhanh chóng làm nổ bom, phá hư động lực của chiếc thuyền.”
“Hẳn là vậy,” Người đàn ông nhã nhặn bĩu môi với Trình Mục Dương, “Vừa rồi cô ta bước vào liền cầm cái hộp ném vào lửa, nhưng may mắn là ông chủ nhanh tay, nếu không cũng chẳng đến phiên tôi gỡ bom.”
Nam Bắc nghe nói như vậy mới chú ý đến vết bỏng trên tay Trình Mục Dương.
Người chết này, thân phận quá đặc biệt.
Trình Mục Dương phân phó người đi báo cho Chu Sinh, nhanh chóng có hai quản gia của Chu gia đến, truyền lời của lão gia: đã biết.
Thi thể được hạ xuống, cẩn thận che phủ bằng tấm vải đen.
Nam Bắc bỗng nhiên nhớ đến cậu bé kia.
Người phụ nữ chết rất thê thảm, có lẽ cô ta có chút kỳ vọng rằng sau khi chết căn phòng này sẽ bị hủy diệt toàn bộ, như vậy dáng vẻ chết thảm của cô ta sẽ không có ai nhìn thấy.
Đáng tiếc, cô ta đã chết, động lực buồng đốt vẫn hoàn hảo như trước.
Mà mục đích cuối cùng của cô ta là gì? Vì sao đột nhiên liều chết, phải làm cho chiếc thuyền này ngừng hoạt động?
Làm khách, khi chủ nhân đứng ra giải quyết, cũng chỉ có thể yên lặng chờ kết quả.
Có lẽ, Chu Sinh cũng không muốn cho họ biết chân tướng.
“Các vị,” sau khi di chuyển thi thể, hai quản gia của Chu gia khom người đưa bọn họ thiệp mời, “Lão gia nhà chúng tôi muốn mời các vị, ngày mai cùng nhau dùng cơm trưa, xem như là tiệc chia tay.”
Thẩm Gia Minh nhận trước: “Quá khách khí, mặc dù rời thuyền, nhưng sau này vẫn còn cơ hội qua lại.”
“Tối nay, trễ một chút, đại thiếu gia sẽ lên thuyền,” hai quản gia bình thản giải thích, “Ý của lão gia là, đại thiếu gia là người trẻ tuổi, hẳn là nên kết giao với nhiều bạn bè có thân phận ngang nhau.”
Điều này thực sự là đáng ngạc nhiên.
Nam Bắc phát hiện, càng ngày càng có nhiều việc ngoài ý muốn, tất cả mọi việc từ đầu đến giờ dần dần trở thành việc không phải là ngoài ý muốn.
Chu gia vừa mới rút khỏi ván bài, người được gọi là “đại thiếu gia” kia lại lên thuyền trước đêm diễn ra ván bài cuối. Vì cái gì? Muốn làm gì? Có thể làm cái gì?
Thiệp mời, vẫn là in màu khắc gỗ như trước.
Cẩn thận tỉ mỉ. Vì lời mời này đến bất ngờ nhưng vẫn là thiệp khắc gỗ như trước.
Nam Bắc theo Trình Mục Dương trở về phòng, thấy chị họ hắn lấy ra hộp thuốc trị thương, bôi lên miệng vết thương của hắn. Cả người hắn ngồi trên sô pha nhìn cô, chỉ như thế thôi, cũng làm cô có cảm giác áp bức mạnh mẽ.
“A Mạn,” Trình Mục Dương bỗng nhiên nói, “Chị ra ngoài đi, để tôi tự làm.”
Tầm mắt A Mạn từ trên người hắn chuyển sang người Nam Bắc.
Nhanh chóng nở nụ cười, lấy miếng vải băng bó đưa cho Nam Bắc. Khi nhận lấy, Nam Bắc nhìn đến mu bàn tay của A Mạn, giống với Trình Mục Dương, lưng các đốt ngón tay cực kỳ trơn nhẵn, gấp khúc, độ cong xinh đẹp.
Phải luyện quyền hơn mười năm mới có dấu vết này.
Nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu, cô nhớ lại tay của vợ nhỏ Chu Sinh, rất tinh tế, các đốt ngón tay nhô lên, không giống như cao thủ luyện quyền. A Mạn chú ý đến sự khác thường của Nam Bắc, rút tay về, cười nhẹ nói: “Em họ tôi, cậu ấy thích cô, thích đến mức không còn nguyên tắc.”
A Mạn nói xong, xoay người mà đi.
Khi cửa phòng đóng lại, Nam Bắc mới xoay người, đi đến trước người Trình Mục Dương ngồi xổm xuống. Cô dùng ngón tay nhẹ nhàng thoa thuốc, bôi đều khắp nơi, giống như khi bà lão ở hồ Vạn Đảo bôi thuốc cho cô vậy, kiên nhẫn mà cẩn thận. Sau đó dùng một miếng vải trắng băng lại. Làm xong cô mới ngẩng đầu nhìn hắn.
“Muốn nói gì?” Trình Mục Dương thực tự nhiên cúi đầu nhìn cô.
“Vừa rồi ở sòng bạc, sao anh lại nói đến ‘bài cửu khuynh thành’?”
“Em nghĩ rằng anh lợi dụng để thắng hắn?” Trình Mục Dương trực tiếp hỏi lại cô, mảng vải trắng trên tay phải chạm vào má cô: “Anh không cần thắng thua, chỉ muốn hắn ghen tị, làm cho hắn không thoải mái.”
Nam Bắc cười một cái: “Ngụy biện.”
“Anh không lừa em.”
Trình Mục Dương dùng tay trái không bị thương vòng qua sau lưng Nam Bắc rồi kéo cô vào lòng mình. Hắn vén tóc cùng áo của cô lên, đem cô đặt lên sô pha, hôn dọc theo lưng của Nam Bắc. Thân thể cô dần dần nóng lên, ý nghĩ vừa rồi cô dùng dao đặt ở cổ hắn, cảm xúc bỗng nhảy loạn một cái.
Mà khi đó, hắn lại dùng súng chĩa vào đầu Thẩm Gia Minh.
Hồi tưởng như vậy thật không tốt.
Thân thể Nam Bắc không biết nói dối, tựa như trong bóng đêm, có thể dựa vào cảm giác mà biết đó là hắn. Không thể trốn tránh sự hấp dẫn, khiến cho bọn họ căn bản không cần trao đổi nhưng vẫn có thể nhận ra nhau.
Trình Mục Dương dùng sức bao vây cô, hai người từ trên sô pha trượt xuống dưới, đầu gối của cô quỳ trên thảm, một bàn tay hắn xâm nhập vào trong váy. Ngay cả khi có lớp vải ngăn cách, nơi thân mật nhất của hai người sớm đã gắt gao dán chặt vào nhau, hắn muốn cô, mà cô cũng muốn hắn.
Nam Bắc còn nhiều nghi vấn, cổ họng nghẹn ngào hỏi: “Vừa rồi, em nhìn thấy những người đó, có phải hay không là chị của anh——” Trình Mục Dương nắm lấy thắt lưng cô, từ phía sau tiến vào mạnh mẽ.
Động tác xảy ra bất ngờ khiến cổ họng cô thoát ra tiếng rên rỉ.
“Có đau hay không?” Trình Mục Dương nhẹ giọng hỏi Nam Bắc.
Cô ừ một tiếng.
Bụng cô để trên sô pha, nắm chặt áo sơmi của hắn, ngay cả động tác như vậy cũng bị hắn phát hiện.
Trình Mục Dương mạnh mẽ tách hai tay Nam Bắc ra rồi nắm trong lòng bàn tay mình: “Là A Mạn ra tay,” hắn bắt đầu thong thả luật động bên trong thân thể cô, “Người phụ nữ kia muốn giết anh, anh đuổi theo cô ta một tầng. Việc còn lại đều là ngoài ý muốn.”
Sườn mặt cô dán trên sô pha, nhìn không tới phía sau.
Chỉ có ánh sáng mới bắt được gương mặt của Trình Mục Dương.
Hắn gần như mê muội nhìn cô, cúi người xuống, chóp mũi chạm vào mặt cô: “Tin những lời anh nói không?”
Những người bị tập kích ở đây hẳn là liều lĩnh để lại vết máu trên người cô ta.
Nhưng chỉ có ở chỗ này.
Nói cách khác, có lẽ cô ta đã cởi giày rời đi.
Tầng bốn của du thuyền là sòng bạc, rạp hát, nhà ăn cùng bể bơi, đều là nơi công cộng. Người hỗn loạn như vậy, cô ta đi chân trần, trên người lại có vết máu hẳn là sẽ không chọn nơi đông người, đương nhiên sẽ đi từ đường dành cho nhân viên mà rời khỏi.
Nam Bắc nhìn mắt Thẩm Gia Minh.
Những người xử lý thi thể và người bị thương ở đây hẳn là nhanh chóng quay về truyền lời đến Chu Sinh. Mà cô muốn đi trước Chu gia một bước, tìm ra manh mối, muốn làm sáng tỏ chuyện này. Dù sao cũng xảy ra chuyện bất ngờ liên quan đến mạng người, rất nhiều trưởng bối ở nơi này, cô không muốn nguy hiểm đến gần họ.
Thẩm Gia Minh nhìn Nam Bắc, ngầm hiểu nói: “Chờ anh một phút, anh đã cho người đi lấy một cái áo sơmi sạch sẽ tới đây.”
Cô cười rộ lên: “Lạnh?”
“Có một chút.”
Lúc hai người đang nói thì đã có người đi vào, Thẩm Gia Minh cởi bỏ áo sơmi ướt đẫm, trong khi mặc áo sơmi mới, người kia bên cạnh đưa cho hắn một khẩu súng lục, rồi cùng Nam Bắc đi qua cửa ngăn cách dành cho nhân viên, đi thẳng xuống dưới.
Thẩm Gia Minh trước khi lên thuyền đã xem qua bản vẽ của chiếc thuyền. Để tránh các nhân viên nhìn thấy, hai người trực tiếp bỏ qua nhà ăn cùng phòng giải trí, đi vào cabin. Trong phòng giặt quần áo có tiếng nói của nhân viên truyền ra, tới gần phòng bơm nước và phòng điện thì đều bị khóa. Thẩm Gia Minh khom người đi trước mười thước, tìm ra nắm cửa của buồng đốt số 1, mở ra.
Có tiếng động vang lên, Thẩm Gia Minh đối mặt Nam Bắc dùng tay ra hiệu.
Cửa phòng giặt đồ bỗng nhiên mở ra, Nam Bắc vội vàng khép cửa, rồi lui về con đường dành cho nhân viên.
Trong bóng đêm, tiếng bước chân từ từ đến gần.
Cô nhẹ nhàng nín thở.
Rất nhanh, tiếng bước chân lại dần dần xa.
Nam Bắc thở nhẹ một hơi, im lặng dựa vào vách tường của khoang thuyền, đợi cho nhân viên hoàn toàn rời đi mới lặng lẽ trở về cabin, nhìn thấy Thẩm Gia Minh cũng từ buồng đốt số 1 đi tới.
Cả khoang thuyền có 6 buồng đốt, chỉ có căn buồng kia mở cửa, hai người đi dọc theo đường này nhưng không tìm thấy chút manh mối nào. Theo lý thuyết, chỉ cần cô gái kia đi qua chỗ này thì nhất định sẽ để lại dấu vết.
Hai người không ngừng chạm vào khoá cửa, khi qua tới phòng số 5, Nam Bắc bỗng nhiên ngừng lại.
Dọc theo tất cả các phòng đều có ánh sáng, chỉ có phòng này là không có một chút ánh sáng, nếu là chuyện bình thường, Nam Bắc tuyệt đối không nghi ngờ, nhưng vừa rồi lúc lui về con đường dành cho nhân viên, rõ ràng nhìn qua các khe cửa, không có gì đặc biệt.
Nói cách khác, phòng này vừa mới tắt đèn.
Nam Bắc từ trong người lấy ra một lưỡi dao mỏng manh tinh tế, giấu trong lòng bàn tay. Thẩm Gia Minh thấy động tác của cô cũng lấy súng ra. Hai người nhìn nhau vài giây, tranh luận xem ai vào trước.
Về điểm ấy, cô vĩnh viễn không tranh giành được với hắn.
Thẩm Gia Minh vặn mở tay vịn, hai người một trái một phải xông vào, ngay khi Nam Bắc muốn xoay người đóng cửa thì cánh cửa lại bị đẩy mạnh. Nhờ chút ánh sáng cuối cùng, cô thấy được một họng súng đen tối trực tiếp để ở trán Thẩm Gia Minh, đồng thời súng hắn cũng chĩa vào người kia.
Mà lưỡi dao trong tay cô, nhờ vị trí thuận lợi của cánh tay mà dễ dàng đặt lên cổ người đó.
Trong phòng không có ánh sáng, Nam Bắc chẳng thấy gì cả.
Đến khi chạm vào làn da của người kia, ngón tay run rẩy. Thẩm Gia Minh bị họng súng chĩa vào, còn người kia bản thân bị dao kề cổ, còn có cô. Trong ba người, hô hấp của cô dĩ nhiên là nặng nề nhất.
“Trình Mục Dương,” Nam Bắc khẽ nói.
Cô không biết.
Có phải da thịt tiếp xúc quá gần hay không, ngay tại thời điểm chạm đến đối phương, cô nhanh nhạy có giác quan thứ sáu. Đúng là cô cảm giác đây là hắn, ngay cả khi không thấy được năm ngón tay, chỉ có ánh sáng nhạt của hành lang xuyên qua khe cửa dưới chân….
Lúc Nam Bắc lên tiếng, có thể cảm giác được người kia thả tay xuống.
Cô không rút dao về nhưng hắn đã thu hồi súng.
“Không nên cử động,” là âm thanh của Trình Mục Dương, “Chúng tôi đang gỡ bom, vừa rồi đèn vỡ, không biết trên mặt đất còn cái gì không.” Nam Bắc ừ một tiếng, thu hồi lưỡi dao, mu bàn tay cọ xát qua cánh tay hắn.
Ánh mắt bắt đầu thích ứng với bóng tối, dần dần có thể nhìn thấy hình dáng hắn.
Trình Mục Dương lặng yên vươn tay, nhẹ nhàng ôm thắt lưng Nam Bắc.
Cô mở khuỷu tay hắn ra.
Bên cạnh buồng đốt truyền đến âm thanh, là giọng nói của một người đàn ông xa lạ: “Ông chủ, đây là thứ tốt, có thể lấy lại sử dụng được không?”
Giọng nói nhỏ dần, có hai người từ buồng đốt đi tới.
Nhờ chút ánh sáng kia, Nam Bắc thấy rõ bên cạnh người đàn ông là một người phụ nữ.
Nhìn qua cảm thấy quen thuộc.
Nhờ ánh sáng của đồng hồ, cô thấy một người quơ quơ cái hộp màu đen trong tay. Sau đó buông thứ gì đó trong tay ra, từ trên người không biết lại lấy ra thứ gì nữa, bật lên, cũng đủ chiếu sáng hơn nửa buồng đốt. “Thật ngại quá, vừa rồi vội vàng gỡ bom, không chú ý để lại ánh sáng cho các vị.” Người đàn ông đang nói chuyện, mang mắt kính rất nhã nhặn.
Bốn phía đều là tiếng vang của buồng đốt đang hoạt động.
Nam Bắc rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ người xung quanh. Thẩm Gia Minh vẫn chĩa súng vào đầu Trình Mục Dương như cũ, mà ở phía sau hắn, người đang ôm một khẩu súng ngồi trong góc phòng, nhắm vào Thẩm Gia Minh chính là Tiểu Phong. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ lại rình phía sau.
Cô thậm chí không dám tưởng tượng, nếu người ở đây không phải là Trình Mục Dương.
Kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.
Trình Mục Dương ngược lại không thèm để ý đến họng súng của Thẩm Gia Minh, vẫy tay với Tiểu Phong ý bảo đã xong chuyện, người phía sau có chút do dự nhưng vẫn tuân theo.
“Chúng tôi đuổi theo một người phụ nữ,” Trình Mục Dương vươn hai ngón tay nhẹ nhàng đẩy họng súng của Thẩm Gia Minh ra, “Hai người sao lại đến đây?” Thẩm Gia Minh nhìn mặt hắn: “Chúng tôi cũng đuổi theo một người phụ nữ.”
Hai người, lúc nãy vừa chơi xong một ván bài.
Rồi lại có duyên cùng nhau chĩa súng vào đối phương, đương nhiên là không quá thân thiện.
Nam Bắc nhìn bốn phía, không thấy một thi thể nào: “Anh vừa nói có người đập vỡ đèn, người đâu?”
Người đàn ông gỡ bom vẻ mặt không còn chút máu, giương mắt nhìn buồng đốt.
Bị ném vào lò? Cô không thể tin được.
“Ở phía trên.” Trình Mục Dương trả lời cô.
Theo tầm mắt của hắn nhìn qua, quả nhiên là trên đỉnh lò hơi. Bên trên tuyệt đối không được mở ra, độ nóng có thể nướng chín da thịt của bất kỳ kẻ nào, Nam Bắc không thể tin được, quay đầu nhìn Trình Mục Dương liếc một cái.
Trình Mục Dương tựa hồ hiểu được cô suy nghĩ cái gì, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Hẳn là đã chết.”
“Anh ném lên đó?”
“Chính cô ta tự mình leo lên.”
……
Chị họ A Mạn của Trình Mục Dương, dường như không chịu nổi hai người đứng đây nói chuyện phiếm, cất giọng nói: “Cô ta vào phòng thấy chúng tôi thì tự tay đập vỡ bóng đèn rồi chính mình leo lên đó,” Cô nghĩ nghĩ lại nói, “Cô ta hẳn là sợ chúng tôi phá hỏng thiết bị nổ, đập vỡ bóng đèn vì để kéo dài thời gian, về việc vì sao leo lên trên…” Cô nhún vai, tỏ vẻ khó mà giải thích.
Trình Mục Dương nở nụ cười nhẹ: “Kíp nổ chỉ có 3 phút, đập vỡ bóng đèn là phương pháp tốt nhất. Đáng tiếc, bên cạnh chúng tôi còn một cao thủ gỡ bom.”
3 phút?
Nam Bắc có chút kinh ngạc, nhìn người đàn ông nhã nhặn kia.
Cô không nghi ngờ lời nói của họ. Ngẩng đầu đánh giá đỉnh lò hơi cùng bốn vách tường trong buồng đốt, nếu bây giờ leo lên trên chắc cũng bị nướng chín như người kia, mà xung quanh lại không có khe hở nào.
Ngay khi cô đang sững sờ, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, dễ dàng phát hiện một đôi găng tay màu đen.
“Phòng cháy, chịu nhiệt.” Người đàn ông nhã nhặn nhìn cô nóng lòng muốn thử, cười tủm tỉm giải thích.
Nam Bắc không khách khí nhanh chóng mang gang tay vào, đi đến bên cạnh buồng đốt, đối mặt với cái thang, bắt tay trèo lên.
Bởi vì cô mặc váy nên mọi người tự giác nhìn đi chỗ khác, kể cả Thẩm Gia Minh.
Chỉ có Trình Mục Dương vẫn nhìn cô.
Nam Bắc nhanh chóng trèo lên, chân đạp ở đỉnh khoang thuyền, lộn ngược trên đỉnh buồng đốt.
Một mùi kỳ quái bay vào trong mũi…Nam Bắc nhẹ nhàng chau mày, tập trung nhìn người trước mặt.
Người phụ nữ trước mắt nằm cuộn người, trong lòng ôm quần áo của bản thân, làm da dính vào lò hơi bị cháy đen.
Nam Bắc đưa tay, vén tóc của cô ta lên, là vợ nhỏ của Chu Sinh. Nam Bắc một tay chống đỡ, dùng miệng rút găng tay ra, nhẹ nhàng lấy tay mở mí mắt của người phụ nữ, nghẹt thở do hít quá nhiều độc. Thật là may.
Uống thuốc độc mà chết, so với bị nướng chết thì tốt hơn nhiều.
Cô cẩn thận kiểm tra lần nữa, phát hiện không thu hoạch thêm gì, xoay người nhảy xuống.
“Thấy cái gì?” Thẩm Gia Minh nhìn sắc mặt của cô, tựa hồ có chút khác thường.
Nam Bắc lắc đầu: “Là vợ nhỏ của Chu Sinh, hơn nữa sau khi lên đó thì đã đem quần áo cởi hết.”
“Nơi này có còi báo cháy, cô ta hẳn là sợ mọi người chú ý,” Trình Mục Dương đưa tay nhẹ nhàng giúp Nam Bắc lau đi mồ hôi trên trán, “Bom kia là một quả bom nhỏ, sức mạnh không lớn nhưng đủ để làm tê liệt cả buồng đốt này.”
“Cô ta vì sao muốn nổ tung nơi này?”
Nam Bắc không nghĩ là có người dùng thủ đoạn tập kích để khủng bố, nhưng muốn nổ, tại sao không trực tiếp một chút?
“Nơi này vừa khéo là động lực của buồng đốt,” Thẩm Gia Minh rất quen thuộc với bố trí trong này, “Có lẽ sau khi bị phát hiện, cô ta muốn nhanh chóng làm nổ bom, phá hư động lực của chiếc thuyền.”
“Hẳn là vậy,” Người đàn ông nhã nhặn bĩu môi với Trình Mục Dương, “Vừa rồi cô ta bước vào liền cầm cái hộp ném vào lửa, nhưng may mắn là ông chủ nhanh tay, nếu không cũng chẳng đến phiên tôi gỡ bom.”
Nam Bắc nghe nói như vậy mới chú ý đến vết bỏng trên tay Trình Mục Dương.
Người chết này, thân phận quá đặc biệt.
Trình Mục Dương phân phó người đi báo cho Chu Sinh, nhanh chóng có hai quản gia của Chu gia đến, truyền lời của lão gia: đã biết.
Thi thể được hạ xuống, cẩn thận che phủ bằng tấm vải đen.
Nam Bắc bỗng nhiên nhớ đến cậu bé kia.
Người phụ nữ chết rất thê thảm, có lẽ cô ta có chút kỳ vọng rằng sau khi chết căn phòng này sẽ bị hủy diệt toàn bộ, như vậy dáng vẻ chết thảm của cô ta sẽ không có ai nhìn thấy.
Đáng tiếc, cô ta đã chết, động lực buồng đốt vẫn hoàn hảo như trước.
Mà mục đích cuối cùng của cô ta là gì? Vì sao đột nhiên liều chết, phải làm cho chiếc thuyền này ngừng hoạt động?
Làm khách, khi chủ nhân đứng ra giải quyết, cũng chỉ có thể yên lặng chờ kết quả.
Có lẽ, Chu Sinh cũng không muốn cho họ biết chân tướng.
“Các vị,” sau khi di chuyển thi thể, hai quản gia của Chu gia khom người đưa bọn họ thiệp mời, “Lão gia nhà chúng tôi muốn mời các vị, ngày mai cùng nhau dùng cơm trưa, xem như là tiệc chia tay.”
Thẩm Gia Minh nhận trước: “Quá khách khí, mặc dù rời thuyền, nhưng sau này vẫn còn cơ hội qua lại.”
“Tối nay, trễ một chút, đại thiếu gia sẽ lên thuyền,” hai quản gia bình thản giải thích, “Ý của lão gia là, đại thiếu gia là người trẻ tuổi, hẳn là nên kết giao với nhiều bạn bè có thân phận ngang nhau.”
Điều này thực sự là đáng ngạc nhiên.
Nam Bắc phát hiện, càng ngày càng có nhiều việc ngoài ý muốn, tất cả mọi việc từ đầu đến giờ dần dần trở thành việc không phải là ngoài ý muốn.
Chu gia vừa mới rút khỏi ván bài, người được gọi là “đại thiếu gia” kia lại lên thuyền trước đêm diễn ra ván bài cuối. Vì cái gì? Muốn làm gì? Có thể làm cái gì?
Thiệp mời, vẫn là in màu khắc gỗ như trước.
Cẩn thận tỉ mỉ. Vì lời mời này đến bất ngờ nhưng vẫn là thiệp khắc gỗ như trước.
Nam Bắc theo Trình Mục Dương trở về phòng, thấy chị họ hắn lấy ra hộp thuốc trị thương, bôi lên miệng vết thương của hắn. Cả người hắn ngồi trên sô pha nhìn cô, chỉ như thế thôi, cũng làm cô có cảm giác áp bức mạnh mẽ.
“A Mạn,” Trình Mục Dương bỗng nhiên nói, “Chị ra ngoài đi, để tôi tự làm.”
Tầm mắt A Mạn từ trên người hắn chuyển sang người Nam Bắc.
Nhanh chóng nở nụ cười, lấy miếng vải băng bó đưa cho Nam Bắc. Khi nhận lấy, Nam Bắc nhìn đến mu bàn tay của A Mạn, giống với Trình Mục Dương, lưng các đốt ngón tay cực kỳ trơn nhẵn, gấp khúc, độ cong xinh đẹp.
Phải luyện quyền hơn mười năm mới có dấu vết này.
Nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu, cô nhớ lại tay của vợ nhỏ Chu Sinh, rất tinh tế, các đốt ngón tay nhô lên, không giống như cao thủ luyện quyền. A Mạn chú ý đến sự khác thường của Nam Bắc, rút tay về, cười nhẹ nói: “Em họ tôi, cậu ấy thích cô, thích đến mức không còn nguyên tắc.”
A Mạn nói xong, xoay người mà đi.
Khi cửa phòng đóng lại, Nam Bắc mới xoay người, đi đến trước người Trình Mục Dương ngồi xổm xuống. Cô dùng ngón tay nhẹ nhàng thoa thuốc, bôi đều khắp nơi, giống như khi bà lão ở hồ Vạn Đảo bôi thuốc cho cô vậy, kiên nhẫn mà cẩn thận. Sau đó dùng một miếng vải trắng băng lại. Làm xong cô mới ngẩng đầu nhìn hắn.
“Muốn nói gì?” Trình Mục Dương thực tự nhiên cúi đầu nhìn cô.
“Vừa rồi ở sòng bạc, sao anh lại nói đến ‘bài cửu khuynh thành’?”
“Em nghĩ rằng anh lợi dụng để thắng hắn?” Trình Mục Dương trực tiếp hỏi lại cô, mảng vải trắng trên tay phải chạm vào má cô: “Anh không cần thắng thua, chỉ muốn hắn ghen tị, làm cho hắn không thoải mái.”
Nam Bắc cười một cái: “Ngụy biện.”
“Anh không lừa em.”
Trình Mục Dương dùng tay trái không bị thương vòng qua sau lưng Nam Bắc rồi kéo cô vào lòng mình. Hắn vén tóc cùng áo của cô lên, đem cô đặt lên sô pha, hôn dọc theo lưng của Nam Bắc. Thân thể cô dần dần nóng lên, ý nghĩ vừa rồi cô dùng dao đặt ở cổ hắn, cảm xúc bỗng nhảy loạn một cái.
Mà khi đó, hắn lại dùng súng chĩa vào đầu Thẩm Gia Minh.
Hồi tưởng như vậy thật không tốt.
Thân thể Nam Bắc không biết nói dối, tựa như trong bóng đêm, có thể dựa vào cảm giác mà biết đó là hắn. Không thể trốn tránh sự hấp dẫn, khiến cho bọn họ căn bản không cần trao đổi nhưng vẫn có thể nhận ra nhau.
Trình Mục Dương dùng sức bao vây cô, hai người từ trên sô pha trượt xuống dưới, đầu gối của cô quỳ trên thảm, một bàn tay hắn xâm nhập vào trong váy. Ngay cả khi có lớp vải ngăn cách, nơi thân mật nhất của hai người sớm đã gắt gao dán chặt vào nhau, hắn muốn cô, mà cô cũng muốn hắn.
Nam Bắc còn nhiều nghi vấn, cổ họng nghẹn ngào hỏi: “Vừa rồi, em nhìn thấy những người đó, có phải hay không là chị của anh——” Trình Mục Dương nắm lấy thắt lưng cô, từ phía sau tiến vào mạnh mẽ.
Động tác xảy ra bất ngờ khiến cổ họng cô thoát ra tiếng rên rỉ.
“Có đau hay không?” Trình Mục Dương nhẹ giọng hỏi Nam Bắc.
Cô ừ một tiếng.
Bụng cô để trên sô pha, nắm chặt áo sơmi của hắn, ngay cả động tác như vậy cũng bị hắn phát hiện.
Trình Mục Dương mạnh mẽ tách hai tay Nam Bắc ra rồi nắm trong lòng bàn tay mình: “Là A Mạn ra tay,” hắn bắt đầu thong thả luật động bên trong thân thể cô, “Người phụ nữ kia muốn giết anh, anh đuổi theo cô ta một tầng. Việc còn lại đều là ngoài ý muốn.”
Sườn mặt cô dán trên sô pha, nhìn không tới phía sau.
Chỉ có ánh sáng mới bắt được gương mặt của Trình Mục Dương.
Hắn gần như mê muội nhìn cô, cúi người xuống, chóp mũi chạm vào mặt cô: “Tin những lời anh nói không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.