Chương 54: Biến cố
Đả Kết
28/10/2024
Costa Rica nằm ở Trung Mỹ, khí hậu mát mẻ quanh năm, nhưng những đêm hè ven biển vẫn mang một chút hơi lạnh.
Vì trước đó họ đã đi mô tô nước lên bờ, nên lúc này người của Lộ Giai bị ướt phân nửa vì nước biển, gió biển thổi qua càng nhanh chóng cuốn đi hơi ấm trên cơ thể cô.
Lộ Giai được Phoenix đỡ đến rìa rừng, may mắn là họ đã mang theo ba lô khi rời đi, trong đó có lều và các dụng cụ ngoài trời khác vẫn có thể sử dụng.
Anh bắt đầu thu thập một ít cành cây và lá khô, nghiêng đầu gỡ viên đá lửa đeo trên cổ xuống, rồi cạo que ma giê để nhóm lửa.
Mặc dù Lộ Giai đã đồng ý ở tạm một đêm với Phoenix, nhưng vừa ngây người nhìn những tia lửa bắn ra không xa, cô vừa lo lắng cất tiếng: "Chậm trễ một đêm liệu có bị bọn họ đuổi kịp không?"
Động tác của Phoenix khựng lại một chút, suy nghĩ trong giây lát rồi anh cúi mắt tiếp tục nhóm lửa, "Costa Rica không lớn, nơi này cách thủ đô San José nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai giờ đi xe. Nhưng em lo lắng không phải là không có lý, không thể loại trừ khả năng họ đã đoán được hành tung của chúng ta, vì vậy chúng ta không thể mất cảnh giác quá sớm."
Nghe Phoenix nói vậy, Lộ Giai có chút sốt ruột, chỉ cách nhà hai giờ đi xe nữa thôi, cô không muốn công sức đổ sông đổ bể vào phút cuối.
"Vậy chúng ta phải làm sao? Thật sự chỉ có thể đợi đến sáng mai mới đi được sao?"
Phoenix im lặng một lúc mới nói: "Tôi biết một nơi an toàn, nếu có chuyện xảy ra, chúng ta có thể ở đó cho đến khi họ rời đi. Trước tiên hãy hong khô người đi, nếu em thật sự sốt ruột, tôi sẽ nghĩ thêm cách."
Lộ Giai không còn cách nào khác, đành nhìn Phoenix nhóm lửa ở chỗ giao nhau giữa bãi biển và rừng, sau đó cẩn thận dùng cát để ngăn lửa lan ra, phòng trường hợp gây cháy rừng.
Lộ Giai nhìn hành động đó trong lòng không khỏi nghĩ Caspar Phoenix luôn làm mọi thứ chu toàn như vậy, ngay cả việc nhóm lửa cũng biết phải tạo dải ngăn cách, trước kia sao mình không nghĩ đến điều này?
Cô đã chịu quá nhiều thiệt thòi từ người đàn ông này, nên theo phản xạ cô liền cảm thấy nghi ngờ.
Huống hồ trên đời này không có nơi nào là an toàn tuyệt đối, chưa kể nơi này lại không xa nước Mỹ, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Nhìn ngọn lửa nhảy múa, cảm nhận động tác của Phoenix bên cạnh, lúc này tâm trạng của Lộ Giai đầy lo lắng và phức tạp, trong lòng cô nảy sinh suy nghĩ.
Ngay giây tiếp theo, Phoenix cảm thấy có một thân thể quen thuộc ép sát bên mình, cả người cô tựa vào vai anh, hai tay cô như tìm kiếm sự cứu rỗi mà ôm lấy cổ anh, cô yếu ớt cúi thấp mắt, giọng nói dịu dàng pha chút run rẩy, không biết vì lạnh hay vì sợ hãi và yếu đuối, "Nhưng Caspar...tôi sợ lần này tôi lại không thể về nhà được."
Phoenix đột nhiên nghe Lộ Giai gọi tên mình thân mật như vậy, trong phút chốc anh sững lại, ngay cả khi ở trên giường cô cũng chưa bao giờ gọi như thế.
Anh ngẩng đầu nhìn sâu vào khuôn mặt ửng đỏ của cô được ánh lửa chiếu sáng, dù biết rõ mục đích của hành động này, nhưng anh vẫn bị rung động, như một tín đồ ngoan đạo được thần thánh chạm đến trái tim, không tự chủ được mà đập nhanh hơn.
Anh cúi đầu tự cười giễu mình, thở dài bất đắc dĩ, bóng lông mi che khuất ánh mắt sâu thẳm, "Tôi thật sự có một cách."
...
Hơn một giờ sau, thời gian đã bước sang khoảng ba bốn giờ sáng.
Hầu hết dân số Costa Rica là người da trắng, ngôn ngữ chính thức là tiếng Tây Ban Nha, đồng thời nơi đây cũng là điểm đến du lịch yêu thích của người Mỹ, đồng đô la ở đây có giá trị sử dụng rất cao.
Vào thời điểm này, phần lớn các con phố đã trở nên vắng lặng, nhưng thỉnh thoảng có thể thấy một hai cô gái ăn mặc hở hang đứng trên đường, ánh mắt thi thoảng nhìn vào những chiếc xe qua lại.
Đúng vậy.
Ở đây, một số nghề nghiệp được hợp pháp hóa.
Johnny đến đây nghỉ dưỡng từ miền Tây nước Mỹ, vì nơi đây có đường bờ biển tuyệt đẹp, phong cảnh thiên nhiên nguyên sơ và giá cả sinh hoạt rất rẻ, anh đều đặn ghé qua mỗi năm vào kỳ nghỉ.
Lúc rạng sáng, Johnny không ngủ được, đột nhiên cảm thấy hơi cô đơn, liền lên xe lái đi dạo như thường lệ, dự định tìm một cô gái xinh đẹp để trải qua đêm tuyệt vời này.
Chỉ là đường phố nơi đây không nhộn nhịp như ở thủ đô San José, anh lái xe suốt cả con đường cũng chỉ thấy lác đác vài cô gái, nhưng không ai khiến anh quan tâm.
Bỗng nhiên, ánh mắt Johnny lướt qua và bất ngờ bắt gặp một cô gái Á Đông nhỏ nhắn và yếu đuối bên đường. Cô mặc bikini ở phần trên, nhưng kỳ lạ là lại mặc quần short ở phần dưới, hai tay run rẩy ôm lấy bản thân, trông như một chú thỏ nhỏ tội nghiệp đứng cô đơn bên lề đường.
Hai người phụ nữ cao lớn làm nghề đứng đường tiến lại gần cô gái với vẻ mặt không thiện chí, nói những lời thô lỗ.
Khoảnh khắc đó, thời gian như ngưng đọng, ánh mắt Johnny dán chặt vào cô gái, một cảm giác anh hùng trỗi dậy trong lòng. Mãi đến khi xe đi xa, Johnny mới sực tỉnh, anh vội vàng đạp phanh, lập tức lùi xe lại và đuổi hai người phụ nữ to lớn kia đi.
Có lẽ nhận ra mình đã được cứu, cô gái Á Đông e dè ngẩng đầu, nói lời cảm ơn bằng tiếng Tây Ban Nha, sau đó cô ngập ngừng một lúc rồi lên tiếng hỏi bằng thứ tiếng Tây Ban Nha không mấy thành thạo, "Anh có thể cho tôi lên xe không?"
Khoảnh khắc ấy, Johnny cảm thấy như định mệnh đã an bài để họ gặp nhau vào lúc này. Cô ấy cần một người mạnh mẽ và vĩ đại như anh để cứu rỗi!
Thế là Johnny gật đầu, nhanh chóng đưa tay ra mở cửa xe cho cô, "Lên xe nhanh đi."
Cô gái vui mừng cong đôi mày mềm mại rồi nhanh chóng bước lên xe.
Johnny sợ mình quá vội vàng, vốn chỉ định đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại và mịn màng của cô gái để an ủi tâm hồn bị tổn thương của cô. Nhưng ngay lúc đó, anh bỗng ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng và vị mặn của nước biển từ cô gái, khiến anh hơi nghi ngờ, đột nhiên —
Gương mặt dịu dàng của cô gái thay đổi, cô lạnh lùng quay đầu nhìn anh, bàn tay mềm mại nắm lại thành nắm đấm, mạnh mẽ giáng một cú đấm vào mặt anh khiến Johnny không kịp phản ứng mà đập mạnh vào cửa xe bên cạnh, phát ra một tiếng động lớn.
"Uỳnh—"
Johnny nhất thời choáng váng, không thể ngờ cô gái nhỏ nhắn này lại có cú đấm mạnh mẽ như vậy, cơn giận bùng lên từ sâu thẳm trong lòng.
Nhưng ngay khi anh định dạy cho cô gái không biết điều này một bài học, cửa xe phía sau mở ra. Johnny từ từ ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn và vạm vỡ như che khuất cả ánh đèn đường mờ ảo, cúi xuống nhìn anh bằng đôi mắt sắc bén khiến anh run lên bần bật.
"Tôi có tiền... Tôi có thể đưa hết cho các người, xin các người hãy tha cho tôi!!"
Vừa dứt lời, một thứ gì đó rơi xuống chân Johnny.
Anh nhìn kỹ, hóa ra là một xấp tiền đô không hề mỏng.
"Đừng sợ, chúng tôi chỉ đến để thuê xe của anh thôi."
...
Lộ Giai một bên nhìn về phía Phoenix ngồi ở ghế phụ lái đang ngầm đe dọa Johnny phải lái xe, vừa lo lắng nhìn bầu trời bên ngoài đang dần sáng lên, cảm giác như đang chạy đua với thời gian.
Giờ này trên đường phố Costa Rica rất ít xe cộ. Phoenix nhìn vào bản đồ trên điện thoại của Johnny, lạnh lùng thúc giục anh ta tăng tốc, rồi ngước đôi mắt sâu thẳm qua gương chiếu hậu để nhìn về phía Lộ Giai ngồi ở phía sau.
Anh không ngờ những câu tiếng Tây Ban Nha qua loa dạy cho Lộ Giai trước đây lại có thể hữu dụng đến vậy. Anh phải thừa nhận cô có năng khiếu ngôn ngữ xuất sắc. Nhưng điều khiến anh càng bất ngờ hơn là cô đã biến đổi thành một con người kiên cường và rạng rỡ, hoàn toàn khác biệt so với ban đầu, khiến anh không thể rời mắt khỏi cô.
Dù Phoenix có cảm xúc phức tạp thế nào, tất cả rồi cũng sẽ kết thúc trong hôm nay. Lộ Giai sắp được an toàn trở về nước.
Suốt quãng đường chỉ có sự im lặng. Johnny mệt mỏi và lo sợ ngồi sau tay lái với vẻ mặt đầy lo lắng, nghĩ đến việc người đàn ông đáng sợ bên cạnh đã đưa cho mình đến hai nghìn đô la. Sự sợ hãi bao trùm lấy anh ta. "Các người sẽ không giết tôi để bịt miệng khi đến nơi chứ? Đừng giết tôi...Tôi thề sẽ không báo cảnh sát đâu."
Lộ Giai không thèm để ý đến gã đàn ông kinh tởm này. Chỉ có ánh mắt của Phoenix vừa nãy thực sự đáng sợ, khiến cô lo sợ anh có thể đấm chết Johnny ngay lập tức.
Dù sao, cú đấm của Lộ Giai và cú đấm của Phoenix không thể nào so sánh được. Họ lại đang ở nơi đất khách quê người, cần có tài xế và người dẫn đường, lại lo ngại bị báo cảnh sát khiến họ bại lộ, nếu không cô đã chẳng thuyết phục Phoenix giữ lại Johnny.
Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa...chẳng còn gì quan trọng cả.
Lộ Giai đã khoác áo khoác dài và mặc quần dài, không chỉ vì lạnh mà còn vì cô không thể để mình ăn mặc như vậy khi đến xin trợ giúp tại đại sứ quán nước mình.
Cổ họng cô nghẹn lại, cuối cùng...cuối cùng thì cô cũng sắp trở về nhà!
Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, không ngắn cũng không dài. Mặc dù Lộ Giai cảm thấy thời gian thật chậm chạp, nhưng dù có chậm đến đâu, thời gian cũng trôi qua. Khi ánh sáng yếu ớt của bình minh bao phủ toàn bộ thế giới trước mắt, cuối cùng họ đã đến thủ đô San José của Costa Rica.
Theo chỉ dẫn của bản đồ, họ đi vòng vèo cho đến khi một tòa nhà cao lớn trang nghiêm hiện ra trước mắt. Đôi mắt Lộ Giai lập tức đỏ hoe.
Trời đã sáng, cuối cùng, sau hơn mười ngày, cô lại nhìn thấy lá cờ đỏ năm sao phấp phới.
Lộ Giai đã an toàn.
Nhưng đột nhiên, khi họ đang chờ đèn giao thông chỉ còn cách đại sứ quán hai con phố, một nhóm người mệt mỏi đi ngang qua. Ánh mắt Lộ Giai thay đổi ngay lập tức, cả Phoenix vốn luôn điềm tĩnh cũng căng thẳng, quai hàm anh siết chặt. Anh lập tức quay vô lăng của Johnny, nhanh chóng quay xe lại.
"Anh đang làm gì vậy...Phoenix?! Anh định lái đi đâu?!"
Thấy điểm đến cuối cùng đang dần xa khỏi tầm tay, Lộ Giai tuyệt vọng lấy khẩu súng mà Phoenix đã đưa cô để phòng thân, run rẩy chĩa về phía anh, hét lên trong hoảng loạn.
"Chết tiệt, anh chỉ đang đi đường vòng thôi đúng không?"
Phoenix cũng không thể tin vào những gì anh thấy. Anh căng thẳng và nghiêm túc nói, "Lộ, đó là lính...lính Mỹ!"
"Sao lại có lính Mỹ ở Costa Rica?!"
Johnny dù không hiểu hết tình hình nhưng nghe tiếng Anh thì hiểu. Trong bầu không khí căng thẳng, anh ta không nhịn được mà lên tiếng, "Hôm qua tôi đã nhìn thấy họ rồi. Dạo gần đây ma túy hoành hành, nghe nói họ được thuê để truy quét ma túy."
Anh ta tự đắc nói tiếp, "Các người không biết sao? Costa Rica là nước trung lập, được mệnh danh là Thụy Sĩ của châu Mỹ, không có quân đội. Vì thế họ thuê lực lượng chống ma túy của Mỹ. Chỉ là dạo này tần suất kiểm tra nhiều hơn chút thôi...Vậy nên, tốt nhất là thả tôi ra đi, không thì các người sẽ chết thảm đấy."
"Im ngay! Đồ kinh tởm!"
Lộ Giai hét vào mặt Johnny, sau đó quay sang Phoenix, "Bảo anh ta đi đường vòng, đi đường vòng xem sao! Có thể họ chỉ tình cờ đi ngang qua thôi..."
"Lộ..." Phoenix cau mày, cố gắng nói một cách thẳng thắn, "Tôi biết khó mà chấp nhận được, nhưng họ không thể vô tình xuất hiện ở đây. Chỉ có thể là kế hoạch của tôi đã gặp trục trặc. Họ đã giăng bẫy ở đây từ lâu rồi..."
Lộ Giai hiểu điều đó, nhưng cô không thể chấp nhận khi chỉ còn cách đại sứ quán hai con phố, mọi thứ lại gặp trục trặc, và con đường về nước lại xa vời thêm một lần nữa.
"Tôi không cần biết! Caspar Phoenix! Anh đã hứa rồi, anh hứa sẽ đưa tôi đến đại sứ quán an toàn mà..."
Nói đến đây, Lộ Giai nghẹn ngào. Cô mở to mắt, cảm thấy mình đã đặt quá nhiều hy vọng vào anh trong hai ngày qua, đúng là một con ngốc!
Quả nhiên, dính dáng đến người đàn ông này chỉ mang lại bất hạnh!
Phoenix run rẩy hít một hơi thật sâu, rồi lại nhìn cô, "Được, chúng ta sẽ thử lại."
Một lát sau, Phoenix xuống xe, đổi chỗ với Johnny, ra hiệu cho Lộ Giai cầm súng nhắm vào anh ta.
Rồi họ lao đi với tốc độ chóng mặt. Lộ Giai không ngờ anh lại lái xe điên cuồng đến vậy. Cảm giác đè nén mạnh mẽ kèm theo sự vô định khiến cô bồn chồn lo lắng.
Và cô đã đúng. Vài phút sau, khi họ lái xe qua một con đường khác để đến đại sứ quán từ hai con phố xa hơn, họ vẫn nhìn thấy một nhóm lính mặc đồng phục giống như trước đang đi tuần.
Điều đáng ghét nhất là, không giống như lần trước ở Tijuana, họ không đứng trước cửa đại sứ quán mà bao vây con đường cách hai con phố bắt buộc phải đi qua.
"Không thể tiếp tục nữa, nếu không chúng ta sẽ bị phát hiện."
Lộ Giai cũng biết đó là sự thật không thể thay đổi.
Cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau một hồi im lặng, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế, dùng tay ôm lấy đầu trong sự đau khổ, cười trong sự tự giễu.
"Đi thôi...đi thôi!"
Vài phút sau, Phoenix lôi Johnnyđã bị đánh ngất vào ghế lái, sau đó đi vòng ra ghế sau định dìu Lộ Giai đang tái nhợt xuống xe. Nhưng ngay lập tức, Lộ Giai mạnh mẽ hất tay anh ra, khuôn mặt không cảm xúc, đi thẳng đến lề đường để vẫy một chiếc taxi.
Lúc này đầu óc Lộ Giai rất tỉnh táo, cô biết mình không thể tiếp tục ở bên Phoenix được nữa. Nếu không, cả đời này cô sẽ không thể trở về nước.
Phoenix vội vã chạy theo và nắm lấy tay cô. Lộ Giai mạnh mẽ giật tay ra và ánh mắt đầy căm ghét nhìn anh, "Đừng chạm vào tôi...Đừng chạm vào tôi!"
Đúng lúc đó, một chiếc taxi chạy tới. Lộ Giai nhanh chóng vẫy xe dừng lại. Phoenix bị ánh mắt lạ lẫm đó làm cho bối rối, anh vô thức lên tiếng: "Lộ, đừng hành động bốc đồng —"
Xe dừng lại, Lộ Giai mở cửa, quay đầu lại cười lạnh với anh: "Tôi không hề bốc đồng!"
Cô vừa ngồi vào trong xe định đóng cửa, Phoenix liền nhanh chóng chui vào xe cùng và ngẫu nhiên báo một địa danh gần đó với tài xế. Để không trở nên đáng ngờ trước mặt tài xế, Phoenix giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, giọng điệu bình thản, nhưng khi quay sang nhìn Lộ Giai, ánh mắt anh đầy lo lắng và căng thẳng. Anh giải thích: "Đó là nhà của anh họ tôi ở Costa Rica, tôi nghĩ anh ấy sẽ hoan nghênh chúng ta đến đó."
Lộ Giai không hề biết địa điểm mà Phoenix thật sự định đến không phải nơi anh vừa nói mà là một khu nhà giàu ở San José anh đã từng nhắc đến như một nơi an toàn bên bờ biển. Đúng vậy, Phoenix lại nói dối, nhưng đó là để tránh bị truy lùng. Nơi anh thật sự muốn đến là ngôi nhà của Noah Volvitz, anh họ của anh, nhưng ngôi nhà này được đăng ký dưới tên của một công ty con và vẫn chưa được sử dụng.
Phoenix có trí nhớ rất tốt, anh nhanh chóng nhớ lại thông tin này từ những tài liệu mà anh từng được xem khi được chọn làm người thừa kế. Dù sao thì Noah chắc chắn sẽ không xuất hiện ở đây, họ sẽ phải tự mình đột nhập vào. Dù không thể ở lại lâu, nhưng ít nhất đây cũng là một nơi trú ẩn an toàn.
Trên suốt chặng đường đổi ba chiếc taxi, không khí giữa họ nặng nề và căng thẳng. Cuối cùng, họ cũng đến nơi mà Phoenix gọi là nhà của anh họ.
Lúc này trời vẫn còn sớm, vì họ đang ở một khu vực hẻo lánh nên chẳng ai để ý đến hai kẻ trông như những du khách bụi bặm và nhếch nhác. Phoenix cúi xuống định bế Lộ Giai vào trong qua bức tường của ngôi biệt thự, nhưng cô lập tức tránh né và nhấn mạnh từng chữ, "Tôi đã nói rồi, đừng chạm vào tôi."
Không còn cách nào khác, Phoenix lặng lẽ cụp mắt xuống, sau đó lùi lại vài bước, linh hoạt leo lên bức tường bằng cách đu tay và đạp chân. Nếu là trước đây, Lộ Giai chắc chắn sẽ trố mắt ngạc nhiên, nhưng lúc này, khi nhìn thấy bóng dáng Phoenix biến mất, cô chỉ cảm thấy ghê tởm.
Còi báo động đột nhiên vang lên khiến Lộ Giai hoảng hốt và cảnh giác nhìn xung quanh. May mắn thay, khoảng cách giữa các ngôi nhà ở đây khá xa, vài giây sau, tiếng còi cũng bị tắt. Cô thở phào nhẹ nhõm.
Một phút sau, cửa lớn mở ra, Phoenix xuất hiện với ánh mắt phức tạp nhìn cô. Lộ Giai phớt lờ anh, bước thẳng vào trong qua sân lớn và hồ bơi rồi vào phòng khách, đặt ba lô xuống.
"Ở đây tạm thời an toàn rồi, Lộ..." Phoenix nói.
"..."
Lộ Giai không đáp lại, chỉ chăm chú thu dọn đồ đạc.
"Tôi biết tình hình đã thay đổi, nhưng tôi thề sẽ tìm cách —"
"Đừng nói nữa...Đừng nói nữa!" Lộ Giai cuối cùng cũng bực bội cắt ngang lời Phoenix.
"Tôi chán ngấy những lời "thề" và "tìm cách" của anh rồi...Tôi chỉ muốn biết khi nào anh mới chết?"
Lời nói vừa dứt, Lộ Giai nhận thấy khuôn mặt của Phoenix lập tức biến sắc. Người đàn ông mạnh mẽ và kiềm chế này lần đầu tiên trông tái mét, hoang mang hơn cả lúc họ phát hiện ra tình hình trước đại sứ quán. Anh chỉ biết sững sờ nhìn cô.
Vì trước đó họ đã đi mô tô nước lên bờ, nên lúc này người của Lộ Giai bị ướt phân nửa vì nước biển, gió biển thổi qua càng nhanh chóng cuốn đi hơi ấm trên cơ thể cô.
Lộ Giai được Phoenix đỡ đến rìa rừng, may mắn là họ đã mang theo ba lô khi rời đi, trong đó có lều và các dụng cụ ngoài trời khác vẫn có thể sử dụng.
Anh bắt đầu thu thập một ít cành cây và lá khô, nghiêng đầu gỡ viên đá lửa đeo trên cổ xuống, rồi cạo que ma giê để nhóm lửa.
Mặc dù Lộ Giai đã đồng ý ở tạm một đêm với Phoenix, nhưng vừa ngây người nhìn những tia lửa bắn ra không xa, cô vừa lo lắng cất tiếng: "Chậm trễ một đêm liệu có bị bọn họ đuổi kịp không?"
Động tác của Phoenix khựng lại một chút, suy nghĩ trong giây lát rồi anh cúi mắt tiếp tục nhóm lửa, "Costa Rica không lớn, nơi này cách thủ đô San José nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai giờ đi xe. Nhưng em lo lắng không phải là không có lý, không thể loại trừ khả năng họ đã đoán được hành tung của chúng ta, vì vậy chúng ta không thể mất cảnh giác quá sớm."
Nghe Phoenix nói vậy, Lộ Giai có chút sốt ruột, chỉ cách nhà hai giờ đi xe nữa thôi, cô không muốn công sức đổ sông đổ bể vào phút cuối.
"Vậy chúng ta phải làm sao? Thật sự chỉ có thể đợi đến sáng mai mới đi được sao?"
Phoenix im lặng một lúc mới nói: "Tôi biết một nơi an toàn, nếu có chuyện xảy ra, chúng ta có thể ở đó cho đến khi họ rời đi. Trước tiên hãy hong khô người đi, nếu em thật sự sốt ruột, tôi sẽ nghĩ thêm cách."
Lộ Giai không còn cách nào khác, đành nhìn Phoenix nhóm lửa ở chỗ giao nhau giữa bãi biển và rừng, sau đó cẩn thận dùng cát để ngăn lửa lan ra, phòng trường hợp gây cháy rừng.
Lộ Giai nhìn hành động đó trong lòng không khỏi nghĩ Caspar Phoenix luôn làm mọi thứ chu toàn như vậy, ngay cả việc nhóm lửa cũng biết phải tạo dải ngăn cách, trước kia sao mình không nghĩ đến điều này?
Cô đã chịu quá nhiều thiệt thòi từ người đàn ông này, nên theo phản xạ cô liền cảm thấy nghi ngờ.
Huống hồ trên đời này không có nơi nào là an toàn tuyệt đối, chưa kể nơi này lại không xa nước Mỹ, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Nhìn ngọn lửa nhảy múa, cảm nhận động tác của Phoenix bên cạnh, lúc này tâm trạng của Lộ Giai đầy lo lắng và phức tạp, trong lòng cô nảy sinh suy nghĩ.
Ngay giây tiếp theo, Phoenix cảm thấy có một thân thể quen thuộc ép sát bên mình, cả người cô tựa vào vai anh, hai tay cô như tìm kiếm sự cứu rỗi mà ôm lấy cổ anh, cô yếu ớt cúi thấp mắt, giọng nói dịu dàng pha chút run rẩy, không biết vì lạnh hay vì sợ hãi và yếu đuối, "Nhưng Caspar...tôi sợ lần này tôi lại không thể về nhà được."
Phoenix đột nhiên nghe Lộ Giai gọi tên mình thân mật như vậy, trong phút chốc anh sững lại, ngay cả khi ở trên giường cô cũng chưa bao giờ gọi như thế.
Anh ngẩng đầu nhìn sâu vào khuôn mặt ửng đỏ của cô được ánh lửa chiếu sáng, dù biết rõ mục đích của hành động này, nhưng anh vẫn bị rung động, như một tín đồ ngoan đạo được thần thánh chạm đến trái tim, không tự chủ được mà đập nhanh hơn.
Anh cúi đầu tự cười giễu mình, thở dài bất đắc dĩ, bóng lông mi che khuất ánh mắt sâu thẳm, "Tôi thật sự có một cách."
...
Hơn một giờ sau, thời gian đã bước sang khoảng ba bốn giờ sáng.
Hầu hết dân số Costa Rica là người da trắng, ngôn ngữ chính thức là tiếng Tây Ban Nha, đồng thời nơi đây cũng là điểm đến du lịch yêu thích của người Mỹ, đồng đô la ở đây có giá trị sử dụng rất cao.
Vào thời điểm này, phần lớn các con phố đã trở nên vắng lặng, nhưng thỉnh thoảng có thể thấy một hai cô gái ăn mặc hở hang đứng trên đường, ánh mắt thi thoảng nhìn vào những chiếc xe qua lại.
Đúng vậy.
Ở đây, một số nghề nghiệp được hợp pháp hóa.
Johnny đến đây nghỉ dưỡng từ miền Tây nước Mỹ, vì nơi đây có đường bờ biển tuyệt đẹp, phong cảnh thiên nhiên nguyên sơ và giá cả sinh hoạt rất rẻ, anh đều đặn ghé qua mỗi năm vào kỳ nghỉ.
Lúc rạng sáng, Johnny không ngủ được, đột nhiên cảm thấy hơi cô đơn, liền lên xe lái đi dạo như thường lệ, dự định tìm một cô gái xinh đẹp để trải qua đêm tuyệt vời này.
Chỉ là đường phố nơi đây không nhộn nhịp như ở thủ đô San José, anh lái xe suốt cả con đường cũng chỉ thấy lác đác vài cô gái, nhưng không ai khiến anh quan tâm.
Bỗng nhiên, ánh mắt Johnny lướt qua và bất ngờ bắt gặp một cô gái Á Đông nhỏ nhắn và yếu đuối bên đường. Cô mặc bikini ở phần trên, nhưng kỳ lạ là lại mặc quần short ở phần dưới, hai tay run rẩy ôm lấy bản thân, trông như một chú thỏ nhỏ tội nghiệp đứng cô đơn bên lề đường.
Hai người phụ nữ cao lớn làm nghề đứng đường tiến lại gần cô gái với vẻ mặt không thiện chí, nói những lời thô lỗ.
Khoảnh khắc đó, thời gian như ngưng đọng, ánh mắt Johnny dán chặt vào cô gái, một cảm giác anh hùng trỗi dậy trong lòng. Mãi đến khi xe đi xa, Johnny mới sực tỉnh, anh vội vàng đạp phanh, lập tức lùi xe lại và đuổi hai người phụ nữ to lớn kia đi.
Có lẽ nhận ra mình đã được cứu, cô gái Á Đông e dè ngẩng đầu, nói lời cảm ơn bằng tiếng Tây Ban Nha, sau đó cô ngập ngừng một lúc rồi lên tiếng hỏi bằng thứ tiếng Tây Ban Nha không mấy thành thạo, "Anh có thể cho tôi lên xe không?"
Khoảnh khắc ấy, Johnny cảm thấy như định mệnh đã an bài để họ gặp nhau vào lúc này. Cô ấy cần một người mạnh mẽ và vĩ đại như anh để cứu rỗi!
Thế là Johnny gật đầu, nhanh chóng đưa tay ra mở cửa xe cho cô, "Lên xe nhanh đi."
Cô gái vui mừng cong đôi mày mềm mại rồi nhanh chóng bước lên xe.
Johnny sợ mình quá vội vàng, vốn chỉ định đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại và mịn màng của cô gái để an ủi tâm hồn bị tổn thương của cô. Nhưng ngay lúc đó, anh bỗng ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng và vị mặn của nước biển từ cô gái, khiến anh hơi nghi ngờ, đột nhiên —
Gương mặt dịu dàng của cô gái thay đổi, cô lạnh lùng quay đầu nhìn anh, bàn tay mềm mại nắm lại thành nắm đấm, mạnh mẽ giáng một cú đấm vào mặt anh khiến Johnny không kịp phản ứng mà đập mạnh vào cửa xe bên cạnh, phát ra một tiếng động lớn.
"Uỳnh—"
Johnny nhất thời choáng váng, không thể ngờ cô gái nhỏ nhắn này lại có cú đấm mạnh mẽ như vậy, cơn giận bùng lên từ sâu thẳm trong lòng.
Nhưng ngay khi anh định dạy cho cô gái không biết điều này một bài học, cửa xe phía sau mở ra. Johnny từ từ ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn và vạm vỡ như che khuất cả ánh đèn đường mờ ảo, cúi xuống nhìn anh bằng đôi mắt sắc bén khiến anh run lên bần bật.
"Tôi có tiền... Tôi có thể đưa hết cho các người, xin các người hãy tha cho tôi!!"
Vừa dứt lời, một thứ gì đó rơi xuống chân Johnny.
Anh nhìn kỹ, hóa ra là một xấp tiền đô không hề mỏng.
"Đừng sợ, chúng tôi chỉ đến để thuê xe của anh thôi."
...
Lộ Giai một bên nhìn về phía Phoenix ngồi ở ghế phụ lái đang ngầm đe dọa Johnny phải lái xe, vừa lo lắng nhìn bầu trời bên ngoài đang dần sáng lên, cảm giác như đang chạy đua với thời gian.
Giờ này trên đường phố Costa Rica rất ít xe cộ. Phoenix nhìn vào bản đồ trên điện thoại của Johnny, lạnh lùng thúc giục anh ta tăng tốc, rồi ngước đôi mắt sâu thẳm qua gương chiếu hậu để nhìn về phía Lộ Giai ngồi ở phía sau.
Anh không ngờ những câu tiếng Tây Ban Nha qua loa dạy cho Lộ Giai trước đây lại có thể hữu dụng đến vậy. Anh phải thừa nhận cô có năng khiếu ngôn ngữ xuất sắc. Nhưng điều khiến anh càng bất ngờ hơn là cô đã biến đổi thành một con người kiên cường và rạng rỡ, hoàn toàn khác biệt so với ban đầu, khiến anh không thể rời mắt khỏi cô.
Dù Phoenix có cảm xúc phức tạp thế nào, tất cả rồi cũng sẽ kết thúc trong hôm nay. Lộ Giai sắp được an toàn trở về nước.
Suốt quãng đường chỉ có sự im lặng. Johnny mệt mỏi và lo sợ ngồi sau tay lái với vẻ mặt đầy lo lắng, nghĩ đến việc người đàn ông đáng sợ bên cạnh đã đưa cho mình đến hai nghìn đô la. Sự sợ hãi bao trùm lấy anh ta. "Các người sẽ không giết tôi để bịt miệng khi đến nơi chứ? Đừng giết tôi...Tôi thề sẽ không báo cảnh sát đâu."
Lộ Giai không thèm để ý đến gã đàn ông kinh tởm này. Chỉ có ánh mắt của Phoenix vừa nãy thực sự đáng sợ, khiến cô lo sợ anh có thể đấm chết Johnny ngay lập tức.
Dù sao, cú đấm của Lộ Giai và cú đấm của Phoenix không thể nào so sánh được. Họ lại đang ở nơi đất khách quê người, cần có tài xế và người dẫn đường, lại lo ngại bị báo cảnh sát khiến họ bại lộ, nếu không cô đã chẳng thuyết phục Phoenix giữ lại Johnny.
Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa...chẳng còn gì quan trọng cả.
Lộ Giai đã khoác áo khoác dài và mặc quần dài, không chỉ vì lạnh mà còn vì cô không thể để mình ăn mặc như vậy khi đến xin trợ giúp tại đại sứ quán nước mình.
Cổ họng cô nghẹn lại, cuối cùng...cuối cùng thì cô cũng sắp trở về nhà!
Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, không ngắn cũng không dài. Mặc dù Lộ Giai cảm thấy thời gian thật chậm chạp, nhưng dù có chậm đến đâu, thời gian cũng trôi qua. Khi ánh sáng yếu ớt của bình minh bao phủ toàn bộ thế giới trước mắt, cuối cùng họ đã đến thủ đô San José của Costa Rica.
Theo chỉ dẫn của bản đồ, họ đi vòng vèo cho đến khi một tòa nhà cao lớn trang nghiêm hiện ra trước mắt. Đôi mắt Lộ Giai lập tức đỏ hoe.
Trời đã sáng, cuối cùng, sau hơn mười ngày, cô lại nhìn thấy lá cờ đỏ năm sao phấp phới.
Lộ Giai đã an toàn.
Nhưng đột nhiên, khi họ đang chờ đèn giao thông chỉ còn cách đại sứ quán hai con phố, một nhóm người mệt mỏi đi ngang qua. Ánh mắt Lộ Giai thay đổi ngay lập tức, cả Phoenix vốn luôn điềm tĩnh cũng căng thẳng, quai hàm anh siết chặt. Anh lập tức quay vô lăng của Johnny, nhanh chóng quay xe lại.
"Anh đang làm gì vậy...Phoenix?! Anh định lái đi đâu?!"
Thấy điểm đến cuối cùng đang dần xa khỏi tầm tay, Lộ Giai tuyệt vọng lấy khẩu súng mà Phoenix đã đưa cô để phòng thân, run rẩy chĩa về phía anh, hét lên trong hoảng loạn.
"Chết tiệt, anh chỉ đang đi đường vòng thôi đúng không?"
Phoenix cũng không thể tin vào những gì anh thấy. Anh căng thẳng và nghiêm túc nói, "Lộ, đó là lính...lính Mỹ!"
"Sao lại có lính Mỹ ở Costa Rica?!"
Johnny dù không hiểu hết tình hình nhưng nghe tiếng Anh thì hiểu. Trong bầu không khí căng thẳng, anh ta không nhịn được mà lên tiếng, "Hôm qua tôi đã nhìn thấy họ rồi. Dạo gần đây ma túy hoành hành, nghe nói họ được thuê để truy quét ma túy."
Anh ta tự đắc nói tiếp, "Các người không biết sao? Costa Rica là nước trung lập, được mệnh danh là Thụy Sĩ của châu Mỹ, không có quân đội. Vì thế họ thuê lực lượng chống ma túy của Mỹ. Chỉ là dạo này tần suất kiểm tra nhiều hơn chút thôi...Vậy nên, tốt nhất là thả tôi ra đi, không thì các người sẽ chết thảm đấy."
"Im ngay! Đồ kinh tởm!"
Lộ Giai hét vào mặt Johnny, sau đó quay sang Phoenix, "Bảo anh ta đi đường vòng, đi đường vòng xem sao! Có thể họ chỉ tình cờ đi ngang qua thôi..."
"Lộ..." Phoenix cau mày, cố gắng nói một cách thẳng thắn, "Tôi biết khó mà chấp nhận được, nhưng họ không thể vô tình xuất hiện ở đây. Chỉ có thể là kế hoạch của tôi đã gặp trục trặc. Họ đã giăng bẫy ở đây từ lâu rồi..."
Lộ Giai hiểu điều đó, nhưng cô không thể chấp nhận khi chỉ còn cách đại sứ quán hai con phố, mọi thứ lại gặp trục trặc, và con đường về nước lại xa vời thêm một lần nữa.
"Tôi không cần biết! Caspar Phoenix! Anh đã hứa rồi, anh hứa sẽ đưa tôi đến đại sứ quán an toàn mà..."
Nói đến đây, Lộ Giai nghẹn ngào. Cô mở to mắt, cảm thấy mình đã đặt quá nhiều hy vọng vào anh trong hai ngày qua, đúng là một con ngốc!
Quả nhiên, dính dáng đến người đàn ông này chỉ mang lại bất hạnh!
Phoenix run rẩy hít một hơi thật sâu, rồi lại nhìn cô, "Được, chúng ta sẽ thử lại."
Một lát sau, Phoenix xuống xe, đổi chỗ với Johnny, ra hiệu cho Lộ Giai cầm súng nhắm vào anh ta.
Rồi họ lao đi với tốc độ chóng mặt. Lộ Giai không ngờ anh lại lái xe điên cuồng đến vậy. Cảm giác đè nén mạnh mẽ kèm theo sự vô định khiến cô bồn chồn lo lắng.
Và cô đã đúng. Vài phút sau, khi họ lái xe qua một con đường khác để đến đại sứ quán từ hai con phố xa hơn, họ vẫn nhìn thấy một nhóm lính mặc đồng phục giống như trước đang đi tuần.
Điều đáng ghét nhất là, không giống như lần trước ở Tijuana, họ không đứng trước cửa đại sứ quán mà bao vây con đường cách hai con phố bắt buộc phải đi qua.
"Không thể tiếp tục nữa, nếu không chúng ta sẽ bị phát hiện."
Lộ Giai cũng biết đó là sự thật không thể thay đổi.
Cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau một hồi im lặng, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế, dùng tay ôm lấy đầu trong sự đau khổ, cười trong sự tự giễu.
"Đi thôi...đi thôi!"
Vài phút sau, Phoenix lôi Johnnyđã bị đánh ngất vào ghế lái, sau đó đi vòng ra ghế sau định dìu Lộ Giai đang tái nhợt xuống xe. Nhưng ngay lập tức, Lộ Giai mạnh mẽ hất tay anh ra, khuôn mặt không cảm xúc, đi thẳng đến lề đường để vẫy một chiếc taxi.
Lúc này đầu óc Lộ Giai rất tỉnh táo, cô biết mình không thể tiếp tục ở bên Phoenix được nữa. Nếu không, cả đời này cô sẽ không thể trở về nước.
Phoenix vội vã chạy theo và nắm lấy tay cô. Lộ Giai mạnh mẽ giật tay ra và ánh mắt đầy căm ghét nhìn anh, "Đừng chạm vào tôi...Đừng chạm vào tôi!"
Đúng lúc đó, một chiếc taxi chạy tới. Lộ Giai nhanh chóng vẫy xe dừng lại. Phoenix bị ánh mắt lạ lẫm đó làm cho bối rối, anh vô thức lên tiếng: "Lộ, đừng hành động bốc đồng —"
Xe dừng lại, Lộ Giai mở cửa, quay đầu lại cười lạnh với anh: "Tôi không hề bốc đồng!"
Cô vừa ngồi vào trong xe định đóng cửa, Phoenix liền nhanh chóng chui vào xe cùng và ngẫu nhiên báo một địa danh gần đó với tài xế. Để không trở nên đáng ngờ trước mặt tài xế, Phoenix giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, giọng điệu bình thản, nhưng khi quay sang nhìn Lộ Giai, ánh mắt anh đầy lo lắng và căng thẳng. Anh giải thích: "Đó là nhà của anh họ tôi ở Costa Rica, tôi nghĩ anh ấy sẽ hoan nghênh chúng ta đến đó."
Lộ Giai không hề biết địa điểm mà Phoenix thật sự định đến không phải nơi anh vừa nói mà là một khu nhà giàu ở San José anh đã từng nhắc đến như một nơi an toàn bên bờ biển. Đúng vậy, Phoenix lại nói dối, nhưng đó là để tránh bị truy lùng. Nơi anh thật sự muốn đến là ngôi nhà của Noah Volvitz, anh họ của anh, nhưng ngôi nhà này được đăng ký dưới tên của một công ty con và vẫn chưa được sử dụng.
Phoenix có trí nhớ rất tốt, anh nhanh chóng nhớ lại thông tin này từ những tài liệu mà anh từng được xem khi được chọn làm người thừa kế. Dù sao thì Noah chắc chắn sẽ không xuất hiện ở đây, họ sẽ phải tự mình đột nhập vào. Dù không thể ở lại lâu, nhưng ít nhất đây cũng là một nơi trú ẩn an toàn.
Trên suốt chặng đường đổi ba chiếc taxi, không khí giữa họ nặng nề và căng thẳng. Cuối cùng, họ cũng đến nơi mà Phoenix gọi là nhà của anh họ.
Lúc này trời vẫn còn sớm, vì họ đang ở một khu vực hẻo lánh nên chẳng ai để ý đến hai kẻ trông như những du khách bụi bặm và nhếch nhác. Phoenix cúi xuống định bế Lộ Giai vào trong qua bức tường của ngôi biệt thự, nhưng cô lập tức tránh né và nhấn mạnh từng chữ, "Tôi đã nói rồi, đừng chạm vào tôi."
Không còn cách nào khác, Phoenix lặng lẽ cụp mắt xuống, sau đó lùi lại vài bước, linh hoạt leo lên bức tường bằng cách đu tay và đạp chân. Nếu là trước đây, Lộ Giai chắc chắn sẽ trố mắt ngạc nhiên, nhưng lúc này, khi nhìn thấy bóng dáng Phoenix biến mất, cô chỉ cảm thấy ghê tởm.
Còi báo động đột nhiên vang lên khiến Lộ Giai hoảng hốt và cảnh giác nhìn xung quanh. May mắn thay, khoảng cách giữa các ngôi nhà ở đây khá xa, vài giây sau, tiếng còi cũng bị tắt. Cô thở phào nhẹ nhõm.
Một phút sau, cửa lớn mở ra, Phoenix xuất hiện với ánh mắt phức tạp nhìn cô. Lộ Giai phớt lờ anh, bước thẳng vào trong qua sân lớn và hồ bơi rồi vào phòng khách, đặt ba lô xuống.
"Ở đây tạm thời an toàn rồi, Lộ..." Phoenix nói.
"..."
Lộ Giai không đáp lại, chỉ chăm chú thu dọn đồ đạc.
"Tôi biết tình hình đã thay đổi, nhưng tôi thề sẽ tìm cách —"
"Đừng nói nữa...Đừng nói nữa!" Lộ Giai cuối cùng cũng bực bội cắt ngang lời Phoenix.
"Tôi chán ngấy những lời "thề" và "tìm cách" của anh rồi...Tôi chỉ muốn biết khi nào anh mới chết?"
Lời nói vừa dứt, Lộ Giai nhận thấy khuôn mặt của Phoenix lập tức biến sắc. Người đàn ông mạnh mẽ và kiềm chế này lần đầu tiên trông tái mét, hoang mang hơn cả lúc họ phát hiện ra tình hình trước đại sứ quán. Anh chỉ biết sững sờ nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.