Chương 4: Từng là biển xanh
Huyền Mặc
15/05/2015
Bùi Hoan đợi ba tối liên tiếp, Tưởng Duy Thành cuối cùng cũng lộ diện.
Tầm chạng vạng, thím Lâm chạy vào nói với cô: “Tối nay thiếu gia sẽ về nhà”.
Bùi Hoan “vâng” một tiếng, lên mạng tìm kiếm một hồi, cuối cùng in ra hai tờ thực đơn, ở trong bếp chuẩn bị mất hai tiếng đồng hồ.
Nữ chủ nhân ở tòa nhà phía nam lần đầu tiên đích thân xuống bếp, thức ăn bày đầy một bàn, khiến căn nhà lạnh lẽo bỗng trở nên có sức sống trong giây lát.
Thím Lâm lăng xăng bên cạnh, sắc mặt mừng rỡ. Bà lẩm bẩm: “Thế này mới gọi là nhà chứ. Thiếu phu nhân, thật ra đàn ông đều như nhau cả thôi, cô đừng giận dỗi thiếu gia rồi ngủ riêng. Khụ khụ… Nếu hai người có con, chắc chắn thiếu gia sẽ không ra ngoài”.
Tưởng Duy Thành đã xuất hiện ở cửa. Anh vốn kinh ngạc khi nhìn thấy bàn thức ăn, nhưng nghe câu nói của thím Lâm, ánh mắt anh liền tối sẫm.
Bùi Hoan vờ như không thấy, mỉm cười nói với anh: “Em không biết nấu cơm, vừa mới học làm mấy món. Nếu anh không muốn ăn, bảo thím Lâm gọi đầu bếp nấu”.
Tưởng Duy Thành và Bùi Hoan dù sao cũng đã kết hôn sáu năm, anh đương nhiên biết cô chẳng rành việc nấu nướng.
Nhưng Tưởng Duy Thành chỉ nhìn chằm chằm đống đồ ăn có màu sắc đáng ngờ rồi chẳng nói chẳng rằng ngồi xuống ăn cơm.
Bùi Hoan lặng lẽ cùng anh ăn tối. Thím Lâm cảm động đến sắp khóc, lập tức lui ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Ăn một lúc, Tưởng Duy Thành không còn bộ dạng công tử nho nhã thường ngày mà và từng miếng cơm lớn. Bùi Hoan cố cất giọng bình thản: “Anh vội làm gì chứ?”.
Tưởng Duy Thành không ngẩng đầu: “Chắc chắn em có chuyện, tôi không muốn bản thân chịu ấm ức, ăn bữa cơm còn tức giận. Tôi ăn nhanh để em có gì thì mau nói”.
Bùi Hoan buông đũa, mở miệng: “Bọn họ nói Sênh Sênh phải phẫu thuật, nhưng em không muốn đánh cược, anh có thể giúp em…”.
Tưởng Duy Thành đột nhiên ngước mắt nhìn cô.
Bùi Hoan khó tiếp lời, đành thở dài: “Được, anh cứ ăn cơm trước đi. Tình hình của Sênh Sênh gần đây tương đối ổn định, chuyện này không cần nóng vội”.
Tưởng Duy Thành vẫn trầm mặc, bàn tay vô thức cầm thìa trộn lẫn cơm với đồ ăn. Bùi Hoan không ăn tiếp, chỉ lặng lẽ nhìn anh. Tưởng Duy Thành thừa hưởng gương mặt hoàn hảo từ mẹ mình, cộng thêm gia thế hoành tráng, nên anh là người đàn ông trong mộng của biết bao cô gái.
Lúc đầu tiên Bùi Hoan gặp Tưởng Duy Thành là năm anh hai mươi hai tuổi, còn cô mới lên cấp ba. Giai đoạn đó cô hết sức ngỗ nghịch, thường chống đối Hoa Thiệu Đình. Có lần, cô tìm mọi cách thoát khỏi vệ sĩ của Lan Phường, hẹn mấy người bạn lái xe đi chơi. Nào ngờ trên đường gây ra tai nạn, đâm vào xe của Tưởng Duy Thành.
Khi đó Tưởng Duy Thành mặc áo sơ mi ca-rô đen trắng, từ chiếc Maserati bước xuống, khiến mấy cô thiếu nữ đều tròn mắt.
Bùi Hoan chợt nhớ đến một câu thơ trong sách: Cưỡi ngựa tựa bên cầu. Áo hồng vẫy khắp lầu.
Anh là chàng công tử khá nổi tiếng ở thành phố Mộc, được nhiều người biết đến.
Số phận là thứ con người thường không để tâm, đến khi vận đổi sao dời, bạn mới nhớ tới nó.
Bùi Hoan quên mất mình từng uy hiếp Tưởng Duy Thành không được truy cứu trách nhiệm như thế nào, cũng quên mất mình đã nói gì với anh. Lúc bấy giờ, cô vừa ấu trĩ vừa ngông cuồng. Đó chỉ là cuộc gặp gỡ hết sức tình cờ, không ngờ nhiều năm sau, cô lại sống chung với anh.
Bắt gặp bộ dạng cắm cúi ăn cơm của Tưởng Duy Thành, Bùi Hoan chua xót trong lòng. Cô giơ tay ngăn anh lại: “Em xin lỗi, em biết đồ ăn không ngon, anh đừng ăn nữa”.
Tưởng Duy Thành hất tay cô: “Bảo tôi ăn là em, bảo tôi đừng ăn cũng là em. Tôi làm gì thì em cũng chỉ bày ra bộ mặt đưa đám đó. Bùi Hoan… đối với em, tôi chỉ có chút giá trị lợi dụng thôi đúng không? Khi nào Sênh Sênh bị ốm, em mới nhớ tới tôi”.
Bùi Hoan im lặng.
Tưởng Duy Thành nhìn cô đăm đăm, một lúc sau mới mở miệng: “Lần này cần tôi giúp em làm gì?”.
“Xin anh hãy giúp em hẹn tìm mấy chuyên gia khoa tim mạch. Sênh Sênh không giống bệnh nhân tim bẩm sinh khác, con bé có yếu tố di truyền. Hơn nữa, em biết phẫu thuật tồn tại rủ ro lớn, liệu có thể tìm một phương án điều trị truyền thống không? Em thật sự đánh cược không nổi, nếu mất con bé, em…” Bùi Hoan không thể tiếp tục che giấu bản thân, cô nhìn Tưởng Duy Thành bằng ánh mắt khẩn thiết, nói càng nhanh hơn: “Sênh Sênh là sinh mạng của em. Em chỉ còn một mình nó mà thôi”.
Lửa giận trong mắt Tưởng Duy Thành dần chỉ còn lại sự chế nhạo.
Anh nhắc lại câu nói của Bùi Hoan: “Em chỉ còn một mình nó?”. Tưởng Duy Thành rút giấy ăn lau tay, nhìn bàn đầy thức ăn, cười lớn: “Bùi Hoan, em không hổ danh là người Hoa Thiệu Đình nuôi dạy, trái tim cũng tàn nhẫn y như hắn”.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng nói chuyện, thím Lâm đi vào, kêu phu nhân ở nhà chính bảo người mang đồ sang bên này: “Có lẽ phu nhân nghe nói thiếu gia về, bảo mang sang cho thiếu gia”.
“Gần đây mẹ tôi có ở nhà không?” Tưởng Duy Thành nhìn túi giấy khá dày, không biết bên trong đựng đồ gì.
Thím Lâm gật đầu: “Có ạ, phu nhân ở nhà suốt, nói trời lạnh nên không muốn động đậy”.
Tưởng Duy Thành lại đảo mắt qua túi giấy rồi ra hiệu người giúp việc đi ra ngoài.
Bố Tưởng Duy Thành qua đời từ lâu, mẹ anh rất ghét Bùi Hoan, càng căm ghét phụ nữ trong làng giải trí, năm đó sống chết không đồng ý chuyện của hai người. Sau khi kết hôn, bọn họ sống trong ngôi nhà độc lập nằm ở phía nam, tách khỏi khu nhà chính.
Bình thường Tưởng Duy Thành không về nhà, Bùi Hoan và mẹ anh cũng chẳng qua lại, thậm chí hai, ba năm không gặp mặt một lần.
Đã là đồ mẹ anh cho con trai mình, Bùi Hoan cũng không để tâm. Nhưng vừa định đi ra ngoài, cô liền bị Tưởng Duy Thành giữ chặt cổ tay.
Bùi Hoan hơi đau, cúi đầu đẩy anh.
Tưởng Duy Thành cầm chiếc túi dốc ngược ngay trước mặt cô. Bên trong đều là tạp chí, rơi tung tóe xuống đất.
Đây là các tờ báo liên quan đến làng giải trí. Trên mặt báo đều là hình ảnh thảm hại của Bùi Hoan, ngồi xổm nôn ọe trước cổng khách sạn.
Ảnh chụp ở góc độ rất khéo, cô biến thành người phụ nữ phong trần đê tiện say khướt, cả đêm không về. Có hình ảnh làm chứng, chắc chắn Bùi Hoan sẽ biến thành trò cười cho người dân ở thành phố Mộc.
Tin tức còn cố ý nhắc đến cô và nhà họ Tưởng, nói Tưởng Duy Thành và cô thật sự kết hôn. Lần này, Tưởng Duy Thành đã bị “cắm sừng”.
Bùi Hoan đứng yên, cúi đầu nhìn đống báo, không nói một lời.
Tưởng Duy Thành cầm một tờ lên đọc cho Bùi Hoan nghe, sau đó cười nhạt hỏi cô: “Đến mức này mà em còn mặt mũi cầu xin tôi giúp em?”.
Bùi Hoan không nhìn anh: “Anh đương nhiên có cách khiến tin tức không lan truyền ra ngoài”.
Tưởng Duy Thành siết chặt tờ báo, không thể khống chế sự phẫn nộ: “Tôi đã tận tình tận nghĩa với Sênh Sênh. Bao nhiêu năm qua, ai đã đổ tiền quyên góp cho Huệ Sinh? Ai cử bác sĩ khám bệnh cho Sênh Sênh? Tôi đối xử với em thế nào, bản thân em rõ nhất”.
Bùi Hoan vẫn im lặng, không muốn tranh cãi với anh.
Vẻ mặt bình tĩnh của cô ngược lại càng chọc giận Tưởng Duy Thành. Anh đột nhiên đứng dậy, ném tờ báo vào mặt Bùi Hoan. Cô lùi lại phía sau theo phản xạ, tay quờ vào chiếc tủ bên cạnh, đẩy hai khay đựng nến rơi xuống đất, thủy tinh vỡ tung tóe.
Tưởng Duy Thành trừng mắt với cô: “Muốn cầu người khác giúp đỡ thì nên có dáng vẻ cầu xin. Lần này đừng mơ tôi giúp em”.
Vẻ mặt Bùi Hoan cuối cùng cũng có chút xao động. Thấy Tưởng Duy Thành đạp lên tờ báo định đi ra ngoài, cô vội kéo tay anh: “A Thành!”.
Tưởng Duy Thành dừng bước, bực tức hất cô ra, động tác rất mạnh. Anh không quay đầu, gầm lên: “Em quá đáng thật đấy. Hoa Thiệu Đình không dạy em cúi đầu, tôi sẽ dạy em.” Nói xong, anh chỉ tay vào tờ báo: “Nhặt từng tờ lên cho tôi!”.
Bùi Hoan bị anh đẩy ngã xuống đất, cánh tay hình như bị thủy tinh vỡ đâm vào, nhưng trong lòng cô tĩnh lặng một cách kỳ lạ.
Cô thậm chí không tức giận. Cảm giác duy nhất của cô bây giờ là sốt ruột, cô không thể để Sênh Sênh mạo hiểm phẫu thuật, không thể để Huệ Sinh mất đi nguồn viện trợ.
Nhìn mặt đất bừa bãi lộn xộn, trong đầu Bùi Hoan chỉ nghĩ đến một chuyện, chỉ cần Tưởng Duy Thành nhận lời giúp cô, bắt cô làm gì cũng được.
Bùi Hoan đỡ cánh tay ngồi dậy, gạt đống thủy tinh vỡ rồi nhặt mấy tờ báo đó.
Tưởng Duy Thành không rời mắt khỏi Bùi Hoan. Bị ức hiếp nhưng cô không khóc, không náo loạn, thậm chí không tranh cãi với anh. Anh cố ý nhục mạ cô, bắt cô đi nhặt mấy tờ báo có những tấm ảnh kinh khủng đó, vậy mà cô cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Anh thấy tay Bùi Hoan đang chảy máu. Cô chỉ mặc váy len màu tím nhạt, để lộ cánh tay mảnh mai. Cô ngồi bó gối dưới đất, chậm rãi nhặt từng tờ báo.
Trong lòng Tưởng Duy Thành như có thứ gì đó vỡ vụn, khoét thành một cái động. Đầu óc anh kêu ù ù. Hình ảnh Bùi Hoan năm đó lại ùa về.
Lúc bấy giờ, cô là thiếu nữ xinh đẹp ngạo mạn. Rõ ràng là thủ phạm gây ra vụ tai nạn nhưng cô không nhận lỗi. Bùi Hoan năm mười mấy tuổi giống động vật hoang dã, giương móng vuốt không chịu khuất phục, nhưng khiến anh hoàn toàn bị thu hút.
Vì vậy, Tưởng Duy Thành không truy cứu bất cứ trách nhiệm nào. Xe ô tô anh thích nhất bị đâm móp một bên mà anh còn bỏ tâm tư dỗ Bùi Hoan, khiến cô gái nhỏ hài lòng lái xe phóng đi. Anh đứng đó cười rất lâu, dám cá cô chẳng có bằng lái.
Tưởng Duy Thành nhớ số xe của Bùi Hoan, tìm kiếm một thời gian dài mới mò ra lai lịch của cô. Anh không ngờ Bùi Hoan xuất thân từ gia tộc xã hội đen, chứng tỏ cô được bảo vệ rất tốt.
Bây giờ thì sao?
Tưởng Duy Thành dõi theo Bùi Hoan. Sau đó, anh cầm tờ báo quét sạch mảnh vụn thủy tinh xung quanh cô, rồi ngồi xổm xuống sau lưng cô.
Bùi Hoan không quay đầu, nói nhỏ: “Chuyện gì em cũng nghe anh, chỉ cần anh chịu giúp em cứu Sênh Sênh”.
Tưởng Duy Thành giơ tay ôm cả người cô từ phía sau.
Mặt anh áp vào tai cô. Bùi Hoan để mặc anh ôm. Tưởng Duy Thành định túm cánh tay cô để xem vết thương nhưng cô không cho: “Không sao cả, chỉ bị xước một chút”.
Tưởng Duy Thành ôm chặt cô vào lòng, Bùi Hoan bất động.
Anh cất giọng trầm trầm: “Tôi có thể như Hoa Thiệu Đình, chỉ cần em đối xử với tôi tốt một chút… chỉ một chút thôi, tôi sẽ làm bất cứ việc gì vì em”.
Bùi Hoan vẫn im lặng.
Tưởng Duy Thành cúi đầu định hôn cô. Cô giật mình, đứng bật dậy né tránh. Tưởng Duy Thành ôm eo cô, thuận thế kéo người cô xuống đất, giữ chặt hai tay cô.
Mặt đất vẫn còn mảnh vụn thủy tinh, Bùi Hoan vừa động đậy liền cảm thấy lưng nhói đau, làm cô không dám giãy giụa. Hai người nhìn nhau một lúc, Tưởng Duy Thành nhếch miệng cười lạnh lùng: “Có phải chỉ cần tôi cứu Sênh Sênh, việc gì em cũng nhận lời? Hay là em đê tiện đến mức… hôm nay bất kể là người hay là ma, chỉ cần giúp em là được?”. Anh thò tay vào trong váy cô: “Em hãy thực hiện nghĩa vụ của người vợ. Ngày mai tôi sẽ cho toàn thành phố biết em là Tưởng phu nhân, đảm bảo từ nay về sau không ai dám gây khó dễ cho em, em thấy thế nào?”.
Bùi Hoan đã bắt đầu sợ hãi, bất giác cuộn chặt bàn tay: “A Thành, em chỉ còn chút tự trọng cuối cùng…”. Cô nhìn anh, toàn thân run rẩy, cất giọng khô khốc: “Bỏ em ra… coi như em cầu xin anh…”.
Nghe câu này, Tưởng Duy Thành ngẩn ra một lúc. Cuối cùng anh ngồi dậy, kéo Bùi Hoan lên, phủi mảnh vỡ thủy tinh trên lưng cô, sau đó ôm cô vào lòng.
Anh cười khổ, áp mặt vào lưng cô: “Bùi Hoan, rốt cuộc em có lương tâm không?”.
Bùi Hoan nắm tay anh: “Em xin lỗi”.
Tối hôm đó, thành phố Mộc đổ cơn mưa lớn. Đến nửa đêm, mưa gió gào thét ngoài cửa sổ, gió thổi lá cây tạo thành âm thanh thê lương dị thường, khiến người ta không tài nào ngủ nổi.
Phòng ngủ chính ở tòa nhà phía nam rất yên tĩnh.
Tưởng Duy Thành ngồi bên mép giường đến nửa đêm, hút hết điều thuốc này đến điếu thuốc khác. Alice gọi cho anh mấy cuộc điện thoại. Hai người vốn hẹn gặp nhau, anh thay quần áo định đi ra ngoài, xe đã đậu sẵn dưới nhà, nhưng khi thấy trời mưa, anh liền quay lên. Anh nói với Alice hôm nay công ty bận việc không đi được, mấy hôm nữa sẽ bù đắp cho cô.
Bên ngoài, mưa mỗi lúc một nặng hạt, cuối cùng sấm chớp đùng đùng.
Tưởng Duy Thành đứng dậy bật đèn tìm chìa khóa. Lâu rồi không về nhà, anh nhất thời không nhớ nhét chìa khóa vào chỗ nào. Cuối cùng, anh cũng tìm thấy trong túi áo ngủ trước đây. Do dự một lát, anh vẫn nhẹ nhàng mở cánh cửa của phòng ngủ chính.
Quả nhiên, người phụ nữ trên giường trùm kín chăn, trốn vào tận mép giường, đến mức không còn chỗ để lùi.
Tưởng Duy Thành nhìn không ra Bùi Hoan thức hay ngủ, chỉ thấy cô run lẩy bẩy.
Anh chậm rãi đi đến sờ vào người cô, Bùi Hoan động đậy nhưng dường như không tỉnh giấc. Tưởng Duy Thành cẩn thận bỏ chăn ra khỏi đầu cô. Quả nhiên, anh vừa giơ tay. Bùi Hoan giống như người rơi xuống nước, cuối cùng cũng vớ được cây gỗ nổi, túm chặt cánh tay anh.
Tưởng Duy Thành vỗ nhẹ lên lưng cô: “Không sao đâu”.
Bùi Hoan rất sợ tiếng sấm, sợ đến mức không có sức tỉnh dậy. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ nhắc tới chuyện này, cũng không hề biểu lộ ra ngoài. Sau khi kết hôn nửa năm, Tưởng Duy Thành mới tình cờ phát hiện.
Nửa đêm trời sấm chớp, cô sợ đến mức như bị kéo vào cơn ác mộng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, gào thét ầm ĩ.
Hôm nay cũng vậy, Tưởng Duy Thành muốn cô dễ chịu hơn một chút, nhưng toàn thân Bùi Hoan run rẩy. Tiềm thức của cô đang trốn tránh thứ đáng sợ nhất, cuối cùng không biết mơ thấy điều gì, cô lẩm bẩm, lặp đi lặp lại câu nói: “Hãy cho em tùy hứng lần này thôi… lần cuối cùng. Hãy để em giữ lại đứa bé, em xin anh…”.
Cô đã lặp lại câu nói này trong suốt sáu năm nay. Những đêm sấm chớp là lúc cô yếu đuối nhất.
Tưởng Duy Thành ngồi bên giường, cố gắng giúp Bùi Hoan nằm thẳng người. Phía đối diện anh là bức tường kính, thời khắc này dường như chỉ còn lại cơn mưa xối xả ở bên ngoài.
Tưởng Duy Thành biết rõ, Bùi Hoan lại mơ thấy cơn ác mộng đã hủy hoại cô. Đó là lần đầu tiên cô bị dồn vào đường cùng, bất đắc dĩ phải cầu xin người khác. Mà lần thứ hai, là mấy tiếng đồng hồ trước, cô cầu xin anh buông tha cô.
Hóa ra trong lòng cô, việc sống cùng anh đáng sợ như cơn ác mộng đó.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, ngoài trời không còn tiếng sấm, mưa nhỏ dần, Bùi Hoan cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Tưởng Duy Thành lặng lẽ rời khỏi căn phòng, thuận tay nhét chìa khóa vào túi áo ngủ mới, như những lần trước đây.
Cơn mưa đến nhanh, đi cũng nhanh, cuối cùng chỉ còn vài hạt lất phất. Thành phố Mộc đã qua mùa thu, sau trận mưa, lá rụng đầy sân ở Lan Phường.
Cố Lâm đợi bên ngoài Hải Đường Các, chờ Tùy Viễn đến kiểm tra bệnh tình của Hoa tiên sinh như thường lệ.
Bệnh của anh lúc tốt lúc xấu, là bệnh cũ, về lý mà nói có thể dựa vào phẫu thuật Tây y để chữa trị. Nhưng lúc Hoa tiên sinh còn nhỏ, điều kiện không cho phép nên lần chần mãi. Sau khi trưởng thành, không biết vì nguyên nhân gì, anh không chịu tiến hành phẫu thuật. Cuối cùng quen biết Tùy Viễn, anh mới thử phương pháp Đông Tây y kết hợp. Căn bệnh này không động dao kéo sẽ không khỏi hẳn, uống thuốc Đông y chỉ có thể khống chế, không thể trừ tận gốc.
Bởi vì Hoa Thiệu Đình sinh ra đã bị bệnh tật uy hiếp, các bác sĩ đoán anh sống không quá hai mươi lăm tuổi. Tùy Viễn đúng là bậc kỳ tài, dùng câu nói của anh ta chính là “nối giáo cho giặc”. Anh ta không có cách chữa dứt điểm căn bệnh của Hoa Thiệu Đình, nhưng có thể khiến người đàn ông này kéo dài sự sống, tiếp tục gây đau khổ cho người đời.
Cố Lâm đứng một lúc, chợt nhìn thấy đầu kia hành lang thấp thoáng bóng người, cô viện cớ lấy đồ, đi sang lối nhỏ ở bên cạnh.
Cố Lâm và Trần Phong đi từ hai hướng khác nhau, cuối cùng dừng lại ở một góc. Trần Phong nở nụ cười đầy ý tứ sâu xa, đi thẳng vào vấn đề: “Đại đường chủ, tôi có một tin, chắc cô sẽ có hứng thú”.
“Anh mau nói đi.”
“Hoa tiên sinh bảo chúng tôi chú ý đến nhà họ Tưởng. Chắc cô cũng biết, Tưởng gia chuyên về lĩnh vực thời trang, chẳng liên quan đến chúng ta. Bao nhiêu năm không động chạm, xem ra Hoa tiên sinh có ý xử lý bọn họ trong thời gian tới. Hơn nữa còn tiến hành từ từ… chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến làm ăn chân chính của người ta sao?”
Cố Lâm không có hứng thú: “Chuyện này tôi biết rồi, anh cứ làm theo là được”.
“Ôi giời, bà cô của tôi ơi, tự nhiên động đến Tưởng gia, cô có biết là vì ai không? Bên trong có rất nhiều khúc mắc đấy.”
Cố Lâm ngẩng đầu nhìn Trần Phong: “Ý anh là liên quan đến người đàn bà đó? Tôi đã điều tra, báo chí lá cải đoán chị ta gả cho Tưởng Duy Thành, nhưng thông tin này chưa được chứng thực”.
“Còn phải chứng thực sao? Cô xem thái độ của vị ở trong nhà mà không hiểu à? Bao nhiêu năm qua, anh ta không động đến Tưởng gia, bây giờ tự dưng trả thù, tất cả là vì Bùi Hoan.” Trần Phong cố tình tung hỏa mù, đột nhiên nhếch miệng cười. Anh ta quan sát phản ứng của Cố Lâm rồi nói nhỏ: “Tóm lại, nếu Lan Phường bị sụp đổ bởi người đàn bà đó… Đại đường chủ vất vả bao năm chẳng phải phí công vô ích sao?”.
Sắc mặt Cố Lâm trở nên lạnh lùng trong giây lát.
Trần Phong không biết cô nghĩ gì. Đang định nói tiếp, Cố Lâm đột nhiên rút súng. Trần Phong hoảng sợ, lùi lại phía sau hai bước, ra hiệu cho cô đừng làm điều xằng bậy: “Cô có ý gì vậy? Cô gia nhập bang hội muộn, sợ cô chịu thiệt nên tôi có lòng tốt nhắc nhở cô… Lão hồ ly chưa đưa được Bùi Hoan về, mọi người đều có thể nhìn ra anh ta không vui. Bữa tiệc gia đình xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lòng mọi người đều biết rõ. Trước kia, Bùi Hoan suýt khiến Hoa Thiệu Đình…”.
Biết mình nhiều lời, Trần Phong liền ngậm miệng.
Cố Lâm chĩa súng vào anh ta: “Nếu nghe thấy một lần nữa, tôi sẽ phế anh trước, để anh đỡ làm Hoa tiên sinh tức giận”.
Trần Phong tức đến sùi bọt mép, vừa cúi đầu chửi thầm vừa bỏ đi. Đi vài bước, anh ta quay người cảnh cáo Cố Lâm: “Nha đầu chết tiệt, cô đúng là bị lão hồ ly đó nuôi thành chó giữ nhà rồi. Cô có tin, sớm muộn cô cũng chịu thiệt, rồi sẽ có ngày bò đi tìm tôi?”.
Bên ngoài Hải Đường Các có động tĩnh, Tùy Viễn đi ra ngoài. Cố Lâm nhanh chóng lấy lại tâm trạng bình tĩnh, quay người đi về nơi đó. Cho đến khi đối diện Tùy Viễn, cô liền nở nụ cười hiếm thấy.
Tùy Viễn ngây ra vài giây, hỏi nhỏ: “Cô… cô định làm gì vậy?”.
“Tôi đáng sợ như vậy sao?” Cố Lâm quyết định không nhiều lời với anh. Người đàn ông này không thích nhẹ nhàng thì thôi.
Cô lại làm mặt lạnh với Tùy Viễn, sau đó quay người đi chuẩn bị bữa sáng cho Hoa tiên sinh, để lại một mình Tùy Viễn đứng ngẩn ngơ trong sân.
Anh vốn đang viết bệnh án, nhưng giờ quên mất mình định viết gì, trong đầu toàn là hình ảnh nụ cười của Cố Lâm.
Cô nên cười nhiều hơn mới phải.
Hoa tiên sinh đang mở cuộc họp trực tuyến ở trong phòng. Đối phương tranh luận với anh về lợi nhuận của một lô hàng nào đó, nói hơi lớn tiếng, trong khi anh thờ ơ mở sách ra xem.
Bất kể Hoa Thiệu Đình làm gì, nơi có anh đều đặc biệt yên tĩnh.
Cố Lâm đứng bên cạnh chờ anh uống hết thuốc rồi thu dọn đồ, đốt hương cho anh. Hoa Thiệu Đình dõi theo bóng lưng của Cố Lâm, hỏi: “Sao thế, mới sáng sớm cô đã để tâm trí đi đâu rồi?”.
Cố Lâm đừng động tác, cung kính trả lời: “Tối qua tôi ngủ không ngon giấc, mưa lớn quá”.
Hoa Thiệu Đình đóng màn hình, tựa vào thành ghế nghịch hai viên Oanh Ca Lục[1]. Nghe cô nói vậy, anh “ờ” một tiếng: “Tiếng sấm rất lớn, cô theo tôi lâu như vậy, tôi chưa từng hỏi cô, cô có sợ sấm không?”.
[1] Oanh ca lục: một loại trầm hương.
Cố Lâm lắc đầu: “Tám tuổi tôi đã bị bán vào chợ đen, từng nhìn thấy xác người chết. Nếu sợ sấm chớp, tôi làm sao có thể sống đến ngày hôm nay để phục vụ tiên sinh”.
“Vậy cô sợ hãi điều gì? Người nào mà chẳng có nỗi sợ”. Hôm nay Hoa Thiệu Đình dường như có hứng thú tán gẫu với cô: “Ví dụ có người sợ rắn, có người sợ rết. Còn cô thì sao, cô sợ điều gì?”.
Cố Lâm xúc tàn hương, ngẫm nghĩ một lúc mới đáp khẽ: “Tôi sợ bị bỏ rơi, giống một thứ đồ vật bị vứt đi. Năm đó, bố mẹ tôi bị bọn cho vay nặng lãi truy đuổi nên họ đã bỏ rơi tôi”.
Cô nói vắn tắt, không muốn giải thích thêm.
Hoa Thiệu Đình cười, nhưng nụ cười của anh không hề có chút thương hại.
Cố Lâm bắt đầu căng thẳng. Trò chuyện với Hoa Thiệu Đình, mỗi câu mỗi chữ đều phải thật lòng.
Anh lên tiếng: “Tôi sẽ không tùy tiện vứt đồ, nhưng với điều kiện là, đồ vật đó biết chủ nhân của nó là ai”.
Nghe câu này, Cố Lâm chệch tay, khiến chiếc dập hương bằng vàng ròng bị ép lệch, làm hình hoa sen in bằng bột hương lẹm một bên. Cô vội thu dọn. Đoán Hoa tiên sinh đã nghe thấy gì đó, cô buộc phải nói một câu để lấp liếm. Thế là Cố Lâm mạnh dạn tiếp lời: “Hôm nay tiên sinh muốn giáo huấn tôi đúng không?”.
Vẻ mặt Hoa Thiệu Đình dịu đi, anh vừa ngắm hai viên gỗ màu xanh lục vừa nói đùa: “Tôi làm gì có bản lĩnh giáo huấn cô. Rõ ràng cô có tâm sự, thấy Bùi Bùi trở về, trong lòng cô không thoải mái”. Mắt trái của anh dường như ngày càng sợ ánh sáng, anh dịch người sang một bên, tiếp tục lên tiếng: “Cô còn trẻ, có những việc chỉ là nhất thời xúc động. Nhưng thứ con người muốn, không có nghĩa có thể giành được. Nhiều lúc phải trả cái giá rất đắt mới hiểu được điều đó”.
Cố Lâm yên lặng đốt hương. Xong xuôi, cô mới quay người lên tiếng: “Tiên sinh, tiên sinh nói tôi còn trẻ… nhưng tiên sinh cũng bảo tôi giống chị ấy năm mười tám tuổi”.
Hoa Thiệu Đình đột nhiên dừng động tác, hơi cúi đầu che mắt. Một hạt tròn trong tay rơi xuống đất, lăn đi rất xa.
Cố Lâm đi tới định đỡ anh, anh lắc đầu: “Tôi không sao”, đồng thời bảo cô đi nhặt hạt tròn. Có lẽ cảm thấy câu vừa rồi của Cố Lâm thú vị, anh ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Có phải bọn họ bảo tôi chỉ thích mấy cô gái nhỏ? Là ai nói, Tùy Viễn ư? Câu này xem ra không phải phong cách của cậu ta. Hừm, chắc là anh em Trần Phong? Họ mới là người của Trần gia, Lan Phường vốn thuộc về bọn họ”.
Nghe Hoa Thiệu Đình vô duyên vô cớ nhắc tới Trần Phong và chuyện thừa kế Lan Phường, Cố Lâm giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra không hứng thú: “Tôi nói sai rồi, tiên sinh cứ trách phạt”.
Hoa Thiệu Đình không trách cô, vừa cười vừa lắc đầu: “Tôi lớn hơn cô ấy nhiều tuổi nên mọi người mới dễ hiểu nhầm”.
Cuối cùng, anh nhướng mày liếc Cố Lâm. Cô vô thức lùi lại phía sau một bước, giả bộ đi rót trà để tự giải vây.
Hoa Thiệu Đình kéo vạt áo khoác, biếng nhác tựa vào thành ghế.
Anh không nhìn cô, cất giọng từ tốn: “Cố Lâm, ai mà chẳng thích những đứa trẻ nghe lời. Tôi không tùy tiện xử lý đồ vật của mình. Nhưng có một điều cô hãy ghi nhớ, chủ nhân của Lan Phường là ai, chủ nhân của mọi người là ai”.
Toàn thân Cố Lâm cứng đờ, nước trà nóng đổ cả ra tay. Cô dừng động tác, gần như khuỵu xuống: “Tiên sinh, tôi… tôi chỉ muốn biết…”.
Hoa Thiệu Đình hơi nhô người về phía trước, giơ tay sờ mặt Cố Lâm. Ngón tay lạnh lẽo của anh bất giác khiến cô rùng mình.
Cố Lâm chỉ mở to mắt nhìn anh, Hoa Thiệu Đình cũng không mở miệng. Cuối cùng cô mềm nhũn người, ngồi phịch xuống đất.
Sự dịu dàng của Hoa tiên sinh khiến cô sợ hãi. Anh nói chậm rãi: “Những điều có thể nói cho cô biết, tôi tuyệt đối không giấu cô. Những điều tôi không muốn nói, cô đừng tò mò”.
Cố Lâm cúi đầu không dám nhìn anh. Hoa Thiệu Đình vẫn vuốt ve mặt cô, thong thả bổ sung một câu: “Còn nữa, không có việc gì đừng tự ý đi tìm Trần Phong”.
Cố Lâm sợ đến mức sắp chảy nước mắt, vội vàng ôm tay Hoa tiên sinh.
Cả ngày hôm đó, Cố Lâm như ngồi trên lò lửa. Tuy nhiên, Hoa tiên sinh không hề đả động tới.
Cố Lâm có cảm giác, chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Sáu năm trước khi người phụ nữ đó rời đi, Lan Phường chỉ còn là vũng nước chết, giống như chủ nhân của nó. Sau khi đốt cháy hết sự nhiệt tình và ngông cuồng, cuối cùng Hoa Thiệu Đình chỉ còn lại sự thờ ơ và lãnh đạm. Tình cảm cuồng nhiệt trước kia đã biến mất hoàn toàn.
Tình cảm đó đã ngủ quên quá lâu nên một khi bị kích thích sẽ khiến con người nảy sinh lòng tham. Ai cũng biết, kể từ giờ phút Bùi Hoan trở về, Kính Lan Hội sẽ không còn yên bình.
Buổi tối hôm đó, Trần Phong bị thương.
Anh ta cùng mấy người bạn đến câu lạc bộ do chính mình đứng tên vui chơi. Nơi đó là hang ổ của anh ta, là địa bàn của Kính Lan Hội, người bình thường không thể vào trong. Vì vậy, Trần Phong không dẫn theo thuộc hạ. Trời gần sáng, nhóm người giải tán, Trần Phong một mình đến nhà xe lấy ô tô. Anh ta bất thình lình bị tấn công, vùng bụng trúng một phát đạn.
Ngày hôm sau mọi người mới nghe tin này. Cố Lâm lờ mờ đoán ra phần nào nên không cho phép thuộc hạ đi thăm hỏi.
Người sống ở Lan Phường kị nhất hai chuyện, quá thông minh hoặc quá mồm mép. Dính vào một trong hai điều đó đều dễ gây thị phi.
Hoa tiên sinh giữ hai anh em Trần Phong ở lại Lan Phường bao nhiêu năm, coi như đã tận tình tận nghĩa.
Khi tin tức lan truyền, mọi người đều đoán là A Phong nói linh tinh, Hoa tiên sinh đưa ra cảnh cáo lần cuối với anh ta.
Trần Phong xuất thân từ gia tộc xã hội đen, tốt xấu gì cũng sống gần ba mươi năm. Anh ta không bị thương vào chỗ hiểm, ở bệnh viện quan sát một thời gian là ổn.
Điều khiến mọi người bận tâm là vợ Trần Phong đang mang thai tám tháng, đúng lúc này anh ta xảy ra chuyện. Đối với gia đình anh ta, quả là hơi tàn nhẫn.
Nhưng đây là quy tắc của Lan Phường.
Người em trai Trần Dữ đứng ngồi không yên, tự mình đi Hải Đường Các thăm dò tin tức. Lúc đó, Hoa Thiệu Đình đang đọc sách, dường như rất nhập tâm nên không để ý đến anh ta.
Trần Dữ ra sức bày tỏ lòng trung thành với Hoa Thiệu Đình. Mặc dù ngoài miệng anh ta không “đao to búa lớn” nhưng ý tứ rất rõ ràng, rằng hai anh em anh ta thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, không có suy nghĩ khác. Trần Dữ thậm chí vô tình mà hữu ý nhắc đến chị dâu của anh ta và đứa trẻ chưa chào đời, mong Hoa tiên sinh thông cảm.
Anh ta ở chỗ Hoa Thiệu Đình hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng chỉ nhận được một câu: “Chú về đi”.
Cố Lâm khịt mũi khinh bỉ hành động của Trần Dữ, trong lòng nghĩ thầm: Hoa tiên sinh cho người cảnh cáo Trần Phong, tiếp theo thì thế nào? Chuyện này liệu có êm xuôi?
Cô nghĩ đến nhiều khả năng. Người đàn ông ngồi sau bàn đọc sách không hề nhìn cô, anh đột nhiên ném cuốn sách sang một bên: “Hai anh em nhà này đã thành gia lập nghiệp, tôi tưởng bọn họ thông minh hơn một chút…”. Anh giơ tay che mắt trái bị thương theo thói quen, nhướn mày nhìn Cố Lâm: “Vụ Trần Phong, không phải do tôi làm”.
Cố Lâm hết sức kinh ngạc.
Hoa Thiệu Đình cười: “Nếu muốn tôi tìm người để trút giận, cô cho rằng… hắn còn có thể sống hay sao?”.
“Thế thì là ai?”
Trong đầu Cố Lâm vụt qua vô số khả năng nhưng nghĩ mãi vẫn không có manh mối. Cô chợt ý thức được một chuyện, bất kể là ai làm, đối phương đã đạt được ý đồ. Người nào là chủ mưu không quan trọng, quan trọng là cái dằm đã ngày càng cắm sâu hơn.
Gây xích mích và ly gián mới là điều đáng sợ nhất.
Sớm muộn cũng có ngày cục diện mà Hoa Thiệu Đình lao tâm khổ tứ duy trì sẽ bị phá vỡ.
Cố Lâm càng nghĩ càng bất an, nhưng Hoa Thiệu Đình dường như đã quên chuyện đó. Anh chuyển đề tài: “Vừa rồi Trần Dữ nhắc tôi chị dâu của cậu ta sắp sinh, tôi mới chợt nhớ ra. Cô hãy chuẩn bị quà mừng cho gia đình A Phong. Đúng rồi, cô có thích trẻ con không?”.
Cố Lâm không nghĩ ngợi, lập tức trả lời: “Tôi không thích, trẻ con vừa ồn ào vừa phiền phức”.
Hoa Thiệu Đình có chút tiếc nuối, tựa vào thành ghế phía sau, để mặc con Hắc Tử bò lên tay mình. Anh lẩm bẩm: “Dựa vào tính cách của A Phong, chắc chắn chú ấy muốn có con trai. Chẳng thú vị gì cả… nuôi con gái mới có phúc”.
Cố Lâm còn ít tuổi, chưa từng nghĩ đến chuyện này. Cô thuận theo lời Hoa Thiệu Đình, lên tiếng: “Tiên sinh đối xử tốt với Tam tiểu thư như vậy, nếu có con chắc sẽ rất cưng chiều”.
Cô chỉ buột miệng nói ra, nhưng ánh mắt Hoa Thiệu Đình đột nhiên lạnh ngắt. Cố Lâm vội tiếp lời: “Tôi tưởng tiên sinh thích trẻ con?”.
Hoa Thiệu Đình mỉm cười, cất giọng mệt mỏi: “Làm sao không thích cơ chứ? Nếu tôi có con gái, nó muốn phóng hỏa tôi sẽ giúp nó châm lửa”.
Sau vụ Thịnh Linh, Bùi Hoan không còn gặp người của Kính Lan Hội nữa. Cô bận rộn liên hệ bác sĩ giúp trại trẻ mồ côi Huệ Sinh. Nhờ mối quan hệ của Tưởng Duy Thành, mọi việc đều tiến hành thuận lợi.
Chị Kính kiếm được kịch bản phim ngắn Thời gian không gặp gồm bảy tập cho Bùi Hoan . Nội dung phim đơn giản, thời gian quay tương đối ngắn, chỉ một tháng là hoàn thành, rất thích hợp với cô. Xem xong kịch bản, Bùi Hoan tỏ ra rất thích bộ phim này.
Chị Kính hiếm có dịp chứng kiến Bùi Hoan tập trung tinh thần vào công việc như vậy. Dường như kịch bản hợp khẩu vị nên cô hoàn toàn phối hợp, còn chủ động xin diễn lại đến khi nào hoàn hảo mới thôi.
“Sang trái, sang trái một chút nữa, đi đến vị trí đó.” Đạo diễn cầm tập kịch bản làm mẫu, một động tác nhỏ cũng không bỏ qua.
Bùi Hoan từ từ tìm vị trí, điều chỉnh ánh sáng theo lời đạo diễn. Khó khăn lắm mới có thời gian rảnh rỗi, cô đợi các diễn viên khác đến khớp lời thoại.
Gần đây không ai dám gây phiền phức cho Bùi Hoan, nhưng cũng không ai chịu mời cô. Bùi Hoan cảm thấy vô cùng thoải mái, định kết thúc bộ phim ngắn này sẽ nghỉ ngơi một thời gian.
Không rõ Trần Phong dùng thủ đoạn gì, sau vụ ở trung tâm thương mại, Bùi Hoan không còn nhìn thấy bóng dáng Thịnh Linh. Công ty quản lý tuyên bố, cô ta ra nước ngoài bồi dưỡng kiến thức. Người phụ nữ đó biến mất khỏi tầm mắt của mọi người từ đây.
Nổi tiếng cũng vậy, thành danh cũng thế, loáng một cái đã không còn ai nhớ đến.
Ngành giải trí thật sự tàn khốc. Năm xưa chị Kính đã từng nhắc nhở Bùi Hoan, nhưng cô không hề bận tâm. Chị Kính tưởng cô muốn dựa vào Tưởng Duy Thành để leo cao. Cho tới ngày hôm nay, cuối cùng chị cũng hiểu, lời nói của Bùi Hoan năm đó là sự thật.
Cô đúng là chỉ đi ngang qua chứ không có ý định gia nhập làng giải trí.
Thật ra Bùi Hoan đợi chị Kính chủ động gặng hỏi về vụ ở trung tâm thương mại, nhưng người quản lý của cô có phản ứng ngoài dự liệu.
Lúc Bùi Hoan đi tìm, chị Kính vừa hút thuốc vừa đưa cốc nước cho cô rồi mắng cô lười biếng. Chị liệt kê tật xấu của Bùi Hoan, cuối cùng ném mẩu thuốc, trừng mắt với cô: “Đừng tưởng tôi sẽ sợ cô như đám phế nhân đó. Con bé chết dẫm này… dù cô có bản lĩnh đến mấy cũng do tôi dẫn dắt, tôi có mắng chửi cô, cô cũng phải nghe theo”.
Bùi Hoan thở phào nhẹ nhõm, khoác tay chị Kính dù bị chị hất ra. Hai người cùng đi thay quần áo.
Chị Kính khó chịu một lúc, cuối cùng nói với Bùi Hoan: “Được rồi, tôi biết cô sẽ không nói thật. Nếu muốn nói, cô đã tiết lộ với tôi từ mấy năm trước. Chị đây là người từng trải nên không chấp nhặt cô”. Chị vỗ tay Bùi Hoan, có chút cảm khái: “Chúng ta không cần khách khí, nói một câu thật lòng, tôi đã bỏ biết bao tâm huyết vào người cô, tôi sẽ không bỏ rơi cô. Tuy nhiên, cô mà không ra gì, tôi vẫn cứ mắng như thường”.
Bùi Hoan rất cảm động. Biết chị Kính không thích những lời lấy lòng giả dối, do đó cô không nói câu cảm ơn. Cô vừa đi vừa dỗ chị: “Em biết chị là người đối xử với em tốt nhất, khi nào về em sẽ dâng phong bao được chưa?”.
Chị Kính ngạo mạn hất tay cô, dù suýt trẹo chân vì đôi bốt cao gót nhưng chị vẫn giữ dáng vẻ của nữ hoàng: “Bây giờ thù lao của cô tăng lên, nếu phong bao không đủ sáu chữ số, tôi sẽ “đóng băng” cô”.
Bùi Hoan tỏ ra phối hợp, gật đầu lia lịa. Vừa thay xong trang phục đóng phim, Bùi Hoan chợt nhìn thấy chị Kính quay về, đứng chắn ở cửa: “Người đó lại xuất hiện rồi”.
“Ai cơ?”
“Tôi đâu dám dò hỏi. Đừng nhiều lời nữa, hôm nay anh ta một mình đến đây, cô muốn nói chuyện với anh ta thì nhanh lên. Bên ngoài đông người, cô đợi ở đây, tôi sẽ canh chừng cho cô.”
Bùi Hoan bị chị Kính bắt quay lại phòng thay đồ. Phòng thay đồ vốn là kho đựng đồ lặt vặt, diện tích không lớn. Trong phòng chỉ có mình cô, chị Kính đóng cửa đi mất.
Bùi Hoan tự nhiên bị bỏ lại đây. Trang phục đóng phim hôm nay là bộ váy dài, thời tiết tương đối lạnh nên cô mặc thêm áo khoác ngoài của mình. Cô vừa định ra ngoài xem thế nào, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Nhìn thấy người đàn ông xuất hiện ở cửa, Bùi Hoan hết sức kinh ngạc: “Anh… một mình anh sao?”.
Không ngờ Bùi Hoan hỏi vậy, Hoa Thiệu Đình mỉm cười: “Tôi không thể ra ngoài một mình à?”.
“Anh không dẫn theo người, ngộ nhỡ…” Nhớ ra nơi này người đông phức tạp, Bùi Hoan liền đi đóng cửa. Cô tựa vào cánh cửa nhìn anh.
Hoa Thiệu Đình giơ tay: “Lại đây”.
Bùi Hoan cúi đầu, bất động.
“Bùi Bùi, ngoan nào.”
Bùi Hoan vẫn không nhúc nhích, Hoa Thiệu Đình đành đi tới chỗ cô. Bùi Hoan không còn đường lùi, cố gắng cất giọng bình tĩnh: “Anh yên tâm đi, hôm đó quay về tôi đã uống thuốc rồi. Có cần tôi chứng minh không?”.
Hoa Thiệu Đình dường như không nghe thấy lời cô nói. Anh liếc qua bộ váy trên người Bùi Hoan: “Tôi đã cử người chăm sóc em, bọn họ chăm sóc như vậy sao?”.
Sau đó, anh ôm cô vào lòng theo thói quen. Ngọn lửa phẫn nộ mà Bùi Hoan đè nén trong lòng bị thái độ của anh đốt cháy trong giây lát: “Hoa Thiệu Đình, rốt cuộc anh coi tôi là gì hả?”.
Bệnh tình của anh không ổn định, gần đây thời tiết tương đối tệ, vậy mà anh vẫn đến đây, Bùi Hoan biết rõ điều này nhưng vẫn không chịu cúi đầu.
Cũng tại vì mỗi khi Bùi Hoan dao động, Hoa Thiệu Đình luôn có cách khiến lòng cô nguội lạnh.
Bao nhiêu năm trôi qua nhưng cô vẫn không rút kinh nghiệm. Hễ nhìn thấy anh là cô nghĩ, khí sắc của anh có vẻ không tốt, sao anh có thể một mình đi ra ngoài, cô luôn nghĩ… nếu cô có thể trốn sau lưng anh như trước kia, mặc kệ tất cả thì tốt biết mấy.
Bùi Hoan trầm mặc ở trong lòng Hoa Thiệu Đình, thầm mắng bản thân chẳng ra sao. Trên thực tế, cô chẳng có tâm trạng giận hờn anh.
Hoa Thiệu Đình xoa mặt cô, thở dài rồi cúi xuống cài cúc cổ áo khoác cho cô: “Mặt em đông cứng rồi. Lát nữa mới ra ngoài, khi nào diễn thì cởi ra sau”.
Bùi Hoan ngoan ngoãn để người đàn ông này chăm sóc mình. Sau đó, cô đột nhiên giơ tay ôm cổ anh. Hoa Thiệu Đình cúi đầu nhìn nhưng cô không cho, lặng lẽ vùi mặt vào vai anh.
Hoa Thiệu Đình vỗ lưng cô: “Theo tôi về đi, Bùi Bùi. Em còn không theo tôi quay về, tôi già mất rồi”.
Bùi Hoan ngẩng đầu nhìn anh. Cô dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Hoa Thiệu Đình buông tay, nhích ra xa một chút để quan sát cô. Anh nói khẽ: “Tôi vốn nghĩ, em bỏ đi thì bỏ đi. Nếu Tưởng Duy Thành thật sự đối xử tốt với em, tôi sẽ bỏ qua cho cậu ta. Bùi Bùi, sáu năm qua tôi sống rất tệ. Tôi cũng chỉ là người bình thường, từng thử rộng lượng buông tay nhưng tôi không làm được”.
Bùi Hoan mấp máy môi. Cô muốn hỏi tung tích của chị gái Bùi Hi, muốn hỏi anh món nợ năm đó tính thế nào. Nhưng Hoa Thiệu Đình đã sớm biết cô định nói gì, anh hôn lên ngón tay cô: “Sẽ không lâu đâu, có thể sống đến bây giờ tôi đã thỏa mãn rồi. Chỉ còn mấy năm nữa… Em trở về, sớm muộn cũng có ngày tôi để em tùy ý xử lý”.
Bùi Hoan lờ mờ nghe ra ý tứ trong câu nói của Hoa Thiệu Đình. Cô sợ nhất anh nhắc đến cái chết, sốt ruột đến mức không thể thốt ra lời. Giọt lệ không báo trước, cứ thể trào ra nơi khóe mi.
Mỗi khi thấy Bùi Hoan khóc, Hoa Thiệu Đình vô cùng xót xa. Anh vội dỗ cô: “Được rồi, em đừng khóc nữa. Em không muốn về, tôi sẽ tiếp tục đợi, đợi cho đến khi em nhớ nhà rồi tính sau”.
Anh giúp cô lau nước mắt: “Lớn như vậy rồi còn bướng bỉnh quá đi thôi”.
Bùi Hoan cắn môi không lên tiếng. Hoa Thiệu Đình thở dài, ôm cô vào lòng. Cô hít một hơi, do dự trong giây lát rồi hỏi anh: “Tùy Viễn nói gì với anh phải không?”.
“Cậu ta không nói gì cả, mấy ngày trước khuyên tôi phẫu thuật. Từng tuổi này mới mổ, có đến năm mươi phần trăm xác suất là không sống mà ra khỏi phòng mổ.”
Bùi Hoan túm tay Hoa Thiệu Đình: “Dù cuối cùng quyết định thế nào, anh cũng phải hứa với em, không được bỏ cuộc”.
Hoa Thiệu Đình lắc đầu, một lúc sau mới lên tiếng: “Đều do tôi tạo nghiệp chướng, cuộc đời này chuyện gì tôi cũng từng nhúng tay nên không sợ báo ứng. Tôi chỉ sợ cuối cùng còn lại mình em”. Anh buông người Bùi Hoan, quay đi lấy túi đồ tùy thân của cô, dùng giấy ăn lau sạch lớp trang điểm đã nhòe nhoẹt trên mặt cô. Sau đó, anh lục tìm thỏi son. Bùi Hoan dõi theo động tác của anh, cảm thấy hơi buồn cười nhưng không cười nổi.
“Tôi mà ra đi, bọn họ sẽ không tha cho em.” Hoa Thiệu Đình lẩm bẩm.
Anh nâng mặt cô, ngón tay lạnh giá, ánh mắt đắm say. Dù sao anh cũng lớn hơn cô mười một tuổi, sát phạt quyết đoán một đời nên toàn thân toát ra vẻ trầm ổn, ung dung, khác hoàn toàn những người đàn ông trẻ tuổi chỉ có mã ngoài.
Bùi Hoan nhắm mắt. Hoa Thiệu Đình tô son cho cô: “Để thế này đẹp nhất”.
Ngón tay Hoa Thiệu Đình chạm vào khóe môi Bùi Hoan khiến cô ngẩn ngơ như quay về thời niên thiếu.
Lúc đó mới mời mấy tuổi, Bùi Hoan học theo những người bạn gái của anh, trang điểm đậm, khiến gương mặt nhỏ của cô trông rất khó coi. Anh để mặc cô bày trò hai ngày, cuối cùng bực bội ôm cô vào lòng, lau sạch lớp phấn son lòe loẹt trên mặt cô.
Tiếp theo, Hoa Thiệu Đình chỉ tô son cho Bùi Hoan, anh chọn màu đỏ rực, khiến cô nổi bật vô cùng.
Sau này Bùi Hoan rời khỏi Lan Phường ra ngoài sống một mình. Cô vẫn trẻ trung xinh đẹp, gặp nhiều cám dỗ nhưng cô không để vào mắt.
Cuối cùng cô hiểu Hoa Thiệu Đình đáng sợ ở điểm nào. Anh nâng cô lên tận trời cao rồi đích thân đẩy cô ngã xuống, nhưng cô vẫn không thể buông tay.
Con người với con người gặp nhau quá sớm, nhiều khi cũng không phải điều tốt lành. Bởi bất kể cô đi đâu, ở cùng ai, sống như thế nào, cô cũng vĩnh viễn chỉ có một con đường về.
Hoa Thiệu Đình chính là đường về của cô.
Bùi Hoan không thể quên ngày hôm đó, anh nhìn cô từ trên cao, chậm rãi lau vết máu ở khóe miệng cô. Anh nói: “Bùi Bùi, em đi đi. Sáu năm sau quay lại giết tôi”.
Chỉ vì câu nói này, cô mới có thể nhẫn nhịn mọi sự ức hiếp, lườm nguýt, khinh thường của thiên hạ, không ngại bí mật kết hôn với Tưởng Duy Thành, ra sức làm việc.
Bùi Hoan giơ tay vuốt ve vết sẹo trên mặt Hoa Thiệu Đình: “Anh đã sớm biết em không có cách nào hận anh nên mới dám bảo em quay về trả thù. Luận về mưu kế, em mãi mãi không thể sánh bằng anh”.
Bên ngoài vang lên giọng nói của chị Kính, giục Bùi Hoan mau ra chỗ đoàn phim.
Hoa Thiệu Đình im lặng, Bùi Hoan lấy lại tâm trạng bình tĩnh.
Anh vẫn đợi một câu nói của cô, nhưng Bùi Hoan lắc đầu: “Em sẽ không quay về. Đây là việc duy nhất em có thể quyết định”.
Bùi Hoan đi ra ngoài, nhanh chóng hòa vào đám đông. Không biết Hoa Thiệu Đình rời đi lúc nào, cô thẫn thờ đi về bàn trang điểm. Tiếp theo là cảnh nam nữ chính chia tay, rất đau khổ và đè nén. Cô phải thể hiện sự đấu tranh dữ dội trong nội tâm.
Tuy nhiên, Bùi Hoan không thể tập trung, đọc lời thoại không trôi chảy. Sau mấy lần NG[1], đạo diễn nhấn mạnh với cô: “Cô phải thể hiện sự ấm ức, chứ không chỉ làm mặt lạnh. Cô hãy nghĩ đến chuyện cãi nhau với bạn trai, cô đòi chia tay, nhưng trong lòng cô ấm ức. Cô phải tìm ra cảm giác đó. Dù bề ngoài nổi nóng, nhưng trên thực tế, nội tâm cô đã chịu thua”.
[1] NG: Viết tắt của từ “No Good” có nghĩa diễn không tốt.
Bùi Hoan ngẩng đầu nói với đạo diễn: “Tôi xin lỗi”, sau đó yêu cầu quay lại một lần.
Cô đã quên mất thế nào gọi là ấm ức. Kể từ lúc phải hạ mình và từ bỏ tôn nghiêm, Bùi Hoan không còn biết thế nào là ấm ức.
Ánh đèn rọi vào mặt cô, xung quanh rất đông người theo dõi. Bùi Hoan đọc lời thoại, nhưng trong đầu đột nhiên nhớ tới ngày hôm đó.
Buổi tối hôm đó trời mưa rất to, cô hấp tấp xông vào Hải Đường Các, khổ sở cầu xin Hoa Thiệu Đình. Cô dùng mọi cách để khiến anh mềm lòng, nhưng anh không hề nhìn cô.
Anh thậm chí thản nhiên ngồi uống trà, đồng thời nói với cô: “Em còn nhỏ, Bùi Bùi, em không hiểu chuyện, tôi phải có trách nhiệm với em”.
Tiếp theo, anh không hề do dự, thốt ra câu: “Tôi không muốn đứa con này”.
Tầm chạng vạng, thím Lâm chạy vào nói với cô: “Tối nay thiếu gia sẽ về nhà”.
Bùi Hoan “vâng” một tiếng, lên mạng tìm kiếm một hồi, cuối cùng in ra hai tờ thực đơn, ở trong bếp chuẩn bị mất hai tiếng đồng hồ.
Nữ chủ nhân ở tòa nhà phía nam lần đầu tiên đích thân xuống bếp, thức ăn bày đầy một bàn, khiến căn nhà lạnh lẽo bỗng trở nên có sức sống trong giây lát.
Thím Lâm lăng xăng bên cạnh, sắc mặt mừng rỡ. Bà lẩm bẩm: “Thế này mới gọi là nhà chứ. Thiếu phu nhân, thật ra đàn ông đều như nhau cả thôi, cô đừng giận dỗi thiếu gia rồi ngủ riêng. Khụ khụ… Nếu hai người có con, chắc chắn thiếu gia sẽ không ra ngoài”.
Tưởng Duy Thành đã xuất hiện ở cửa. Anh vốn kinh ngạc khi nhìn thấy bàn thức ăn, nhưng nghe câu nói của thím Lâm, ánh mắt anh liền tối sẫm.
Bùi Hoan vờ như không thấy, mỉm cười nói với anh: “Em không biết nấu cơm, vừa mới học làm mấy món. Nếu anh không muốn ăn, bảo thím Lâm gọi đầu bếp nấu”.
Tưởng Duy Thành và Bùi Hoan dù sao cũng đã kết hôn sáu năm, anh đương nhiên biết cô chẳng rành việc nấu nướng.
Nhưng Tưởng Duy Thành chỉ nhìn chằm chằm đống đồ ăn có màu sắc đáng ngờ rồi chẳng nói chẳng rằng ngồi xuống ăn cơm.
Bùi Hoan lặng lẽ cùng anh ăn tối. Thím Lâm cảm động đến sắp khóc, lập tức lui ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Ăn một lúc, Tưởng Duy Thành không còn bộ dạng công tử nho nhã thường ngày mà và từng miếng cơm lớn. Bùi Hoan cố cất giọng bình thản: “Anh vội làm gì chứ?”.
Tưởng Duy Thành không ngẩng đầu: “Chắc chắn em có chuyện, tôi không muốn bản thân chịu ấm ức, ăn bữa cơm còn tức giận. Tôi ăn nhanh để em có gì thì mau nói”.
Bùi Hoan buông đũa, mở miệng: “Bọn họ nói Sênh Sênh phải phẫu thuật, nhưng em không muốn đánh cược, anh có thể giúp em…”.
Tưởng Duy Thành đột nhiên ngước mắt nhìn cô.
Bùi Hoan khó tiếp lời, đành thở dài: “Được, anh cứ ăn cơm trước đi. Tình hình của Sênh Sênh gần đây tương đối ổn định, chuyện này không cần nóng vội”.
Tưởng Duy Thành vẫn trầm mặc, bàn tay vô thức cầm thìa trộn lẫn cơm với đồ ăn. Bùi Hoan không ăn tiếp, chỉ lặng lẽ nhìn anh. Tưởng Duy Thành thừa hưởng gương mặt hoàn hảo từ mẹ mình, cộng thêm gia thế hoành tráng, nên anh là người đàn ông trong mộng của biết bao cô gái.
Lúc đầu tiên Bùi Hoan gặp Tưởng Duy Thành là năm anh hai mươi hai tuổi, còn cô mới lên cấp ba. Giai đoạn đó cô hết sức ngỗ nghịch, thường chống đối Hoa Thiệu Đình. Có lần, cô tìm mọi cách thoát khỏi vệ sĩ của Lan Phường, hẹn mấy người bạn lái xe đi chơi. Nào ngờ trên đường gây ra tai nạn, đâm vào xe của Tưởng Duy Thành.
Khi đó Tưởng Duy Thành mặc áo sơ mi ca-rô đen trắng, từ chiếc Maserati bước xuống, khiến mấy cô thiếu nữ đều tròn mắt.
Bùi Hoan chợt nhớ đến một câu thơ trong sách: Cưỡi ngựa tựa bên cầu. Áo hồng vẫy khắp lầu.
Anh là chàng công tử khá nổi tiếng ở thành phố Mộc, được nhiều người biết đến.
Số phận là thứ con người thường không để tâm, đến khi vận đổi sao dời, bạn mới nhớ tới nó.
Bùi Hoan quên mất mình từng uy hiếp Tưởng Duy Thành không được truy cứu trách nhiệm như thế nào, cũng quên mất mình đã nói gì với anh. Lúc bấy giờ, cô vừa ấu trĩ vừa ngông cuồng. Đó chỉ là cuộc gặp gỡ hết sức tình cờ, không ngờ nhiều năm sau, cô lại sống chung với anh.
Bắt gặp bộ dạng cắm cúi ăn cơm của Tưởng Duy Thành, Bùi Hoan chua xót trong lòng. Cô giơ tay ngăn anh lại: “Em xin lỗi, em biết đồ ăn không ngon, anh đừng ăn nữa”.
Tưởng Duy Thành hất tay cô: “Bảo tôi ăn là em, bảo tôi đừng ăn cũng là em. Tôi làm gì thì em cũng chỉ bày ra bộ mặt đưa đám đó. Bùi Hoan… đối với em, tôi chỉ có chút giá trị lợi dụng thôi đúng không? Khi nào Sênh Sênh bị ốm, em mới nhớ tới tôi”.
Bùi Hoan im lặng.
Tưởng Duy Thành nhìn cô đăm đăm, một lúc sau mới mở miệng: “Lần này cần tôi giúp em làm gì?”.
“Xin anh hãy giúp em hẹn tìm mấy chuyên gia khoa tim mạch. Sênh Sênh không giống bệnh nhân tim bẩm sinh khác, con bé có yếu tố di truyền. Hơn nữa, em biết phẫu thuật tồn tại rủ ro lớn, liệu có thể tìm một phương án điều trị truyền thống không? Em thật sự đánh cược không nổi, nếu mất con bé, em…” Bùi Hoan không thể tiếp tục che giấu bản thân, cô nhìn Tưởng Duy Thành bằng ánh mắt khẩn thiết, nói càng nhanh hơn: “Sênh Sênh là sinh mạng của em. Em chỉ còn một mình nó mà thôi”.
Lửa giận trong mắt Tưởng Duy Thành dần chỉ còn lại sự chế nhạo.
Anh nhắc lại câu nói của Bùi Hoan: “Em chỉ còn một mình nó?”. Tưởng Duy Thành rút giấy ăn lau tay, nhìn bàn đầy thức ăn, cười lớn: “Bùi Hoan, em không hổ danh là người Hoa Thiệu Đình nuôi dạy, trái tim cũng tàn nhẫn y như hắn”.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng nói chuyện, thím Lâm đi vào, kêu phu nhân ở nhà chính bảo người mang đồ sang bên này: “Có lẽ phu nhân nghe nói thiếu gia về, bảo mang sang cho thiếu gia”.
“Gần đây mẹ tôi có ở nhà không?” Tưởng Duy Thành nhìn túi giấy khá dày, không biết bên trong đựng đồ gì.
Thím Lâm gật đầu: “Có ạ, phu nhân ở nhà suốt, nói trời lạnh nên không muốn động đậy”.
Tưởng Duy Thành lại đảo mắt qua túi giấy rồi ra hiệu người giúp việc đi ra ngoài.
Bố Tưởng Duy Thành qua đời từ lâu, mẹ anh rất ghét Bùi Hoan, càng căm ghét phụ nữ trong làng giải trí, năm đó sống chết không đồng ý chuyện của hai người. Sau khi kết hôn, bọn họ sống trong ngôi nhà độc lập nằm ở phía nam, tách khỏi khu nhà chính.
Bình thường Tưởng Duy Thành không về nhà, Bùi Hoan và mẹ anh cũng chẳng qua lại, thậm chí hai, ba năm không gặp mặt một lần.
Đã là đồ mẹ anh cho con trai mình, Bùi Hoan cũng không để tâm. Nhưng vừa định đi ra ngoài, cô liền bị Tưởng Duy Thành giữ chặt cổ tay.
Bùi Hoan hơi đau, cúi đầu đẩy anh.
Tưởng Duy Thành cầm chiếc túi dốc ngược ngay trước mặt cô. Bên trong đều là tạp chí, rơi tung tóe xuống đất.
Đây là các tờ báo liên quan đến làng giải trí. Trên mặt báo đều là hình ảnh thảm hại của Bùi Hoan, ngồi xổm nôn ọe trước cổng khách sạn.
Ảnh chụp ở góc độ rất khéo, cô biến thành người phụ nữ phong trần đê tiện say khướt, cả đêm không về. Có hình ảnh làm chứng, chắc chắn Bùi Hoan sẽ biến thành trò cười cho người dân ở thành phố Mộc.
Tin tức còn cố ý nhắc đến cô và nhà họ Tưởng, nói Tưởng Duy Thành và cô thật sự kết hôn. Lần này, Tưởng Duy Thành đã bị “cắm sừng”.
Bùi Hoan đứng yên, cúi đầu nhìn đống báo, không nói một lời.
Tưởng Duy Thành cầm một tờ lên đọc cho Bùi Hoan nghe, sau đó cười nhạt hỏi cô: “Đến mức này mà em còn mặt mũi cầu xin tôi giúp em?”.
Bùi Hoan không nhìn anh: “Anh đương nhiên có cách khiến tin tức không lan truyền ra ngoài”.
Tưởng Duy Thành siết chặt tờ báo, không thể khống chế sự phẫn nộ: “Tôi đã tận tình tận nghĩa với Sênh Sênh. Bao nhiêu năm qua, ai đã đổ tiền quyên góp cho Huệ Sinh? Ai cử bác sĩ khám bệnh cho Sênh Sênh? Tôi đối xử với em thế nào, bản thân em rõ nhất”.
Bùi Hoan vẫn im lặng, không muốn tranh cãi với anh.
Vẻ mặt bình tĩnh của cô ngược lại càng chọc giận Tưởng Duy Thành. Anh đột nhiên đứng dậy, ném tờ báo vào mặt Bùi Hoan. Cô lùi lại phía sau theo phản xạ, tay quờ vào chiếc tủ bên cạnh, đẩy hai khay đựng nến rơi xuống đất, thủy tinh vỡ tung tóe.
Tưởng Duy Thành trừng mắt với cô: “Muốn cầu người khác giúp đỡ thì nên có dáng vẻ cầu xin. Lần này đừng mơ tôi giúp em”.
Vẻ mặt Bùi Hoan cuối cùng cũng có chút xao động. Thấy Tưởng Duy Thành đạp lên tờ báo định đi ra ngoài, cô vội kéo tay anh: “A Thành!”.
Tưởng Duy Thành dừng bước, bực tức hất cô ra, động tác rất mạnh. Anh không quay đầu, gầm lên: “Em quá đáng thật đấy. Hoa Thiệu Đình không dạy em cúi đầu, tôi sẽ dạy em.” Nói xong, anh chỉ tay vào tờ báo: “Nhặt từng tờ lên cho tôi!”.
Bùi Hoan bị anh đẩy ngã xuống đất, cánh tay hình như bị thủy tinh vỡ đâm vào, nhưng trong lòng cô tĩnh lặng một cách kỳ lạ.
Cô thậm chí không tức giận. Cảm giác duy nhất của cô bây giờ là sốt ruột, cô không thể để Sênh Sênh mạo hiểm phẫu thuật, không thể để Huệ Sinh mất đi nguồn viện trợ.
Nhìn mặt đất bừa bãi lộn xộn, trong đầu Bùi Hoan chỉ nghĩ đến một chuyện, chỉ cần Tưởng Duy Thành nhận lời giúp cô, bắt cô làm gì cũng được.
Bùi Hoan đỡ cánh tay ngồi dậy, gạt đống thủy tinh vỡ rồi nhặt mấy tờ báo đó.
Tưởng Duy Thành không rời mắt khỏi Bùi Hoan. Bị ức hiếp nhưng cô không khóc, không náo loạn, thậm chí không tranh cãi với anh. Anh cố ý nhục mạ cô, bắt cô đi nhặt mấy tờ báo có những tấm ảnh kinh khủng đó, vậy mà cô cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Anh thấy tay Bùi Hoan đang chảy máu. Cô chỉ mặc váy len màu tím nhạt, để lộ cánh tay mảnh mai. Cô ngồi bó gối dưới đất, chậm rãi nhặt từng tờ báo.
Trong lòng Tưởng Duy Thành như có thứ gì đó vỡ vụn, khoét thành một cái động. Đầu óc anh kêu ù ù. Hình ảnh Bùi Hoan năm đó lại ùa về.
Lúc bấy giờ, cô là thiếu nữ xinh đẹp ngạo mạn. Rõ ràng là thủ phạm gây ra vụ tai nạn nhưng cô không nhận lỗi. Bùi Hoan năm mười mấy tuổi giống động vật hoang dã, giương móng vuốt không chịu khuất phục, nhưng khiến anh hoàn toàn bị thu hút.
Vì vậy, Tưởng Duy Thành không truy cứu bất cứ trách nhiệm nào. Xe ô tô anh thích nhất bị đâm móp một bên mà anh còn bỏ tâm tư dỗ Bùi Hoan, khiến cô gái nhỏ hài lòng lái xe phóng đi. Anh đứng đó cười rất lâu, dám cá cô chẳng có bằng lái.
Tưởng Duy Thành nhớ số xe của Bùi Hoan, tìm kiếm một thời gian dài mới mò ra lai lịch của cô. Anh không ngờ Bùi Hoan xuất thân từ gia tộc xã hội đen, chứng tỏ cô được bảo vệ rất tốt.
Bây giờ thì sao?
Tưởng Duy Thành dõi theo Bùi Hoan. Sau đó, anh cầm tờ báo quét sạch mảnh vụn thủy tinh xung quanh cô, rồi ngồi xổm xuống sau lưng cô.
Bùi Hoan không quay đầu, nói nhỏ: “Chuyện gì em cũng nghe anh, chỉ cần anh chịu giúp em cứu Sênh Sênh”.
Tưởng Duy Thành giơ tay ôm cả người cô từ phía sau.
Mặt anh áp vào tai cô. Bùi Hoan để mặc anh ôm. Tưởng Duy Thành định túm cánh tay cô để xem vết thương nhưng cô không cho: “Không sao cả, chỉ bị xước một chút”.
Tưởng Duy Thành ôm chặt cô vào lòng, Bùi Hoan bất động.
Anh cất giọng trầm trầm: “Tôi có thể như Hoa Thiệu Đình, chỉ cần em đối xử với tôi tốt một chút… chỉ một chút thôi, tôi sẽ làm bất cứ việc gì vì em”.
Bùi Hoan vẫn im lặng.
Tưởng Duy Thành cúi đầu định hôn cô. Cô giật mình, đứng bật dậy né tránh. Tưởng Duy Thành ôm eo cô, thuận thế kéo người cô xuống đất, giữ chặt hai tay cô.
Mặt đất vẫn còn mảnh vụn thủy tinh, Bùi Hoan vừa động đậy liền cảm thấy lưng nhói đau, làm cô không dám giãy giụa. Hai người nhìn nhau một lúc, Tưởng Duy Thành nhếch miệng cười lạnh lùng: “Có phải chỉ cần tôi cứu Sênh Sênh, việc gì em cũng nhận lời? Hay là em đê tiện đến mức… hôm nay bất kể là người hay là ma, chỉ cần giúp em là được?”. Anh thò tay vào trong váy cô: “Em hãy thực hiện nghĩa vụ của người vợ. Ngày mai tôi sẽ cho toàn thành phố biết em là Tưởng phu nhân, đảm bảo từ nay về sau không ai dám gây khó dễ cho em, em thấy thế nào?”.
Bùi Hoan đã bắt đầu sợ hãi, bất giác cuộn chặt bàn tay: “A Thành, em chỉ còn chút tự trọng cuối cùng…”. Cô nhìn anh, toàn thân run rẩy, cất giọng khô khốc: “Bỏ em ra… coi như em cầu xin anh…”.
Nghe câu này, Tưởng Duy Thành ngẩn ra một lúc. Cuối cùng anh ngồi dậy, kéo Bùi Hoan lên, phủi mảnh vỡ thủy tinh trên lưng cô, sau đó ôm cô vào lòng.
Anh cười khổ, áp mặt vào lưng cô: “Bùi Hoan, rốt cuộc em có lương tâm không?”.
Bùi Hoan nắm tay anh: “Em xin lỗi”.
Tối hôm đó, thành phố Mộc đổ cơn mưa lớn. Đến nửa đêm, mưa gió gào thét ngoài cửa sổ, gió thổi lá cây tạo thành âm thanh thê lương dị thường, khiến người ta không tài nào ngủ nổi.
Phòng ngủ chính ở tòa nhà phía nam rất yên tĩnh.
Tưởng Duy Thành ngồi bên mép giường đến nửa đêm, hút hết điều thuốc này đến điếu thuốc khác. Alice gọi cho anh mấy cuộc điện thoại. Hai người vốn hẹn gặp nhau, anh thay quần áo định đi ra ngoài, xe đã đậu sẵn dưới nhà, nhưng khi thấy trời mưa, anh liền quay lên. Anh nói với Alice hôm nay công ty bận việc không đi được, mấy hôm nữa sẽ bù đắp cho cô.
Bên ngoài, mưa mỗi lúc một nặng hạt, cuối cùng sấm chớp đùng đùng.
Tưởng Duy Thành đứng dậy bật đèn tìm chìa khóa. Lâu rồi không về nhà, anh nhất thời không nhớ nhét chìa khóa vào chỗ nào. Cuối cùng, anh cũng tìm thấy trong túi áo ngủ trước đây. Do dự một lát, anh vẫn nhẹ nhàng mở cánh cửa của phòng ngủ chính.
Quả nhiên, người phụ nữ trên giường trùm kín chăn, trốn vào tận mép giường, đến mức không còn chỗ để lùi.
Tưởng Duy Thành nhìn không ra Bùi Hoan thức hay ngủ, chỉ thấy cô run lẩy bẩy.
Anh chậm rãi đi đến sờ vào người cô, Bùi Hoan động đậy nhưng dường như không tỉnh giấc. Tưởng Duy Thành cẩn thận bỏ chăn ra khỏi đầu cô. Quả nhiên, anh vừa giơ tay. Bùi Hoan giống như người rơi xuống nước, cuối cùng cũng vớ được cây gỗ nổi, túm chặt cánh tay anh.
Tưởng Duy Thành vỗ nhẹ lên lưng cô: “Không sao đâu”.
Bùi Hoan rất sợ tiếng sấm, sợ đến mức không có sức tỉnh dậy. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ nhắc tới chuyện này, cũng không hề biểu lộ ra ngoài. Sau khi kết hôn nửa năm, Tưởng Duy Thành mới tình cờ phát hiện.
Nửa đêm trời sấm chớp, cô sợ đến mức như bị kéo vào cơn ác mộng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, gào thét ầm ĩ.
Hôm nay cũng vậy, Tưởng Duy Thành muốn cô dễ chịu hơn một chút, nhưng toàn thân Bùi Hoan run rẩy. Tiềm thức của cô đang trốn tránh thứ đáng sợ nhất, cuối cùng không biết mơ thấy điều gì, cô lẩm bẩm, lặp đi lặp lại câu nói: “Hãy cho em tùy hứng lần này thôi… lần cuối cùng. Hãy để em giữ lại đứa bé, em xin anh…”.
Cô đã lặp lại câu nói này trong suốt sáu năm nay. Những đêm sấm chớp là lúc cô yếu đuối nhất.
Tưởng Duy Thành ngồi bên giường, cố gắng giúp Bùi Hoan nằm thẳng người. Phía đối diện anh là bức tường kính, thời khắc này dường như chỉ còn lại cơn mưa xối xả ở bên ngoài.
Tưởng Duy Thành biết rõ, Bùi Hoan lại mơ thấy cơn ác mộng đã hủy hoại cô. Đó là lần đầu tiên cô bị dồn vào đường cùng, bất đắc dĩ phải cầu xin người khác. Mà lần thứ hai, là mấy tiếng đồng hồ trước, cô cầu xin anh buông tha cô.
Hóa ra trong lòng cô, việc sống cùng anh đáng sợ như cơn ác mộng đó.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, ngoài trời không còn tiếng sấm, mưa nhỏ dần, Bùi Hoan cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Tưởng Duy Thành lặng lẽ rời khỏi căn phòng, thuận tay nhét chìa khóa vào túi áo ngủ mới, như những lần trước đây.
Cơn mưa đến nhanh, đi cũng nhanh, cuối cùng chỉ còn vài hạt lất phất. Thành phố Mộc đã qua mùa thu, sau trận mưa, lá rụng đầy sân ở Lan Phường.
Cố Lâm đợi bên ngoài Hải Đường Các, chờ Tùy Viễn đến kiểm tra bệnh tình của Hoa tiên sinh như thường lệ.
Bệnh của anh lúc tốt lúc xấu, là bệnh cũ, về lý mà nói có thể dựa vào phẫu thuật Tây y để chữa trị. Nhưng lúc Hoa tiên sinh còn nhỏ, điều kiện không cho phép nên lần chần mãi. Sau khi trưởng thành, không biết vì nguyên nhân gì, anh không chịu tiến hành phẫu thuật. Cuối cùng quen biết Tùy Viễn, anh mới thử phương pháp Đông Tây y kết hợp. Căn bệnh này không động dao kéo sẽ không khỏi hẳn, uống thuốc Đông y chỉ có thể khống chế, không thể trừ tận gốc.
Bởi vì Hoa Thiệu Đình sinh ra đã bị bệnh tật uy hiếp, các bác sĩ đoán anh sống không quá hai mươi lăm tuổi. Tùy Viễn đúng là bậc kỳ tài, dùng câu nói của anh ta chính là “nối giáo cho giặc”. Anh ta không có cách chữa dứt điểm căn bệnh của Hoa Thiệu Đình, nhưng có thể khiến người đàn ông này kéo dài sự sống, tiếp tục gây đau khổ cho người đời.
Cố Lâm đứng một lúc, chợt nhìn thấy đầu kia hành lang thấp thoáng bóng người, cô viện cớ lấy đồ, đi sang lối nhỏ ở bên cạnh.
Cố Lâm và Trần Phong đi từ hai hướng khác nhau, cuối cùng dừng lại ở một góc. Trần Phong nở nụ cười đầy ý tứ sâu xa, đi thẳng vào vấn đề: “Đại đường chủ, tôi có một tin, chắc cô sẽ có hứng thú”.
“Anh mau nói đi.”
“Hoa tiên sinh bảo chúng tôi chú ý đến nhà họ Tưởng. Chắc cô cũng biết, Tưởng gia chuyên về lĩnh vực thời trang, chẳng liên quan đến chúng ta. Bao nhiêu năm không động chạm, xem ra Hoa tiên sinh có ý xử lý bọn họ trong thời gian tới. Hơn nữa còn tiến hành từ từ… chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến làm ăn chân chính của người ta sao?”
Cố Lâm không có hứng thú: “Chuyện này tôi biết rồi, anh cứ làm theo là được”.
“Ôi giời, bà cô của tôi ơi, tự nhiên động đến Tưởng gia, cô có biết là vì ai không? Bên trong có rất nhiều khúc mắc đấy.”
Cố Lâm ngẩng đầu nhìn Trần Phong: “Ý anh là liên quan đến người đàn bà đó? Tôi đã điều tra, báo chí lá cải đoán chị ta gả cho Tưởng Duy Thành, nhưng thông tin này chưa được chứng thực”.
“Còn phải chứng thực sao? Cô xem thái độ của vị ở trong nhà mà không hiểu à? Bao nhiêu năm qua, anh ta không động đến Tưởng gia, bây giờ tự dưng trả thù, tất cả là vì Bùi Hoan.” Trần Phong cố tình tung hỏa mù, đột nhiên nhếch miệng cười. Anh ta quan sát phản ứng của Cố Lâm rồi nói nhỏ: “Tóm lại, nếu Lan Phường bị sụp đổ bởi người đàn bà đó… Đại đường chủ vất vả bao năm chẳng phải phí công vô ích sao?”.
Sắc mặt Cố Lâm trở nên lạnh lùng trong giây lát.
Trần Phong không biết cô nghĩ gì. Đang định nói tiếp, Cố Lâm đột nhiên rút súng. Trần Phong hoảng sợ, lùi lại phía sau hai bước, ra hiệu cho cô đừng làm điều xằng bậy: “Cô có ý gì vậy? Cô gia nhập bang hội muộn, sợ cô chịu thiệt nên tôi có lòng tốt nhắc nhở cô… Lão hồ ly chưa đưa được Bùi Hoan về, mọi người đều có thể nhìn ra anh ta không vui. Bữa tiệc gia đình xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lòng mọi người đều biết rõ. Trước kia, Bùi Hoan suýt khiến Hoa Thiệu Đình…”.
Biết mình nhiều lời, Trần Phong liền ngậm miệng.
Cố Lâm chĩa súng vào anh ta: “Nếu nghe thấy một lần nữa, tôi sẽ phế anh trước, để anh đỡ làm Hoa tiên sinh tức giận”.
Trần Phong tức đến sùi bọt mép, vừa cúi đầu chửi thầm vừa bỏ đi. Đi vài bước, anh ta quay người cảnh cáo Cố Lâm: “Nha đầu chết tiệt, cô đúng là bị lão hồ ly đó nuôi thành chó giữ nhà rồi. Cô có tin, sớm muộn cô cũng chịu thiệt, rồi sẽ có ngày bò đi tìm tôi?”.
Bên ngoài Hải Đường Các có động tĩnh, Tùy Viễn đi ra ngoài. Cố Lâm nhanh chóng lấy lại tâm trạng bình tĩnh, quay người đi về nơi đó. Cho đến khi đối diện Tùy Viễn, cô liền nở nụ cười hiếm thấy.
Tùy Viễn ngây ra vài giây, hỏi nhỏ: “Cô… cô định làm gì vậy?”.
“Tôi đáng sợ như vậy sao?” Cố Lâm quyết định không nhiều lời với anh. Người đàn ông này không thích nhẹ nhàng thì thôi.
Cô lại làm mặt lạnh với Tùy Viễn, sau đó quay người đi chuẩn bị bữa sáng cho Hoa tiên sinh, để lại một mình Tùy Viễn đứng ngẩn ngơ trong sân.
Anh vốn đang viết bệnh án, nhưng giờ quên mất mình định viết gì, trong đầu toàn là hình ảnh nụ cười của Cố Lâm.
Cô nên cười nhiều hơn mới phải.
Hoa tiên sinh đang mở cuộc họp trực tuyến ở trong phòng. Đối phương tranh luận với anh về lợi nhuận của một lô hàng nào đó, nói hơi lớn tiếng, trong khi anh thờ ơ mở sách ra xem.
Bất kể Hoa Thiệu Đình làm gì, nơi có anh đều đặc biệt yên tĩnh.
Cố Lâm đứng bên cạnh chờ anh uống hết thuốc rồi thu dọn đồ, đốt hương cho anh. Hoa Thiệu Đình dõi theo bóng lưng của Cố Lâm, hỏi: “Sao thế, mới sáng sớm cô đã để tâm trí đi đâu rồi?”.
Cố Lâm đừng động tác, cung kính trả lời: “Tối qua tôi ngủ không ngon giấc, mưa lớn quá”.
Hoa Thiệu Đình đóng màn hình, tựa vào thành ghế nghịch hai viên Oanh Ca Lục[1]. Nghe cô nói vậy, anh “ờ” một tiếng: “Tiếng sấm rất lớn, cô theo tôi lâu như vậy, tôi chưa từng hỏi cô, cô có sợ sấm không?”.
[1] Oanh ca lục: một loại trầm hương.
Cố Lâm lắc đầu: “Tám tuổi tôi đã bị bán vào chợ đen, từng nhìn thấy xác người chết. Nếu sợ sấm chớp, tôi làm sao có thể sống đến ngày hôm nay để phục vụ tiên sinh”.
“Vậy cô sợ hãi điều gì? Người nào mà chẳng có nỗi sợ”. Hôm nay Hoa Thiệu Đình dường như có hứng thú tán gẫu với cô: “Ví dụ có người sợ rắn, có người sợ rết. Còn cô thì sao, cô sợ điều gì?”.
Cố Lâm xúc tàn hương, ngẫm nghĩ một lúc mới đáp khẽ: “Tôi sợ bị bỏ rơi, giống một thứ đồ vật bị vứt đi. Năm đó, bố mẹ tôi bị bọn cho vay nặng lãi truy đuổi nên họ đã bỏ rơi tôi”.
Cô nói vắn tắt, không muốn giải thích thêm.
Hoa Thiệu Đình cười, nhưng nụ cười của anh không hề có chút thương hại.
Cố Lâm bắt đầu căng thẳng. Trò chuyện với Hoa Thiệu Đình, mỗi câu mỗi chữ đều phải thật lòng.
Anh lên tiếng: “Tôi sẽ không tùy tiện vứt đồ, nhưng với điều kiện là, đồ vật đó biết chủ nhân của nó là ai”.
Nghe câu này, Cố Lâm chệch tay, khiến chiếc dập hương bằng vàng ròng bị ép lệch, làm hình hoa sen in bằng bột hương lẹm một bên. Cô vội thu dọn. Đoán Hoa tiên sinh đã nghe thấy gì đó, cô buộc phải nói một câu để lấp liếm. Thế là Cố Lâm mạnh dạn tiếp lời: “Hôm nay tiên sinh muốn giáo huấn tôi đúng không?”.
Vẻ mặt Hoa Thiệu Đình dịu đi, anh vừa ngắm hai viên gỗ màu xanh lục vừa nói đùa: “Tôi làm gì có bản lĩnh giáo huấn cô. Rõ ràng cô có tâm sự, thấy Bùi Bùi trở về, trong lòng cô không thoải mái”. Mắt trái của anh dường như ngày càng sợ ánh sáng, anh dịch người sang một bên, tiếp tục lên tiếng: “Cô còn trẻ, có những việc chỉ là nhất thời xúc động. Nhưng thứ con người muốn, không có nghĩa có thể giành được. Nhiều lúc phải trả cái giá rất đắt mới hiểu được điều đó”.
Cố Lâm yên lặng đốt hương. Xong xuôi, cô mới quay người lên tiếng: “Tiên sinh, tiên sinh nói tôi còn trẻ… nhưng tiên sinh cũng bảo tôi giống chị ấy năm mười tám tuổi”.
Hoa Thiệu Đình đột nhiên dừng động tác, hơi cúi đầu che mắt. Một hạt tròn trong tay rơi xuống đất, lăn đi rất xa.
Cố Lâm đi tới định đỡ anh, anh lắc đầu: “Tôi không sao”, đồng thời bảo cô đi nhặt hạt tròn. Có lẽ cảm thấy câu vừa rồi của Cố Lâm thú vị, anh ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Có phải bọn họ bảo tôi chỉ thích mấy cô gái nhỏ? Là ai nói, Tùy Viễn ư? Câu này xem ra không phải phong cách của cậu ta. Hừm, chắc là anh em Trần Phong? Họ mới là người của Trần gia, Lan Phường vốn thuộc về bọn họ”.
Nghe Hoa Thiệu Đình vô duyên vô cớ nhắc tới Trần Phong và chuyện thừa kế Lan Phường, Cố Lâm giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra không hứng thú: “Tôi nói sai rồi, tiên sinh cứ trách phạt”.
Hoa Thiệu Đình không trách cô, vừa cười vừa lắc đầu: “Tôi lớn hơn cô ấy nhiều tuổi nên mọi người mới dễ hiểu nhầm”.
Cuối cùng, anh nhướng mày liếc Cố Lâm. Cô vô thức lùi lại phía sau một bước, giả bộ đi rót trà để tự giải vây.
Hoa Thiệu Đình kéo vạt áo khoác, biếng nhác tựa vào thành ghế.
Anh không nhìn cô, cất giọng từ tốn: “Cố Lâm, ai mà chẳng thích những đứa trẻ nghe lời. Tôi không tùy tiện xử lý đồ vật của mình. Nhưng có một điều cô hãy ghi nhớ, chủ nhân của Lan Phường là ai, chủ nhân của mọi người là ai”.
Toàn thân Cố Lâm cứng đờ, nước trà nóng đổ cả ra tay. Cô dừng động tác, gần như khuỵu xuống: “Tiên sinh, tôi… tôi chỉ muốn biết…”.
Hoa Thiệu Đình hơi nhô người về phía trước, giơ tay sờ mặt Cố Lâm. Ngón tay lạnh lẽo của anh bất giác khiến cô rùng mình.
Cố Lâm chỉ mở to mắt nhìn anh, Hoa Thiệu Đình cũng không mở miệng. Cuối cùng cô mềm nhũn người, ngồi phịch xuống đất.
Sự dịu dàng của Hoa tiên sinh khiến cô sợ hãi. Anh nói chậm rãi: “Những điều có thể nói cho cô biết, tôi tuyệt đối không giấu cô. Những điều tôi không muốn nói, cô đừng tò mò”.
Cố Lâm cúi đầu không dám nhìn anh. Hoa Thiệu Đình vẫn vuốt ve mặt cô, thong thả bổ sung một câu: “Còn nữa, không có việc gì đừng tự ý đi tìm Trần Phong”.
Cố Lâm sợ đến mức sắp chảy nước mắt, vội vàng ôm tay Hoa tiên sinh.
Cả ngày hôm đó, Cố Lâm như ngồi trên lò lửa. Tuy nhiên, Hoa tiên sinh không hề đả động tới.
Cố Lâm có cảm giác, chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Sáu năm trước khi người phụ nữ đó rời đi, Lan Phường chỉ còn là vũng nước chết, giống như chủ nhân của nó. Sau khi đốt cháy hết sự nhiệt tình và ngông cuồng, cuối cùng Hoa Thiệu Đình chỉ còn lại sự thờ ơ và lãnh đạm. Tình cảm cuồng nhiệt trước kia đã biến mất hoàn toàn.
Tình cảm đó đã ngủ quên quá lâu nên một khi bị kích thích sẽ khiến con người nảy sinh lòng tham. Ai cũng biết, kể từ giờ phút Bùi Hoan trở về, Kính Lan Hội sẽ không còn yên bình.
Buổi tối hôm đó, Trần Phong bị thương.
Anh ta cùng mấy người bạn đến câu lạc bộ do chính mình đứng tên vui chơi. Nơi đó là hang ổ của anh ta, là địa bàn của Kính Lan Hội, người bình thường không thể vào trong. Vì vậy, Trần Phong không dẫn theo thuộc hạ. Trời gần sáng, nhóm người giải tán, Trần Phong một mình đến nhà xe lấy ô tô. Anh ta bất thình lình bị tấn công, vùng bụng trúng một phát đạn.
Ngày hôm sau mọi người mới nghe tin này. Cố Lâm lờ mờ đoán ra phần nào nên không cho phép thuộc hạ đi thăm hỏi.
Người sống ở Lan Phường kị nhất hai chuyện, quá thông minh hoặc quá mồm mép. Dính vào một trong hai điều đó đều dễ gây thị phi.
Hoa tiên sinh giữ hai anh em Trần Phong ở lại Lan Phường bao nhiêu năm, coi như đã tận tình tận nghĩa.
Khi tin tức lan truyền, mọi người đều đoán là A Phong nói linh tinh, Hoa tiên sinh đưa ra cảnh cáo lần cuối với anh ta.
Trần Phong xuất thân từ gia tộc xã hội đen, tốt xấu gì cũng sống gần ba mươi năm. Anh ta không bị thương vào chỗ hiểm, ở bệnh viện quan sát một thời gian là ổn.
Điều khiến mọi người bận tâm là vợ Trần Phong đang mang thai tám tháng, đúng lúc này anh ta xảy ra chuyện. Đối với gia đình anh ta, quả là hơi tàn nhẫn.
Nhưng đây là quy tắc của Lan Phường.
Người em trai Trần Dữ đứng ngồi không yên, tự mình đi Hải Đường Các thăm dò tin tức. Lúc đó, Hoa Thiệu Đình đang đọc sách, dường như rất nhập tâm nên không để ý đến anh ta.
Trần Dữ ra sức bày tỏ lòng trung thành với Hoa Thiệu Đình. Mặc dù ngoài miệng anh ta không “đao to búa lớn” nhưng ý tứ rất rõ ràng, rằng hai anh em anh ta thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, không có suy nghĩ khác. Trần Dữ thậm chí vô tình mà hữu ý nhắc đến chị dâu của anh ta và đứa trẻ chưa chào đời, mong Hoa tiên sinh thông cảm.
Anh ta ở chỗ Hoa Thiệu Đình hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng chỉ nhận được một câu: “Chú về đi”.
Cố Lâm khịt mũi khinh bỉ hành động của Trần Dữ, trong lòng nghĩ thầm: Hoa tiên sinh cho người cảnh cáo Trần Phong, tiếp theo thì thế nào? Chuyện này liệu có êm xuôi?
Cô nghĩ đến nhiều khả năng. Người đàn ông ngồi sau bàn đọc sách không hề nhìn cô, anh đột nhiên ném cuốn sách sang một bên: “Hai anh em nhà này đã thành gia lập nghiệp, tôi tưởng bọn họ thông minh hơn một chút…”. Anh giơ tay che mắt trái bị thương theo thói quen, nhướn mày nhìn Cố Lâm: “Vụ Trần Phong, không phải do tôi làm”.
Cố Lâm hết sức kinh ngạc.
Hoa Thiệu Đình cười: “Nếu muốn tôi tìm người để trút giận, cô cho rằng… hắn còn có thể sống hay sao?”.
“Thế thì là ai?”
Trong đầu Cố Lâm vụt qua vô số khả năng nhưng nghĩ mãi vẫn không có manh mối. Cô chợt ý thức được một chuyện, bất kể là ai làm, đối phương đã đạt được ý đồ. Người nào là chủ mưu không quan trọng, quan trọng là cái dằm đã ngày càng cắm sâu hơn.
Gây xích mích và ly gián mới là điều đáng sợ nhất.
Sớm muộn cũng có ngày cục diện mà Hoa Thiệu Đình lao tâm khổ tứ duy trì sẽ bị phá vỡ.
Cố Lâm càng nghĩ càng bất an, nhưng Hoa Thiệu Đình dường như đã quên chuyện đó. Anh chuyển đề tài: “Vừa rồi Trần Dữ nhắc tôi chị dâu của cậu ta sắp sinh, tôi mới chợt nhớ ra. Cô hãy chuẩn bị quà mừng cho gia đình A Phong. Đúng rồi, cô có thích trẻ con không?”.
Cố Lâm không nghĩ ngợi, lập tức trả lời: “Tôi không thích, trẻ con vừa ồn ào vừa phiền phức”.
Hoa Thiệu Đình có chút tiếc nuối, tựa vào thành ghế phía sau, để mặc con Hắc Tử bò lên tay mình. Anh lẩm bẩm: “Dựa vào tính cách của A Phong, chắc chắn chú ấy muốn có con trai. Chẳng thú vị gì cả… nuôi con gái mới có phúc”.
Cố Lâm còn ít tuổi, chưa từng nghĩ đến chuyện này. Cô thuận theo lời Hoa Thiệu Đình, lên tiếng: “Tiên sinh đối xử tốt với Tam tiểu thư như vậy, nếu có con chắc sẽ rất cưng chiều”.
Cô chỉ buột miệng nói ra, nhưng ánh mắt Hoa Thiệu Đình đột nhiên lạnh ngắt. Cố Lâm vội tiếp lời: “Tôi tưởng tiên sinh thích trẻ con?”.
Hoa Thiệu Đình mỉm cười, cất giọng mệt mỏi: “Làm sao không thích cơ chứ? Nếu tôi có con gái, nó muốn phóng hỏa tôi sẽ giúp nó châm lửa”.
Sau vụ Thịnh Linh, Bùi Hoan không còn gặp người của Kính Lan Hội nữa. Cô bận rộn liên hệ bác sĩ giúp trại trẻ mồ côi Huệ Sinh. Nhờ mối quan hệ của Tưởng Duy Thành, mọi việc đều tiến hành thuận lợi.
Chị Kính kiếm được kịch bản phim ngắn Thời gian không gặp gồm bảy tập cho Bùi Hoan . Nội dung phim đơn giản, thời gian quay tương đối ngắn, chỉ một tháng là hoàn thành, rất thích hợp với cô. Xem xong kịch bản, Bùi Hoan tỏ ra rất thích bộ phim này.
Chị Kính hiếm có dịp chứng kiến Bùi Hoan tập trung tinh thần vào công việc như vậy. Dường như kịch bản hợp khẩu vị nên cô hoàn toàn phối hợp, còn chủ động xin diễn lại đến khi nào hoàn hảo mới thôi.
“Sang trái, sang trái một chút nữa, đi đến vị trí đó.” Đạo diễn cầm tập kịch bản làm mẫu, một động tác nhỏ cũng không bỏ qua.
Bùi Hoan từ từ tìm vị trí, điều chỉnh ánh sáng theo lời đạo diễn. Khó khăn lắm mới có thời gian rảnh rỗi, cô đợi các diễn viên khác đến khớp lời thoại.
Gần đây không ai dám gây phiền phức cho Bùi Hoan, nhưng cũng không ai chịu mời cô. Bùi Hoan cảm thấy vô cùng thoải mái, định kết thúc bộ phim ngắn này sẽ nghỉ ngơi một thời gian.
Không rõ Trần Phong dùng thủ đoạn gì, sau vụ ở trung tâm thương mại, Bùi Hoan không còn nhìn thấy bóng dáng Thịnh Linh. Công ty quản lý tuyên bố, cô ta ra nước ngoài bồi dưỡng kiến thức. Người phụ nữ đó biến mất khỏi tầm mắt của mọi người từ đây.
Nổi tiếng cũng vậy, thành danh cũng thế, loáng một cái đã không còn ai nhớ đến.
Ngành giải trí thật sự tàn khốc. Năm xưa chị Kính đã từng nhắc nhở Bùi Hoan, nhưng cô không hề bận tâm. Chị Kính tưởng cô muốn dựa vào Tưởng Duy Thành để leo cao. Cho tới ngày hôm nay, cuối cùng chị cũng hiểu, lời nói của Bùi Hoan năm đó là sự thật.
Cô đúng là chỉ đi ngang qua chứ không có ý định gia nhập làng giải trí.
Thật ra Bùi Hoan đợi chị Kính chủ động gặng hỏi về vụ ở trung tâm thương mại, nhưng người quản lý của cô có phản ứng ngoài dự liệu.
Lúc Bùi Hoan đi tìm, chị Kính vừa hút thuốc vừa đưa cốc nước cho cô rồi mắng cô lười biếng. Chị liệt kê tật xấu của Bùi Hoan, cuối cùng ném mẩu thuốc, trừng mắt với cô: “Đừng tưởng tôi sẽ sợ cô như đám phế nhân đó. Con bé chết dẫm này… dù cô có bản lĩnh đến mấy cũng do tôi dẫn dắt, tôi có mắng chửi cô, cô cũng phải nghe theo”.
Bùi Hoan thở phào nhẹ nhõm, khoác tay chị Kính dù bị chị hất ra. Hai người cùng đi thay quần áo.
Chị Kính khó chịu một lúc, cuối cùng nói với Bùi Hoan: “Được rồi, tôi biết cô sẽ không nói thật. Nếu muốn nói, cô đã tiết lộ với tôi từ mấy năm trước. Chị đây là người từng trải nên không chấp nhặt cô”. Chị vỗ tay Bùi Hoan, có chút cảm khái: “Chúng ta không cần khách khí, nói một câu thật lòng, tôi đã bỏ biết bao tâm huyết vào người cô, tôi sẽ không bỏ rơi cô. Tuy nhiên, cô mà không ra gì, tôi vẫn cứ mắng như thường”.
Bùi Hoan rất cảm động. Biết chị Kính không thích những lời lấy lòng giả dối, do đó cô không nói câu cảm ơn. Cô vừa đi vừa dỗ chị: “Em biết chị là người đối xử với em tốt nhất, khi nào về em sẽ dâng phong bao được chưa?”.
Chị Kính ngạo mạn hất tay cô, dù suýt trẹo chân vì đôi bốt cao gót nhưng chị vẫn giữ dáng vẻ của nữ hoàng: “Bây giờ thù lao của cô tăng lên, nếu phong bao không đủ sáu chữ số, tôi sẽ “đóng băng” cô”.
Bùi Hoan tỏ ra phối hợp, gật đầu lia lịa. Vừa thay xong trang phục đóng phim, Bùi Hoan chợt nhìn thấy chị Kính quay về, đứng chắn ở cửa: “Người đó lại xuất hiện rồi”.
“Ai cơ?”
“Tôi đâu dám dò hỏi. Đừng nhiều lời nữa, hôm nay anh ta một mình đến đây, cô muốn nói chuyện với anh ta thì nhanh lên. Bên ngoài đông người, cô đợi ở đây, tôi sẽ canh chừng cho cô.”
Bùi Hoan bị chị Kính bắt quay lại phòng thay đồ. Phòng thay đồ vốn là kho đựng đồ lặt vặt, diện tích không lớn. Trong phòng chỉ có mình cô, chị Kính đóng cửa đi mất.
Bùi Hoan tự nhiên bị bỏ lại đây. Trang phục đóng phim hôm nay là bộ váy dài, thời tiết tương đối lạnh nên cô mặc thêm áo khoác ngoài của mình. Cô vừa định ra ngoài xem thế nào, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Nhìn thấy người đàn ông xuất hiện ở cửa, Bùi Hoan hết sức kinh ngạc: “Anh… một mình anh sao?”.
Không ngờ Bùi Hoan hỏi vậy, Hoa Thiệu Đình mỉm cười: “Tôi không thể ra ngoài một mình à?”.
“Anh không dẫn theo người, ngộ nhỡ…” Nhớ ra nơi này người đông phức tạp, Bùi Hoan liền đi đóng cửa. Cô tựa vào cánh cửa nhìn anh.
Hoa Thiệu Đình giơ tay: “Lại đây”.
Bùi Hoan cúi đầu, bất động.
“Bùi Bùi, ngoan nào.”
Bùi Hoan vẫn không nhúc nhích, Hoa Thiệu Đình đành đi tới chỗ cô. Bùi Hoan không còn đường lùi, cố gắng cất giọng bình tĩnh: “Anh yên tâm đi, hôm đó quay về tôi đã uống thuốc rồi. Có cần tôi chứng minh không?”.
Hoa Thiệu Đình dường như không nghe thấy lời cô nói. Anh liếc qua bộ váy trên người Bùi Hoan: “Tôi đã cử người chăm sóc em, bọn họ chăm sóc như vậy sao?”.
Sau đó, anh ôm cô vào lòng theo thói quen. Ngọn lửa phẫn nộ mà Bùi Hoan đè nén trong lòng bị thái độ của anh đốt cháy trong giây lát: “Hoa Thiệu Đình, rốt cuộc anh coi tôi là gì hả?”.
Bệnh tình của anh không ổn định, gần đây thời tiết tương đối tệ, vậy mà anh vẫn đến đây, Bùi Hoan biết rõ điều này nhưng vẫn không chịu cúi đầu.
Cũng tại vì mỗi khi Bùi Hoan dao động, Hoa Thiệu Đình luôn có cách khiến lòng cô nguội lạnh.
Bao nhiêu năm trôi qua nhưng cô vẫn không rút kinh nghiệm. Hễ nhìn thấy anh là cô nghĩ, khí sắc của anh có vẻ không tốt, sao anh có thể một mình đi ra ngoài, cô luôn nghĩ… nếu cô có thể trốn sau lưng anh như trước kia, mặc kệ tất cả thì tốt biết mấy.
Bùi Hoan trầm mặc ở trong lòng Hoa Thiệu Đình, thầm mắng bản thân chẳng ra sao. Trên thực tế, cô chẳng có tâm trạng giận hờn anh.
Hoa Thiệu Đình xoa mặt cô, thở dài rồi cúi xuống cài cúc cổ áo khoác cho cô: “Mặt em đông cứng rồi. Lát nữa mới ra ngoài, khi nào diễn thì cởi ra sau”.
Bùi Hoan ngoan ngoãn để người đàn ông này chăm sóc mình. Sau đó, cô đột nhiên giơ tay ôm cổ anh. Hoa Thiệu Đình cúi đầu nhìn nhưng cô không cho, lặng lẽ vùi mặt vào vai anh.
Hoa Thiệu Đình vỗ lưng cô: “Theo tôi về đi, Bùi Bùi. Em còn không theo tôi quay về, tôi già mất rồi”.
Bùi Hoan ngẩng đầu nhìn anh. Cô dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Hoa Thiệu Đình buông tay, nhích ra xa một chút để quan sát cô. Anh nói khẽ: “Tôi vốn nghĩ, em bỏ đi thì bỏ đi. Nếu Tưởng Duy Thành thật sự đối xử tốt với em, tôi sẽ bỏ qua cho cậu ta. Bùi Bùi, sáu năm qua tôi sống rất tệ. Tôi cũng chỉ là người bình thường, từng thử rộng lượng buông tay nhưng tôi không làm được”.
Bùi Hoan mấp máy môi. Cô muốn hỏi tung tích của chị gái Bùi Hi, muốn hỏi anh món nợ năm đó tính thế nào. Nhưng Hoa Thiệu Đình đã sớm biết cô định nói gì, anh hôn lên ngón tay cô: “Sẽ không lâu đâu, có thể sống đến bây giờ tôi đã thỏa mãn rồi. Chỉ còn mấy năm nữa… Em trở về, sớm muộn cũng có ngày tôi để em tùy ý xử lý”.
Bùi Hoan lờ mờ nghe ra ý tứ trong câu nói của Hoa Thiệu Đình. Cô sợ nhất anh nhắc đến cái chết, sốt ruột đến mức không thể thốt ra lời. Giọt lệ không báo trước, cứ thể trào ra nơi khóe mi.
Mỗi khi thấy Bùi Hoan khóc, Hoa Thiệu Đình vô cùng xót xa. Anh vội dỗ cô: “Được rồi, em đừng khóc nữa. Em không muốn về, tôi sẽ tiếp tục đợi, đợi cho đến khi em nhớ nhà rồi tính sau”.
Anh giúp cô lau nước mắt: “Lớn như vậy rồi còn bướng bỉnh quá đi thôi”.
Bùi Hoan cắn môi không lên tiếng. Hoa Thiệu Đình thở dài, ôm cô vào lòng. Cô hít một hơi, do dự trong giây lát rồi hỏi anh: “Tùy Viễn nói gì với anh phải không?”.
“Cậu ta không nói gì cả, mấy ngày trước khuyên tôi phẫu thuật. Từng tuổi này mới mổ, có đến năm mươi phần trăm xác suất là không sống mà ra khỏi phòng mổ.”
Bùi Hoan túm tay Hoa Thiệu Đình: “Dù cuối cùng quyết định thế nào, anh cũng phải hứa với em, không được bỏ cuộc”.
Hoa Thiệu Đình lắc đầu, một lúc sau mới lên tiếng: “Đều do tôi tạo nghiệp chướng, cuộc đời này chuyện gì tôi cũng từng nhúng tay nên không sợ báo ứng. Tôi chỉ sợ cuối cùng còn lại mình em”. Anh buông người Bùi Hoan, quay đi lấy túi đồ tùy thân của cô, dùng giấy ăn lau sạch lớp trang điểm đã nhòe nhoẹt trên mặt cô. Sau đó, anh lục tìm thỏi son. Bùi Hoan dõi theo động tác của anh, cảm thấy hơi buồn cười nhưng không cười nổi.
“Tôi mà ra đi, bọn họ sẽ không tha cho em.” Hoa Thiệu Đình lẩm bẩm.
Anh nâng mặt cô, ngón tay lạnh giá, ánh mắt đắm say. Dù sao anh cũng lớn hơn cô mười một tuổi, sát phạt quyết đoán một đời nên toàn thân toát ra vẻ trầm ổn, ung dung, khác hoàn toàn những người đàn ông trẻ tuổi chỉ có mã ngoài.
Bùi Hoan nhắm mắt. Hoa Thiệu Đình tô son cho cô: “Để thế này đẹp nhất”.
Ngón tay Hoa Thiệu Đình chạm vào khóe môi Bùi Hoan khiến cô ngẩn ngơ như quay về thời niên thiếu.
Lúc đó mới mời mấy tuổi, Bùi Hoan học theo những người bạn gái của anh, trang điểm đậm, khiến gương mặt nhỏ của cô trông rất khó coi. Anh để mặc cô bày trò hai ngày, cuối cùng bực bội ôm cô vào lòng, lau sạch lớp phấn son lòe loẹt trên mặt cô.
Tiếp theo, Hoa Thiệu Đình chỉ tô son cho Bùi Hoan, anh chọn màu đỏ rực, khiến cô nổi bật vô cùng.
Sau này Bùi Hoan rời khỏi Lan Phường ra ngoài sống một mình. Cô vẫn trẻ trung xinh đẹp, gặp nhiều cám dỗ nhưng cô không để vào mắt.
Cuối cùng cô hiểu Hoa Thiệu Đình đáng sợ ở điểm nào. Anh nâng cô lên tận trời cao rồi đích thân đẩy cô ngã xuống, nhưng cô vẫn không thể buông tay.
Con người với con người gặp nhau quá sớm, nhiều khi cũng không phải điều tốt lành. Bởi bất kể cô đi đâu, ở cùng ai, sống như thế nào, cô cũng vĩnh viễn chỉ có một con đường về.
Hoa Thiệu Đình chính là đường về của cô.
Bùi Hoan không thể quên ngày hôm đó, anh nhìn cô từ trên cao, chậm rãi lau vết máu ở khóe miệng cô. Anh nói: “Bùi Bùi, em đi đi. Sáu năm sau quay lại giết tôi”.
Chỉ vì câu nói này, cô mới có thể nhẫn nhịn mọi sự ức hiếp, lườm nguýt, khinh thường của thiên hạ, không ngại bí mật kết hôn với Tưởng Duy Thành, ra sức làm việc.
Bùi Hoan giơ tay vuốt ve vết sẹo trên mặt Hoa Thiệu Đình: “Anh đã sớm biết em không có cách nào hận anh nên mới dám bảo em quay về trả thù. Luận về mưu kế, em mãi mãi không thể sánh bằng anh”.
Bên ngoài vang lên giọng nói của chị Kính, giục Bùi Hoan mau ra chỗ đoàn phim.
Hoa Thiệu Đình im lặng, Bùi Hoan lấy lại tâm trạng bình tĩnh.
Anh vẫn đợi một câu nói của cô, nhưng Bùi Hoan lắc đầu: “Em sẽ không quay về. Đây là việc duy nhất em có thể quyết định”.
Bùi Hoan đi ra ngoài, nhanh chóng hòa vào đám đông. Không biết Hoa Thiệu Đình rời đi lúc nào, cô thẫn thờ đi về bàn trang điểm. Tiếp theo là cảnh nam nữ chính chia tay, rất đau khổ và đè nén. Cô phải thể hiện sự đấu tranh dữ dội trong nội tâm.
Tuy nhiên, Bùi Hoan không thể tập trung, đọc lời thoại không trôi chảy. Sau mấy lần NG[1], đạo diễn nhấn mạnh với cô: “Cô phải thể hiện sự ấm ức, chứ không chỉ làm mặt lạnh. Cô hãy nghĩ đến chuyện cãi nhau với bạn trai, cô đòi chia tay, nhưng trong lòng cô ấm ức. Cô phải tìm ra cảm giác đó. Dù bề ngoài nổi nóng, nhưng trên thực tế, nội tâm cô đã chịu thua”.
[1] NG: Viết tắt của từ “No Good” có nghĩa diễn không tốt.
Bùi Hoan ngẩng đầu nói với đạo diễn: “Tôi xin lỗi”, sau đó yêu cầu quay lại một lần.
Cô đã quên mất thế nào gọi là ấm ức. Kể từ lúc phải hạ mình và từ bỏ tôn nghiêm, Bùi Hoan không còn biết thế nào là ấm ức.
Ánh đèn rọi vào mặt cô, xung quanh rất đông người theo dõi. Bùi Hoan đọc lời thoại, nhưng trong đầu đột nhiên nhớ tới ngày hôm đó.
Buổi tối hôm đó trời mưa rất to, cô hấp tấp xông vào Hải Đường Các, khổ sở cầu xin Hoa Thiệu Đình. Cô dùng mọi cách để khiến anh mềm lòng, nhưng anh không hề nhìn cô.
Anh thậm chí thản nhiên ngồi uống trà, đồng thời nói với cô: “Em còn nhỏ, Bùi Bùi, em không hiểu chuyện, tôi phải có trách nhiệm với em”.
Tiếp theo, anh không hề do dự, thốt ra câu: “Tôi không muốn đứa con này”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.