Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư
Chương 166: QUYẾT ĐỊNH CỦA HẮN, ĐỂ ĐỆ BẢO VỆ TỶ
Lạc Thanh
22/09/2016
Hắn nói, Sơ Âm, đưa hắn quay về.
Nàng đứng trên tảng đá lớn, nhìn nam tử đứng dưới ánh mặt trời, cẩm y màu tím nhạt cao quý ngày xưa loang lổ vết máu, thỉnh thoảng có gió thổi qua, lộ da thịt phía dưới, vết máu mơ hồ lại rỉ ra.
“Không” Nàng bác bỏ.
Đã đến bước này, sao có thể quay đầu trở về, làm sao có thể bỏ mặc hắn.
“Vương gia.” Thiếu niên giả lẳng lặng nhìn nam tử đang cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng: “Ngươi giết cả nhà ta, mỗi một chỗ trên người ta lúc nào cũng không ngừng kêu gào bắt ngươi nợ máu phải trả bằng máu. Nam nhi Tiêu gia không muốn ích kỉ sống một mình, nhân tình nợ ngươi, bây giờ ta sẽ trả lại.”
Tiêu Sơ Âm khẩn trương nhìn Lãnh Tuyền, nếu bây giờ hắn phát hiện người mang đến là giả, chẳng những không cứu được Vũ Văn Tư Dạ, nói không chừng cả Trưởng Tôn Tông Lam và Lâm Nguyên Kỳ cũng bị liên lụy. Đôi mắt vô hồn của Lãnh Tuyền nhìn chằm chằm Vũ Văn Tư Dạ trên cầu đá, đột nhiên hắn phi thân qua, áo bào trắng tung bay trong gió như tiếng va chạm của sắt thép, khiến màng nhĩ Tiêu Sơ Âm tê dại.
“Để hắn lại đây.” Hắn tựa hồ rất phiền chán với tiết tấu lề mề như vậy, đưa tay nhổ cây đinh đóng trên cánh tay Vũ Văn Tư Dạ, tiện tay ném đi, đánh vỡ khối băng trên chân hắn, Vũ Văn Tư Dạ bỗng nhiên mất chỗ tựa, cả người mệt mỏi khụy xuống.
Tiêu Sơ Âm bỗng chốc nặng nề, thấy người hắn nghiêng ngả trên cầu đá mới thở phào, đẩy nhẹ thiếu niên kia: “Đi đi.”
Thiếu niên quay đầu nhìn nàng, khuôn mặt mang theo nụ cười ấm áp, người trên cầu đối với nàng rất quan trọng.
“Ừ” Thiếu niên mỉm cười, ngón tay run rẩy giấu trong tay áo: “Đa tạ cô đã cùng ta đón mặt trời mọc, để ta biết được trên thế gian này còn có khung cảnh rực rỡ như vậy.”
“Kiếp sau, đừng làm thế thân cho người khác nữa, hãy là chính mình, tự mình cảm nhận cảnh mặt trời mọc đẹp đẽ ấy.”
Thiếu niên gật đầu, ánh mắt nhìn hai nam tử sau lưng nàng, Lâm Nguyên Kỳ vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ tìm tòi nhìn hắn, mà Trưởng Tôn Tông Lam thì cúi đầu thưởng thức dây tơ trong tay, ánh mắt có thứ gì đó lóe lên, không thể phát giác.
“Tạm biệt, các vị.” Hắn khom người thật thấp, khóe miệng nhếch lên, hai đốt xương trên bờ vai gầy dường như lúc nào cũng có thể mọc ra một đôi cánh, gò má quay về ánh mặt trời, hắn ngửa đầu, cố nuốt nước mắt sợ hãi vào trong, xin lỗi, tỷ tỷ, đời này, Diệu Nhi không thể làm gánh nặng của tỷ.
Chỉ cần một ngày Diệu Nhi còn tồn tại, tỷ vĩnh viễn không thể có được hạnh phúc.
Tỷ nói người tốt không nên nói dối, tha thứ cho đệ, cả đời này Diệu Nhi chỉ lừa tỷ lúc này thôi.
Tiêu Sơ Âm nhìn thiếu niên đi về cây cầu độc mộc, không hiểu tại sao lồng ngực bỗng nhiên đau nhói, như bị một cây kim sắc bén đâm vào sâu bên trong. Đau đớn nhanh chóng lan khắp tứ chi, đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, lúc nàng ôm ngực, cảm giác đau đớn đã tiêu tan.
“Sao vậy?” Lâm Nguyên Kỳ thấy nàng ôm ngực, lo lắng hỏi.
“Không sao, chắc là do gió lạnh, ngực bị đau, giờ thì hết rồi”.
Hắn không yên tâm, đặt trên cổ tay không quấn dây tơ xem mạch, nhịp tim ổn định, không có gì bất thường, như vậy mới nhíu mày buông tay, ánh mắt dừng trên bóng lưng của thiếu niên.
Cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Trên cầu độc mộc gió rất to, mái tóc dài của thiếu niên bị gió thổi tung, lộ ra cần cổ trơn bóng và da thịt trắng nõn sau tai.
Ánh mắt Lâm Nguyên Kỳ vẫn luôn nhìn theo hắn, khoảnh khắc tóc hắn tung bay lộ ra da thịt sau tai, Lâm Nguyên Kỳ không thể tin chớp mắt. Không thể tin thiếu niên họ vất vả cứu về dưới vương quyền và vận mệnh, thiếu niên từng ôm ấp ham muốn sinh tồn hơn bất kì ai, vậy mà…
Tiêu Diệu cảm thấy lòng mình giờ phút này không hề vui vẻ, mỗi bước đi lại cảm thấy tay mình càng run rẩy kịch liệt hơn.
Lúc trước ốm yếu bệnh tật ở trạch viện, hắn lúc nào cũng đề phòng di nương và đám người đại công tử nhị tiểu thư như hổ rình mồi, chỉ có lúc tỷ tỷ về thăm hắn, hắn mới cảm thấy vui vẻ.
Nhưng tỷ tỷ dường như luôn bận rộn, vội vàng yêu vương gia, vội vàng lấy lòng vương gia, vội vàng cầu xin cha muốn gả cho vương gia. Hắn đã từng rất căm ghét tên vương gia cả dung mạo thế nào hắn cũng không biết kia, chỉ nghe bọn nha hoàn lỡ miệng nhắc đến, rằng người đó cơ trí ra sao, phong lưu tiêu sái ra sao, anh dũng thiện chiến thế nào, nói người đó dưới một người trên vạn người, nói người đó tâm tư kín đáo, rất giỏi bày mưu tính kế.
Hắn hâm mộ đố kị, hắn hiểu rõ cả đời mình cũng không thể trở thành người vẻ vang muôn trượng như vậy, cả đời hắn chỉ có thể nhốt mình trong viện, cố gắng để không bị đám người bất lương kia rắp tâm hại chết. Hắn biết mình yếu đuối, đấu không thắng bọn chúng, hắn sẽ nhịn.
Cho đến khi hắn nghe lén được tỷ tỷ đứng dưới ánh ánh mặt trời nói một tiếng “cứu hắn”, hắn cảm thấy dường như mình đã đến gần người có vầng sáng kia thêm một bước.
Thoát được sự bất công của ông trời lại không trốn được vương quyền tàn khốc. Tin tức Tiêu gia bị diệt môn truyền đến, hắn mơ hồ có thể cảm giác được ánh mắt khinh thường của người có hào quang rực rỡ kia.
Hắn đứng trên hình đài, bàn chân cảm nhận được đầu người như quả bóng thùng thùng rơi xuống đất, âm thanh cực kì giống trò chơi bọn nha hoàn vẫn chơi thường ngày, máu đỏ che khuất tầm mắt hắn.
Cho đến khi tỷ tỷ quỳ trên đất ôm chặt lấy hắn, hắn mới cảm giác được hơi thở ấm áp, hắn sống rồi.
Trận tỉ thí rubik, hắn dùng hết kĩ năng cũng không thắng được nam tử kia, người đó gạt tỷ tỷ đi tìm hắn, tuổi trẻ vẫn luôn không muốn thất bại, người đó lại cười khẽ nói muốn dạy hắn võ công, nói trên đời này chỉ có trí tuệ và sức mạnh mới có thể sinh tồn, hắn có trí tuệ, nhưng không đủ mạnh.
Thời điểm bị đứa bé xinh xắn kia bắt, hắn cho rằng mình sẽ bỏ mạng, nhưng người đó lại xuất hiện, mang theo phong thái bễ nghễ thiên hạ, mang theo sự giết chóc gió tanh mưa máu. Người đó nói, hôm nay ngươi không giết bọn họ, ngày mai bọn họ sẽ tới giết ngươi.
Hắn bị treo trên thân tre, chật vật nhìn người đó: Hôm nay ngươi không giết ta, sớm muộn gì cũng có một ngày ta giết ngươi.
Người đó khẽ cười, đáp: Ta đợi đến ngày đó.
Hắn cũng rất muốn đến ngày đó, nhưng mùi thuốc nồng đậm trong phòng và giọng nói trầm thấp của nam tử thư sinh kia làm dấy lên chấp niệm trong lòng hắn: Nếu ngươi không chết, bọn họ đều không thể sống yên ổn, dùng người nộm thay thế ngươi, hay là ngươi giả làm người nộm, ngươi tự chọn lựa.
Hắn không muốn có thêm bất kì ai vì hắn mà phải rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, hắn không muốn tỷ tỷ bị uy hiếp. Nếu đời này hắn không giữ được mạng này, thì để kiếp sau vậy.
Đến khi cách cầu độc mộc chỉ còn hai bước, cách Vũ Văn Tư Dạ chỉ còn ba bước, cách Lãnh Tuyền còn bốn bước.
“Tiêu Diệu!” Bỗng nhiên trời nổi gió lớn, giọng nói của Lâm Nguyên Kỳ vang lên phía sau, hắn ngoảnh mặt nhìn.
Vừa quay đầu đã thấy một đôi mắt kinh hoảng mở to, Tiêu Sơ Âm quay đầu nhìn Lâm Nguyên Kỳ, lúc nhìn lại hắn, sự hoảng loạn trong đôi mắt sáng không lời nào có thể miêu tả được, hành động còn nhanh hơn suy nghĩ một bước.
Người giả không thể nhạy cảm với tên của Diệu nhi như vậy! Nàng căn bản chưa hề nhắc tên của Diệu Nhi cho lão Thập biết.
Phút chốc nàng vận động cơ bắp của tất cả các bộ phận, dùng tốc độ nhanh nhất của cả đời chạy về phía hắn: “Diệu Nhi!”
Cùng lúc đó,Tiêu Diệu cũng nhảy tới một bước, hắn dẫm lên đá lát chật hẹp, nhào qua người mặc bạch y vẻ mặt đờ đẫn phía trước.
Động tác của Tiêu Sơ Âm còn nhanh hơn hắn, nàng chạy vội tới, cơ thể đột nhiên dừng lại, một bàn tay bị kéo lại phía sau, sợi dây đỏ trên cổ tay chợt căng cứng, Trưởng Tôn Tông Lam giữ nàng lại.
“Buông ra!” Lúc nguy cấp, nếu muộn một giây cũng có thể khiến Diệu Nhi mất mạng!
Trưởng Tôn Tông Lam quay mặt đi, không nhìn sự tức giận và đau đớn chứa trong mắt nàng, hắn không nhìn thì sẽ không mềm lòng.
“Bụp” một tiếng, tiếng đầu gối nện xuống mặt đất vang vọng trong lòng hắn, cổ họng dâng lên từng đợt chua xót, dây tơ trong tay cũng dần buộc chặt, kéo nàng lại gần.
Lúc Tiêu Diệu nhảy qua chỉ mang theo ý cười, cơ thể cong thành một cây cung, bắn ra mũi tên sắc bén nhất.
“Diệu Nhi!” Nàng giống như thú mẹ đang bảo vệ con, quỳ xuống đất, khuỷu tay chống đỡ sức nặng của cơ thể, giãy giụa khỏi dây tơ đỏ buộc trên tay.
Đến cuối cùng, nàng lại cúi đầu dùng răng cắn, ánh mắt lại chăm chú nhìn thiếu niên phóng sang bên kia.
Tốc độ của Tiêu Diệu rất nhanh, như một trận gió thổi qua liền tan biến. Động tác của hắn lại chậm như vậy, chậm đến mức Tiêu Sơ Âm có thể trông thấy lúc hắn vươn tay về phía Lãnh Tuyền, khóe miệng khẽ mỉm cười.
“Để đệ bảo vệ tỷ một lần.”
Nụ cười của thiếu niên ấy, một khắc này bỗng chốc cực kì rực rỡ.
Lãnh Tuyền đứng cách Tiêu Diệu xa nhất, nếu hắn không khom lưng siết cằm của Vũ Văn Tư Dạ, có lẽ hắn có thể tránh được một cú này.
Cơ thể ốm yếu mặc đồ đen của thiếu niên xen lẫn với tiếng gió lạnh thấu xương, đây là lần đầu tiên hắn chủ động gây bất lợi với người khác, lần đầu tiên chủ động chống lại cường địch.
Chỉ một lần này, lại mất mạng.
Trưởng Tôn Tông Lam nhìn bóng người màu đen và trắng hòa vào nhau từ trên cầu lăn xuống. Đây là lần đầu tiên hắn thấy sư phụ bị người khác chạm vào y phục, hơn nữa, tư thế đứa nhỏ này ôm sư phụ rơi xuống vực lại mang theo sự kiên cường chưa từng có.
Đột nhiên tay buông lỏng, bóng đen bao phủ trong nháy mắt lại bừng sáng, nữ tử phía trước chạy như điên về phía cầu độc mộc, cho dù nàng có nhanh hơn nữa cũng không đuổi kịp tốc độ rơi xuống vực của hai người kia…
Trưởng Tôn Tông Lam ngơ ngác nhìn dây tơ giết người vô số, lại bị nàng dùng răng cắn đứt, đoạn có chất lỏng ẩm ướt, có mùi máu lẫn lộn, hắn đưa lên mũi khẽ ngửi, đưa lưỡi liếm, có chút tanh, có chút chát.
Là mùi vị của máu và nước mắt.
Nàng đứng trên tảng đá lớn, nhìn nam tử đứng dưới ánh mặt trời, cẩm y màu tím nhạt cao quý ngày xưa loang lổ vết máu, thỉnh thoảng có gió thổi qua, lộ da thịt phía dưới, vết máu mơ hồ lại rỉ ra.
“Không” Nàng bác bỏ.
Đã đến bước này, sao có thể quay đầu trở về, làm sao có thể bỏ mặc hắn.
“Vương gia.” Thiếu niên giả lẳng lặng nhìn nam tử đang cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng: “Ngươi giết cả nhà ta, mỗi một chỗ trên người ta lúc nào cũng không ngừng kêu gào bắt ngươi nợ máu phải trả bằng máu. Nam nhi Tiêu gia không muốn ích kỉ sống một mình, nhân tình nợ ngươi, bây giờ ta sẽ trả lại.”
Tiêu Sơ Âm khẩn trương nhìn Lãnh Tuyền, nếu bây giờ hắn phát hiện người mang đến là giả, chẳng những không cứu được Vũ Văn Tư Dạ, nói không chừng cả Trưởng Tôn Tông Lam và Lâm Nguyên Kỳ cũng bị liên lụy. Đôi mắt vô hồn của Lãnh Tuyền nhìn chằm chằm Vũ Văn Tư Dạ trên cầu đá, đột nhiên hắn phi thân qua, áo bào trắng tung bay trong gió như tiếng va chạm của sắt thép, khiến màng nhĩ Tiêu Sơ Âm tê dại.
“Để hắn lại đây.” Hắn tựa hồ rất phiền chán với tiết tấu lề mề như vậy, đưa tay nhổ cây đinh đóng trên cánh tay Vũ Văn Tư Dạ, tiện tay ném đi, đánh vỡ khối băng trên chân hắn, Vũ Văn Tư Dạ bỗng nhiên mất chỗ tựa, cả người mệt mỏi khụy xuống.
Tiêu Sơ Âm bỗng chốc nặng nề, thấy người hắn nghiêng ngả trên cầu đá mới thở phào, đẩy nhẹ thiếu niên kia: “Đi đi.”
Thiếu niên quay đầu nhìn nàng, khuôn mặt mang theo nụ cười ấm áp, người trên cầu đối với nàng rất quan trọng.
“Ừ” Thiếu niên mỉm cười, ngón tay run rẩy giấu trong tay áo: “Đa tạ cô đã cùng ta đón mặt trời mọc, để ta biết được trên thế gian này còn có khung cảnh rực rỡ như vậy.”
“Kiếp sau, đừng làm thế thân cho người khác nữa, hãy là chính mình, tự mình cảm nhận cảnh mặt trời mọc đẹp đẽ ấy.”
Thiếu niên gật đầu, ánh mắt nhìn hai nam tử sau lưng nàng, Lâm Nguyên Kỳ vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ tìm tòi nhìn hắn, mà Trưởng Tôn Tông Lam thì cúi đầu thưởng thức dây tơ trong tay, ánh mắt có thứ gì đó lóe lên, không thể phát giác.
“Tạm biệt, các vị.” Hắn khom người thật thấp, khóe miệng nhếch lên, hai đốt xương trên bờ vai gầy dường như lúc nào cũng có thể mọc ra một đôi cánh, gò má quay về ánh mặt trời, hắn ngửa đầu, cố nuốt nước mắt sợ hãi vào trong, xin lỗi, tỷ tỷ, đời này, Diệu Nhi không thể làm gánh nặng của tỷ.
Chỉ cần một ngày Diệu Nhi còn tồn tại, tỷ vĩnh viễn không thể có được hạnh phúc.
Tỷ nói người tốt không nên nói dối, tha thứ cho đệ, cả đời này Diệu Nhi chỉ lừa tỷ lúc này thôi.
Tiêu Sơ Âm nhìn thiếu niên đi về cây cầu độc mộc, không hiểu tại sao lồng ngực bỗng nhiên đau nhói, như bị một cây kim sắc bén đâm vào sâu bên trong. Đau đớn nhanh chóng lan khắp tứ chi, đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, lúc nàng ôm ngực, cảm giác đau đớn đã tiêu tan.
“Sao vậy?” Lâm Nguyên Kỳ thấy nàng ôm ngực, lo lắng hỏi.
“Không sao, chắc là do gió lạnh, ngực bị đau, giờ thì hết rồi”.
Hắn không yên tâm, đặt trên cổ tay không quấn dây tơ xem mạch, nhịp tim ổn định, không có gì bất thường, như vậy mới nhíu mày buông tay, ánh mắt dừng trên bóng lưng của thiếu niên.
Cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Trên cầu độc mộc gió rất to, mái tóc dài của thiếu niên bị gió thổi tung, lộ ra cần cổ trơn bóng và da thịt trắng nõn sau tai.
Ánh mắt Lâm Nguyên Kỳ vẫn luôn nhìn theo hắn, khoảnh khắc tóc hắn tung bay lộ ra da thịt sau tai, Lâm Nguyên Kỳ không thể tin chớp mắt. Không thể tin thiếu niên họ vất vả cứu về dưới vương quyền và vận mệnh, thiếu niên từng ôm ấp ham muốn sinh tồn hơn bất kì ai, vậy mà…
Tiêu Diệu cảm thấy lòng mình giờ phút này không hề vui vẻ, mỗi bước đi lại cảm thấy tay mình càng run rẩy kịch liệt hơn.
Lúc trước ốm yếu bệnh tật ở trạch viện, hắn lúc nào cũng đề phòng di nương và đám người đại công tử nhị tiểu thư như hổ rình mồi, chỉ có lúc tỷ tỷ về thăm hắn, hắn mới cảm thấy vui vẻ.
Nhưng tỷ tỷ dường như luôn bận rộn, vội vàng yêu vương gia, vội vàng lấy lòng vương gia, vội vàng cầu xin cha muốn gả cho vương gia. Hắn đã từng rất căm ghét tên vương gia cả dung mạo thế nào hắn cũng không biết kia, chỉ nghe bọn nha hoàn lỡ miệng nhắc đến, rằng người đó cơ trí ra sao, phong lưu tiêu sái ra sao, anh dũng thiện chiến thế nào, nói người đó dưới một người trên vạn người, nói người đó tâm tư kín đáo, rất giỏi bày mưu tính kế.
Hắn hâm mộ đố kị, hắn hiểu rõ cả đời mình cũng không thể trở thành người vẻ vang muôn trượng như vậy, cả đời hắn chỉ có thể nhốt mình trong viện, cố gắng để không bị đám người bất lương kia rắp tâm hại chết. Hắn biết mình yếu đuối, đấu không thắng bọn chúng, hắn sẽ nhịn.
Cho đến khi hắn nghe lén được tỷ tỷ đứng dưới ánh ánh mặt trời nói một tiếng “cứu hắn”, hắn cảm thấy dường như mình đã đến gần người có vầng sáng kia thêm một bước.
Thoát được sự bất công của ông trời lại không trốn được vương quyền tàn khốc. Tin tức Tiêu gia bị diệt môn truyền đến, hắn mơ hồ có thể cảm giác được ánh mắt khinh thường của người có hào quang rực rỡ kia.
Hắn đứng trên hình đài, bàn chân cảm nhận được đầu người như quả bóng thùng thùng rơi xuống đất, âm thanh cực kì giống trò chơi bọn nha hoàn vẫn chơi thường ngày, máu đỏ che khuất tầm mắt hắn.
Cho đến khi tỷ tỷ quỳ trên đất ôm chặt lấy hắn, hắn mới cảm giác được hơi thở ấm áp, hắn sống rồi.
Trận tỉ thí rubik, hắn dùng hết kĩ năng cũng không thắng được nam tử kia, người đó gạt tỷ tỷ đi tìm hắn, tuổi trẻ vẫn luôn không muốn thất bại, người đó lại cười khẽ nói muốn dạy hắn võ công, nói trên đời này chỉ có trí tuệ và sức mạnh mới có thể sinh tồn, hắn có trí tuệ, nhưng không đủ mạnh.
Thời điểm bị đứa bé xinh xắn kia bắt, hắn cho rằng mình sẽ bỏ mạng, nhưng người đó lại xuất hiện, mang theo phong thái bễ nghễ thiên hạ, mang theo sự giết chóc gió tanh mưa máu. Người đó nói, hôm nay ngươi không giết bọn họ, ngày mai bọn họ sẽ tới giết ngươi.
Hắn bị treo trên thân tre, chật vật nhìn người đó: Hôm nay ngươi không giết ta, sớm muộn gì cũng có một ngày ta giết ngươi.
Người đó khẽ cười, đáp: Ta đợi đến ngày đó.
Hắn cũng rất muốn đến ngày đó, nhưng mùi thuốc nồng đậm trong phòng và giọng nói trầm thấp của nam tử thư sinh kia làm dấy lên chấp niệm trong lòng hắn: Nếu ngươi không chết, bọn họ đều không thể sống yên ổn, dùng người nộm thay thế ngươi, hay là ngươi giả làm người nộm, ngươi tự chọn lựa.
Hắn không muốn có thêm bất kì ai vì hắn mà phải rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, hắn không muốn tỷ tỷ bị uy hiếp. Nếu đời này hắn không giữ được mạng này, thì để kiếp sau vậy.
Đến khi cách cầu độc mộc chỉ còn hai bước, cách Vũ Văn Tư Dạ chỉ còn ba bước, cách Lãnh Tuyền còn bốn bước.
“Tiêu Diệu!” Bỗng nhiên trời nổi gió lớn, giọng nói của Lâm Nguyên Kỳ vang lên phía sau, hắn ngoảnh mặt nhìn.
Vừa quay đầu đã thấy một đôi mắt kinh hoảng mở to, Tiêu Sơ Âm quay đầu nhìn Lâm Nguyên Kỳ, lúc nhìn lại hắn, sự hoảng loạn trong đôi mắt sáng không lời nào có thể miêu tả được, hành động còn nhanh hơn suy nghĩ một bước.
Người giả không thể nhạy cảm với tên của Diệu nhi như vậy! Nàng căn bản chưa hề nhắc tên của Diệu Nhi cho lão Thập biết.
Phút chốc nàng vận động cơ bắp của tất cả các bộ phận, dùng tốc độ nhanh nhất của cả đời chạy về phía hắn: “Diệu Nhi!”
Cùng lúc đó,Tiêu Diệu cũng nhảy tới một bước, hắn dẫm lên đá lát chật hẹp, nhào qua người mặc bạch y vẻ mặt đờ đẫn phía trước.
Động tác của Tiêu Sơ Âm còn nhanh hơn hắn, nàng chạy vội tới, cơ thể đột nhiên dừng lại, một bàn tay bị kéo lại phía sau, sợi dây đỏ trên cổ tay chợt căng cứng, Trưởng Tôn Tông Lam giữ nàng lại.
“Buông ra!” Lúc nguy cấp, nếu muộn một giây cũng có thể khiến Diệu Nhi mất mạng!
Trưởng Tôn Tông Lam quay mặt đi, không nhìn sự tức giận và đau đớn chứa trong mắt nàng, hắn không nhìn thì sẽ không mềm lòng.
“Bụp” một tiếng, tiếng đầu gối nện xuống mặt đất vang vọng trong lòng hắn, cổ họng dâng lên từng đợt chua xót, dây tơ trong tay cũng dần buộc chặt, kéo nàng lại gần.
Lúc Tiêu Diệu nhảy qua chỉ mang theo ý cười, cơ thể cong thành một cây cung, bắn ra mũi tên sắc bén nhất.
“Diệu Nhi!” Nàng giống như thú mẹ đang bảo vệ con, quỳ xuống đất, khuỷu tay chống đỡ sức nặng của cơ thể, giãy giụa khỏi dây tơ đỏ buộc trên tay.
Đến cuối cùng, nàng lại cúi đầu dùng răng cắn, ánh mắt lại chăm chú nhìn thiếu niên phóng sang bên kia.
Tốc độ của Tiêu Diệu rất nhanh, như một trận gió thổi qua liền tan biến. Động tác của hắn lại chậm như vậy, chậm đến mức Tiêu Sơ Âm có thể trông thấy lúc hắn vươn tay về phía Lãnh Tuyền, khóe miệng khẽ mỉm cười.
“Để đệ bảo vệ tỷ một lần.”
Nụ cười của thiếu niên ấy, một khắc này bỗng chốc cực kì rực rỡ.
Lãnh Tuyền đứng cách Tiêu Diệu xa nhất, nếu hắn không khom lưng siết cằm của Vũ Văn Tư Dạ, có lẽ hắn có thể tránh được một cú này.
Cơ thể ốm yếu mặc đồ đen của thiếu niên xen lẫn với tiếng gió lạnh thấu xương, đây là lần đầu tiên hắn chủ động gây bất lợi với người khác, lần đầu tiên chủ động chống lại cường địch.
Chỉ một lần này, lại mất mạng.
Trưởng Tôn Tông Lam nhìn bóng người màu đen và trắng hòa vào nhau từ trên cầu lăn xuống. Đây là lần đầu tiên hắn thấy sư phụ bị người khác chạm vào y phục, hơn nữa, tư thế đứa nhỏ này ôm sư phụ rơi xuống vực lại mang theo sự kiên cường chưa từng có.
Đột nhiên tay buông lỏng, bóng đen bao phủ trong nháy mắt lại bừng sáng, nữ tử phía trước chạy như điên về phía cầu độc mộc, cho dù nàng có nhanh hơn nữa cũng không đuổi kịp tốc độ rơi xuống vực của hai người kia…
Trưởng Tôn Tông Lam ngơ ngác nhìn dây tơ giết người vô số, lại bị nàng dùng răng cắn đứt, đoạn có chất lỏng ẩm ướt, có mùi máu lẫn lộn, hắn đưa lên mũi khẽ ngửi, đưa lưỡi liếm, có chút tanh, có chút chát.
Là mùi vị của máu và nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.