Trốn Thê Của Thất Vương

Chương 1: Xuống Núi

Phong Sanh Sanh

20/02/2014

Tiết Tử

Nha..aa….a… Này cũng rất là hỉ kịch nha, cư nhiên bị ngất do kinh nguyệt đến cũng có thể xuyên qua, tác giả cũng thật là biết an bài, hahaa.

Một chút cũng không buồn cười, ta , Kim Mịch Nhi. Chính là cái quỷ không hay ho trong truyền thuyết bị xuyên qua kia. Là đúng vậy, ta rất muốn được xuyên qua, nhưng không phải xuyên qua trong tình huống này nha! Ta muốn mang theo một đống kẹo chocolate, máy chơi game, máy vi tính, còn có rất nhiều thứ ta muốn mang,nhưng hiện tại, nhìn xem ta tùy thân có cái gì? Cái gì cũng không có.

Ba ngày trước, ta cũng mấy tỷ muội trong trường, vào WC thay đổi một cái băng vệ sinh mà thôi. Đột nhiên trước mắt tối sầm, lúc mở mắt ra thì đã đi đến nơi này. Liếc mắt nhìn lại, cả người chính là nguyên thủy rừng rậm, ai đáng giận như vậy đem ta ném đến nơi này? Ba ngày trèo đèo vượt núi, vào thời điểm ta sắp mang cái mạng này gia nhập địa phủ thì gặp một người, chuẩn xác nói là một người mặc cổ trang. Hắn vừa nhìn thấy ta cũng không động, trong mắt có vẻ kinh ngạc khó có thể che dấu.

Ta kêu to một tiếng –“Đại ca! đây là khi nào, còn diễn cái gì nha! Cứu người quan trọng hơn nha, không gặp mĩ nữ ta bao giờ sao chứ?” trước mắt lại tối sầm. ( Cho ta được phép chen miệng một tí, nữ chính của chúng ta là một người cực kì cực kì tự tin, nên mọi người sau khi đọc có chỗ nào thấy khó chịu xin….cứ tự nhiên ném đá. ^^)

Mở mắt, đập vào mắt là đầy trời lụa trắng.Phong cách này cũng quá quỷ dị đi.

-“Ngươi tỉnh” Một thanh âm cực kì ám ách, phảng phất như lâu rồi chưa từng mở miệng nói chuyện.

-“Là anh cứu ta?” Là người mặc cổ trang kia, hắn hôm nay mặc một kiện áo dài màu trắng. Sauk hi xem xét ta cũng không nói, xoay người rời đi. Này là cái thế giới gì, cái gì cũng đều kì quái!

-“Ta đang nói chuyện với anh nha” Ta giương cao giọng.

-“Trong này chỉ có ta” Tiếng nói như lâu không nói lại vang lên.

-“Đại ca, có thể mạo muội hỏi một vấn đề sao?” Ta siểm nị khuôn mặt tươi cười.

-“Nói”

-“Ách! Anh đang quay phim sao?” Đồng thời chú ý biểu tình của hắn.

-“Ta nghe không hiểu ngươi nói gì”

Xong rồi, xong rồi. Ta thực là xuyên qua.

-“Ta không phải đại ca, năm nay…” Nói xong còn dừng một chút –“Ta đã có sáu mươi ba tuổi” ( *trố mắt* tin được không đây?)

-“Ngươi lừa quỷ a! Còn sáu mươi ba! Ta xem, ba mươi sáu còn không sai biệt lắm” Bổn cô nương hoàn toàn không tin.



-“Cô”

-“Có gì ăn không?” Thanh âm của ta nhược nhược hỏi.

-“Không có”

-“Cái gì, như thế nào không có. Anh không ăn cái gì sao?” Ta tức giận không thôi.

Chỉ thấy lão già kia gật gật đầu, nghiêm trang nói –“Ta đã có ba mươi mấy năm chưa ăn cái gì, chỉ trông vào chút mật ong cùng dã quả để no bụng.”

-“Không phải đâu!Anh nghĩ đến anh là tiểu long nữ sao!”

Ta thật đúng là không hay ho. Người ta xuyên qua đều không phải gặp được chân mệnh thiên tử, quá cuộc sống vô ưu hạnh phúc sao. Như thế nào ta người này, liền gặp một lão quái vật, còn không có cơm ăn.

-“Khái, khái, khái, khái” phát giận trong chốc lát ta mới phát hiện ta cũng không biết nấu cơm.

-“Ông nội, hay ngài cũng cho ta một ít mật ong cùng dã quả đi, ta cũng không biết nấu cơm.”

Ta rõ ràng thấy lão già này có gương mặt tuổi trẻ, ẩn ẩn có gân xanh nảy lên. Chính là không biết bởi vì “ông nội”, hay là bởi vì ta chậm hiểu. Hắc hắc, thực xin lỗi người xem, chính, nhưng là người ta thật là không biết nấu cơm thôi.

Nghỉ ngơi mấy ngày sau, ta liền vội vàng rời đi. Ở đây không có cái gì, chỉ có thể mang một chút mật ong dã quả, ta có tâm muốn trộm gì thì cũng không có mà trộm. Ta nghĩ đã thông suốt, không phải là xuyên qua sao! Ta sẽ, không tin bằng sinh viên trường y của xã hội hiện đại như ta lại không thể thu thập nổi một đám cổ nhân. Kết luận chính là, ta, Kim Mịch Nhi, phải hoàn toàn bắt đầu cuộc sống mới trong xã hội cổ đại này. Tiếp tục hướng mục tiêu duy nhất trong nhân sinh của ta đi tới, tiền tiền, tiền, tiền a!

-“Ngươi phải xuống núi” Không phải câu hỏi.

-“Ngài như thế nào biết?” Ta thập phần buồn bực, chẳng lẽ ý tưởng của ta hiện rõ như vậy sao?

Hắn không nói.

Nhìn thấy hình dáng hắn không nói lời nào, ta đột nhiên cảm thấy có chút không thích cảm giác này. Lão gia này tên gọi Tư Đồ Khâm. Mấy ngày nay hắn chưa cho ta ăn cơm, cũng rất ít cùng ta nói chuyện. Thời điểm ta sinh khí đều gọi hắn lão gia này. Nhưng là ta cảm giác được hắn thích ta, tựa như một người phụ thân.

-“Khối ngọc bội này, ngươi hãy cầm trên người, nó có thể giúp ngươi gặp dữ hóa lành”

Lần đầu tiên xét người này,trong ngực cảm giác có điểm quái dị.Tiếp nhận ngọc bội, nắm trong tay, nghĩ thấy có một dòng nhiệt lưu. Phảng phất như từ trăm ngàn năm trước. Vừa thấy nó đã biết nó tuyệt không phải tục vật, cảm giác ôn nhuận,màu xanh ẩn ẩn, mặt trên khắc hình tiểu thú chưa bao giờ gặp qua, tựa như hồ ly lại không giống hồ ly. Rõ ràng là vật chết, lại cho người ta có cảm giác như có sinh mệnh, cảm thấy nó như là của ta, như là cùng ta chia lìa đã lâu rốt cuộc lại trở về bên người.

-“Ngọc này, vốn dĩ đã mất tích thật lâu, thẳng đến ngày đó gặp ngươi mới tìm lại được, nghĩ đến ngươi cùng nó có duyên. Thế giới bên ngoài tuy phấn khích nhưng hiểm ác, ngươi phải cẩn thận một chút.” Nói xong, lại sờ sờ ngực, lấy ra một quyển sách.



-“Trên người ta có quyển y thư, nếu ngươi có phong hàn hay không khỏe, làm theo trong sách là được, nhất định sẽ khỏi” Nghe vậy, ta nhịn không được cái mũi đau xót.

-“Ngài cùng ta đi thôi” Ta bật thốt lên.

Thấy khóe môi của hắn cười nhợt nhạt, cũng không mở miệng, ánh mắt nhìn về phía đó không xa. Sau nửa ngày mới mở miệng nói –“Người đó ở kia, ta cũng ở kia”

Ta nghĩ người nào,tất nhiên là nữ tử âu yếm của hắn. Là vì người ta nên mới ẩn cư núi rừng này sao? Không nghĩ tới một lão nhân ít lời lại là một si tình chủng. Xem ánh mắt triền miên, ưu thương kia, thật làm nàng buồn.

Ta cũng không hỏi nhiều, dù sao ngày mai phải rời khỏi, chính là trong lòng không khỏi cảm than, thế gian này vì sao luôn có những cặp tình nhân không thể thành đôi. Trong gió truyền đến một tia thở dài, không biết là hắn hay là ta. Trong lòng thầm hạ quyết tâm, mặc kệ ở đâu, cả đời này nhất định phải tìm được tình yêu, nhất định phải thành đôi với người ta yêu.

Biết ta ghét nhất bị cái gì sao? Xuống núi. Cái loại cảm giác đi xuống không thể khống chế này thật chán ghét cực kì.

-“A….” Ta kêu to –“Cứu mạng a…”

Đáng tiếc ta chỉ phát hiện có thanh âm của ta vọng lại. Thật là không thể tìm giúp đỡ. Ai ! Đường, chỉ có thể chính mình đi.

-“A…” Lại một tiếng thét lên, ta rốt cuộc ổn định thân mình. Lau đi mồ hôi lạnh, cứ như vậy đi xuống cũng không phải biện pháp, cắn răng một cái, đi đường vòng.

-“A….”Chim thú bốn phía. Hãn, không nên khủng bố như vậy đi.

Liền như vậy, cùng với thanh âm của chính mình thét lên, ta rốt cuộc đi xuống chân núi, thân mình mềm nhũn ngồi dưới đất. Ngây người nửa ngày, ta mới nhìn xung quanh. Còn phải tiếp tục đi đường a.

Ta mặc thân nam trang mà Tư Đồ Khâm đưa cho, tóc dài cũng búi cao, làm theo phong cách ăn mặc của thiếu niên. Đột nhiên xa xa đi đến một chiếc xe ngựa,thật sự là xe ngựa. ta vội vàng đi đến.

Người mã phu giương giọng hỏi –“Tiểu ca, nơi này cách Thần Châu có bao nhiêu ngày đi đường?”

Hỏi đường, tìm ta hỏi đường, ta lập tức bị sét đánh, trực tiếp không nói gì.

Chỉ thấy người nọ than thở -“Thật là không hay ho, thật vất vả gặp được một người, cư nhiên là câm điếc.” Nói xong tuyệt trần mà đi.

Ta, ta, ta đây là chọc ai nha. Ai, mặc kệ như thế nào, trước tìm một chỗ ăn cơm đã, ăn cơm, ăn cơm, ăn cơm. Ta chỉ có nhân dân tệ, không có bạc, trên người cũng không có thứ có thể cầm cố, này nên làm như thế nào cho phải. Mặc kệ, nghe khẩu khí người hỏi đường kia, không xa chắc có thành thị kêu Thần Châu, ta đi, ta đi, ta đi, aa, rốt cuộc thấy bóng dáng thành thị kia.

Nhìn thấy đám người chung quanh mặc cổ trang, đột nhiên có cảm giác ngốc lăng, cho tới bây giờ ta mới rốt cuộc tin tưởng rằng ta chân thật xuyên qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trốn Thê Của Thất Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook