Trốn Khỏi Tôi, Em Đang Mơ Sao?
Chương 9: Kí ức về anh...vẫn còn đó!
=>NinnKa<=
04/07/2017
Cả một ngày,cô không được ăn gì,không được ra ngoài.
Cô nhếch môi,tự giễu bản thân mình.
Cô trông chờ nhiều rồi.Hắn quên cô rồi.Đâu như cô nghĩ đâu.
Ánh nắng qua khung cửa sổ dần tắt.Cả căn phòng...lại chìm trong bóng tối.
"Cạch!"-Cuối cùng cánh cửa cũng mở.
-Cô mà mách ông nội thì đừng trách tôi!-Hắn dọa rồi bước đi.
Cô mệt mỏi lết về căn phòng,tắm rửa rồi ăn cơm.
Cây cầu Exon.Vào hoàng hôn rất đẹp.Mặt trời như quả cầu lửa rơi xuống nước.Khiến cho mặt nước như được dát vàng.
Cô hít thở không khí trong lành.Đã lâu rồi,cô chưa đến đây.
Đây là nơi cô thích nhất.
Từ rất lâu rồi,cô đã gặp hắn tại đây.Trên cây cầu này.
Cô và hắn còn là học sinh cấp ba. Hắn đẹp trai,thông minh nên là hot boy của trường. Cô chỉ là một học sinh bình thường.
Hắn hai tay đút túi,dựa vào thành cầu,ngắm hoàng hôn. Cô chỉ biết đứng chỗ khuất ngắm...hắn. Không ngờ,hắn cũng thích ngắm hoàng hôn như cô. Vì thế ngày nào cô cũng đứng ở một góc khuất,ngắm cùng hắn. Đến một ngày, cô tỏ tình cho hắn biết,hắn đã thẳng thừng từ chối và....không đến cây cầu này nữa.
Cô rất buồn rồi lại cười phá lên. Cô nhìn lại mình. Chả có chút gì để người ta chú ý đến. Chắc cô đã quá ngu ngốc tin tưởng.Vì vậy cô sang Anh học. Để có thể tiếp thêm kiến thức và cũng có thể quên đi hắn.
Giờ đây,cảm xúc lúc đó,lại ùa về. Cô thở dài, rồi bước về nhà.
Con phố tấp nập ánh sáng đường. Người người đi lại náo nhiệt.
Một mình cô như lạc lõng giữa thế giới. Một mình cô lẻ loi một mình.
Cô quá ngu rồi! Yêu hắn nhiều đến phát điên rồi! Yêu nhiều quá rồi! Nhận được gì chứ?
Có! Có nhận được chứ! Nhận được sự khinh bỉ, nhận được nước mắt, nhận được đau thương,....
Lúc cô về đến biệt thự, hắn chưa về. Cô gọi cho hắn. Hắn nói đi dự tiệc, sẽ không về.
Cô tắm rửa rồi đi ngủ. Không có tâm trạng để ăn cơm nữa. Cô ngủ một phòng, hắn ngủ một phòng.
Cô mệt rồi! Thật sự mệt! Khi ở trong kho, cô đã suy nghĩ kĩ. Bảo ông nội hủy hôn ước. Sẽ tốt cho hắn và cả cô....
Cô nhếch môi,tự giễu bản thân mình.
Cô trông chờ nhiều rồi.Hắn quên cô rồi.Đâu như cô nghĩ đâu.
Ánh nắng qua khung cửa sổ dần tắt.Cả căn phòng...lại chìm trong bóng tối.
"Cạch!"-Cuối cùng cánh cửa cũng mở.
-Cô mà mách ông nội thì đừng trách tôi!-Hắn dọa rồi bước đi.
Cô mệt mỏi lết về căn phòng,tắm rửa rồi ăn cơm.
Cây cầu Exon.Vào hoàng hôn rất đẹp.Mặt trời như quả cầu lửa rơi xuống nước.Khiến cho mặt nước như được dát vàng.
Cô hít thở không khí trong lành.Đã lâu rồi,cô chưa đến đây.
Đây là nơi cô thích nhất.
Từ rất lâu rồi,cô đã gặp hắn tại đây.Trên cây cầu này.
Cô và hắn còn là học sinh cấp ba. Hắn đẹp trai,thông minh nên là hot boy của trường. Cô chỉ là một học sinh bình thường.
Hắn hai tay đút túi,dựa vào thành cầu,ngắm hoàng hôn. Cô chỉ biết đứng chỗ khuất ngắm...hắn. Không ngờ,hắn cũng thích ngắm hoàng hôn như cô. Vì thế ngày nào cô cũng đứng ở một góc khuất,ngắm cùng hắn. Đến một ngày, cô tỏ tình cho hắn biết,hắn đã thẳng thừng từ chối và....không đến cây cầu này nữa.
Cô rất buồn rồi lại cười phá lên. Cô nhìn lại mình. Chả có chút gì để người ta chú ý đến. Chắc cô đã quá ngu ngốc tin tưởng.Vì vậy cô sang Anh học. Để có thể tiếp thêm kiến thức và cũng có thể quên đi hắn.
Giờ đây,cảm xúc lúc đó,lại ùa về. Cô thở dài, rồi bước về nhà.
Con phố tấp nập ánh sáng đường. Người người đi lại náo nhiệt.
Một mình cô như lạc lõng giữa thế giới. Một mình cô lẻ loi một mình.
Cô quá ngu rồi! Yêu hắn nhiều đến phát điên rồi! Yêu nhiều quá rồi! Nhận được gì chứ?
Có! Có nhận được chứ! Nhận được sự khinh bỉ, nhận được nước mắt, nhận được đau thương,....
Lúc cô về đến biệt thự, hắn chưa về. Cô gọi cho hắn. Hắn nói đi dự tiệc, sẽ không về.
Cô tắm rửa rồi đi ngủ. Không có tâm trạng để ăn cơm nữa. Cô ngủ một phòng, hắn ngủ một phòng.
Cô mệt rồi! Thật sự mệt! Khi ở trong kho, cô đã suy nghĩ kĩ. Bảo ông nội hủy hôn ước. Sẽ tốt cho hắn và cả cô....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.