Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư
Chương 69: Là nhân tình của ta
Lạc Thanh
04/06/2014
Nếu không phải Văn Ngọc Triệt không nghe lời, nàng cũng không cần phải đánh đập thương lượng với hắn cả buổi trời, cuối cùng cũng giấu được hắn vào trong góc, nàng sảng khoái tinh thần vung tóc, phóng khoáng nói: “Thẩm trắc phi, lần trước Vương gia nói chờ sau khi bản vương phi từ phủ Thừa tướng trở về cũng sẽ giao chủ quyền trong vương phủ cho ta, có chuyện này không?”
Thẩm Nhược Vân nhìn chằm chằm phía sau nàng, dè dặt gật đầu, lần trước sau khi Tứ phu nhân dâng bức họa bị cấm rồi bị trục xuất ra khỏi phủ, Vũ Văn Tư Dạ đã có nói như thế, nhưng không biết lúc này Tiêu Sơ Âm nói chuyện đó là có ý đồ gì.
“Bản vương phi cũng không muốn tranh quyền chủ quản vương phủ với ngươi. Bây giờ bản vương phi hỏi ngươi, nếu nữ nhân trong vương phủ vụng trộm với nam nhân thì xử phạt ra sao?” Nàng nhíu mày có vài phần vui mừng.
“Vương phi, lời này không thể nói lung tung được, dựa vào bảy điều của nữ tử Hoa Thụy Quốc thì sẽ bị bỏ đó!” Thẩm Nhược Vân có chút không hiểu mục đích của nàng, tự nhiên lại chụp cái mũ tội danh lên đầu mình.
Tia sáng u ám trong mắt Vũ Văn Tư Dạ cũng lóe lên.
“À!” Hai tay Tiêu Sơ Âm vỗ vỗ: “Là vậy sao, phạm vào một trong bảy điều sẽ bị bỏ, Vương gia, ngài biết không?”
Vũ Văn Tư Dạ lạnh lùng nhìn nàng, cũng không nói gì.
“Tỷ tỷ có ý gì…” Thẩm Nhược Vân bước một bước nhỏ tới gần Tiêu Sơ Âm, vòng qua người nàng, ánh mắt lướt ra phía sau nàng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì công tử xinh đẹp ban nãy vẫn còn trong viện này, hơn nữa lại còn ẩn núp sau lưng nàng.
Ánh mắt Thẩm Nhược Vân quét tới góc áo màu trắng, vừa muốn lên tiếng, Tiêu Sơ Âm đã vui sướng nhảy dựng lên, ngăn cản tầm mắt của nàng, cười đắc ý với Vũ Văn Tư Dạ lớn tiếng nói: “Vương gia, ta vụng trộm với nam nhân, hồng hạnh xuất tường, xin bỏ ta đi!”
Sáng sớm tinh mơ, bọn hạ nhân đang quét sân cắt tỉa cây cảnh ngoài viện nghe được câu nói ấy thì toàn bộ đều hóa đá, quên cả làm việc, có phải vương phi đã bị choáng váng rồi không, hồng hạnh xuất tường? Xin bỏ?
Một đám tiểu thiếp đứng ở cửa trợn mắt há hốc mồm, vừa rồi bọn họ không nghe lầm chứ…Vương phi hồng hạnh xuất tường? Xin bỏ?
Thẩm Nhược Vân lại càng sững sờ hơn, Tiêu Sơ Âm đang làm gì vậy? Thế mà lại chủ động xin vương gia bỏ nàng ta? Không phải đêm qua bị con chuột dọa đến đần độn rồi chứ?
Mọi người có mặt ở đây, ngoại trừ Tiêu Sơ Âm, Vũ Văn Tư Dạ là người bình tĩnh nhất, hắn chờ nàng nói xong một câu biểu lộ hết những vui mừng chờ mong nhìn hắn, khinh thường xoay người, đùa giỡn gì vậy!
“Vương gia, ta thật sự hồng hạnh xuất tường, ngươi bỏ ta đi!” Để tỏ vẻ điều mình nói là thật, nàng thò tay túm lấy nhân tình tạm thời kia.
Một phát túm không trúng, nàng lại thò tay bắt lại nhưng chỉ tóm được góc áo, lại kiên nhẫn thò tay lần nữa, lần này lại bắt được ngay chóc.
Thẩm Nhược Vân chết đứng tại chỗ nhìn công tử xinh đẹp xuất hiện sau lưng nàng, hai tay hai chân bị trói lại, trong miệng còn bị nhét một mảnh vải, nhảy nhảy tới trước mặt mọi người.
Mấy tiểu thiếp cũng đã sớm choáng váng, vương phi…thật sự là trộm người…hơn nữa còn dùng vũ lực?
Tiêu Sơ Âm đắc ý nhìn phản ứng của mọi người, rất có cảm giác thành tựu, nàng đã nói ông trời có mắt, sẽ không để nàng vô ích cứu một người, dùng trong trường hợp như vậy thì vừa đúng lúc!
Văn Ngọc Triệt đáng thương nhìn Tiêu Sơ Âm, một bộ dạng dám chắc ta và cô đều chết chắc rồi. Tiêu Sơ Âm lại vung tay lên, lấy mảnh vải trong miệng hắn ra, hăm hở uy hiếp nói: “Văn công tử, chàng nói cho bọn họ nghe đi, chàng là nhân tình của ta!”
Vũ Văn Tư Dạ nghiêng mặt chậm rãi quay lại, trong mắt hàm chứa vẻ phức tạp lại ý vị sâu xa, đây là Văn công tử nàng đã nói?
Mảnh vải trong miệng được lấy ra, trước tiên Văn Ngọc Triệt làm sáng tỏ sự trong sạch của mình, ấp úng xoay về phía vương gia oan ức nói: “Vương huynh! Xin thứ cho Vương tẩu hồ ngôn loạn ngữ!”
Tiêu Sơ Âm đang đắc ý cười đến một nửa thì cứng đờ, trên đầu mấy người khác cũng đón lấy một đạo sấm sét….
Vương huynh? Vương gia…hắn…
Tiêu Sơ Âm cứng nhắc quay đầu nhìn vẻ mặt ủy khuất, đôi mắt rưng rưng của nam tử nho nhã lịch sự kia, không dám tin, tên này…tên này…là con của hoàng đế? Là biểu đệ của Vũ Văn Tư Dạ?
Mẹ nó! Ai tới giết nàng đi! Không chơi như vậy đâu!
Thẩm Nhược Vân nhìn chằm chằm phía sau nàng, dè dặt gật đầu, lần trước sau khi Tứ phu nhân dâng bức họa bị cấm rồi bị trục xuất ra khỏi phủ, Vũ Văn Tư Dạ đã có nói như thế, nhưng không biết lúc này Tiêu Sơ Âm nói chuyện đó là có ý đồ gì.
“Bản vương phi cũng không muốn tranh quyền chủ quản vương phủ với ngươi. Bây giờ bản vương phi hỏi ngươi, nếu nữ nhân trong vương phủ vụng trộm với nam nhân thì xử phạt ra sao?” Nàng nhíu mày có vài phần vui mừng.
“Vương phi, lời này không thể nói lung tung được, dựa vào bảy điều của nữ tử Hoa Thụy Quốc thì sẽ bị bỏ đó!” Thẩm Nhược Vân có chút không hiểu mục đích của nàng, tự nhiên lại chụp cái mũ tội danh lên đầu mình.
Tia sáng u ám trong mắt Vũ Văn Tư Dạ cũng lóe lên.
“À!” Hai tay Tiêu Sơ Âm vỗ vỗ: “Là vậy sao, phạm vào một trong bảy điều sẽ bị bỏ, Vương gia, ngài biết không?”
Vũ Văn Tư Dạ lạnh lùng nhìn nàng, cũng không nói gì.
“Tỷ tỷ có ý gì…” Thẩm Nhược Vân bước một bước nhỏ tới gần Tiêu Sơ Âm, vòng qua người nàng, ánh mắt lướt ra phía sau nàng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì công tử xinh đẹp ban nãy vẫn còn trong viện này, hơn nữa lại còn ẩn núp sau lưng nàng.
Ánh mắt Thẩm Nhược Vân quét tới góc áo màu trắng, vừa muốn lên tiếng, Tiêu Sơ Âm đã vui sướng nhảy dựng lên, ngăn cản tầm mắt của nàng, cười đắc ý với Vũ Văn Tư Dạ lớn tiếng nói: “Vương gia, ta vụng trộm với nam nhân, hồng hạnh xuất tường, xin bỏ ta đi!”
Sáng sớm tinh mơ, bọn hạ nhân đang quét sân cắt tỉa cây cảnh ngoài viện nghe được câu nói ấy thì toàn bộ đều hóa đá, quên cả làm việc, có phải vương phi đã bị choáng váng rồi không, hồng hạnh xuất tường? Xin bỏ?
Một đám tiểu thiếp đứng ở cửa trợn mắt há hốc mồm, vừa rồi bọn họ không nghe lầm chứ…Vương phi hồng hạnh xuất tường? Xin bỏ?
Thẩm Nhược Vân lại càng sững sờ hơn, Tiêu Sơ Âm đang làm gì vậy? Thế mà lại chủ động xin vương gia bỏ nàng ta? Không phải đêm qua bị con chuột dọa đến đần độn rồi chứ?
Mọi người có mặt ở đây, ngoại trừ Tiêu Sơ Âm, Vũ Văn Tư Dạ là người bình tĩnh nhất, hắn chờ nàng nói xong một câu biểu lộ hết những vui mừng chờ mong nhìn hắn, khinh thường xoay người, đùa giỡn gì vậy!
“Vương gia, ta thật sự hồng hạnh xuất tường, ngươi bỏ ta đi!” Để tỏ vẻ điều mình nói là thật, nàng thò tay túm lấy nhân tình tạm thời kia.
Một phát túm không trúng, nàng lại thò tay bắt lại nhưng chỉ tóm được góc áo, lại kiên nhẫn thò tay lần nữa, lần này lại bắt được ngay chóc.
Thẩm Nhược Vân chết đứng tại chỗ nhìn công tử xinh đẹp xuất hiện sau lưng nàng, hai tay hai chân bị trói lại, trong miệng còn bị nhét một mảnh vải, nhảy nhảy tới trước mặt mọi người.
Mấy tiểu thiếp cũng đã sớm choáng váng, vương phi…thật sự là trộm người…hơn nữa còn dùng vũ lực?
Tiêu Sơ Âm đắc ý nhìn phản ứng của mọi người, rất có cảm giác thành tựu, nàng đã nói ông trời có mắt, sẽ không để nàng vô ích cứu một người, dùng trong trường hợp như vậy thì vừa đúng lúc!
Văn Ngọc Triệt đáng thương nhìn Tiêu Sơ Âm, một bộ dạng dám chắc ta và cô đều chết chắc rồi. Tiêu Sơ Âm lại vung tay lên, lấy mảnh vải trong miệng hắn ra, hăm hở uy hiếp nói: “Văn công tử, chàng nói cho bọn họ nghe đi, chàng là nhân tình của ta!”
Vũ Văn Tư Dạ nghiêng mặt chậm rãi quay lại, trong mắt hàm chứa vẻ phức tạp lại ý vị sâu xa, đây là Văn công tử nàng đã nói?
Mảnh vải trong miệng được lấy ra, trước tiên Văn Ngọc Triệt làm sáng tỏ sự trong sạch của mình, ấp úng xoay về phía vương gia oan ức nói: “Vương huynh! Xin thứ cho Vương tẩu hồ ngôn loạn ngữ!”
Tiêu Sơ Âm đang đắc ý cười đến một nửa thì cứng đờ, trên đầu mấy người khác cũng đón lấy một đạo sấm sét….
Vương huynh? Vương gia…hắn…
Tiêu Sơ Âm cứng nhắc quay đầu nhìn vẻ mặt ủy khuất, đôi mắt rưng rưng của nam tử nho nhã lịch sự kia, không dám tin, tên này…tên này…là con của hoàng đế? Là biểu đệ của Vũ Văn Tư Dạ?
Mẹ nó! Ai tới giết nàng đi! Không chơi như vậy đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.