Chương 9: Ngư Nhân Đáng Thương
Phong Sanh Sanh
20/02/2014
“Tiểu thư, không phải là trở về phòng ngủ sao?” Ta tại hoa viên bạo
tẩu, Tiểu Lục chạy theo ta ở một bên, ai bảo chân của nàng quá ngắn. Đột nhiên nhìn về phía chân của nàng, có lẽ là do bó chân?
- “Tiểu thư, ngươi như thế nào đột nhiên dừng lại?”
- “Tiểu Lục, ngươi bó chân sao?”Ta tùy ý ngồi ở bên đường. Không biết ở đây có hay không phong tục ác liệt này.
Tiểu Lục gật đầu.
-“Kia đương nhiên, tuy nhiên không phải do ba mẹ nô tì giúp, bởi vì họ đã sớm mất, này là do cữu mụ bó cho nô tì”Nói xong lại nhớ đến gì đó –“Kì thật lúc nô tì còn nhỏ rất sợ bó chân, bởi vì cực kì cực kì đau, khóc lóc cầu cữu mụ không cần bó chân cho nô tì, nhưng cữu mụ không đồng ý, còn nói nô tì về sau sẽ cảm tạ nàng. Sau này mới biết được nữ nhân không có bó chân là không được đi ra ngoài”
Ta nghe nói xong liền thoát giày, đem chân thả vào hồ nước bên cạnh.
-“Tiểu thư, ngài mau mặc hài vào, nếu để nam tử nhìn thấy sẽ gặp chuyện”
Ta cười cười, xem Tiểu Lục thật giống một lão thái bà.
Tiểu Lục thấy ta không để ý đến nàng, tiếp tục hoảng hốt, một tay lấy chân ta từ trong nước ôm ra.
-“Nha” Tiểu Lục kinh hô.
-“Làm sao vậy?” Theo ánh mắt của nàng nhìn lại, hóa ra là nhìn thấy ta còn không có bó chân.
-“Làm sao vậy, không nhìn được sao?”Ta cười hỏi.
Chỉ thấy tiểu nha đầu kia cũng không trả lời, ôm chân ta vào trong ngực. Nửa ngày sau mói thấy nàng mang theo chút nghẹn ngào nói –“Không”
Nâng đầu lên là thấy hai tròng mắt rưng rưng –“Tiểu Lục không biết, không biết…”
Chẳng lẽ là nàng đang thay ta bi thương sao? Chỉ thấy Tiểu Lục ngồi xuống, thoát giày, lấy ra một đôi chân bó, thả xuống hồ.
-“Từ hôm nay trở đi, Tiểu Lục cũng muốn giống tiểu thư không có bó chân.”
Ta nhìn Tiểu Lục, trừ bỏ Tư Đồ Khâm, nàng là người thứ hai thật tình tốt với ta, nói không cảm động chính là gạt người. Nhưng là đôi chân nhỏ bó này hàng năm băng bó kín, mở ra hương vị thật sự làm ta có điểm hôn mê, làm cho ta không khỏi lo lắng cho ngư nhân (ý nói đàn cá trong hồ). Nhìn thấy Tiểu Lục, ngửi thấy hương vị hoa sen hỗn loạn trong gió truyền đến, ta không cẩn thận liền cười ra tiếng.
-“Ha ha ha ha…”
Tiểu Lục cũng phát hiện, ngượng ngùng đỏ mặt.
-“Tiểu thư…”
Cười xong, ta nghiêm mặt nói.
-“Tiểu Lục, cám ơn ngươi. Nhưng là không cần phải thay ta thương tâm, cha mẹ ta bởi vì rất yêu thương ta nên mới không đành lòng nhìn ta chịu khổ khi bó chân. Bó chân là một loại khổ hình, là hành vi biến thái của nam nhân vọng tưởng vĩnh viễn giam cầm nữ nhân của mình. Cha mẹ ta cho rằng con gái bọn họ là vĩ đại, cho dù không bó chân cũng sẽ có nam nhân tình nguyện lấy ta”
-“Thật vậy chăng?”
-“Đương nhiên là thật”
-“Kia Tiểu Lục không muốn bó chân cũng có thể chứ? Lúc đó thực đau”
-“Đương nhiên có thể, chân là của Tiểu Lục, Tiểu Lục muốn thế nào liền làm”
-“Tiểu Lục muốn thế nào liền làm?” Tiểu Lục ngây ngốc lặp lại.
-“Đúng, ngươi muốn làm gì thì làm”
Chúng ta nhìn nhau cười, cúi đầu nghịch nước. Đã sớm quên nhóm ngư nhân đáng thương.
- “Tiểu thư, ngươi như thế nào đột nhiên dừng lại?”
- “Tiểu Lục, ngươi bó chân sao?”Ta tùy ý ngồi ở bên đường. Không biết ở đây có hay không phong tục ác liệt này.
Tiểu Lục gật đầu.
-“Kia đương nhiên, tuy nhiên không phải do ba mẹ nô tì giúp, bởi vì họ đã sớm mất, này là do cữu mụ bó cho nô tì”Nói xong lại nhớ đến gì đó –“Kì thật lúc nô tì còn nhỏ rất sợ bó chân, bởi vì cực kì cực kì đau, khóc lóc cầu cữu mụ không cần bó chân cho nô tì, nhưng cữu mụ không đồng ý, còn nói nô tì về sau sẽ cảm tạ nàng. Sau này mới biết được nữ nhân không có bó chân là không được đi ra ngoài”
Ta nghe nói xong liền thoát giày, đem chân thả vào hồ nước bên cạnh.
-“Tiểu thư, ngài mau mặc hài vào, nếu để nam tử nhìn thấy sẽ gặp chuyện”
Ta cười cười, xem Tiểu Lục thật giống một lão thái bà.
Tiểu Lục thấy ta không để ý đến nàng, tiếp tục hoảng hốt, một tay lấy chân ta từ trong nước ôm ra.
-“Nha” Tiểu Lục kinh hô.
-“Làm sao vậy?” Theo ánh mắt của nàng nhìn lại, hóa ra là nhìn thấy ta còn không có bó chân.
-“Làm sao vậy, không nhìn được sao?”Ta cười hỏi.
Chỉ thấy tiểu nha đầu kia cũng không trả lời, ôm chân ta vào trong ngực. Nửa ngày sau mói thấy nàng mang theo chút nghẹn ngào nói –“Không”
Nâng đầu lên là thấy hai tròng mắt rưng rưng –“Tiểu Lục không biết, không biết…”
Chẳng lẽ là nàng đang thay ta bi thương sao? Chỉ thấy Tiểu Lục ngồi xuống, thoát giày, lấy ra một đôi chân bó, thả xuống hồ.
-“Từ hôm nay trở đi, Tiểu Lục cũng muốn giống tiểu thư không có bó chân.”
Ta nhìn Tiểu Lục, trừ bỏ Tư Đồ Khâm, nàng là người thứ hai thật tình tốt với ta, nói không cảm động chính là gạt người. Nhưng là đôi chân nhỏ bó này hàng năm băng bó kín, mở ra hương vị thật sự làm ta có điểm hôn mê, làm cho ta không khỏi lo lắng cho ngư nhân (ý nói đàn cá trong hồ). Nhìn thấy Tiểu Lục, ngửi thấy hương vị hoa sen hỗn loạn trong gió truyền đến, ta không cẩn thận liền cười ra tiếng.
-“Ha ha ha ha…”
Tiểu Lục cũng phát hiện, ngượng ngùng đỏ mặt.
-“Tiểu thư…”
Cười xong, ta nghiêm mặt nói.
-“Tiểu Lục, cám ơn ngươi. Nhưng là không cần phải thay ta thương tâm, cha mẹ ta bởi vì rất yêu thương ta nên mới không đành lòng nhìn ta chịu khổ khi bó chân. Bó chân là một loại khổ hình, là hành vi biến thái của nam nhân vọng tưởng vĩnh viễn giam cầm nữ nhân của mình. Cha mẹ ta cho rằng con gái bọn họ là vĩ đại, cho dù không bó chân cũng sẽ có nam nhân tình nguyện lấy ta”
-“Thật vậy chăng?”
-“Đương nhiên là thật”
-“Kia Tiểu Lục không muốn bó chân cũng có thể chứ? Lúc đó thực đau”
-“Đương nhiên có thể, chân là của Tiểu Lục, Tiểu Lục muốn thế nào liền làm”
-“Tiểu Lục muốn thế nào liền làm?” Tiểu Lục ngây ngốc lặp lại.
-“Đúng, ngươi muốn làm gì thì làm”
Chúng ta nhìn nhau cười, cúi đầu nghịch nước. Đã sớm quên nhóm ngư nhân đáng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.