Chương 12: Chạy Lấy Người ( Thượng)
Phong Sanh Sanh
20/02/2014
-“Sở lão gia, ngài vừa vặn ở trong này” thời điểm đi đến hoa viên, vừa lúc gặp đến Sở lão nhân còn ở hoa viên.
-“Cô nương vội vàng như vậy có chuyện gì sao?”
-“Sở lão gia, công tử nhà ngài đã được ta cắt chỉ, mời ngài hiện tại lập tức đem bạc cho ta,ta có chuyện gấp cần phải đi” Chỉ thấy Sở lão gia không hỏi nhiều.
-“A Đức, đến phòng thu chi lấy một ngàn lượng cấp cô nương”
-“Kia phiền thỉnh Đức thúc đưa ta đến phòng, ta đi thu thập một ít hành lý, lập tức liền đi” Cười gì, ta còn chưa từng nghĩ đến lập gia đình. Ta còn muốn về nhà, ta đối hắn không có hứng thú, hắn còn Lăng Ba Nhi.Ta thật không nghĩ đến cùng nàng biến thành tỷ muội. Vội vàng trở lại trong phòng, lấy một ít quần áo của chính mình, thấy Tiểu Lục bưng đồ ăn trưa đến đã trở lại.
-“Tiểu Thư,ngài làm gì?”
-“Tiểu Lục, ngươi vừa đến đúng lúc, ta đang nghĩ tìm ngươi, ta có chuyện quan trọng cần phải rời đi” Tay ta cũng không dừng lại.
-“Tiểu Thư, ngài không cần Tiểu Lục” Tiểu Lục òa khóc.
-“Ta ….chính là, ngươi là người Sở phủ a”
-“Không, Tiểu Lục là người của tiểu thư, Tiểu Lục lớn như vậy nhưng chỉ thấy tiểu thư là người đối đãi thật tâm với Tiểu Lục” Tiểu Lục nước mắt lưng tròng nói.
-“Ai, tốt lắm, ngươi mau thu thập mọi thứ, ta đi tìm Sở lão gia nói chuyện của ngươi, ngươi ở trong này chờ Đức thúc mang bạc tới”
Tiểu Lục gật đầu.
-“Sở lão gia!”
-“Mịch nhi đang tính tìm ngài”
-“Lão hủ đã phân phó Đức thúc mang ngân phiếu qua”
-“Lão gia, ta nghĩ muốn cùng ngài nói … Tiểu Lục có thể hay không cho ta mang đi, ngài yên tâm ta có thể trả tiền. Mấy ngày nay ở chung, có cảm tình với nha đầu kia”
-“Cô nương nói gì vậy, cô nương có đại ân với Sở gia, Tiểu Lục kia mang sang chính là người của cô nương, còn nói cái gì tiền. Cô nương có chuyện quan trọng trên người,ta cũng không giữ cô nương, Tiểu Lục cô nương có thể mang đi”
-“Vậy cám ơn lão gia”
-“Cô nương khách khí, ta đã phân phó Đức thúc chuẩn bị xe ngựa, lập tức có thể đi”
-“Nàng ấy không thể đi!”
Ta có một loại dự cảm không hay, vô cùng thong thả quay đầu, là Sở Dịch.
-“Dịch nhi, như thế nào đi ra, ân nhân cứu mang của ngươi cần phải đi, ngươi cũng chào tạm biệt nàng một tiếng đi”
-“Nàng ấy không thể đi!”
-“Vì cái gì?” Sở lão gia một đầu mờ mịt.
-“Bởi vì con muốn cưới nàng”
-“Cái gì?”
-“Cô nương vội vàng như vậy có chuyện gì sao?”
-“Sở lão gia, công tử nhà ngài đã được ta cắt chỉ, mời ngài hiện tại lập tức đem bạc cho ta,ta có chuyện gấp cần phải đi” Chỉ thấy Sở lão gia không hỏi nhiều.
-“A Đức, đến phòng thu chi lấy một ngàn lượng cấp cô nương”
-“Kia phiền thỉnh Đức thúc đưa ta đến phòng, ta đi thu thập một ít hành lý, lập tức liền đi” Cười gì, ta còn chưa từng nghĩ đến lập gia đình. Ta còn muốn về nhà, ta đối hắn không có hứng thú, hắn còn Lăng Ba Nhi.Ta thật không nghĩ đến cùng nàng biến thành tỷ muội. Vội vàng trở lại trong phòng, lấy một ít quần áo của chính mình, thấy Tiểu Lục bưng đồ ăn trưa đến đã trở lại.
-“Tiểu Thư,ngài làm gì?”
-“Tiểu Lục, ngươi vừa đến đúng lúc, ta đang nghĩ tìm ngươi, ta có chuyện quan trọng cần phải rời đi” Tay ta cũng không dừng lại.
-“Tiểu Thư, ngài không cần Tiểu Lục” Tiểu Lục òa khóc.
-“Ta ….chính là, ngươi là người Sở phủ a”
-“Không, Tiểu Lục là người của tiểu thư, Tiểu Lục lớn như vậy nhưng chỉ thấy tiểu thư là người đối đãi thật tâm với Tiểu Lục” Tiểu Lục nước mắt lưng tròng nói.
-“Ai, tốt lắm, ngươi mau thu thập mọi thứ, ta đi tìm Sở lão gia nói chuyện của ngươi, ngươi ở trong này chờ Đức thúc mang bạc tới”
Tiểu Lục gật đầu.
-“Sở lão gia!”
-“Mịch nhi đang tính tìm ngài”
-“Lão hủ đã phân phó Đức thúc mang ngân phiếu qua”
-“Lão gia, ta nghĩ muốn cùng ngài nói … Tiểu Lục có thể hay không cho ta mang đi, ngài yên tâm ta có thể trả tiền. Mấy ngày nay ở chung, có cảm tình với nha đầu kia”
-“Cô nương nói gì vậy, cô nương có đại ân với Sở gia, Tiểu Lục kia mang sang chính là người của cô nương, còn nói cái gì tiền. Cô nương có chuyện quan trọng trên người,ta cũng không giữ cô nương, Tiểu Lục cô nương có thể mang đi”
-“Vậy cám ơn lão gia”
-“Cô nương khách khí, ta đã phân phó Đức thúc chuẩn bị xe ngựa, lập tức có thể đi”
-“Nàng ấy không thể đi!”
Ta có một loại dự cảm không hay, vô cùng thong thả quay đầu, là Sở Dịch.
-“Dịch nhi, như thế nào đi ra, ân nhân cứu mang của ngươi cần phải đi, ngươi cũng chào tạm biệt nàng một tiếng đi”
-“Nàng ấy không thể đi!”
-“Vì cái gì?” Sở lão gia một đầu mờ mịt.
-“Bởi vì con muốn cưới nàng”
-“Cái gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.