Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư
Chương 102: TRƯỞNG TÔN THỈNH CHIẾN
Lạc Thanh
22/09/2016
Ánh nến trong mật thất bỗng nhiên vụt tắt, đôi mắt nàng còn chưa thích ứng được với bóng tối, vội vàng phóng tới chỗ kia…
“Ầm” – âm thanh va chạm nặng nề vang lên. Nàng cơ hồ là dùng toàn bộ sức lực để phi thân về phía đó, nhưng lúc này lại bổ nhào vào ngực của Vũ Văn Tư Dạ.
“Trả lại cho ta”. Nàng đoạt thứ đó trong tay hắn.
“Đừng cử động” Hắn lạnh lùng quát. Thứ kia không thể chạm vào, nàng muốn thứ đó đến mạng cũng không cần. Hắn nên nói rõ ràng cho nàng biết sớm một chút.
“Vũ Văn Tư Dạ, huynh cái đồ tiểu nhân đê tiện bỉ ổi, huynh trả đồ cho ta!” Đôi mắt Tiêu Sơ Âm đã thích ứng với bóng tối, thân hình cao lớn của Vũ Văn Tư Dạ chắn trước mặt nàng, cánh tay giấu phía sau, xem ra đã lấy thứ đó trước nàng một bước rồi.
Hắn lùi về phía sau một bước, né tránh sự động chạm của nàng, đôi môi gợi cảm cười bất đắc dĩ, dịu dàng nói: “Tiêu Sơ Âm, nàng đừng cử động.”
Nàng sửng sốt, thời điểm ánh sáng lóe lên, nàng nhớ rõ thiết kế bên trong có chút kì quái, lúc nàng muốn cầm lấy miếng ngọc bội màu đỏ trước mặt, có một…
“Xoay lại”. Nàng thu tay lại, không cướp ngọc bội nữa, trong bóng tối ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn. Đôi mắt trong suốt phát sáng rạng rỡ.
Vũ Văn Tư Dạ cúi đầu nhìn nàng, thở dài nói: “Nàng lùi ra sau ba bước, ta ném ngọc bội cho nàng.”
“Không được!” Nàng cương quyết, lạnh lung nói: “Huynh xoay người lại.”
Âm thanh vang vọng trong căn phòng tối rồi trở nên yên lặng. Vũ Văn Tư Dạ cúi đầu nhìn nàng, nụ cười tắt dần, ngũ quan cường tráng sắc bén trở nên trầm mặc.
“Nàng lúc nào cũng không cần thông minh như vậy thì ta sẽ đỡ lo hơn rất nhiều. Tiêu Sơ Âm, nàng có thể nghe ta một lần không? Lùi ra phía sau, khi ta đưa ngọc bội cho nàng, nàng hãy dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía cửa mật thất, lúc đó cánh cửa sẽ tự động mở ra.” Hắn chắp tay phía sau, sống lưng thẳng tắp, như một pho tượng ưu nhã trong bóng tối.
“Cùng nhau tới thì cùng nhau đi, ân oán giữa ta và huynh đã xóa hết, không ai nợ ai nữa.” Nàng xuyên thấu bóng tối, vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn.
Bên trong mật thất bao phủ bởi một làn sương nhàn nhạt, dường như bốc lên từ nền đất. Tiêu Sơ Âm không lùi mà tiến tới, cơ thể dán sát vào Vũ Văn Tư Dạ, hai tay lần theo cánh tay hắn lần mò xuống.
“Nàng muốn làm gì?” Vũ Văn Tư Dạ nhíu mày, hắn không thể ra tay ngăn cản nàng.
Nếu hiện tại trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Tiêu Sơ Âm tuyệt sẽ không đi về phía trước. Nhưng lúc này lại là một khoảng không tăm tối, hai tay nàng sờ soạng sau lưng Vũ Văn Tư Dạ, đầu ngón tay chạm phải chất lỏng ấm áp sềnh sệch…
“Không phải ta đã nói rồi sao, nàng không nên cử động, ta sẽ đưa ngọc bội cho nàng.” Vũ Văn Tư Dạ cười khổ một tiếng, dùng sức rút hai tay ở sau lưng ra, trong phút chốc căn mật thất xuất hiện ánh sáng, hắn híp mắt nghiêng đầu tránh tia sáng chiếu xuống, dùng sức đẩy Tiêu Sơ Âm.
Mật thất bỗng nhiên ầm ầm vang lên, giống như một cơ quan nào đó đã được khởi động. Mặt đất dưới chân Vũ Văn Tư Dạ và Tiêu Sơ Âm nứt vỡ ra, trong nháy mắt ánh sáng bắn tới, Tiêu Sơ Âm kinh ngạc bị hắn đẩy qua một bên, chứng kiến cảnh tượng thoáng qua trước mắt, hoảng hốt che miệng.
Lúc hai người đi vào, thời điểm bên trong bừng sáng, nàng chỉ nhìn thấy trên bàn gỗ đặt ngọc bội có một cái hố nhỏ, không biết để làm gì. Bây giờ nhìn thấy, nhất thời phản ứng nhanh nhất là giữ chặt lấy Vũ Văn Tư Dạ.
Trong cái hố trên mặt bàn gỗ nhỏ đầy máu sềnh sệch, từ bên dưới đâm ra rất nhiều chiếc gai sắt nhọn, mỗi chiếc dài chừng 10cm, lớn nhỏ không đều, mũi gai có thể dễ dàng đâm thủng xương cốt con người.
Ban nãy Vũ Văn Tư Dạ vẫn luôn đứng quay về phía nàng, đôi tay vẫn để sau lưng, hiện tại vết máu loang lổ trên bàn, tay hắn…
Ánh sáng từ dưới nền đất ùa vào mật thất, vũ Văn Tư Dạ sau khi đẩy Tiêu Sơ Âm ra, một tay ra sức vung lên, ngọc bội bay lên không trung.
“Bắt được rồi.” Tiêu Sơ Âm mắt thấy ngọc bội được ném tới, nếu không bắt lấy cũng không biết sẽ rơi đi đâu. Nàng vươn tay bắt được ngọc bội.
Bàn tay lướt qua chéo áo của hắn, mặt đất phía trước hoàn toàn nứt vỡ, Vũ Văn Tư Dạ rơi xuống.
Dưới mật thất không biết là nơi nào, có sương mù bốc lên, lại có tiếng nước chảy mơ hồ truyền đến.
Tiêu Sơ Âm đưa tay bắt được ngọc bội, thân mình nghiêng tới trước quỳ gối trên mặt đất, sương mù lại bốc lên, ngọc bội mờ mịt biến mất trong sương mù. Nàng vươn tay quơ quào trong không trung, ngón út chạm phải một khối trơn bóng.
“A!” Mất thăng bằng, Tiêu Sơ Âm mắt thấy ngọc bội sắp rơi xuống, nàng hạ quyết tâm, hai chân dẫm trên mặt đất phóng xuống dưới!
…
“Oành” Một tiếng, cánh cửa mật thất bị phá vỡ cùng một tiếng quát nhẹ: “Vũ Văn Tư Dạ ngươi rốt cuộc muốn làm gì mà lại hủy cơ quan bên ngoài vậy hả”
Trưởng Tôn Tông Lam dẫn đầu đi vào, ánh sáng ban ngày rọi vào mật thất, nhìn rõ mọi thứ bên trong. Hắn ngớ người, nụ cười nhàn nhạt vẫn còn đọng lại bên môi.
“Có không?” Lỗ Dao là người thứ hai đi vào, từ phía sau Trưởng Tôn Tông Lam nhìn vào trong, “Không phải nói là mật thất à? Sao lại sáng thế này?”
Nàng nhìn cảnh tượng bên trong, lẩm bẩm: “Ta không nằm mơ chứ…Trưởng Tôn Tông Lam, huynh nhéo ta một cái đi.”
Hắn nhíu mày, quay đầu nhìn vẻ mặt không thể tin của Lỗ Dao, trong mắt lóe lên một tia sáng u ám.
“Đi nói với Thái tử, trong này không có ai.” Hắn nheo mát nhìn những mũi nhọn trên bàn và vết máu loang lổ, ném Lỗ Dao ra sau lưng.
“Này, để ta xem một chút! Này…” Những người này đều ỷ mình có võ công, lúc nào cũng bắt người ta ném tới ném lui.
Trưởng Tôn Tông Lam chậm rãi đến bên cạnh bàn chưa bị phá hủy, gần một chỗ lõm không lớn, đưa tay mơn trớn nơi đặt ngọc bội huyết sắc lúc trước, hiện tại nơi này đã trống không. “Nếu khối ngọc bội này có thể lấy đi, ta cũng không cần phải khổ sở chờ đợi nhiều năm như vậy, Tư Dạ…Ngươi cũng quá nóng vội rồi.”
Mang theo những chiếc móc nhọn có vết máu còn chưa đọng lại, hắn đối chiếu những mũi nhọn còn vương màu đỏ với tình cảnh lúc đó của Vũ Văn Tư Dạ. Một khắc ánh sáng bị dập tắt trong căn mật thất, bởi vì lý do đặc thù, không thể lấy đi khối ngọc bội này được. Ngọc bội bị lấy đi, cơ quan được khởi động, gai nhọn giấu bên dưới bàn sẽ đâm lên, xuyên thủng hai tay hắn, bị móc sắt đâm rách, đóng tay hắn trên bàn không thể nhúc nhích được. Máu theo mũi gai nhọn nhỏ vào trong hố cạn trên bàn, máu đầy, cơ quan dưới chân được khởi động, mặt đất nứt vỡ…
Bao năm qua cơ quan này vẫn chưa từng bị phá giải, đúng là được hắn dùng cách thức tàn nhẫn như vậy mà phá vỡ, mà dưới này…
Hắn ra khỏi mật thất, một tay che khuất ánh mặt trời chói mắt, “Thái tử điện hạ, Trưởng Tôn nguyện ý dẫn binh chinh chiến Tuyên Vũ!”
“Ầm” – âm thanh va chạm nặng nề vang lên. Nàng cơ hồ là dùng toàn bộ sức lực để phi thân về phía đó, nhưng lúc này lại bổ nhào vào ngực của Vũ Văn Tư Dạ.
“Trả lại cho ta”. Nàng đoạt thứ đó trong tay hắn.
“Đừng cử động” Hắn lạnh lùng quát. Thứ kia không thể chạm vào, nàng muốn thứ đó đến mạng cũng không cần. Hắn nên nói rõ ràng cho nàng biết sớm một chút.
“Vũ Văn Tư Dạ, huynh cái đồ tiểu nhân đê tiện bỉ ổi, huynh trả đồ cho ta!” Đôi mắt Tiêu Sơ Âm đã thích ứng với bóng tối, thân hình cao lớn của Vũ Văn Tư Dạ chắn trước mặt nàng, cánh tay giấu phía sau, xem ra đã lấy thứ đó trước nàng một bước rồi.
Hắn lùi về phía sau một bước, né tránh sự động chạm của nàng, đôi môi gợi cảm cười bất đắc dĩ, dịu dàng nói: “Tiêu Sơ Âm, nàng đừng cử động.”
Nàng sửng sốt, thời điểm ánh sáng lóe lên, nàng nhớ rõ thiết kế bên trong có chút kì quái, lúc nàng muốn cầm lấy miếng ngọc bội màu đỏ trước mặt, có một…
“Xoay lại”. Nàng thu tay lại, không cướp ngọc bội nữa, trong bóng tối ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn. Đôi mắt trong suốt phát sáng rạng rỡ.
Vũ Văn Tư Dạ cúi đầu nhìn nàng, thở dài nói: “Nàng lùi ra sau ba bước, ta ném ngọc bội cho nàng.”
“Không được!” Nàng cương quyết, lạnh lung nói: “Huynh xoay người lại.”
Âm thanh vang vọng trong căn phòng tối rồi trở nên yên lặng. Vũ Văn Tư Dạ cúi đầu nhìn nàng, nụ cười tắt dần, ngũ quan cường tráng sắc bén trở nên trầm mặc.
“Nàng lúc nào cũng không cần thông minh như vậy thì ta sẽ đỡ lo hơn rất nhiều. Tiêu Sơ Âm, nàng có thể nghe ta một lần không? Lùi ra phía sau, khi ta đưa ngọc bội cho nàng, nàng hãy dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía cửa mật thất, lúc đó cánh cửa sẽ tự động mở ra.” Hắn chắp tay phía sau, sống lưng thẳng tắp, như một pho tượng ưu nhã trong bóng tối.
“Cùng nhau tới thì cùng nhau đi, ân oán giữa ta và huynh đã xóa hết, không ai nợ ai nữa.” Nàng xuyên thấu bóng tối, vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn.
Bên trong mật thất bao phủ bởi một làn sương nhàn nhạt, dường như bốc lên từ nền đất. Tiêu Sơ Âm không lùi mà tiến tới, cơ thể dán sát vào Vũ Văn Tư Dạ, hai tay lần theo cánh tay hắn lần mò xuống.
“Nàng muốn làm gì?” Vũ Văn Tư Dạ nhíu mày, hắn không thể ra tay ngăn cản nàng.
Nếu hiện tại trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Tiêu Sơ Âm tuyệt sẽ không đi về phía trước. Nhưng lúc này lại là một khoảng không tăm tối, hai tay nàng sờ soạng sau lưng Vũ Văn Tư Dạ, đầu ngón tay chạm phải chất lỏng ấm áp sềnh sệch…
“Không phải ta đã nói rồi sao, nàng không nên cử động, ta sẽ đưa ngọc bội cho nàng.” Vũ Văn Tư Dạ cười khổ một tiếng, dùng sức rút hai tay ở sau lưng ra, trong phút chốc căn mật thất xuất hiện ánh sáng, hắn híp mắt nghiêng đầu tránh tia sáng chiếu xuống, dùng sức đẩy Tiêu Sơ Âm.
Mật thất bỗng nhiên ầm ầm vang lên, giống như một cơ quan nào đó đã được khởi động. Mặt đất dưới chân Vũ Văn Tư Dạ và Tiêu Sơ Âm nứt vỡ ra, trong nháy mắt ánh sáng bắn tới, Tiêu Sơ Âm kinh ngạc bị hắn đẩy qua một bên, chứng kiến cảnh tượng thoáng qua trước mắt, hoảng hốt che miệng.
Lúc hai người đi vào, thời điểm bên trong bừng sáng, nàng chỉ nhìn thấy trên bàn gỗ đặt ngọc bội có một cái hố nhỏ, không biết để làm gì. Bây giờ nhìn thấy, nhất thời phản ứng nhanh nhất là giữ chặt lấy Vũ Văn Tư Dạ.
Trong cái hố trên mặt bàn gỗ nhỏ đầy máu sềnh sệch, từ bên dưới đâm ra rất nhiều chiếc gai sắt nhọn, mỗi chiếc dài chừng 10cm, lớn nhỏ không đều, mũi gai có thể dễ dàng đâm thủng xương cốt con người.
Ban nãy Vũ Văn Tư Dạ vẫn luôn đứng quay về phía nàng, đôi tay vẫn để sau lưng, hiện tại vết máu loang lổ trên bàn, tay hắn…
Ánh sáng từ dưới nền đất ùa vào mật thất, vũ Văn Tư Dạ sau khi đẩy Tiêu Sơ Âm ra, một tay ra sức vung lên, ngọc bội bay lên không trung.
“Bắt được rồi.” Tiêu Sơ Âm mắt thấy ngọc bội được ném tới, nếu không bắt lấy cũng không biết sẽ rơi đi đâu. Nàng vươn tay bắt được ngọc bội.
Bàn tay lướt qua chéo áo của hắn, mặt đất phía trước hoàn toàn nứt vỡ, Vũ Văn Tư Dạ rơi xuống.
Dưới mật thất không biết là nơi nào, có sương mù bốc lên, lại có tiếng nước chảy mơ hồ truyền đến.
Tiêu Sơ Âm đưa tay bắt được ngọc bội, thân mình nghiêng tới trước quỳ gối trên mặt đất, sương mù lại bốc lên, ngọc bội mờ mịt biến mất trong sương mù. Nàng vươn tay quơ quào trong không trung, ngón út chạm phải một khối trơn bóng.
“A!” Mất thăng bằng, Tiêu Sơ Âm mắt thấy ngọc bội sắp rơi xuống, nàng hạ quyết tâm, hai chân dẫm trên mặt đất phóng xuống dưới!
…
“Oành” Một tiếng, cánh cửa mật thất bị phá vỡ cùng một tiếng quát nhẹ: “Vũ Văn Tư Dạ ngươi rốt cuộc muốn làm gì mà lại hủy cơ quan bên ngoài vậy hả”
Trưởng Tôn Tông Lam dẫn đầu đi vào, ánh sáng ban ngày rọi vào mật thất, nhìn rõ mọi thứ bên trong. Hắn ngớ người, nụ cười nhàn nhạt vẫn còn đọng lại bên môi.
“Có không?” Lỗ Dao là người thứ hai đi vào, từ phía sau Trưởng Tôn Tông Lam nhìn vào trong, “Không phải nói là mật thất à? Sao lại sáng thế này?”
Nàng nhìn cảnh tượng bên trong, lẩm bẩm: “Ta không nằm mơ chứ…Trưởng Tôn Tông Lam, huynh nhéo ta một cái đi.”
Hắn nhíu mày, quay đầu nhìn vẻ mặt không thể tin của Lỗ Dao, trong mắt lóe lên một tia sáng u ám.
“Đi nói với Thái tử, trong này không có ai.” Hắn nheo mát nhìn những mũi nhọn trên bàn và vết máu loang lổ, ném Lỗ Dao ra sau lưng.
“Này, để ta xem một chút! Này…” Những người này đều ỷ mình có võ công, lúc nào cũng bắt người ta ném tới ném lui.
Trưởng Tôn Tông Lam chậm rãi đến bên cạnh bàn chưa bị phá hủy, gần một chỗ lõm không lớn, đưa tay mơn trớn nơi đặt ngọc bội huyết sắc lúc trước, hiện tại nơi này đã trống không. “Nếu khối ngọc bội này có thể lấy đi, ta cũng không cần phải khổ sở chờ đợi nhiều năm như vậy, Tư Dạ…Ngươi cũng quá nóng vội rồi.”
Mang theo những chiếc móc nhọn có vết máu còn chưa đọng lại, hắn đối chiếu những mũi nhọn còn vương màu đỏ với tình cảnh lúc đó của Vũ Văn Tư Dạ. Một khắc ánh sáng bị dập tắt trong căn mật thất, bởi vì lý do đặc thù, không thể lấy đi khối ngọc bội này được. Ngọc bội bị lấy đi, cơ quan được khởi động, gai nhọn giấu bên dưới bàn sẽ đâm lên, xuyên thủng hai tay hắn, bị móc sắt đâm rách, đóng tay hắn trên bàn không thể nhúc nhích được. Máu theo mũi gai nhọn nhỏ vào trong hố cạn trên bàn, máu đầy, cơ quan dưới chân được khởi động, mặt đất nứt vỡ…
Bao năm qua cơ quan này vẫn chưa từng bị phá giải, đúng là được hắn dùng cách thức tàn nhẫn như vậy mà phá vỡ, mà dưới này…
Hắn ra khỏi mật thất, một tay che khuất ánh mặt trời chói mắt, “Thái tử điện hạ, Trưởng Tôn nguyện ý dẫn binh chinh chiến Tuyên Vũ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.