Chương 46: Hoa Đó ( hạ )
Phong Sanh Sanh
20/02/2014
-“Ai!”
-“Ai” Ta nhìn thị vệ đứng cứng canh ngoài cửa.
Thật buồn bực, này quả thực chính là giam lỏng thôi! Ta muốn cáo các ngươi tội xâm phạm nhân quyền! Ai…đáng tiếc đây là cổ đại.
-“Tiểu thư, người không cần thở dài thôi. Hay là Tiểu Lục cùng ngươi chơi hai tiểu mật phong a:” Ta liếc mắt Tiểu Lục, hiện tại ta căn bản không có tâm tình chơi được không. Làm sao bây giờ? Thật nhớ Hiên Viên Ảnh a! Chẳng sợ cái gì cũng không làm, chỉ cần yên lặng oa tại trong lòng hắn ngủ. Chẳng sợ cùng hắn ở trong một gian phòng, chẳng sợ cùng hắn ồn ao, cả ngày không gặp không biết Ảnh đang làm gì? Nhìn trời chiều ngoài cửa sổ, ta nhịn không được lại thở dài –“Ai…”
Mùa đông thực đến đây sao? Mặt trời vừa mới không lên đến đỉnh núi trời lại chợt tối sầm. Ta hoàn toàn rất bội phục chính mình, cư nhiên có thể tại trong phòng hít không khí cả ngày, này hoàn toàn là khó tưởng tượng.
-“Tiểu thư, sắc trời đã tối, nên sớm lên giường nghỉ ngơi đi” Tiểu Lục buông cửa sổ, châm lên ngọn nến. Có lầm hay không, sớm như vậy liền ngủ. Bổn tiểu thư chính là người hiện đại, nếu ở hiện đại khẳng định còn đang trên mạng đọc tiểu thuyết a.
-“Ta còn không muốn ngủ, có sách sao? Đi tìm cho bổn tiểu thư đi”
-“Là, Tiểu Lục lập tức đi”
-“Khâu khấu khấu” Ai gõ cửa sổ, chẳng lẽ là…
-“Ảnh…là chàng sao?” Ta nhanh đẩy ra cửa sổ, bốn phía không có người, làm hại ta cao hứng hụt một hồi.
-“Muội muội”
-“A!” Này dọa ta không nhẹ a! Ta cố gắng vỗ ngực hít khí, tức giận nhìn người xuất hiện tại cửa sổ -“Ngươi bệnh thần kinh a! Không biết có thể dọa chết người sao?” Tên biến thái này.
-“Ngượng ngùng, nhưng là Triệt ca ca nhớ ngươi thôi” Triệt ca ca? Ta một trận cuồng ẩu, biến thái chính là biến thái, thật đúng là.
-“Có chuyện gì sao?”
-“Từ lần trước từ biệt, cũng không có nghe thấy thanh âm của muội muội, cho nên tưởng trèo tường đến gặp muội muội lạp” bệnh thần kinh!
-“Ngươi trèo tường vào chỉ là muốn cùng ta nói chuyện?” Chỉ thấy đường đường Tam vương gia của triều đình không ngừng gật đầu.
-“Tốt lắm, lời hiện tại cũng đã nói xong, ta có thể đóng cửa sao?”
-“Đừng, kì thật lần này đến, là muốn tặng lễ vật cho muội muội, hòm này là lễ vật ta đưa cho muội muội” Đem hòm nhét vào tay ta, sau đó hoa lệ xoay người, lấy thân thủ phiêu dật biến mất dưới ánh trăng.
-“Bệnh thần kinh! Chẳng qua khinh công không tệ lắm” Tính xem xét rất cao a!
Cảm giác có người từ sau lưng gắt gao ôm lấy ta, thật sâu hô hấp. Ta cười khẽ, từ trường quen thuộc này không cần quay đầu ta cũng biết là ai –“Ảnh” Ta làm nũng chui đầu vào trong ngực hắn cọ cọ -“Chàng khi nào thì đến?”
-“Thời điểm hắn đến, ta đã tới”
-“Sớm như vậy a!Vì sao không ra gặp Tiểu Bảo? Ta thấy hắn có chút là lạ, như thể là đến cáo biệt vậy”
-“Có lẽ đi! Hắn phải đi Nam hạ”
-“Nam hạ, đi làm cái gì, chúng ta thành thân hắn cũng không đến sao?”
-“Ân!” Trong lòng ta có chút khó qua, hóa ra hắn đến là hướng ta tạm biệt, ta còn mắng hắn bệnh thần kinh. Lần này từ biệt, không biết khi nào mới gặp lại.
-“Không chuẩn nhớ hắn”
-“Là, Vương gia đại nhân thân ái của ta!”
-“Chúng ta như vậy tựa như lén lút hẹn hò” Nam nhân nào đó hưng phấn nói.
-“Ngu ngốc! Lớn tiếng như vậy làm chi?”
-“Ngu ngốc? Nàng nói ta ngu ngốc, có lầm hay không! Thiên hạ còn có người thông minh như bổn vương sao?”
-“Thanh âm lớn như vậy là muốn cho cả vương phủ biết chúng ta đang hẹn hò sao? Còn dám nói mình thông minh, ta còn chưa thấy ai ngu ngốc như vậy” Như thế nào lại cãi nhau, này tính cái gì, chẳng lẽ là bới vì ta vừa mới cầu nguyện với thần tiên là muốn cùng hắn cãi nhau đã thực hiện sao?
-“Ta…” Nam nào đó trực tiếp hết chỗ nói.
-“Chúng ta thật vất vả mới gặp lại được, không cần cãi nhau được không?” Ta nhập đầu vào ôm ấp của hắn, cẩn thận nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn.
-“Được! Nàng nhớ ta không?”
-“Ân! Qủa thực chính là một ngày không thấy tựa cách tam thu” Ta cảm giác từ lồng ngực của hắn truyền đến chấn động quen thuộc. Hiển nhiên người nào đó đang thực đắc ý.
-“Ảnh, không có chàng ta ngủ không được”
-“Thật vậy chăng?” Ta biết đây là rất khó tin tưởng, nhưng là có tất yếu phải biểu hiện như thế không?
-“Là thật! Ta lăn qua lộn lại thật vất vả mới ngủ được”
-“Ta cũng như vậy” Tại thư phòng đọc sách cả đêm, nhưng mặc kệ thế nào trong đầu cũng chứa toàn khuôn mặt tươi cười của Mịch nhi.
-“Ảnh, đổi tên cho cái hiên này được không? Vô Ảnh hiên, ý tứ như tên chính là không có Ảnh hiên a.”
-“Được a! Kia nàng muốn gọi là gì?”
-“Gọi…gọi Luyến Ảnh hiên đi”
Được không a? ta thu lại tầm mắt, cái ôm của Ảnh thật ấm áp.Tối hôm qua đều không có ngủ ngon, ta tìm cái tư thế thoải mái liền ngủ.
-“Tiểu thư, tiểu thư, Tiểu Lục rốt cuộc tìm được tiểu thư. Tiểu thư…”
-‘Hừ…”
Thật sự là một đêm ngủ ngon.
-“Ai” Ta nhìn thị vệ đứng cứng canh ngoài cửa.
Thật buồn bực, này quả thực chính là giam lỏng thôi! Ta muốn cáo các ngươi tội xâm phạm nhân quyền! Ai…đáng tiếc đây là cổ đại.
-“Tiểu thư, người không cần thở dài thôi. Hay là Tiểu Lục cùng ngươi chơi hai tiểu mật phong a:” Ta liếc mắt Tiểu Lục, hiện tại ta căn bản không có tâm tình chơi được không. Làm sao bây giờ? Thật nhớ Hiên Viên Ảnh a! Chẳng sợ cái gì cũng không làm, chỉ cần yên lặng oa tại trong lòng hắn ngủ. Chẳng sợ cùng hắn ở trong một gian phòng, chẳng sợ cùng hắn ồn ao, cả ngày không gặp không biết Ảnh đang làm gì? Nhìn trời chiều ngoài cửa sổ, ta nhịn không được lại thở dài –“Ai…”
Mùa đông thực đến đây sao? Mặt trời vừa mới không lên đến đỉnh núi trời lại chợt tối sầm. Ta hoàn toàn rất bội phục chính mình, cư nhiên có thể tại trong phòng hít không khí cả ngày, này hoàn toàn là khó tưởng tượng.
-“Tiểu thư, sắc trời đã tối, nên sớm lên giường nghỉ ngơi đi” Tiểu Lục buông cửa sổ, châm lên ngọn nến. Có lầm hay không, sớm như vậy liền ngủ. Bổn tiểu thư chính là người hiện đại, nếu ở hiện đại khẳng định còn đang trên mạng đọc tiểu thuyết a.
-“Ta còn không muốn ngủ, có sách sao? Đi tìm cho bổn tiểu thư đi”
-“Là, Tiểu Lục lập tức đi”
-“Khâu khấu khấu” Ai gõ cửa sổ, chẳng lẽ là…
-“Ảnh…là chàng sao?” Ta nhanh đẩy ra cửa sổ, bốn phía không có người, làm hại ta cao hứng hụt một hồi.
-“Muội muội”
-“A!” Này dọa ta không nhẹ a! Ta cố gắng vỗ ngực hít khí, tức giận nhìn người xuất hiện tại cửa sổ -“Ngươi bệnh thần kinh a! Không biết có thể dọa chết người sao?” Tên biến thái này.
-“Ngượng ngùng, nhưng là Triệt ca ca nhớ ngươi thôi” Triệt ca ca? Ta một trận cuồng ẩu, biến thái chính là biến thái, thật đúng là.
-“Có chuyện gì sao?”
-“Từ lần trước từ biệt, cũng không có nghe thấy thanh âm của muội muội, cho nên tưởng trèo tường đến gặp muội muội lạp” bệnh thần kinh!
-“Ngươi trèo tường vào chỉ là muốn cùng ta nói chuyện?” Chỉ thấy đường đường Tam vương gia của triều đình không ngừng gật đầu.
-“Tốt lắm, lời hiện tại cũng đã nói xong, ta có thể đóng cửa sao?”
-“Đừng, kì thật lần này đến, là muốn tặng lễ vật cho muội muội, hòm này là lễ vật ta đưa cho muội muội” Đem hòm nhét vào tay ta, sau đó hoa lệ xoay người, lấy thân thủ phiêu dật biến mất dưới ánh trăng.
-“Bệnh thần kinh! Chẳng qua khinh công không tệ lắm” Tính xem xét rất cao a!
Cảm giác có người từ sau lưng gắt gao ôm lấy ta, thật sâu hô hấp. Ta cười khẽ, từ trường quen thuộc này không cần quay đầu ta cũng biết là ai –“Ảnh” Ta làm nũng chui đầu vào trong ngực hắn cọ cọ -“Chàng khi nào thì đến?”
-“Thời điểm hắn đến, ta đã tới”
-“Sớm như vậy a!Vì sao không ra gặp Tiểu Bảo? Ta thấy hắn có chút là lạ, như thể là đến cáo biệt vậy”
-“Có lẽ đi! Hắn phải đi Nam hạ”
-“Nam hạ, đi làm cái gì, chúng ta thành thân hắn cũng không đến sao?”
-“Ân!” Trong lòng ta có chút khó qua, hóa ra hắn đến là hướng ta tạm biệt, ta còn mắng hắn bệnh thần kinh. Lần này từ biệt, không biết khi nào mới gặp lại.
-“Không chuẩn nhớ hắn”
-“Là, Vương gia đại nhân thân ái của ta!”
-“Chúng ta như vậy tựa như lén lút hẹn hò” Nam nhân nào đó hưng phấn nói.
-“Ngu ngốc! Lớn tiếng như vậy làm chi?”
-“Ngu ngốc? Nàng nói ta ngu ngốc, có lầm hay không! Thiên hạ còn có người thông minh như bổn vương sao?”
-“Thanh âm lớn như vậy là muốn cho cả vương phủ biết chúng ta đang hẹn hò sao? Còn dám nói mình thông minh, ta còn chưa thấy ai ngu ngốc như vậy” Như thế nào lại cãi nhau, này tính cái gì, chẳng lẽ là bới vì ta vừa mới cầu nguyện với thần tiên là muốn cùng hắn cãi nhau đã thực hiện sao?
-“Ta…” Nam nào đó trực tiếp hết chỗ nói.
-“Chúng ta thật vất vả mới gặp lại được, không cần cãi nhau được không?” Ta nhập đầu vào ôm ấp của hắn, cẩn thận nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn.
-“Được! Nàng nhớ ta không?”
-“Ân! Qủa thực chính là một ngày không thấy tựa cách tam thu” Ta cảm giác từ lồng ngực của hắn truyền đến chấn động quen thuộc. Hiển nhiên người nào đó đang thực đắc ý.
-“Ảnh, không có chàng ta ngủ không được”
-“Thật vậy chăng?” Ta biết đây là rất khó tin tưởng, nhưng là có tất yếu phải biểu hiện như thế không?
-“Là thật! Ta lăn qua lộn lại thật vất vả mới ngủ được”
-“Ta cũng như vậy” Tại thư phòng đọc sách cả đêm, nhưng mặc kệ thế nào trong đầu cũng chứa toàn khuôn mặt tươi cười của Mịch nhi.
-“Ảnh, đổi tên cho cái hiên này được không? Vô Ảnh hiên, ý tứ như tên chính là không có Ảnh hiên a.”
-“Được a! Kia nàng muốn gọi là gì?”
-“Gọi…gọi Luyến Ảnh hiên đi”
Được không a? ta thu lại tầm mắt, cái ôm của Ảnh thật ấm áp.Tối hôm qua đều không có ngủ ngon, ta tìm cái tư thế thoải mái liền ngủ.
-“Tiểu thư, tiểu thư, Tiểu Lục rốt cuộc tìm được tiểu thư. Tiểu thư…”
-‘Hừ…”
Thật sự là một đêm ngủ ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.