Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư
Chương 174: LINH VƯƠNG LÀ GIẢ MẠO
Lạc Thanh
22/09/2016
Trưởng Tôn Tông Lam từ trên cao nhìn hắn quỳ rạp trên đất cố gắng lấy roi, nói: “Ngươi biết vì sao ta đánh ngươi không?”
“Bởi vì ngươi hiểu ta, ngươi hiểu ta, ta là con út của phụ hoàng, từ nhỏ đã không giống các huynh đệ tỷ muội khác, chưa bao giờ bị phụ hoàng trách mắng. Lúc còn nhỏ, thấy phụ hoàng đánh mắng các huynh tỷ, ta nghĩ là vì phụ hoàng yêu thương họ mới làm vậy, mà ta chỉ bị phụ hoàng yêu cầu đọc tứ thư ngũ kinh đến nỗi giống những thư sinh nghèo hèn muốn thi đậu khoa cử. Ta như con rối bị đặt trên cao, Tiểu Hồng, ngươi hiểu ta, ngươi biết ta thiếu sót điều gì, ngươi có thể cho ta thứ ta muốn!”
“Phi” Hắn che tay áo phỉ nhổ, cười khanh khách: “Thập thế tử, loại tư tưởng vặn vẹo của ngươi xin thứ cho Tiểu Hồng ta thật sự không thể hiểu, ta đánh ngươi, đơn giản là vì không ưa ngươi.”
Hắn cúi người nhặt cây roi, tay vung lên, cây roi quất lên người quỳ trên đất: “Mà lý do không ưa ngươi chỉ có một, ngươi giúp ta làm chuyện ta vẫn muốn làm như không có dũng khí làm.”
“A!” Nguyên Tiêu nửa quỳ trên đất, khi bị roi quất xuống, hắn cảm thấy thoải mái vô cùng, cảm giác đau rát trên da sau đó lại làm hắn vui thích.
“Cái gì…chuyện gì? Nếu ngươi muốn…ta sẽ làm giúp ngươi! A!” Lại một roi quất xuống, Nguyên Tiêu ngửa đầu, miệng thúc giục: “Nhanh, đánh nữa đi.”
Trưởng Tôn Tông Lam hung hăng quất xuống, hắn đánh Nguyên Tiêu cũng là đang trừng phạt bản thân: “Không còn cơ hội nữa!”
Hắn vĩnh viễn không quên được lúc Tiêu Sơ Âm quỳ gối bên vách đá, răng môi đầy máu, đôi mắt ngấn nước nhìn hắn, trong đôi đồng tử là nỗi tuyệt vọng căm hờn, khiến hắn khắc cốt ghi tâm.
“Ta đánh ngươi, là đa tạ ngươi đã đưa đứa nhỏ đó tới tuyệt lộ.” Roi trong tay hắn quấn lấy cổ Nguyên Tiêu.
Ngoài rừng đột nhiên truyền đến tiếng bươc chân, loáng thoáng có người sốt ruột hỏi người bên ngoài: “Thấy Thập thế tử chưa? Hoàng thượng tới, gọi ngài ấy vào tiếp giá.”
…
Nguyên Chiêu Dung nhìn nàng, lúc đại ca mang người con gái này về doanh trại, nàng đã phản đối, nhưng nàng ta cứ trưng ra vẻ mặt giống hệt hoàng hậu nương nương, làm người khác không có lý do gì đuổi nàng ta đi.
Đầu tiên là nàng ta cùng chủ tướng của Hoa Thụy đốt lương thảo của nàng, sau một thời gian biến mất, không biết vì sao lại vào phủ của Lục đệ, sau đó vài ngày liền nghe tin Lục đệ chết.
Nàng rất tò mò về lai lịch của nàng ta, kết quả điều tra khiến nàng cực kỳ sợ hãi.
“Tiêu vương phi muốn ta nói ra sao?” Tiêu Sơ Âm bình tĩnh ngồi đối diện, Nguyên Chiêu Dung nhìn nàng, nàng ta luôn tự xưng bản thân là nữ tử lớn mật, không ngờ hành động của Tiêu Sơ Âm còn gan dạ hơn gấp bội.
“Nói đi, xin rửa tai lắng nghe.” Nàng mặt không đổi sắc, ngược lại trông có vẻ rất chăm chú lắng nghe.
“Cô là dòng chính nữ của Tiêu thừa tướng Hoa Thụy quốc, Hoàng đế Hoa Thụy hạ chỉ tứ hôn cô cùng Bình Uyên vương gia, cô không được yêu thích, qua một hồi náo loạn, cuối cùng sau khi hiến kế té xỉu ở hoàng cung lại muốn xin hòa ly với Bình Uyên vương.” Nói đến đây, nàng nhíu mày khó hiểu: “Ta không hiểu một nữ tử như cô, ầm ĩ muốn xuất giá rồi lại ầm ĩ muốn hòa ly, cô xem duyên phận là trò đùa sao?”
Rất đơn giản, chỉ bởi vì linh hồn trong cơ thể này đã khác rồi.
“Nói tiếp đi.” Nàng như đang nghe một câu chuyện xưa, hớp một miếng trà, ăn một miếng điểm tâm, hưng trí bừng bừng nghe nàng ta nói.
“Sau đó cô bị đại ca của ta tìm được, vì dung mạo giống hệt hoàng hậu nương nương nên đại ca đã mang về doanh trại. Kết quả cô lại cấu kết với chủ tướng quân giặc thiêu hết lương thảo của ta.”
Nàng liếc nhìn nàng ta, làm rõ một điểm, ta đốt lương thảo của cô là vì tâm tình ta bực bội, mà đúng lúc cô lại không biết tốt xấu lấy đồ của cô nương ta.
“Sau đó Tiêu gia ở Hoa Thụy quốc thất thế, cả nhà bị trảm, cô lại trốn đến Tuyên Vũ ta, cũng phát sinh mâu thuẫn với lão Lục, sau đó…” Nàng ta ngừng một chút, dường như nhớ đến lúc lão Lục chết: “Lão Lục chết.”
“Nói nhiều như vậy, ý cô là gì nói thẳng đi.” Cuối cùng nàng gắp một miếng táo chưng bỏ vào miệng, ung dung hỏi nàng ta.
“Cô vốn là người Hoa Thụy, vì sao giả mạo người hoàng tộc Tuyên Vũ ta?”
“Không phải ta muốn giả mạo, cũng không phải ta muốn tranh đoạt giả mạo danh hiệu chết người đó, là đại ca của cô, và cha cô, cảm thấy ta nên là người một nhà với các người. Thật ra ta cũng không đồng ý, nếu cô thấy mất hứng, có thể đem lời vừa rồi thuật lại hết cho cha cô biết, nhưng ta cũng muốn nhắc nhở cô, Tiêu gia đã bị diệt môn, con trai trưởng cũng bị Thập đệ tốt của cô hại chết, đơn giản là không ai đối chứng, đương nhiên cô cũng có thể nói còn những người khác có thể chứng minh, nhưng phiền cô động não một chút, một gia tộc bị diệt môn sẽ có người đứng ra chứng minh còn tàn dư sao, cùng lắm cũng chỉ là trách triều đình Hoa Thụy hành sự bất lực mà thôi.”
“Còn cái chết của lão Lục, không phải ta giết, ta không có khả năng giết người này, nhiều lắm chỉ là phóng hỏa thôi, cũng không thích giết loại người này, cả cuộc đời hắn hung ác tàn nhẫn, tự nhiên sẽ có người hận hắn giết hắn.”
“Cuối cùng, ta không bài trừ kiểu thân phận này, ngoại trừ có thể ăn mặc vô ưu cộng thêm thu bạc mỗi tháng, còn có một nguyên nhân chính là muốn lấy lại thứ thuộc về ta, lấy ra đây.”
“Thứ gì?” Nguyên Chiêu Dung không biết nàng có ý gì.
“Ngọc bội của ta, màu đỏ, mặt trên có chữ cô xem cũng không hiểu.” Nàng vẫy vẫy tay về phía Nguyên Chiêu Dung, ý bảo nàng ta giao ra.
“Ngọc bội đó ta đã sớm…”
“Hoàng thượng giá lâm!” Bên ngoài bình phong vang lên thanh âm the thé, giọng nói chỉ thuộc về hoạn quan ngăn chặn mọi tiếng động trong viện.
Tiêu Sơ âm quay đầu nhìn lại, xuyên qua bức bình phong chạm trỗ mơ hồ trông thấy vạt áo phập phồng bước tới bên này.
“Khấu kiến hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Tiêu Sơ Âm nhíu mày, chỉ là một bữa tiệc dành cho vương tước không có quyền lực, hoàng thượng tới đây làm gì?
“Lão Cửu đâu, bảo nó ra đây gặp trẫm!”
Giọng nói không giận mà uy của hoàng đế lạnh lẽo truyền đến: “Còn ầm ĩ đến tận hoàng cung, còn ra thể thống gì.”
Bên kia Vũ Văn Tư Dạ cũng khẽ nhíu mày, đưa chân đá đại thần dưới bàn dịch sâu vào một chút.
Mấy chục năm kinh nghiệm hầu hạ quân vương khiến hắn sinh ra cảnh giác tận đáy lòng, lúc đế vương nổi giận, bất kỳ chuyện gì dù nhỏ nhặt trong nháy mắt cũng sẽ được phóng đại, sau đó là điều tra kỹ càng, cuối cùng trở thành câu chuyện lưu vào sách sử có thể ảnh hưởng đến một quốc gia.
Đương lúc hắn im lặng đẩy tên đại thần đã hôn mê dưới bàn, vạt áo hoàn toàn che phủ được chiếc bàn, đột nhiên một giọng nói vang lên: “Hoàng thượng, Linh vương là giả mạo!”
“Bởi vì ngươi hiểu ta, ngươi hiểu ta, ta là con út của phụ hoàng, từ nhỏ đã không giống các huynh đệ tỷ muội khác, chưa bao giờ bị phụ hoàng trách mắng. Lúc còn nhỏ, thấy phụ hoàng đánh mắng các huynh tỷ, ta nghĩ là vì phụ hoàng yêu thương họ mới làm vậy, mà ta chỉ bị phụ hoàng yêu cầu đọc tứ thư ngũ kinh đến nỗi giống những thư sinh nghèo hèn muốn thi đậu khoa cử. Ta như con rối bị đặt trên cao, Tiểu Hồng, ngươi hiểu ta, ngươi biết ta thiếu sót điều gì, ngươi có thể cho ta thứ ta muốn!”
“Phi” Hắn che tay áo phỉ nhổ, cười khanh khách: “Thập thế tử, loại tư tưởng vặn vẹo của ngươi xin thứ cho Tiểu Hồng ta thật sự không thể hiểu, ta đánh ngươi, đơn giản là vì không ưa ngươi.”
Hắn cúi người nhặt cây roi, tay vung lên, cây roi quất lên người quỳ trên đất: “Mà lý do không ưa ngươi chỉ có một, ngươi giúp ta làm chuyện ta vẫn muốn làm như không có dũng khí làm.”
“A!” Nguyên Tiêu nửa quỳ trên đất, khi bị roi quất xuống, hắn cảm thấy thoải mái vô cùng, cảm giác đau rát trên da sau đó lại làm hắn vui thích.
“Cái gì…chuyện gì? Nếu ngươi muốn…ta sẽ làm giúp ngươi! A!” Lại một roi quất xuống, Nguyên Tiêu ngửa đầu, miệng thúc giục: “Nhanh, đánh nữa đi.”
Trưởng Tôn Tông Lam hung hăng quất xuống, hắn đánh Nguyên Tiêu cũng là đang trừng phạt bản thân: “Không còn cơ hội nữa!”
Hắn vĩnh viễn không quên được lúc Tiêu Sơ Âm quỳ gối bên vách đá, răng môi đầy máu, đôi mắt ngấn nước nhìn hắn, trong đôi đồng tử là nỗi tuyệt vọng căm hờn, khiến hắn khắc cốt ghi tâm.
“Ta đánh ngươi, là đa tạ ngươi đã đưa đứa nhỏ đó tới tuyệt lộ.” Roi trong tay hắn quấn lấy cổ Nguyên Tiêu.
Ngoài rừng đột nhiên truyền đến tiếng bươc chân, loáng thoáng có người sốt ruột hỏi người bên ngoài: “Thấy Thập thế tử chưa? Hoàng thượng tới, gọi ngài ấy vào tiếp giá.”
…
Nguyên Chiêu Dung nhìn nàng, lúc đại ca mang người con gái này về doanh trại, nàng đã phản đối, nhưng nàng ta cứ trưng ra vẻ mặt giống hệt hoàng hậu nương nương, làm người khác không có lý do gì đuổi nàng ta đi.
Đầu tiên là nàng ta cùng chủ tướng của Hoa Thụy đốt lương thảo của nàng, sau một thời gian biến mất, không biết vì sao lại vào phủ của Lục đệ, sau đó vài ngày liền nghe tin Lục đệ chết.
Nàng rất tò mò về lai lịch của nàng ta, kết quả điều tra khiến nàng cực kỳ sợ hãi.
“Tiêu vương phi muốn ta nói ra sao?” Tiêu Sơ Âm bình tĩnh ngồi đối diện, Nguyên Chiêu Dung nhìn nàng, nàng ta luôn tự xưng bản thân là nữ tử lớn mật, không ngờ hành động của Tiêu Sơ Âm còn gan dạ hơn gấp bội.
“Nói đi, xin rửa tai lắng nghe.” Nàng mặt không đổi sắc, ngược lại trông có vẻ rất chăm chú lắng nghe.
“Cô là dòng chính nữ của Tiêu thừa tướng Hoa Thụy quốc, Hoàng đế Hoa Thụy hạ chỉ tứ hôn cô cùng Bình Uyên vương gia, cô không được yêu thích, qua một hồi náo loạn, cuối cùng sau khi hiến kế té xỉu ở hoàng cung lại muốn xin hòa ly với Bình Uyên vương.” Nói đến đây, nàng nhíu mày khó hiểu: “Ta không hiểu một nữ tử như cô, ầm ĩ muốn xuất giá rồi lại ầm ĩ muốn hòa ly, cô xem duyên phận là trò đùa sao?”
Rất đơn giản, chỉ bởi vì linh hồn trong cơ thể này đã khác rồi.
“Nói tiếp đi.” Nàng như đang nghe một câu chuyện xưa, hớp một miếng trà, ăn một miếng điểm tâm, hưng trí bừng bừng nghe nàng ta nói.
“Sau đó cô bị đại ca của ta tìm được, vì dung mạo giống hệt hoàng hậu nương nương nên đại ca đã mang về doanh trại. Kết quả cô lại cấu kết với chủ tướng quân giặc thiêu hết lương thảo của ta.”
Nàng liếc nhìn nàng ta, làm rõ một điểm, ta đốt lương thảo của cô là vì tâm tình ta bực bội, mà đúng lúc cô lại không biết tốt xấu lấy đồ của cô nương ta.
“Sau đó Tiêu gia ở Hoa Thụy quốc thất thế, cả nhà bị trảm, cô lại trốn đến Tuyên Vũ ta, cũng phát sinh mâu thuẫn với lão Lục, sau đó…” Nàng ta ngừng một chút, dường như nhớ đến lúc lão Lục chết: “Lão Lục chết.”
“Nói nhiều như vậy, ý cô là gì nói thẳng đi.” Cuối cùng nàng gắp một miếng táo chưng bỏ vào miệng, ung dung hỏi nàng ta.
“Cô vốn là người Hoa Thụy, vì sao giả mạo người hoàng tộc Tuyên Vũ ta?”
“Không phải ta muốn giả mạo, cũng không phải ta muốn tranh đoạt giả mạo danh hiệu chết người đó, là đại ca của cô, và cha cô, cảm thấy ta nên là người một nhà với các người. Thật ra ta cũng không đồng ý, nếu cô thấy mất hứng, có thể đem lời vừa rồi thuật lại hết cho cha cô biết, nhưng ta cũng muốn nhắc nhở cô, Tiêu gia đã bị diệt môn, con trai trưởng cũng bị Thập đệ tốt của cô hại chết, đơn giản là không ai đối chứng, đương nhiên cô cũng có thể nói còn những người khác có thể chứng minh, nhưng phiền cô động não một chút, một gia tộc bị diệt môn sẽ có người đứng ra chứng minh còn tàn dư sao, cùng lắm cũng chỉ là trách triều đình Hoa Thụy hành sự bất lực mà thôi.”
“Còn cái chết của lão Lục, không phải ta giết, ta không có khả năng giết người này, nhiều lắm chỉ là phóng hỏa thôi, cũng không thích giết loại người này, cả cuộc đời hắn hung ác tàn nhẫn, tự nhiên sẽ có người hận hắn giết hắn.”
“Cuối cùng, ta không bài trừ kiểu thân phận này, ngoại trừ có thể ăn mặc vô ưu cộng thêm thu bạc mỗi tháng, còn có một nguyên nhân chính là muốn lấy lại thứ thuộc về ta, lấy ra đây.”
“Thứ gì?” Nguyên Chiêu Dung không biết nàng có ý gì.
“Ngọc bội của ta, màu đỏ, mặt trên có chữ cô xem cũng không hiểu.” Nàng vẫy vẫy tay về phía Nguyên Chiêu Dung, ý bảo nàng ta giao ra.
“Ngọc bội đó ta đã sớm…”
“Hoàng thượng giá lâm!” Bên ngoài bình phong vang lên thanh âm the thé, giọng nói chỉ thuộc về hoạn quan ngăn chặn mọi tiếng động trong viện.
Tiêu Sơ âm quay đầu nhìn lại, xuyên qua bức bình phong chạm trỗ mơ hồ trông thấy vạt áo phập phồng bước tới bên này.
“Khấu kiến hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Tiêu Sơ Âm nhíu mày, chỉ là một bữa tiệc dành cho vương tước không có quyền lực, hoàng thượng tới đây làm gì?
“Lão Cửu đâu, bảo nó ra đây gặp trẫm!”
Giọng nói không giận mà uy của hoàng đế lạnh lẽo truyền đến: “Còn ầm ĩ đến tận hoàng cung, còn ra thể thống gì.”
Bên kia Vũ Văn Tư Dạ cũng khẽ nhíu mày, đưa chân đá đại thần dưới bàn dịch sâu vào một chút.
Mấy chục năm kinh nghiệm hầu hạ quân vương khiến hắn sinh ra cảnh giác tận đáy lòng, lúc đế vương nổi giận, bất kỳ chuyện gì dù nhỏ nhặt trong nháy mắt cũng sẽ được phóng đại, sau đó là điều tra kỹ càng, cuối cùng trở thành câu chuyện lưu vào sách sử có thể ảnh hưởng đến một quốc gia.
Đương lúc hắn im lặng đẩy tên đại thần đã hôn mê dưới bàn, vạt áo hoàn toàn che phủ được chiếc bàn, đột nhiên một giọng nói vang lên: “Hoàng thượng, Linh vương là giả mạo!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.