Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư
Chương 140: ĐẠI PHU KÌ QUÁI, VƯƠNG GIA ĐI RỒI
Lạc Thanh
22/09/2016
Lâm Nguyên Kỳ đang ở trong phòng nói chuyện với một người áo xám. Sau khi Lục hoàng tử mời bọn họ về phủ, ngoại trừ gặp nhau vào bữa ăn hôm đó thì không hề có hành động nào khác. Đây không giống tác phong làm việc ngoan độc từ trước đến nay của Lục hoàng tử.
Người áo xám đang đứng sau hắn nói gì đó, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, người áo xám vốn phải nhanh rời đi, trông thấy khuôn mặt của người tới, thân hình giật giật, tiếp tục báo cáo tình hình gần đây đã thám thính được.
“A, đại phu, huynh có chuyện chính sự sao, nếu huynh đang có chuyện, ta sẽ không quấy rầy nữa, lát nữa sẽ trở lại tìm huynh.” Tiêu Sơ Âm thấy trong phòng hắn khó có khi xuất hiện một người ngoài Dược Đồng, định đóng cửa ra ngoài.
“Có chuyện gì cứ nói.” Đại phu nghe thấy, để người áo xám lui ra, xoay người nhìn nàng rụt chân lại, như đang sợ làm bẩn chỗ của hắn, mỉm cười, nàng có việc nhờ hắn sẽ rất biết an phận.
“Huynh xong việc rồi à?” Người áo xám đi khỏi, Tiêu Sơ Âm liền chui vào, từ phía sau kéo vào một nữ tử yếu ớt với vẻ mặt bất an khó xử, đúng là nữ tử câm kia.
Lâm Nguyên Kỳ bình tĩnh nhìn nữ tử kia, sau đó nghi hoặc liếc nhìn Tiêu Sơ Âm.
Nàng cười nịnh nọt, nói: “Đại phu, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, xin hãy thương xót.”
Lâm Nguyên Kỳ thản nhiên nhìn nàng, vì một người xa lạ mà nàng đến tìm hắn, nếu như không có nguyên nhân, trừ phi Tiêu Sơ Âm đang mộng du hoặc vẫn chưa tỉnh ngủ.
“Há miệng.” Hắn khẽ nói với nữ tử câm, nữ tử đó trông thấy năm ngón tay hắn cử động, đã hiểu ý hắn, ngoan ngoãn mở miệng.
Sau đó, Lâm Nguyên Kỳ bất ngờ đưa tay ra sau gáy của cô nương nhà người ta, người bị hắn đánh hôn mê bất tỉnh.
Hắn lấy một chiếc khăn trắng cẩn thận lau chùi bàn tay và năm ngón tay, nhìn Tiêu Sơ Âm đang nghẹn họng nhìn trân trối, thản nhiên nói: “Cô cho rằng cô có thể lừa được ta sao? Tiêu sơ Âm, sau khi hòa giải với Vũ Văn Tư Dạ, chỉ số thông minh của cô dường như giảm xuống không ít.”
Tiêu Sơ Âm lườm hắn, cau mũi, “Đại phu, đừng đánh đồng ta với loại người IQ cao, một câu thôi, cứu hay không cứu?”
“Cứu cũng được, không cứu cũng được, cô phải nói lý do, ta không chắc bây giờ ta cứu cô ta, sau khi cô ta khỏi hẳn không cho ta một đao.” Đại phu ném khăn ướt vào bồn.
Tiêu Sơ Âm hai mắt nhíu lại, trong lòng giật giật, “Nếu cô ấy khỏi, ai đó có thể cho lão Lục một đao, huynh có cứu hay không?”
Nàng cho rằng hắn sẽ vui vẻ, không ngờ Lâm Nguyên Kỳ nghe xong sắc mặt lại thay đổi, nói: “Tiêu Sơ Âm, thu hồi cái suy nghĩ không biết trời cao đất rộng của cô đi, có một số việc không phải cô có thể quản, cô cũng đừng quản, không phải lần nào cũng có vận khí tốt như vậy đâu.”
Không phải mỗi lần cả nhà bị chém đầu đều có thể sống sót.
Tiêu Sơ Âm trợn mắt nhìn hắn, đưa tay sờ mũi, thật lâu sau, nàng mới nói: “Bây giờ không giúp được huynh việc gì ta lại cảm thấy buồn bực trong lòng.”
Nàng cảm thấy sắp có chuyện nghiêm trọng xảy ra, huyết sắc ngọc bội nàng đã có một khối, thêm một khối ở chỗ Tam công chúa, một khi lấy được, nàng có thể tìm được cách trở về. Trước đó, dọc đường nàng muốn tranh cãi đùa giỡn với những người này, lại vào thời điểm nguy cấp ra tay tương trợ chút chuyện nàng có thể làm.
Nếu không, chờ sau này có muốn làm cũng đã muộn.
“Cô cứ đàng hoàng ngu ngốc, đừng nhảy nhót lung tung gây rắc rối chính là trợ giúp lớn nhất với ta rồi.”
Tiêu Sơ Âm ngẩn người, lời này nghe qua, sao…quái đản thế này!
Nàng đứng lên, hai tay xoa xoa thắt lưng, lau mồ hôi trong lòng bàn tay, bỏ lại một câu chạy lấy người: “Ta mặc kệ, nếu huynh cứu, có người đâm lão Lục một đao, nếu không cứu, hì hì, ta phải đi đâm lão Lục một đao!”
Nàng vỗ vỗ tay, nghênh ngang rời đi, sau khi ra cửa mới phát hiện sau lưng đổ đầy mồ hôi, gần đây cứ cảm thấy đại phu là lạ…
Lâm Nguyên Kỳ nhìn nàng vỗ tay tự nhiên rời đi, bộ dạng chẳng ngại cả thiên hạ, bất đắc dĩ lắc đầu.
Tiêu Sơ Âm, nếu có thể, ta nguyện để cô rời xa phân tranh trần tục, vĩnh viễn giữ nguyên tâm hồn đơn thuần này, không cần giống ta, ngã vào trần thế bụi bặm bị vẩn đục.
…
Sau khi Tiêu Sơ Âm ra khỏi chỗ của Lâm Nguyên Kỳ liền đi hậu viện tìm Thiết Trần, đẩy cửa đi vào, trông thấy trong phòng chỉ có Thiết Trần, nhíu mày hỏi: “Hắn đâu?”
Thiết Trần ngồi trên ghế, hai mắt nhìn nàng, biểu cảm có chút quái dị, ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Sơ Âm vừa quét tới, nàng ta đột nhiên giống như toàn thân trở nên nhẹ nhõm, cả người mềm nhũn, thiếu chút nữa trượt từ trên ghế xuống.
“Hắn điểm huyệt nói của ta, đi rồi, muội muội ta thế nào?” Thiết Trần quan tâm là tình hình của nữ tử câm điếc kia, Tiêu Sơ Âm đáp ứng nàng có thể chữa khỏi bệnh câm của nàng ta.
Điều kiện trao đổi là, Thiết Trần sẽ hạ thủ đối với Lục hoàng tử.
Một thiếu niên quét rác trong hậu viện, muốn xuống tay với hoàng tử cao cao tại thượng, căn bản là chuyện đầm rồng hang hổ, nhưng trực giác của Tiêu Sơ Âm thường đem chuyện không thể trở thành chuyện có thể, nói hai ba câu liền đoán được Lục hoàng tử đối xử với Thiết Trần rất đặc biệt.
Chỉ là, làm như vậy dường như có hơi tàn nhẫn.
Lợi dụng điểm yếu duy nhất của lão Lục, lợi dụng hạnh phúc cả đời của người nữ cải nam trang quật cường này.
Nhưng, Mao đồng học đã nói, cảm thông với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình.
“Cô định ra tay thế nào?” Nàng kéo ghế ngồi xuống, nhìn nàng ta, thản nhiên hỏi, trong lòng lại hiện ra bóng dáng một người, Vũ Văn Tư Dạ đi đâu rồi.
“Có lúc Lục hoàng tử buổi tối thức khuya xử lý công việc, sẽ để ta mài mực cho hắn.” Thiết Trần cúi đầu nhàn nhạt nói, dường như cũng chỉ có lúc đó Lục hoàng tử mới không tàn nhẫn như vậy.
Tiêu Sơ Âm cười cười, tin tức này cùng tin buổi chiều nàng thu thập được không có gì khác biệt, từ miệng Thiết Trần nói ra, ý nghĩa lại khác.
“Cô định ám sát hắn?”
Thiết Trần đột nhiên ngẩng lên, lạnh lùng nói: “Đây là chuyện của ta, cô nương chỉ cần chữa khỏi cho muội muội ta, ta đáp ứng chuyện của cô, cho cô kết quả cô mong muốn là được!”
Trong phút chốc, Tiêu Sơ Âm cảm thấy cơ thể nàng ta tản ra một loại uy nghiêm vô hình, là kiểu giáo dục của một gia đình có gia giáo, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều có vẻ cao quý hơn người. Nhưng, nàng ta rõ ràng chỉ là một tù binh sống tạm qua ngày mà.
“Được, ta không hỏi nữa.” Tiêu Sơ Âm liền vuốt tay: “Ta cũng cam đoan với cô, sẽ cho cô kết quả cô mong muốn.”
Nàng gãi gãi ót, có chút ngượng ngùng hỏi: “Thiết cô nương, bằng hữu của ta trước khi đi có nói gì không?”
Vốn nàng kéo cô nương câm đi tìm Lâm Nguyên Kỳ, mà Vũ Văn Tư Dạ lại trông coi Thiết Trần, để tránh nàng làm loạn, kết quả thì tốt rồi, hắn chế trụ cô nương nhà người ta, còn mình thì đi đâu vui vẻ rồi không biết.
“Có người áo đen tới tìm hắn, tới rất nhanh, không thấy rõ mặt, sau khi nói hai câu thì bằng hữu của cô liền đi khỏi.”
Người áo xám đang đứng sau hắn nói gì đó, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, người áo xám vốn phải nhanh rời đi, trông thấy khuôn mặt của người tới, thân hình giật giật, tiếp tục báo cáo tình hình gần đây đã thám thính được.
“A, đại phu, huynh có chuyện chính sự sao, nếu huynh đang có chuyện, ta sẽ không quấy rầy nữa, lát nữa sẽ trở lại tìm huynh.” Tiêu Sơ Âm thấy trong phòng hắn khó có khi xuất hiện một người ngoài Dược Đồng, định đóng cửa ra ngoài.
“Có chuyện gì cứ nói.” Đại phu nghe thấy, để người áo xám lui ra, xoay người nhìn nàng rụt chân lại, như đang sợ làm bẩn chỗ của hắn, mỉm cười, nàng có việc nhờ hắn sẽ rất biết an phận.
“Huynh xong việc rồi à?” Người áo xám đi khỏi, Tiêu Sơ Âm liền chui vào, từ phía sau kéo vào một nữ tử yếu ớt với vẻ mặt bất an khó xử, đúng là nữ tử câm kia.
Lâm Nguyên Kỳ bình tĩnh nhìn nữ tử kia, sau đó nghi hoặc liếc nhìn Tiêu Sơ Âm.
Nàng cười nịnh nọt, nói: “Đại phu, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, xin hãy thương xót.”
Lâm Nguyên Kỳ thản nhiên nhìn nàng, vì một người xa lạ mà nàng đến tìm hắn, nếu như không có nguyên nhân, trừ phi Tiêu Sơ Âm đang mộng du hoặc vẫn chưa tỉnh ngủ.
“Há miệng.” Hắn khẽ nói với nữ tử câm, nữ tử đó trông thấy năm ngón tay hắn cử động, đã hiểu ý hắn, ngoan ngoãn mở miệng.
Sau đó, Lâm Nguyên Kỳ bất ngờ đưa tay ra sau gáy của cô nương nhà người ta, người bị hắn đánh hôn mê bất tỉnh.
Hắn lấy một chiếc khăn trắng cẩn thận lau chùi bàn tay và năm ngón tay, nhìn Tiêu Sơ Âm đang nghẹn họng nhìn trân trối, thản nhiên nói: “Cô cho rằng cô có thể lừa được ta sao? Tiêu sơ Âm, sau khi hòa giải với Vũ Văn Tư Dạ, chỉ số thông minh của cô dường như giảm xuống không ít.”
Tiêu Sơ Âm lườm hắn, cau mũi, “Đại phu, đừng đánh đồng ta với loại người IQ cao, một câu thôi, cứu hay không cứu?”
“Cứu cũng được, không cứu cũng được, cô phải nói lý do, ta không chắc bây giờ ta cứu cô ta, sau khi cô ta khỏi hẳn không cho ta một đao.” Đại phu ném khăn ướt vào bồn.
Tiêu Sơ Âm hai mắt nhíu lại, trong lòng giật giật, “Nếu cô ấy khỏi, ai đó có thể cho lão Lục một đao, huynh có cứu hay không?”
Nàng cho rằng hắn sẽ vui vẻ, không ngờ Lâm Nguyên Kỳ nghe xong sắc mặt lại thay đổi, nói: “Tiêu Sơ Âm, thu hồi cái suy nghĩ không biết trời cao đất rộng của cô đi, có một số việc không phải cô có thể quản, cô cũng đừng quản, không phải lần nào cũng có vận khí tốt như vậy đâu.”
Không phải mỗi lần cả nhà bị chém đầu đều có thể sống sót.
Tiêu Sơ Âm trợn mắt nhìn hắn, đưa tay sờ mũi, thật lâu sau, nàng mới nói: “Bây giờ không giúp được huynh việc gì ta lại cảm thấy buồn bực trong lòng.”
Nàng cảm thấy sắp có chuyện nghiêm trọng xảy ra, huyết sắc ngọc bội nàng đã có một khối, thêm một khối ở chỗ Tam công chúa, một khi lấy được, nàng có thể tìm được cách trở về. Trước đó, dọc đường nàng muốn tranh cãi đùa giỡn với những người này, lại vào thời điểm nguy cấp ra tay tương trợ chút chuyện nàng có thể làm.
Nếu không, chờ sau này có muốn làm cũng đã muộn.
“Cô cứ đàng hoàng ngu ngốc, đừng nhảy nhót lung tung gây rắc rối chính là trợ giúp lớn nhất với ta rồi.”
Tiêu Sơ Âm ngẩn người, lời này nghe qua, sao…quái đản thế này!
Nàng đứng lên, hai tay xoa xoa thắt lưng, lau mồ hôi trong lòng bàn tay, bỏ lại một câu chạy lấy người: “Ta mặc kệ, nếu huynh cứu, có người đâm lão Lục một đao, nếu không cứu, hì hì, ta phải đi đâm lão Lục một đao!”
Nàng vỗ vỗ tay, nghênh ngang rời đi, sau khi ra cửa mới phát hiện sau lưng đổ đầy mồ hôi, gần đây cứ cảm thấy đại phu là lạ…
Lâm Nguyên Kỳ nhìn nàng vỗ tay tự nhiên rời đi, bộ dạng chẳng ngại cả thiên hạ, bất đắc dĩ lắc đầu.
Tiêu Sơ Âm, nếu có thể, ta nguyện để cô rời xa phân tranh trần tục, vĩnh viễn giữ nguyên tâm hồn đơn thuần này, không cần giống ta, ngã vào trần thế bụi bặm bị vẩn đục.
…
Sau khi Tiêu Sơ Âm ra khỏi chỗ của Lâm Nguyên Kỳ liền đi hậu viện tìm Thiết Trần, đẩy cửa đi vào, trông thấy trong phòng chỉ có Thiết Trần, nhíu mày hỏi: “Hắn đâu?”
Thiết Trần ngồi trên ghế, hai mắt nhìn nàng, biểu cảm có chút quái dị, ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Sơ Âm vừa quét tới, nàng ta đột nhiên giống như toàn thân trở nên nhẹ nhõm, cả người mềm nhũn, thiếu chút nữa trượt từ trên ghế xuống.
“Hắn điểm huyệt nói của ta, đi rồi, muội muội ta thế nào?” Thiết Trần quan tâm là tình hình của nữ tử câm điếc kia, Tiêu Sơ Âm đáp ứng nàng có thể chữa khỏi bệnh câm của nàng ta.
Điều kiện trao đổi là, Thiết Trần sẽ hạ thủ đối với Lục hoàng tử.
Một thiếu niên quét rác trong hậu viện, muốn xuống tay với hoàng tử cao cao tại thượng, căn bản là chuyện đầm rồng hang hổ, nhưng trực giác của Tiêu Sơ Âm thường đem chuyện không thể trở thành chuyện có thể, nói hai ba câu liền đoán được Lục hoàng tử đối xử với Thiết Trần rất đặc biệt.
Chỉ là, làm như vậy dường như có hơi tàn nhẫn.
Lợi dụng điểm yếu duy nhất của lão Lục, lợi dụng hạnh phúc cả đời của người nữ cải nam trang quật cường này.
Nhưng, Mao đồng học đã nói, cảm thông với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình.
“Cô định ra tay thế nào?” Nàng kéo ghế ngồi xuống, nhìn nàng ta, thản nhiên hỏi, trong lòng lại hiện ra bóng dáng một người, Vũ Văn Tư Dạ đi đâu rồi.
“Có lúc Lục hoàng tử buổi tối thức khuya xử lý công việc, sẽ để ta mài mực cho hắn.” Thiết Trần cúi đầu nhàn nhạt nói, dường như cũng chỉ có lúc đó Lục hoàng tử mới không tàn nhẫn như vậy.
Tiêu Sơ Âm cười cười, tin tức này cùng tin buổi chiều nàng thu thập được không có gì khác biệt, từ miệng Thiết Trần nói ra, ý nghĩa lại khác.
“Cô định ám sát hắn?”
Thiết Trần đột nhiên ngẩng lên, lạnh lùng nói: “Đây là chuyện của ta, cô nương chỉ cần chữa khỏi cho muội muội ta, ta đáp ứng chuyện của cô, cho cô kết quả cô mong muốn là được!”
Trong phút chốc, Tiêu Sơ Âm cảm thấy cơ thể nàng ta tản ra một loại uy nghiêm vô hình, là kiểu giáo dục của một gia đình có gia giáo, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều có vẻ cao quý hơn người. Nhưng, nàng ta rõ ràng chỉ là một tù binh sống tạm qua ngày mà.
“Được, ta không hỏi nữa.” Tiêu Sơ Âm liền vuốt tay: “Ta cũng cam đoan với cô, sẽ cho cô kết quả cô mong muốn.”
Nàng gãi gãi ót, có chút ngượng ngùng hỏi: “Thiết cô nương, bằng hữu của ta trước khi đi có nói gì không?”
Vốn nàng kéo cô nương câm đi tìm Lâm Nguyên Kỳ, mà Vũ Văn Tư Dạ lại trông coi Thiết Trần, để tránh nàng làm loạn, kết quả thì tốt rồi, hắn chế trụ cô nương nhà người ta, còn mình thì đi đâu vui vẻ rồi không biết.
“Có người áo đen tới tìm hắn, tới rất nhanh, không thấy rõ mặt, sau khi nói hai câu thì bằng hữu của cô liền đi khỏi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.