Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư
Chương 33: Còn chưa đánh xong
Lạc Thanh
04/06/2014
Trong viện của phúc tấn, các tiểu thiếp và bọn nha hoàn đứng xung quanh. Những gia nô cầm gậy đều rất cao lớn thô kệch, hai chân Tiêu Sơ Âm bị trói trên ghế dài. Nàng ở vương phủ không được hoan nghênh, ban đầu còn có một số người nghĩ rằng tối qua vương gia ngủ lại ở Mẫu Đan Viên nên thái độ với nàng vẫn hơi cung kính. Ai ngờ trắc phi nương nương lại có thai, phương hướng của vương gia lại càng thêm rõ rệt, cho nên một gậy của đám nô bộc cũng chẳng khác gì đánh bọn nha hoàn bị trục xuất ra khỏi phủ.
"Hai". Chân Tiêu Sơ Âm ghì chặt băng ghế, lặng lẽ đếm trong lòng, thật không ngờ những người này lại xuống tay ác độc như vậy. Nhưng trừ lần này ra, nàng cũng không cần tuân theo mẫu mực của bà ấy nữa.
"Ba". Gậy thứ ba đánh xuống đã thấy máu, Tiêu Sơ Âm cắn chặt hàm răng. Những người này đều chờ đợi để cười nhạo nàng, làm sao nàng có thể không diễn thật tốt chứ. Những gậy ngày hôm nay, một ngày nào đó nàng sẽ trả toàn bộ cho bọn họ.
"Bốn". Đôi mắt Tiêu Sơ Âm khép lại, thiếu chút nữa đã ngất đi.
"Vương phi nương nương! Vương phi nương nương! Ngài mau đi nhận lỗi với phúc tấn đi! Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!...Phúc tấn...Nô tỳ cầu xin ngài...Ngài đừng đánh nữa!" Cẩm Thái bò đến bên chân phúc tấn, khốn khổ cầu xin.
"Năm". Đã đánh được một nửa, hai chân của nàng đã không còn cảm giác, quần áo dính bết vào máu thịt. Theo gậy gỗ lên xuống lại nổi lên từng trận đau buốt. Hai mắt nàng khó khăn mở to, nhìn phúc tấn lạnh lùng đứng ở chỗ dễ trông thấy nhất, chậm rãi mở miệng.
"Phúc tấn...thiếp thân...có một chuyện...muốn nhờ..." Cơ hồ là nàng cắn răng, máu hòa chung với nước bọt mở miệng nói. Mấy tiểu thiếp không thể nhìn được nữa, cảm thấy phúc tấn trừng phạt như vậy có hơi quá đà. Nhưng nghe nói trước đây vương phi đã từng làm mích lòng phúc tấn, giờ phúc tấn trừng phạt cũng là lẽ thường tình.
"Sáu!" Lại một gậy nữa rơi xuống, Tiêu Sơ Âm phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt đỏ tươi giống như mũi tên, nhìn thẳng vào phúc tấn.
Phúc tấn bất giác lui về phía sau, không biết thế nào, thấy được tâm tình phức tạp trong đôi mắt kia, vẻ mặt vốn rất căm ghét nàng theo bản năng lại mở miệng nói: "Nói!"
"Bảy". Lại một gậy nữa rơi xuống, Tiêu Sơ Âm nhìn Cẩm Thải bên cạnh khóc như lấy nước mắt của người ta, thầm nghĩ chắc là nên lên tiếng gọi nha đầu này sớm hơn, nhìn nàng khóc thảm như vậy thật đúng là không đành lòng!
Trên hai chân máu thịt đã mơ hồ, Tiêu Sơ Âm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vết máu loang lổ ghê người đập vào tầm mắt. Thế nhưng nàng lại cười cười, lộ ra hàm răng đầy máu làm người ta vô cùng sợ hãi.
"Đánh xong...sẽ...nói!" Cắn chặt răng, lại một gậy rơi xuống, nếu không phải bị Tuyết Tình lôi kéo, Cẩm Thái đã sớm nhào lên chịu đòn cho Tiêu Sơ Âm. Nàng nhìn thấy miệng Tiêu Sơ Âm đầy máu tươi, trong lòng như bị dao cắt, tê tâm liệt phế gào lên: "Vương phi nương nương!"
Tiêu Sơ Âm hung hăng liếc nhìn Cẩm Thái, đôi mắt đỏ như máu, nhìn tay Cẩm Thái nắm chặt thành quyền, dùng sức cào từng vệt dài trên mặt đất.
"Đủ rồi". Gậy cuối cùng còn chưa hạ xuống, rốt cuộc phúc tấn cũng không nhịn được mở miệng nói: "Nói đi!"
Tiêu Sơ Âm áp mặt lên ghế dài, trâm cài đầu lộn xộn làm tóc rối tung buông xuống mặt đất, vùi vào bụi đất. Khóe miệng nàng nở nụ cười mang theo máu tươi, vết máu bên môi vẫn chảy xuống chiếc cằm thon.
"Phúc tấn...còn chưa...đánh xong mà!" Nàng cười phun ra một búng máu, lạnh lùng nhìn mọi người vây xem. Một đám người vẻ mặt vô cảm, cả một chút đồng cảm tối thiểu cũng không có.
Bọn người này, hết thuốc chữa rồi!
"Hai". Chân Tiêu Sơ Âm ghì chặt băng ghế, lặng lẽ đếm trong lòng, thật không ngờ những người này lại xuống tay ác độc như vậy. Nhưng trừ lần này ra, nàng cũng không cần tuân theo mẫu mực của bà ấy nữa.
"Ba". Gậy thứ ba đánh xuống đã thấy máu, Tiêu Sơ Âm cắn chặt hàm răng. Những người này đều chờ đợi để cười nhạo nàng, làm sao nàng có thể không diễn thật tốt chứ. Những gậy ngày hôm nay, một ngày nào đó nàng sẽ trả toàn bộ cho bọn họ.
"Bốn". Đôi mắt Tiêu Sơ Âm khép lại, thiếu chút nữa đã ngất đi.
"Vương phi nương nương! Vương phi nương nương! Ngài mau đi nhận lỗi với phúc tấn đi! Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!...Phúc tấn...Nô tỳ cầu xin ngài...Ngài đừng đánh nữa!" Cẩm Thái bò đến bên chân phúc tấn, khốn khổ cầu xin.
"Năm". Đã đánh được một nửa, hai chân của nàng đã không còn cảm giác, quần áo dính bết vào máu thịt. Theo gậy gỗ lên xuống lại nổi lên từng trận đau buốt. Hai mắt nàng khó khăn mở to, nhìn phúc tấn lạnh lùng đứng ở chỗ dễ trông thấy nhất, chậm rãi mở miệng.
"Phúc tấn...thiếp thân...có một chuyện...muốn nhờ..." Cơ hồ là nàng cắn răng, máu hòa chung với nước bọt mở miệng nói. Mấy tiểu thiếp không thể nhìn được nữa, cảm thấy phúc tấn trừng phạt như vậy có hơi quá đà. Nhưng nghe nói trước đây vương phi đã từng làm mích lòng phúc tấn, giờ phúc tấn trừng phạt cũng là lẽ thường tình.
"Sáu!" Lại một gậy nữa rơi xuống, Tiêu Sơ Âm phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt đỏ tươi giống như mũi tên, nhìn thẳng vào phúc tấn.
Phúc tấn bất giác lui về phía sau, không biết thế nào, thấy được tâm tình phức tạp trong đôi mắt kia, vẻ mặt vốn rất căm ghét nàng theo bản năng lại mở miệng nói: "Nói!"
"Bảy". Lại một gậy nữa rơi xuống, Tiêu Sơ Âm nhìn Cẩm Thải bên cạnh khóc như lấy nước mắt của người ta, thầm nghĩ chắc là nên lên tiếng gọi nha đầu này sớm hơn, nhìn nàng khóc thảm như vậy thật đúng là không đành lòng!
Trên hai chân máu thịt đã mơ hồ, Tiêu Sơ Âm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vết máu loang lổ ghê người đập vào tầm mắt. Thế nhưng nàng lại cười cười, lộ ra hàm răng đầy máu làm người ta vô cùng sợ hãi.
"Đánh xong...sẽ...nói!" Cắn chặt răng, lại một gậy rơi xuống, nếu không phải bị Tuyết Tình lôi kéo, Cẩm Thái đã sớm nhào lên chịu đòn cho Tiêu Sơ Âm. Nàng nhìn thấy miệng Tiêu Sơ Âm đầy máu tươi, trong lòng như bị dao cắt, tê tâm liệt phế gào lên: "Vương phi nương nương!"
Tiêu Sơ Âm hung hăng liếc nhìn Cẩm Thái, đôi mắt đỏ như máu, nhìn tay Cẩm Thái nắm chặt thành quyền, dùng sức cào từng vệt dài trên mặt đất.
"Đủ rồi". Gậy cuối cùng còn chưa hạ xuống, rốt cuộc phúc tấn cũng không nhịn được mở miệng nói: "Nói đi!"
Tiêu Sơ Âm áp mặt lên ghế dài, trâm cài đầu lộn xộn làm tóc rối tung buông xuống mặt đất, vùi vào bụi đất. Khóe miệng nàng nở nụ cười mang theo máu tươi, vết máu bên môi vẫn chảy xuống chiếc cằm thon.
"Phúc tấn...còn chưa...đánh xong mà!" Nàng cười phun ra một búng máu, lạnh lùng nhìn mọi người vây xem. Một đám người vẻ mặt vô cảm, cả một chút đồng cảm tối thiểu cũng không có.
Bọn người này, hết thuốc chữa rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.