Chương 43: Hôn Yến
Phong Sanh Sanh
20/02/2014
- “Các ngươi tụ tập nơi này là muốn khi dễ ái thê của bổn vương sao
chứ?” Lấy ánh mắt nhìn tất cả mọi người, ta phát hiện một đám người vừa
cùng ta giễu võ giương oai đều đã tựa như quả bong bị xì hơi.
-“Thất biểu ca”
-“Ai dám khi dễ Mịch nhi muội muội của ta?” Có cái tiểu bạch hoa lệ lệ mở miệng hỏi. Nhìn thấy Hiên Viên Triệt mặc hoàn toàn giống hải tặc mới xuất lô, lòng ta có vô hạn đồng tình.ai!
-“Ảnh!” Ngọt cười mặc hắn ôm ta vào trong ngực, giương mắt xem hắn như thế nào nghĩ thấy hắn lại càng thêm suất khí. Chẳng lẽ vì có đối thủ cạnh tranh sao? Thật là không thưởng không hương (không cướp không ngon, không tranh không quý, nghĩ sao cũng được^^) buồn bực a…
-“Ảnh, hắn là ca ngươi a.”
-“Ta biết” Ngữ khí không sao cả.
-“Biết ngươi còn đánh hắn như vậy?”
-“Hắn thích, không tin nàng hỏi hắn.” Chỉ thấy Hiên Viên Triệt gật gật đầu. ông trời nói cho ta a, đây là bệnh tâm thần gì a? (đây là chứng chịu ngược cuồng)
-“Hôn lễ của thái tử muốn bắt đầu, đi thôi”
-“Thái tử là đại ca ngươi a?”
-“Ân” ngữ khí bình thản.
-“Bộ dáng của hắn thật suất a!”
-“Nàng nói bộ dáng ai suất?” Ngữ khí dương cao tám độ.
-“Đại ca ngươi a!” Ta mỉm cười đáp.
-“Nàng lặp lại lần nữa”
-“Bộ dáng của hắn thật suất a! thực tựa ánh mặt trời—cảm giác sáng lạn a”
-“Không chuẩn nói nam nhân khác suất” Biểu tình vẻ mặt tức giận, tựa như cái đứa nhỏ.
-“Vì cái gì?” ta cố ý đậu hắn.
-“Không có gì cái gì, chính là không chuẩn” Bá đạo.
-“Nhưng là hắn thực rất tuấn tú a”
-“Lão thất, suất là ý gì?” Triệt đại nhân lại tới nữa.
“phanh” lúc này đây hắn thành công đeo một cái kính râm.
-“Tính tình của ngươi thực kém a”
-“Ta tính tình kém? Ta….hừ!” lỗ mũi xuất khí, hắn quay mặt đi không xem ta. Xú nghiêm mặt đi về phía trước, nhưng la tay ôm ta lại không có một chút ý buông. Xem đi! Tính tình của hắn thực kém cỏi! Nhưng là vì cái gì ta bỗng nhiên cảm thấy hạnh phúc.
-“Được rồi, được rồi! Chàng tại trong lòng ta là tối suất!” Hay là không để ý tới ta.
-“Hắn chính là cho dù có suất nữa cũng không thể nào suất bằng phu quân thân ái của ta a! Ảnh là tối suất!”
-“Chàng quả thực rất suất, siêu cấp suất, suất ngây người, suất tử, cự suất, suất đến thiên hạ vô địch…” ( nịnh chân chó kinh khủng)
-“Oa!” Ta hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người, này, này, này thực là đẹp. Bầu trời tối đen được chiếu sáng rọi, cuối cầu thang, phía trước đại điện có một đôi mỹ nhân áo trắng như tuyết.
-“Hóa ra cái này kêu gió thổi tiên mệ phiêu phiêu cử…” (ai hiểu không, dịch giùm Kẹo với. ^^) Ta không tự kìm hãm được nỉ non nói ra.
-“Cái gì?”
-“Không có gì. Hóa ra trong này kết hôn là mặc màu trắng a!”
-“Ân, màu trắng tượng trưng cho thần thánh, thuần khiết, cao quý cùng bảo hộ… Lại xem tên nào? Nàng không phải nói ta là dễ nhìn nhất sao?” (hô hô, Ảnh ca ghen đáng yêu ghê)
-“Ai da, ta chính là đơn gian ngắm nhìn thôi.” Lung lay vòng tay trên cổ tay –“Ta đều đã bị chàng trói lại còn có thể thế nào”
-“Ân! Thì phải nói là nếu không bị bổn vương trói lại, nàng sẽ nghĩ tên kia thế nào?”
-“Không phải lạp! Ngươi người này, như thế nào nghĩ vậy a!” Hết chỗ nói.
-“Ta?…” Vẻ mặt hắng giọng cuồng vãng lại giúp ta gắp đồ ăn. Tiếp thu ánh mắt người bên ngoài làm ta thật sự dở khóc dở cười. Thời điểm sinh khí cũng không buông tay, lúc tức giận cũng không quên gắp đồ ăn cho ta. Khoảnh khắc, ta cảm thấy hạnh phúc bao phủ ta.
-“Đúng a! Chàng chính là suy nghĩ lung tung! Chàng biết rõ trong lòng ta chỉ có chàng a.” Ta gầm to lên.
-“….”
-“Lão Thất, mặt ngươi đỏ a.”Nam tử hoa lệ nào đó lại xuất hiện –“Chẳng lẽ là uống rượu sao chứ?”
-“Phanh”
Một đạo hoàn mỹ ném vật mê người, ta lạc lạc ngây ngô cười. Hiên Viên gia tộc thật biến thái, ta vì ngươi bi ai a. Nằm tại trong lòng Hiên Viên Ảnh, ta nghĩ uống rượu chỉ có thể là ta.
-“Thất đệ, Đệ muội uống rượu sao? Ta xuất đầu –“Đại ca, ta không say.”
-“Nàng an phận ngủ cho ta” Ta ngoan ngoãn gật đầu, chon vào trong ngực Ảnh.
-“Các ngươi phải về phủ sao?”
-“Ân! Ngươi phải hạnh phúc a!”
-“Ngươi cũng là…” Thái tử đột nhiên nghĩ thấy hốc mắt nóng lên.
Hiên Viên Ảnh nhìn nữ nhân trong lòng cười,cả thiên hạ ta yêu chỉ có nàng.
-“Có nàng tại, ta nghĩ không hạnh phúc cũng khó” HiênViên Ảnh vô hạn thâm tình dừng ở thiên hạ trong ngực.
Tùy tiện, tư lự, lười biếng, đố kị, mấy cái khuyết điểm này đều tại trên người ta, nhất định khó tìm toàn vẹn.
Tuy nhiên ngoài miệng không chịu thừa nhận, trong tâm ta đã sớm vì hắn mà rung động. Ta nghĩ ngàn năm trước ta nhất định là người nào đó của hắn…
Được rồi! được rồi! Ngươi tại trong lòng ta là tối suất lạp!
Hắn chính là suất nữa cũng không bằng phu quân thân ái của ta a! Ảnh là tối suất lạp.
Ngươi quả thực rất suất, siêu cấp suất, suất ngây người, suất tử, cực suất, suất nhất thiên hạ….
Ngươi rõ ràng biết trong lòng ta chỉ có ngươi…
-“Hừ!” Vẻ mặt sủng nịch cười, nữ nhân này thật đúng là cái gì cũng dám nói.
Độc chiếm thần thoại?
Ca khúc này thật đúng là đúng tâm bổn vương!
-“Thất biểu ca”
-“Ai dám khi dễ Mịch nhi muội muội của ta?” Có cái tiểu bạch hoa lệ lệ mở miệng hỏi. Nhìn thấy Hiên Viên Triệt mặc hoàn toàn giống hải tặc mới xuất lô, lòng ta có vô hạn đồng tình.ai!
-“Ảnh!” Ngọt cười mặc hắn ôm ta vào trong ngực, giương mắt xem hắn như thế nào nghĩ thấy hắn lại càng thêm suất khí. Chẳng lẽ vì có đối thủ cạnh tranh sao? Thật là không thưởng không hương (không cướp không ngon, không tranh không quý, nghĩ sao cũng được^^) buồn bực a…
-“Ảnh, hắn là ca ngươi a.”
-“Ta biết” Ngữ khí không sao cả.
-“Biết ngươi còn đánh hắn như vậy?”
-“Hắn thích, không tin nàng hỏi hắn.” Chỉ thấy Hiên Viên Triệt gật gật đầu. ông trời nói cho ta a, đây là bệnh tâm thần gì a? (đây là chứng chịu ngược cuồng)
-“Hôn lễ của thái tử muốn bắt đầu, đi thôi”
-“Thái tử là đại ca ngươi a?”
-“Ân” ngữ khí bình thản.
-“Bộ dáng của hắn thật suất a!”
-“Nàng nói bộ dáng ai suất?” Ngữ khí dương cao tám độ.
-“Đại ca ngươi a!” Ta mỉm cười đáp.
-“Nàng lặp lại lần nữa”
-“Bộ dáng của hắn thật suất a! thực tựa ánh mặt trời—cảm giác sáng lạn a”
-“Không chuẩn nói nam nhân khác suất” Biểu tình vẻ mặt tức giận, tựa như cái đứa nhỏ.
-“Vì cái gì?” ta cố ý đậu hắn.
-“Không có gì cái gì, chính là không chuẩn” Bá đạo.
-“Nhưng là hắn thực rất tuấn tú a”
-“Lão thất, suất là ý gì?” Triệt đại nhân lại tới nữa.
“phanh” lúc này đây hắn thành công đeo một cái kính râm.
-“Tính tình của ngươi thực kém a”
-“Ta tính tình kém? Ta….hừ!” lỗ mũi xuất khí, hắn quay mặt đi không xem ta. Xú nghiêm mặt đi về phía trước, nhưng la tay ôm ta lại không có một chút ý buông. Xem đi! Tính tình của hắn thực kém cỏi! Nhưng là vì cái gì ta bỗng nhiên cảm thấy hạnh phúc.
-“Được rồi, được rồi! Chàng tại trong lòng ta là tối suất!” Hay là không để ý tới ta.
-“Hắn chính là cho dù có suất nữa cũng không thể nào suất bằng phu quân thân ái của ta a! Ảnh là tối suất!”
-“Chàng quả thực rất suất, siêu cấp suất, suất ngây người, suất tử, cự suất, suất đến thiên hạ vô địch…” ( nịnh chân chó kinh khủng)
-“Oa!” Ta hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người, này, này, này thực là đẹp. Bầu trời tối đen được chiếu sáng rọi, cuối cầu thang, phía trước đại điện có một đôi mỹ nhân áo trắng như tuyết.
-“Hóa ra cái này kêu gió thổi tiên mệ phiêu phiêu cử…” (ai hiểu không, dịch giùm Kẹo với. ^^) Ta không tự kìm hãm được nỉ non nói ra.
-“Cái gì?”
-“Không có gì. Hóa ra trong này kết hôn là mặc màu trắng a!”
-“Ân, màu trắng tượng trưng cho thần thánh, thuần khiết, cao quý cùng bảo hộ… Lại xem tên nào? Nàng không phải nói ta là dễ nhìn nhất sao?” (hô hô, Ảnh ca ghen đáng yêu ghê)
-“Ai da, ta chính là đơn gian ngắm nhìn thôi.” Lung lay vòng tay trên cổ tay –“Ta đều đã bị chàng trói lại còn có thể thế nào”
-“Ân! Thì phải nói là nếu không bị bổn vương trói lại, nàng sẽ nghĩ tên kia thế nào?”
-“Không phải lạp! Ngươi người này, như thế nào nghĩ vậy a!” Hết chỗ nói.
-“Ta?…” Vẻ mặt hắng giọng cuồng vãng lại giúp ta gắp đồ ăn. Tiếp thu ánh mắt người bên ngoài làm ta thật sự dở khóc dở cười. Thời điểm sinh khí cũng không buông tay, lúc tức giận cũng không quên gắp đồ ăn cho ta. Khoảnh khắc, ta cảm thấy hạnh phúc bao phủ ta.
-“Đúng a! Chàng chính là suy nghĩ lung tung! Chàng biết rõ trong lòng ta chỉ có chàng a.” Ta gầm to lên.
-“….”
-“Lão Thất, mặt ngươi đỏ a.”Nam tử hoa lệ nào đó lại xuất hiện –“Chẳng lẽ là uống rượu sao chứ?”
-“Phanh”
Một đạo hoàn mỹ ném vật mê người, ta lạc lạc ngây ngô cười. Hiên Viên gia tộc thật biến thái, ta vì ngươi bi ai a. Nằm tại trong lòng Hiên Viên Ảnh, ta nghĩ uống rượu chỉ có thể là ta.
-“Thất đệ, Đệ muội uống rượu sao? Ta xuất đầu –“Đại ca, ta không say.”
-“Nàng an phận ngủ cho ta” Ta ngoan ngoãn gật đầu, chon vào trong ngực Ảnh.
-“Các ngươi phải về phủ sao?”
-“Ân! Ngươi phải hạnh phúc a!”
-“Ngươi cũng là…” Thái tử đột nhiên nghĩ thấy hốc mắt nóng lên.
Hiên Viên Ảnh nhìn nữ nhân trong lòng cười,cả thiên hạ ta yêu chỉ có nàng.
-“Có nàng tại, ta nghĩ không hạnh phúc cũng khó” HiênViên Ảnh vô hạn thâm tình dừng ở thiên hạ trong ngực.
Tùy tiện, tư lự, lười biếng, đố kị, mấy cái khuyết điểm này đều tại trên người ta, nhất định khó tìm toàn vẹn.
Tuy nhiên ngoài miệng không chịu thừa nhận, trong tâm ta đã sớm vì hắn mà rung động. Ta nghĩ ngàn năm trước ta nhất định là người nào đó của hắn…
Được rồi! được rồi! Ngươi tại trong lòng ta là tối suất lạp!
Hắn chính là suất nữa cũng không bằng phu quân thân ái của ta a! Ảnh là tối suất lạp.
Ngươi quả thực rất suất, siêu cấp suất, suất ngây người, suất tử, cực suất, suất nhất thiên hạ….
Ngươi rõ ràng biết trong lòng ta chỉ có ngươi…
-“Hừ!” Vẻ mặt sủng nịch cười, nữ nhân này thật đúng là cái gì cũng dám nói.
Độc chiếm thần thoại?
Ca khúc này thật đúng là đúng tâm bổn vương!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.