Chương 9: Trở về Lan Phường
Huyền Mặc
15/05/2015
Bùi Hoan chưa từng nghĩ, trong cuộc đời này, cô có thể trở lại Lan Phường dưới danh nghĩa “về nhà”. Lúc bỏ trốn, cô đã biết, từ nay trở đi bản thân sẽ không còn nơi gọi là “chốn về” nữa.
Sau khi thành niên, Bùi Hoan dọn vào Hải Đường Các, sống tại căn phòng phía nam phòng của Hoa Thiệu Đình, chỉ cách một đoạn hành lang ngắn. Vào mùa hè, hành lang leo đầy hoa bìm bìm rực rỡ.
Năm đó, Bùi Hoan từng nuôi một con mèo cái mà cô nhặt được trên đường. Con mèo lông đốm trắng đen, vừa nhỏ vừa mềm mại. Nhưng nó không ngoan, toàn chạy đến cửa phòng anh kêu meo meo. Hoa Thiệu Đình không thích mèo, hết sức đau đầu, lần nào cũng gọi Bùi Hoan đến bế nó đi. Một lần nhìn thấy cô ngồi xổm ở cửa phòng dỗ mèo, anh liền bế luôn cô vào phòng.
Sau đó, con mèo bỏ đi mất, tìm mãi không thấy. Tiếp theo, Bùi Hoan phát hiện mình mang thai.
Cô kể với chị gái Bùi Hi. Không hiểu sao, chị gái ngày càng ít mở miệng, sống khép kín và trầm mặc trong thế giới của chị.
Sau khi Bùi Hoan xảy ra chuyện, Bùi Hi cũng mất tích.
Bây giờ nhớ lại, rất nhiều điều đều có điềm báo trước. Ví dụ con mèo đi, chị gái không chịu thân thiết với cô. Đây chính là nghiệt duyên đã định. Lan Phường có nhiều cây cối nhưng bây giờ là mùa đông nên cành lá xác xơ. Hình ảnh này cũng hoàn toàn trùng khớp với kí ức của Bùi Hoan.
Cô hơi lạnh nên dùng tay trái kéo cao cổ áo của mình . Đứng trên bậc cầu thang đá rêu phong cổ kính, cô bất giác thở dài một tiếng.
Hoa Thiệu Đình tháo găng tay, quay người kéo cô. “Em sao vậy”?
Bùi Hoan lắc đầu, đi theo anh vào sân của Hải Đường Các nói nhỏ: “Em có cảm giác như đang nằm mơ”.
Anh dõi mắt về phía hành lang quen thuộc, từ tốn mở miệng: “Năm em bỏ đi, tôi từng sai người đi tìm con mèo đó. Tôi đã quên mất nguyên nhân tại sao. Có lẽ lúc đó đang dưỡng bệnh nên nhàn rỗi chẳng có việc gì làm”.
Bùi Hoan cười, tiếp tục bước đi: “Anh có tìm thấy không?”.
“Không.”
Hoa Thiệu Đình có chút nuối tiếc: “Tôi còn bảo người đi kiếm con mèo tương tự, cũng mới sinh mấy tháng, nhưng nuôi 2 ngày không chịu nổi đành đem cho người khác”.
Anh vẫn thích nuôi động vật máu lạnh hơn.
Đằng sau bọn họ có mấy người đi theo sau, khoảng cách không xa không gần, gồm Cố Lâm và thuộc hạ của cô, cùng hai bác sĩ.
Hoa Thiệu Đình nói khẽ, nhưng Cố Lâm vẫn nghe rõ ràng.
Cô nghe thấy anh tiếp tục lên tiếng: “Sau đó tôi mới hiểu, tôi vốn không cần người ở bên cạnh. Nếu có thể quay lại từ đầu, thì hôm nào đó bản thân quá bận rộn, có lẽ tôi sẽ tôi sẽ giao hai chị em cho người khác trông nom”.
Nếu vậy, mười mấy năm sau, Bùi Hoan sẽ trở thành người bình thường ở Lan Phường, khi gặp Hoa tiên sinh, mắt cũng không dám ngước lên nhìn.
Bùi Hoan đột nhiên đứng lại, Hoa Thiệu Đình quay đầu nhìn cô, miệng nở nụ cười bất lực. Anh đứng trong bóng râm, sắc mặt nhợt nhạt nhưng bộ mặt rất yên tĩnh.
Sau đó, Hoa Thiệu Đình nói giọng bình thản và rất nghiêm túc: “Tôi muốn cho em biết, Bùi Bùi, không phải bởi vì em ở bên cạnh tôi nhiều năm tôi mới yêu em”.
Một cơn gió thổi qua, táp vào mặt mọi người. Viền mắt Bùi Hoan cay cay, cô ngoảnh đầu sang một bên, giơ tay ôm miệng. Mấy ngày này tinh thần yếu đuối, nhưng bây giờ cô thực sự không muốn rơi lệ.
Hoa Thiệu Đình thở dài, kéo Bùi Hoan vào phòng mình trước: “Mà là ngược lại”.
Bác sĩ theo hai người vào phòng, trong khi Cố Lâm đột nhiên dừng lại, không tiến thêm một bước.
Cô còn nhớ vị trí của mình, cách Hoa tiên sinh khoảng mười bước chân, không xa không gần, tình trạng này duy trì suốt sáu năm qua. Vậy mà hôm nay cô lại nghe Hoa tiên sinh nói, thật ra anh không cần ai ở bên cạnh.
Cố Lâm chợt nhận ra mình là con chó hay con mèo anh tiện tay nuôi, bởi vì vừa vặn sáu năm qua anh được nhàn rỗi.
Có lẽ một ngày nào đó cô thất lạc, Hoa tiên sinh cũng sẽ đi tìm. Nhưng anh sẽ nhanh chóng phát hiện, cô không phải Bùi Hoan, mà chỉ là một người không quan trọng.
Cố Lâm đứng ngoài cửa một hồi lâu. Cho tới khi bác sĩ xong việc ra đi, cô vẫn đứng thất thần ở đó.
Một lúc sau, Hoa tiên sinh gọi người sang phòng của Bùi Hoan. Cố Lâm bừng tỉnh, thở một hơi dài. Cô không còn đường khác, chỉ có thể làm một Cố Lâm biết điều.
Bùi Hoan ngồi ở mép giường, Hoa Thiệu Đình đứng ở trước mặt cô, quay sang dặn Cố Lâm: “Cô hãy tạm thời dọn hết đồ không cần trong phòng. Tay cô ấy không tiện, để va chạm vào thì mệt”.
Bùi Hoan lẩm bẩm một câu, anh cười: “Em lớn như vậy rồi nhưng vẫn không khiến tôi bớt lo lắng đi chút nào”.
Cố Lâm đi dọn đồ. Trước đây cô chưa từng đặt chân vào phòng này. Xem ra, bài trí trong phòng này vẫn giữ nguyên vẹn, mỗi tuần đều có người đến quét dọn lau chùi. Cố Lâm nhất thời không nhìn ra đồ đạc gì ảnh hưởng tới Tam tiểu thư . Cuối cùng, cô nhìn thấy trên bàn có tập ảnh abum rất dày, các góc đều được bọc kim loại, ngộ nhỡ chạm tay vào thì không ổn. Cố Lâm định thu dọn, Bùi Hoan bất chợt lên tiếng: “Chỉ một tay không tiện, em vẫn có thể đi lại bình thường, đừng phiền cô ấy nữa”.
Biết cuốn album là đồ quan trọng. Cố Lâm cố tình cầm lên. Không ngờ nó nặng trĩu, cô cầm không chắc nên bị mở tung. Cô nhanh chóng đảo mắt, bên trong đều là ảnh của Bùi Hoan.
Bùi Hoan trong ảnh còn rất trẻ, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, gương mặt không trang điểm, sống động hơn bây giờ nhiều.
Những tấm ảnh này đều được chụp một cách tùy tiện, không hề có bàn tay sắp đặt. Có tấm Bùi Hoan vừa đi học về, vẫn còn mặc đồng phục trên người. Có tấm cô đang bày mấy chậu hoa trong sân, hoặc tắm cho mèo con. Có tấm không biết cô chạy từ đâu về, đứng dưới tán cây hải đường, ngẩng đầu gặm quả táo, mái tóc xõa xuống bờ vai, bộ dạng nhếch nhác như con sư tử nhỏ.
Đây chính là những chi tiết vụn vặt, rất tự nhiên trong cuộc sống thường ngày.
Cuối cùng, Cố Lâm cũng được nhìn thấy Bùi Hoan của thời thiếu nữ. Đó là những bức ảnh cô từng tưởng tượng, từng đố kị ở trong lòng. Bất kể là người nhà hay người yêu, sự bảo vệ của Hoa tiên sinh đối với Bùi Hoan cho đến bây giờ vẫn không thay đổi. Anh cưng chiều nâng niu người đàn bà này, để mặc cô vô pháp vô thiên.
Thiếu nữ trong ảnh không có một chút liên quan tới Lan Phường, Kính Lan Hội hay Hoa tiên sinh mà mọi người quen thuộc.
Anh đã tạo ra một thế giới tươi đẹp và yên bình cho Bùi Hoan.
Cố Lâm ngẩn người nhìn đống ảnh. Tới khi Hoa Thiệu Đình nhắc nhở: “Tạm thời cất đi đã”, cô mới nhận ra mình thất thố đến mức nào. Cô nhanh chóng cầm cuốn album bỏ vào tủ, sau đó lên tiếng: “Tôi chưa từng gặp Tam tiểu thư trước kia. Nhiều ảnh như vậy, cất đi hơi tiếc… nhưng sao không có ảnh chụp chung với tiên sinh?”.
Câu hỏi vượt quá bổn phận, cũng tương đối cứng nhắc. Hoa tiên sinh không bao giờ chụp ảnh, loại chó mèo như cô đã quan tâm quá mức.
Cố Lâm cúi thấp đầu, lòng bàn tay rịn mồ hôi lạnh. Hoa Thiệu Đình thò tay lấy chiếc gương ở trên bàn, hơi chau mày nhìn cô.
Cố Lâm chống tay lên bàn, đứng thẳng người: “Hoa tiên sinh, tôi ra ngoài trước đây”.
Hoa Thiệu Đình “ờ” một tiếng, coi như không có chuyện gì xảy ra. Anh cầm chiếc gương đưa cho Bùi Hoan, chỉ vào miệng cô: “Em nhìn này? Ai lại cắn sứt môi mình thế kia… Nếu đau quá thì uống thuốc đi”.
Bùi Hoan cảm thấy xấu hổ, giơ tay đẩy anh. Hoa Thiệu Đình mỉm cười, sắc mặt ôn hòa khác hoàn toàn thường ngày.
Cố Lâm khép cửa phòng, chưa bao giờ cảm thấy lạnh như vậy. Rõ ràng chẳng có chuyện gì, vậy mà trong lòng cô vô cùng ngột ngạt. Cô đi nhanh ra ngoài, suýt nữa đụng trúng một người. Cố Lâm định thần, lạnh mặt nói: “A Phong, người đàn bà đó vừa mới quay về, anh đã tỏ ra quan tâm, niềm nở như vậy sao?”.
Biết Cố Lâm đang bực bội, Trần Phong hạ giọng nói đùa: “Đương nhiên rồi, người đàn bà đó chỉ còn thiếu một bước là trở thành sủng phi nương nương. Cô ta từng lấy chồng, lại ở trong làng giải trí mấy năm, rõ ràng chỉ là chiếc giày rách. Nhưng kể cả nhưng vậy, vẫn có người coi cô ta như sinh mệnh của mình.”
Cố Lâm đảo mắt qua phòng Bùi Hoan. Vào thời điểm này, đó là nơi sáng đèn duy nhất trong Hải Đường Các. Cô nhắc nhở Trần Phong: “Bây giờ anh mà đi bái kiến nương nương chính là đi tìm cái chết đấy. Tay chị ta rất đau, sắc mặt có vẻ không tốt, chắc thuốc giảm đau hết tác dụng. Trong phòng chị ta chỉ có mình Hoa tiên sinh. Anh dám vào không?”.
Trần Phong liền tỉnh ngộ. Tam tiểu thư từ nhỏ tính tình bướng bỉnh, chỉ khuất phục trước mỗi Hoa tiên sinh. Xa nhau sáu năm, có khi hiện tại, trong phòng là cảnh mùi mẫn cũng không biết chừng. Ai đi kẻ đó gặp xui xẻo là cái chắc.
“Hoa Thiệu Đình ở đó, tôi có muốn vào thăm chắc anh ta cũng không cho.” Trần Phong vội lui ra ngoài, đi hai bước liền quay người gọi Cố Lâm: “Đi thôi, tôi mời Đại đường chủ uống mấy ly”.
Cố Lâm đi theo Trần Phong về nhà anh ta, cũng nằm trong khu Lan Phường. Ban đầu, Cố Lâm muốn đi bộ, nhưng sợ bị người khác nhìn thấy nên cuối cùng, cô lên xe ô tô của Trần Phong.
Vợ Trần Phong đã vào viện chờ sinh, trong nhà rất yên tĩnh, Trần Dữ cũng không biết đi đâu. Cố Lâm ngồi ở quầy bar nhỏ, đợi anh ta đi lấy hai chiếc ly, đưa cho cô một chiếc.
“Nhà anh trang trí đẹp thật đấy, ở nhà quậy thế nào cũng không sao, chị dâu không chê ồn ào à?” Cố Lâm quan sát một lượt. Căn phòng này giống như một quán bar mini, có đầy đủ bar, đèn chiếu sáng và bộ dàn loa. Chỉ là dường như đã rất lâu, nơi đây không có buổi tụ tập nào.
Trần Phong rót rượu, nhún vai bất lực rồi chỉ vào bụng mình: “Tôi làm sao dám quậy. Cô quên anh ta đã tặng tôi một phát đạn để nhắc nhở tôi ngoan ngoãn một chút hay sao?”.
Cố Lâm vẫn nhớ Hoa tiên sinh đã nói không phải anh làm. Nhưng bây giờ cô nhắc tới điều đó không biết chừng sẽ càng phức tạp. Hơn nữa, cô nghĩ mãi không ra kẻ nào chơi trò ly gián.
Hội trưởng quá cố của Kính Lan Hội rất được mọi người ủng hộ. Chuyện bất ngờ duy nhất mà ông từng làm trong cuộc đời là giao sản nghiệp cho con nuôi Hoa Thiệu Đình. Hội trưởng quá cố không có con cái, nhưng ông vẫn còn hai đứa cháu ruột là anh em Trần Phong và Trần Dữ.
Hơn nữa, con nuôi Hoa Thiệu Đình lại mang bệnh tật đầy người. Ở chốn giang hồ, đây là khuyết điểm chí mạng, thậm chí chẳng cần người khác ra tay.
Đây là nguyên nhân khiến Trần Phong điên tiết nhất. Cho dù thời trẻ, Hoa Thiệu Đình nổi tiếng tàn nhẫn và quyết đoán khiến mọi người đều né tránh. Nhưng Trần Phong tính trăm đường cũng không tính ra, một người ruột thịt cùng họ như anh ta lại không bằng một tên bệnh tật.
Hôm nay, cả Trần Phong và Cố Lâm đều có tâm sự. Anh ta chợt nhớ tới nhiều chuyện trong quá khứ nên ủ rũ uống rượu. Một lúc sau, anh ta nói cho Cố Lâm biết, năm đó Hội trưởng quá cố ở trên giường bệnh, trước khi tắt thở gọi hai anh em anh ta mắng một trận nên thân, sau đó chỉ vào Hoa Thiệu Đình nói, người này từ nay về sau là chủ nhân của Lan Phường. Trong tương lai, Hoa Thiệu Đình có bắt anh ta nhảy vào biển lửa, anh ta cũng phải nhảy.
Trần Dữ trẻ tuổi không chín chắn, bởi vì trong lòng không phục nên buột miệng hỏi: “Dựa vào cái gì chứ?”.
Trần Phong không kịp ngăn em trai. Hội trưởng quá cố tức đến mức không nói thành lời. Hoa Thiệu Đình ở bên cạnh đứng đậy, thờ ơ nhìn hai anh em họ. Ánh mắt sắc bén của anh khiến Trần Phong cả đời khó quên.
Ánh mắt có mục đích rõ ràng, từ từ thẩm thấu vào cốt tủy.
Rõ ràng bọn họ mới là người nhà họ Trần vậy mà vào thời khắc đó, Trần Phong không thể ngẩng đầu. Bị ánh mắt như loài rắn độc của Hoa Thiệu Đình chiếu tướng, sống lưng Trần Phong lạnh toát. Anh ta có cảm giác mình trở thành con mồi có thể bị bóp chết bất cứ lúc nào.
Cho tới hiện tại, anh ta vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng đó.
Lúc bấy giờ, phòng bệnh im lặng như tờ. Tiếp theo, Hoa Thiệu Đình cất giọng nhẹ nhàng: “Dựa vào việc đây là quy tắc”.
Trần Phong hoảng hốt lùi lại phía sau, tựa vào tường.
Hoa Thiệu Đình quay người chăm sóc Hội trưởng. Vài giây sau, anh bổ sung thêm một câu mà không nhìn hai anh em họ Trần: “Các cậu đã hiểu chưa?”.
Kể từ hôm đó, Trần Phong và Trần Dữ đều biết rõ, bọn họ đã bị Hoa tiên sinh để ý, khó có thể thoát thân.
“Cô biết không, đôi mắt anh ta khi nhìn người khác…. đúng là chết người chứ chẳng chơi.” Trần Phong gượng cười, “Hồi nhỏ, bọn trẻ chúng tôi chơi rất vô tư, khi chú tôi đưa anh ta về, chúng tôi đều cảm thấy anh ta đặc biệt kỳ quái. Trần Dữ còn hỏi tôi, có phải anh ta do quái vật biến thành, nhìn bộ dạng như sắp chết đến nơi. Nhưng tới năm mười tám tuổi, anh ta một mình thay chú tôi đi giải quyết ba kẻ thù, không chừa một mạng”.
Cố Lâm biết, người trong giới cũng có nguyên tắc hành xử riêng, bình thường hiếm khi mạo hiểm ra tay tàn nhẫn.
“Danh tiếng không phải tự nhiên mà có, Hoa tiên sinh không dễ dàng tha cho người khác.” Cố Lâm tiếp lời.
“Chúng tôi đi hỏi anh ta. Anh ta chỉ nói ngắn gọn: Đỡ rách việc”. Trần Phong dường như cảm thấy hơi lạnh, so vai rụt cổ, “Thật ra câu này cũng bình thường, nhưng quan trọng là bộ dạng ốm yếu của anh ta, nói như hụt hơi, nên khi thốt ra ba từ đó, chúng tôi liền cảm thấy anh ta không phải con người”.
Cố Lâm im lặng, uống rượu ừng ực.
Trần Phong kéo cô: “Bà cô uống ít thôi, lát nữa thế nào anh ta chẳng gọi cô. Toàn thân đầy mùi rượu, nếu anh ta hỏi đến, cô trả lời thế nào? Cô nói Tam tiểu thư trở về, cô không vui nên mượn rượu giải sầu sao?”.
“Câm miệng.” Cố Lâm đập bàn, Trần Phong liền im bặt.
Cố Lâm buồn bực trong lòng, nằm bò xuống quầy bar nghịch ly rượu. Một lúc sau, cô ngoảnh đầu hỏi Trần Phong: “Nói cho tôi chuyện của bọn họ đi, anh biết cả mà”.
Trần Phong gắp một viên đá bỏ vào ly rượu: “Phương diện nào? Sau khi thành niên, Tam tiểu thư sống ở Hải Đường Các. Lão hồ ly rất xấu xa, người anh ta muốn còn có thể chạy thoát hay sao? Có lẽ anh ta cố tình ngó lơ Tam tiểu thư, vì lo sau này cô ta sẽ hối hận. Có một thời gian, anh ta ra ngoài tiếp khách rồi đưa một ngôi sao không mấy nổi tiếng về. Anh ta dẫn phụ nữ về nhà, chỉ nghĩ thôi cũng đủ thấy náo nhiệt”.
“Vụ phóng hỏa phải không?” Cố Lâm đã từng nghe qua chuyện này.
“Ừ. Tam tiểu thư khóa cửa bên ngoài rồi phóng hỏa, định đốt chết anh ta và người phụ nữ đó ở trong phòng. Cuối cùng chúng tôi phải dùng súng để phá khóa.” Trần Phong cười: “Nhiều lúc, tôi cũng khâm phục Tam tiểu thư, cô ta không sợ chọc giận lão hồ ly hay sao ấy? Tốt với cô ta đến mấy thì cũng chỉ là con rắn độc, giống Hắc tử… Nuôi nó tận tâm thế nào, bị nó cắn một nhát cũng tiêu đời”.
Cố Lâm lắc đầu, cười nhạt: “Đó là anh không hiểu, Hoa tiên sinh đối với chị ta quả thật…. Anh thử nói xem chị ta có gì đặc biệt? Thì cũng chỉ có một chút cá tính, dung mạo không quá xinh đẹp. Tôi thật sự không hiểu chị ta khác biệt ở điểm nào? Nhưng hôm nay, tôi đã thấy tập ảnh của chị ta trước kia”.
Trần Phong “ờ” một tiếng, chờ Cố Lâm nói tiếp.
“Ngay từ đầu, tôi không nên so sánh với chị ta. Tôi lấy gì để so sánh đây?” Cố Lâm vừa nghịch ly rượu vừa cất giọng buồn bực: “Không phải chị ta không sợ Hoa tiên sinh, mà chị ta vốn không biết thế giới này tồi tệ đến mức nào, chị ta không hiểu lòng người hiểm ác, cũng không biết Hoa tiên sinh ở bên ngoài tàn nhẫn ra sao”.
Trần Phong tiếp lời: “Lão hồ ly bảo vệ Tam tiểu thư từng ly từng tí. Hải Đường Các có một quy định, tôi nói cho cô biết trước, phòng của Bùi Hoan không cho phép người ngoài vào, dù là đàn ông hay là phụ nữ đều không được. Có chuyện muốn gặp người khác, Bùi Hoan sẽ đi sang phòng của lão hồ ly. Bao nhiêu năm qua, tốt xấu gì cũng là anh em, vậy mà ngay cả tôi cũng không được vào”.
Cố Lâm thở dài, cất giọng tự giễu: “Xem ra, Hoa tiên sinh coi tôi như người nhà”.
Anh gọi cô vào phòng Bùi Hoan để phục vụ người đàn bà đó, chứng tỏ sáu năm qua không phải vô ích, cô coi như có phúc.
Cố Lâm bất giác nhớ đến Bùi Hoan trong tấm ảnh. Chị ta trẻ trung xinh đẹp, giống như chạm vào là vỡ tan, giống một bông hoa ngạo mạn dưới ảnh mặt trời. Mặc dù sống và trưởng thành ở Lan Phường nhưng chị ta khác hoàn toàn mọi người ở đây.
Bên ngoài đầy rẫy những điều xấu xa và tội nghiệt mà Hoa Thiệu Đình không thể thay đổi. Anh không muốn để Bùi Hoan biết nên mới tạo cho cô một vỏ bọc sạch sẽ thanh tịnh.
Anh trao cho Bùi Hoan không chỉ đơn giản là tình yêu mà là cả thế giới.
Trong cuộc đời này, Cố Lâm không có số mệnh tốt như vậy. Con người tranh với vận mệnh, kết cục khó tránh khỏi sự thê lương.
Cố Lâm buồn rầu, đầu óc trống rỗng, không biết mình có thể làm gì.
Trần Phong lại rót cho cô một ly rượu, ngữ khí mang hàm ý sâu xa: “Lần này, Bùi Hoan chỉ bị thương một tay, còn quay về Lan Phường. Tuy nhiên, nếu cô muốn xử lý, cũng không phải không có cơ hội”.
Cố Lâm im lặng hồi lâu. Mãi đến khi đứng dậy đi ra cửa, cô ngẫm nghĩ rồi mở miệng: “Anh định ám chỉ điều gì?”.
“Tôi tình cờ biết được một chuyện, vẫn chưa chắc chắn, nhưng tôi cảm thấy trong đó có vấn đề.” Trần Phong từ tốn đáp.
Cố Lâm thuận tay khép cửa, tựa người vào cánh cửa nhìn anh ta: “Anh thử nói xem nào”.
“Bùi Hoan gửi tiền cho một trại trẻ mồ côi theo định kỳ, bắt đầu từ bốn năm trước. Tôi nghi ngờ.. đây không phải là hành động quyên góp bình thường. Cho dù các ngôi sao trong làng giải trí thường làm từ thiện để giữ hình tượng, cô ta cũng không cần “tử thủ” một chỗ, giả làm thánh nhân đúng không?”
“Bao năm qua chị ta cũng chẳng nổi tiếng, giữ hình tượng làm gì?”
“Cô thử nghĩ xem, trại trẻ mồ côi đều là trẻ con. Hơn nữa, tôi đã tìm hiểu, trước khi bị người của Phúc gia bắt đi, Bùi Hoan đang gọi điện cho Viện trưởng của trại trẻ đó. Cô ta vội vàng trốn tránh mọi người đi trại trẻ mồ côi, tựa như không đi không được. Sau đó, Tưởng Duy Thành biết cô ta xảy ra chuyện, cũng là do bà Viện trưởng cảm thấy cuộc điện thoại kia rất kỳ lạ, không yên tâm nên gọi cho anh ta hỏi thăm tình hình.”
Bây giờ Cố Lâm mới hiểu ý Trần Phong. Cô vô cùng kinh ngạc: “Ý anh là… Tam tiểu thư có khả năng giấu một đứa trẻ? Tưởng Duy Thành cũng biết chuyện đó… là con của bọn họ?”.
Nhưng sao có thể vứt con vào trại trẻ mồ côi? Chẳng phải bọn họ đã danh chính ngôn thuận kết hôn từ lâu? Trừ khi … Bùi Hoan muốn nổi tiếng, hay vì nguyên nhân khác nên Tưởng gia không chịu nhận đứa trẻ?
Nghĩ thế nào cũng vô lý, chẳng có người cha người mẹ nào nhẫn tâm giấu cốt nhục của mình ở bên ngoài.
Trần Phong mỉm cười: “Tôi nghi ngờ cô ta có một đứa con. Nếu có thật, Đại đường chủ… vậy thì đứa trẻ đó phải là con của Tưởng Duy Thành. Cô hiểu ý tôi chứ?”.
Sự việc lần này vượt quá sức tưởng tượng của Cố Lâm. Cô ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng cất giọng khàn khàn: “Tôi biết rồi. Hoa tiên sinh không thích trẻ con. Nếu chị ta mà sinh con với Tưởng Duy Thành, đời chị ta coi như xong”.
Cố Lâm đột nhiên bật cười, hạ giọng dặn dò Trần Phong: “Anh hãy mau đi kiểm tra, xác định xem trại trẻ mồ côi đó có thật sự tồn tại một đứa trẻ như vậy”.
Trong bữa tối, tay Bùi Hoan đau buốt. Có câu mười đầu ngón tay nối liền tim, hơn nữa tay cô còn bị đâm xuyên qua, mấy hôm trước đều uống thuốc giảm đau nên chẳng cảm thấy gì. Nghe nói, dùng nhiều sẽ nhờn thuốc nên cô quyết tâm không uống thuốc. Vì thế nên tay càng đau, thành ra ăn cơm chẳng có khẩu vị.
Bùi Hoan không thuận tay trái nên Hoa Thiệu Đình đút từng miếng vào miệng cô. Trời lạnh, hai người ăn tối ở phòng khách. Những người khác đứng bên cạnh nhưng anh chẳng bận tâm.
Bùi Hoan có chút phiền muộn, được anh phục vụ nên chỉ có thể chịu khó ăn một chút. Cố mãi mới nuốt được vài miếng, cô lắc đầu: “Em không muốn ăn nữa”.
Hoa Thiệu Đình cũng không miễn cưỡng, đưa thìa cho cô. Bùi Hoan cúi xuống uống canh, vô tình mà hữu ý hỏi: “Lần trước anh gọi điện thoại, nói chị Bùi Hi bị ốm?”.
Hoa Thiệu Đình gật đầu: “Mấy năm nay tình trạng sức khỏe của cô ấy không tốt, tôi sai người đưa cô ấy đi an dưỡng rồi”.
Bùi Hoan tiếp tục uống canh, một lúc sau mới lên tiếng: “Tại sao anh không cho em gặp chị ấy?”
“A Hi sống rất tốt. Trước kia, tôi đối xử với em thế nào thì với cô ấy cũng như vậy. Cô ấy cũng là em gái tôi. Sáu năm qua, cô ấy chưa từng chịu ấm ức, em cứ yên tâm.”
Bùi Hoan từ từ uống hết bát canh, mới ngẩng đầu, lặp lại câu hỏi vừa rồi: “Tại sao anh không cho em gặp chị ấy?”.
“Bùi Bùi.” Hoa Thiệu Đình buông đũa, nhẫn nại trả lời: “Đợi một thời gian nữa bệnh tình của A Hi ổn định, tôi sẽ dẫn em đi thăm”.
“Chị ấy bị bệnh gì?”
“Không có gì nghiêm trọng.”
“Dùng chị ấy để uy hiếp em, anh thấy thú vị lắm sao? Chị gái ruột của em trong tay anh sáu năm trời, sống chết không rõ. Anh đột nhiên nói với em, chị ấy vẫn ổn. Bây giờ em trở về, muốn gặp chị ấy, anh lại không cho.” Bùi Hoan cố gắng nhẫn nhịn, ném cái thìa xuống bàn rồi im lặng.
Hoa Thiệu Đình tiếp tục ăn cơm. Ngồi ở vị trí chủ nhân hai mươi năm nên anh làm gì cũng theo ý mình. Trong cuộc sống thường ngày, ví dụ quần áo không vừa mắt sẽ chẳng động đến, đồ ăn cũng nấu theo thói quen của anh. Bây giờ Bùi Hoan ăn cơm cùng, nhưng tay phải bị thương, cầm đũa không thuận, khiến các món trên bàn lộn xộn, nhìn đã hết muốn ăn.
Cố Lâm lại gần hỏi nhỏ: “Thức ăn nguội lạnh cả rồi, tiên sinh đợi một lát, tôi bảo người làm món khác”.
“Không sao.” Hoa Thiệu Đình dường như không bận tâm, anh chậm rãi gắp thức ăn bỏ vào bát. Cố Lâm đành đứng sang một bên. Hoa tiên sinh đột nhiên đứng dậy, tay chống xuống bàn.
Bùi Hoan phát hiện ra điều bất thường, lập tức giơ tay đỡ anh: “Anh khó chịu à?”.
Hoa Thiệu Đình mỉm cười, ngẩng đầu quan sát phía trước. Anh nói: “Cố Lâm, mau đi mở cửa sổ cho tôi”.
Cố Lâm tuân lệnh, gió lạnh từ ngoài thổi vào. Cô khuyên anh: “Hoa tiên sinh bây giờ đang là mùa đông, mở cửa sổ trong phòng sẽ lạnh”..
Hoa Thiệu Đình đi đến bên cửa sổ. Bùi Hoan lo lắng đi theo anh. Anh dõi mắt về phía xa xa rồi từ từ giơ tay che mắt trái.
Cố Lâm giật mình, cất giọng run run: “Tôi… Tôi sẽ đi gọi Tùy Viễn”.
“Gọi cũng vô dụng, lúc đó cậu ta đã nói thật với tôi, mắt bên này được ngày nào hay ngày ấy. Cố Lâm, cô ra ngoài trước đi.”
Trong phòng khách chỉ còn lại Hoa Thiệu Đình và Bùi Hoan. Hoa Thiệu Đình bỏ tay xuống, anh không bận tâm, để mặc gió lạnh thổi vào người.
Theo động tác tay của Hoa Thiệu Đình, Bùi Hoan nhìn thấy giọt nước mắt không thể khống chế, chảy từ mắt trái của anh.
Phát đạn mà cô bắn ra tại buổi tiệc gia đình hôm Trung thu khiến anh rơi vào tình trạng võng mạc có thể bị bong bất cứ lúc nào. Vì vậy, anh mới sợ ánh sáng, chảy nước mắt, đau đớn…
Hoa Thiệu Đình lên tiếng: “Tôi sắp không nhìn rõ nữa rồi.”
Bùi Hoan cứng đờ người, cô giơ tay che mắt anh rồi đột nhiên ôm chặt anh.
“Không nhìn thấy thì không nhìn thấy, chẳng sao cả, chỉ một mắt mà thôi”.
Bùi Hoan áp mặt vào ngực anh, trong lòng cô có nhiều điều muốn nói nhưng không thể thốt ra lời. cuối cùng, cô hỏi anh: “Em sắp hai mươi sáu tuổi rồi, không còn là đứa trẻ nữa… Rốt cuộc anh còn cố giữ điều gì?”.
Cô đã trưởng thành, không còn là bé gái cần anh trai bảo vệ.
Hoa Thiệu Đình đóng cửa sổ rồi quay người quan sát vẻ mặt Bùi Hoan. Dường như anh cảm thấy thú vị, giơ tay véo má cô, sau cùng mới lên tiếng: “Ừ, em đã là phụ nữ rồi”.
Thấy anh chuẩn bị rời đi, Bùi Hoan túm tay anh, không cho anh đánh trống lảng: “Rốt cuộc anh đã giấu em bao nhiêu chuyện?”.
Bộ dạng căng thẳng của cô khiến Hoa Thiệu Đình phì cười: “Em nói cứ như tôi lén lút bao nuôi tình nhân ở sau lưng em ấy”.
“Chị Bùi Hi xảy ra chuyện rồi phải không? Anh nói chị ấy vẫn sống… Anh còn cho em xem ảnh của chị ấy.” Bùi Hoan bắt đầu suy đoán, nhưng Hoa Thiệu Đình đã cắt ngang lời cô: “Không sao, cô ấy vẫn ổn”.
Anh vẫn thâm sâu khó đoán như vậy.
Bùi Hoan sốt ruột, hất tay anh: “Hoa Thiệu Đình, anh không có quyền quyết định cuộc sống của người khác. Có phải anh cho rằng, không nói cho em biết là có thể che giấu được đến chết?”.
Nói xong, đột nhiên ý thức được mình vừa nhắc đến từ “chết” Bùi Hoan liền im bặt.
Đây là từ mà người bị bệnh rất kiêng kị.
Sắc mặt Hoa Thiệu Đình không thay đổi, Bùi Hoan hạ giọng giải thích: “Em…”
“Được rồi, tôi biết trong lòng em khó chịu. Năm xưa chịu nhiều khổ cực, nên em hận tôi.” Anh cùng cô đi ra ngoài. Bầu trời tối đen, cả khu nhà vắng lặng, đìu hiu.
Con đường này, năm xưa cùng dắt tay nhau đi qua nhưng bây giờ không thể quay đầu.
Hoa Thiệu Đình bất chợt dừng bước, kéo Bùi Hoan vào lòng rồi cúi đầu hôn cô. Trong lúc hơi thở hòa quyện, anh thì thầm: “Đợi khi nào con mắt này không nhìn thấy gì, tôi sẽ đưa em đi thăm cô ấy. Cũng chẳng còn mấy ngày nữa, em hãy ngoan ngoãn ở bên tôi được không?”
Cô định mở miệng, anh làm động tác “suỵt” rồi mỉm cười: “Tôi chờ đợi ngày tháng này đã sáu năm… Coi như em thương hại tôi, cùng tôi sống mấy ngày yên bình, đừng giận dỗi nữa. Đến lúc đó, tôi sẽ tùy em xử lý, em muốn trả thù, muốn tìm A Hi, tôi đều nghe em”.
Bùi Hoan bốc hỏa trong lòng. Sau khi nghe câu nói này, cô chỉ hận lúc đó không thể bắn chết anh.
Anh bảo cô thương hại anh. Anh là Hoa Thiệu Đình, cần người khác thương hại từ bao giờ?
Đối với Hoa Thiệu Đình, mọi việc đều dễ dàng. Anh thường theo ý mình, từ trước đến nay không bao giờ giải thích về những chuyện xấu xa đã làm. Vậy mà bây giờ, anh lại tỏ ra khổ sở.
Bùi Hoan cũng rất buồn. Nhưng cô không còn con đường nào khác. Ngay từ đầu, cô đã phải chịu gian nan trắc trở khi yêu anh. Cuối cùng, cô rơi lệ, vừa hôn anh vừa nói: “Được”.
Sau khi thành niên, Bùi Hoan dọn vào Hải Đường Các, sống tại căn phòng phía nam phòng của Hoa Thiệu Đình, chỉ cách một đoạn hành lang ngắn. Vào mùa hè, hành lang leo đầy hoa bìm bìm rực rỡ.
Năm đó, Bùi Hoan từng nuôi một con mèo cái mà cô nhặt được trên đường. Con mèo lông đốm trắng đen, vừa nhỏ vừa mềm mại. Nhưng nó không ngoan, toàn chạy đến cửa phòng anh kêu meo meo. Hoa Thiệu Đình không thích mèo, hết sức đau đầu, lần nào cũng gọi Bùi Hoan đến bế nó đi. Một lần nhìn thấy cô ngồi xổm ở cửa phòng dỗ mèo, anh liền bế luôn cô vào phòng.
Sau đó, con mèo bỏ đi mất, tìm mãi không thấy. Tiếp theo, Bùi Hoan phát hiện mình mang thai.
Cô kể với chị gái Bùi Hi. Không hiểu sao, chị gái ngày càng ít mở miệng, sống khép kín và trầm mặc trong thế giới của chị.
Sau khi Bùi Hoan xảy ra chuyện, Bùi Hi cũng mất tích.
Bây giờ nhớ lại, rất nhiều điều đều có điềm báo trước. Ví dụ con mèo đi, chị gái không chịu thân thiết với cô. Đây chính là nghiệt duyên đã định. Lan Phường có nhiều cây cối nhưng bây giờ là mùa đông nên cành lá xác xơ. Hình ảnh này cũng hoàn toàn trùng khớp với kí ức của Bùi Hoan.
Cô hơi lạnh nên dùng tay trái kéo cao cổ áo của mình . Đứng trên bậc cầu thang đá rêu phong cổ kính, cô bất giác thở dài một tiếng.
Hoa Thiệu Đình tháo găng tay, quay người kéo cô. “Em sao vậy”?
Bùi Hoan lắc đầu, đi theo anh vào sân của Hải Đường Các nói nhỏ: “Em có cảm giác như đang nằm mơ”.
Anh dõi mắt về phía hành lang quen thuộc, từ tốn mở miệng: “Năm em bỏ đi, tôi từng sai người đi tìm con mèo đó. Tôi đã quên mất nguyên nhân tại sao. Có lẽ lúc đó đang dưỡng bệnh nên nhàn rỗi chẳng có việc gì làm”.
Bùi Hoan cười, tiếp tục bước đi: “Anh có tìm thấy không?”.
“Không.”
Hoa Thiệu Đình có chút nuối tiếc: “Tôi còn bảo người đi kiếm con mèo tương tự, cũng mới sinh mấy tháng, nhưng nuôi 2 ngày không chịu nổi đành đem cho người khác”.
Anh vẫn thích nuôi động vật máu lạnh hơn.
Đằng sau bọn họ có mấy người đi theo sau, khoảng cách không xa không gần, gồm Cố Lâm và thuộc hạ của cô, cùng hai bác sĩ.
Hoa Thiệu Đình nói khẽ, nhưng Cố Lâm vẫn nghe rõ ràng.
Cô nghe thấy anh tiếp tục lên tiếng: “Sau đó tôi mới hiểu, tôi vốn không cần người ở bên cạnh. Nếu có thể quay lại từ đầu, thì hôm nào đó bản thân quá bận rộn, có lẽ tôi sẽ tôi sẽ giao hai chị em cho người khác trông nom”.
Nếu vậy, mười mấy năm sau, Bùi Hoan sẽ trở thành người bình thường ở Lan Phường, khi gặp Hoa tiên sinh, mắt cũng không dám ngước lên nhìn.
Bùi Hoan đột nhiên đứng lại, Hoa Thiệu Đình quay đầu nhìn cô, miệng nở nụ cười bất lực. Anh đứng trong bóng râm, sắc mặt nhợt nhạt nhưng bộ mặt rất yên tĩnh.
Sau đó, Hoa Thiệu Đình nói giọng bình thản và rất nghiêm túc: “Tôi muốn cho em biết, Bùi Bùi, không phải bởi vì em ở bên cạnh tôi nhiều năm tôi mới yêu em”.
Một cơn gió thổi qua, táp vào mặt mọi người. Viền mắt Bùi Hoan cay cay, cô ngoảnh đầu sang một bên, giơ tay ôm miệng. Mấy ngày này tinh thần yếu đuối, nhưng bây giờ cô thực sự không muốn rơi lệ.
Hoa Thiệu Đình thở dài, kéo Bùi Hoan vào phòng mình trước: “Mà là ngược lại”.
Bác sĩ theo hai người vào phòng, trong khi Cố Lâm đột nhiên dừng lại, không tiến thêm một bước.
Cô còn nhớ vị trí của mình, cách Hoa tiên sinh khoảng mười bước chân, không xa không gần, tình trạng này duy trì suốt sáu năm qua. Vậy mà hôm nay cô lại nghe Hoa tiên sinh nói, thật ra anh không cần ai ở bên cạnh.
Cố Lâm chợt nhận ra mình là con chó hay con mèo anh tiện tay nuôi, bởi vì vừa vặn sáu năm qua anh được nhàn rỗi.
Có lẽ một ngày nào đó cô thất lạc, Hoa tiên sinh cũng sẽ đi tìm. Nhưng anh sẽ nhanh chóng phát hiện, cô không phải Bùi Hoan, mà chỉ là một người không quan trọng.
Cố Lâm đứng ngoài cửa một hồi lâu. Cho tới khi bác sĩ xong việc ra đi, cô vẫn đứng thất thần ở đó.
Một lúc sau, Hoa tiên sinh gọi người sang phòng của Bùi Hoan. Cố Lâm bừng tỉnh, thở một hơi dài. Cô không còn đường khác, chỉ có thể làm một Cố Lâm biết điều.
Bùi Hoan ngồi ở mép giường, Hoa Thiệu Đình đứng ở trước mặt cô, quay sang dặn Cố Lâm: “Cô hãy tạm thời dọn hết đồ không cần trong phòng. Tay cô ấy không tiện, để va chạm vào thì mệt”.
Bùi Hoan lẩm bẩm một câu, anh cười: “Em lớn như vậy rồi nhưng vẫn không khiến tôi bớt lo lắng đi chút nào”.
Cố Lâm đi dọn đồ. Trước đây cô chưa từng đặt chân vào phòng này. Xem ra, bài trí trong phòng này vẫn giữ nguyên vẹn, mỗi tuần đều có người đến quét dọn lau chùi. Cố Lâm nhất thời không nhìn ra đồ đạc gì ảnh hưởng tới Tam tiểu thư . Cuối cùng, cô nhìn thấy trên bàn có tập ảnh abum rất dày, các góc đều được bọc kim loại, ngộ nhỡ chạm tay vào thì không ổn. Cố Lâm định thu dọn, Bùi Hoan bất chợt lên tiếng: “Chỉ một tay không tiện, em vẫn có thể đi lại bình thường, đừng phiền cô ấy nữa”.
Biết cuốn album là đồ quan trọng. Cố Lâm cố tình cầm lên. Không ngờ nó nặng trĩu, cô cầm không chắc nên bị mở tung. Cô nhanh chóng đảo mắt, bên trong đều là ảnh của Bùi Hoan.
Bùi Hoan trong ảnh còn rất trẻ, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, gương mặt không trang điểm, sống động hơn bây giờ nhiều.
Những tấm ảnh này đều được chụp một cách tùy tiện, không hề có bàn tay sắp đặt. Có tấm Bùi Hoan vừa đi học về, vẫn còn mặc đồng phục trên người. Có tấm cô đang bày mấy chậu hoa trong sân, hoặc tắm cho mèo con. Có tấm không biết cô chạy từ đâu về, đứng dưới tán cây hải đường, ngẩng đầu gặm quả táo, mái tóc xõa xuống bờ vai, bộ dạng nhếch nhác như con sư tử nhỏ.
Đây chính là những chi tiết vụn vặt, rất tự nhiên trong cuộc sống thường ngày.
Cuối cùng, Cố Lâm cũng được nhìn thấy Bùi Hoan của thời thiếu nữ. Đó là những bức ảnh cô từng tưởng tượng, từng đố kị ở trong lòng. Bất kể là người nhà hay người yêu, sự bảo vệ của Hoa tiên sinh đối với Bùi Hoan cho đến bây giờ vẫn không thay đổi. Anh cưng chiều nâng niu người đàn bà này, để mặc cô vô pháp vô thiên.
Thiếu nữ trong ảnh không có một chút liên quan tới Lan Phường, Kính Lan Hội hay Hoa tiên sinh mà mọi người quen thuộc.
Anh đã tạo ra một thế giới tươi đẹp và yên bình cho Bùi Hoan.
Cố Lâm ngẩn người nhìn đống ảnh. Tới khi Hoa Thiệu Đình nhắc nhở: “Tạm thời cất đi đã”, cô mới nhận ra mình thất thố đến mức nào. Cô nhanh chóng cầm cuốn album bỏ vào tủ, sau đó lên tiếng: “Tôi chưa từng gặp Tam tiểu thư trước kia. Nhiều ảnh như vậy, cất đi hơi tiếc… nhưng sao không có ảnh chụp chung với tiên sinh?”.
Câu hỏi vượt quá bổn phận, cũng tương đối cứng nhắc. Hoa tiên sinh không bao giờ chụp ảnh, loại chó mèo như cô đã quan tâm quá mức.
Cố Lâm cúi thấp đầu, lòng bàn tay rịn mồ hôi lạnh. Hoa Thiệu Đình thò tay lấy chiếc gương ở trên bàn, hơi chau mày nhìn cô.
Cố Lâm chống tay lên bàn, đứng thẳng người: “Hoa tiên sinh, tôi ra ngoài trước đây”.
Hoa Thiệu Đình “ờ” một tiếng, coi như không có chuyện gì xảy ra. Anh cầm chiếc gương đưa cho Bùi Hoan, chỉ vào miệng cô: “Em nhìn này? Ai lại cắn sứt môi mình thế kia… Nếu đau quá thì uống thuốc đi”.
Bùi Hoan cảm thấy xấu hổ, giơ tay đẩy anh. Hoa Thiệu Đình mỉm cười, sắc mặt ôn hòa khác hoàn toàn thường ngày.
Cố Lâm khép cửa phòng, chưa bao giờ cảm thấy lạnh như vậy. Rõ ràng chẳng có chuyện gì, vậy mà trong lòng cô vô cùng ngột ngạt. Cô đi nhanh ra ngoài, suýt nữa đụng trúng một người. Cố Lâm định thần, lạnh mặt nói: “A Phong, người đàn bà đó vừa mới quay về, anh đã tỏ ra quan tâm, niềm nở như vậy sao?”.
Biết Cố Lâm đang bực bội, Trần Phong hạ giọng nói đùa: “Đương nhiên rồi, người đàn bà đó chỉ còn thiếu một bước là trở thành sủng phi nương nương. Cô ta từng lấy chồng, lại ở trong làng giải trí mấy năm, rõ ràng chỉ là chiếc giày rách. Nhưng kể cả nhưng vậy, vẫn có người coi cô ta như sinh mệnh của mình.”
Cố Lâm đảo mắt qua phòng Bùi Hoan. Vào thời điểm này, đó là nơi sáng đèn duy nhất trong Hải Đường Các. Cô nhắc nhở Trần Phong: “Bây giờ anh mà đi bái kiến nương nương chính là đi tìm cái chết đấy. Tay chị ta rất đau, sắc mặt có vẻ không tốt, chắc thuốc giảm đau hết tác dụng. Trong phòng chị ta chỉ có mình Hoa tiên sinh. Anh dám vào không?”.
Trần Phong liền tỉnh ngộ. Tam tiểu thư từ nhỏ tính tình bướng bỉnh, chỉ khuất phục trước mỗi Hoa tiên sinh. Xa nhau sáu năm, có khi hiện tại, trong phòng là cảnh mùi mẫn cũng không biết chừng. Ai đi kẻ đó gặp xui xẻo là cái chắc.
“Hoa Thiệu Đình ở đó, tôi có muốn vào thăm chắc anh ta cũng không cho.” Trần Phong vội lui ra ngoài, đi hai bước liền quay người gọi Cố Lâm: “Đi thôi, tôi mời Đại đường chủ uống mấy ly”.
Cố Lâm đi theo Trần Phong về nhà anh ta, cũng nằm trong khu Lan Phường. Ban đầu, Cố Lâm muốn đi bộ, nhưng sợ bị người khác nhìn thấy nên cuối cùng, cô lên xe ô tô của Trần Phong.
Vợ Trần Phong đã vào viện chờ sinh, trong nhà rất yên tĩnh, Trần Dữ cũng không biết đi đâu. Cố Lâm ngồi ở quầy bar nhỏ, đợi anh ta đi lấy hai chiếc ly, đưa cho cô một chiếc.
“Nhà anh trang trí đẹp thật đấy, ở nhà quậy thế nào cũng không sao, chị dâu không chê ồn ào à?” Cố Lâm quan sát một lượt. Căn phòng này giống như một quán bar mini, có đầy đủ bar, đèn chiếu sáng và bộ dàn loa. Chỉ là dường như đã rất lâu, nơi đây không có buổi tụ tập nào.
Trần Phong rót rượu, nhún vai bất lực rồi chỉ vào bụng mình: “Tôi làm sao dám quậy. Cô quên anh ta đã tặng tôi một phát đạn để nhắc nhở tôi ngoan ngoãn một chút hay sao?”.
Cố Lâm vẫn nhớ Hoa tiên sinh đã nói không phải anh làm. Nhưng bây giờ cô nhắc tới điều đó không biết chừng sẽ càng phức tạp. Hơn nữa, cô nghĩ mãi không ra kẻ nào chơi trò ly gián.
Hội trưởng quá cố của Kính Lan Hội rất được mọi người ủng hộ. Chuyện bất ngờ duy nhất mà ông từng làm trong cuộc đời là giao sản nghiệp cho con nuôi Hoa Thiệu Đình. Hội trưởng quá cố không có con cái, nhưng ông vẫn còn hai đứa cháu ruột là anh em Trần Phong và Trần Dữ.
Hơn nữa, con nuôi Hoa Thiệu Đình lại mang bệnh tật đầy người. Ở chốn giang hồ, đây là khuyết điểm chí mạng, thậm chí chẳng cần người khác ra tay.
Đây là nguyên nhân khiến Trần Phong điên tiết nhất. Cho dù thời trẻ, Hoa Thiệu Đình nổi tiếng tàn nhẫn và quyết đoán khiến mọi người đều né tránh. Nhưng Trần Phong tính trăm đường cũng không tính ra, một người ruột thịt cùng họ như anh ta lại không bằng một tên bệnh tật.
Hôm nay, cả Trần Phong và Cố Lâm đều có tâm sự. Anh ta chợt nhớ tới nhiều chuyện trong quá khứ nên ủ rũ uống rượu. Một lúc sau, anh ta nói cho Cố Lâm biết, năm đó Hội trưởng quá cố ở trên giường bệnh, trước khi tắt thở gọi hai anh em anh ta mắng một trận nên thân, sau đó chỉ vào Hoa Thiệu Đình nói, người này từ nay về sau là chủ nhân của Lan Phường. Trong tương lai, Hoa Thiệu Đình có bắt anh ta nhảy vào biển lửa, anh ta cũng phải nhảy.
Trần Dữ trẻ tuổi không chín chắn, bởi vì trong lòng không phục nên buột miệng hỏi: “Dựa vào cái gì chứ?”.
Trần Phong không kịp ngăn em trai. Hội trưởng quá cố tức đến mức không nói thành lời. Hoa Thiệu Đình ở bên cạnh đứng đậy, thờ ơ nhìn hai anh em họ. Ánh mắt sắc bén của anh khiến Trần Phong cả đời khó quên.
Ánh mắt có mục đích rõ ràng, từ từ thẩm thấu vào cốt tủy.
Rõ ràng bọn họ mới là người nhà họ Trần vậy mà vào thời khắc đó, Trần Phong không thể ngẩng đầu. Bị ánh mắt như loài rắn độc của Hoa Thiệu Đình chiếu tướng, sống lưng Trần Phong lạnh toát. Anh ta có cảm giác mình trở thành con mồi có thể bị bóp chết bất cứ lúc nào.
Cho tới hiện tại, anh ta vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng đó.
Lúc bấy giờ, phòng bệnh im lặng như tờ. Tiếp theo, Hoa Thiệu Đình cất giọng nhẹ nhàng: “Dựa vào việc đây là quy tắc”.
Trần Phong hoảng hốt lùi lại phía sau, tựa vào tường.
Hoa Thiệu Đình quay người chăm sóc Hội trưởng. Vài giây sau, anh bổ sung thêm một câu mà không nhìn hai anh em họ Trần: “Các cậu đã hiểu chưa?”.
Kể từ hôm đó, Trần Phong và Trần Dữ đều biết rõ, bọn họ đã bị Hoa tiên sinh để ý, khó có thể thoát thân.
“Cô biết không, đôi mắt anh ta khi nhìn người khác…. đúng là chết người chứ chẳng chơi.” Trần Phong gượng cười, “Hồi nhỏ, bọn trẻ chúng tôi chơi rất vô tư, khi chú tôi đưa anh ta về, chúng tôi đều cảm thấy anh ta đặc biệt kỳ quái. Trần Dữ còn hỏi tôi, có phải anh ta do quái vật biến thành, nhìn bộ dạng như sắp chết đến nơi. Nhưng tới năm mười tám tuổi, anh ta một mình thay chú tôi đi giải quyết ba kẻ thù, không chừa một mạng”.
Cố Lâm biết, người trong giới cũng có nguyên tắc hành xử riêng, bình thường hiếm khi mạo hiểm ra tay tàn nhẫn.
“Danh tiếng không phải tự nhiên mà có, Hoa tiên sinh không dễ dàng tha cho người khác.” Cố Lâm tiếp lời.
“Chúng tôi đi hỏi anh ta. Anh ta chỉ nói ngắn gọn: Đỡ rách việc”. Trần Phong dường như cảm thấy hơi lạnh, so vai rụt cổ, “Thật ra câu này cũng bình thường, nhưng quan trọng là bộ dạng ốm yếu của anh ta, nói như hụt hơi, nên khi thốt ra ba từ đó, chúng tôi liền cảm thấy anh ta không phải con người”.
Cố Lâm im lặng, uống rượu ừng ực.
Trần Phong kéo cô: “Bà cô uống ít thôi, lát nữa thế nào anh ta chẳng gọi cô. Toàn thân đầy mùi rượu, nếu anh ta hỏi đến, cô trả lời thế nào? Cô nói Tam tiểu thư trở về, cô không vui nên mượn rượu giải sầu sao?”.
“Câm miệng.” Cố Lâm đập bàn, Trần Phong liền im bặt.
Cố Lâm buồn bực trong lòng, nằm bò xuống quầy bar nghịch ly rượu. Một lúc sau, cô ngoảnh đầu hỏi Trần Phong: “Nói cho tôi chuyện của bọn họ đi, anh biết cả mà”.
Trần Phong gắp một viên đá bỏ vào ly rượu: “Phương diện nào? Sau khi thành niên, Tam tiểu thư sống ở Hải Đường Các. Lão hồ ly rất xấu xa, người anh ta muốn còn có thể chạy thoát hay sao? Có lẽ anh ta cố tình ngó lơ Tam tiểu thư, vì lo sau này cô ta sẽ hối hận. Có một thời gian, anh ta ra ngoài tiếp khách rồi đưa một ngôi sao không mấy nổi tiếng về. Anh ta dẫn phụ nữ về nhà, chỉ nghĩ thôi cũng đủ thấy náo nhiệt”.
“Vụ phóng hỏa phải không?” Cố Lâm đã từng nghe qua chuyện này.
“Ừ. Tam tiểu thư khóa cửa bên ngoài rồi phóng hỏa, định đốt chết anh ta và người phụ nữ đó ở trong phòng. Cuối cùng chúng tôi phải dùng súng để phá khóa.” Trần Phong cười: “Nhiều lúc, tôi cũng khâm phục Tam tiểu thư, cô ta không sợ chọc giận lão hồ ly hay sao ấy? Tốt với cô ta đến mấy thì cũng chỉ là con rắn độc, giống Hắc tử… Nuôi nó tận tâm thế nào, bị nó cắn một nhát cũng tiêu đời”.
Cố Lâm lắc đầu, cười nhạt: “Đó là anh không hiểu, Hoa tiên sinh đối với chị ta quả thật…. Anh thử nói xem chị ta có gì đặc biệt? Thì cũng chỉ có một chút cá tính, dung mạo không quá xinh đẹp. Tôi thật sự không hiểu chị ta khác biệt ở điểm nào? Nhưng hôm nay, tôi đã thấy tập ảnh của chị ta trước kia”.
Trần Phong “ờ” một tiếng, chờ Cố Lâm nói tiếp.
“Ngay từ đầu, tôi không nên so sánh với chị ta. Tôi lấy gì để so sánh đây?” Cố Lâm vừa nghịch ly rượu vừa cất giọng buồn bực: “Không phải chị ta không sợ Hoa tiên sinh, mà chị ta vốn không biết thế giới này tồi tệ đến mức nào, chị ta không hiểu lòng người hiểm ác, cũng không biết Hoa tiên sinh ở bên ngoài tàn nhẫn ra sao”.
Trần Phong tiếp lời: “Lão hồ ly bảo vệ Tam tiểu thư từng ly từng tí. Hải Đường Các có một quy định, tôi nói cho cô biết trước, phòng của Bùi Hoan không cho phép người ngoài vào, dù là đàn ông hay là phụ nữ đều không được. Có chuyện muốn gặp người khác, Bùi Hoan sẽ đi sang phòng của lão hồ ly. Bao nhiêu năm qua, tốt xấu gì cũng là anh em, vậy mà ngay cả tôi cũng không được vào”.
Cố Lâm thở dài, cất giọng tự giễu: “Xem ra, Hoa tiên sinh coi tôi như người nhà”.
Anh gọi cô vào phòng Bùi Hoan để phục vụ người đàn bà đó, chứng tỏ sáu năm qua không phải vô ích, cô coi như có phúc.
Cố Lâm bất giác nhớ đến Bùi Hoan trong tấm ảnh. Chị ta trẻ trung xinh đẹp, giống như chạm vào là vỡ tan, giống một bông hoa ngạo mạn dưới ảnh mặt trời. Mặc dù sống và trưởng thành ở Lan Phường nhưng chị ta khác hoàn toàn mọi người ở đây.
Bên ngoài đầy rẫy những điều xấu xa và tội nghiệt mà Hoa Thiệu Đình không thể thay đổi. Anh không muốn để Bùi Hoan biết nên mới tạo cho cô một vỏ bọc sạch sẽ thanh tịnh.
Anh trao cho Bùi Hoan không chỉ đơn giản là tình yêu mà là cả thế giới.
Trong cuộc đời này, Cố Lâm không có số mệnh tốt như vậy. Con người tranh với vận mệnh, kết cục khó tránh khỏi sự thê lương.
Cố Lâm buồn rầu, đầu óc trống rỗng, không biết mình có thể làm gì.
Trần Phong lại rót cho cô một ly rượu, ngữ khí mang hàm ý sâu xa: “Lần này, Bùi Hoan chỉ bị thương một tay, còn quay về Lan Phường. Tuy nhiên, nếu cô muốn xử lý, cũng không phải không có cơ hội”.
Cố Lâm im lặng hồi lâu. Mãi đến khi đứng dậy đi ra cửa, cô ngẫm nghĩ rồi mở miệng: “Anh định ám chỉ điều gì?”.
“Tôi tình cờ biết được một chuyện, vẫn chưa chắc chắn, nhưng tôi cảm thấy trong đó có vấn đề.” Trần Phong từ tốn đáp.
Cố Lâm thuận tay khép cửa, tựa người vào cánh cửa nhìn anh ta: “Anh thử nói xem nào”.
“Bùi Hoan gửi tiền cho một trại trẻ mồ côi theo định kỳ, bắt đầu từ bốn năm trước. Tôi nghi ngờ.. đây không phải là hành động quyên góp bình thường. Cho dù các ngôi sao trong làng giải trí thường làm từ thiện để giữ hình tượng, cô ta cũng không cần “tử thủ” một chỗ, giả làm thánh nhân đúng không?”
“Bao năm qua chị ta cũng chẳng nổi tiếng, giữ hình tượng làm gì?”
“Cô thử nghĩ xem, trại trẻ mồ côi đều là trẻ con. Hơn nữa, tôi đã tìm hiểu, trước khi bị người của Phúc gia bắt đi, Bùi Hoan đang gọi điện cho Viện trưởng của trại trẻ đó. Cô ta vội vàng trốn tránh mọi người đi trại trẻ mồ côi, tựa như không đi không được. Sau đó, Tưởng Duy Thành biết cô ta xảy ra chuyện, cũng là do bà Viện trưởng cảm thấy cuộc điện thoại kia rất kỳ lạ, không yên tâm nên gọi cho anh ta hỏi thăm tình hình.”
Bây giờ Cố Lâm mới hiểu ý Trần Phong. Cô vô cùng kinh ngạc: “Ý anh là… Tam tiểu thư có khả năng giấu một đứa trẻ? Tưởng Duy Thành cũng biết chuyện đó… là con của bọn họ?”.
Nhưng sao có thể vứt con vào trại trẻ mồ côi? Chẳng phải bọn họ đã danh chính ngôn thuận kết hôn từ lâu? Trừ khi … Bùi Hoan muốn nổi tiếng, hay vì nguyên nhân khác nên Tưởng gia không chịu nhận đứa trẻ?
Nghĩ thế nào cũng vô lý, chẳng có người cha người mẹ nào nhẫn tâm giấu cốt nhục của mình ở bên ngoài.
Trần Phong mỉm cười: “Tôi nghi ngờ cô ta có một đứa con. Nếu có thật, Đại đường chủ… vậy thì đứa trẻ đó phải là con của Tưởng Duy Thành. Cô hiểu ý tôi chứ?”.
Sự việc lần này vượt quá sức tưởng tượng của Cố Lâm. Cô ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng cất giọng khàn khàn: “Tôi biết rồi. Hoa tiên sinh không thích trẻ con. Nếu chị ta mà sinh con với Tưởng Duy Thành, đời chị ta coi như xong”.
Cố Lâm đột nhiên bật cười, hạ giọng dặn dò Trần Phong: “Anh hãy mau đi kiểm tra, xác định xem trại trẻ mồ côi đó có thật sự tồn tại một đứa trẻ như vậy”.
Trong bữa tối, tay Bùi Hoan đau buốt. Có câu mười đầu ngón tay nối liền tim, hơn nữa tay cô còn bị đâm xuyên qua, mấy hôm trước đều uống thuốc giảm đau nên chẳng cảm thấy gì. Nghe nói, dùng nhiều sẽ nhờn thuốc nên cô quyết tâm không uống thuốc. Vì thế nên tay càng đau, thành ra ăn cơm chẳng có khẩu vị.
Bùi Hoan không thuận tay trái nên Hoa Thiệu Đình đút từng miếng vào miệng cô. Trời lạnh, hai người ăn tối ở phòng khách. Những người khác đứng bên cạnh nhưng anh chẳng bận tâm.
Bùi Hoan có chút phiền muộn, được anh phục vụ nên chỉ có thể chịu khó ăn một chút. Cố mãi mới nuốt được vài miếng, cô lắc đầu: “Em không muốn ăn nữa”.
Hoa Thiệu Đình cũng không miễn cưỡng, đưa thìa cho cô. Bùi Hoan cúi xuống uống canh, vô tình mà hữu ý hỏi: “Lần trước anh gọi điện thoại, nói chị Bùi Hi bị ốm?”.
Hoa Thiệu Đình gật đầu: “Mấy năm nay tình trạng sức khỏe của cô ấy không tốt, tôi sai người đưa cô ấy đi an dưỡng rồi”.
Bùi Hoan tiếp tục uống canh, một lúc sau mới lên tiếng: “Tại sao anh không cho em gặp chị ấy?”
“A Hi sống rất tốt. Trước kia, tôi đối xử với em thế nào thì với cô ấy cũng như vậy. Cô ấy cũng là em gái tôi. Sáu năm qua, cô ấy chưa từng chịu ấm ức, em cứ yên tâm.”
Bùi Hoan từ từ uống hết bát canh, mới ngẩng đầu, lặp lại câu hỏi vừa rồi: “Tại sao anh không cho em gặp chị ấy?”.
“Bùi Bùi.” Hoa Thiệu Đình buông đũa, nhẫn nại trả lời: “Đợi một thời gian nữa bệnh tình của A Hi ổn định, tôi sẽ dẫn em đi thăm”.
“Chị ấy bị bệnh gì?”
“Không có gì nghiêm trọng.”
“Dùng chị ấy để uy hiếp em, anh thấy thú vị lắm sao? Chị gái ruột của em trong tay anh sáu năm trời, sống chết không rõ. Anh đột nhiên nói với em, chị ấy vẫn ổn. Bây giờ em trở về, muốn gặp chị ấy, anh lại không cho.” Bùi Hoan cố gắng nhẫn nhịn, ném cái thìa xuống bàn rồi im lặng.
Hoa Thiệu Đình tiếp tục ăn cơm. Ngồi ở vị trí chủ nhân hai mươi năm nên anh làm gì cũng theo ý mình. Trong cuộc sống thường ngày, ví dụ quần áo không vừa mắt sẽ chẳng động đến, đồ ăn cũng nấu theo thói quen của anh. Bây giờ Bùi Hoan ăn cơm cùng, nhưng tay phải bị thương, cầm đũa không thuận, khiến các món trên bàn lộn xộn, nhìn đã hết muốn ăn.
Cố Lâm lại gần hỏi nhỏ: “Thức ăn nguội lạnh cả rồi, tiên sinh đợi một lát, tôi bảo người làm món khác”.
“Không sao.” Hoa Thiệu Đình dường như không bận tâm, anh chậm rãi gắp thức ăn bỏ vào bát. Cố Lâm đành đứng sang một bên. Hoa tiên sinh đột nhiên đứng dậy, tay chống xuống bàn.
Bùi Hoan phát hiện ra điều bất thường, lập tức giơ tay đỡ anh: “Anh khó chịu à?”.
Hoa Thiệu Đình mỉm cười, ngẩng đầu quan sát phía trước. Anh nói: “Cố Lâm, mau đi mở cửa sổ cho tôi”.
Cố Lâm tuân lệnh, gió lạnh từ ngoài thổi vào. Cô khuyên anh: “Hoa tiên sinh bây giờ đang là mùa đông, mở cửa sổ trong phòng sẽ lạnh”..
Hoa Thiệu Đình đi đến bên cửa sổ. Bùi Hoan lo lắng đi theo anh. Anh dõi mắt về phía xa xa rồi từ từ giơ tay che mắt trái.
Cố Lâm giật mình, cất giọng run run: “Tôi… Tôi sẽ đi gọi Tùy Viễn”.
“Gọi cũng vô dụng, lúc đó cậu ta đã nói thật với tôi, mắt bên này được ngày nào hay ngày ấy. Cố Lâm, cô ra ngoài trước đi.”
Trong phòng khách chỉ còn lại Hoa Thiệu Đình và Bùi Hoan. Hoa Thiệu Đình bỏ tay xuống, anh không bận tâm, để mặc gió lạnh thổi vào người.
Theo động tác tay của Hoa Thiệu Đình, Bùi Hoan nhìn thấy giọt nước mắt không thể khống chế, chảy từ mắt trái của anh.
Phát đạn mà cô bắn ra tại buổi tiệc gia đình hôm Trung thu khiến anh rơi vào tình trạng võng mạc có thể bị bong bất cứ lúc nào. Vì vậy, anh mới sợ ánh sáng, chảy nước mắt, đau đớn…
Hoa Thiệu Đình lên tiếng: “Tôi sắp không nhìn rõ nữa rồi.”
Bùi Hoan cứng đờ người, cô giơ tay che mắt anh rồi đột nhiên ôm chặt anh.
“Không nhìn thấy thì không nhìn thấy, chẳng sao cả, chỉ một mắt mà thôi”.
Bùi Hoan áp mặt vào ngực anh, trong lòng cô có nhiều điều muốn nói nhưng không thể thốt ra lời. cuối cùng, cô hỏi anh: “Em sắp hai mươi sáu tuổi rồi, không còn là đứa trẻ nữa… Rốt cuộc anh còn cố giữ điều gì?”.
Cô đã trưởng thành, không còn là bé gái cần anh trai bảo vệ.
Hoa Thiệu Đình đóng cửa sổ rồi quay người quan sát vẻ mặt Bùi Hoan. Dường như anh cảm thấy thú vị, giơ tay véo má cô, sau cùng mới lên tiếng: “Ừ, em đã là phụ nữ rồi”.
Thấy anh chuẩn bị rời đi, Bùi Hoan túm tay anh, không cho anh đánh trống lảng: “Rốt cuộc anh đã giấu em bao nhiêu chuyện?”.
Bộ dạng căng thẳng của cô khiến Hoa Thiệu Đình phì cười: “Em nói cứ như tôi lén lút bao nuôi tình nhân ở sau lưng em ấy”.
“Chị Bùi Hi xảy ra chuyện rồi phải không? Anh nói chị ấy vẫn sống… Anh còn cho em xem ảnh của chị ấy.” Bùi Hoan bắt đầu suy đoán, nhưng Hoa Thiệu Đình đã cắt ngang lời cô: “Không sao, cô ấy vẫn ổn”.
Anh vẫn thâm sâu khó đoán như vậy.
Bùi Hoan sốt ruột, hất tay anh: “Hoa Thiệu Đình, anh không có quyền quyết định cuộc sống của người khác. Có phải anh cho rằng, không nói cho em biết là có thể che giấu được đến chết?”.
Nói xong, đột nhiên ý thức được mình vừa nhắc đến từ “chết” Bùi Hoan liền im bặt.
Đây là từ mà người bị bệnh rất kiêng kị.
Sắc mặt Hoa Thiệu Đình không thay đổi, Bùi Hoan hạ giọng giải thích: “Em…”
“Được rồi, tôi biết trong lòng em khó chịu. Năm xưa chịu nhiều khổ cực, nên em hận tôi.” Anh cùng cô đi ra ngoài. Bầu trời tối đen, cả khu nhà vắng lặng, đìu hiu.
Con đường này, năm xưa cùng dắt tay nhau đi qua nhưng bây giờ không thể quay đầu.
Hoa Thiệu Đình bất chợt dừng bước, kéo Bùi Hoan vào lòng rồi cúi đầu hôn cô. Trong lúc hơi thở hòa quyện, anh thì thầm: “Đợi khi nào con mắt này không nhìn thấy gì, tôi sẽ đưa em đi thăm cô ấy. Cũng chẳng còn mấy ngày nữa, em hãy ngoan ngoãn ở bên tôi được không?”
Cô định mở miệng, anh làm động tác “suỵt” rồi mỉm cười: “Tôi chờ đợi ngày tháng này đã sáu năm… Coi như em thương hại tôi, cùng tôi sống mấy ngày yên bình, đừng giận dỗi nữa. Đến lúc đó, tôi sẽ tùy em xử lý, em muốn trả thù, muốn tìm A Hi, tôi đều nghe em”.
Bùi Hoan bốc hỏa trong lòng. Sau khi nghe câu nói này, cô chỉ hận lúc đó không thể bắn chết anh.
Anh bảo cô thương hại anh. Anh là Hoa Thiệu Đình, cần người khác thương hại từ bao giờ?
Đối với Hoa Thiệu Đình, mọi việc đều dễ dàng. Anh thường theo ý mình, từ trước đến nay không bao giờ giải thích về những chuyện xấu xa đã làm. Vậy mà bây giờ, anh lại tỏ ra khổ sở.
Bùi Hoan cũng rất buồn. Nhưng cô không còn con đường nào khác. Ngay từ đầu, cô đã phải chịu gian nan trắc trở khi yêu anh. Cuối cùng, cô rơi lệ, vừa hôn anh vừa nói: “Được”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.