Chương 7:
Nam Bắc Bắc
26/04/2021
Vừa đẩy cửa phòng làm việc, cô thấy anh đang đứng trước cửa kính đối diện.
Bên ngoài, đèn đường cũng đã bật, dưới lòng đường xe cộ vẫn tấp nập qua lại, thế nhưng ánh đèn phản chiếu bóng lưng anh lại gợi nên sự cô đơn.
Sau khi Thẩm Hoán nghe được âm thanh phái sau, anh quay đầu nhìn cô, sau đó bước tới bàn làm việc, một tay duỗi đến hướng ghế dựa đối diện, ý bảo cô ngồi xuống.
Tuy là đang ngồi trên một chiếc ghế làm việc thoải mái nhưng với Lâm Noãn thì lại không khác gì đang ngồi trên đống lửa.
Hàng ngày khi Lâm Noãn bước vào phòng thì toàn là lúc anh đang bận rộn đàm phán với đối tác hoặc yên tĩnh ngồi xem tài liệu, lúc nói chuyện với cô thì chủ yếu là lời ít ý nhiều. Khi cô đến lấy tài liệu trong tay thì sẽ mau chóng xếp cho cô, ý là muốn cô mau chóng rời đi.
Anh luôn luôn coi trọng thời gian của mình, chỉ khi đối mặt với khách hàng thì cô mới có thể ngồi cạnh anh.
Anh coi trọng thỏa thuận lần này, đương nhiên cô cũng sẽ nâng niu nó, cô âm thầm cỗ vũ trong lòng mình để bản thân không thấy mất tự nhiên.
Khi cô nhìn thấy bản thỏa thuận trên bàn, tập giấy không mỏng cũng không dày nhưng cô có thể nhận ra là anh đã dành cả ngày hôm nay để soạn chúng.
“Đừng căng thẳng, chúng ta sẽ cùng nhau nói về bản thỏa thuận này, anh sẽ đọc từng điều một, nếu em có bất kỳ câu hỏi hoặc muốn từ chối điều gì thì phải lập tức nói cho anh biết, anh sẽ đi sửa lại.”
Anh chắp hai tay lại, tư thế tự tin mà lịch lãm, “Cuối cùng, bên nào không vừa lòng với bản thỏa thuận này, thì coi như bản thỏa thuận này sẽ không tồn tại, mọi người quên đi chuyện tối hôm qua. Nếu cả hai bên đều nhất trí thì phải nghiêm túc tuân theo điều kiện và không được đổi ý, em đồng ý không?”
“Em đồng ý.” Cô khẩn trương bắt lấy các đốt ngón tay, lòng bàn tay cô lạnh lẽo, mồ hôi lạnh chảy ròng, áp lực rất lớn.
Tự mình hít sâu vài hơi, thỏa thuận làn này chỉ được thành công, không được phép thất bại.
Bên ngoài, đèn đường cũng đã bật, dưới lòng đường xe cộ vẫn tấp nập qua lại, thế nhưng ánh đèn phản chiếu bóng lưng anh lại gợi nên sự cô đơn.
Sau khi Thẩm Hoán nghe được âm thanh phái sau, anh quay đầu nhìn cô, sau đó bước tới bàn làm việc, một tay duỗi đến hướng ghế dựa đối diện, ý bảo cô ngồi xuống.
Tuy là đang ngồi trên một chiếc ghế làm việc thoải mái nhưng với Lâm Noãn thì lại không khác gì đang ngồi trên đống lửa.
Hàng ngày khi Lâm Noãn bước vào phòng thì toàn là lúc anh đang bận rộn đàm phán với đối tác hoặc yên tĩnh ngồi xem tài liệu, lúc nói chuyện với cô thì chủ yếu là lời ít ý nhiều. Khi cô đến lấy tài liệu trong tay thì sẽ mau chóng xếp cho cô, ý là muốn cô mau chóng rời đi.
Anh luôn luôn coi trọng thời gian của mình, chỉ khi đối mặt với khách hàng thì cô mới có thể ngồi cạnh anh.
Anh coi trọng thỏa thuận lần này, đương nhiên cô cũng sẽ nâng niu nó, cô âm thầm cỗ vũ trong lòng mình để bản thân không thấy mất tự nhiên.
Khi cô nhìn thấy bản thỏa thuận trên bàn, tập giấy không mỏng cũng không dày nhưng cô có thể nhận ra là anh đã dành cả ngày hôm nay để soạn chúng.
“Đừng căng thẳng, chúng ta sẽ cùng nhau nói về bản thỏa thuận này, anh sẽ đọc từng điều một, nếu em có bất kỳ câu hỏi hoặc muốn từ chối điều gì thì phải lập tức nói cho anh biết, anh sẽ đi sửa lại.”
Anh chắp hai tay lại, tư thế tự tin mà lịch lãm, “Cuối cùng, bên nào không vừa lòng với bản thỏa thuận này, thì coi như bản thỏa thuận này sẽ không tồn tại, mọi người quên đi chuyện tối hôm qua. Nếu cả hai bên đều nhất trí thì phải nghiêm túc tuân theo điều kiện và không được đổi ý, em đồng ý không?”
“Em đồng ý.” Cô khẩn trương bắt lấy các đốt ngón tay, lòng bàn tay cô lạnh lẽo, mồ hôi lạnh chảy ròng, áp lực rất lớn.
Tự mình hít sâu vài hơi, thỏa thuận làn này chỉ được thành công, không được phép thất bại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.