Trốn Khỏi Tôi, Em Đang Mơ Sao?
Chương 13: Buông tay được không (2)
=>NinnKa<=
13/07/2017
-.....- Cô không nói gì.
Đôi mắt to tròn phủ làn sương nhìn hắn.
Ừ! Cô thừa nhận...là cô sai! Đều do cô sai.
Vì quá tin vào tình yêu ngu ngốc này. Vì tin lời hắn nói lúc chiều...Chỉ yêu mình cô!
Cô luôn ngốc,luôn rất ngốc. Đã biết...là mình đi sai con đường...vậy mà vẫn cứ bước.
Mặc dù vẫn biết, yêu hắn chỉ nhận được khổ đau, nhưng tại sao....Cô vẫn cứ đắm chìm với tình yêu đó?
Đôi lúc, cô muốn quên hắn đi. Quên đi một bòng hình đã từng khắc trong tim.
Nực cười! Khắc trong tim rồi...làm sao xóa đây?
- Tôi hỏi cô. Tại sao cô không nói? Cô câm rồi sao? Mau trả lời tôi!- Hắn gầm lên.Càng tăng lực ở tay.
-.....- Cô vẫn không trả lời.
Nhìn sâu trong đôi mắt của hắn. Cô cố tìm kiếm một tia yêu thương, một chút tình cảm của hắn.
Nhưng hoàn toàn không! Đều là lửa giận. Không có chút tình cảm nào dành cho cô.
Cô đều không có tư cách!
Đúng! Cô không có tư cách gì làm vợ của hắn. Không có tư cách làm người sánh bước cùng hắn.
Nhưng...cô muốn! Muốn làm vợ của hắn...Muốn cùng hắn sánh bước.
Cô có tham quá không?
Tham đó! Hãy nghĩ đi! Cô không đủ tư cách mà còn muốn làm vợ hắn sao? Muốn sánh bước cùng hắn sao? Nếu muốn cô hãy đi ngủ đi! Ít nhất còn mơ được điều đó...
- Cô giỏi lắm!- Hắn gầm lên.
Cứ vậy,túm tóc lôi cô đi.
Cô không khóc. Cũng không kêu đau. Chỉ là...tim cô đang rỉ máu thôi! Trong đầu cô vẩn vơ ý nghĩ về chiều hôm nay! Có lẽ, lúc đó,là lúc hạnh phúc nhất của cô. Rất rất hạnh phúc. Mặc dù, biết trước kết quả, nhưng cô vẫn thấy hạnh phúc.
Vẫn cứ loanh quanh tới hạnh phúc đó cho đến khi " Rầm "- Cánh cửa đóng lại.
Cô lại ở đây rồi! Nhà kho lạnh lẽo.
Thu mình vào trong góc phòng. Nước mắt trào ra.
Kỉ niệm về hắn cứ thế theo dòng nước mắt mà ùa về.
Trái tim như thắt lại. Hô hấp dần càng trở lên khó khăn.
Yêu hắn....
Nước mắt rơi....Trái tim nhói...Thể xác đau....
Rồi! Hết thứ để mất!
Cố gắng giữ nhưng đâu có được.
Cô muốn thoát khỏi đây. Tìm một nơi nào đó,sống thật bình yên.
Nhưng liệu...có sống được không?
Khắc sâu rồi....làm sao xóa?
Trái tim vẫn nhớ về hắn....
Trái tim vẫn cứ chìm đắm trong tình yêu đó....
Bốn bức tường nhỏ trong căn phòng nhỏ....nó như một tù giam.
Cô vì yêu hắn nên mới bị áp vào tù giam.
Rồi...vẫn chưa muốn ra khỏi tù giam đó.....
Vẫn muốn đắm chìm trong tình yêu đó.
Vẫn chỉ là em như một con ngốc lặng thầm ngồi khóc trong bóng tối.....
Vẫn chỉ là em......ngồi ôm trọn tình yêu đó....
Đôi mắt to tròn phủ làn sương nhìn hắn.
Ừ! Cô thừa nhận...là cô sai! Đều do cô sai.
Vì quá tin vào tình yêu ngu ngốc này. Vì tin lời hắn nói lúc chiều...Chỉ yêu mình cô!
Cô luôn ngốc,luôn rất ngốc. Đã biết...là mình đi sai con đường...vậy mà vẫn cứ bước.
Mặc dù vẫn biết, yêu hắn chỉ nhận được khổ đau, nhưng tại sao....Cô vẫn cứ đắm chìm với tình yêu đó?
Đôi lúc, cô muốn quên hắn đi. Quên đi một bòng hình đã từng khắc trong tim.
Nực cười! Khắc trong tim rồi...làm sao xóa đây?
- Tôi hỏi cô. Tại sao cô không nói? Cô câm rồi sao? Mau trả lời tôi!- Hắn gầm lên.Càng tăng lực ở tay.
-.....- Cô vẫn không trả lời.
Nhìn sâu trong đôi mắt của hắn. Cô cố tìm kiếm một tia yêu thương, một chút tình cảm của hắn.
Nhưng hoàn toàn không! Đều là lửa giận. Không có chút tình cảm nào dành cho cô.
Cô đều không có tư cách!
Đúng! Cô không có tư cách gì làm vợ của hắn. Không có tư cách làm người sánh bước cùng hắn.
Nhưng...cô muốn! Muốn làm vợ của hắn...Muốn cùng hắn sánh bước.
Cô có tham quá không?
Tham đó! Hãy nghĩ đi! Cô không đủ tư cách mà còn muốn làm vợ hắn sao? Muốn sánh bước cùng hắn sao? Nếu muốn cô hãy đi ngủ đi! Ít nhất còn mơ được điều đó...
- Cô giỏi lắm!- Hắn gầm lên.
Cứ vậy,túm tóc lôi cô đi.
Cô không khóc. Cũng không kêu đau. Chỉ là...tim cô đang rỉ máu thôi! Trong đầu cô vẩn vơ ý nghĩ về chiều hôm nay! Có lẽ, lúc đó,là lúc hạnh phúc nhất của cô. Rất rất hạnh phúc. Mặc dù, biết trước kết quả, nhưng cô vẫn thấy hạnh phúc.
Vẫn cứ loanh quanh tới hạnh phúc đó cho đến khi " Rầm "- Cánh cửa đóng lại.
Cô lại ở đây rồi! Nhà kho lạnh lẽo.
Thu mình vào trong góc phòng. Nước mắt trào ra.
Kỉ niệm về hắn cứ thế theo dòng nước mắt mà ùa về.
Trái tim như thắt lại. Hô hấp dần càng trở lên khó khăn.
Yêu hắn....
Nước mắt rơi....Trái tim nhói...Thể xác đau....
Rồi! Hết thứ để mất!
Cố gắng giữ nhưng đâu có được.
Cô muốn thoát khỏi đây. Tìm một nơi nào đó,sống thật bình yên.
Nhưng liệu...có sống được không?
Khắc sâu rồi....làm sao xóa?
Trái tim vẫn nhớ về hắn....
Trái tim vẫn cứ chìm đắm trong tình yêu đó....
Bốn bức tường nhỏ trong căn phòng nhỏ....nó như một tù giam.
Cô vì yêu hắn nên mới bị áp vào tù giam.
Rồi...vẫn chưa muốn ra khỏi tù giam đó.....
Vẫn muốn đắm chìm trong tình yêu đó.
Vẫn chỉ là em như một con ngốc lặng thầm ngồi khóc trong bóng tối.....
Vẫn chỉ là em......ngồi ôm trọn tình yêu đó....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.