Chương 63: chương 63
thuong
04/01/2021
Cô đi nhanh về phía Văn Thành mà hối thúc anh bước đi tiếp, cô không muốn để ai phát hiện ra sự bất thường trên khuôn mặt mình.
Cô đi theo Văn Thành vào cuộc họp nhanh của công ty, ban đầu cô đã từ chối nhưng anh ấy nói rằng không sao, lại một mực kéo cô vào khiến cô ngồi không dám cử động trong căn phòng đầy căng thẳng đó.
Tiếp đến là cô được anh ấy đưa tận xuống chỗ làm việc của ekip, vì là công ty lớn nên anh ấy có khá nhiều sản phẩm cần quay quảng cáo, nhưng cô cũng không thể nhận hết vào mình được, như vậy là quá tham lam, cô chỉ đành nhận lời đại diện cho anh một vài sản phẩm tiêu biểu, còn đâu thì anh ấy mời người khác đóng sau, vả lại cô cũng không muốn gây thù chuốc oán với đồng nghiệp, không muốn gây tiếng xấu là kẻ ôm hết không chừa đường cho ai.
Buổi làm việc diễn ra khá suôn sẻ, cô đã cố gồng mình trụ được đến khi về nhà. Cô lùng sục tìm lọ thuốc ức chế lại cơn đau đang âm ỉ.
Ngồi thừ người ra trên chiếc ghế sofa êm ái cô chớp mắt nghĩ, có lẽ cô sắp đến giới hạn rồi, chống tay đứng dậy, cô đi tìm một quyển sổ nhỏ ngồi ghi chép lại tất thảy mọi sinh hoạt hàng ngày mọi thói quen, tật xấu của Văn Thành.
Cô lại chợt nhớ khoảng thời gian bên cạnh anh có lần anh ấy ốm sốt gần bốn mươi độ, nhõng nhẽo y như đứa trẻ con, nằm ngủ còn rên hừ hừ, và sợ nhất là ăn cháo giải cảm, cô nghĩ ngợi hồi lâu rồi lại mỉm cười rất ngốc.
Sau đó tiếp tục cầm chiếc bút di chuyển từng hàng chữ trên nền giấy trắng tinh.
Lộp bộp.
Những giọt huyết đỏ tươi nhỏ xuống nhoè đi dòng chữ, cô chạy vội đến bàn ăn lấy hộp giấy, máu mũi không ngừng tuôn chảy, cô không biết tại sao lại có hiện tượng này, nhưng nghĩ cũng không sao đâu đằng nào ngày đó chẳng đến.
Bây giờ mà du bệnh viện lại đâm ra phiền phức, vo tròn tờ giấy đang viết dở ném vào thùng rác cô tiếp tục lấy tờ giấy khác ra viết lại.
Cô đi đến bưu điện gói cẩn thận những tờ giấy vào một chiếc hộp nhỏ còn đặc biệt ghi chú bên ngoài là gửi tận tay cho Hồ Nhược Mộng.
Là cô đã phá hỏng hạnh phúc của chị ấy cô không có biện pháp nào cữu vãn lại được tình hình nữa chỉ còn cách duy nhất này, mong rằng chị ấy có thể nghĩ lại, nhún nhường đi một chút mà làm hoà với Văn Thành, anh ấy không phải người đàn ông khó tính cô tin anh ấy không căm ghét chị mình.
Vài ngày sau.
Chiếc hộp được nhân viên bưu tá đem đến tận nhà Văn Thành, cô bé giúp việc đi ra nhận nhưng nhân viên không đưa, nhất quyết đòi đưa tận tay cho Nhược Mộng.
Vũ Anh đang quét sân, cầm theo chiếc chổi chạy vào nhà vừa chạy hối hả khuôn mặt vừa nhăn nhó, từ ngày làm việc ở đây cô rất ngại chạm mặt với bà chủ nhà, vì ấn tượng lần đầu không tốt lắm, nên cô liên tục bị bà ấy làm khó.
Không còn cách nào kiếm được nhiều tiền ơn vì không có bằng cấp nên cô ngậm đắng nuốt cay nhẫn nhịn tính tình quái gở kia, tay cô run run trước cửa phòng.
Cốc cốc.
Nhược Mộng bước ra, ánh mắt hết sức doạ người.
\- Có việc gì? Không phải tao bảo mày nếu không có gì quan trọng đừng có làm phiền tao sao? Nhìn mày thôi cũng đủ trướng khí rồi.Hừ.
Vũ Anh không dám khóc, chỉ ém sự tủi nhục vào trong lòng giọng nói không kìm được sợ hãi mà run lên.
\- Thưa...thưa bà chủ...ngoài kia có bưu phẩm gửi cho bà, người ta nhất quyết mời bà ra.
\- Bưu phẩm? Mày ra bảo bọn họ ai nhận chẳng được, rách việc.
\- Nhưng.... nhưng...họ nói không cho con nhận thay.
\- Được rồi. Mày đi làm việc đi, có tí chuyện nói cũng không xong, phiền phức.
Nhược Mộng hằm hằm khuôn mặt đi ra, sau khi kí nhận cô ta lười biếng đưa chiếc hộp lật lên đọc.
\- Người gửi Hồ Nhược Vân.
Bịch.
Chiếc hộp nằm gọn gàng trong thùng rác, sau đó cô ta cong môi chửi thề một câu rồi đi vào trong.
Cô đi theo Văn Thành vào cuộc họp nhanh của công ty, ban đầu cô đã từ chối nhưng anh ấy nói rằng không sao, lại một mực kéo cô vào khiến cô ngồi không dám cử động trong căn phòng đầy căng thẳng đó.
Tiếp đến là cô được anh ấy đưa tận xuống chỗ làm việc của ekip, vì là công ty lớn nên anh ấy có khá nhiều sản phẩm cần quay quảng cáo, nhưng cô cũng không thể nhận hết vào mình được, như vậy là quá tham lam, cô chỉ đành nhận lời đại diện cho anh một vài sản phẩm tiêu biểu, còn đâu thì anh ấy mời người khác đóng sau, vả lại cô cũng không muốn gây thù chuốc oán với đồng nghiệp, không muốn gây tiếng xấu là kẻ ôm hết không chừa đường cho ai.
Buổi làm việc diễn ra khá suôn sẻ, cô đã cố gồng mình trụ được đến khi về nhà. Cô lùng sục tìm lọ thuốc ức chế lại cơn đau đang âm ỉ.
Ngồi thừ người ra trên chiếc ghế sofa êm ái cô chớp mắt nghĩ, có lẽ cô sắp đến giới hạn rồi, chống tay đứng dậy, cô đi tìm một quyển sổ nhỏ ngồi ghi chép lại tất thảy mọi sinh hoạt hàng ngày mọi thói quen, tật xấu của Văn Thành.
Cô lại chợt nhớ khoảng thời gian bên cạnh anh có lần anh ấy ốm sốt gần bốn mươi độ, nhõng nhẽo y như đứa trẻ con, nằm ngủ còn rên hừ hừ, và sợ nhất là ăn cháo giải cảm, cô nghĩ ngợi hồi lâu rồi lại mỉm cười rất ngốc.
Sau đó tiếp tục cầm chiếc bút di chuyển từng hàng chữ trên nền giấy trắng tinh.
Lộp bộp.
Những giọt huyết đỏ tươi nhỏ xuống nhoè đi dòng chữ, cô chạy vội đến bàn ăn lấy hộp giấy, máu mũi không ngừng tuôn chảy, cô không biết tại sao lại có hiện tượng này, nhưng nghĩ cũng không sao đâu đằng nào ngày đó chẳng đến.
Bây giờ mà du bệnh viện lại đâm ra phiền phức, vo tròn tờ giấy đang viết dở ném vào thùng rác cô tiếp tục lấy tờ giấy khác ra viết lại.
Cô đi đến bưu điện gói cẩn thận những tờ giấy vào một chiếc hộp nhỏ còn đặc biệt ghi chú bên ngoài là gửi tận tay cho Hồ Nhược Mộng.
Là cô đã phá hỏng hạnh phúc của chị ấy cô không có biện pháp nào cữu vãn lại được tình hình nữa chỉ còn cách duy nhất này, mong rằng chị ấy có thể nghĩ lại, nhún nhường đi một chút mà làm hoà với Văn Thành, anh ấy không phải người đàn ông khó tính cô tin anh ấy không căm ghét chị mình.
Vài ngày sau.
Chiếc hộp được nhân viên bưu tá đem đến tận nhà Văn Thành, cô bé giúp việc đi ra nhận nhưng nhân viên không đưa, nhất quyết đòi đưa tận tay cho Nhược Mộng.
Vũ Anh đang quét sân, cầm theo chiếc chổi chạy vào nhà vừa chạy hối hả khuôn mặt vừa nhăn nhó, từ ngày làm việc ở đây cô rất ngại chạm mặt với bà chủ nhà, vì ấn tượng lần đầu không tốt lắm, nên cô liên tục bị bà ấy làm khó.
Không còn cách nào kiếm được nhiều tiền ơn vì không có bằng cấp nên cô ngậm đắng nuốt cay nhẫn nhịn tính tình quái gở kia, tay cô run run trước cửa phòng.
Cốc cốc.
Nhược Mộng bước ra, ánh mắt hết sức doạ người.
\- Có việc gì? Không phải tao bảo mày nếu không có gì quan trọng đừng có làm phiền tao sao? Nhìn mày thôi cũng đủ trướng khí rồi.Hừ.
Vũ Anh không dám khóc, chỉ ém sự tủi nhục vào trong lòng giọng nói không kìm được sợ hãi mà run lên.
\- Thưa...thưa bà chủ...ngoài kia có bưu phẩm gửi cho bà, người ta nhất quyết mời bà ra.
\- Bưu phẩm? Mày ra bảo bọn họ ai nhận chẳng được, rách việc.
\- Nhưng.... nhưng...họ nói không cho con nhận thay.
\- Được rồi. Mày đi làm việc đi, có tí chuyện nói cũng không xong, phiền phức.
Nhược Mộng hằm hằm khuôn mặt đi ra, sau khi kí nhận cô ta lười biếng đưa chiếc hộp lật lên đọc.
\- Người gửi Hồ Nhược Vân.
Bịch.
Chiếc hộp nằm gọn gàng trong thùng rác, sau đó cô ta cong môi chửi thề một câu rồi đi vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.