Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư
Chương 170: HỨNG THÚ CỦA TIÊU CÔ NƯƠNG LÀ ĐÀO CHUYỆN NHÀ NGƯỜI TA
Lạc Thanh
22/09/2016
Yến tiệc của Vũ vương, Tiêu đại vương mang theo niềm vui mới hớn hở đi dự.
Trống nhạc sôi nổi, khí thế bừng bừng, chúng hoàng tử công chúa rất được hoan nghênh, Tiêu Sơ Âm vén rèm lén liếc nhìn thị vệ đứng hai bên đường, đao kiếm trong tay chỉ thiên, áo giáp sáng loáng.
Nhìn tiểu thị vệ nhà người ta kìa, hoa phục quả nhiên là có phong cách, khuôn mặt tươi tắn, mọi góc cạnh đều hoàn mỹ, giá gốc là 9998, bây giờ chỉ cần 998, ngài có thể đưa bạch kim cho đám hoàng tử công chúa để đưa về nhà! Tâm động không bằng hành động, còn chờ gì nữa!
“Nàng nhắm trúng người nào rồi hả?” Vũ Văn Tư Dạ cơ thể còn chưa hồi phục hẳn, bên hông lót gối mềm, nơi cổ áo có thứ gì đó quấn quanh, theo Tiêu đại vương nói, thứ này có thể bảo vệ phần xương gãy của hắn. Nhưng theo đại phu có thâm niên bày tỏ thì sau khi mang theo vật này, ngoại trừ bưng bít nổi sảy thì không có tác dụng gì khác.
Nhưng Bình Uyên vương gia cảm thấy rất hài hòng, cho dù có nổi sảy đầy người cũng không sao, ai bảo thứ này do Tiêu cô nương nhà hắn tự mình làm chứ.
“Lão đại của bọn họ quá mức cứng rắn, tính khí nóng nảy như vậy chính là điểm yếu.” Ngón tay nhỏ nhắn di chuyển đến bóng người trong phủ: “Lão Tứ trước mắt vẫn chưa biết giá thị trường, nhìn bộ dạng thì cũng rất có tâm kế. Lão Thất và lão Bát thì không có tiền đồ, gió chiều nào theo chiều đó. Còn lão Thập”, Nàng làm một động tác, môi son khẽ mở: “Phịch!”
“Ừm, cứ theo ý của nàng.” Vũ Văn Tư Dạ khẽ cười.
Cỗ kiệu ngừng lại, Vũ Văn Tư Dạ xuống kiệu trước, ngoài cửa phủ còn có không ít quan viên lớn nhỏ trong triều, vốn không hề chú ý bên này, không biết ai lại “A” lên một tiếng, hỏi: “Vị công tử phong thái tao nhã kia là ai vậy? Trước giờ vẫn chưa thấy qua, hôm nay có Thập thế tử làm khách, cứ cho rằng không ai có thể vượt qua được, không ngờ còn có người cùng khí chất với ngài ấy như vậy, hình như…còn hơn một chút.”
Ánh mắt mọi người đều dồn sang bên này, chỉ thấy một người mặc áo bào màu nhạt, tóc bay nhẹ trong gió, vạt áo rộng mềm mại buông xuống rồi lại tung bay, nhưng cơ thể hắn tựa hồ có chút bất tiện, trên cổ buộc một thứ màu trắng, tuy nhìn không hợp với khí chất cả người, nhưng cũng không cảm thấy khó chịu.
Hắn đầu tiên là mỉm cười với mọi người, tiếp đó xoay người đưa tay vào mành kiệu, đỡ một bàn tay nhỏ bé không xương…
Mỹ nhân xuống kiệu, quân tử tương phùng. Một lần nhìn làm ngả nghiêng thành quách, hai lần nhìn làm đất nước suy vong, ba lần nhìn làm điên đảo thiên hạ.
Mọi người ngừng thở, đợi mỹ nhân ra kiệu, cả gã sai vặt thu thiệp trước cửa cũng quên cử động, ngơ ngác nhìn bên này, vô thức há miệng chờ mong.
“Cỗ kiệu này làm tiểu vương mỏi lưng mỏi eo quá, cho ngươi chen lấn với ta thật sự là quá ủy khuất ta, đều do ta suy xét không chu toàn, không biết ngươi đại giá Tuyên Vũ, lễ nghi không tận lực, vương gia thứ lỗi.” Sau khi mỹ nhân chui ra liền bắt đầu duỗi tay đá chân, đung đưa eo ếch xoay cổ, ánh mắt vô tình hay cố ý liếc đến một người: “A, Lễ bộ thị lang Trương đại nhân, thật khéo thật khéo, hôm nay ngài cũng đến à, dạo này mấy con mèo trong hậu viện vẫn chung sống hòa bình, không đánh nhau chứ? À, đánh hả, nhìn vết cào trên mặt ngài này, ôi chao, hôm khác ta tặng ngài một cây roi da, súc sinh không nghe lời cứ đánh, ngài gật đầu nhanh vậy, ta biết ngài cũng thấy có lý mà.”
Lễ bộ thị lang Trương đại nhân trong nháy mắt cảm thấy sau lưng túa mồ hôi lạnh: “Đa tạ Linh vương điện hạ quan tâm, tại hạ có thể ứng phó được, có thể ứng phó được.”
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, người là mỹ nhân, hoa phục tinh xảo, cử chỉ hào phóng đoan chính, chỉ là…
“Lý đại nhân, ngài cũng ở đây sao, tiểu vương còn tưởng rằng hôm nay không gặp được ngài. Hai ngày trước con bạch hồ ly cuối phố thật đúng là đẹp, khó trách Lý đại nhân nhìn như si như say, tiểu vương gọi ngài mấy tiếng ngài cũng không nghe. Lý đại nhân say mê hồ ly, hôm nay không thấy bạch hồ ly kia đêm về sợ là ngủ không ngon rồi. Nhưng mà, bạch hồ ly này màu lông không đẹp, nhìn có vẻ là giống trân quý, Lý đại nhân nhớ mong cũng đúng.”
Có người lén cúi đầu che miệng cười trộm, ai không biết cô nương đứng đầu bảng Câu Lan Viện cuối phố thích màu trắng, y phục đồ dùng đều là màu trắng, rõ ràng là treo biển hành nghề, nhất quyết xem mình là tiên.
Lý đại nhân lau mồ hôi trên trán, không ngừng khom người hành lễ: “Tại hạ thất lễ, thất lễ.”
Tiêu Sơ Âm gật đầu dìu hắn, cười tủm tỉm: “Đâu có, đâu có.”
Nàng từ cỗ kiệu đi tới, đám người tự động tách ra một con đường, Tiêu đại vương vừa đi vừa bắt chuyện với các quan lại tân khách.
“Tào đại nhân, sao ngài lại đi phía sau, quán rượu buôn bán thế nào? Gì? Ngài không biết? Này, chính là mẹ của biểu đệ cậu em vợ cháu ngoại ngài và cháu họ cô em chồng của mợ hai ngài hùn vốn đúng không? Lớn tuổi không nhớ rõ hả, không sao…Tiểu vương giúp ngài nhớ kỹ, các vị rảnh rỗi nhớ hạ cố đến chơi nha!”
“Trần đại nhân, sao ngài lại đổ mồ hôi, thời tiết tháng tư đâu có nóng lắm, à, ngài biết người sau lưng ta không, không cần phải trốn, trốn cái gì, ta sẽ không nói gần đây ngài hay xuất ngoại thường xuyên đâu…”
“Ơ kìa, đây không phải là Trương thừa tướng sao, phu nhân ngài dạo này khỏe không? À, khỏe, lệnh lang khỏe chứ? Cũng khỏe, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, hỏi thêm một câu, cháu trai dạo này thế nào? Sao lại không nói gì…Tiểu vương đây là quan tâm ngài mà…”
Vũ Văn Tư Dạ cười không nói, nhìn nàng thoải mái đối phó, moi móc từng chuyện riêng tư của người ta. Hôm qua cả một ngày không thấy nàng, hóa ra là đi thu thập tin tức.
Sau khi đào hết gốc gác nhà người ta, nàng mỉm cười đi vào phủ, bỏ lại một đám đại thần luống cuống lau mồ hôi cặn dặn nô tài quay về xử trí chuyện trong nhà, nên chôn thì chôn sâu một chút, chôn không được thì đào ra, đưa cho Tiêu Linh vương!
“Thiệp mời của tiểu vương.” Đưa thiệp mời, nhìn tên nô tài y phục đen đờ người nhìn mình, nàng vỗ trán: “Xem cái tính hay quên của ta này, quên giới thiệu với mọi người, vị này là Bình Uyên vương gia của Hoa Thụy quốc, là Lam nhan tri kỷ của tiểu vương ta, không có thiệp mời, mong quý phủ bỏ qua.”
“Bỏ qua, bỏ qua, bỏ qua…” Tên nô tài còn chưa kịp nói, các đại thần đợi ngoài cửa đã vội vàng vẫy tay bảo hai người đi vào, hai người này đứng trước mặt mình như có một cỗ áp lực vô hình.
“Nàng bị mù màu à?” Vũ Văn Tư Dạ vén áo choàng đi trước, quay đầu khẽ cười hỏi nàng.
“Huynh mới mù màu!” Nàng khinh thường phản bác, lại nghĩ: “Sao lại hỏi vậy?”
“À, không có gì, ta nghĩ nàng không phân biệt được màu đỏ và màu xanh.”
Tiêu Linh vương điện hạ sau khi tán gẫu với quần thần, bị Bình Uyên vương hoa lệ chặt chém đến ngớ người…
Hồng nhan và lam nhan, mẹ nó, vậy mà cũng để bụng!
Trống nhạc sôi nổi, khí thế bừng bừng, chúng hoàng tử công chúa rất được hoan nghênh, Tiêu Sơ Âm vén rèm lén liếc nhìn thị vệ đứng hai bên đường, đao kiếm trong tay chỉ thiên, áo giáp sáng loáng.
Nhìn tiểu thị vệ nhà người ta kìa, hoa phục quả nhiên là có phong cách, khuôn mặt tươi tắn, mọi góc cạnh đều hoàn mỹ, giá gốc là 9998, bây giờ chỉ cần 998, ngài có thể đưa bạch kim cho đám hoàng tử công chúa để đưa về nhà! Tâm động không bằng hành động, còn chờ gì nữa!
“Nàng nhắm trúng người nào rồi hả?” Vũ Văn Tư Dạ cơ thể còn chưa hồi phục hẳn, bên hông lót gối mềm, nơi cổ áo có thứ gì đó quấn quanh, theo Tiêu đại vương nói, thứ này có thể bảo vệ phần xương gãy của hắn. Nhưng theo đại phu có thâm niên bày tỏ thì sau khi mang theo vật này, ngoại trừ bưng bít nổi sảy thì không có tác dụng gì khác.
Nhưng Bình Uyên vương gia cảm thấy rất hài hòng, cho dù có nổi sảy đầy người cũng không sao, ai bảo thứ này do Tiêu cô nương nhà hắn tự mình làm chứ.
“Lão đại của bọn họ quá mức cứng rắn, tính khí nóng nảy như vậy chính là điểm yếu.” Ngón tay nhỏ nhắn di chuyển đến bóng người trong phủ: “Lão Tứ trước mắt vẫn chưa biết giá thị trường, nhìn bộ dạng thì cũng rất có tâm kế. Lão Thất và lão Bát thì không có tiền đồ, gió chiều nào theo chiều đó. Còn lão Thập”, Nàng làm một động tác, môi son khẽ mở: “Phịch!”
“Ừm, cứ theo ý của nàng.” Vũ Văn Tư Dạ khẽ cười.
Cỗ kiệu ngừng lại, Vũ Văn Tư Dạ xuống kiệu trước, ngoài cửa phủ còn có không ít quan viên lớn nhỏ trong triều, vốn không hề chú ý bên này, không biết ai lại “A” lên một tiếng, hỏi: “Vị công tử phong thái tao nhã kia là ai vậy? Trước giờ vẫn chưa thấy qua, hôm nay có Thập thế tử làm khách, cứ cho rằng không ai có thể vượt qua được, không ngờ còn có người cùng khí chất với ngài ấy như vậy, hình như…còn hơn một chút.”
Ánh mắt mọi người đều dồn sang bên này, chỉ thấy một người mặc áo bào màu nhạt, tóc bay nhẹ trong gió, vạt áo rộng mềm mại buông xuống rồi lại tung bay, nhưng cơ thể hắn tựa hồ có chút bất tiện, trên cổ buộc một thứ màu trắng, tuy nhìn không hợp với khí chất cả người, nhưng cũng không cảm thấy khó chịu.
Hắn đầu tiên là mỉm cười với mọi người, tiếp đó xoay người đưa tay vào mành kiệu, đỡ một bàn tay nhỏ bé không xương…
Mỹ nhân xuống kiệu, quân tử tương phùng. Một lần nhìn làm ngả nghiêng thành quách, hai lần nhìn làm đất nước suy vong, ba lần nhìn làm điên đảo thiên hạ.
Mọi người ngừng thở, đợi mỹ nhân ra kiệu, cả gã sai vặt thu thiệp trước cửa cũng quên cử động, ngơ ngác nhìn bên này, vô thức há miệng chờ mong.
“Cỗ kiệu này làm tiểu vương mỏi lưng mỏi eo quá, cho ngươi chen lấn với ta thật sự là quá ủy khuất ta, đều do ta suy xét không chu toàn, không biết ngươi đại giá Tuyên Vũ, lễ nghi không tận lực, vương gia thứ lỗi.” Sau khi mỹ nhân chui ra liền bắt đầu duỗi tay đá chân, đung đưa eo ếch xoay cổ, ánh mắt vô tình hay cố ý liếc đến một người: “A, Lễ bộ thị lang Trương đại nhân, thật khéo thật khéo, hôm nay ngài cũng đến à, dạo này mấy con mèo trong hậu viện vẫn chung sống hòa bình, không đánh nhau chứ? À, đánh hả, nhìn vết cào trên mặt ngài này, ôi chao, hôm khác ta tặng ngài một cây roi da, súc sinh không nghe lời cứ đánh, ngài gật đầu nhanh vậy, ta biết ngài cũng thấy có lý mà.”
Lễ bộ thị lang Trương đại nhân trong nháy mắt cảm thấy sau lưng túa mồ hôi lạnh: “Đa tạ Linh vương điện hạ quan tâm, tại hạ có thể ứng phó được, có thể ứng phó được.”
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, người là mỹ nhân, hoa phục tinh xảo, cử chỉ hào phóng đoan chính, chỉ là…
“Lý đại nhân, ngài cũng ở đây sao, tiểu vương còn tưởng rằng hôm nay không gặp được ngài. Hai ngày trước con bạch hồ ly cuối phố thật đúng là đẹp, khó trách Lý đại nhân nhìn như si như say, tiểu vương gọi ngài mấy tiếng ngài cũng không nghe. Lý đại nhân say mê hồ ly, hôm nay không thấy bạch hồ ly kia đêm về sợ là ngủ không ngon rồi. Nhưng mà, bạch hồ ly này màu lông không đẹp, nhìn có vẻ là giống trân quý, Lý đại nhân nhớ mong cũng đúng.”
Có người lén cúi đầu che miệng cười trộm, ai không biết cô nương đứng đầu bảng Câu Lan Viện cuối phố thích màu trắng, y phục đồ dùng đều là màu trắng, rõ ràng là treo biển hành nghề, nhất quyết xem mình là tiên.
Lý đại nhân lau mồ hôi trên trán, không ngừng khom người hành lễ: “Tại hạ thất lễ, thất lễ.”
Tiêu Sơ Âm gật đầu dìu hắn, cười tủm tỉm: “Đâu có, đâu có.”
Nàng từ cỗ kiệu đi tới, đám người tự động tách ra một con đường, Tiêu đại vương vừa đi vừa bắt chuyện với các quan lại tân khách.
“Tào đại nhân, sao ngài lại đi phía sau, quán rượu buôn bán thế nào? Gì? Ngài không biết? Này, chính là mẹ của biểu đệ cậu em vợ cháu ngoại ngài và cháu họ cô em chồng của mợ hai ngài hùn vốn đúng không? Lớn tuổi không nhớ rõ hả, không sao…Tiểu vương giúp ngài nhớ kỹ, các vị rảnh rỗi nhớ hạ cố đến chơi nha!”
“Trần đại nhân, sao ngài lại đổ mồ hôi, thời tiết tháng tư đâu có nóng lắm, à, ngài biết người sau lưng ta không, không cần phải trốn, trốn cái gì, ta sẽ không nói gần đây ngài hay xuất ngoại thường xuyên đâu…”
“Ơ kìa, đây không phải là Trương thừa tướng sao, phu nhân ngài dạo này khỏe không? À, khỏe, lệnh lang khỏe chứ? Cũng khỏe, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, hỏi thêm một câu, cháu trai dạo này thế nào? Sao lại không nói gì…Tiểu vương đây là quan tâm ngài mà…”
Vũ Văn Tư Dạ cười không nói, nhìn nàng thoải mái đối phó, moi móc từng chuyện riêng tư của người ta. Hôm qua cả một ngày không thấy nàng, hóa ra là đi thu thập tin tức.
Sau khi đào hết gốc gác nhà người ta, nàng mỉm cười đi vào phủ, bỏ lại một đám đại thần luống cuống lau mồ hôi cặn dặn nô tài quay về xử trí chuyện trong nhà, nên chôn thì chôn sâu một chút, chôn không được thì đào ra, đưa cho Tiêu Linh vương!
“Thiệp mời của tiểu vương.” Đưa thiệp mời, nhìn tên nô tài y phục đen đờ người nhìn mình, nàng vỗ trán: “Xem cái tính hay quên của ta này, quên giới thiệu với mọi người, vị này là Bình Uyên vương gia của Hoa Thụy quốc, là Lam nhan tri kỷ của tiểu vương ta, không có thiệp mời, mong quý phủ bỏ qua.”
“Bỏ qua, bỏ qua, bỏ qua…” Tên nô tài còn chưa kịp nói, các đại thần đợi ngoài cửa đã vội vàng vẫy tay bảo hai người đi vào, hai người này đứng trước mặt mình như có một cỗ áp lực vô hình.
“Nàng bị mù màu à?” Vũ Văn Tư Dạ vén áo choàng đi trước, quay đầu khẽ cười hỏi nàng.
“Huynh mới mù màu!” Nàng khinh thường phản bác, lại nghĩ: “Sao lại hỏi vậy?”
“À, không có gì, ta nghĩ nàng không phân biệt được màu đỏ và màu xanh.”
Tiêu Linh vương điện hạ sau khi tán gẫu với quần thần, bị Bình Uyên vương hoa lệ chặt chém đến ngớ người…
Hồng nhan và lam nhan, mẹ nó, vậy mà cũng để bụng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.