Chương 11: Thành phố náo loạn
Huyền Mặc
15/05/2015
Mười một giờ đêm, Bùi Hoan mới về đến Lan Phường. Cô nói đi làm thủ tục ly hôn, Hoa Thiệu Đình rõ ràng nắm được thông tin nên không truy vấn.
Bùi Hoan nói với anh, cô và Tưởng Duy Thành đã trở thành quá khứ, anh đừng đối chọi Tưởng gia nữa.
Hoa Thiệu Đình lập tức gọi Cố Lâm đến dặn dò. Cô ra ngoài gọi điện thông báo với mọi người, kể từ bây giờ, không cần theo dõi động thái của Tưởng gia. Các đường chủ thở phào nhẹ nhõm, chẳng ai thích làm mấy chuyện không đâu vào đâu này.
Vài ngày sau, vợ Trần Phong sinh con trai. Anh ta ở bệnh viện chăm sóc vợ con. Hải Đường Các thanh tịnh hơn nhiều, hằng ngày chỉ có Trần Dữ và Cố Lâm chạy đi chạy lại. Trần Dữ không suy nghĩ sâu xa, động một tí là cằn nhằn với Cố Lâm: “Hoa tiên sinh vì một người đàn bà khiến chúng ta chẳng được thoải mái. Tất cả đều xoay quanh cô ta, mọi người mệt chết đi được”.
Sau khi âm thầm giải quyết xong thủ tục nhận con nuôi, Bùi Hoan nghiêm túc tiến hành quá trình điều trị phục hồi.
“Cô đừng miễn cưỡng bản thân dùng sức, thời gian này không nên cầm vật nặng. Cô hãy từ từ thích ứng với sinh hoạt hằng ngày trước. Bởi vì cơ gân bị rách, độ linh hoạt chắc chắn bị ảnh hưởng, dần dần sẽ đỡ hơn.” Bác sĩ tương đối hài lòng về tiến độ hồi phục của Bùi Hoan.
Bùi Hoan đứng tựa vào thành bàn định cuộn bàn tay. Nhưng hiện tại, tay cô vẫn chưa thể nắm chặt. Vừa đi vào, phát hiện cô vẫn đang chiến đấu với bản thân, Hoa Thiệu Đình khuyên cô đừng sốt ruột.
Cho rằng Bùi Hoan ở nhà lâu nên tâm trạng bức bí, Hoa Thiệu Đình bảo bác sĩ ra về rồi nói với cô: “Tôi cùng em đi ra ngoài. Tôi vốn không thích hoạt động, thời gian này em cũng lười biếng mất rồi”. Nói xong, anh liền đi lấy áo khoác.
Bùi Hoan dõi mắt ra ngoài cửa sổ: “Bây giờ có tuyết rơi nên trời rất lạnh, anh đừng tự làm khổ bản thân”.
Hoa Thiệu Đình không hề bận tâm. Mặc áo khoác xong, anh liền giúp cô mặc áo và quàng khăn. Bùi Hoan cảm thấy thời gian này đúng là làm khó cho anh. Hai mươi năm nay chỉ có người khác hầu hạ anh, không ngờ cô lại được hưởng sự phục vụ của Hoa tiên sinh.
Bùi Hoan cười, giơ tay mặc áo: “Tay em đỡ rồi, anh bị nghiện hầu hạ em đấy à?”.
Nghe cô nói vậy, Hoa Thiệu Đình quả nhiên thu tay về. Thực tế chứng minh, Bùi Hoan chỉ là nói khoác. Đến cái cúc áo cũng không cài nổi, cô nhìn anh bằng ánh mắt tội nghiệp. Hoa Thiệu Đình quay người đeo găng tay. Anh không giúp đỡ mà chỉ cúi đầu cười khẽ: “Đáng đời”.
“Anh.” Bùi Hoan chạy đến trước mặt Hoa Thiệu Đình như trẻ con, đợi anh cài cúc cho mình.
Hoa Thiệu Đình chịu thua, cúi người cài từng chiếc cúc áo. Bùi Hoan giơ tay ôm đầu anh, anh bảo cô đừng nghịch ngợm nữa. Cô thọc tay vào mái tóc của anh, bất chợt nhổ một sợi đưa cho anh.
“Tóc bạc này.” Hiếm khi bầu không khí đầm ấm thế này, Bùi Hoan không muốn phá hỏng. Cô cầm một đầu sợi tóc thổi mạnh, trêu chọc anh: “Thổi một hơi tiên khí, anh trai tôi sẽ vĩnh viễn không già đi”.
Hoa Thiệu Đình đột nhiên đứng thẳng người.
Hơi bất ngờ trước phản ứng của anh, Bùi Hoan liền ôm anh: “Chỉ là một sợi tóc bạc thôi, ai mà không có chứ? Anh xem, em cũng đầy đầu đây này”.
Hoa Thiệu Đình thật ra chẳng cảm thấy gì. Nghe cô nói vậy, anh mỉm cười sờ mặt cô: “Em còn nhớ hôm em tốt nghiệp cấp ba không? Lúc đó, em cũng lớn rồi mà vẫn còn ấu trĩ như vậy”.
Bùi Hoan học ở trường tư thục. Hôm tốt nghiệp, Chủ tịch Hội đồng quản trị vì nể mặt người nhà của cô nên để cô thay mặt học sinh lên phát biểu cảm tưởng trước toàn trường.
Hôm đó, Hoa Thiệu Đình vốn không ở thành phố Mộc nhưng anh vẫn dành ra một ngày, quay về dự lễ tốt nghiệp của Bùi Hoan.
Anh về muộn, bên cạnh lại có thuộc hạ đi theo. Hội trường đều là học sinh, anh không tiện đi lên phía trước. Thế là Hoa Thiệu Đình đứng ở hàng cuối cùng, định nghe Bùi Hoan phát biểu xong rồi lại đi. Anh cảm thấy bản thân cần phải làm chứng cho sự trưởng thành của cô với tư cách là phụ huynh.
Những đứa trẻ khác biết ý, lên phát biểu thường cảm ơn nhà trường, thầy cô và bạn học. Chỉ có Bùi Hoan ngốc nghếch đứng trên sân khấu, cảm ơn anh trai của cô.
Hoa Thiệu Đình không ngờ Bùi Hoan nói vậy. Cô rất tự nhiên, thậm chí không chuẩn bị trước bài phát biểu. Cô đứng ở đó, hồi tưởng lại từng sự việc từ nhỏ đến lớn mà anh làm cho cô.
Có lẽ hôm đó là thời khắc mất mặt nhất trong cuộc đời Hoa tiên sinh. Nhưng người đàn ông đứng trên đỉnh cao bao năm, đối mặt với sinh tử không thèm chớp mắt, lại bị một câu nói “anh trai em mãi mãi không già” của Bùi Hoan làm cho viền mắt ươn ướt.
Có lúc, Hoa Thiệu Đình thật sự không hiểu, anh nổi tiếng máu lạnh, từ trước đến nay không hề có nhân tính, vậy mà khi Hội trưởng quá cố phó thác hai cô gái nhỏ cho anh, anh lại để tâm đến vậy?
“Đi đêm” nhiều sẽ cảm thấy lạnh. Người ở trong chốn đen tối đều không có nhà, nên anh sẽ tạo một mái ấm cho hai chị em Bùi Hoan.
Có lẽ lúc bấy giờ, Hoa tiên sinh còn trẻ, cho rằng bản thân việc gì cũng có thể làm được, muốn nghiêm túc bảo vệ một thứ nào đó. Anh cho rằng, chị em Bùi Hoan là lương tâm cuối cùng của anh.
Mãi về sau này, khi ép A Hi đến phát điên, anh mới thấu hiểu, lương tâm là thứ không tồn tại ở Lan Phường.
Bên ngoài một màu trắng xóa. Thành phố Mộc hiếm khi có tuyết rơi, trận tuyết này bắt đầu từ đêm qua, đến giờ vẫn chưa ngừng.
Bùi Hoan kéo anh đi ra ngoài. Hoa Thiệu Đình dõi theo bóng lưng cô, thầm thở dài. Nhiều chuyện cô không nên biết thì hơn.
Mặt tuyết phản quang, ngoài sân vẫn chưa kịp quét dọn, bên mắt bị thương của anh không chịu nổi, từ từ chảy nước mắt. Hoa Thiệu Đình giơ tay che mắt, cất giọng thản nhiên: “Con người kiểu gì cũng sẽ già đi”.
“Anh cũng thật là, hơn ba mươi tuổi đâu gọi là già?” Bùi Hoan thở dài, dùng tay trái bốc một nắm tuyết: “Vẫn còn gần hai phần ba cuộc đời”.
Hoa Thiệu Đình im lặng, đột nhiên dừng bước. Bùi Hoan quay người, phát hiện mắt anh khó chịu. Cô lên tiếng: “Chúng ta quay vào nhà đi.”
Hoa Thiệu Đình lắc đầu: “Một lát sẽ không sao, tôi cũng muốn ra ngoài đi dạo”.
Bùi Hoan không tiếp tục khuyên nhủ, chỉ nắm chặt tay anh.
Đầu kia hành lang xuất hiện một bóng người. Trần Phong đã quay về Lan Phường. Hôm nay anh ta bố trí người và xe đợi sẵn. Hoa Thiệu Đình và Bùi Hoan đi qua Trần Phong một đoạn, anh ta mới quay người, từ từ đi theo bọn họ.
Bùi Hoan không nhịn được, hạ thấp giọng: “Anh hãy nghe em một lần, đi kiểm tra mắt của anh. Kiểu gì cũng nên nghĩ cách cứu vãn”.
Hoa Thiệu Đình lắc đầu, anh nói rất nhẹ nhưng thái độ kiên quyết: “Lan Phường coi trọng phép tắc. Tôi cũng không ngoại lệ”.
Bùi Hoan không hiểu ý của anh. Cho đến khi hai người lên xe ô tô, cô mới có phản ứng: “Anh cảm thấy mình thiếu nợ em? Anh cho phép em có thể giết anh, nhưng em không thể ra tay nên anh quyết định dùng một con mắt để bù đắp cho em?”. Cô tỏ ra sốt ruột: “Em không cần mắt của anh. Nếu hối hận vì những chuyện đã làm năm xưa, xin anh hãy mau trả chị gái lại cho em”.
Hoa Thiệu Đình không đáp lời, chỉ bóp nhẹ tay cô. Bùi Hoan biết nói thế nào cũng vô dụng, một khi đã quyết định, anh sẽ không bao giờ thay đổi, thế là cô chẳng thèm để ý đến anh nữa.
Trần Phong ngồi ở ghế lái phụ, không dám mở miệng. Ô tô đi ra khỏi Lan Phường nhưng chẳng có đích đến.
“Em muốn đi đâu?”
Bùi Hoan rút điện thoại, báo tên một quán cafe: “Chị Kính tìm em mấy lần, hôm nay em định đi gặp chị ấy. Nếu các anh cảm thấy không tiện thì đến quán Minh Hạc đợi em, nơi đó cũng không xa mấy”.
Trần Phong quay đầu chờ chỉ thị của Hoa tiên sinh. Hoa Thiệu Đình gật đầu: “Không cần, chúng ta cùng đi”.
Quán cafe nằm ở khu vực phía bắc, trên đường hơi kẹt xe. Trong lúc đợi đèn đỏ, Bùi Hoan thử tìm cách thuyết phục Hoa Thiệu Đình: “Anh đừng cố chấp như vậy. Em không phải là người của Lan Phường, anh không cần áp dụng quy tắc với em”.
Anh cười: “Không phải hoàn toàn vì em”.
“Thế vì điều gì?”
Anh dụi mắt: “Mắt là thứ vô dụng nhất, điều con người có thể nhìn thấy thường không phải là sự thật. Rất nhiều người trông mong tôi bị mù, tàn tật hay đi đời. Tôi làm sao có thể khiến họ thất vọng”.
Ngữ khí của Hoa Thiệu Đình thật thật giả giả. Anh vừa nói vừa mỉm cười, nhưng rõ ràng không phải nói đùa.
Bùi Hoan lặng thinh, Hoa Thiệu Đình cầm găng tay gõ nhẹ lên đầu gối. Trong xe bỗng trở nên yên tĩnh vô cùng.
Đèn xanh bật sáng, ô tô tiếp tục chuyển bánh.
Nghe câu vừa rồi của Hoa Thiệu Đình, Trần Phong như ngồi trên đống lửa. Anh ta âm thầm liếc qua gương chiếu hậu, quan sát người ở hàng ghế sau.
Hoa Thiệu Đình cũng vừa vặn nhướng mày nên chạm phải ánh mắt của Trần Phong.
Rõ ràng đối phương sắp bị hỏng một mắt, nhưng tại một khoảnh khắc, đôi mắt của anh khiến Trần Phong sợ đến mức trống ngực đập thình thịch, suýt nữa ngồi không vững. Anh ta liền cúi đầu, không dám liếc ngang liếc dọc.
Khi bọn họ đến quán cafe, chị Kính vẫn chưa tới nơi. Bùi Hoan đeo kính râm, trùm khăn kín mặt. Hoa Thiệu Đình cùng cô đi vào quán. Trần Phong định đi tìm giám đốc để đuổi hết khách đi chỗ khác nhưng bị anh ngăn lại: “Chú ra ngoài đợi đi, hôm nay không cần làm vậy”.
Hoa Thiệu Đình gọi một cốc trà. Thấy Bùi Hoan vào phòng vẫn không tháo kính râm, anh cười nói: “Tôi quên mất em là người nổi tiếng. Nếu bị chụp trộm, liệu tôi có được coi là nhân vật nam chính của scandal không?”.
Bùi Hoan cười, quan sát anh từ đầu đến chân, kiểu gì cũng thấy người đàn ông này gần đây rất nhàn rỗi: “Anh đừng đùa nữa. Anh mà bị chụp chắc báo chí cũng chẳng in nổi, phóng viên sẽ bị Trần Phong xử lý ấy chứ”.
Hoa Thiệu Đình kéo tay Bùi Hoan định ôm cô nhưng bị cô đẩy ra: “Em mất tích lâu như vậy, phim truyền hình đã quay xong không biết bao giờ mới phát sóng, chắc bên ngoài loạn cả lên, đủ mọi điều thêu dệt suy đoán”. Cô rót trà cho anh: “Anh cứ ngồi đây, em đi nhà vệ sinh một lát”.
Hoa Thiệu Đình buông tay, cầm cuốn tạp chí trên sofa lên xem.
Chị Kính bị kẹt xe nửa tiếng đồng hồ, khó khăn lắm mới đến được điểm hẹn. Kết quả, khi đi thẳng vào phòng VIP mà Bùi Hoan nhắn tin, chị chỉ thấy một người đàn ông ngồi trong phòng.
Chị Kính cảm thấy hơi kỳ lạ, buột miệng hỏi: “Này, có phải anh vào nhầm phòng không đấy?”.
Người đàn ông nhướng mày nhìn chị, cất giọng từ tốn: “Chị là quản lý của Bùi Hoan?”.
Bây giờ chị Kính mới chợt nhớ ra, người đàn ông này từng xuất hiện ở phim trường hôm xảy ra xung đột với Thịnh Linh. Chị “ờ” một tiếng, ngượng ngập giải thích: “Con bé chết tiệt không nói với tôi có người đi cùng, thật ngại quá”.
Hoa Thiệu Đình chẳng thèm để ý đến đối phương, tiếp tục lật giở cuốn tạp chí trên tay.
Chị Kính lăn lộn trong xã hội bao nhiêu năm, loại người nào chưa từng gặp qua. Chị rút một điếu thuốc rồi châm lửa. Hành động khiến người đàn ông ở phía đối diện hơi chau mày. Anh lại nhướng mày liếc chị một cái, ánh mắt dừng ở điếu thuốc, nhưng cuối cùng anh không lên tiếng.
Chị Kính âm thầm dò xét người đàn ông này. Anh chỉ mặc áo sơ mi màu xám nhạt và áo khoác đơn giản, tựa lưng vào thành ghế, bộ dạng có vẻ lười nhác. Anh không để ý đến người khác, làm chị thật sự không thoải mái.
Chị Kính không biết lai lịch của đối phương. Anh dù ngồi im lặng nhưng vẫn tỏa ra khí chất bức người khiến chị Kính có chút hốt hoảng trong lòng. Để che giấu, chị cố ý tìm đề tài nói chuyện: “Anh là người nhà… của Bùi Hoan à? Phải xưng hô với anh thế nào?”.
Hoa Thiệu Đình vừa giở tờ báo vừa nói: “Hoa”.
Câu trả lời hết sức ngắn gọn, chỉ một từ giải quyết mọi thắc mắc của chị Kính. Chị bực bội trong lòng, cảm thấy bản thân đúng là “mặt nóng áp mông lạnh”. Chị nhả khói thuốc lá để tìm lại sự tự tin, không tiếp tục mở miệng.
Lúc này, Hoa Thiệu Đình dường như nhớ ra trong phòng vừa xuất hiện một người, anh ngước mắt nhìn chị: “Bùi Bùi đi theo chị từ lúc vào nghề đến nay?”. Khi mở miệng hỏi, anh vẫn không thay đổi tư thế tựa hồ từ trên cao nhìn xuống, không có ý đối thoại bình đẳng với chị.
Chị Kính ghét bầu không khí này. Đây là lần đầu tiên trong đời chị rơi vào hoàn cảnh ngượng ngập, bị động từ đầu đến cuối. Bị người đàn ông kia nhìn chằm chằm, chị chỉ có thể đáp: “Đúng vậy”.
Trong lúc chị kính mặt mày ủ dột hít từng hơi thuốc lá, Bùi Hoan cuối cùng cũng quay về phòng. Chị Kính xúc động ôm chầm lấy cô, bầu không khí dịu đi đôi chút. Nào ngờ Bùi Hoan chau mày nhìn điếu thuốc trên tay chị, rồi kêu “a” một tiếng.
Chị Kính giật mình: “Cô sao thế?”.
“Chị mau tắt thuốc lá đi.”
“Hừ, cô mất tích bao lâu, tôi còn chưa hỏi cô đi đâu, cô lại quản tôi cơ đấy?” Chị Kính cằn nhằn, còn chưa kịp nói hết câu, Bùi Hoan đã giật điếu thuốc trên tay chị dụi tắt.
Sau đó, cô chỉ vào ngực mình, nói nhỏ: “Sức khỏe của anh ấy không tốt, không thể ngửi mùi thuốc lá”.
Người đàn ông ở đằng sau rót trà, lịch sự gật đầu với chị Kính. Không hiểu tại sao, chị liền bỏ cả hộp thuốc và bật lửa vào túi xách.
Hoa Thiệu Đình lắc đầu: “Không sao, hai chị em cứ nói chuyện đi”.
Chị Kính đột nhiên có cảm giác… được ân chuẩn bình thân.
Bùi Hoan nói với chị Kính về chuyện cô rút khỏi làng giải trí, kể từ bây giờ dừng mọi công việc. Liên quan đến vấn đề bồi thường vi phạm hợp đồng, cô sẽ bảo công ty trực tiếp liên hệ với ông chủ Phong, anh ta sẽ giải quyết.
Chị Kính chẳng còn gì để nói, ngập ngừng hồi lâu mới hỏi: “Cô và ông chủ Phong có quan hệ gì vậy?”.
Bùi Hoan cười: “Là người có thể dựa dẫm, tương đối đáng tin cậy, chị không cần lo lắng”.
Chị Kính cố níu kéo Bùi Hoan. Tuy chị biết cô chẳng có chí tiến thủ, lại không thích quan hệ với người trong ngành giải trí, nhưng dù sao cả hai cũng thân thiết như chị em ruột bao năm qua. Bây giờ Bùi Hoan kiên quyết từ bỏ, trong lòng chị không khỏi hụt hẫng.
Bùi Hoan nói: “Chỉ là không cộng tác nữa, đâu phải chẳng bao giờ gặp nhau? Chị cứ gọi điện thoại là em có mặt ngay”.
“Cô và Tưởng thiếu…”
“Em và anh ấy ly hôn rồi. Chuyện của bọn em chỉ mình chị biết, không công khai nên sau này chị cũng đừng nhắc tới.” Bùi Hoan cầm tay chị Kính: “Bọn em sớm muộn cũng đến bước này. Em và anh ấy chia tay trong hòa bình, chị đừng lo. Thời gian qua em bị ốm nên về nhà dưỡng bệnh”.
Trên tay Bùi Hoan có một vết sẹo đáng sợ. Chị Kính đã chú ý từ đầu nhưng không dám hỏi. Bây giờ, chị mới chỉ vào vết sẹo: “Tay cô…”.
Chị chưa kịp nói hết câu, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng la hét thất thanh và tiếng thủy tinh vỡ, tiếp theo là mấy tiếng súng nổ. Quán cafe trở nên hỗn loạn trong giây lát.
Chị Kính đứng bật dậy: “Trời ạ, đừng nói với tôi bên ngoài đang quay phim đấy nhé”.
Sự việc đến bất thình lình, Bùi Hoan không hiểu xảy ra chuyện gì nên quay sang Hoa Thiệu Đình. Anh lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài, mắt vẫn dán vào cuốn tạp chí trên tay.
“Hai người cứ ngồi xuống đã.” Anh bình thản mở miệng.
Bùi Hoan quả nhiên ngồi yên bất động. Tiếng la hét của đám đông bên ngoài càng rõ ràng. Chị Kính tái mặt, giục bọn họ: “Này, chúng ta mau đi thôi”.
Hoa Thiệu Đình ngẩng đầu nhìn chị. Anh tựa hồ dùng toàn bộ sự nhẫn nại, nói với chị: “Chị cứ ngồi ở đây, đừng đi ra ngoài vội. Chị ra ngoài liệu có giải quyết được vấn đề gì không?”.
Chị Kính ngẩn người, nghiến răng ngồi xuống.
Bùi Hoan dường như không sợ hãi. Cô chọc chọc đầu ngón tay vào người anh, hỏi nhỏ: “Anh có biết là ai không?”.
Hoa Thiệu Đình cười: “Tôi không biết. Tuy nhiên, cũng chỉ có vài người biết tôi có mặt ở đây ngày hôm nay”.
Bùi Hoan dõi mắt về phía cửa ra vào, nhắc nhở anh: “Bên ngoài chỉ có A Phong và hai thuộc hạ thôi đấy”.
Hoa Thiệu Đình “ừ” một tiếng rồi đột nhiên đứng dậy: “Hai năm nay tôi để bọn họ quá nhàn rỗi, đi ra ngoài cũng không được yên thân… Hai chị em đừng động đậy”.
Đối diện cửa ra vào là chiếc bàn, sofa nằm bên trái còn bên phải là bàn uống nước.
Hoa Thiệu Đình đi tới khóa trái cửa. Anh vừa thu tay về, cửa gỗ bất thình lình bị trúng mấy phát đạn, thủng lỗ chỗ. May mà Bùi Hoan và chị Kính đã tránh sang hai bên nên không sao.
Đôi chân chị Kính mềm nhũn. Ngoài những cảnh quay trong phim điện ảnh, làm gì có ai tận mắt chứng kiến cảnh tượng súng đạn này. Chị trượt cả người xuống đất. Bùi Hoan ra hiệu chị đừng lên tiếng, còn cô nghiến răng đứng dậy, rón rén đi đến bên cửa ra vào, áp người vào bờ tường.
Cô và Hoa Thiệu Đình đứng ở hai bên trái và phải. Ở giữa là cánh cửa gỗ đã bị bắn nham nhở.
Người bên ngoài không rõ tình hình trong phòng nên nhất thời không dám manh động. Hoa Thiệu Đình làm động tác “suỵt” với Bùi Hoan, đồng thời cầm tay nắm cửa. Bùi Hoan lập tức ra hiệu chị Kính nấp xuống dưới gầm bàn. Chị Kính đờ đẫn làm theo.
Hoa Thiệu Đình gần như đồng thời kéo mạnh cánh cửa, đẩy về một bên. Cánh cửa vừa vặn che Bùi Hoan ở đằng sau. Một họng súng đen ngòm chĩa vào phòng, đối phương bắn mấy phát theo phản xạ. Hoa Thiệu Đình nhanh như tia chớp túm lấy cổ tay đối phương vặn ngược.
Cùng với tiếng súng hỗn loạn là tiếng kêu thất thanh của chị Kính. Nửa phút sau, căn phòng trở nên yên tĩnh, tất cả đã chấm dứt.
Tim Bùi Hoan đập thình thịch trong lồng ngực. Khi không còn tiếng động, cô mới đẩy cánh cửa ra vào. Hoa Thiệu Đình đang tựa vào bờ tường, vẩy máu trên tay. Cô liền lao đến bên anh.
Mặt đất xuất hiện một người đàn ông xa lạ. Cánh tay của hắn bị bẻ thành góc độ đáng sợ, đầu súng chĩa vào ngực hắn. Hắn hơi co giật, sau đó nằm im bất động.
Hoa Thiệu Đình ho một tiếng, lắc đầu: “Không phải máu của tôi, tôi không sao”.
Bùi Hoan thở phào nhẹ nhõm, quay đi đỡ chị Kính. Chị Kính đang đờ đẫn ngồi dưới đất, nhìn chằm chằm người anh ta, chị mới có phản ứng, lại la hét thảm thiết.
Hoa Thiệu Đình đau đầu khi nghe thấy tiếng kêu của chị Kính. Anh lạnh mặt nhìn chị, khiến chị im bặt ngay tức thì.
Vừa rồi, Bùi Hoan đứng sau cánh cửa, còn chị Kính ở dưới gầm bàn nên tận mắt chứng kiến Hoa Thiệu Đình bẻ gãy cánh tay đối phương ra sao, thúc ngược khẩu súng bắn hắn như thế nào.
Tiếng xương gãy dường như vẫn còn vang lên bên tai chị. Trong khi từ đầu đến cuối, ánh mắt anh toàn là vẻ mất kiên nhẫn và chán ghét, tựa hồ đối phương không phải con người.
Chị Kính càng nghĩ càng sợ hãi, toàn thân run rẩy.
Bùi Hoan vừa dìu chị đứng dậy vừa mở miệng an ủi: “Chị Kính, chị nhìn em đi. Được rồi, không sao rồi… Chị hãy bình tĩnh một chút”. Sau đó, cô cất cao giọng: “A Phong!”.
Trần Phong vội vàng chạy vào, trên vai dính đầy máu. Anh ta đi tới đỡ Hoa Thiệu Đình.
Hoa Thiệu Đình hất tay anh ta, rút tờ giấy ăn ở trên bàn lau vết máu, đồng thời mở miệng hỏi Trần Phong: “Đối phương có mấy người?”.
“Bốn người.”
“Chỉ có bốn người, trong khi chú dẫn theo hai người, tại sao xuất hiện muộn như vậy?”
“Tiên sinh hãy rời khỏi nơi này trước đã. Tôi hành động chậm chạp, khi về xin chịu phạt sau… Cảnh sát sẽ nhanh chóng đến phong tỏa quán cafe.” Nói xong, Trần Phong kéo Bùi Hoan rồi đẩy chị Kính đi ra ngoài.
Hoa Thiệu Đình liếc anh ta một cái, lại nhìn tên nằm dưới đất mới quay người rời đi.
Cả nhóm đi ra bằng lối cửa sau, Hoa Thiệu Đình đỡ Bùi Hoan lên ô tô, còn chị Kính lên từ cửa xe bên này. Hai chiếc ô tô lập tức phóng như bay. Trần Phong gọi điện thoại kêu người giải quyết hậu sự, máu trên vai anh ta dính cả vào thành ghế ngồi. Bùi Hoan liền tìm khăn tay giúp anh ta cầm máu.
Cô vừa giữ vết thương của Trần Phong, vừa nhắc nhở anh ta: “Bên cạnh Hoa tiên sinh phải có người bảo vệ mới được. Sự việc ngày hôm nay quá nguy hiểm”.
Kính Lan Hội có quy định rõ ràng. Một khi xảy ra chuyện, kiểu gì cũng phải có người bảo vệ Hoa tiên sinh. Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên đối phương chỉ có bốn tên cũng có thể ép Hoa Thiệu Đình rời khỏi vị trí, trực tiếp ra tay.
Trần Phong gật đầu, hơi ngả người về phía trước né tránh Bùi Hoan: “Tôi không bị trúng đạn, chỉ là sượt ngoài da”.
“Anh đừng cứng miệng với tôi, ngồi im.” Bùi Hoan thở dài, ấn khăn lên vết thương. Hoa Thiệu Đình giữ tay cô: “Đây không phải là việc của em”.
Bùi Hoan liếc anh, thấy sắc mặt anh tối sầm, cô đành rút tay về. Trần Phong vội cầm khăn vải: “Đúng vậy, Tam tiểu thư đừng làm những việc này”.
Bùi Hoan hết cách. Hoa Thiệu Đình không nói gì, dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Trần Phong lại gọi điện thoại trao đổi, sau đó kéo áo tự xử lý vết thương của mình.
Bây giờ là buổi trưa, lưu lượng xe trên đường phố ở khu vực phía bắc rất lớn, ngã tư vẫn tắc nghẽn. Con đường ở phía đối diện vang lên tiếng còi của xe cảnh sát. Vì tắc đường nên cảnh sát cũng không thể nhanh chóng tới hiện trường xảy ra vụ nổ súng.
Hai ô tô của Lan Phường dừng lại ở ngã tư. Bên tay phải đột nhiên có một chiếc xe con phóng lên. Ngang qua chỗ bọn họ, cửa kính xe liền hạ thấp, để lộ họng súng đen ngòm.
Hoa Thiệu Đình lập tức kéo Bùi Hoan. Cô vẫn chưa kịp nhìn rõ đã bị anh ấn đầu vào lòng. Anh cất giọng rất nhẹ nhưng kiên định: “Em đừng ngẩng đầu”.
Hoa Thiệu Đình vừa dứt lời, cánh cửa chống đạn của xe ô tô đã bị bắn mấy phát. Chị Kính sợ đến mức không thể thốt ra lời. Chị cũng bị Trần Phong ấn người xuống ghế ngồi.
Viên đạn bắn rất khéo, khiến tấm kính chắn gió ở phía trước đột nhiên bị nứt vỡ, người tài xế kêu một tiếng. Trần Phong lập tức nhoài người, mở cửa ở vị trí lái xe rồi đẩy người tài xế xuống đường. Sau đó, anh ta nhanh chóng ngồi vào ghế lái chính.
Bùi Hoan ở trong lòng Hoa Thiệu Đình không dám nhúc nhích, mặt áp vào ngực anh. Nghe tiếng tim đập trong lồng ngực anh, cô dần khôi phục tâm trạng bình tĩnh. Hoa Thiệu Đình siết chặt vòng tay, ôm cô càng chặt hơn. Sau đó, anh ra lệnh cho Trần Phong: “Bắn lốp xe, đâm vào chiếc xe phía trước”.
“Rõ.”
Xung quanh vang lên âm thanh hỗn loạn xen lẫn tiếng la hét của người đi đường. Trần Phong mạo hiểm hạ cửa kính, nhả đạn vào lốp xe đối phương rồi rồ ga lao thẳng về phía trước bên tay phải, chiếm vị trí của chúng.
Thân xe va chạm kịch liệt, nguy hiểm gần trong gang tấc. Kính chống đạn cũng không đảm bảo an toàn một trăm phần trăm, bị tấn công tới một mức độ nhất định cũng sẽ bị vỡ. Nhưng người đàn ông ở ghế sau vẫn giữ nguyên một tư thế từ đầu đến cuối. Anh ngồi thẳng người, không cúi xuống cũng chẳng ngước mắt.
Anh giơ tay vuốt ve mái tóc của người phụ nữ trong lòng, an ủi cô một câu. Cho đến khi hai chiếc xe không còn va chạm, anh mới hơi nheo mắt, quan sát ngoài cửa sổ.
Xe ô tô ở bên cạnh đã mất thăng bằng, lật nhào.
Trần Phong bồi thêm vài phát đạn rồi rẽ sang đường khác, nhanh chóng rời đi.
Cú va chạm cuối cùng khiến túi khí an toàn trong ô tô mở ra. Bùi Hoan muốn ngẩng đầu nhưng Hoa Thiệu Đình ấn lưng cô, ngữ khí không thay đổi: “Không sao. Em cứ ngủ một giấc, khi nào về đến nhà tôi gọi em”.
Mặt cô áp vào áo khoác của anh, chẳng nhìn thấy gì. Cô thật sự tựa vào lòng anh, nhắm nghiền hai mắt.
Người lớn lên ở Lan Phường không phải chưa từng gặp tình huống này. Bùi Hoan không cảm thấy sợ hãi, chỉ hơi lo cho Hoa Thiệu Đình. Nhưng vào thời khắc này, nghe nhịp tim bình ổn của anh, cuối cùng cô cũng yên lòng.
Hoa tiên sinh quả nhiên không thích hợp tùy tiện đi ra ngoài. Vừa mới đi đã xảy ra vụ đọ súng bắn giết, khiến cả thành phố náo loạn.
Khu vực phía bắc bị phong tỏa một cách triệt để, nhưng bọn họ đã bỏ rơi đám đông phía sau, phóng một mạch về Lan phường.
Trên đường có người của Kính Lan Hội tiếp ứng. Hoa Thiệu Đình và Bùi Hoan lên xe ô tô khác, còn chị Kính cũng được đưa về nhà.
Khi Hoa Thiệu Đình và Bùi Hoan về đến Lan Phường, Cố Lâm và Trần Dữ đã đợi sẵn ở bên ngoài Hải Đường Các. Cố Lâm đi tới mở cửa xe cho anh: “Tiên sinh không sao đấy chứ?”.
Gió lạnh từ ngoài thổi vào, Hoa Thiệu Đình xoay người chắn gió, rồi mới lay Bùi Hoan dậy: “Bùi Bùi, đến nơi rồi”.
Bùi Hoan dụi mắt ngồi thẳng dậy, vừa vặn chạm phải ánh mắt Cố Lâm.
Cố Lâm nở nụ cười mang hàm ý sâu xa, nhưng nhanh chóng quay đi chỗ khác, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng cố hữu của Đại đường chủ.
Thái độ của Cố Lâm khiến Bùi Hoan đột nhiên cảm thấy bất an hơn sự cố nguy hiểm vừa rồi.
Hoa Thiệu Đình đi nhanh vào Hải Đường Các. Cố Lâm đuổi theo, nói nhỏ với anh: “Hôm nay là tôi sơ suất, đáng lẽ nên cử nhiều người đi bảo vệ tiên sinh… Hiện vẫn chưa rõ thân phận của đối phương”.
Hoa Thiệu Đình không bất ngờ, nói với cô: “Tôi không quan tâm bọn họ là ai. Họ đã dám cử người ám sát tôi thì chắc chắn chúng ta chẳng điều tra ra”.
Cố Lâm ngẩn người: “Vậy ý của tiên sinh là?”.
Hoa Thiệu Đình tháo găng tay. Thấy tay áo bị dính máu, anh liền đi thay đồ: “Hôm nay là tôi bất chợt muốn ra ngoài, nơi đến chỉ có ba người biết”.
Cố Lâm liền ngậm miệng.
Anh chậm rãi lên tiếng: “Cô, Trần Phong và Bùi Bùi”.
Bùi Hoan nói với anh, cô và Tưởng Duy Thành đã trở thành quá khứ, anh đừng đối chọi Tưởng gia nữa.
Hoa Thiệu Đình lập tức gọi Cố Lâm đến dặn dò. Cô ra ngoài gọi điện thông báo với mọi người, kể từ bây giờ, không cần theo dõi động thái của Tưởng gia. Các đường chủ thở phào nhẹ nhõm, chẳng ai thích làm mấy chuyện không đâu vào đâu này.
Vài ngày sau, vợ Trần Phong sinh con trai. Anh ta ở bệnh viện chăm sóc vợ con. Hải Đường Các thanh tịnh hơn nhiều, hằng ngày chỉ có Trần Dữ và Cố Lâm chạy đi chạy lại. Trần Dữ không suy nghĩ sâu xa, động một tí là cằn nhằn với Cố Lâm: “Hoa tiên sinh vì một người đàn bà khiến chúng ta chẳng được thoải mái. Tất cả đều xoay quanh cô ta, mọi người mệt chết đi được”.
Sau khi âm thầm giải quyết xong thủ tục nhận con nuôi, Bùi Hoan nghiêm túc tiến hành quá trình điều trị phục hồi.
“Cô đừng miễn cưỡng bản thân dùng sức, thời gian này không nên cầm vật nặng. Cô hãy từ từ thích ứng với sinh hoạt hằng ngày trước. Bởi vì cơ gân bị rách, độ linh hoạt chắc chắn bị ảnh hưởng, dần dần sẽ đỡ hơn.” Bác sĩ tương đối hài lòng về tiến độ hồi phục của Bùi Hoan.
Bùi Hoan đứng tựa vào thành bàn định cuộn bàn tay. Nhưng hiện tại, tay cô vẫn chưa thể nắm chặt. Vừa đi vào, phát hiện cô vẫn đang chiến đấu với bản thân, Hoa Thiệu Đình khuyên cô đừng sốt ruột.
Cho rằng Bùi Hoan ở nhà lâu nên tâm trạng bức bí, Hoa Thiệu Đình bảo bác sĩ ra về rồi nói với cô: “Tôi cùng em đi ra ngoài. Tôi vốn không thích hoạt động, thời gian này em cũng lười biếng mất rồi”. Nói xong, anh liền đi lấy áo khoác.
Bùi Hoan dõi mắt ra ngoài cửa sổ: “Bây giờ có tuyết rơi nên trời rất lạnh, anh đừng tự làm khổ bản thân”.
Hoa Thiệu Đình không hề bận tâm. Mặc áo khoác xong, anh liền giúp cô mặc áo và quàng khăn. Bùi Hoan cảm thấy thời gian này đúng là làm khó cho anh. Hai mươi năm nay chỉ có người khác hầu hạ anh, không ngờ cô lại được hưởng sự phục vụ của Hoa tiên sinh.
Bùi Hoan cười, giơ tay mặc áo: “Tay em đỡ rồi, anh bị nghiện hầu hạ em đấy à?”.
Nghe cô nói vậy, Hoa Thiệu Đình quả nhiên thu tay về. Thực tế chứng minh, Bùi Hoan chỉ là nói khoác. Đến cái cúc áo cũng không cài nổi, cô nhìn anh bằng ánh mắt tội nghiệp. Hoa Thiệu Đình quay người đeo găng tay. Anh không giúp đỡ mà chỉ cúi đầu cười khẽ: “Đáng đời”.
“Anh.” Bùi Hoan chạy đến trước mặt Hoa Thiệu Đình như trẻ con, đợi anh cài cúc cho mình.
Hoa Thiệu Đình chịu thua, cúi người cài từng chiếc cúc áo. Bùi Hoan giơ tay ôm đầu anh, anh bảo cô đừng nghịch ngợm nữa. Cô thọc tay vào mái tóc của anh, bất chợt nhổ một sợi đưa cho anh.
“Tóc bạc này.” Hiếm khi bầu không khí đầm ấm thế này, Bùi Hoan không muốn phá hỏng. Cô cầm một đầu sợi tóc thổi mạnh, trêu chọc anh: “Thổi một hơi tiên khí, anh trai tôi sẽ vĩnh viễn không già đi”.
Hoa Thiệu Đình đột nhiên đứng thẳng người.
Hơi bất ngờ trước phản ứng của anh, Bùi Hoan liền ôm anh: “Chỉ là một sợi tóc bạc thôi, ai mà không có chứ? Anh xem, em cũng đầy đầu đây này”.
Hoa Thiệu Đình thật ra chẳng cảm thấy gì. Nghe cô nói vậy, anh mỉm cười sờ mặt cô: “Em còn nhớ hôm em tốt nghiệp cấp ba không? Lúc đó, em cũng lớn rồi mà vẫn còn ấu trĩ như vậy”.
Bùi Hoan học ở trường tư thục. Hôm tốt nghiệp, Chủ tịch Hội đồng quản trị vì nể mặt người nhà của cô nên để cô thay mặt học sinh lên phát biểu cảm tưởng trước toàn trường.
Hôm đó, Hoa Thiệu Đình vốn không ở thành phố Mộc nhưng anh vẫn dành ra một ngày, quay về dự lễ tốt nghiệp của Bùi Hoan.
Anh về muộn, bên cạnh lại có thuộc hạ đi theo. Hội trường đều là học sinh, anh không tiện đi lên phía trước. Thế là Hoa Thiệu Đình đứng ở hàng cuối cùng, định nghe Bùi Hoan phát biểu xong rồi lại đi. Anh cảm thấy bản thân cần phải làm chứng cho sự trưởng thành của cô với tư cách là phụ huynh.
Những đứa trẻ khác biết ý, lên phát biểu thường cảm ơn nhà trường, thầy cô và bạn học. Chỉ có Bùi Hoan ngốc nghếch đứng trên sân khấu, cảm ơn anh trai của cô.
Hoa Thiệu Đình không ngờ Bùi Hoan nói vậy. Cô rất tự nhiên, thậm chí không chuẩn bị trước bài phát biểu. Cô đứng ở đó, hồi tưởng lại từng sự việc từ nhỏ đến lớn mà anh làm cho cô.
Có lẽ hôm đó là thời khắc mất mặt nhất trong cuộc đời Hoa tiên sinh. Nhưng người đàn ông đứng trên đỉnh cao bao năm, đối mặt với sinh tử không thèm chớp mắt, lại bị một câu nói “anh trai em mãi mãi không già” của Bùi Hoan làm cho viền mắt ươn ướt.
Có lúc, Hoa Thiệu Đình thật sự không hiểu, anh nổi tiếng máu lạnh, từ trước đến nay không hề có nhân tính, vậy mà khi Hội trưởng quá cố phó thác hai cô gái nhỏ cho anh, anh lại để tâm đến vậy?
“Đi đêm” nhiều sẽ cảm thấy lạnh. Người ở trong chốn đen tối đều không có nhà, nên anh sẽ tạo một mái ấm cho hai chị em Bùi Hoan.
Có lẽ lúc bấy giờ, Hoa tiên sinh còn trẻ, cho rằng bản thân việc gì cũng có thể làm được, muốn nghiêm túc bảo vệ một thứ nào đó. Anh cho rằng, chị em Bùi Hoan là lương tâm cuối cùng của anh.
Mãi về sau này, khi ép A Hi đến phát điên, anh mới thấu hiểu, lương tâm là thứ không tồn tại ở Lan Phường.
Bên ngoài một màu trắng xóa. Thành phố Mộc hiếm khi có tuyết rơi, trận tuyết này bắt đầu từ đêm qua, đến giờ vẫn chưa ngừng.
Bùi Hoan kéo anh đi ra ngoài. Hoa Thiệu Đình dõi theo bóng lưng cô, thầm thở dài. Nhiều chuyện cô không nên biết thì hơn.
Mặt tuyết phản quang, ngoài sân vẫn chưa kịp quét dọn, bên mắt bị thương của anh không chịu nổi, từ từ chảy nước mắt. Hoa Thiệu Đình giơ tay che mắt, cất giọng thản nhiên: “Con người kiểu gì cũng sẽ già đi”.
“Anh cũng thật là, hơn ba mươi tuổi đâu gọi là già?” Bùi Hoan thở dài, dùng tay trái bốc một nắm tuyết: “Vẫn còn gần hai phần ba cuộc đời”.
Hoa Thiệu Đình im lặng, đột nhiên dừng bước. Bùi Hoan quay người, phát hiện mắt anh khó chịu. Cô lên tiếng: “Chúng ta quay vào nhà đi.”
Hoa Thiệu Đình lắc đầu: “Một lát sẽ không sao, tôi cũng muốn ra ngoài đi dạo”.
Bùi Hoan không tiếp tục khuyên nhủ, chỉ nắm chặt tay anh.
Đầu kia hành lang xuất hiện một bóng người. Trần Phong đã quay về Lan Phường. Hôm nay anh ta bố trí người và xe đợi sẵn. Hoa Thiệu Đình và Bùi Hoan đi qua Trần Phong một đoạn, anh ta mới quay người, từ từ đi theo bọn họ.
Bùi Hoan không nhịn được, hạ thấp giọng: “Anh hãy nghe em một lần, đi kiểm tra mắt của anh. Kiểu gì cũng nên nghĩ cách cứu vãn”.
Hoa Thiệu Đình lắc đầu, anh nói rất nhẹ nhưng thái độ kiên quyết: “Lan Phường coi trọng phép tắc. Tôi cũng không ngoại lệ”.
Bùi Hoan không hiểu ý của anh. Cho đến khi hai người lên xe ô tô, cô mới có phản ứng: “Anh cảm thấy mình thiếu nợ em? Anh cho phép em có thể giết anh, nhưng em không thể ra tay nên anh quyết định dùng một con mắt để bù đắp cho em?”. Cô tỏ ra sốt ruột: “Em không cần mắt của anh. Nếu hối hận vì những chuyện đã làm năm xưa, xin anh hãy mau trả chị gái lại cho em”.
Hoa Thiệu Đình không đáp lời, chỉ bóp nhẹ tay cô. Bùi Hoan biết nói thế nào cũng vô dụng, một khi đã quyết định, anh sẽ không bao giờ thay đổi, thế là cô chẳng thèm để ý đến anh nữa.
Trần Phong ngồi ở ghế lái phụ, không dám mở miệng. Ô tô đi ra khỏi Lan Phường nhưng chẳng có đích đến.
“Em muốn đi đâu?”
Bùi Hoan rút điện thoại, báo tên một quán cafe: “Chị Kính tìm em mấy lần, hôm nay em định đi gặp chị ấy. Nếu các anh cảm thấy không tiện thì đến quán Minh Hạc đợi em, nơi đó cũng không xa mấy”.
Trần Phong quay đầu chờ chỉ thị của Hoa tiên sinh. Hoa Thiệu Đình gật đầu: “Không cần, chúng ta cùng đi”.
Quán cafe nằm ở khu vực phía bắc, trên đường hơi kẹt xe. Trong lúc đợi đèn đỏ, Bùi Hoan thử tìm cách thuyết phục Hoa Thiệu Đình: “Anh đừng cố chấp như vậy. Em không phải là người của Lan Phường, anh không cần áp dụng quy tắc với em”.
Anh cười: “Không phải hoàn toàn vì em”.
“Thế vì điều gì?”
Anh dụi mắt: “Mắt là thứ vô dụng nhất, điều con người có thể nhìn thấy thường không phải là sự thật. Rất nhiều người trông mong tôi bị mù, tàn tật hay đi đời. Tôi làm sao có thể khiến họ thất vọng”.
Ngữ khí của Hoa Thiệu Đình thật thật giả giả. Anh vừa nói vừa mỉm cười, nhưng rõ ràng không phải nói đùa.
Bùi Hoan lặng thinh, Hoa Thiệu Đình cầm găng tay gõ nhẹ lên đầu gối. Trong xe bỗng trở nên yên tĩnh vô cùng.
Đèn xanh bật sáng, ô tô tiếp tục chuyển bánh.
Nghe câu vừa rồi của Hoa Thiệu Đình, Trần Phong như ngồi trên đống lửa. Anh ta âm thầm liếc qua gương chiếu hậu, quan sát người ở hàng ghế sau.
Hoa Thiệu Đình cũng vừa vặn nhướng mày nên chạm phải ánh mắt của Trần Phong.
Rõ ràng đối phương sắp bị hỏng một mắt, nhưng tại một khoảnh khắc, đôi mắt của anh khiến Trần Phong sợ đến mức trống ngực đập thình thịch, suýt nữa ngồi không vững. Anh ta liền cúi đầu, không dám liếc ngang liếc dọc.
Khi bọn họ đến quán cafe, chị Kính vẫn chưa tới nơi. Bùi Hoan đeo kính râm, trùm khăn kín mặt. Hoa Thiệu Đình cùng cô đi vào quán. Trần Phong định đi tìm giám đốc để đuổi hết khách đi chỗ khác nhưng bị anh ngăn lại: “Chú ra ngoài đợi đi, hôm nay không cần làm vậy”.
Hoa Thiệu Đình gọi một cốc trà. Thấy Bùi Hoan vào phòng vẫn không tháo kính râm, anh cười nói: “Tôi quên mất em là người nổi tiếng. Nếu bị chụp trộm, liệu tôi có được coi là nhân vật nam chính của scandal không?”.
Bùi Hoan cười, quan sát anh từ đầu đến chân, kiểu gì cũng thấy người đàn ông này gần đây rất nhàn rỗi: “Anh đừng đùa nữa. Anh mà bị chụp chắc báo chí cũng chẳng in nổi, phóng viên sẽ bị Trần Phong xử lý ấy chứ”.
Hoa Thiệu Đình kéo tay Bùi Hoan định ôm cô nhưng bị cô đẩy ra: “Em mất tích lâu như vậy, phim truyền hình đã quay xong không biết bao giờ mới phát sóng, chắc bên ngoài loạn cả lên, đủ mọi điều thêu dệt suy đoán”. Cô rót trà cho anh: “Anh cứ ngồi đây, em đi nhà vệ sinh một lát”.
Hoa Thiệu Đình buông tay, cầm cuốn tạp chí trên sofa lên xem.
Chị Kính bị kẹt xe nửa tiếng đồng hồ, khó khăn lắm mới đến được điểm hẹn. Kết quả, khi đi thẳng vào phòng VIP mà Bùi Hoan nhắn tin, chị chỉ thấy một người đàn ông ngồi trong phòng.
Chị Kính cảm thấy hơi kỳ lạ, buột miệng hỏi: “Này, có phải anh vào nhầm phòng không đấy?”.
Người đàn ông nhướng mày nhìn chị, cất giọng từ tốn: “Chị là quản lý của Bùi Hoan?”.
Bây giờ chị Kính mới chợt nhớ ra, người đàn ông này từng xuất hiện ở phim trường hôm xảy ra xung đột với Thịnh Linh. Chị “ờ” một tiếng, ngượng ngập giải thích: “Con bé chết tiệt không nói với tôi có người đi cùng, thật ngại quá”.
Hoa Thiệu Đình chẳng thèm để ý đến đối phương, tiếp tục lật giở cuốn tạp chí trên tay.
Chị Kính lăn lộn trong xã hội bao nhiêu năm, loại người nào chưa từng gặp qua. Chị rút một điếu thuốc rồi châm lửa. Hành động khiến người đàn ông ở phía đối diện hơi chau mày. Anh lại nhướng mày liếc chị một cái, ánh mắt dừng ở điếu thuốc, nhưng cuối cùng anh không lên tiếng.
Chị Kính âm thầm dò xét người đàn ông này. Anh chỉ mặc áo sơ mi màu xám nhạt và áo khoác đơn giản, tựa lưng vào thành ghế, bộ dạng có vẻ lười nhác. Anh không để ý đến người khác, làm chị thật sự không thoải mái.
Chị Kính không biết lai lịch của đối phương. Anh dù ngồi im lặng nhưng vẫn tỏa ra khí chất bức người khiến chị Kính có chút hốt hoảng trong lòng. Để che giấu, chị cố ý tìm đề tài nói chuyện: “Anh là người nhà… của Bùi Hoan à? Phải xưng hô với anh thế nào?”.
Hoa Thiệu Đình vừa giở tờ báo vừa nói: “Hoa”.
Câu trả lời hết sức ngắn gọn, chỉ một từ giải quyết mọi thắc mắc của chị Kính. Chị bực bội trong lòng, cảm thấy bản thân đúng là “mặt nóng áp mông lạnh”. Chị nhả khói thuốc lá để tìm lại sự tự tin, không tiếp tục mở miệng.
Lúc này, Hoa Thiệu Đình dường như nhớ ra trong phòng vừa xuất hiện một người, anh ngước mắt nhìn chị: “Bùi Bùi đi theo chị từ lúc vào nghề đến nay?”. Khi mở miệng hỏi, anh vẫn không thay đổi tư thế tựa hồ từ trên cao nhìn xuống, không có ý đối thoại bình đẳng với chị.
Chị Kính ghét bầu không khí này. Đây là lần đầu tiên trong đời chị rơi vào hoàn cảnh ngượng ngập, bị động từ đầu đến cuối. Bị người đàn ông kia nhìn chằm chằm, chị chỉ có thể đáp: “Đúng vậy”.
Trong lúc chị kính mặt mày ủ dột hít từng hơi thuốc lá, Bùi Hoan cuối cùng cũng quay về phòng. Chị Kính xúc động ôm chầm lấy cô, bầu không khí dịu đi đôi chút. Nào ngờ Bùi Hoan chau mày nhìn điếu thuốc trên tay chị, rồi kêu “a” một tiếng.
Chị Kính giật mình: “Cô sao thế?”.
“Chị mau tắt thuốc lá đi.”
“Hừ, cô mất tích bao lâu, tôi còn chưa hỏi cô đi đâu, cô lại quản tôi cơ đấy?” Chị Kính cằn nhằn, còn chưa kịp nói hết câu, Bùi Hoan đã giật điếu thuốc trên tay chị dụi tắt.
Sau đó, cô chỉ vào ngực mình, nói nhỏ: “Sức khỏe của anh ấy không tốt, không thể ngửi mùi thuốc lá”.
Người đàn ông ở đằng sau rót trà, lịch sự gật đầu với chị Kính. Không hiểu tại sao, chị liền bỏ cả hộp thuốc và bật lửa vào túi xách.
Hoa Thiệu Đình lắc đầu: “Không sao, hai chị em cứ nói chuyện đi”.
Chị Kính đột nhiên có cảm giác… được ân chuẩn bình thân.
Bùi Hoan nói với chị Kính về chuyện cô rút khỏi làng giải trí, kể từ bây giờ dừng mọi công việc. Liên quan đến vấn đề bồi thường vi phạm hợp đồng, cô sẽ bảo công ty trực tiếp liên hệ với ông chủ Phong, anh ta sẽ giải quyết.
Chị Kính chẳng còn gì để nói, ngập ngừng hồi lâu mới hỏi: “Cô và ông chủ Phong có quan hệ gì vậy?”.
Bùi Hoan cười: “Là người có thể dựa dẫm, tương đối đáng tin cậy, chị không cần lo lắng”.
Chị Kính cố níu kéo Bùi Hoan. Tuy chị biết cô chẳng có chí tiến thủ, lại không thích quan hệ với người trong ngành giải trí, nhưng dù sao cả hai cũng thân thiết như chị em ruột bao năm qua. Bây giờ Bùi Hoan kiên quyết từ bỏ, trong lòng chị không khỏi hụt hẫng.
Bùi Hoan nói: “Chỉ là không cộng tác nữa, đâu phải chẳng bao giờ gặp nhau? Chị cứ gọi điện thoại là em có mặt ngay”.
“Cô và Tưởng thiếu…”
“Em và anh ấy ly hôn rồi. Chuyện của bọn em chỉ mình chị biết, không công khai nên sau này chị cũng đừng nhắc tới.” Bùi Hoan cầm tay chị Kính: “Bọn em sớm muộn cũng đến bước này. Em và anh ấy chia tay trong hòa bình, chị đừng lo. Thời gian qua em bị ốm nên về nhà dưỡng bệnh”.
Trên tay Bùi Hoan có một vết sẹo đáng sợ. Chị Kính đã chú ý từ đầu nhưng không dám hỏi. Bây giờ, chị mới chỉ vào vết sẹo: “Tay cô…”.
Chị chưa kịp nói hết câu, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng la hét thất thanh và tiếng thủy tinh vỡ, tiếp theo là mấy tiếng súng nổ. Quán cafe trở nên hỗn loạn trong giây lát.
Chị Kính đứng bật dậy: “Trời ạ, đừng nói với tôi bên ngoài đang quay phim đấy nhé”.
Sự việc đến bất thình lình, Bùi Hoan không hiểu xảy ra chuyện gì nên quay sang Hoa Thiệu Đình. Anh lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài, mắt vẫn dán vào cuốn tạp chí trên tay.
“Hai người cứ ngồi xuống đã.” Anh bình thản mở miệng.
Bùi Hoan quả nhiên ngồi yên bất động. Tiếng la hét của đám đông bên ngoài càng rõ ràng. Chị Kính tái mặt, giục bọn họ: “Này, chúng ta mau đi thôi”.
Hoa Thiệu Đình ngẩng đầu nhìn chị. Anh tựa hồ dùng toàn bộ sự nhẫn nại, nói với chị: “Chị cứ ngồi ở đây, đừng đi ra ngoài vội. Chị ra ngoài liệu có giải quyết được vấn đề gì không?”.
Chị Kính ngẩn người, nghiến răng ngồi xuống.
Bùi Hoan dường như không sợ hãi. Cô chọc chọc đầu ngón tay vào người anh, hỏi nhỏ: “Anh có biết là ai không?”.
Hoa Thiệu Đình cười: “Tôi không biết. Tuy nhiên, cũng chỉ có vài người biết tôi có mặt ở đây ngày hôm nay”.
Bùi Hoan dõi mắt về phía cửa ra vào, nhắc nhở anh: “Bên ngoài chỉ có A Phong và hai thuộc hạ thôi đấy”.
Hoa Thiệu Đình “ừ” một tiếng rồi đột nhiên đứng dậy: “Hai năm nay tôi để bọn họ quá nhàn rỗi, đi ra ngoài cũng không được yên thân… Hai chị em đừng động đậy”.
Đối diện cửa ra vào là chiếc bàn, sofa nằm bên trái còn bên phải là bàn uống nước.
Hoa Thiệu Đình đi tới khóa trái cửa. Anh vừa thu tay về, cửa gỗ bất thình lình bị trúng mấy phát đạn, thủng lỗ chỗ. May mà Bùi Hoan và chị Kính đã tránh sang hai bên nên không sao.
Đôi chân chị Kính mềm nhũn. Ngoài những cảnh quay trong phim điện ảnh, làm gì có ai tận mắt chứng kiến cảnh tượng súng đạn này. Chị trượt cả người xuống đất. Bùi Hoan ra hiệu chị đừng lên tiếng, còn cô nghiến răng đứng dậy, rón rén đi đến bên cửa ra vào, áp người vào bờ tường.
Cô và Hoa Thiệu Đình đứng ở hai bên trái và phải. Ở giữa là cánh cửa gỗ đã bị bắn nham nhở.
Người bên ngoài không rõ tình hình trong phòng nên nhất thời không dám manh động. Hoa Thiệu Đình làm động tác “suỵt” với Bùi Hoan, đồng thời cầm tay nắm cửa. Bùi Hoan lập tức ra hiệu chị Kính nấp xuống dưới gầm bàn. Chị Kính đờ đẫn làm theo.
Hoa Thiệu Đình gần như đồng thời kéo mạnh cánh cửa, đẩy về một bên. Cánh cửa vừa vặn che Bùi Hoan ở đằng sau. Một họng súng đen ngòm chĩa vào phòng, đối phương bắn mấy phát theo phản xạ. Hoa Thiệu Đình nhanh như tia chớp túm lấy cổ tay đối phương vặn ngược.
Cùng với tiếng súng hỗn loạn là tiếng kêu thất thanh của chị Kính. Nửa phút sau, căn phòng trở nên yên tĩnh, tất cả đã chấm dứt.
Tim Bùi Hoan đập thình thịch trong lồng ngực. Khi không còn tiếng động, cô mới đẩy cánh cửa ra vào. Hoa Thiệu Đình đang tựa vào bờ tường, vẩy máu trên tay. Cô liền lao đến bên anh.
Mặt đất xuất hiện một người đàn ông xa lạ. Cánh tay của hắn bị bẻ thành góc độ đáng sợ, đầu súng chĩa vào ngực hắn. Hắn hơi co giật, sau đó nằm im bất động.
Hoa Thiệu Đình ho một tiếng, lắc đầu: “Không phải máu của tôi, tôi không sao”.
Bùi Hoan thở phào nhẹ nhõm, quay đi đỡ chị Kính. Chị Kính đang đờ đẫn ngồi dưới đất, nhìn chằm chằm người anh ta, chị mới có phản ứng, lại la hét thảm thiết.
Hoa Thiệu Đình đau đầu khi nghe thấy tiếng kêu của chị Kính. Anh lạnh mặt nhìn chị, khiến chị im bặt ngay tức thì.
Vừa rồi, Bùi Hoan đứng sau cánh cửa, còn chị Kính ở dưới gầm bàn nên tận mắt chứng kiến Hoa Thiệu Đình bẻ gãy cánh tay đối phương ra sao, thúc ngược khẩu súng bắn hắn như thế nào.
Tiếng xương gãy dường như vẫn còn vang lên bên tai chị. Trong khi từ đầu đến cuối, ánh mắt anh toàn là vẻ mất kiên nhẫn và chán ghét, tựa hồ đối phương không phải con người.
Chị Kính càng nghĩ càng sợ hãi, toàn thân run rẩy.
Bùi Hoan vừa dìu chị đứng dậy vừa mở miệng an ủi: “Chị Kính, chị nhìn em đi. Được rồi, không sao rồi… Chị hãy bình tĩnh một chút”. Sau đó, cô cất cao giọng: “A Phong!”.
Trần Phong vội vàng chạy vào, trên vai dính đầy máu. Anh ta đi tới đỡ Hoa Thiệu Đình.
Hoa Thiệu Đình hất tay anh ta, rút tờ giấy ăn ở trên bàn lau vết máu, đồng thời mở miệng hỏi Trần Phong: “Đối phương có mấy người?”.
“Bốn người.”
“Chỉ có bốn người, trong khi chú dẫn theo hai người, tại sao xuất hiện muộn như vậy?”
“Tiên sinh hãy rời khỏi nơi này trước đã. Tôi hành động chậm chạp, khi về xin chịu phạt sau… Cảnh sát sẽ nhanh chóng đến phong tỏa quán cafe.” Nói xong, Trần Phong kéo Bùi Hoan rồi đẩy chị Kính đi ra ngoài.
Hoa Thiệu Đình liếc anh ta một cái, lại nhìn tên nằm dưới đất mới quay người rời đi.
Cả nhóm đi ra bằng lối cửa sau, Hoa Thiệu Đình đỡ Bùi Hoan lên ô tô, còn chị Kính lên từ cửa xe bên này. Hai chiếc ô tô lập tức phóng như bay. Trần Phong gọi điện thoại kêu người giải quyết hậu sự, máu trên vai anh ta dính cả vào thành ghế ngồi. Bùi Hoan liền tìm khăn tay giúp anh ta cầm máu.
Cô vừa giữ vết thương của Trần Phong, vừa nhắc nhở anh ta: “Bên cạnh Hoa tiên sinh phải có người bảo vệ mới được. Sự việc ngày hôm nay quá nguy hiểm”.
Kính Lan Hội có quy định rõ ràng. Một khi xảy ra chuyện, kiểu gì cũng phải có người bảo vệ Hoa tiên sinh. Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên đối phương chỉ có bốn tên cũng có thể ép Hoa Thiệu Đình rời khỏi vị trí, trực tiếp ra tay.
Trần Phong gật đầu, hơi ngả người về phía trước né tránh Bùi Hoan: “Tôi không bị trúng đạn, chỉ là sượt ngoài da”.
“Anh đừng cứng miệng với tôi, ngồi im.” Bùi Hoan thở dài, ấn khăn lên vết thương. Hoa Thiệu Đình giữ tay cô: “Đây không phải là việc của em”.
Bùi Hoan liếc anh, thấy sắc mặt anh tối sầm, cô đành rút tay về. Trần Phong vội cầm khăn vải: “Đúng vậy, Tam tiểu thư đừng làm những việc này”.
Bùi Hoan hết cách. Hoa Thiệu Đình không nói gì, dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Trần Phong lại gọi điện thoại trao đổi, sau đó kéo áo tự xử lý vết thương của mình.
Bây giờ là buổi trưa, lưu lượng xe trên đường phố ở khu vực phía bắc rất lớn, ngã tư vẫn tắc nghẽn. Con đường ở phía đối diện vang lên tiếng còi của xe cảnh sát. Vì tắc đường nên cảnh sát cũng không thể nhanh chóng tới hiện trường xảy ra vụ nổ súng.
Hai ô tô của Lan Phường dừng lại ở ngã tư. Bên tay phải đột nhiên có một chiếc xe con phóng lên. Ngang qua chỗ bọn họ, cửa kính xe liền hạ thấp, để lộ họng súng đen ngòm.
Hoa Thiệu Đình lập tức kéo Bùi Hoan. Cô vẫn chưa kịp nhìn rõ đã bị anh ấn đầu vào lòng. Anh cất giọng rất nhẹ nhưng kiên định: “Em đừng ngẩng đầu”.
Hoa Thiệu Đình vừa dứt lời, cánh cửa chống đạn của xe ô tô đã bị bắn mấy phát. Chị Kính sợ đến mức không thể thốt ra lời. Chị cũng bị Trần Phong ấn người xuống ghế ngồi.
Viên đạn bắn rất khéo, khiến tấm kính chắn gió ở phía trước đột nhiên bị nứt vỡ, người tài xế kêu một tiếng. Trần Phong lập tức nhoài người, mở cửa ở vị trí lái xe rồi đẩy người tài xế xuống đường. Sau đó, anh ta nhanh chóng ngồi vào ghế lái chính.
Bùi Hoan ở trong lòng Hoa Thiệu Đình không dám nhúc nhích, mặt áp vào ngực anh. Nghe tiếng tim đập trong lồng ngực anh, cô dần khôi phục tâm trạng bình tĩnh. Hoa Thiệu Đình siết chặt vòng tay, ôm cô càng chặt hơn. Sau đó, anh ra lệnh cho Trần Phong: “Bắn lốp xe, đâm vào chiếc xe phía trước”.
“Rõ.”
Xung quanh vang lên âm thanh hỗn loạn xen lẫn tiếng la hét của người đi đường. Trần Phong mạo hiểm hạ cửa kính, nhả đạn vào lốp xe đối phương rồi rồ ga lao thẳng về phía trước bên tay phải, chiếm vị trí của chúng.
Thân xe va chạm kịch liệt, nguy hiểm gần trong gang tấc. Kính chống đạn cũng không đảm bảo an toàn một trăm phần trăm, bị tấn công tới một mức độ nhất định cũng sẽ bị vỡ. Nhưng người đàn ông ở ghế sau vẫn giữ nguyên một tư thế từ đầu đến cuối. Anh ngồi thẳng người, không cúi xuống cũng chẳng ngước mắt.
Anh giơ tay vuốt ve mái tóc của người phụ nữ trong lòng, an ủi cô một câu. Cho đến khi hai chiếc xe không còn va chạm, anh mới hơi nheo mắt, quan sát ngoài cửa sổ.
Xe ô tô ở bên cạnh đã mất thăng bằng, lật nhào.
Trần Phong bồi thêm vài phát đạn rồi rẽ sang đường khác, nhanh chóng rời đi.
Cú va chạm cuối cùng khiến túi khí an toàn trong ô tô mở ra. Bùi Hoan muốn ngẩng đầu nhưng Hoa Thiệu Đình ấn lưng cô, ngữ khí không thay đổi: “Không sao. Em cứ ngủ một giấc, khi nào về đến nhà tôi gọi em”.
Mặt cô áp vào áo khoác của anh, chẳng nhìn thấy gì. Cô thật sự tựa vào lòng anh, nhắm nghiền hai mắt.
Người lớn lên ở Lan Phường không phải chưa từng gặp tình huống này. Bùi Hoan không cảm thấy sợ hãi, chỉ hơi lo cho Hoa Thiệu Đình. Nhưng vào thời khắc này, nghe nhịp tim bình ổn của anh, cuối cùng cô cũng yên lòng.
Hoa tiên sinh quả nhiên không thích hợp tùy tiện đi ra ngoài. Vừa mới đi đã xảy ra vụ đọ súng bắn giết, khiến cả thành phố náo loạn.
Khu vực phía bắc bị phong tỏa một cách triệt để, nhưng bọn họ đã bỏ rơi đám đông phía sau, phóng một mạch về Lan phường.
Trên đường có người của Kính Lan Hội tiếp ứng. Hoa Thiệu Đình và Bùi Hoan lên xe ô tô khác, còn chị Kính cũng được đưa về nhà.
Khi Hoa Thiệu Đình và Bùi Hoan về đến Lan Phường, Cố Lâm và Trần Dữ đã đợi sẵn ở bên ngoài Hải Đường Các. Cố Lâm đi tới mở cửa xe cho anh: “Tiên sinh không sao đấy chứ?”.
Gió lạnh từ ngoài thổi vào, Hoa Thiệu Đình xoay người chắn gió, rồi mới lay Bùi Hoan dậy: “Bùi Bùi, đến nơi rồi”.
Bùi Hoan dụi mắt ngồi thẳng dậy, vừa vặn chạm phải ánh mắt Cố Lâm.
Cố Lâm nở nụ cười mang hàm ý sâu xa, nhưng nhanh chóng quay đi chỗ khác, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng cố hữu của Đại đường chủ.
Thái độ của Cố Lâm khiến Bùi Hoan đột nhiên cảm thấy bất an hơn sự cố nguy hiểm vừa rồi.
Hoa Thiệu Đình đi nhanh vào Hải Đường Các. Cố Lâm đuổi theo, nói nhỏ với anh: “Hôm nay là tôi sơ suất, đáng lẽ nên cử nhiều người đi bảo vệ tiên sinh… Hiện vẫn chưa rõ thân phận của đối phương”.
Hoa Thiệu Đình không bất ngờ, nói với cô: “Tôi không quan tâm bọn họ là ai. Họ đã dám cử người ám sát tôi thì chắc chắn chúng ta chẳng điều tra ra”.
Cố Lâm ngẩn người: “Vậy ý của tiên sinh là?”.
Hoa Thiệu Đình tháo găng tay. Thấy tay áo bị dính máu, anh liền đi thay đồ: “Hôm nay là tôi bất chợt muốn ra ngoài, nơi đến chỉ có ba người biết”.
Cố Lâm liền ngậm miệng.
Anh chậm rãi lên tiếng: “Cô, Trần Phong và Bùi Bùi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.