Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư
Chương 159: SAO TA CÓ THỂ THÍCH NÀNG
Lạc Thanh
22/09/2016
Trưởng Tôn tam công tử sức khỏe bình phục phi thường kinh người, trang điểm lộng lẫy nói muốn đi cùng, Tiêu cô nương bị ngắt nhéo xương cốt cả một ngày cảm thấy sống lưng như vỡ nát đương nhiên không từ chối.
Vào cung, nhiều người của mình sẽ nhiều cơ hội sống sót.
Ngày hôm sau, hai nhuyễn kiệu hoa lệ từ nơi nào đó bỗng nhiên xuất hiện lại làm náo nhiệt cả con phố. Gần đây nhóm hoàng tử công chúa dường như không còn trút giận lên bách tính nên tất cả mọi người lại ra ngoài hoạt động.
“Vì sao phải dùng danh nghĩa vị hôn phu của ta để tiến cung?” Trong nhuyễn kiệu vừa nhấc lên đương nhiên là Ngũ công chúa giả mạo Tiêu Sơ Âm và Trưởng Tôn Tông Lam không ngừng dùng sắc đẹp dụ dỗ.
“Như vậy có thể ở bên cạnh bảo vệ nàng.” Người nào đó dựa nửa người bên trong kiệu nhìn Tiêu công chúa.
“Hộ vệ, sai vặt, thư đồng” Tiêu Sơ Âm gập ngón tay cúi đầu đếm: “Còn có nha hoàn, đều có thể ở bên cạnh bảo vệ ta, không bằng huynh giả làm nha hoàn đi.”
Nếu Trưởng Tôn tam công tử giả làm nha hoàn, nhất định cũng là một nha hoàn đẹp hơn cả chủ tử.
“Hộ vệ không thể vào nội viện, sai vặt thư đồng vào nội viện không thể vào điện, nha hoàn vào điện không thể vào phòng, vị hôn phu ngoại trừ nhà xí thì nơi đâu cũng có thể vào. Nàng không cảm thấy như vậy càng bảo đảm sao? Nếu nàng không ngại, hai mươi bốn giờ ăn cơm uống nước ta đều ở cùng nàng.”
Tiêu Sơ Âm không nói gì nhìn trời, ai kêu mình nói lúc miệng không vững chắc, nói gì mới được đây, không phải dời mối quan hệ theo hướng ái muội, thôi thôi, coi như cho Trưởng Tôn tam công tử thỏa mãn cái miệng, nhìn đậu hủ cũng được, còn vì sao chỉ có thể nhìn, bởi vì dù sao cũng ăn không được mà.
“Không biết hoàng cung Tuyên Vũ sẽ lấy nghi lễ gì để chào đón chúng ta” Trưởng Tôn Tông Lam chống cằm vén màn lên, từ khe hở nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài, khẽ cười: “Lễ truy điệu của hoàng tử, dân chúng cũng thật là vui mừng.”
Ngay lúc hai cỗ kiệu được mọi người chú ý chậm rãi đi về phía hoàng cung, bên trong cỗ kiệu đơn giản ở một nơi khác trên con phố, nam tử nho nhã tay cầm quyển sách, trong kiệu có hai bộ trà cụ, nam tử bên cạnh vừa uống trà vừa nhìn bầu không khí bên ngoài nói: “Lục ca, đệ đã nói với huynh nhiều lần rồi, huynh cô độc như vậy không tốt đâu, tài năng tinh nhuệ làm người khác ghen ghét. Mặc dù phụ hoàng thích huynh, nhưng người tuổi cũng đã cao, chính mình cũng không dám chắc, sao có thể bảo vệ huynh. Huynh xem huynh không biết nhẫn nhịn, quá hiếu thắng, sẽ thua trong tay bọn hắn thôi. Nhưng huynh không cần gấp, đệ sẽ làm bọn họ đi cùng huynh nhanh thôi, miễn cho một mình huynh luyện kiếm quét thương cô đơn một mình.”
Nói xong hắn cầm chén trà uống cạn: Muốn ban ơn khắp thiên hạ, trước tiên phải trị quốc, muốn trị quốc trước tiên phải tề gia, muốn tề gia trước tiên phải chỉnh đốn người thân, muốn chỉnh đốn họ, trước tiên phải thu tâm của họ…
…
Cỗ kiệu tiến vào cửa phía nam, Tiêu Sơ Âm không biết kiệu mình xếp thứ mấy, nhưng trong quá trình chờ đợi, loáng thoáng nghe thấy tiếng người trầm thấp từ kiệu bên cạnh, tựa hồ là sắp xếp trình tự tiến cung.
Đến khi cỗ kiệu lần nữa di chuyển, đầu nàng vừa nghiêng, thiếu chút nữa lại làm lệch xương sống đã được đại phu nắn lại.
Trưởng Tôn Tông Lam vẫn luôn dùng tư thế lười nhác ma mị ngồi đối diện, nhìn nàng ngủ gà ngủ gật, đang định đưa vai cho nàng tựa, đột nhiên Tiêu Sơ Âm trước mặt đưa tay vỗ mặt mình bôm bốp, có ý định phải vỗ cho sưng lên mới tỉnh táo được.
“Không được ngủ, còn phải nghĩ cách cứu cái tên không có tiền đồ kia. Tiêu Sơ Âm, giữ vững tinh thần, a…” Cuối cùng nàng dùng hết sức hét lên làm kiệu phu sợ tới mức run rẩy, tay thiếu chút nữa mềm nhũn.
Trưởng Tôn Tông Lam vốn đang đưa vai tới, lại yên lặng dời trở lại. Hắn có tư cách gì để nàng tựa người nghỉ ngơi đâu, hơn nữa hắn chẳng có năng lực chia sẻ gánh nặng đang ép nàng đến không thở nổi, tại sao lại ngăn cản nàng đi về phía trước…
Bố cục của hoàng cung Tuyên Vũ không khác Hoa Thụy bao nhiêu, nhưng màu vàng xa hoa lại khiến người ta có phần áp lực hơn. Cửa cung nặng nề mở ra như tiếng thở dài khàn khàn của một lão già. Một đám người đang nóng lòng xem ai có đủ thèm muốn giết chết lão nhân gia tượng trưng cho quyền lực của một quốc gia sau khi rèm châu buông xuống.
“Ngũ hoàng tỷ hữu lễ, chúng ta lại gặp nhau, ngũ hoàng tỷ thật dũng cảm, thời điểm nguy cơ trùng trùng lại vào cung, thật khiến Nguyên Tiêu bội phục. Tâm nguyện chưa xuôi của phụ hoàng cũng sẽ vì Ngũ hoàng tỷ vào cung mà chấm dứt, ài, Ngũ hoàng tỷ muốn làm gì…”
Tiêu Sơ Âm một tay kéo nam tử cẩm y ngọc bào miệng đầy nho chua sang một bên, quay đầu nhìn, tránh ánh mắt tìm tòi của Trưởng Tôn Tông Lam trong kiệu. Không nhịn được chụp lấy cổ áo đối phương: “Nói, điều kiện trao đổi như thế nào.”
“Chẳng lẽ Ngũ hoàng tỷ cũng không hỏi rõ cách làm tại hạ định dùng để trao đổi với cô là gì sao? Ngộ nhỡ cách làm của tại hạ làm Ngũ hoàng tỷ cảm thấy không tốt, vậy chẳng phải cô thiệt thòi sao. Hoặc là yêu cầu tại hạ đưa ra cô không thể làm được, tại hạ cũng không thể thực hiện được kỳ vọng của cô.”
Tiêu Sơ Âm buông cổ áo hắn ra, đưa tay chà xát trên người hắn, nhíu mày nói: “Ngươi nói đi.”
“Cô thay ta giết người, ta thay cô cứu người, cô nói công bằng hay không công bằng?” Hắn hiếm khi nói ít hơn hai câu, lỗ tai Tiêu Sơ Âm hơi thư thái một chút.
“Cứu thế nào, người như Lãnh Tuyền, luật pháp không thể trói buộc hắn, võ công không mạnh hơn hắn, muốn cứu người từ thủ hạ của hắn không phải chuyện dễ.”
“Đáp ứng yêu cầu của hắn, nghe nói người bắt vương gia bí hiểm khó lường, văn võ hay trí tuệ đều không đối phó được. Cũng chỉ có thể đồng ý yêu cầu của đối phương, dùng người hắn muốn đi đổi, đây là cách duy nhất có thể cứu vương gia. Ngũ hoàng tỷ hẳn cũng hiểu được, trong lúc trì hoãn, cơ hội gặp nạn của vương gia sẽ nhiều hơn một phần…”
“Nếu là như vậy, ta dựa vào cái gì phải đáp ứng yêu cầu của ngươi, lấy người đổi người phải cần tới ngươi bày mưu tính kế hay sao?” Nàng bất giác cắn chặt răng, nghĩ đến Vũ Văn Tư Dạ có thể bị hành hạ, ô xi như bỗng dưng bị hút hết.
“Kế sách này cũng coi như là không cao minh, nhưng Ngũ hoàng tỷ, đổi người cũng phải xem là đổi ai, Lục ca để lại một chút đồ, tại hạ thay hắn giữ gìn rất tốt, Ngũ hoàng tỷ chẳng lẽ không muốn thử một lần sao.” Hắn nói cũng không hề chắc chắn, bởi vì hắn biết rõ, đối với người như Tiêu Sơ Âm, chắc chắn sẽ chỉ làm nàng càng nghi ngờ.
Trưởng Tôn Tông Lam bên kia thấy hai người vẫn nói chuyện, sắc mặt Tiêu Sơ Âm tựa hồ không tốt lắm, vén rèm dịu dàng gọi: “Sơ Âm…”
Nguyên Tiêu vừa quay đầu, chỉ cảm thấy ánh sáng đập vào mắt thoáng hiện dung nhan mỹ ngọc chấn động lòng người, hắn vẫn luôn cho rằng bản thân khí chất ôn hòa. Khi nhìn thấy người nọ, bỗng nhiên cảm thấy mình như ngửa mặt trông lên trích tiên, phong thái phiêu dật khẽ lên tiếng. Thế nhưng lại làm mình xuất thần.
“Đến đây” Tiêu Sơ Âm vội vàng đáp lời, còn đang suy nghĩ về thứ Lục hoàng tử để lại, chẳng lẽ là người giống mình như đúc.
“Vị này là…” Nguyên Tiêu phía sau khom mình hành lễ, vẻ mặt trong sáng ôn nhu.
“Vị hôn phu của ta, Trưởng Tôn…Tiểu Hồng” Tiêu Sơ Âm do dự một chút, thong dong đáp.
Bên kia Trưởng Tôn Tông Lam nghe nàng sửa tên mình cũng không để ý, mỉm cười đáp lễ với Nguyên Tiêu, giọng điệu mềm mỏng hơn bình thường gấp mười lần gọi Tiêu Sơ Âm: “Âm Nhi, mau lại đây, đừng để lỡ thời gian.”
Một cơn gió lạnh thổi qua khiến Tiêu Sơ Âm toàn thân lạnh buốt, nàng thấy da gà trên người mình bị thổi bay khắp bầu trời…
…
Sương mù lượn lờ giữa sườn núi, rõ ràng đã là tháng tư, lại có một vực sâu phất phơ bông tuyết giữa hai vách núi, gió lạnh thổi lên từ vực sâu, xen lẫn với bông tuyết phía trên, bị thời tiết ấm áp hòa tan tạo thành sương mù. Phía trên là bụi hoa màu sắc rực rỡ, chỗ bóng râm bị chóp núi ngăn cách, một con đường đá nhỏ treo ngang hai ngọn núi, hai cột đá băng hình thành một hình xiên khổng lồ. Dưới hai cột đá cao khoảng ba thước bị đóng băng.
Phía trên vực sâu giữa hai ngọn núi, một người đứng thẳng cúi đầu.
Vũ Văn Tư Dạ.
“Sư phụ, để đồ nhi đi tìm đứa nhỏ kia mang đến.” Hắn cúi thấp đầu, các khớp xương sau lưng sụp lún, hai tay bị trói sau người, nhìn chằm chằm dưới vực sâu, trong đôi mắt u ám không nhìn ra cảm xúc gì.
“Nói dối.” trên lưng đồi bên cạnh, có người ngồi trên tảng đá lớn, tay cầm gậy dài màu đen, chóp có sợi dây dài, hắn ở lưng chừng núi thả câu.
Vũ Văn Tư Dạ cúi đầu, nghe tiếng gió phía dưới tựa như rống giận, trên sợi dây trong suốt buộc một cánh tay máu chảy đầm đìa, dao động trong gió, thỉnh thoảng đánh vào vách núi. Lấy thịt người làm mồi, trong thiên hạ, ngoại trừ hắn chẳng còn ai khác.
Cánh tay đập vào vách đá, quay ngược trở lại, đột nhiên, ngón tay Lãnh Tuyền khẽ động, cánh tay trên sợi dây biến mất trong vách núi, chắc là lúc ấy trong vách núi có động, vừa lúc hắn ném mồi vào đó.
Vũ Văn Tư Dạ thờ ơ nhìn, sư phụ đối với trò thả câu này vẫn luôn không ngại phiền toái.
Sợi dây trong suốt lay động mạnh, gió lớn thổi sợi dây căng cứng, Lãnh Tuyền đôi mắt thẫn thờ nhìn chằm chằm đỉnh cần câu, tay hắn nhấc nhẹ, sợi dây bay lên lần nữa, trên cánh tay làm mồi có một thú con, mà trong vách núi có một dã thú lớn gãi gãi lo lắng nhìn ấu thú lơ lửng giữa không trung.
Lãnh Tuyền cười nhạt, vứt cánh tay vào động. Dụ dỗ dã thú cư ngụ trong vách núi, bình thường loại dã thú này lòng cảnh giác rất mạnh, do thú mẹ thử mồi, xác định an toàn mới để thú con đến. Lãnh Tuyền thấy sợi dây động lần thứ nhất đã biết con mồi đã chạm vào móc, nhưng để sợi dây động lần thứ hai mới kéo lên.
Mục tiêu là thú con, không, có lẽ không phải.
Gió thổi táp vào mặt đau rát, móng vuốt của thú con bám chặt vào miếng mồi, tham lam gặm thức ăn, không hề biết tình hình nguy cấp hiện tại, một chút sơ ý sẽ tan xương nát thịt rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Cọc đen trong tay Lãnh Tuyền mềm nhẹ, nhiều lần thú con thiếu chút nữa bị quăng mất, lại nhanh chóng chộp vào phía trên, đi đi về về vài lần, dường như nó cũng nhận thấy sự nguy hiểm của bản thân, gào khóc quay đầu nhìn thú mẹ trong vách núi.
Sợi dây dưới cọc đen trong tay Lãnh Tuyền khẽ động, thú con phía dưới dao động qua lại không xa trước vách đá. Thú mẹ sốt ruột cào mặt đất, thử thăm dò vươn móng vuốt ra ngoài, nhìn vực sâu bên dưới lại lùi về.
Lúc này, sợi dây chậm rãi di chuyển, thỉnh thoảng bị gió thổi rung chuyển không dừng, nhưng lại dần đến gần vách đá, thú mẹ vui vẻ, móng vuốt cào dưới đất chậm lại, hai mắt nhấp nháy nhìn chằm chằm thú con ngày càng gần, móng trước thử thăm dò vươn ra.
Móng trước của nó đã có thể với tới thú con, nhưng không kéo về, nó đang đợi, đợi xem mồi nhử lần này là thật hay giả.
Thú con cũng đã nôn nóng không dứt, hai móng liên tục cào mồi tru lên thảm thiết.
Khóe miệng Vũ Văn Tư Dạ khẽ nhếch, lộ ra nụ cười nhạt, giết một dã thú cũng tiêu hao tâm cơ như vậy, đúng là rảnh rỗi.
Thú mẹ vươn chân trước ra, nhanh chóng bắt lấy thú con, nửa cơ thể thăm dò, trong con ngươi xanh biếc đã có màu sắc mừng rỡ.
Sợi dây trong suốt đột nhiên run lên, thú con trên cánh tay đột nhiên bay xuống dưới với tốc độ không thể tin. Móng trước của thú mẹ đang khoát lên mình ấu thú, lúc này cả thân thể không kiểm soát được rơi xuống dưới.
Dưới vực sâu phảng phất truyền đến tiếng tru của dã thú, tuyệt vọng mà bi phẫn.
Lãnh Tuyền đờ đẫn thu hồi cọc đen, đặt sang bên cạnh, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Vô tri.”
“Dạ.” Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Tư Dạ đứng trên con đường đá nguy hiểm kia: “Có phải ngươi thích nữ nhân kia không?”
Vũ Văn Tư Dạ cúi thấp đầu, Lãnh Tuyền chưa từng hỏi vấn đề như vậy. Cho dù là lúc Thẩm Nhược Vân nói hai người muốn thành thân, hắn cũng chỉ vô cảm nói một câu chúc mừng. Bây giờ hắn bị trừng phạt, bị hỏi vấn đề này, cười chua xót: “Không, loại người tùy tiện như nàng, nữ tử không biết lễ nghi, ngoại trừ đầu óc chỉ dựa vào xúc động để làm việc, cho tới bây giờ cũng chưa từng suy nghĩ cho người khác, không có khả năng tự bảo vệ mình, chỉ biết ngốc nghếch liều mạng. Không biết trốn tránh, không biết rút lui, nữ nhân như vậy sao đồ nhi có thể thích nàng…”
Trên khuôn mặt tuấn lãng như mặt nạ của Lãnh Tuyền, nơi khóe miệng lại có dấu vết khẽ nhếch, dường như hắn đang cười.
“Đồ nhi chỉ có thể yêu nàng, nàng muốn đi về phía trước, đồ nhi sẽ quét sạch yêu ma trải đường cho nàng. Nếu có một ngày nàng muốn lùi bước, đồ nhi sẽ thu hồi tất cả tài năng kỳ dị, tạo một bầu trời nắng ráo để nàng nghỉ ngơi. Như vậy, hai chữ ưa thích há lại có thể hàm chứa hết, sư phụ, đồ nhi yêu nàng.”
Gió thổi lạnh thấu xương, hai chân hắn đứng trong vụn băng, vạt áo màu tím nhạt bay phần phật, áo bào rộng lớn như một chú chim muốn tung cánh bay đi. Hắn nói: “Sư phụ, cả thế gian này có một thứ người mãi mãi không thể chiến thắng, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy, sau này, càng như vậy.”
Vào cung, nhiều người của mình sẽ nhiều cơ hội sống sót.
Ngày hôm sau, hai nhuyễn kiệu hoa lệ từ nơi nào đó bỗng nhiên xuất hiện lại làm náo nhiệt cả con phố. Gần đây nhóm hoàng tử công chúa dường như không còn trút giận lên bách tính nên tất cả mọi người lại ra ngoài hoạt động.
“Vì sao phải dùng danh nghĩa vị hôn phu của ta để tiến cung?” Trong nhuyễn kiệu vừa nhấc lên đương nhiên là Ngũ công chúa giả mạo Tiêu Sơ Âm và Trưởng Tôn Tông Lam không ngừng dùng sắc đẹp dụ dỗ.
“Như vậy có thể ở bên cạnh bảo vệ nàng.” Người nào đó dựa nửa người bên trong kiệu nhìn Tiêu công chúa.
“Hộ vệ, sai vặt, thư đồng” Tiêu Sơ Âm gập ngón tay cúi đầu đếm: “Còn có nha hoàn, đều có thể ở bên cạnh bảo vệ ta, không bằng huynh giả làm nha hoàn đi.”
Nếu Trưởng Tôn tam công tử giả làm nha hoàn, nhất định cũng là một nha hoàn đẹp hơn cả chủ tử.
“Hộ vệ không thể vào nội viện, sai vặt thư đồng vào nội viện không thể vào điện, nha hoàn vào điện không thể vào phòng, vị hôn phu ngoại trừ nhà xí thì nơi đâu cũng có thể vào. Nàng không cảm thấy như vậy càng bảo đảm sao? Nếu nàng không ngại, hai mươi bốn giờ ăn cơm uống nước ta đều ở cùng nàng.”
Tiêu Sơ Âm không nói gì nhìn trời, ai kêu mình nói lúc miệng không vững chắc, nói gì mới được đây, không phải dời mối quan hệ theo hướng ái muội, thôi thôi, coi như cho Trưởng Tôn tam công tử thỏa mãn cái miệng, nhìn đậu hủ cũng được, còn vì sao chỉ có thể nhìn, bởi vì dù sao cũng ăn không được mà.
“Không biết hoàng cung Tuyên Vũ sẽ lấy nghi lễ gì để chào đón chúng ta” Trưởng Tôn Tông Lam chống cằm vén màn lên, từ khe hở nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài, khẽ cười: “Lễ truy điệu của hoàng tử, dân chúng cũng thật là vui mừng.”
Ngay lúc hai cỗ kiệu được mọi người chú ý chậm rãi đi về phía hoàng cung, bên trong cỗ kiệu đơn giản ở một nơi khác trên con phố, nam tử nho nhã tay cầm quyển sách, trong kiệu có hai bộ trà cụ, nam tử bên cạnh vừa uống trà vừa nhìn bầu không khí bên ngoài nói: “Lục ca, đệ đã nói với huynh nhiều lần rồi, huynh cô độc như vậy không tốt đâu, tài năng tinh nhuệ làm người khác ghen ghét. Mặc dù phụ hoàng thích huynh, nhưng người tuổi cũng đã cao, chính mình cũng không dám chắc, sao có thể bảo vệ huynh. Huynh xem huynh không biết nhẫn nhịn, quá hiếu thắng, sẽ thua trong tay bọn hắn thôi. Nhưng huynh không cần gấp, đệ sẽ làm bọn họ đi cùng huynh nhanh thôi, miễn cho một mình huynh luyện kiếm quét thương cô đơn một mình.”
Nói xong hắn cầm chén trà uống cạn: Muốn ban ơn khắp thiên hạ, trước tiên phải trị quốc, muốn trị quốc trước tiên phải tề gia, muốn tề gia trước tiên phải chỉnh đốn người thân, muốn chỉnh đốn họ, trước tiên phải thu tâm của họ…
…
Cỗ kiệu tiến vào cửa phía nam, Tiêu Sơ Âm không biết kiệu mình xếp thứ mấy, nhưng trong quá trình chờ đợi, loáng thoáng nghe thấy tiếng người trầm thấp từ kiệu bên cạnh, tựa hồ là sắp xếp trình tự tiến cung.
Đến khi cỗ kiệu lần nữa di chuyển, đầu nàng vừa nghiêng, thiếu chút nữa lại làm lệch xương sống đã được đại phu nắn lại.
Trưởng Tôn Tông Lam vẫn luôn dùng tư thế lười nhác ma mị ngồi đối diện, nhìn nàng ngủ gà ngủ gật, đang định đưa vai cho nàng tựa, đột nhiên Tiêu Sơ Âm trước mặt đưa tay vỗ mặt mình bôm bốp, có ý định phải vỗ cho sưng lên mới tỉnh táo được.
“Không được ngủ, còn phải nghĩ cách cứu cái tên không có tiền đồ kia. Tiêu Sơ Âm, giữ vững tinh thần, a…” Cuối cùng nàng dùng hết sức hét lên làm kiệu phu sợ tới mức run rẩy, tay thiếu chút nữa mềm nhũn.
Trưởng Tôn Tông Lam vốn đang đưa vai tới, lại yên lặng dời trở lại. Hắn có tư cách gì để nàng tựa người nghỉ ngơi đâu, hơn nữa hắn chẳng có năng lực chia sẻ gánh nặng đang ép nàng đến không thở nổi, tại sao lại ngăn cản nàng đi về phía trước…
Bố cục của hoàng cung Tuyên Vũ không khác Hoa Thụy bao nhiêu, nhưng màu vàng xa hoa lại khiến người ta có phần áp lực hơn. Cửa cung nặng nề mở ra như tiếng thở dài khàn khàn của một lão già. Một đám người đang nóng lòng xem ai có đủ thèm muốn giết chết lão nhân gia tượng trưng cho quyền lực của một quốc gia sau khi rèm châu buông xuống.
“Ngũ hoàng tỷ hữu lễ, chúng ta lại gặp nhau, ngũ hoàng tỷ thật dũng cảm, thời điểm nguy cơ trùng trùng lại vào cung, thật khiến Nguyên Tiêu bội phục. Tâm nguyện chưa xuôi của phụ hoàng cũng sẽ vì Ngũ hoàng tỷ vào cung mà chấm dứt, ài, Ngũ hoàng tỷ muốn làm gì…”
Tiêu Sơ Âm một tay kéo nam tử cẩm y ngọc bào miệng đầy nho chua sang một bên, quay đầu nhìn, tránh ánh mắt tìm tòi của Trưởng Tôn Tông Lam trong kiệu. Không nhịn được chụp lấy cổ áo đối phương: “Nói, điều kiện trao đổi như thế nào.”
“Chẳng lẽ Ngũ hoàng tỷ cũng không hỏi rõ cách làm tại hạ định dùng để trao đổi với cô là gì sao? Ngộ nhỡ cách làm của tại hạ làm Ngũ hoàng tỷ cảm thấy không tốt, vậy chẳng phải cô thiệt thòi sao. Hoặc là yêu cầu tại hạ đưa ra cô không thể làm được, tại hạ cũng không thể thực hiện được kỳ vọng của cô.”
Tiêu Sơ Âm buông cổ áo hắn ra, đưa tay chà xát trên người hắn, nhíu mày nói: “Ngươi nói đi.”
“Cô thay ta giết người, ta thay cô cứu người, cô nói công bằng hay không công bằng?” Hắn hiếm khi nói ít hơn hai câu, lỗ tai Tiêu Sơ Âm hơi thư thái một chút.
“Cứu thế nào, người như Lãnh Tuyền, luật pháp không thể trói buộc hắn, võ công không mạnh hơn hắn, muốn cứu người từ thủ hạ của hắn không phải chuyện dễ.”
“Đáp ứng yêu cầu của hắn, nghe nói người bắt vương gia bí hiểm khó lường, văn võ hay trí tuệ đều không đối phó được. Cũng chỉ có thể đồng ý yêu cầu của đối phương, dùng người hắn muốn đi đổi, đây là cách duy nhất có thể cứu vương gia. Ngũ hoàng tỷ hẳn cũng hiểu được, trong lúc trì hoãn, cơ hội gặp nạn của vương gia sẽ nhiều hơn một phần…”
“Nếu là như vậy, ta dựa vào cái gì phải đáp ứng yêu cầu của ngươi, lấy người đổi người phải cần tới ngươi bày mưu tính kế hay sao?” Nàng bất giác cắn chặt răng, nghĩ đến Vũ Văn Tư Dạ có thể bị hành hạ, ô xi như bỗng dưng bị hút hết.
“Kế sách này cũng coi như là không cao minh, nhưng Ngũ hoàng tỷ, đổi người cũng phải xem là đổi ai, Lục ca để lại một chút đồ, tại hạ thay hắn giữ gìn rất tốt, Ngũ hoàng tỷ chẳng lẽ không muốn thử một lần sao.” Hắn nói cũng không hề chắc chắn, bởi vì hắn biết rõ, đối với người như Tiêu Sơ Âm, chắc chắn sẽ chỉ làm nàng càng nghi ngờ.
Trưởng Tôn Tông Lam bên kia thấy hai người vẫn nói chuyện, sắc mặt Tiêu Sơ Âm tựa hồ không tốt lắm, vén rèm dịu dàng gọi: “Sơ Âm…”
Nguyên Tiêu vừa quay đầu, chỉ cảm thấy ánh sáng đập vào mắt thoáng hiện dung nhan mỹ ngọc chấn động lòng người, hắn vẫn luôn cho rằng bản thân khí chất ôn hòa. Khi nhìn thấy người nọ, bỗng nhiên cảm thấy mình như ngửa mặt trông lên trích tiên, phong thái phiêu dật khẽ lên tiếng. Thế nhưng lại làm mình xuất thần.
“Đến đây” Tiêu Sơ Âm vội vàng đáp lời, còn đang suy nghĩ về thứ Lục hoàng tử để lại, chẳng lẽ là người giống mình như đúc.
“Vị này là…” Nguyên Tiêu phía sau khom mình hành lễ, vẻ mặt trong sáng ôn nhu.
“Vị hôn phu của ta, Trưởng Tôn…Tiểu Hồng” Tiêu Sơ Âm do dự một chút, thong dong đáp.
Bên kia Trưởng Tôn Tông Lam nghe nàng sửa tên mình cũng không để ý, mỉm cười đáp lễ với Nguyên Tiêu, giọng điệu mềm mỏng hơn bình thường gấp mười lần gọi Tiêu Sơ Âm: “Âm Nhi, mau lại đây, đừng để lỡ thời gian.”
Một cơn gió lạnh thổi qua khiến Tiêu Sơ Âm toàn thân lạnh buốt, nàng thấy da gà trên người mình bị thổi bay khắp bầu trời…
…
Sương mù lượn lờ giữa sườn núi, rõ ràng đã là tháng tư, lại có một vực sâu phất phơ bông tuyết giữa hai vách núi, gió lạnh thổi lên từ vực sâu, xen lẫn với bông tuyết phía trên, bị thời tiết ấm áp hòa tan tạo thành sương mù. Phía trên là bụi hoa màu sắc rực rỡ, chỗ bóng râm bị chóp núi ngăn cách, một con đường đá nhỏ treo ngang hai ngọn núi, hai cột đá băng hình thành một hình xiên khổng lồ. Dưới hai cột đá cao khoảng ba thước bị đóng băng.
Phía trên vực sâu giữa hai ngọn núi, một người đứng thẳng cúi đầu.
Vũ Văn Tư Dạ.
“Sư phụ, để đồ nhi đi tìm đứa nhỏ kia mang đến.” Hắn cúi thấp đầu, các khớp xương sau lưng sụp lún, hai tay bị trói sau người, nhìn chằm chằm dưới vực sâu, trong đôi mắt u ám không nhìn ra cảm xúc gì.
“Nói dối.” trên lưng đồi bên cạnh, có người ngồi trên tảng đá lớn, tay cầm gậy dài màu đen, chóp có sợi dây dài, hắn ở lưng chừng núi thả câu.
Vũ Văn Tư Dạ cúi đầu, nghe tiếng gió phía dưới tựa như rống giận, trên sợi dây trong suốt buộc một cánh tay máu chảy đầm đìa, dao động trong gió, thỉnh thoảng đánh vào vách núi. Lấy thịt người làm mồi, trong thiên hạ, ngoại trừ hắn chẳng còn ai khác.
Cánh tay đập vào vách đá, quay ngược trở lại, đột nhiên, ngón tay Lãnh Tuyền khẽ động, cánh tay trên sợi dây biến mất trong vách núi, chắc là lúc ấy trong vách núi có động, vừa lúc hắn ném mồi vào đó.
Vũ Văn Tư Dạ thờ ơ nhìn, sư phụ đối với trò thả câu này vẫn luôn không ngại phiền toái.
Sợi dây trong suốt lay động mạnh, gió lớn thổi sợi dây căng cứng, Lãnh Tuyền đôi mắt thẫn thờ nhìn chằm chằm đỉnh cần câu, tay hắn nhấc nhẹ, sợi dây bay lên lần nữa, trên cánh tay làm mồi có một thú con, mà trong vách núi có một dã thú lớn gãi gãi lo lắng nhìn ấu thú lơ lửng giữa không trung.
Lãnh Tuyền cười nhạt, vứt cánh tay vào động. Dụ dỗ dã thú cư ngụ trong vách núi, bình thường loại dã thú này lòng cảnh giác rất mạnh, do thú mẹ thử mồi, xác định an toàn mới để thú con đến. Lãnh Tuyền thấy sợi dây động lần thứ nhất đã biết con mồi đã chạm vào móc, nhưng để sợi dây động lần thứ hai mới kéo lên.
Mục tiêu là thú con, không, có lẽ không phải.
Gió thổi táp vào mặt đau rát, móng vuốt của thú con bám chặt vào miếng mồi, tham lam gặm thức ăn, không hề biết tình hình nguy cấp hiện tại, một chút sơ ý sẽ tan xương nát thịt rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Cọc đen trong tay Lãnh Tuyền mềm nhẹ, nhiều lần thú con thiếu chút nữa bị quăng mất, lại nhanh chóng chộp vào phía trên, đi đi về về vài lần, dường như nó cũng nhận thấy sự nguy hiểm của bản thân, gào khóc quay đầu nhìn thú mẹ trong vách núi.
Sợi dây dưới cọc đen trong tay Lãnh Tuyền khẽ động, thú con phía dưới dao động qua lại không xa trước vách đá. Thú mẹ sốt ruột cào mặt đất, thử thăm dò vươn móng vuốt ra ngoài, nhìn vực sâu bên dưới lại lùi về.
Lúc này, sợi dây chậm rãi di chuyển, thỉnh thoảng bị gió thổi rung chuyển không dừng, nhưng lại dần đến gần vách đá, thú mẹ vui vẻ, móng vuốt cào dưới đất chậm lại, hai mắt nhấp nháy nhìn chằm chằm thú con ngày càng gần, móng trước thử thăm dò vươn ra.
Móng trước của nó đã có thể với tới thú con, nhưng không kéo về, nó đang đợi, đợi xem mồi nhử lần này là thật hay giả.
Thú con cũng đã nôn nóng không dứt, hai móng liên tục cào mồi tru lên thảm thiết.
Khóe miệng Vũ Văn Tư Dạ khẽ nhếch, lộ ra nụ cười nhạt, giết một dã thú cũng tiêu hao tâm cơ như vậy, đúng là rảnh rỗi.
Thú mẹ vươn chân trước ra, nhanh chóng bắt lấy thú con, nửa cơ thể thăm dò, trong con ngươi xanh biếc đã có màu sắc mừng rỡ.
Sợi dây trong suốt đột nhiên run lên, thú con trên cánh tay đột nhiên bay xuống dưới với tốc độ không thể tin. Móng trước của thú mẹ đang khoát lên mình ấu thú, lúc này cả thân thể không kiểm soát được rơi xuống dưới.
Dưới vực sâu phảng phất truyền đến tiếng tru của dã thú, tuyệt vọng mà bi phẫn.
Lãnh Tuyền đờ đẫn thu hồi cọc đen, đặt sang bên cạnh, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Vô tri.”
“Dạ.” Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Tư Dạ đứng trên con đường đá nguy hiểm kia: “Có phải ngươi thích nữ nhân kia không?”
Vũ Văn Tư Dạ cúi thấp đầu, Lãnh Tuyền chưa từng hỏi vấn đề như vậy. Cho dù là lúc Thẩm Nhược Vân nói hai người muốn thành thân, hắn cũng chỉ vô cảm nói một câu chúc mừng. Bây giờ hắn bị trừng phạt, bị hỏi vấn đề này, cười chua xót: “Không, loại người tùy tiện như nàng, nữ tử không biết lễ nghi, ngoại trừ đầu óc chỉ dựa vào xúc động để làm việc, cho tới bây giờ cũng chưa từng suy nghĩ cho người khác, không có khả năng tự bảo vệ mình, chỉ biết ngốc nghếch liều mạng. Không biết trốn tránh, không biết rút lui, nữ nhân như vậy sao đồ nhi có thể thích nàng…”
Trên khuôn mặt tuấn lãng như mặt nạ của Lãnh Tuyền, nơi khóe miệng lại có dấu vết khẽ nhếch, dường như hắn đang cười.
“Đồ nhi chỉ có thể yêu nàng, nàng muốn đi về phía trước, đồ nhi sẽ quét sạch yêu ma trải đường cho nàng. Nếu có một ngày nàng muốn lùi bước, đồ nhi sẽ thu hồi tất cả tài năng kỳ dị, tạo một bầu trời nắng ráo để nàng nghỉ ngơi. Như vậy, hai chữ ưa thích há lại có thể hàm chứa hết, sư phụ, đồ nhi yêu nàng.”
Gió thổi lạnh thấu xương, hai chân hắn đứng trong vụn băng, vạt áo màu tím nhạt bay phần phật, áo bào rộng lớn như một chú chim muốn tung cánh bay đi. Hắn nói: “Sư phụ, cả thế gian này có một thứ người mãi mãi không thể chiến thắng, trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy, sau này, càng như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.