Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư
Chương 110: CHƯƠNG 110
Lạc Thanh
22/09/2016
Lúc Tiêu Sơ Âm tỉnh lại đã thấy mình đang ở trong một chiếc lều đơn giản, gáy truyền tới cảm giác đau nhức, nhắc nhở nàng chuyện bị người ta đánh ngất là thật.
Quân tử động khẩu không động thủ, Tuyên Vũ quốc đều là một đám mãng phu sao? Nói không lại liền động thủ đánh người, mẹ nó!” Nàng lắc lắc cổ la lên: “Á…Nếu trước kia học karate hay judo thì tốt rồi, cho dù không học thì ít nhất cũng phải biết được chút võ phòng thân.”
“Ta nghe nói đại hoàng huynh đã tìm được ngũ công chúa, đặc biệt đến xem thử, ngũ công chúa ở đâu?” Một cô nương ăn mặc xinh đẹp, móng tay được sơn đỏ thẫm vén mành đi vào. Đảo mắt nhìn trong doanh trướng một vòng, cố tình phớt lờ vị trí của Tiêu Sơ Âm, làm ra vẻ nói chuyện với tỳ nữ phía sau.
Tiêu Sơ Âm cũng nhìn xung quanh một vòng, không thấy công chúa kia đâu cả, chỉ có mỗi nàng trong doanh trướng thôi mà.
“Việc này…Xin hỏi, đây là đâu?” Nàng coi như là lễ độ vẫy vẫy tay, nữ nhân này không nhìn thấy nàng.
“Ôi, có người nói chuyện, sao có giọng nói lại không thấy người đâu vậy, kì lạ.” Nữ nhân kia hờn dỗi, ánh mắt lại khiêu khích rơi trên người Tiêu Sơ Âm, giọng nói kiêu ngạo.
Nàng ngẩn người, thì ra người ta muốn làm lơ nàng, xem nàng không hề tồn tại. Sao người ở triều đại này ai ai cũng diễn kịch như thật vậy nhỉ, muốn đoạt giải Oscar hay sao?
Tấm mành lại được vén lên, nam nhân làn da ngăm đen thân hình cao lớn đi vào, nhìn thấy nữ nhân một thân hoa phục đứng trong lều, hơi cau mày, nói: “Tam hoàng muội nhanh như vậy đã biết tin là muốn đến xem ngũ muội ta tìm về là thật hay giả sao?”
Nữ nhân kia uốn éo vòng eo, che miệng cười nói: “Đại ca sao lại nói vậy, tam muội sang đây nhưng không thấy ngũ công chúa, huynh đừng nói là nha đầu này đấy nhé?”
Nàng chỉ tay về Tiêu Sơ Âm trên giường, “Ha ha ha” rồi cúi người cười ầm lên: “Muội còn cho rằng đây là nô tỳ thị tẩm của huynh ấy chứ, huynh tùy tiện tìm một nha đầu hoang dã ở đâu rồi nói là ngũ muội, không sợ những người không an phận tới tìm huynh kiểm tra à.”
“Tam hoàng muội tốt nhất là chú ý ngôn hành của mình một chút, gần đây dường như phụ hoàng không hài lòng về muội đâu đấy, ngũ hoàng muội có phải giả hay không cũng không đến lượt ta và muội lên tiếng, tất cả đều phải do phụ hoàng định đoạt.” Đại thế tử rất bất mãn với tam hoàng muội.
“Đại ca thật sự cho rằng tìm được nữ nhi của người nọ dễ dàng vậy sao, nếu vậy thì thiên hạ Tuyên Vũ đều trở thành của người ngoài rồi…” Nàng nhìn Tiêu Sơ Âm đang trợn tròn mắt ngồi trên giường nhìn hai người, tức giận lườm nàng ta một cái.
Tiêu Sơ Âm thấy có người nhìn thấy mình liền vươn tay quơ quơ cười nói: “Cái này, Tam công chúa à, cô vừa vào ta liền cảm thấy cô chính là hào quang sáng rọi, từ trong ra ngoài đều tỏa ra khí chất cao quý, hơn nữa từ một mức độ nào đó, cô còn sặc sỡ lóa mắt hơn cả thứ quan trọng nhất trên đời này.”
Tam công chúa ngày thường đã quen nghe những câu a dua nịnh hót, lời ca ngợi của Tiêu Sơ Âm làm nàng nhếch lông mày: “Bản công chúa tư thế oai hùng, còn cần dã nha đầu như ngươi nói sao.”
Đại thế tử lại tỏ ra khó hiểu: “Cái gì là thứ quan trọng nhất trên đời này?”Qua nhiều năm như vậy còn chưa có ai có thể nói trước mặt hắn thứ quan trọng nhất trên đời là cái gì.
“À, cái đó…” Tiêu Sơ Âm nở nụ cười, ngón tay thon dài chỉ về phía một đống phân ngựa ngoài doanh trướng.
“Ngươi.” Tam công chúa cả người run rẩy, kim trâm trên đầu vang leng keng.
“Ta cái gì?” Tiêu Sơ Âm tức giận đứng dậy, đi về phía nàng ta: “Cô dám nói thứ này không phải là thứ quan trọng nhất trên đời này? Đương nhiên, ta không phải chỉ nói riêng mình nó, còn đông đảo đồng bào của nó nữa, không có nó, cô có thể ăn thơm uống cay, ngủ bình yên thoải mái dễ chịu vậy sao?”
“Ngươi lại dám so sánh ta với một đống phân!” Tam công chúa giận đến tái mặt, tay nắm chặt roi da, hận không thể quất một roi lên mặt dã nha đầu này.
“Phân cũng có tư cách của phân. Cô không nên vũ nhục cuộc sống của một đống phân.”
Trong doanh trướng một khoảng yên lặng, Tam công chúa bị câu nói của nàng làm cho câm nín. Một lúc lâu sau, một trận cười sảng khoái vang lên, đám thị vệ bên ngoài mới dám “phì” cười ra tiếng.
“Ha ha ha. Hay. Xem ra bản thế tử không hề tìm nhầm người.” Tiếng cười của Nguyên Lân vang vọng, cùng với bộ dạng thảm hại của Tam công chúa đi ra, đám thị vệ thường ngày chịu đủ thói ngang ngược của Tam công chúa đều đã cất tiếng cười to.
Khóe miệng Tiêu Sơ Âm giật giật, ném ánh mắt xem thường cho đại thế tử, mặt không biểu cảm xoay người đi về giường tiếp tục ngủ. Một đám người chỉ cười chút chuyện đó, buồn cười vậy sao…
…
Ngoài trăm dặm, cách những đốm đen trên chiến trường, đối diện là nơi đóng quân của Hoa Thụy quốc.
Trưởng Tôn Tông Lam khoanh chân ngồi trên ghế chủ tướng, hắn cắm đầu mực rũ xuống. Trên khuôn mặt yêu mị, đôi môi mỏng đỏ tươi như nhếch lên thoáng vẻ mị hoặc. Cổ tay cầm bút vẽ trên giấy tuyên thành, nét mực thấm một mảnh đỏ tươi.
“Trưởng Tôn công tử, theo tin tức báo về, Nguyên Lân đã trở lại chủ doanh, chúng ta có cần phái binh xuất trận không?” Phó tướng nhìn Trưởng Tôn Tông Lam cúi đầu vẽ tranh trên bàn, xin chỉ thị.
Người này phong lưu có tiếng ở kinh thành, hiện tại lại thể hiện bản lĩnh trên chiến trường, không biết lại tạo nên phong ba sóng gió gì. Đây là người sau Bình Uyên vương làm cho bọn họ có ý chí kiên cường và sẵn lòng hy sinh trên chiến trường.
“Một người sao?” Hắn hờ hững hỏi, bút lông trong tay đẩy ra một màu đỏ thắm.
Phó tướng thán phục sự nhạy bén của hắn, cung kính nói: “Không phải, nghe nói còn mang về một nữ tử, nghe nói là ngũ công chúa của Tuyên Vũ…”
Bút trong tay hắn dừng lại, nét mực thấm ướt trang giấy, để lại những dấu vệt xấu xí.
Phó tướng cúi đầu liếc mắt, trên giấy tuyên thành tràn ngập màu đỏ tươi bỗng tách ra một mảng lớn màu trắng, không dính lấy một giọt mực. Nét mực mỏng manh vẽ nên ngũ quan mơ hồ của một nữ tử, thoạt nhìn cảm thấy rất chân thật, nhìn thêm một lát lại cảm thấy hư ảo. Nhìn thêm vài lần thì chỉ thấy một màu đỏ tươi, không thể nào phân biệt được có khuôn mặt nữ tử nào trên đó hay không.
“Trong cung có tin gì không?” Hắn đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn Phó tướng, nhàn nhạt hỏi.
Phó tướng sửng sốt, nhìn vào đôi mắt màu lam lóe sáng đang nhìn chằm chằm vào mình, bình thường hắn giết địch vô số, thân kinh bách chiến chặt đầu địch không nháy mắt lại bị đôi mắt này làm đổ mồ hôi lạnh. Hắn vươn tay lau mồ hôi trên trán mới rút ra một mật tín trong ngực ra, nói: “Mật tín của Bình Uyên vương.”
Quân tử động khẩu không động thủ, Tuyên Vũ quốc đều là một đám mãng phu sao? Nói không lại liền động thủ đánh người, mẹ nó!” Nàng lắc lắc cổ la lên: “Á…Nếu trước kia học karate hay judo thì tốt rồi, cho dù không học thì ít nhất cũng phải biết được chút võ phòng thân.”
“Ta nghe nói đại hoàng huynh đã tìm được ngũ công chúa, đặc biệt đến xem thử, ngũ công chúa ở đâu?” Một cô nương ăn mặc xinh đẹp, móng tay được sơn đỏ thẫm vén mành đi vào. Đảo mắt nhìn trong doanh trướng một vòng, cố tình phớt lờ vị trí của Tiêu Sơ Âm, làm ra vẻ nói chuyện với tỳ nữ phía sau.
Tiêu Sơ Âm cũng nhìn xung quanh một vòng, không thấy công chúa kia đâu cả, chỉ có mỗi nàng trong doanh trướng thôi mà.
“Việc này…Xin hỏi, đây là đâu?” Nàng coi như là lễ độ vẫy vẫy tay, nữ nhân này không nhìn thấy nàng.
“Ôi, có người nói chuyện, sao có giọng nói lại không thấy người đâu vậy, kì lạ.” Nữ nhân kia hờn dỗi, ánh mắt lại khiêu khích rơi trên người Tiêu Sơ Âm, giọng nói kiêu ngạo.
Nàng ngẩn người, thì ra người ta muốn làm lơ nàng, xem nàng không hề tồn tại. Sao người ở triều đại này ai ai cũng diễn kịch như thật vậy nhỉ, muốn đoạt giải Oscar hay sao?
Tấm mành lại được vén lên, nam nhân làn da ngăm đen thân hình cao lớn đi vào, nhìn thấy nữ nhân một thân hoa phục đứng trong lều, hơi cau mày, nói: “Tam hoàng muội nhanh như vậy đã biết tin là muốn đến xem ngũ muội ta tìm về là thật hay giả sao?”
Nữ nhân kia uốn éo vòng eo, che miệng cười nói: “Đại ca sao lại nói vậy, tam muội sang đây nhưng không thấy ngũ công chúa, huynh đừng nói là nha đầu này đấy nhé?”
Nàng chỉ tay về Tiêu Sơ Âm trên giường, “Ha ha ha” rồi cúi người cười ầm lên: “Muội còn cho rằng đây là nô tỳ thị tẩm của huynh ấy chứ, huynh tùy tiện tìm một nha đầu hoang dã ở đâu rồi nói là ngũ muội, không sợ những người không an phận tới tìm huynh kiểm tra à.”
“Tam hoàng muội tốt nhất là chú ý ngôn hành của mình một chút, gần đây dường như phụ hoàng không hài lòng về muội đâu đấy, ngũ hoàng muội có phải giả hay không cũng không đến lượt ta và muội lên tiếng, tất cả đều phải do phụ hoàng định đoạt.” Đại thế tử rất bất mãn với tam hoàng muội.
“Đại ca thật sự cho rằng tìm được nữ nhi của người nọ dễ dàng vậy sao, nếu vậy thì thiên hạ Tuyên Vũ đều trở thành của người ngoài rồi…” Nàng nhìn Tiêu Sơ Âm đang trợn tròn mắt ngồi trên giường nhìn hai người, tức giận lườm nàng ta một cái.
Tiêu Sơ Âm thấy có người nhìn thấy mình liền vươn tay quơ quơ cười nói: “Cái này, Tam công chúa à, cô vừa vào ta liền cảm thấy cô chính là hào quang sáng rọi, từ trong ra ngoài đều tỏa ra khí chất cao quý, hơn nữa từ một mức độ nào đó, cô còn sặc sỡ lóa mắt hơn cả thứ quan trọng nhất trên đời này.”
Tam công chúa ngày thường đã quen nghe những câu a dua nịnh hót, lời ca ngợi của Tiêu Sơ Âm làm nàng nhếch lông mày: “Bản công chúa tư thế oai hùng, còn cần dã nha đầu như ngươi nói sao.”
Đại thế tử lại tỏ ra khó hiểu: “Cái gì là thứ quan trọng nhất trên đời này?”Qua nhiều năm như vậy còn chưa có ai có thể nói trước mặt hắn thứ quan trọng nhất trên đời là cái gì.
“À, cái đó…” Tiêu Sơ Âm nở nụ cười, ngón tay thon dài chỉ về phía một đống phân ngựa ngoài doanh trướng.
“Ngươi.” Tam công chúa cả người run rẩy, kim trâm trên đầu vang leng keng.
“Ta cái gì?” Tiêu Sơ Âm tức giận đứng dậy, đi về phía nàng ta: “Cô dám nói thứ này không phải là thứ quan trọng nhất trên đời này? Đương nhiên, ta không phải chỉ nói riêng mình nó, còn đông đảo đồng bào của nó nữa, không có nó, cô có thể ăn thơm uống cay, ngủ bình yên thoải mái dễ chịu vậy sao?”
“Ngươi lại dám so sánh ta với một đống phân!” Tam công chúa giận đến tái mặt, tay nắm chặt roi da, hận không thể quất một roi lên mặt dã nha đầu này.
“Phân cũng có tư cách của phân. Cô không nên vũ nhục cuộc sống của một đống phân.”
Trong doanh trướng một khoảng yên lặng, Tam công chúa bị câu nói của nàng làm cho câm nín. Một lúc lâu sau, một trận cười sảng khoái vang lên, đám thị vệ bên ngoài mới dám “phì” cười ra tiếng.
“Ha ha ha. Hay. Xem ra bản thế tử không hề tìm nhầm người.” Tiếng cười của Nguyên Lân vang vọng, cùng với bộ dạng thảm hại của Tam công chúa đi ra, đám thị vệ thường ngày chịu đủ thói ngang ngược của Tam công chúa đều đã cất tiếng cười to.
Khóe miệng Tiêu Sơ Âm giật giật, ném ánh mắt xem thường cho đại thế tử, mặt không biểu cảm xoay người đi về giường tiếp tục ngủ. Một đám người chỉ cười chút chuyện đó, buồn cười vậy sao…
…
Ngoài trăm dặm, cách những đốm đen trên chiến trường, đối diện là nơi đóng quân của Hoa Thụy quốc.
Trưởng Tôn Tông Lam khoanh chân ngồi trên ghế chủ tướng, hắn cắm đầu mực rũ xuống. Trên khuôn mặt yêu mị, đôi môi mỏng đỏ tươi như nhếch lên thoáng vẻ mị hoặc. Cổ tay cầm bút vẽ trên giấy tuyên thành, nét mực thấm một mảnh đỏ tươi.
“Trưởng Tôn công tử, theo tin tức báo về, Nguyên Lân đã trở lại chủ doanh, chúng ta có cần phái binh xuất trận không?” Phó tướng nhìn Trưởng Tôn Tông Lam cúi đầu vẽ tranh trên bàn, xin chỉ thị.
Người này phong lưu có tiếng ở kinh thành, hiện tại lại thể hiện bản lĩnh trên chiến trường, không biết lại tạo nên phong ba sóng gió gì. Đây là người sau Bình Uyên vương làm cho bọn họ có ý chí kiên cường và sẵn lòng hy sinh trên chiến trường.
“Một người sao?” Hắn hờ hững hỏi, bút lông trong tay đẩy ra một màu đỏ thắm.
Phó tướng thán phục sự nhạy bén của hắn, cung kính nói: “Không phải, nghe nói còn mang về một nữ tử, nghe nói là ngũ công chúa của Tuyên Vũ…”
Bút trong tay hắn dừng lại, nét mực thấm ướt trang giấy, để lại những dấu vệt xấu xí.
Phó tướng cúi đầu liếc mắt, trên giấy tuyên thành tràn ngập màu đỏ tươi bỗng tách ra một mảng lớn màu trắng, không dính lấy một giọt mực. Nét mực mỏng manh vẽ nên ngũ quan mơ hồ của một nữ tử, thoạt nhìn cảm thấy rất chân thật, nhìn thêm một lát lại cảm thấy hư ảo. Nhìn thêm vài lần thì chỉ thấy một màu đỏ tươi, không thể nào phân biệt được có khuôn mặt nữ tử nào trên đó hay không.
“Trong cung có tin gì không?” Hắn đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn Phó tướng, nhàn nhạt hỏi.
Phó tướng sửng sốt, nhìn vào đôi mắt màu lam lóe sáng đang nhìn chằm chằm vào mình, bình thường hắn giết địch vô số, thân kinh bách chiến chặt đầu địch không nháy mắt lại bị đôi mắt này làm đổ mồ hôi lạnh. Hắn vươn tay lau mồ hôi trên trán mới rút ra một mật tín trong ngực ra, nói: “Mật tín của Bình Uyên vương.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.