Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư
Chương 155: THẨM TRẮC PHI ĐÃ CHẾT?
Lạc Thanh
22/09/2016
Hắn nói, tránh ra.
Tiêu Sơ Âm lại tránh ra.
Lùi một bước thôi, có gì khó đâu.
Nàng cười nghiêng đầu sang một bên.
Lãnh Tuyền nhìn hai cánh tay bại liệt của Vũ Văn Tư Dạ vô lực mắc dây thừng lên, lắc đầu, chỉ một ngón tay: “Dây thừng.”
Hắn dừng lại, ngoảnh mặt nhìn khuôn mặt vô cảm của Lãnh Tuyền, sau đó chậm rãi di chuyển tay xuống dưới, đáp: “Vâng, sư phụ.”
Hắn khom lưng xuống, hai tay vô lực kéo dây thừng, Lãnh Tuyền đá vào đầu gối hắn.
Tiêu Sơ Âm nhìn hắn quỳ xuống, nhưng không thấy rõ vẻ mặt hắn, rõ ràng là sương mù đã tan, nàng lại không hề cảm giác được ánh nắng chói mắt hiện tại, bất giác muốn rơi nước mắt, khóe miệng lại cong lên.
“Tư Dạ, nhanh kéo ta lên đi, ta rất lạnh, nước lạnh lắm.” Thẩm Nhược Vân không thấy rõ chuyện phía trên, sợi dây trói nàng vừa động, nàng đã sốt ruột hô lên.
Đôi tay Vũ Văn Tư Dạ dao động, ngón tay chạm vào dây thừng lại không thể nắm chặt, ban nãy đón lấy Tiêu Sơ Âm, đôi tay hắn vì để nàng không bị thương nặng hơn, không chỉ là xương cốt mà cả cơ bắp cũng đều mất hết cảm giác.
“Tiêu Sơ Âm, nàng quay mặt đi được không.” Ngón tay chạm vào dây thừng, hắn co gập lại một chút, nhưng lại vô lực trượt xuống.
“Ta không thể nhìn sao?” Nàng nhìn tư thế hắn quỳ xuống, mũi chua xót khiến nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cuối cùng cũng không nén được rơi xuống.
“Không phải, ta chỉ muốn tốt cho nàng thôi, nàng hẹp hòi như vậy, ngực nhỏ tim cũng nhỏ, nhìn thấy phu quân nàng cứu một nữ tử xinh đẹp, ta sợ nàng nhớ mãi không quên, lại nhảy xuống giếng tự sát.” Hắn nhẹ nhàng cúi thấp đầu, thản nhiên lên tiếng.
“Vậy huynh cẩn thận một chút, đừng để sắc đẹp làm choáng váng, đâm đầu vào đó.” Nàng xoay người, rõ ràng là đang cười nói chuyện, không hiểu sao nước mắt lại rơi, chua chát khổ sở.
Dưới đáy giếng truyền đến tiếng kêu cứu sốt ruột của Thẩm Nhược Vân: “Tư Dạ…”
Tiêu Sơ Âm lại di chuyển sang bên cạnh họ hai bước, nếu hiện tại nàng dễ dàng hành động, cũng sẽ không phải ở đây, cũng không biết chạy đi đâu.
Vũ Văn Tư Dạ thấy nàng quay đi, mới chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt đau đớn chết lặng, đôi tay hắn nắm dây thừng lỏng lẻo, căn bản là không có sức, nhưng Lãnh Tuyền đứng nhìn bên cạnh, hơn nữa, ngón tay đặt sau gáy hắn.
“Sư phụ.”
“Hả?”
“Có thể phiền người cũng lùi một bước không, đồ nhi làm không được tốt.” Sống lưng hắn thẳng tắp, nhìn dây thừng, nếu Lãnh Tuyền lùi một bước, Tiêu Sơ Âm không nằm trong phạm vi hắn ra tay, nói không chừng lại có cơ hội chạy trốn.
“Rắc rắc” Tiếng xương cốt giòn vang, ngón tay Lãnh Tuyền khẽ giơ lên, hỏi: “Bây giờ thì sao? Đã làm tốt chưa?”
Đau đớn sau gáy nhanh chóng truyền lên não, cơ thể nghiêng sang một bên, trước mặt tối sầm, thiếu chút nữa cắm đầu ngã xuống giếng.
Tiêu Sơ Âm nghe âm thanh này, da đầu nổ tung, nàng chán ghét âm thanh đó, cả ngày hôm nay đều là tiếng xương cốt gãy lìa, Trưởng Tôn Tông Lam, Vũ Văn Tư Dạ, nàng!
Bên trong giếng truyền đến tiếng bọt nước, bình thường nghe thấy âm thanh này cũng không có gì xấu, hiện tại Tiêu Sơ Âm lại nghe thấy vô cùng chói tai. Tiếng bọt nước không ngừng vang to, tiếng dây thừng ma sát vào cạnh giếng cũng khiến nàng cảm thấy khó chịu, giống như bị kim châm, cùng với âm thanh chi chít này đâm vào lòng.
Sợi dây lên được một đoạn, đau đớn của Vũ Văn Tư Dạ lại tăng thêm một phần, cơ hội phục hồi lại càng nhỏ.
“Bốp, bốp, bốp” Ba tiếng vang lên rõ ràng, Lãnh Tuyền vỗ tay, mặt không biểu cảm: “Tình cảm sư huynh muội thật sự làm người ta kính phục.”
Sau khi Thẩm Nhược Vân rời khỏi mặt nước, vô cùng vui mừng, Tư Dạ vẫn không vứt bỏ nàng: “Tư Dạ, huynh làm gì vậy, nhanh lên, lúc ta bị cái tên Trưởng Tôn Tông Lam kia ném vào giếng thì đã biết huynh sẽ đến cứu ta. Huynh sẽ không bỏ rơi ta, chờ ta ra khỏi nơi này, huynh phải giúp ta tìm Trưởng Tôn Tông Lam báo thù!”
Tiêu Sơ Âm nhịn xuống xúc động muốn ấn đầu nàng ta xuống đáy giếng, trong lòng thì thào nhắc nhở bản thân: nữ nhân tốt không so đo với kẻ biến thái, nhẫn nhịn trời yên biển lặng, nữ nhân tốt không so đo với kẻ biến thái, nhẫn nhịn…
Đầu Thẩm Nhược Vân vừa lộ bên miệng giếng liền trông thấy Lãnh Tuyền tuấn lãng vô cảm bất thình lình phóng đại trước mặt mình, nàng sợ đến mức giật mình, bất giác muốn lùi ra sau, không ngờ nàng vừa cử động, lông mày Vũ Văn Tư Dạ càng cau chặt, sức nặng trên đôi tay của hắn đã gần đến cực hạn!
“Vân nhi” Đôi mắt Lãnh Tuyền trống trơn vô thần, lúc gọi nàng nhìn xuyên thấu như thấy được chỗ xa hơn.
“Sư…sư phụ.” Thẩm Nhược Vân tránh mặt, mặc dù thái độ của Lãnh Tuyền đối với nàng không tàn nhẫn như hai người kia, nhưng tận đáy lòng vẫn có cảm giác sợ hãi mơ hồ khiến nàng không thể khống chế giọng nói của mình.
“Đứa nhỏ đâu?” Hắn hỏi một câu có vẻ khó hiểu.
Tiêu Sơ Âm đột nhiên quay lại, vừa vào cửa đã bị Trưởng Tôn Tông Lam phục kích, tiếp đó nàng và Vũ Văn Tư Dạ bị trọng thương, một lòng chỉ nghĩ đến chuyện làm sao thoát khỏi tên nam nhân biến thái này, nhưng lại quên mất chuyện quan trọng lúc đầu, không thấy Diệu nhi nữa.
“Sư…sư phụ…con…” Thẩm Nhược Vân vừa vào viện, vốn định bắt Tiêu Diệu đi, nhưng nghĩ đến nơi ở của đôi thần tiên quyến lữ Tiêu Sơ Âm và Vũ Văn Tư Dạ, nảy sinh lòng đố kỵ, vì thế tìm đến phòng bếp, động tay vào đồ ăn.
Không ngờ cái con ma ốm Tiêu Diệu kia lại lợi dụng lúc nàng sơ hở trốn mất, khi nàng đang tìm kiếm khắp nơi thì Trưởng Tôn Tông Lam đuổi theo. Hai người vừa thấy mặt không nói hai lời liền bắt đầu đánh nhau, bây giờ nàng cũng không biết đứa nhỏ đó đang ở đâu.
“Ở trong viện này, sư phụ, người tìm một chút là sẽ tìm ra, nó không biết võ công, không thể chạy xa!” Nàng như bắt được rơm cứu mạng, cuống quýt nói với hắn.
“Ta, tự mình đi tìm?” Lãnh Tuyền lặp lại lời nàng, dường như đang từ tốn thưởng thức.
“Sư…phụ…sư…” Thẩm Nhược Vân bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn làm kinh sợ, không thể nói hoàn chỉnh một câu.
“Vậy cần ngươi để làm gì?” Hắn khẽ vung tay, đầu ngón tay sắc bén xẹt qua bên miệng giếng.
“Ầm” một tiếng, như tiếng sét giữa bầu trời, hoặc như một đóa hoa không tên trên thảo nguyên xa xa đột nhiên nổ tung.
Vũ Văn Tư Dạ im lặng cúi đầu, sức nặng trên đôi tay hắn trong nháy mắt đã biến mất.
Tiêu Sơ Âm nhìn đóa hoa máu nổ bên miệng giếng, chất lỏng theo màu xanh biếc trên đó chảy xuống. Trên miệng giếng, ba dấu vết màu trắng như hung khí gây án lẳng lặng nằm đó.
Nàng kinh ngạc, Thẩm Nhược Vân, vậy là, chết rồi sao?
Tiêu Sơ Âm lại tránh ra.
Lùi một bước thôi, có gì khó đâu.
Nàng cười nghiêng đầu sang một bên.
Lãnh Tuyền nhìn hai cánh tay bại liệt của Vũ Văn Tư Dạ vô lực mắc dây thừng lên, lắc đầu, chỉ một ngón tay: “Dây thừng.”
Hắn dừng lại, ngoảnh mặt nhìn khuôn mặt vô cảm của Lãnh Tuyền, sau đó chậm rãi di chuyển tay xuống dưới, đáp: “Vâng, sư phụ.”
Hắn khom lưng xuống, hai tay vô lực kéo dây thừng, Lãnh Tuyền đá vào đầu gối hắn.
Tiêu Sơ Âm nhìn hắn quỳ xuống, nhưng không thấy rõ vẻ mặt hắn, rõ ràng là sương mù đã tan, nàng lại không hề cảm giác được ánh nắng chói mắt hiện tại, bất giác muốn rơi nước mắt, khóe miệng lại cong lên.
“Tư Dạ, nhanh kéo ta lên đi, ta rất lạnh, nước lạnh lắm.” Thẩm Nhược Vân không thấy rõ chuyện phía trên, sợi dây trói nàng vừa động, nàng đã sốt ruột hô lên.
Đôi tay Vũ Văn Tư Dạ dao động, ngón tay chạm vào dây thừng lại không thể nắm chặt, ban nãy đón lấy Tiêu Sơ Âm, đôi tay hắn vì để nàng không bị thương nặng hơn, không chỉ là xương cốt mà cả cơ bắp cũng đều mất hết cảm giác.
“Tiêu Sơ Âm, nàng quay mặt đi được không.” Ngón tay chạm vào dây thừng, hắn co gập lại một chút, nhưng lại vô lực trượt xuống.
“Ta không thể nhìn sao?” Nàng nhìn tư thế hắn quỳ xuống, mũi chua xót khiến nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, cuối cùng cũng không nén được rơi xuống.
“Không phải, ta chỉ muốn tốt cho nàng thôi, nàng hẹp hòi như vậy, ngực nhỏ tim cũng nhỏ, nhìn thấy phu quân nàng cứu một nữ tử xinh đẹp, ta sợ nàng nhớ mãi không quên, lại nhảy xuống giếng tự sát.” Hắn nhẹ nhàng cúi thấp đầu, thản nhiên lên tiếng.
“Vậy huynh cẩn thận một chút, đừng để sắc đẹp làm choáng váng, đâm đầu vào đó.” Nàng xoay người, rõ ràng là đang cười nói chuyện, không hiểu sao nước mắt lại rơi, chua chát khổ sở.
Dưới đáy giếng truyền đến tiếng kêu cứu sốt ruột của Thẩm Nhược Vân: “Tư Dạ…”
Tiêu Sơ Âm lại di chuyển sang bên cạnh họ hai bước, nếu hiện tại nàng dễ dàng hành động, cũng sẽ không phải ở đây, cũng không biết chạy đi đâu.
Vũ Văn Tư Dạ thấy nàng quay đi, mới chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt đau đớn chết lặng, đôi tay hắn nắm dây thừng lỏng lẻo, căn bản là không có sức, nhưng Lãnh Tuyền đứng nhìn bên cạnh, hơn nữa, ngón tay đặt sau gáy hắn.
“Sư phụ.”
“Hả?”
“Có thể phiền người cũng lùi một bước không, đồ nhi làm không được tốt.” Sống lưng hắn thẳng tắp, nhìn dây thừng, nếu Lãnh Tuyền lùi một bước, Tiêu Sơ Âm không nằm trong phạm vi hắn ra tay, nói không chừng lại có cơ hội chạy trốn.
“Rắc rắc” Tiếng xương cốt giòn vang, ngón tay Lãnh Tuyền khẽ giơ lên, hỏi: “Bây giờ thì sao? Đã làm tốt chưa?”
Đau đớn sau gáy nhanh chóng truyền lên não, cơ thể nghiêng sang một bên, trước mặt tối sầm, thiếu chút nữa cắm đầu ngã xuống giếng.
Tiêu Sơ Âm nghe âm thanh này, da đầu nổ tung, nàng chán ghét âm thanh đó, cả ngày hôm nay đều là tiếng xương cốt gãy lìa, Trưởng Tôn Tông Lam, Vũ Văn Tư Dạ, nàng!
Bên trong giếng truyền đến tiếng bọt nước, bình thường nghe thấy âm thanh này cũng không có gì xấu, hiện tại Tiêu Sơ Âm lại nghe thấy vô cùng chói tai. Tiếng bọt nước không ngừng vang to, tiếng dây thừng ma sát vào cạnh giếng cũng khiến nàng cảm thấy khó chịu, giống như bị kim châm, cùng với âm thanh chi chít này đâm vào lòng.
Sợi dây lên được một đoạn, đau đớn của Vũ Văn Tư Dạ lại tăng thêm một phần, cơ hội phục hồi lại càng nhỏ.
“Bốp, bốp, bốp” Ba tiếng vang lên rõ ràng, Lãnh Tuyền vỗ tay, mặt không biểu cảm: “Tình cảm sư huynh muội thật sự làm người ta kính phục.”
Sau khi Thẩm Nhược Vân rời khỏi mặt nước, vô cùng vui mừng, Tư Dạ vẫn không vứt bỏ nàng: “Tư Dạ, huynh làm gì vậy, nhanh lên, lúc ta bị cái tên Trưởng Tôn Tông Lam kia ném vào giếng thì đã biết huynh sẽ đến cứu ta. Huynh sẽ không bỏ rơi ta, chờ ta ra khỏi nơi này, huynh phải giúp ta tìm Trưởng Tôn Tông Lam báo thù!”
Tiêu Sơ Âm nhịn xuống xúc động muốn ấn đầu nàng ta xuống đáy giếng, trong lòng thì thào nhắc nhở bản thân: nữ nhân tốt không so đo với kẻ biến thái, nhẫn nhịn trời yên biển lặng, nữ nhân tốt không so đo với kẻ biến thái, nhẫn nhịn…
Đầu Thẩm Nhược Vân vừa lộ bên miệng giếng liền trông thấy Lãnh Tuyền tuấn lãng vô cảm bất thình lình phóng đại trước mặt mình, nàng sợ đến mức giật mình, bất giác muốn lùi ra sau, không ngờ nàng vừa cử động, lông mày Vũ Văn Tư Dạ càng cau chặt, sức nặng trên đôi tay của hắn đã gần đến cực hạn!
“Vân nhi” Đôi mắt Lãnh Tuyền trống trơn vô thần, lúc gọi nàng nhìn xuyên thấu như thấy được chỗ xa hơn.
“Sư…sư phụ.” Thẩm Nhược Vân tránh mặt, mặc dù thái độ của Lãnh Tuyền đối với nàng không tàn nhẫn như hai người kia, nhưng tận đáy lòng vẫn có cảm giác sợ hãi mơ hồ khiến nàng không thể khống chế giọng nói của mình.
“Đứa nhỏ đâu?” Hắn hỏi một câu có vẻ khó hiểu.
Tiêu Sơ Âm đột nhiên quay lại, vừa vào cửa đã bị Trưởng Tôn Tông Lam phục kích, tiếp đó nàng và Vũ Văn Tư Dạ bị trọng thương, một lòng chỉ nghĩ đến chuyện làm sao thoát khỏi tên nam nhân biến thái này, nhưng lại quên mất chuyện quan trọng lúc đầu, không thấy Diệu nhi nữa.
“Sư…sư phụ…con…” Thẩm Nhược Vân vừa vào viện, vốn định bắt Tiêu Diệu đi, nhưng nghĩ đến nơi ở của đôi thần tiên quyến lữ Tiêu Sơ Âm và Vũ Văn Tư Dạ, nảy sinh lòng đố kỵ, vì thế tìm đến phòng bếp, động tay vào đồ ăn.
Không ngờ cái con ma ốm Tiêu Diệu kia lại lợi dụng lúc nàng sơ hở trốn mất, khi nàng đang tìm kiếm khắp nơi thì Trưởng Tôn Tông Lam đuổi theo. Hai người vừa thấy mặt không nói hai lời liền bắt đầu đánh nhau, bây giờ nàng cũng không biết đứa nhỏ đó đang ở đâu.
“Ở trong viện này, sư phụ, người tìm một chút là sẽ tìm ra, nó không biết võ công, không thể chạy xa!” Nàng như bắt được rơm cứu mạng, cuống quýt nói với hắn.
“Ta, tự mình đi tìm?” Lãnh Tuyền lặp lại lời nàng, dường như đang từ tốn thưởng thức.
“Sư…phụ…sư…” Thẩm Nhược Vân bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn làm kinh sợ, không thể nói hoàn chỉnh một câu.
“Vậy cần ngươi để làm gì?” Hắn khẽ vung tay, đầu ngón tay sắc bén xẹt qua bên miệng giếng.
“Ầm” một tiếng, như tiếng sét giữa bầu trời, hoặc như một đóa hoa không tên trên thảo nguyên xa xa đột nhiên nổ tung.
Vũ Văn Tư Dạ im lặng cúi đầu, sức nặng trên đôi tay hắn trong nháy mắt đã biến mất.
Tiêu Sơ Âm nhìn đóa hoa máu nổ bên miệng giếng, chất lỏng theo màu xanh biếc trên đó chảy xuống. Trên miệng giếng, ba dấu vết màu trắng như hung khí gây án lẳng lặng nằm đó.
Nàng kinh ngạc, Thẩm Nhược Vân, vậy là, chết rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.