Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư
Chương 112: MÃI MONG NHỚ NÀNG TRỞ LẠI
Lạc Thanh
22/09/2016
Sáng sớm, Tiêu Sơ Âm đã cố ý sai người trang điểm cho mình thật đẹp, ba chiếc trâm lưu ly cắm nghiêng trên tóc, mày liễu vẽ cao, tựa như màu xanh của dòng sông chạm vào chân trời, đôi mắt thu thủy như ánh sáng rực rỡ trong sương mù. Đôi môi đầy đặn đỏ hồng như hoa đào tháng ba, vô cùng quyến rũ.
Phen này giả trang có chín phần giống với người trong bức tranh.
“Tuyên Vũ ta lại cần nhờ dung mạo của một nữ tử để phân cao thấp với kẻ địch. Chuyện này truyền ra ngoài không khéo có người cười rớt cả răng mất.” Tam công chúa đi tới, khinh thường liếc mắt nhìn Tiêu Sơ Âm, dựa vào cái gì mà bộ dạng của cô ta lại giống với người kia vậy chứ.
“Chuyện như vậy mà Tam công chúa không thể đi, thật là đáng tiếc.” Tiêu Sơ Âm cười nhạt, ý cười chỉ dừng lại trên môi, nhìn lạnh cả người.
“Bổn công chúa khinh thường cái kiểu so bì dung mạo với một nam nhân, thắng thì sao chứ?”
“Chắc là sợ không sánh bằng đi?” Tiêu Sơ Âm tựa đầu lên vai nàng, khẽ thì thầm: “Còn một việc nữa, dã nha đầu muốn báo cho Tam công chúa một tiếng, thứ cô lấy của ta, đừng vội trả lại, ngoan ngoãn chờ ta đích thân tới lấy, hì hì.”
Nàng vỗ vỗ mặt Tam công chúa, trên tay vương đầy phấn, chán ghét dùng cẩm bào tơ lụa của nàng ta xoa tay, “Chỉ mong chủ tướng của địch quốc không bôi phấn, nếu không ta thật sự không sánh bằng.”
Cỗ kiều tám người khiêng, Tiêu Sơ Âm ngồi thẳng lưng trên giường mềm có nệm lót. Nếu đã giả mạo công chúa nhà người ta, ít nhất cũng không thể để người ta bẽ mặt. Hơn nữa, không thể để Trưởng Tôn xem thường được.
Giữa sân bãi hai quân đối chiến có xây dựng một cái bàn, Tiêu Sơ Âm nhìn về phía xa, cách một mành sa mỏng nàng đã thấy có người ngồi bên đó, màu đỏ bao năm không đổi dường như là màu sắc duy nhất trên đời này.
Trưởng Tôn Tông Lam đang gảy đàn, tay áo bào rộng thùng thình thổi bay sát mặt đất, tóc hắn buông xõa lay động trong gió, đầu ngón tay thon dài trong suốt như trân châu gảy lên âm thanh rung động cả đất trời.
Tiêu Sơ Âm nghe tiếng đàn, đáy lòng run lên, cỗ kiệu chao đảo làm tim nàng cũng khẽ run rẩy theo.
Hai bên địch ta, cục diện đối nghịch, vậy mà hắn lại tùy tiện ngồi đó gảy đàn, đầu ngón tay vừa chạm xuống, hóa ra là gảy bài trường tương tư.
“Dừng kiệu.” Còn cách khoảng hai ba mươi mét, Tiêu Sơ Âm ngồi trên kiệu nhẹ giọng phân phó.
Trong tiếng đàn có loại thương nhớ nồng nhiệt, nàng xuống kiệu, từng bước đạp lên tiếng đàn đi vào bên trong, mỗi một bước đều vừa khéo rơi trúng âm tiết đang xuống thấp.
Lúc chân Tiêu Sơ Âm dừng lại bên bàn, binh lính hai bên như thủy triều dâng cao, âm thanh gào thét dừng lại cách bàn chừng mười thước.
Tiếng đàn của Trưởng Tôn Tông Lam bị tiếng gào thét đột ngột vang lên lấn át. Hắn ngẩng đầu, mông lung nhìn người đứng trước mặt, “Nàng đã trở lại.”
Nàng, đã trở lại.
Tiếng đàn dừng lại lúc mỹ nhân ngẩng đầu, âm thanh của hắn rơi vào tai nàng giữa tiếng gào thét của hai bên.
Tiêu Sơ Âm buộc bản thân phải ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, từ Vũ Văn Tư Dạ nàng biết bên trong vẻ phong lưu vô hạn của hắn đang ẩn giấu một nỗi đau xót to lớn, giống như mãnh thú muốn xé rách nàng.
Hắn là một người bị vứt bỏ.
“Dung mạo và tiếng đàn của Trưởng Tôn công tử đều khiến người ta ngưỡng mộ, không biết ngài muốn so thế nào?” Nàng nghe thấy giọng nói mình đang run rẩy.
Trưởng Tôn Tông Lam mỉm cười, một tay chống má, đôi mắt sóng nước lưu chuyển, hỏi: “Nàng thấy ta thế nào?”
Tiêu Sơ Âm sửng sốt, hắn thế nào? Luận về dung mạo, hắn so với nữ tử chỉ có hơn chứ không kém, luận tài nghệ, một khúc trường tương tư vừa rồi đã đạt đến mức tận cùng.
Nhưng nàng không biết nên mở lời thế nào để khen ngợi hắn, tất cả đều nhất thì có thể thế nào…Người thưởng thức hắn đã không còn nữa rồi.
“Ngài rất đẹp.”
Ba chữ thổi tan trong gió, nàng cúi đầu ngồi xuống, cẩm bào hoa lệ trải rộng ra phía sau.
“Vậy còn nàng?” Hắn lại hỏi, đầu lưỡi phát ra âm tiết như tiếng đàn êm dịu ban nãy.
Nàng…
Nàng dẫm nát dưới chân sự quan tâm của bọn họ, không chút do dự lựa chọn con đường phía trước. Cho dù trên đường có nhiều điều còn chưa biết, nàng vẫn chọn từ bỏ bọn họ, một mình rời đi.
Nàng không trả lời được, Trưởng Tôn Tông Lam khác Vũ Văn Tư Dạ, hắn không hề cố kỵ bày tỏ tình cảm của bản thân với nàng, hắn không đòi hỏi, không cầu xin, lúc nữ tử kia bỏ đi, lúc nàng biến ảo giữa thời không cũng đã trói buộc hắn theo cùng, không thể tự thoát ra được.
Trưởng Tôn Tông Lam ở đối diện lấy ra một thứ, lòng bàn tay thong thả mở ra, huyết sắc ngọc bội ánh lên khuôn mặt hắn có chút hồng hào, những nét chữ nhợt nhạt khắc trên đó khiến đôi mắt nàng đau nhói, mấy đường nét vặn vẹo trên ngọc bội hiện ra rõ nét.
Đi Tuyên Vũ. Nếu ngươi muốn quay về.
Nếu ngươi muốn quay về, đi Tuyên Vũ.
Thiên hạ có một đôi huyết sắc ngọc bội, một cái đang lẳng lặng nằm trên dây đàn.
“Tư Dạ nói nàng đã lấy một khối khác, vậy thì cầm lấy đi, có lẽ nàng sẽ thành công.”
Hắn cụp mắt, trong đầu nghĩ đến hình dáng của nữ tữ đứng trong gió, nàng như một con bướm khổng lồ, mang theo ký ức rực rỡ của hắn mà đi.
Bây giờ, nàng cũng sắp đi.
“Nếu nàng có thể gặp nàng ấy, nói giúp ta một câu…”
Tiêu Sơ Âm lẳng lặng cúi đầu nhìn khối ngọc bội trên đàn, có đủ một đôi nàng có thể quay về rồi…Nhưng vì sao, tận đáy lòng nàng không hề vui mừng, thậm chí lại cảm thấy có chút khó chịu.
Nàng vươn tay đẩy ngọc bội trả lại hắn, nhàn nhạt cười: “Khối kia ta đã làm mất rồi, chờ ta tìm được sẽ tới tìm huynh lấy.”
Khối ngọc bội này chắc là vật tùy thân của hắn, so với khối của nàng thì nét chữ phía trên đã bị mòn gần hết. Mười năm nay, biết bao đêm hắn nhìn khối ngọc này để tưởng nhớ, nhớ bóng hình nữ tử tuyệt thế ấy.
Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, mỉm cười khẽ hỏi: “Mất rồi sao?”
“Đúng vậy, không cẩn thận bị chuột tha đi rồi.” Nàng vuốt vuốt tay, có chút bất đắc dĩ.
Hắn che miệng cười khẽ, mắt phượng ẩn giấu ý cười vô hạn: “Tiêu Sơ Âm, nàng càng lúc càng giống hắn rồi.”
Nàng nhíu mày, tức giận lườm hắn, trước đó một giây còn thấy hắn bi thương đến cảm động trời đất, bây giờ lại thành dáng vẻ lưu manh như vậy, quả nhiên là bản tính khó dời: “Ai?”
“Vũ Văn Tư Dạ.”
Giọng nói hắn nhẹ nhàng lượn lờ trong gió, thật lâu vẫn không tan: “Càng để ý, càng không dám đối mặt.”
Nàng quay mặt đi, ánh mắt dừng trên hai bên chiến tuyến đang giằng co, trùng điệp vọng về, là hắn không buông bỏ được sứ mệnh. Nàng môi son khẽ mở, đưa tay vuốt qua dây đàn vang lên những âm thanh lộn xộn: “Muốn nổi gió rồi.”
Phen này giả trang có chín phần giống với người trong bức tranh.
“Tuyên Vũ ta lại cần nhờ dung mạo của một nữ tử để phân cao thấp với kẻ địch. Chuyện này truyền ra ngoài không khéo có người cười rớt cả răng mất.” Tam công chúa đi tới, khinh thường liếc mắt nhìn Tiêu Sơ Âm, dựa vào cái gì mà bộ dạng của cô ta lại giống với người kia vậy chứ.
“Chuyện như vậy mà Tam công chúa không thể đi, thật là đáng tiếc.” Tiêu Sơ Âm cười nhạt, ý cười chỉ dừng lại trên môi, nhìn lạnh cả người.
“Bổn công chúa khinh thường cái kiểu so bì dung mạo với một nam nhân, thắng thì sao chứ?”
“Chắc là sợ không sánh bằng đi?” Tiêu Sơ Âm tựa đầu lên vai nàng, khẽ thì thầm: “Còn một việc nữa, dã nha đầu muốn báo cho Tam công chúa một tiếng, thứ cô lấy của ta, đừng vội trả lại, ngoan ngoãn chờ ta đích thân tới lấy, hì hì.”
Nàng vỗ vỗ mặt Tam công chúa, trên tay vương đầy phấn, chán ghét dùng cẩm bào tơ lụa của nàng ta xoa tay, “Chỉ mong chủ tướng của địch quốc không bôi phấn, nếu không ta thật sự không sánh bằng.”
Cỗ kiều tám người khiêng, Tiêu Sơ Âm ngồi thẳng lưng trên giường mềm có nệm lót. Nếu đã giả mạo công chúa nhà người ta, ít nhất cũng không thể để người ta bẽ mặt. Hơn nữa, không thể để Trưởng Tôn xem thường được.
Giữa sân bãi hai quân đối chiến có xây dựng một cái bàn, Tiêu Sơ Âm nhìn về phía xa, cách một mành sa mỏng nàng đã thấy có người ngồi bên đó, màu đỏ bao năm không đổi dường như là màu sắc duy nhất trên đời này.
Trưởng Tôn Tông Lam đang gảy đàn, tay áo bào rộng thùng thình thổi bay sát mặt đất, tóc hắn buông xõa lay động trong gió, đầu ngón tay thon dài trong suốt như trân châu gảy lên âm thanh rung động cả đất trời.
Tiêu Sơ Âm nghe tiếng đàn, đáy lòng run lên, cỗ kiệu chao đảo làm tim nàng cũng khẽ run rẩy theo.
Hai bên địch ta, cục diện đối nghịch, vậy mà hắn lại tùy tiện ngồi đó gảy đàn, đầu ngón tay vừa chạm xuống, hóa ra là gảy bài trường tương tư.
“Dừng kiệu.” Còn cách khoảng hai ba mươi mét, Tiêu Sơ Âm ngồi trên kiệu nhẹ giọng phân phó.
Trong tiếng đàn có loại thương nhớ nồng nhiệt, nàng xuống kiệu, từng bước đạp lên tiếng đàn đi vào bên trong, mỗi một bước đều vừa khéo rơi trúng âm tiết đang xuống thấp.
Lúc chân Tiêu Sơ Âm dừng lại bên bàn, binh lính hai bên như thủy triều dâng cao, âm thanh gào thét dừng lại cách bàn chừng mười thước.
Tiếng đàn của Trưởng Tôn Tông Lam bị tiếng gào thét đột ngột vang lên lấn át. Hắn ngẩng đầu, mông lung nhìn người đứng trước mặt, “Nàng đã trở lại.”
Nàng, đã trở lại.
Tiếng đàn dừng lại lúc mỹ nhân ngẩng đầu, âm thanh của hắn rơi vào tai nàng giữa tiếng gào thét của hai bên.
Tiêu Sơ Âm buộc bản thân phải ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, từ Vũ Văn Tư Dạ nàng biết bên trong vẻ phong lưu vô hạn của hắn đang ẩn giấu một nỗi đau xót to lớn, giống như mãnh thú muốn xé rách nàng.
Hắn là một người bị vứt bỏ.
“Dung mạo và tiếng đàn của Trưởng Tôn công tử đều khiến người ta ngưỡng mộ, không biết ngài muốn so thế nào?” Nàng nghe thấy giọng nói mình đang run rẩy.
Trưởng Tôn Tông Lam mỉm cười, một tay chống má, đôi mắt sóng nước lưu chuyển, hỏi: “Nàng thấy ta thế nào?”
Tiêu Sơ Âm sửng sốt, hắn thế nào? Luận về dung mạo, hắn so với nữ tử chỉ có hơn chứ không kém, luận tài nghệ, một khúc trường tương tư vừa rồi đã đạt đến mức tận cùng.
Nhưng nàng không biết nên mở lời thế nào để khen ngợi hắn, tất cả đều nhất thì có thể thế nào…Người thưởng thức hắn đã không còn nữa rồi.
“Ngài rất đẹp.”
Ba chữ thổi tan trong gió, nàng cúi đầu ngồi xuống, cẩm bào hoa lệ trải rộng ra phía sau.
“Vậy còn nàng?” Hắn lại hỏi, đầu lưỡi phát ra âm tiết như tiếng đàn êm dịu ban nãy.
Nàng…
Nàng dẫm nát dưới chân sự quan tâm của bọn họ, không chút do dự lựa chọn con đường phía trước. Cho dù trên đường có nhiều điều còn chưa biết, nàng vẫn chọn từ bỏ bọn họ, một mình rời đi.
Nàng không trả lời được, Trưởng Tôn Tông Lam khác Vũ Văn Tư Dạ, hắn không hề cố kỵ bày tỏ tình cảm của bản thân với nàng, hắn không đòi hỏi, không cầu xin, lúc nữ tử kia bỏ đi, lúc nàng biến ảo giữa thời không cũng đã trói buộc hắn theo cùng, không thể tự thoát ra được.
Trưởng Tôn Tông Lam ở đối diện lấy ra một thứ, lòng bàn tay thong thả mở ra, huyết sắc ngọc bội ánh lên khuôn mặt hắn có chút hồng hào, những nét chữ nhợt nhạt khắc trên đó khiến đôi mắt nàng đau nhói, mấy đường nét vặn vẹo trên ngọc bội hiện ra rõ nét.
Đi Tuyên Vũ. Nếu ngươi muốn quay về.
Nếu ngươi muốn quay về, đi Tuyên Vũ.
Thiên hạ có một đôi huyết sắc ngọc bội, một cái đang lẳng lặng nằm trên dây đàn.
“Tư Dạ nói nàng đã lấy một khối khác, vậy thì cầm lấy đi, có lẽ nàng sẽ thành công.”
Hắn cụp mắt, trong đầu nghĩ đến hình dáng của nữ tữ đứng trong gió, nàng như một con bướm khổng lồ, mang theo ký ức rực rỡ của hắn mà đi.
Bây giờ, nàng cũng sắp đi.
“Nếu nàng có thể gặp nàng ấy, nói giúp ta một câu…”
Tiêu Sơ Âm lẳng lặng cúi đầu nhìn khối ngọc bội trên đàn, có đủ một đôi nàng có thể quay về rồi…Nhưng vì sao, tận đáy lòng nàng không hề vui mừng, thậm chí lại cảm thấy có chút khó chịu.
Nàng vươn tay đẩy ngọc bội trả lại hắn, nhàn nhạt cười: “Khối kia ta đã làm mất rồi, chờ ta tìm được sẽ tới tìm huynh lấy.”
Khối ngọc bội này chắc là vật tùy thân của hắn, so với khối của nàng thì nét chữ phía trên đã bị mòn gần hết. Mười năm nay, biết bao đêm hắn nhìn khối ngọc này để tưởng nhớ, nhớ bóng hình nữ tử tuyệt thế ấy.
Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, mỉm cười khẽ hỏi: “Mất rồi sao?”
“Đúng vậy, không cẩn thận bị chuột tha đi rồi.” Nàng vuốt vuốt tay, có chút bất đắc dĩ.
Hắn che miệng cười khẽ, mắt phượng ẩn giấu ý cười vô hạn: “Tiêu Sơ Âm, nàng càng lúc càng giống hắn rồi.”
Nàng nhíu mày, tức giận lườm hắn, trước đó một giây còn thấy hắn bi thương đến cảm động trời đất, bây giờ lại thành dáng vẻ lưu manh như vậy, quả nhiên là bản tính khó dời: “Ai?”
“Vũ Văn Tư Dạ.”
Giọng nói hắn nhẹ nhàng lượn lờ trong gió, thật lâu vẫn không tan: “Càng để ý, càng không dám đối mặt.”
Nàng quay mặt đi, ánh mắt dừng trên hai bên chiến tuyến đang giằng co, trùng điệp vọng về, là hắn không buông bỏ được sứ mệnh. Nàng môi son khẽ mở, đưa tay vuốt qua dây đàn vang lên những âm thanh lộn xộn: “Muốn nổi gió rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.