Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư
Chương 153: SƯ PHỤ CÒN TRẺ, RẤT GHÉT NGƯƠI CƯỜI.
Lạc Thanh
22/09/2016
“A…” Nằm trong ngực Vũ Văn Tư Dạ, Tiêu Sơ Âm vuốt sống lưng mình, cảm giác đều là đau đớn như bị kim châm đến vỡ xương, nàng chớp mắt, nước mắt chảy xuôi.
“Vũ Văn Tư Dạ.”
“Hả?” Hắn ôm nàng tựa vào bức tường bên cạnh, đứng chính giữa là sư phụ mặc bạch y không nhiễm bụi trần, đối diện là Trưởng Tôn Tông Lam đang cúi đầu gập người ngồi dưới đất.
“Ta đau quá.”
“Ừ.” Hắn biết nàng đau, yết hầu không được tự nhiên nuốt xuống, nhưng lại bất lực. Hắn khẽ buông nàng ra, đôi tay hắn vì đỡ nàng mà xương cốt bị gãy, có thể tưởng tượng được lúc đỡ lưng nàng đau đớn đến nhường nào. Nhưng lại không thể không đỡ, nếu không Tiêu Sơ Âm sẽ bị ngã chết.
Đây chính là sư phụ của hắn và Trưởng Tôn Tông Lam, Lãnh Tuyền lạnh lùng. Ngay cả vạt áo của hắn bọn họ còn chưa chạm được, đã thương tích đầy mình.
Tiêu Sơ Âm không muốn khóc, nàng cảm thấy khóc trong trường hợp này không thích hợp với nàng, nhưng từ nhỏ đã được nuông chiều, chỉ truyền nước muối bố cũng sợ nàng đau, hận không thể nhờ bác sĩ tiêm thuốc mê cho nàng. Bây giờ xương ở lưng không biết gãy mấy cái, chỉ nhíu mày nàng cũng cảm thấy đau đớn từ trong xương thịt.
“Tiêu Sơ Âm, ta vốn đang nhớ tới nàng, vừa tới đã thấy nàng bị thương, sớm biết vậy ta đã không đến.” Trưởng Tôn Tông Lam phía đối diện gắng gượng ngẩng đầu lên, cánh tay vô lực bị treo ngược. Phía trên cắm một chiếc đũa không biết từ đâu bay tới, đóng cánh tay hắn trên tường.
Nam tử nở nụ cười long lanh ánh nắng, trên người đầy bụi bặm, mái tóc còn vương vài mảnh gỗ vụn, y phục đỏ rách rưới trải dưới thân, như một đóa sen nở rồi lại tàn.
Tiêu Sơ Âm nhìn không đành lòng, bản thân cũng không thể cử động, nghiêng đầu nhìn Vũ Văn Tư Dạ, đôi tay cũng có điểm khác thường, không khỏi đau buồn: Trước kia cho rằng hai người bọn họ thân phận cao quý, quyền cao chức trọng, hơn nữa tài nghệ lại thâm sâu khó lường, người như vậy, ở thiên hạ này, hẳn là mọi việc đều thuận lợi, không gì địch nổi.
Bây giờ mới biết, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, mẹ nó đúng là chân lý!
“Sư phụ của các người tuổi còn rất trẻ.” Hiện tại đã rơi vào tình thế này, nói gì cũng đều vô dụng, tâm sự lấy chút tư liệu, nói không chừng nàng có thể phát hiện ra điều gì.
Vũ Văn Tư Dạ nghĩ nghĩ, quay đầu hồ nghi nhìn nàng, cái nhìn hàm chứa cảm xúc phức tạp khiến Tiêu Sơ Âm run rẩy, gia, đừng hiểu lầm, thời điểm mấu chốt thế này cô nương ta sẽ không sắc lợi huân tâm (*) đâu.
(*) Nôm na là nổi máu háo sắc.
“Tám mươi hai.” Hắn nói thầm vào tai nàng, giọng điệu mang theo giễu cợt khiến nàng muốn thổ huyết.
Tên yêu quái này bình thường đều ăn Formalin à? Nàng nghĩ lại, cơ thể Trưởng Tôn Nghiên không thể phát triển được, trong lòng run rẩy: “Hắn cũng uống máu người sao?”
Vũ Văn Tư Dạ lắc đầu, “Mặt nạ.”
Lãnh Tuyền quanh năm đều đeo mặt nạ da người, hơn nữa đòi hỏi cực kỳ cao, phải tuyển chọn mỹ nam từ hai mươi đến ba mươi tuổi, thời điểm chế tạo ra mặt nạ, đặc biệt phải làm căng da, ngũ quan phải tuyệt đối mịn màng tinh tế, cuối cùng, cố định nét mặt cho tốt rồi dán lên mặt.
“Vì sao khuôn mặt hắn lúc nào cũng lạnh băng, cả lông mày cũng không nhíu lấy một cái?” Nàng rất tò mò, còn có người ngoại trừ nháy mắt và há mồm nói chuyện ra, không hề có biểu cảm gì dư thừa.
Lần này Vũ Văn Tư Dạ không lên tiếng, Lãnh Tuyền vì sao như vậy, bọn họ cũng không biết, từ khi bọn họ bị hắn đưa đi, hắn đã mang theo khuôn mặt vô cảm nhìn bọn họ chịu tra tấn.
Hắn ghét người khác cười, ghét có người nhiều lời, ghét có người đảo tới đảo lui bên cạnh hắn, ghét có người ngu dốt, ghét có người không thuận theo ý của hắn. Một khi tâm tình hắn không tốt, chịu tội chính là bọn họ.
Có người chỉ đích danh: Hắn và Trưởng Tôn Tông Lam.
“Người đâu?” Lãnh Tuyền đảo mắt nhìn xung quanh, đối với ba người đang bị thương, coi như không thấy, hắn cũng không đồng cảm với đồ đệ bị thương, cũng không để ý một chưởng của mình bọn họ không hề có sức đánh trả.
“Người đâu?”
Lãnh Tuyền nhìn Trưởng Tôn Tông Lam, mỗi một bước đi của hắn, Tiêu Sơ Âm liền cảm thấy cơ thể Vũ Văn Tư Dạ bên cạnh căng thẳng một phần, mỗi lần dấu chân hắn rơi xuống đất, Trưởng Tôn Tông Lam phía trước liền co rụt về sau.
Sợ hãi ba năm, không phải bất thình lình một ngày bỗng có dũng khí là có thể chiến thắng.
“Nhược Vân đâu?” Lãnh Tuyền hỏi rất khẽ, áo choàng màu trắng nhẹ nhàng rơi xuống đất, những hạt bụi lúc sắp bám vào vạt áo bỗng dưng bất động, trên áo bào trắng không còn thấy dấu vết gì của bụi đất.
Người này, đối với vạn vật, có sinh mệnh, không có sinh mệnh, cũng đều kháng cự.
“Hì hì, đồ đệ bảo bối của ngươi làm sao ta biết được.” Trưởng Tôn Tông Lam vừa cười thối lui, vừa muốn giải thoát cánh tay bị đóng trên tường. Sắc mặt vì bị chiếc đũa đâm xuyên tay mà trở nên cứng ngắc trắng bệch.
Không nhổ ra được.
Sau khi Tiêu Sơ Âm nghe được cái tên Thẩm Nhược Vân, theo phản xạ lại nhìn Vũ Văn Tư Dạ, Trưởng Tôn Nghiên đã từng mắng nàng ta, nàng cũng không để ý, hiện tại từ miệng Lãnh Tuyền thốt lên, nàng giật mình kinh hãi, Lãnh Tuyền dẫn nàng và Vũ Văn Tư Dạ rời đi, như vậy người lẻn vào viện chính là Thẩm Nhược Vân.
Thẩm Nhược Vân dịu dàng thiện lương, hào phóng khéo léo, điềm đạm quan tâm chăm sóc, khéo hiểu lòng người. Thẩm trắc phi cấp bậc lễ nghĩa chu toàn của Bình Uyên Vương phủ, được Bình Uyên vương vạn lần sủng ái, một Thẩm trắc phi thân phận địa vị đều áp đảo chánh phi như nàng, thật ra là sư muội của hắn?
Khó trách ngay từ đầu Tiêu Sơ Âm đã không tranh hơn thua với người ta, cho dù không phải thanh mai trúc mã, lúc trước thái độ của hắn đối với nàng ta cũng là ta có tình, muội có ý, cùng sư môn dễ bồi dưỡng tình cảm, quả nhiên là môi trường thích hợp để yêu đương.
Vũ Văn Tư Dạ nghe thấy tên kia khẽ nhíu mày, tựa hồ không ngờ Thẩm Nhược Vân lại xuất hiện ở đây.
“Này, Tư Dạ!” Trưởng Tôn Tông Lam không thể lùi được nữa, nhìn dáng vẻ tao nhã của Lãnh Tuyền, cười nói: “Ngươi nói ngươi vì nữ nhân này đã bỏ hết cả thê thiếp, hiện tại tiểu sư muội rất bực bội, giúp sư phụ đối phó chúng ta, xem ngươi làm thế nào đây!”
Mày Vũ Văn Tư Dạ càng nhíu sâu hơn.
Tiêu Sơ Âm nhìn vẻ mặt của hắn, không rõ mùi vị trong lòng mình là thế nào, cổ họng ê ẩm, chua chát. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đầy hơi mù, dường như nàng làm hỏng chuyện rồi.
Dường như…Là nàng làm xáo trộn sự yên tĩnh ban đầu.
Lãnh Tuyền còn đang đi về phía trước, hắn nghiêm túc nhìn Trưởng Tôn Tông Lam co rụt bên cánh tay bị treo ngược mà lại cười đến khoa trương, thản nhiên nói: “Ta rất ghét ngươi cười.”
Nhấc chân, nhắm ngay khung xương dưới áo bào đỏ rộng lớn dẫm xuống, xương lưng giòn vang.
Tiêu Sơ Âm nắm chặt tay, trơ mắt nhìn hắn dẫm xuống, trên mặt Vũ Văn Tư Dạ nổi gân xanh, giọt mồ hôi bằng hạt đậu rơi xuống lớp tro bụi, trong nháy mắt bị hút hết.
“Khốn kiếp!” Nàng đột nhiên đứng dậy, cơ thể khập khiễng lao về phía Lãnh Tuyền.
“Vũ Văn Tư Dạ.”
“Hả?” Hắn ôm nàng tựa vào bức tường bên cạnh, đứng chính giữa là sư phụ mặc bạch y không nhiễm bụi trần, đối diện là Trưởng Tôn Tông Lam đang cúi đầu gập người ngồi dưới đất.
“Ta đau quá.”
“Ừ.” Hắn biết nàng đau, yết hầu không được tự nhiên nuốt xuống, nhưng lại bất lực. Hắn khẽ buông nàng ra, đôi tay hắn vì đỡ nàng mà xương cốt bị gãy, có thể tưởng tượng được lúc đỡ lưng nàng đau đớn đến nhường nào. Nhưng lại không thể không đỡ, nếu không Tiêu Sơ Âm sẽ bị ngã chết.
Đây chính là sư phụ của hắn và Trưởng Tôn Tông Lam, Lãnh Tuyền lạnh lùng. Ngay cả vạt áo của hắn bọn họ còn chưa chạm được, đã thương tích đầy mình.
Tiêu Sơ Âm không muốn khóc, nàng cảm thấy khóc trong trường hợp này không thích hợp với nàng, nhưng từ nhỏ đã được nuông chiều, chỉ truyền nước muối bố cũng sợ nàng đau, hận không thể nhờ bác sĩ tiêm thuốc mê cho nàng. Bây giờ xương ở lưng không biết gãy mấy cái, chỉ nhíu mày nàng cũng cảm thấy đau đớn từ trong xương thịt.
“Tiêu Sơ Âm, ta vốn đang nhớ tới nàng, vừa tới đã thấy nàng bị thương, sớm biết vậy ta đã không đến.” Trưởng Tôn Tông Lam phía đối diện gắng gượng ngẩng đầu lên, cánh tay vô lực bị treo ngược. Phía trên cắm một chiếc đũa không biết từ đâu bay tới, đóng cánh tay hắn trên tường.
Nam tử nở nụ cười long lanh ánh nắng, trên người đầy bụi bặm, mái tóc còn vương vài mảnh gỗ vụn, y phục đỏ rách rưới trải dưới thân, như một đóa sen nở rồi lại tàn.
Tiêu Sơ Âm nhìn không đành lòng, bản thân cũng không thể cử động, nghiêng đầu nhìn Vũ Văn Tư Dạ, đôi tay cũng có điểm khác thường, không khỏi đau buồn: Trước kia cho rằng hai người bọn họ thân phận cao quý, quyền cao chức trọng, hơn nữa tài nghệ lại thâm sâu khó lường, người như vậy, ở thiên hạ này, hẳn là mọi việc đều thuận lợi, không gì địch nổi.
Bây giờ mới biết, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, mẹ nó đúng là chân lý!
“Sư phụ của các người tuổi còn rất trẻ.” Hiện tại đã rơi vào tình thế này, nói gì cũng đều vô dụng, tâm sự lấy chút tư liệu, nói không chừng nàng có thể phát hiện ra điều gì.
Vũ Văn Tư Dạ nghĩ nghĩ, quay đầu hồ nghi nhìn nàng, cái nhìn hàm chứa cảm xúc phức tạp khiến Tiêu Sơ Âm run rẩy, gia, đừng hiểu lầm, thời điểm mấu chốt thế này cô nương ta sẽ không sắc lợi huân tâm (*) đâu.
(*) Nôm na là nổi máu háo sắc.
“Tám mươi hai.” Hắn nói thầm vào tai nàng, giọng điệu mang theo giễu cợt khiến nàng muốn thổ huyết.
Tên yêu quái này bình thường đều ăn Formalin à? Nàng nghĩ lại, cơ thể Trưởng Tôn Nghiên không thể phát triển được, trong lòng run rẩy: “Hắn cũng uống máu người sao?”
Vũ Văn Tư Dạ lắc đầu, “Mặt nạ.”
Lãnh Tuyền quanh năm đều đeo mặt nạ da người, hơn nữa đòi hỏi cực kỳ cao, phải tuyển chọn mỹ nam từ hai mươi đến ba mươi tuổi, thời điểm chế tạo ra mặt nạ, đặc biệt phải làm căng da, ngũ quan phải tuyệt đối mịn màng tinh tế, cuối cùng, cố định nét mặt cho tốt rồi dán lên mặt.
“Vì sao khuôn mặt hắn lúc nào cũng lạnh băng, cả lông mày cũng không nhíu lấy một cái?” Nàng rất tò mò, còn có người ngoại trừ nháy mắt và há mồm nói chuyện ra, không hề có biểu cảm gì dư thừa.
Lần này Vũ Văn Tư Dạ không lên tiếng, Lãnh Tuyền vì sao như vậy, bọn họ cũng không biết, từ khi bọn họ bị hắn đưa đi, hắn đã mang theo khuôn mặt vô cảm nhìn bọn họ chịu tra tấn.
Hắn ghét người khác cười, ghét có người nhiều lời, ghét có người đảo tới đảo lui bên cạnh hắn, ghét có người ngu dốt, ghét có người không thuận theo ý của hắn. Một khi tâm tình hắn không tốt, chịu tội chính là bọn họ.
Có người chỉ đích danh: Hắn và Trưởng Tôn Tông Lam.
“Người đâu?” Lãnh Tuyền đảo mắt nhìn xung quanh, đối với ba người đang bị thương, coi như không thấy, hắn cũng không đồng cảm với đồ đệ bị thương, cũng không để ý một chưởng của mình bọn họ không hề có sức đánh trả.
“Người đâu?”
Lãnh Tuyền nhìn Trưởng Tôn Tông Lam, mỗi một bước đi của hắn, Tiêu Sơ Âm liền cảm thấy cơ thể Vũ Văn Tư Dạ bên cạnh căng thẳng một phần, mỗi lần dấu chân hắn rơi xuống đất, Trưởng Tôn Tông Lam phía trước liền co rụt về sau.
Sợ hãi ba năm, không phải bất thình lình một ngày bỗng có dũng khí là có thể chiến thắng.
“Nhược Vân đâu?” Lãnh Tuyền hỏi rất khẽ, áo choàng màu trắng nhẹ nhàng rơi xuống đất, những hạt bụi lúc sắp bám vào vạt áo bỗng dưng bất động, trên áo bào trắng không còn thấy dấu vết gì của bụi đất.
Người này, đối với vạn vật, có sinh mệnh, không có sinh mệnh, cũng đều kháng cự.
“Hì hì, đồ đệ bảo bối của ngươi làm sao ta biết được.” Trưởng Tôn Tông Lam vừa cười thối lui, vừa muốn giải thoát cánh tay bị đóng trên tường. Sắc mặt vì bị chiếc đũa đâm xuyên tay mà trở nên cứng ngắc trắng bệch.
Không nhổ ra được.
Sau khi Tiêu Sơ Âm nghe được cái tên Thẩm Nhược Vân, theo phản xạ lại nhìn Vũ Văn Tư Dạ, Trưởng Tôn Nghiên đã từng mắng nàng ta, nàng cũng không để ý, hiện tại từ miệng Lãnh Tuyền thốt lên, nàng giật mình kinh hãi, Lãnh Tuyền dẫn nàng và Vũ Văn Tư Dạ rời đi, như vậy người lẻn vào viện chính là Thẩm Nhược Vân.
Thẩm Nhược Vân dịu dàng thiện lương, hào phóng khéo léo, điềm đạm quan tâm chăm sóc, khéo hiểu lòng người. Thẩm trắc phi cấp bậc lễ nghĩa chu toàn của Bình Uyên Vương phủ, được Bình Uyên vương vạn lần sủng ái, một Thẩm trắc phi thân phận địa vị đều áp đảo chánh phi như nàng, thật ra là sư muội của hắn?
Khó trách ngay từ đầu Tiêu Sơ Âm đã không tranh hơn thua với người ta, cho dù không phải thanh mai trúc mã, lúc trước thái độ của hắn đối với nàng ta cũng là ta có tình, muội có ý, cùng sư môn dễ bồi dưỡng tình cảm, quả nhiên là môi trường thích hợp để yêu đương.
Vũ Văn Tư Dạ nghe thấy tên kia khẽ nhíu mày, tựa hồ không ngờ Thẩm Nhược Vân lại xuất hiện ở đây.
“Này, Tư Dạ!” Trưởng Tôn Tông Lam không thể lùi được nữa, nhìn dáng vẻ tao nhã của Lãnh Tuyền, cười nói: “Ngươi nói ngươi vì nữ nhân này đã bỏ hết cả thê thiếp, hiện tại tiểu sư muội rất bực bội, giúp sư phụ đối phó chúng ta, xem ngươi làm thế nào đây!”
Mày Vũ Văn Tư Dạ càng nhíu sâu hơn.
Tiêu Sơ Âm nhìn vẻ mặt của hắn, không rõ mùi vị trong lòng mình là thế nào, cổ họng ê ẩm, chua chát. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đầy hơi mù, dường như nàng làm hỏng chuyện rồi.
Dường như…Là nàng làm xáo trộn sự yên tĩnh ban đầu.
Lãnh Tuyền còn đang đi về phía trước, hắn nghiêm túc nhìn Trưởng Tôn Tông Lam co rụt bên cánh tay bị treo ngược mà lại cười đến khoa trương, thản nhiên nói: “Ta rất ghét ngươi cười.”
Nhấc chân, nhắm ngay khung xương dưới áo bào đỏ rộng lớn dẫm xuống, xương lưng giòn vang.
Tiêu Sơ Âm nắm chặt tay, trơ mắt nhìn hắn dẫm xuống, trên mặt Vũ Văn Tư Dạ nổi gân xanh, giọt mồ hôi bằng hạt đậu rơi xuống lớp tro bụi, trong nháy mắt bị hút hết.
“Khốn kiếp!” Nàng đột nhiên đứng dậy, cơ thể khập khiễng lao về phía Lãnh Tuyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.