Chương 5: chương 5
thuong
04/01/2021
Suốt buổi tối hôm đó, vẫn luôn có ánh mắt dõi theo cô từng cử chỉ, cũng có vài phần hơi ngại ngùng, lần đầu tiên cô được người con trai khác để tâm như vậy.
Trước đây còn là học sinh cô chỉ biết cắm đầu vào học hành không màng yêu đương, đến lúc ra trường, công việc lại không như ý.
Tìm được việc làm thì lại bận rộn không có thời gian hẹn hò, kết quả là để tùy ý bố mẹ đưa một người đến làm chồng, chung sống với nhau mấy năm cũng chỉ có câu chào.
Cô đứng dưới lầu của quán cafe, mùa hè oi ả, nhưng buổi tối lại có phần hơi mát mẻ.
Từng đợt gió cứ liên tục luồn qua từng lọn tóc của cô mà nhảy múa, cô đứng trên chiếc giày cao gót đã có phần hơi mỏi, trong lòng tự hỏi tại sao Rosina lại lấy xe lâu đến như vậy.
Cô phóng tầm nhìn ra bãi đậu xe mong chờ, chiếc cổ thon nhỏ cứ liên tục hướng ra xem xét.
Két...
Tiếng bánh xe nề xuống mặt đường nhựa tạo mùi hơi khét, cô nheo đôi chân mày, người nào mà thích tạo uy phong như vậy?
Cánh cửa xe hạ xuống, không để cho cô suy đoán thêm, là cái người tên Tịnh Vũ đó, anh ta vẫn chưa bỏ cuộc sao?
\- Xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Anh ta lịch sự mở cửa xe đi xuống đứng đối diện với cô khuôn mặt hết sức rạng rỡ.
\- Em đứng đợi bạn sao? Anh không làm phiền chứ?
\- Vâng...không sao.
\- Thứ bảy tuần này em bận không? Anh có hai vé xem hoà nhạc mà không có bạn đi cùng, muốn mời em xem chung.
Cô hơi ngạc nhiên, đàn ông ai cũng vậy sao?
Mới chào hỏi hai ba câu liền thân thiết đến như vậy, cô lùi lại về phía sau một bước nhỏ, cúi người cảm ơn.
\- Cảm ơn nhã ý của anh, nhưng hôm đó tôi rất bận.
Cô không muốn nói hụych toẹt ra rằng mới gặp nhau có vài phút không thân thiết đến nỗi đi xem hoà nhạc cùng, còn có dù gì cô cũng là người có gia đình, đi chơi với người khác lại là người khác giới lại không hay cho lắm.
\- Vậy chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?
Đột nhiên anh ta nắm lấy tay cô khiến cô giật thót, vội vàng gỡ tay ra.
\- Xin anh tự trọng tôi và anh cũng chỉ chào hỏi nhau vài câu, không đến mức độ nắm tay nắm chân như vậy.
Trong lúc tình huống đã trở nên gượng gạo, cô nhìn thấy bóng xe của Rosina, cô vội vành chạy lại, còn lịch sự để lại lời nói.
\- Bạn tôi tới rồi, tôi xin phép đi trước.
Tịnh Vũ đứng đó, nhìn theo bóng lưng vội vã của Nhược Mộng, khoé miệng cong lên một đường thích thú.
\- Tôi nhất định sẽ khiến em thuộc về tôi.
Trước đây còn là học sinh cô chỉ biết cắm đầu vào học hành không màng yêu đương, đến lúc ra trường, công việc lại không như ý.
Tìm được việc làm thì lại bận rộn không có thời gian hẹn hò, kết quả là để tùy ý bố mẹ đưa một người đến làm chồng, chung sống với nhau mấy năm cũng chỉ có câu chào.
Cô đứng dưới lầu của quán cafe, mùa hè oi ả, nhưng buổi tối lại có phần hơi mát mẻ.
Từng đợt gió cứ liên tục luồn qua từng lọn tóc của cô mà nhảy múa, cô đứng trên chiếc giày cao gót đã có phần hơi mỏi, trong lòng tự hỏi tại sao Rosina lại lấy xe lâu đến như vậy.
Cô phóng tầm nhìn ra bãi đậu xe mong chờ, chiếc cổ thon nhỏ cứ liên tục hướng ra xem xét.
Két...
Tiếng bánh xe nề xuống mặt đường nhựa tạo mùi hơi khét, cô nheo đôi chân mày, người nào mà thích tạo uy phong như vậy?
Cánh cửa xe hạ xuống, không để cho cô suy đoán thêm, là cái người tên Tịnh Vũ đó, anh ta vẫn chưa bỏ cuộc sao?
\- Xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Anh ta lịch sự mở cửa xe đi xuống đứng đối diện với cô khuôn mặt hết sức rạng rỡ.
\- Em đứng đợi bạn sao? Anh không làm phiền chứ?
\- Vâng...không sao.
\- Thứ bảy tuần này em bận không? Anh có hai vé xem hoà nhạc mà không có bạn đi cùng, muốn mời em xem chung.
Cô hơi ngạc nhiên, đàn ông ai cũng vậy sao?
Mới chào hỏi hai ba câu liền thân thiết đến như vậy, cô lùi lại về phía sau một bước nhỏ, cúi người cảm ơn.
\- Cảm ơn nhã ý của anh, nhưng hôm đó tôi rất bận.
Cô không muốn nói hụych toẹt ra rằng mới gặp nhau có vài phút không thân thiết đến nỗi đi xem hoà nhạc cùng, còn có dù gì cô cũng là người có gia đình, đi chơi với người khác lại là người khác giới lại không hay cho lắm.
\- Vậy chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?
Đột nhiên anh ta nắm lấy tay cô khiến cô giật thót, vội vàng gỡ tay ra.
\- Xin anh tự trọng tôi và anh cũng chỉ chào hỏi nhau vài câu, không đến mức độ nắm tay nắm chân như vậy.
Trong lúc tình huống đã trở nên gượng gạo, cô nhìn thấy bóng xe của Rosina, cô vội vành chạy lại, còn lịch sự để lại lời nói.
\- Bạn tôi tới rồi, tôi xin phép đi trước.
Tịnh Vũ đứng đó, nhìn theo bóng lưng vội vã của Nhược Mộng, khoé miệng cong lên một đường thích thú.
\- Tôi nhất định sẽ khiến em thuộc về tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.