Chương 3: Hóa Lành
Phong Sanh Sanh
20/02/2014
Đột nhiên, trên bàn ta xuất hiện một thỏi bạc lớn.
-“Năm mươi hai, đủ sao?” Một nam thanh dễ nghe, ta vừa ngẩng đầu vừa thấy bên cạnh có một siêu cấp đại soái ca, mỗi người đều nói cổ đại nhiều dễ nhìn, thật không nói sai a. Tiểu nhị kia vội vàng cúi người.
-“Nguyên lai là Sở công tử, đủ rồi, đủ rồi. Này có thừa. Vị tiểu công tử này là bằng hữu của ngài?”
Chỉ thấy dễ nhìn cũng không nói chuyện, chính là đánh giá ta. Là ánh mắt vừa nãy. Trong đầu ta lập tức xuất hiện một chữ -Phiếu cơm.
Bên người hắn còn có một cô gái xanh đẹp, bên người đi theo hai nha hoàn, rất có phong phạm khuê tú, cũng không nói chuyện nhìn ta. Hắn quay đầu đối cô gái kia nói –“Đi thôi” Một hàng người cứ như vậy rời đi.
Ta trừng mắt nhìn tiểu nhị -“Mau đưa tiền dư trả ta”
Tiểu nhị nhìn ta –“Nhưng là, nhưng là…”
-“Hãy bớt sàm ngôn đi, mau đưa” Ta vội, phiếu cơm khả năng đã không thấy tăm hơi.
Lấy bạc tiểu nhị đưa, ta vội vàng chạy ra ngoài. May mắn còn đi chưa xa, ta chạy nhanh tiếp tục đuổi kịp.
-“Sở công tử” Ta kêu to.
-“Chuyện vừa rồi, cám ơn anh”
Hắn mỉm cười.
-“Ta nên như thế nào báo đáp anh?”
Lại là mỉm cười, xem ra hắn thực thích cười.
-“Cô nương, không cần ghi tạc trong lòng, chính là rat ay giúp đỡ một chút mà thôi.”
Trong lòng ta không khỏi cả kinh, hóa ra hắn đã sớm biết ta là nữ tử.
-“Thật không dám nói dối, tiểu nữ tử gần đây có chút chuyện. Kỳ thật là muốn hỏi phủ nhà công tử có tuyển người làm không?” Ta nói thẳng.
-“Biểu ca, cứu người thì cứu cho chót, không bằng cho cô nương này vào làm trong phủ đi.
Thấy hắn hơi hơi trầm ngâm –“Cũng tốt” liền như vậy, ta tiến Sở phủ.
Tiến phủ mới biết, nguyên lai Lăng Ba Nhi nói chuyện giúp ta ngày ấy không chỉ là biểu muội của hắn mà còn là vị hôn thê của Sở Dịch, lợi dụng khoảng thời gian này ta tìm hiểu hết thảy tin tức mới hiểu được.
Một cái thời đại không từng tồn tại trong lịch sử, một cái vương triều kì dị -Đông Dương vương triều. Quốc quân là một người tinh thông thiên cổ, là một đấng minh quân, Đông Dương vương triều này dưới sự cai quản của hắn có thể nói là đi vào thời kì thịnh thế. Dân chúng an cư lạc nghiệp, phiên bang tiểu quốc hàng năm tiến cống, cung phụng Đông Dương vương triều này là thượng quốc.
Cho nên người của Đông Dương vương triều này, lấy quốc quân làm kiêu ngạo.
Thần Châu là một thành của Giang Nam, có điểm giống Hàng Châu hiện đại. Là một địa phương cảnh mĩ người càng mĩ, mượn người bên cạnh là một ví dụ nha. Vị Lăng Ba Nhi này tính tình thật sự tốt, ngay cả nha hoàn của nàng cũng xuất trần động lòng người. Mệt ta trước kia còn tự tin có phong vị mĩ nữ.
-“Năm mươi hai, đủ sao?” Một nam thanh dễ nghe, ta vừa ngẩng đầu vừa thấy bên cạnh có một siêu cấp đại soái ca, mỗi người đều nói cổ đại nhiều dễ nhìn, thật không nói sai a. Tiểu nhị kia vội vàng cúi người.
-“Nguyên lai là Sở công tử, đủ rồi, đủ rồi. Này có thừa. Vị tiểu công tử này là bằng hữu của ngài?”
Chỉ thấy dễ nhìn cũng không nói chuyện, chính là đánh giá ta. Là ánh mắt vừa nãy. Trong đầu ta lập tức xuất hiện một chữ -Phiếu cơm.
Bên người hắn còn có một cô gái xanh đẹp, bên người đi theo hai nha hoàn, rất có phong phạm khuê tú, cũng không nói chuyện nhìn ta. Hắn quay đầu đối cô gái kia nói –“Đi thôi” Một hàng người cứ như vậy rời đi.
Ta trừng mắt nhìn tiểu nhị -“Mau đưa tiền dư trả ta”
Tiểu nhị nhìn ta –“Nhưng là, nhưng là…”
-“Hãy bớt sàm ngôn đi, mau đưa” Ta vội, phiếu cơm khả năng đã không thấy tăm hơi.
Lấy bạc tiểu nhị đưa, ta vội vàng chạy ra ngoài. May mắn còn đi chưa xa, ta chạy nhanh tiếp tục đuổi kịp.
-“Sở công tử” Ta kêu to.
-“Chuyện vừa rồi, cám ơn anh”
Hắn mỉm cười.
-“Ta nên như thế nào báo đáp anh?”
Lại là mỉm cười, xem ra hắn thực thích cười.
-“Cô nương, không cần ghi tạc trong lòng, chính là rat ay giúp đỡ một chút mà thôi.”
Trong lòng ta không khỏi cả kinh, hóa ra hắn đã sớm biết ta là nữ tử.
-“Thật không dám nói dối, tiểu nữ tử gần đây có chút chuyện. Kỳ thật là muốn hỏi phủ nhà công tử có tuyển người làm không?” Ta nói thẳng.
-“Biểu ca, cứu người thì cứu cho chót, không bằng cho cô nương này vào làm trong phủ đi.
Thấy hắn hơi hơi trầm ngâm –“Cũng tốt” liền như vậy, ta tiến Sở phủ.
Tiến phủ mới biết, nguyên lai Lăng Ba Nhi nói chuyện giúp ta ngày ấy không chỉ là biểu muội của hắn mà còn là vị hôn thê của Sở Dịch, lợi dụng khoảng thời gian này ta tìm hiểu hết thảy tin tức mới hiểu được.
Một cái thời đại không từng tồn tại trong lịch sử, một cái vương triều kì dị -Đông Dương vương triều. Quốc quân là một người tinh thông thiên cổ, là một đấng minh quân, Đông Dương vương triều này dưới sự cai quản của hắn có thể nói là đi vào thời kì thịnh thế. Dân chúng an cư lạc nghiệp, phiên bang tiểu quốc hàng năm tiến cống, cung phụng Đông Dương vương triều này là thượng quốc.
Cho nên người của Đông Dương vương triều này, lấy quốc quân làm kiêu ngạo.
Thần Châu là một thành của Giang Nam, có điểm giống Hàng Châu hiện đại. Là một địa phương cảnh mĩ người càng mĩ, mượn người bên cạnh là một ví dụ nha. Vị Lăng Ba Nhi này tính tình thật sự tốt, ngay cả nha hoàn của nàng cũng xuất trần động lòng người. Mệt ta trước kia còn tự tin có phong vị mĩ nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.