Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư
Chương 28: Công tử quyến rũ
Lạc Thanh
04/06/2014
Sáng hôm sau, Tiêu Sơ Âm dậy thật sớm. Làm gì à? Tập thể dục buổi sáng!
Nàng có thói quen chạy bộ buổi sáng. Mặc dù bây giờ không có đồ thể thao, nhưng buổi sáng đi ra ngoài vận động cơ thể một chút, đi bộ hít thở không khí trong lành cũng rất tốt.
Chỗ đình lục giác hôm qua dường như không tệ, tầm mắt phóng ra quang cảnh phía xa. Đặc biệt vào buổi sáng sớm, trên mặt nước còn có một tầng sương mù nên càng thêm phong tình.
Tiêu Sơ Âm phân phó hạ nhân, sau khi thay một bộ quần áo thoải mái liền dựa vào trí nhớ đi đến bờ hồ nhân tạo hôm qua. Quả nhiên, ánh mặt trời như lòng đỏ trứng trải đều trên đất, làn sương mù phiêu tán nhàn nhạt trên mặt hồ nước, cây liễu rủ bên hồ tô điểm thêm chút sắc xanh. Không thể không nói, cảnh sắc ở vương phủ đẹp hơn người ở đây không biết bao nhiêu lần.
Bắt đầu thôi! Trái ba vòng phải ba vòng, xoay cổ xoay mông, xoay xoay...
Sáng sớm Vũ Văn Tư Dạ thức dậy luyện kiếm liền nhìn thấy một người làm những động tác quái lạ ở trong đình lục giác, lại còn quay tới quay lui.
Ánh mặt trời ban mai chiếu vào một bên mặt hắn, lông mày và sống mũi thẳng tắp làm lộ ra những đường cong anh tuấn, giống như một tác phẩm điêu khắc đẹp đẽ. Chỉ cần một ánh mắt, đường nét lạnh lẽo ấy bỗng chốc trở nên dịu dàng. Trong lúc lơ đãng nở nụ cười rạng rỡ.
"Nữ nhân này rất thú vị". Bên cạnh Vũ Văn Tư Dạ xuất hiện một áo bào dài rũ xuống đất, tóc như mực xõa tung ra, dung mạo mê hoặc khiến người ta vừa nhìn thấy không thể nhận ra là nam hay nữ. Khung xương thon dài và dáng người cao lớn ở bên trong vẻ yêu mị kia lại sinh ra vài phần khí chất xuất trần. Hắn khoác lên vai Vũ Văn Tư Dạ, nụ cười trên khóe miệng treo đầy hứng thú.
Vũ Văn Tư Dạ nghe vậy ngẩn ra, nụ cười tắt lịm. Thản nhiên đánh rớt cánh tay đang khoác lên vai mình: "Tông Lam, nữ nhân đó là thiên kim của phủ thừa tướng".
Trưởng Tôn Tông Lam mắt hạnh khẽ híp lại, làm ra một vẻ mặt quyến rũ như hoa: "Hả? Thiên kim của Tiêu thừa tướng? Đó không phải là vương phi của ngươi sao? Nghe nói ngươi không thích vương phi này, không bằng tặng cho ta đi...Thế nào?"
Nụ cười trên khóe miệng Vũ Văn Tư Dạ cứng lại, không nói gì.
Tiêu Sơ Âm đang hăng hái lắc lư sang sang trái sang phải. Bỗng nhiên ở phía sau lưng truyền đến giọng nói khiến người ta mất hứng: "Ngươi làm gì ở đây?"
"Nô tỳ tham kiến vương gia!" Cẩm Thái vội vàng thỉnh an.
Vương gia này bị làm sao thế! Chẳng lẽ nàng tập thể dục buổi sáng cũng phải báo cáo cho hắn sao? Vừa định xoay người kéo Cẩm Thái rời đi. Ai ngờ vừa quay lại đã thấy còn có một người ở phía sau, cố gắng dừng bước chân và kéo ra một nụ cười.
"Thiếp thân tham kiến vương gia. Thiếp thân thấy không khí buổi sáng rất trong lành nên mới ra ngoài hoạt động một chút. Nếu như đã quấy rầy vương gia, thiếp thân xin cáo lui".
"Đợi đã". Trưởng Tôn Tông Lam khẽ cười vươn tay ngăn nàng lại: "Đừng đi vội, ta thấy nàng rất thú vị, dù sao Ti Dạ cũng không thích nàng, không bằng, nàng theo ta đi".
Lúc này ánh mắt Tiêu Sơ Âm mới rơi trên bộ quần áo màu đỏ và làn da trắng như tuyết của hắn. Người này, không phải là nam sủng của Vũ Văn Tư Dạ chứ? Dáng người, dung mạo và cả bộ dáng lúc nói chuyện, nhìn thế nào cũng giống một con thỏ nha!
"Không biết nên xưng hô với công tử thế nào ?" Tiêu Sơ Âm cười nhìn hắn, nhìn bộ dáng của nam nhân này, nếu như không phải nam sủng của Vũ Văn Tư Dạ thì nhất định cũng là quý công tử của danh môn thế gia. Nếu không quần áo lụa là, lời nói hành vi này người bình thường sao lại có được.
"Trưởng Tôn Tông Lam". Nụ cười của nam tử ngày càng rạng rỡ, thuận tay khoác lên vai Vũ Văn Tư Dạ, cười nói: "Ngươi xem, ta đã nói nàng rất thú vị mà. Ngươi chiếm được bảo bối lại giấu kĩ như vậy. Rất may là hôm nay bị ta phát hiện được, nếu không, chẳng phải chuyện tốt gì cũng đều bị ngươi chiếm một mình sao!"
Hắn lại quay đầu nói với Tiêu Sơ Âm: "Vương phi, nàng nghĩ xong chưa, theo ta đi hay là ở lại với tên vương gia máu lạnh này?"
Tiêu Sơ m nhìn khuôn mặt thối tha của Vũ Văn Tư Dạ, lại nhìn Trưởng Tôn Tông Lam đang cười quyến rũ. Tên vương gia vô lại này cũng có người bạn càn rỡ vậy sao, thật sự là không thể tin được...
Còn rời khỏi vương phủ...Nàng rất muốn, nhưng vẫn chưa đến lúc...
Nàng có thói quen chạy bộ buổi sáng. Mặc dù bây giờ không có đồ thể thao, nhưng buổi sáng đi ra ngoài vận động cơ thể một chút, đi bộ hít thở không khí trong lành cũng rất tốt.
Chỗ đình lục giác hôm qua dường như không tệ, tầm mắt phóng ra quang cảnh phía xa. Đặc biệt vào buổi sáng sớm, trên mặt nước còn có một tầng sương mù nên càng thêm phong tình.
Tiêu Sơ Âm phân phó hạ nhân, sau khi thay một bộ quần áo thoải mái liền dựa vào trí nhớ đi đến bờ hồ nhân tạo hôm qua. Quả nhiên, ánh mặt trời như lòng đỏ trứng trải đều trên đất, làn sương mù phiêu tán nhàn nhạt trên mặt hồ nước, cây liễu rủ bên hồ tô điểm thêm chút sắc xanh. Không thể không nói, cảnh sắc ở vương phủ đẹp hơn người ở đây không biết bao nhiêu lần.
Bắt đầu thôi! Trái ba vòng phải ba vòng, xoay cổ xoay mông, xoay xoay...
Sáng sớm Vũ Văn Tư Dạ thức dậy luyện kiếm liền nhìn thấy một người làm những động tác quái lạ ở trong đình lục giác, lại còn quay tới quay lui.
Ánh mặt trời ban mai chiếu vào một bên mặt hắn, lông mày và sống mũi thẳng tắp làm lộ ra những đường cong anh tuấn, giống như một tác phẩm điêu khắc đẹp đẽ. Chỉ cần một ánh mắt, đường nét lạnh lẽo ấy bỗng chốc trở nên dịu dàng. Trong lúc lơ đãng nở nụ cười rạng rỡ.
"Nữ nhân này rất thú vị". Bên cạnh Vũ Văn Tư Dạ xuất hiện một áo bào dài rũ xuống đất, tóc như mực xõa tung ra, dung mạo mê hoặc khiến người ta vừa nhìn thấy không thể nhận ra là nam hay nữ. Khung xương thon dài và dáng người cao lớn ở bên trong vẻ yêu mị kia lại sinh ra vài phần khí chất xuất trần. Hắn khoác lên vai Vũ Văn Tư Dạ, nụ cười trên khóe miệng treo đầy hứng thú.
Vũ Văn Tư Dạ nghe vậy ngẩn ra, nụ cười tắt lịm. Thản nhiên đánh rớt cánh tay đang khoác lên vai mình: "Tông Lam, nữ nhân đó là thiên kim của phủ thừa tướng".
Trưởng Tôn Tông Lam mắt hạnh khẽ híp lại, làm ra một vẻ mặt quyến rũ như hoa: "Hả? Thiên kim của Tiêu thừa tướng? Đó không phải là vương phi của ngươi sao? Nghe nói ngươi không thích vương phi này, không bằng tặng cho ta đi...Thế nào?"
Nụ cười trên khóe miệng Vũ Văn Tư Dạ cứng lại, không nói gì.
Tiêu Sơ Âm đang hăng hái lắc lư sang sang trái sang phải. Bỗng nhiên ở phía sau lưng truyền đến giọng nói khiến người ta mất hứng: "Ngươi làm gì ở đây?"
"Nô tỳ tham kiến vương gia!" Cẩm Thái vội vàng thỉnh an.
Vương gia này bị làm sao thế! Chẳng lẽ nàng tập thể dục buổi sáng cũng phải báo cáo cho hắn sao? Vừa định xoay người kéo Cẩm Thái rời đi. Ai ngờ vừa quay lại đã thấy còn có một người ở phía sau, cố gắng dừng bước chân và kéo ra một nụ cười.
"Thiếp thân tham kiến vương gia. Thiếp thân thấy không khí buổi sáng rất trong lành nên mới ra ngoài hoạt động một chút. Nếu như đã quấy rầy vương gia, thiếp thân xin cáo lui".
"Đợi đã". Trưởng Tôn Tông Lam khẽ cười vươn tay ngăn nàng lại: "Đừng đi vội, ta thấy nàng rất thú vị, dù sao Ti Dạ cũng không thích nàng, không bằng, nàng theo ta đi".
Lúc này ánh mắt Tiêu Sơ Âm mới rơi trên bộ quần áo màu đỏ và làn da trắng như tuyết của hắn. Người này, không phải là nam sủng của Vũ Văn Tư Dạ chứ? Dáng người, dung mạo và cả bộ dáng lúc nói chuyện, nhìn thế nào cũng giống một con thỏ nha!
"Không biết nên xưng hô với công tử thế nào ?" Tiêu Sơ Âm cười nhìn hắn, nhìn bộ dáng của nam nhân này, nếu như không phải nam sủng của Vũ Văn Tư Dạ thì nhất định cũng là quý công tử của danh môn thế gia. Nếu không quần áo lụa là, lời nói hành vi này người bình thường sao lại có được.
"Trưởng Tôn Tông Lam". Nụ cười của nam tử ngày càng rạng rỡ, thuận tay khoác lên vai Vũ Văn Tư Dạ, cười nói: "Ngươi xem, ta đã nói nàng rất thú vị mà. Ngươi chiếm được bảo bối lại giấu kĩ như vậy. Rất may là hôm nay bị ta phát hiện được, nếu không, chẳng phải chuyện tốt gì cũng đều bị ngươi chiếm một mình sao!"
Hắn lại quay đầu nói với Tiêu Sơ Âm: "Vương phi, nàng nghĩ xong chưa, theo ta đi hay là ở lại với tên vương gia máu lạnh này?"
Tiêu Sơ m nhìn khuôn mặt thối tha của Vũ Văn Tư Dạ, lại nhìn Trưởng Tôn Tông Lam đang cười quyến rũ. Tên vương gia vô lại này cũng có người bạn càn rỡ vậy sao, thật sự là không thể tin được...
Còn rời khỏi vương phủ...Nàng rất muốn, nhưng vẫn chưa đến lúc...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.