Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư
Chương 163: CÙNG ĂN CƠM, XẤU HỔ
Lạc Thanh
22/09/2016
“Trưởng Tôn công tử ở gian phòng thứ ba, dẫn hắn đi đi.”
“Linh vương điện hạ, thế tử gia nói còn có một việc muốn nói với ngài một tiếng, mong ngài cho những người khác lui ra.” Gã không đi, khoanh tay đứng trong sân, thái độ vẫn cung kính, giọng điệu khiến Tiêu Sơ Âm khó chịu.
Đây là nhằm vào Lâm Nguyên Kỳ.
Tiêu Sơ Âm buông cờ trắng trong tay, định quay sang nổi giận, Lâm Nguyên Kỳ đã đứng lên vuốt tay áo, thản nhiên nói: “Linh vương, ta nghỉ ngơi trước, cô gần đây chịu đựng lửa giận, không nên nổi nóng lo lắng nữa, có gì cứ gọi ta.”
Hắn tự rời đi, bóng lưng bạch y tỏa ra mùi thuốc, hắn vì nàng suy xét chu toàn, không muốn tham dự quá nhiều vào chuyện của nàng.
“Linh vương điện hạ…” Tên hầu cận gọi thu hồi ánh mắt của nàng, cười nịnh bợ: “Thập thế tử nói chế tạo ra người giả thì cần dẫn người qua đó làm mẫu, còn mong Linh vương đưa đi cùng Trưởng Tôn công tử, được không ạ?”
“Còn cần người? Lúc trước lão Lục làm nhiều “người” như vậy cũng đâu thấy hắn mời bổn vương đi uống trà, chủ tử nhà ngươi có ý gì?” Nàng nghi hoặc.
“Thế tử gia dù sao cũng không phải Lục hoàng tử, vả lại thứ Lục hoàng tử để lại khó tránh khỏi có chút khác biệt. Nếu muốn đạt được hiệu quả tốt nhất, có người làm mẫu thì không còn gì tốt hơn. Cũng có thể kém một chút, chỉ cần bức họa người mẫu, nếu Linh vương không muốn cũng có thể giao bức họa cho nô tài, nô tài sẽ chuyển cho thế tử.”
“Sẽ không có ảnh hưởng gì chứ, như là đau đớn, hoặc cần da thịt máu gì đó, có cách gì tốt hơn không?” Nàng không tự chủ được hỏi tới tấp.
Người hầu vận đồ đen cười cười, áy náy nói: “Hồi bẩm điện hạ, những chuyện cơ mật này nô tài không biết, nếu điện hạ muốn biết tình hình có thể đích thân di giá đến phủ đệ quan sát.”
Nhìn clone, nàng không có hứng thú, nhưng muốn nàng đưa Diệu Nhi cho người không biết lễ độ đó, nàng thật sự có chút lo lắng.
“Tỷ tỷ.” Thiếu niên đang trong thời kì đổi giọng hô lên, “vương gia là người tốt, Diệu Nhi muốn cứu vương gia.”
“Diệu Nhi!” Nàng không ngờ nó lại nghe lén.
“Mạng Diệu Nhi là do tỷ tỷ và Vương gia cho, nếu không Diệu Nhi cũng không thể sống đến bây giờ. Bây giờ Diệu Nhi có thời gian nhàn nhã thế này là do tỷ tỷ và mọi người giúp đệ. Vương gia gặp nạn, Diệu Nhi không thể khoanh tay đứng nhìn, hơn nữa, cũng không phải chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, tỷ tỷ, tỷ để Diệu Nhi đi đi.” Trong đôi mắt thiếu niên lóe lên ánh sáng mong đợi.
Tiêu Sơ Âm đứng trong sân, nhìn đứa trẻ dựa vào cánh cửa, cơ thể gầy yếu đón gió, vạt áo bay lượn, không biết từ lúc nào, dường như hắn đã cao hơn rồi. Không còn là đứa nhỏ ngây ngô, đã biết cái gì là tình nghĩa, đã biết nghĩa khí là tương hỗ, đã biết, để bảo vệ người mình quý trọng, có thể hiến dâng cả bản thân.”
“Được rồi, đi đi.”
Người hầu đứng trong viện im lặng thở dài một hơi, ánh mắt Tiêu Sơ Âm đặt trên người Tiêu Diệu nên cũng không chú ý.
Trưởng Tôn Tông Lam và Tiêu Diệu đều đến phủ của Thập thế tử, cả viện trong một buổi chiều bỗng chốc lạnh lẽo. Phủ đệ to như vậy, chỉ còn lại nàng và Lâm Nguyên Kỳ, Dược Đồng và Lỗ Dao được Lâm Nguyên Kỳ dặn dò ra ngoài làm chuyện gì rồi.
“Sơ Âm, xin lỗi cô” Hắn gắp một miếng thịt đặt trong chén mình, cảm thấy vô cùng tẻ nhạt
“Xin lỗi cái gì?” Đột nhiên ngẩng đầu, khóe miệng còn ngậm một miếng xương cá, nàng khó hiểu hỏi.
“Không có gì.”
“Các huynh thật khó hiểu, đều là người một nhà, có gì mà xin lỗi, hôm nay huynh xin lỗi ta, cùng lắm thì ngày mai ta sẽ xin lỗi trả lại cho huynh.” Nàng cười cười, cắn xương gá gãy đôi.
Lâm Nguyên Kỳ nhìn đôi mắt sáng đẹp của nàng, lấp lánh như một loại thủy tinh đen từ dị vực, mặc dù không phải vật trân quý nhất, nhưng cũng là vật hiếm thấy trên thế gian, mang theo màu sắc của riêng nàng, chạm vào cuộc sống sóng nước chẳng xao của hắn.
“Mùi vị của trân châu nhục hoàn thế nào?” Hắn nhìn giữa bàn, đặt một chén bạch ngọc đến gần nàng.
“À, mùi vị cũng không tệ, không hổ là món ăn được các quân vương khen ngợi.” Nàng theo thói quen, đưa tay gắp một viên trắng nõn, vừa muốn đưa cho Lâm Nguyên Kỳ, đột nhiên nghĩ đến…
Người này ưa sạch sẽ!
Trên đũa dính nước miếng của nàng, nói không chừng mang theo cả mấy trăm triệu vi khuẩn ấy chứ. Hiện tại vi khuẩn cũng dính trên viên trân châu, ý đồ muốn xâm chiếm lãnh địa sạch sẽ của đại phu.
Nàng ngượng ngùng cười khan hai tiếng, chuyển cổ tay, viên trân châu trên đũa xoay một vòng, quay đầu lọt vào chén mình.
Đầu ngón tay thon dài trắng nõn chợt lóe dưới mí mắt nàng, nhanh như tia chớp, nàng vừa buông đũa, trong nháy mắt viên trân châu đã biến mất.
Trên đũa không có, trong chén cũng không có!
“Ngoài mềm trong thơm, có mỡ mà không ngấy, vị non mềm thơm mát cũng coi là thực phẩm bổ dưỡng. Vị thịt bên trong hòa quyện với mùi hoa ngọc lan bên ngoài càng thêm thơm mát. Vô luận là mùi vị hay gia vị đều hoàn hảo, tay nghề đầu bếp của quý phủ rất tốt.”
Tiêu Sơ Âm ngạc nhiên nhìn chiếc đũa ướt át của mình, lại nhìn người kia mắt sáng khép hờ ngồi đối diện, tự nhiên tao nhã thưởng thứ hết một viên, còn dùng khăn lụa lau khóe miệng, cuối cùng cảm thấy thỏa mãn mở mắt nhìn nàng: “Sao vậy?”
“Viên đó…là của ta.”
“Đều ở trong mâm, sao nói là của cô?”
“Không phải, là trên đũa của ta, trên đó có…của ta…” Nàng lắp bắp không nên lời, dùng nước bọt sỉ nhục đại phu ưa sạch sẽ thật sự là không đành.
“À, ta không để ý.” Hắn nhẹ nhàng buông đũa, vân đạm phong khinh nói: “Ta ăn no rồi.”
Tiêu Sơ Âm nhìn hắn mỉm cười thỏa mãn, sau đó tâm tư đều xoay quanh bốn chữ hắn bộc lộ lúc nãy, bay a bay a bay a. Trong đầu đều là những vật thể màu hồng, cả phong cảnh cũng đều là màu hồng.
Sau đó, nàng xấu hổ đỏ mặt.
…
Ba ngày sau.
Nguyên Tiêu đưa người tới, Tiêu Sơ Âm thấy đứa nhỏ có chút chậm chạp, tương đối hài lòng: “Lãnh Tuyền chỉ thấy Tiêu Diệu một lần, hình dạng này chắc có thể lừa được hắn nửa khắc.”
Sau đó như đang nhớ tới điều gì, nhìn Nguyên Tiêu vẻ mặt gió xuân phơi phới, nghi ngờ hỏi: “Trưởng Tôn công tử ở quý phủ tốt chứ?”
Khóe miệng Nguyên Tiêu nhếch lên, liếc xéo nàng: “Trưởng Tôn công tử hiện tại là khách quý của quý phủ, hoàng tỷ dường như hỏi thừa rồi.”
Tiêu Sơ Âm lộp bộp trong lòng, xong rồi, Tiểu Hồng đồng học tám phần là bị ăn rồi!
“Linh vương điện hạ, thế tử gia nói còn có một việc muốn nói với ngài một tiếng, mong ngài cho những người khác lui ra.” Gã không đi, khoanh tay đứng trong sân, thái độ vẫn cung kính, giọng điệu khiến Tiêu Sơ Âm khó chịu.
Đây là nhằm vào Lâm Nguyên Kỳ.
Tiêu Sơ Âm buông cờ trắng trong tay, định quay sang nổi giận, Lâm Nguyên Kỳ đã đứng lên vuốt tay áo, thản nhiên nói: “Linh vương, ta nghỉ ngơi trước, cô gần đây chịu đựng lửa giận, không nên nổi nóng lo lắng nữa, có gì cứ gọi ta.”
Hắn tự rời đi, bóng lưng bạch y tỏa ra mùi thuốc, hắn vì nàng suy xét chu toàn, không muốn tham dự quá nhiều vào chuyện của nàng.
“Linh vương điện hạ…” Tên hầu cận gọi thu hồi ánh mắt của nàng, cười nịnh bợ: “Thập thế tử nói chế tạo ra người giả thì cần dẫn người qua đó làm mẫu, còn mong Linh vương đưa đi cùng Trưởng Tôn công tử, được không ạ?”
“Còn cần người? Lúc trước lão Lục làm nhiều “người” như vậy cũng đâu thấy hắn mời bổn vương đi uống trà, chủ tử nhà ngươi có ý gì?” Nàng nghi hoặc.
“Thế tử gia dù sao cũng không phải Lục hoàng tử, vả lại thứ Lục hoàng tử để lại khó tránh khỏi có chút khác biệt. Nếu muốn đạt được hiệu quả tốt nhất, có người làm mẫu thì không còn gì tốt hơn. Cũng có thể kém một chút, chỉ cần bức họa người mẫu, nếu Linh vương không muốn cũng có thể giao bức họa cho nô tài, nô tài sẽ chuyển cho thế tử.”
“Sẽ không có ảnh hưởng gì chứ, như là đau đớn, hoặc cần da thịt máu gì đó, có cách gì tốt hơn không?” Nàng không tự chủ được hỏi tới tấp.
Người hầu vận đồ đen cười cười, áy náy nói: “Hồi bẩm điện hạ, những chuyện cơ mật này nô tài không biết, nếu điện hạ muốn biết tình hình có thể đích thân di giá đến phủ đệ quan sát.”
Nhìn clone, nàng không có hứng thú, nhưng muốn nàng đưa Diệu Nhi cho người không biết lễ độ đó, nàng thật sự có chút lo lắng.
“Tỷ tỷ.” Thiếu niên đang trong thời kì đổi giọng hô lên, “vương gia là người tốt, Diệu Nhi muốn cứu vương gia.”
“Diệu Nhi!” Nàng không ngờ nó lại nghe lén.
“Mạng Diệu Nhi là do tỷ tỷ và Vương gia cho, nếu không Diệu Nhi cũng không thể sống đến bây giờ. Bây giờ Diệu Nhi có thời gian nhàn nhã thế này là do tỷ tỷ và mọi người giúp đệ. Vương gia gặp nạn, Diệu Nhi không thể khoanh tay đứng nhìn, hơn nữa, cũng không phải chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, tỷ tỷ, tỷ để Diệu Nhi đi đi.” Trong đôi mắt thiếu niên lóe lên ánh sáng mong đợi.
Tiêu Sơ Âm đứng trong sân, nhìn đứa trẻ dựa vào cánh cửa, cơ thể gầy yếu đón gió, vạt áo bay lượn, không biết từ lúc nào, dường như hắn đã cao hơn rồi. Không còn là đứa nhỏ ngây ngô, đã biết cái gì là tình nghĩa, đã biết nghĩa khí là tương hỗ, đã biết, để bảo vệ người mình quý trọng, có thể hiến dâng cả bản thân.”
“Được rồi, đi đi.”
Người hầu đứng trong viện im lặng thở dài một hơi, ánh mắt Tiêu Sơ Âm đặt trên người Tiêu Diệu nên cũng không chú ý.
Trưởng Tôn Tông Lam và Tiêu Diệu đều đến phủ của Thập thế tử, cả viện trong một buổi chiều bỗng chốc lạnh lẽo. Phủ đệ to như vậy, chỉ còn lại nàng và Lâm Nguyên Kỳ, Dược Đồng và Lỗ Dao được Lâm Nguyên Kỳ dặn dò ra ngoài làm chuyện gì rồi.
“Sơ Âm, xin lỗi cô” Hắn gắp một miếng thịt đặt trong chén mình, cảm thấy vô cùng tẻ nhạt
“Xin lỗi cái gì?” Đột nhiên ngẩng đầu, khóe miệng còn ngậm một miếng xương cá, nàng khó hiểu hỏi.
“Không có gì.”
“Các huynh thật khó hiểu, đều là người một nhà, có gì mà xin lỗi, hôm nay huynh xin lỗi ta, cùng lắm thì ngày mai ta sẽ xin lỗi trả lại cho huynh.” Nàng cười cười, cắn xương gá gãy đôi.
Lâm Nguyên Kỳ nhìn đôi mắt sáng đẹp của nàng, lấp lánh như một loại thủy tinh đen từ dị vực, mặc dù không phải vật trân quý nhất, nhưng cũng là vật hiếm thấy trên thế gian, mang theo màu sắc của riêng nàng, chạm vào cuộc sống sóng nước chẳng xao của hắn.
“Mùi vị của trân châu nhục hoàn thế nào?” Hắn nhìn giữa bàn, đặt một chén bạch ngọc đến gần nàng.
“À, mùi vị cũng không tệ, không hổ là món ăn được các quân vương khen ngợi.” Nàng theo thói quen, đưa tay gắp một viên trắng nõn, vừa muốn đưa cho Lâm Nguyên Kỳ, đột nhiên nghĩ đến…
Người này ưa sạch sẽ!
Trên đũa dính nước miếng của nàng, nói không chừng mang theo cả mấy trăm triệu vi khuẩn ấy chứ. Hiện tại vi khuẩn cũng dính trên viên trân châu, ý đồ muốn xâm chiếm lãnh địa sạch sẽ của đại phu.
Nàng ngượng ngùng cười khan hai tiếng, chuyển cổ tay, viên trân châu trên đũa xoay một vòng, quay đầu lọt vào chén mình.
Đầu ngón tay thon dài trắng nõn chợt lóe dưới mí mắt nàng, nhanh như tia chớp, nàng vừa buông đũa, trong nháy mắt viên trân châu đã biến mất.
Trên đũa không có, trong chén cũng không có!
“Ngoài mềm trong thơm, có mỡ mà không ngấy, vị non mềm thơm mát cũng coi là thực phẩm bổ dưỡng. Vị thịt bên trong hòa quyện với mùi hoa ngọc lan bên ngoài càng thêm thơm mát. Vô luận là mùi vị hay gia vị đều hoàn hảo, tay nghề đầu bếp của quý phủ rất tốt.”
Tiêu Sơ Âm ngạc nhiên nhìn chiếc đũa ướt át của mình, lại nhìn người kia mắt sáng khép hờ ngồi đối diện, tự nhiên tao nhã thưởng thứ hết một viên, còn dùng khăn lụa lau khóe miệng, cuối cùng cảm thấy thỏa mãn mở mắt nhìn nàng: “Sao vậy?”
“Viên đó…là của ta.”
“Đều ở trong mâm, sao nói là của cô?”
“Không phải, là trên đũa của ta, trên đó có…của ta…” Nàng lắp bắp không nên lời, dùng nước bọt sỉ nhục đại phu ưa sạch sẽ thật sự là không đành.
“À, ta không để ý.” Hắn nhẹ nhàng buông đũa, vân đạm phong khinh nói: “Ta ăn no rồi.”
Tiêu Sơ Âm nhìn hắn mỉm cười thỏa mãn, sau đó tâm tư đều xoay quanh bốn chữ hắn bộc lộ lúc nãy, bay a bay a bay a. Trong đầu đều là những vật thể màu hồng, cả phong cảnh cũng đều là màu hồng.
Sau đó, nàng xấu hổ đỏ mặt.
…
Ba ngày sau.
Nguyên Tiêu đưa người tới, Tiêu Sơ Âm thấy đứa nhỏ có chút chậm chạp, tương đối hài lòng: “Lãnh Tuyền chỉ thấy Tiêu Diệu một lần, hình dạng này chắc có thể lừa được hắn nửa khắc.”
Sau đó như đang nhớ tới điều gì, nhìn Nguyên Tiêu vẻ mặt gió xuân phơi phới, nghi ngờ hỏi: “Trưởng Tôn công tử ở quý phủ tốt chứ?”
Khóe miệng Nguyên Tiêu nhếch lên, liếc xéo nàng: “Trưởng Tôn công tử hiện tại là khách quý của quý phủ, hoàng tỷ dường như hỏi thừa rồi.”
Tiêu Sơ Âm lộp bộp trong lòng, xong rồi, Tiểu Hồng đồng học tám phần là bị ăn rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.