Chương 7: Kiểm soát
Đả Kết
28/10/2024
Bước vào bên trong sòng bạc, Phoenix có vẻ như vô tình mở hộ chiếu của Lộ Giai mà anh vừa nhận từ tay bảo vệ.
Ánh mắt của anh dừng lại một chút ở trang thông tin cá nhân. Trong ảnh, Lộ Giai cười rạng rỡ, nét mặt thanh tú được bắt trọn vào khoảnh khắc hoàn hảo nhất.
Nhìn một lúc, anh mới nhanh chóng gập hộ chiếu lại trả cho cô.
Hộ chiếu rất quan trọng với Lộ Giai, lúc này cô không hài lòng lườm anh một cái, sau đó cẩn thận nhét nó vào ngăn ví.
Cùng lúc đó, Phoenix vừa quan sát các cơ sở trong sòng bạc vừa nói, "Đi theo sát tôi."
Lộ Giai đã rất mệt mỏi. Hôm qua xe bị hỏng, cô phải lái xe suốt nhiều giờ liền, tối còn phải đi sòng bạc với anh. Hiện giờ, cô chỉ muốn ngủ, việc di chuyển được là nhờ chút sức lực cuối cùng.
Nghe anh nói vậy, cô không thể kiềm chế mà nhắm đôi mắt đầy mệt mỏi, còn tự véo mình để giữ tỉnh táo.
Gặp xui xẻo thì uống nước lạnh cũng nghẹn!
Phoenix dẫn Lộ Giai đến quầy đổi tiền, đổi tờ 100 đô la thành những con chip nhựa tròn, sau đó cả hai đi xuyên qua một nửa sòng bạc, đến một bàn chơi bài có dealer đứng sẵn.
Lộ Giai chẳng hiểu gì về cờ bạc, cô đến Las Vegas chỉ vì đây là địa điểm du lịch nổi tiếng ở miền Tây nước Mỹ, tiện thì thử vận may.
Phoenix tùy ý tham gia vào một bàn chơi, đặt cược con chip nhỏ nhất trị giá 10 đô la và ra hiệu cho dealer chia bài.
Một lúc sau, Lộ Giai mới nhận ra họ đang chơi Blackjack, nhờ nhớ lại một bộ phim tên "21" kể về một nhóm thiên tài tính toán bài để thắng 6 triệu đô la tại sòng bạc mà cô từng xem.
Nghĩ đến đây, cô chợt tỉnh ngộ, ngồi thẳng người lên, lo lắng nhìn Phoenix ngồi giữa bàn chơi.
... Không lẽ anh ta định dùng số tiền 100 đô la này để kiếm một món lớn từ sòng bạc sao?!
Làm sao có thể? Lộ Giai nhớ rằng sau khi xem phim, cô đã tìm hiểu câu chuyện thật, bây giờ các sòng bạc đều thay đổi chiến lược để ngăn chuyện này xảy ra.
Tuy nhiên, khi cô còn đang nghĩ, ván bài đã kết thúc.
— Phoenix thắng.
Có lẽ chỉ là may mắn thôi, thắng thua là chuyện bình thường.
Nhưng điều khiến Lộ Giai kinh ngạc là dù Phoenix cũng có lúc thua, nhưng số chíp anh thắng được lại nhiều hơn. Ban đầu, trước mặt anh chỉ có vài con chip, chẳng mấy chốc, chúng đã chất thành một chồng.
Thời gian đã trôi qua gần hai tiếng, các người chơi khác trên bàn đã thay đổi mấy lần, nhưng Phoenix vẫn ngồi đó.
Lộ Giai giờ không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, cô chăm chú nhìn Phoenix, trong lòng dần nảy sinh chút ngưỡng mộ. Ngay cả dealer cũng có vẻ mặt khó chịu.
Phoenix vẫn điềm tĩnh như không, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn ra hiệu tiếp tục chơi.
Tuy nhiên, sòng bạc này không lớn, số chip mà Phoenix thắng tuy không quá nhiều nhưng cũng đủ để kích hoạt giới hạn của nơi này.
Không biết từ lúc nào, hai nhân viên an ninh cao lớn đã xuất hiện sau lưng Phoenix, nhìn còn mạnh mẽ hơn anh gấp đôi.
Thấy an ninh đến, dealer nở một nụ cười lạnh lùng, "Thưa anh, ở đây chúng tôi cấm người chơi chuyên nghiệp tham gia Blackjack. Nếu anh kiên quyết tiếp tục, chúng tôi sẽ buộc phải giới hạn tiền cược của anh."
Lộ Giai giật mình vì sự cố bất ngờ, sự ngưỡng mộ trên mặt lập tức tan biến, sắc mặt trắng bệch, tim đập thình thịch.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn tuân thủ quy tắc, là một cô gái ngoan trong mắt thầy cô và bố mẹ. Lần đầu tiên trong đời cô trở thành đồng phạm của người khác, giờ còn bị hai bảo vệ cao to nhìn chằm chằm như thế này.
Phoenix nhướng mày, có vẻ không ngạc nhiên, chỉ nhẹ nhàng gật đầu như thể anh ta đã lường trước được điều này.
Cuối cùng, anh ta chậm rãi đứng dậy, dưới sự giám sát của hai nhân viên an ninh mà gom những con chip đã thắng, sau đó kéo Lộ Giai đi về phía quầy đổi tiền.
Lộ Giai lúc này căng cứng cả người đi theo sau Phoenix, cảm giác như luôn có ánh mắt cháy bỏng nhìn chằm chằm vào sau gáy mình.
Nhưng dù vậy, hai tiếng này cũng không phải vô ích. Khi Phoenix đổi chip, Lộ Giai mới biết anh ta đã biến 100 đô la ban đầu thành gần 20.000 đô la!
Lộ Giai cảm thấy nhận thức của mình bị đảo lộn. Cô biết Phoenix thắng nhiều, nhưng không ngờ lại là con số lớn như vậy. Cô mơ màng đi theo anh ta ra khỏi khu vực sòng bạc của khách sạn, đứng chờ thang máy ở một góc vắng.
"Có lẽ mặt tôi đã bị hệ thống nhận diện khuôn mặt của sòng bạc ghi lại và lưu vào cơ sở dữ liệu. Nếu xui xẻo, FBI sẽ biết hành tung của tôi trong 48 giờ tới, nên..."
Phoenix hạ giọng, quay lại nhìn Lộ Giai chăm chú.
Lòng cô dấy lên một dự cảm xấu.
"... Nên gì cơ?"
"Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức."
...?!
Lộ Giai không thể tin nổi, nhìn Phoenix với ánh mắt ngạc nhiên, hạ giọng rít lên, "Anh có biết bây giờ là mấy giờ không? Đã ba giờ sáng rồi! Tôi còn chưa được ngủ chút nào, vậy mà bây giờ anh bảo tôi phải rời đi cùng anh?"
"Anh muốn đi thì tự đi, cảnh sát đang truy đuổi anh, không phải tôi."
Phoenix quay người lại, bất ngờ vươn tay ra vuốt ve khuôn mặt cô với vẻ mặt đầy tình cảm.
"Anh làm gì vậy?"
Lộ Giai phản xạ lùi lại, cảm nhận rõ ngón tay cái thô ráp của anh đang chạm nhẹ trên má mình. "Mỹ nam kế không có tác dụng với tôi đâu!"
"Cô đã nghĩ kỹ chưa?"
"Ở đây có camera giám sát, tất cả hành động của chúng ta đều bị ghi lại."
"Khi họ tìm thấy cô, họ sẽ dùng mọi biện pháp thẩm vấn. Ngâm trong nước, cẩm ngủ... và còn nhiều thứ khác mà tôi nghĩ cô không muốn biết đâu."
Máu trong người Lộ Giai như đông cứng lại, mặt mày tái nhợt và toàn thân run rẩy.
Ngay giây tiếp theo, cô đột nhiên nhận ra điều gì đó mà hất tay Phoenix ra. Cuối cùng, cô cũng hiểu vì sao từ nãy đến giờ anh lại cố tình làm những hành động mờ ám này với cô!
Anh cố ý!
Lộ Giai giận dữ muốn giáng một cái tát vào mặt anh, nhưng ngay khi cô vừa giơ tay lên, Phoenix đã nhanh chóng nắm lấy tay cô. Cô còn chưa kịp phản ứng, cảm thấy vòng eo mình bị một bàn tay khác ôm chặt, ngay sau đó cơ thể cô mất hết thăng bằng mà bị nhấc bổng lên.
"Á—!"
"Thả tôi ra!"
Lộ Giai hét lên kinh hãi, mọi thứ trong tầm mắt cô quay ngoắt 180 độ, mái tóc đen dài của cô buông thõng xuống, bụng cô đập mạnh vào thứ gì đó cứng rắn.
— Phoenix đã bế cô vắt ngang qua vai anh!
Đúng lúc đó, thang máy mở ra. Phoenix vác Lộ Giai đang vùng vẫy không ngừng bước vào thang máy, nhấn tầng nơi họ ở. Cửa thang máy từ từ đóng lại, chặn lại ánh nhìn từ camera bên ngoài.
*
Mười phút sau, Phoenix cõng Lộ Giai đã ngất xỉu, mang theo hành lý chưa kịp mở của cô rời khỏi ánh đèn neon lấp lánh của đêm Las Vegas, tiến vào bãi đậu xe.
Anh cẩn thận đặt Lộ Giai lên ghế sau không quá rộng rãi của chiếc xe, sau đó để hành lý của cô vào cốp.
Đèn xe bật sáng, Phoenix ngồi vào ghế lái rồi khởi động xe.
Đã hơn 24 giờ anh chưa ngủ, chỉ chợp mắt một lát trong nửa tiếng khi đi nhờ xe đến Las Vegas, nhưng luôn giữ tỉnh táo mà không dám ngủ sâu.
Lúc này đã rời khỏi trung tâm nhộn nhịp của Las Vegas, anh lái xe trên con đường hoang vắng theo đúng kế hoạch du lịch ban đầu của Lộ Giai. Hai bên đường chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn xe chiếu sáng những vạch kẻ trắng lùi dần về phía sau.
Sau khi lái xe trong đêm thêm vài chục cây số, Phoenix tìm thấy một chỗ trú tạm, dừng xe bên một nhà nghỉ trông khá cũ kỹ.
Một người đàn ông ngồi ở quầy lễ tân đang mơ màng ngái ngủ. Phoenix nhẹ nhàng gõ vào bàn, khiến anh ta tỉnh giấc.
"Một phòng hai giường."
Người đàn ông ngái ngủ đầy lười biếng liếc mắt nhìn Phoenix một lượt rồi ném chìa khóa phòng lên bàn, "80 đô."
Sau khi làm xong thủ tục, Phoenix quay lại bãi đậu xe, mang hành lý lên phòng trước, sau cùng quay xuống, cẩn thận bế Lộ Giai vẫn đang mê man ra khỏi xe.
Việc Phoenix xuất hiện vào lúc 4 giờ sáng để đặt phòng và lên xuống vài lần khiến lễ tân nhìn theo với vẻ nghi ngờ.
Nhìn kỹ một chút, anh ta thấy Phoenix đang bế một người phụ nữ châu Á đang ngủ say lên phòng.
Tuy nhiên, giờ này đã quá muộn, điều này cũng có vẻ bình thường. Có lẽ anh ta chỉ đang bế bạn gái đã ngủ thiếp đi mà thôi.
Sau khi tìm được lời giải thích hợp lý, người lễ tân lập tức quên bẵng chuyện đó mà quay trở lại giấc ngủ của mình.
Trời còn chưa sáng, vẫn còn ngủ được một giấc nữa.
Ánh mắt của anh dừng lại một chút ở trang thông tin cá nhân. Trong ảnh, Lộ Giai cười rạng rỡ, nét mặt thanh tú được bắt trọn vào khoảnh khắc hoàn hảo nhất.
Nhìn một lúc, anh mới nhanh chóng gập hộ chiếu lại trả cho cô.
Hộ chiếu rất quan trọng với Lộ Giai, lúc này cô không hài lòng lườm anh một cái, sau đó cẩn thận nhét nó vào ngăn ví.
Cùng lúc đó, Phoenix vừa quan sát các cơ sở trong sòng bạc vừa nói, "Đi theo sát tôi."
Lộ Giai đã rất mệt mỏi. Hôm qua xe bị hỏng, cô phải lái xe suốt nhiều giờ liền, tối còn phải đi sòng bạc với anh. Hiện giờ, cô chỉ muốn ngủ, việc di chuyển được là nhờ chút sức lực cuối cùng.
Nghe anh nói vậy, cô không thể kiềm chế mà nhắm đôi mắt đầy mệt mỏi, còn tự véo mình để giữ tỉnh táo.
Gặp xui xẻo thì uống nước lạnh cũng nghẹn!
Phoenix dẫn Lộ Giai đến quầy đổi tiền, đổi tờ 100 đô la thành những con chip nhựa tròn, sau đó cả hai đi xuyên qua một nửa sòng bạc, đến một bàn chơi bài có dealer đứng sẵn.
Lộ Giai chẳng hiểu gì về cờ bạc, cô đến Las Vegas chỉ vì đây là địa điểm du lịch nổi tiếng ở miền Tây nước Mỹ, tiện thì thử vận may.
Phoenix tùy ý tham gia vào một bàn chơi, đặt cược con chip nhỏ nhất trị giá 10 đô la và ra hiệu cho dealer chia bài.
Một lúc sau, Lộ Giai mới nhận ra họ đang chơi Blackjack, nhờ nhớ lại một bộ phim tên "21" kể về một nhóm thiên tài tính toán bài để thắng 6 triệu đô la tại sòng bạc mà cô từng xem.
Nghĩ đến đây, cô chợt tỉnh ngộ, ngồi thẳng người lên, lo lắng nhìn Phoenix ngồi giữa bàn chơi.
... Không lẽ anh ta định dùng số tiền 100 đô la này để kiếm một món lớn từ sòng bạc sao?!
Làm sao có thể? Lộ Giai nhớ rằng sau khi xem phim, cô đã tìm hiểu câu chuyện thật, bây giờ các sòng bạc đều thay đổi chiến lược để ngăn chuyện này xảy ra.
Tuy nhiên, khi cô còn đang nghĩ, ván bài đã kết thúc.
— Phoenix thắng.
Có lẽ chỉ là may mắn thôi, thắng thua là chuyện bình thường.
Nhưng điều khiến Lộ Giai kinh ngạc là dù Phoenix cũng có lúc thua, nhưng số chíp anh thắng được lại nhiều hơn. Ban đầu, trước mặt anh chỉ có vài con chip, chẳng mấy chốc, chúng đã chất thành một chồng.
Thời gian đã trôi qua gần hai tiếng, các người chơi khác trên bàn đã thay đổi mấy lần, nhưng Phoenix vẫn ngồi đó.
Lộ Giai giờ không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, cô chăm chú nhìn Phoenix, trong lòng dần nảy sinh chút ngưỡng mộ. Ngay cả dealer cũng có vẻ mặt khó chịu.
Phoenix vẫn điềm tĩnh như không, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn ra hiệu tiếp tục chơi.
Tuy nhiên, sòng bạc này không lớn, số chip mà Phoenix thắng tuy không quá nhiều nhưng cũng đủ để kích hoạt giới hạn của nơi này.
Không biết từ lúc nào, hai nhân viên an ninh cao lớn đã xuất hiện sau lưng Phoenix, nhìn còn mạnh mẽ hơn anh gấp đôi.
Thấy an ninh đến, dealer nở một nụ cười lạnh lùng, "Thưa anh, ở đây chúng tôi cấm người chơi chuyên nghiệp tham gia Blackjack. Nếu anh kiên quyết tiếp tục, chúng tôi sẽ buộc phải giới hạn tiền cược của anh."
Lộ Giai giật mình vì sự cố bất ngờ, sự ngưỡng mộ trên mặt lập tức tan biến, sắc mặt trắng bệch, tim đập thình thịch.
Từ nhỏ đến lớn, cô luôn tuân thủ quy tắc, là một cô gái ngoan trong mắt thầy cô và bố mẹ. Lần đầu tiên trong đời cô trở thành đồng phạm của người khác, giờ còn bị hai bảo vệ cao to nhìn chằm chằm như thế này.
Phoenix nhướng mày, có vẻ không ngạc nhiên, chỉ nhẹ nhàng gật đầu như thể anh ta đã lường trước được điều này.
Cuối cùng, anh ta chậm rãi đứng dậy, dưới sự giám sát của hai nhân viên an ninh mà gom những con chip đã thắng, sau đó kéo Lộ Giai đi về phía quầy đổi tiền.
Lộ Giai lúc này căng cứng cả người đi theo sau Phoenix, cảm giác như luôn có ánh mắt cháy bỏng nhìn chằm chằm vào sau gáy mình.
Nhưng dù vậy, hai tiếng này cũng không phải vô ích. Khi Phoenix đổi chip, Lộ Giai mới biết anh ta đã biến 100 đô la ban đầu thành gần 20.000 đô la!
Lộ Giai cảm thấy nhận thức của mình bị đảo lộn. Cô biết Phoenix thắng nhiều, nhưng không ngờ lại là con số lớn như vậy. Cô mơ màng đi theo anh ta ra khỏi khu vực sòng bạc của khách sạn, đứng chờ thang máy ở một góc vắng.
"Có lẽ mặt tôi đã bị hệ thống nhận diện khuôn mặt của sòng bạc ghi lại và lưu vào cơ sở dữ liệu. Nếu xui xẻo, FBI sẽ biết hành tung của tôi trong 48 giờ tới, nên..."
Phoenix hạ giọng, quay lại nhìn Lộ Giai chăm chú.
Lòng cô dấy lên một dự cảm xấu.
"... Nên gì cơ?"
"Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức."
...?!
Lộ Giai không thể tin nổi, nhìn Phoenix với ánh mắt ngạc nhiên, hạ giọng rít lên, "Anh có biết bây giờ là mấy giờ không? Đã ba giờ sáng rồi! Tôi còn chưa được ngủ chút nào, vậy mà bây giờ anh bảo tôi phải rời đi cùng anh?"
"Anh muốn đi thì tự đi, cảnh sát đang truy đuổi anh, không phải tôi."
Phoenix quay người lại, bất ngờ vươn tay ra vuốt ve khuôn mặt cô với vẻ mặt đầy tình cảm.
"Anh làm gì vậy?"
Lộ Giai phản xạ lùi lại, cảm nhận rõ ngón tay cái thô ráp của anh đang chạm nhẹ trên má mình. "Mỹ nam kế không có tác dụng với tôi đâu!"
"Cô đã nghĩ kỹ chưa?"
"Ở đây có camera giám sát, tất cả hành động của chúng ta đều bị ghi lại."
"Khi họ tìm thấy cô, họ sẽ dùng mọi biện pháp thẩm vấn. Ngâm trong nước, cẩm ngủ... và còn nhiều thứ khác mà tôi nghĩ cô không muốn biết đâu."
Máu trong người Lộ Giai như đông cứng lại, mặt mày tái nhợt và toàn thân run rẩy.
Ngay giây tiếp theo, cô đột nhiên nhận ra điều gì đó mà hất tay Phoenix ra. Cuối cùng, cô cũng hiểu vì sao từ nãy đến giờ anh lại cố tình làm những hành động mờ ám này với cô!
Anh cố ý!
Lộ Giai giận dữ muốn giáng một cái tát vào mặt anh, nhưng ngay khi cô vừa giơ tay lên, Phoenix đã nhanh chóng nắm lấy tay cô. Cô còn chưa kịp phản ứng, cảm thấy vòng eo mình bị một bàn tay khác ôm chặt, ngay sau đó cơ thể cô mất hết thăng bằng mà bị nhấc bổng lên.
"Á—!"
"Thả tôi ra!"
Lộ Giai hét lên kinh hãi, mọi thứ trong tầm mắt cô quay ngoắt 180 độ, mái tóc đen dài của cô buông thõng xuống, bụng cô đập mạnh vào thứ gì đó cứng rắn.
— Phoenix đã bế cô vắt ngang qua vai anh!
Đúng lúc đó, thang máy mở ra. Phoenix vác Lộ Giai đang vùng vẫy không ngừng bước vào thang máy, nhấn tầng nơi họ ở. Cửa thang máy từ từ đóng lại, chặn lại ánh nhìn từ camera bên ngoài.
*
Mười phút sau, Phoenix cõng Lộ Giai đã ngất xỉu, mang theo hành lý chưa kịp mở của cô rời khỏi ánh đèn neon lấp lánh của đêm Las Vegas, tiến vào bãi đậu xe.
Anh cẩn thận đặt Lộ Giai lên ghế sau không quá rộng rãi của chiếc xe, sau đó để hành lý của cô vào cốp.
Đèn xe bật sáng, Phoenix ngồi vào ghế lái rồi khởi động xe.
Đã hơn 24 giờ anh chưa ngủ, chỉ chợp mắt một lát trong nửa tiếng khi đi nhờ xe đến Las Vegas, nhưng luôn giữ tỉnh táo mà không dám ngủ sâu.
Lúc này đã rời khỏi trung tâm nhộn nhịp của Las Vegas, anh lái xe trên con đường hoang vắng theo đúng kế hoạch du lịch ban đầu của Lộ Giai. Hai bên đường chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn xe chiếu sáng những vạch kẻ trắng lùi dần về phía sau.
Sau khi lái xe trong đêm thêm vài chục cây số, Phoenix tìm thấy một chỗ trú tạm, dừng xe bên một nhà nghỉ trông khá cũ kỹ.
Một người đàn ông ngồi ở quầy lễ tân đang mơ màng ngái ngủ. Phoenix nhẹ nhàng gõ vào bàn, khiến anh ta tỉnh giấc.
"Một phòng hai giường."
Người đàn ông ngái ngủ đầy lười biếng liếc mắt nhìn Phoenix một lượt rồi ném chìa khóa phòng lên bàn, "80 đô."
Sau khi làm xong thủ tục, Phoenix quay lại bãi đậu xe, mang hành lý lên phòng trước, sau cùng quay xuống, cẩn thận bế Lộ Giai vẫn đang mê man ra khỏi xe.
Việc Phoenix xuất hiện vào lúc 4 giờ sáng để đặt phòng và lên xuống vài lần khiến lễ tân nhìn theo với vẻ nghi ngờ.
Nhìn kỹ một chút, anh ta thấy Phoenix đang bế một người phụ nữ châu Á đang ngủ say lên phòng.
Tuy nhiên, giờ này đã quá muộn, điều này cũng có vẻ bình thường. Có lẽ anh ta chỉ đang bế bạn gái đã ngủ thiếp đi mà thôi.
Sau khi tìm được lời giải thích hợp lý, người lễ tân lập tức quên bẵng chuyện đó mà quay trở lại giấc ngủ của mình.
Trời còn chưa sáng, vẫn còn ngủ được một giấc nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.