Chương 23: Gõ cửa phòng lúc nửa đêm!
Phạm Thị Thùy Linh
02/04/2024
Sao lúc xem phim mình không hỏi hả trời?!- Nhìn anh ba kìa! Đút ăn, đút uống! Nhỏ Thu mà đồng ý chắc ổng ôm lên đùi ngồi coi phim luôn quá!
Tối hôm nay mọi người cũng cùng nhau xem phim ăn vặt. Hà tinh ý thấy Lộc nhìn mình hoài nên cũng hỏi qua cậu chàng có chuyện gì không. Nhưng cậu ngại không dám nói. Lộc vươn tay lấy chiếc khăn tay không còn hương hoa nhài nữa mà thở dài. Cậu tắt đèn cố ép mình vào giấc ngủ, mai có việc cần làm.
Đêm dài tĩnh lặng như nước. Tiếng chim báo giờ khẽ kêu vang một tiếng trong phòng khách. Bên ngoài vườn, cành hoa đang vươn mình uống no sương đêm để chuẩn bị cho bình minh khoe sắc. Hương cam chín mọng thoang thoảng trong đêm. Không khí đêm thật trong lành, mát mẻ.
Trong phòng Lộc lại hoàn toàn trái ngược. Đồ vật trang trí đa số mang màu sắc đen đỏ làm không khí như tăng thêm phần nóng bức, ngột ngạt. Lại tới nữa. Cơn đau đầu không rõ nguyên nhân ấy, tới lúc nửa đêm đến sáng lại biến mất. Cậu ngước nhìn lên cây thánh giá bị treo ngược, thở dài cam chịu số phận.
Tách! Viên thuốc giảm đau được Lộc nuốt luôn mà không cần nước. Cậu vơ bộ đồ tập võ đến phòng tập.
Bốc! Bốp! Từng cú đánh, cú đấm thật lực trút như mưa vào bao cát. Mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt điển trai của cậu trai trẻ.
Lộc nằm dài trên thảm phòng tập. Đánh đến khi kiệt sức đến thế cũng không thể vơi đi sự táo bạo nóng giận trong người. Cơn đau đầu không ngớt vẫn đeo bám dai dẳng.
Lộc cởi phăng áo tập lau qua quýt mồ hôi chảy dài trên người. Ngồi bần thần một lúc lâu, cậu ra khỏi phòng tập.
Một bóng người đen thui cao lớn, trên đầu có một thứ gì dài nhọn đang tựa đầu vào cửa phòng Thu.
- Ai đó?
Lộc thủ thế, lên tiếng hỏi. Bóng người biến mất. Làn gió đêm mang mùi hương cháy khét tràn vào mũi Lộc. Cậu lắc đầu, cơn đau đầu này gây ra ảo giác sao? Cậu nhìn quanh bốn phía. Không có ai cả. Mọi người đang chìm trong giấc ngủ ngon. Chỉ có mình cậu là còn lang thang trong căn biệt thự rộng lớn sang trọng này.
Cốc cốc!
- Ai đấy!
Hà ngồi dậy, mở đôi mắt lèm nhèm do đang ngủ ngon ra lồm cồm bò xuống giường. Bên cạnh cô, Hạ cuộn mình ôm cuốn “Chiếc lá nhỏ” đang say giấc nồng.
Hà mở cửa. Xin lỗi! Không cần wakeup 247 đâu! Cô tỉnh ngủ luôn rồi!
Còn gì kích thích thị giác hơn một gã điển trai ở trần, cơ bắp đẹp đẽ rõ ràng, mồ hôi lăn dài trên từng thớ cơ săn chắc và hơi thở gấp gáp làm cơ ngực nở nang căng tràn gõ cửa phòng bạn lúc nửa đêm đúng không?
Hà nuốt nước miếng, không chắc chắn lắm cất giọng hỏi:
- Sao giờ này cậu không ngủ? Ở đây làm gì thế?
- Cho!
Hà ngẩn tò te nhìn gói trà xanh cao cấp trên tay Lộc. Excuse me? Bây giờ tôi cần một giấc ngủ ngon chứ không phải một ly trà thức trắng đêm. Cậu hiểu không? Cô từ chối!
Thấy Hà ngẩn người. Lộc như hạ quyết tâm nhìn thẳng vào mắt Hà, nói rõ:
- Hà dùng dầu gội, sữa tắm hay dầu thơm mùi hoa nhài gì nói cho tôi biết được không?
Nhìn ánh mắt Lộc như khẩn cầu, Hạ hơi khựng người:
- Hoa nhài?
- Đúng, hoa nhài, như mùi trên chiếc khăn tay Hà đưa cho tôi ấy.
Hà chợt hiểu ra điều gì, ấp úng nói:
- Không phải sữa tắm, dầu gội, hay nước hoa gì cả. Là… là…
Thấy Hà ấp úng nói không thành lời, Lộc nóng nảy tiến sát lại gần cô. Chợt ngửi một mùi hương nhài như có như không khiến cậu bình tĩnh lại đôi chút.
- Không giấu gì Hà, mấy ngày nay không hiểu vì sao tôi cứ đau đầu từ đêm cho tới sáng. Chiếc khăn tay Hà đưa cho tôi có mùi hương nhài. Không biết sao, tôi ngửi nó xong thì hết đau. Hà làm ơn nói cho tôi biết mùi hương đó là từ đâu không? Hà muốn gì tôi cũng chịu!
- Đau đầu sao?
Lộc gật đầu chắc chắn.
Hà ngẩn ngời. Chẳng lẽ linh hồn vẫn mang nỗi đau đớn của thân xác khi chết ư? Cú đánh chí mạng của người tên Vinh đó… Cô bất ngờ vươn tay về phía sau đầu Lộc.
Lộc hơi ngửa đầu ra sau khi bàn tay của Hà vươn đến gần. Bỗng hương nhài thanh khiết dịu dàng tiến vào lồng ngực cậu. Ngón tay nhỏ nhắn chạm trúng phần đầu đau nhức nhẹ nhàng ấn chạm, nháy mắt cơn đau đầu được xoa dịu rồi biến mất.
Hà từ tốn nói:
- Hương nhài đó là mùi hương cơ thể tôi. Chiếc khăn tay là tôi đem theo bên người hằng ngày nên nhiễm mùi nhài.
Từ nhỏ Hà đã có mùi hương này trên người. Dù vận động nhiều nhưng cơ thể không những không hôi mà còn toả ra một mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu.
Lần này tới phiên Lộc ngẩn tò te. Mùi hương da thịt con gái ư? Vậy cậu… muốn… muốn ngửi thì phải … làm sao?
Mặt Lộc đỏ hết cả lên, ấp úng nói:
- Hạ còn… còn chiếc khăn tay nào không? Có thể… có thể cho tôi mượn không?
- Hết… hết rồi! Chiếc khăn đó là chiếc duy nhất tôi có!
Cả hai ngại ngùng nhìn nhau.
Hà chợt đang chéo hai tay trước ngực khi cảm thấy ánh mắt của Lộc lia đến chiếc áo cô đang mặc.
Nhận ra mình đang làm gì, Lộc cúi gằm mặt xuống đất.
Nhìn đôi mắt ánh lên hi vọng của Lộc rồi lại bị dập tắt, Hà mủi lòng rồi. Cô nói nhỏ:
- Cậu chờ chút!
Lộc vội quay lưng khi nhận ra cô đang nói gì. Gã trai trẻ nuốt nước bọt, thân hình đẹp đẽ săn chắc căng cứng, bàn tay nắm chặt yên lặng chờ đợi.
Tối hôm nay mọi người cũng cùng nhau xem phim ăn vặt. Hà tinh ý thấy Lộc nhìn mình hoài nên cũng hỏi qua cậu chàng có chuyện gì không. Nhưng cậu ngại không dám nói. Lộc vươn tay lấy chiếc khăn tay không còn hương hoa nhài nữa mà thở dài. Cậu tắt đèn cố ép mình vào giấc ngủ, mai có việc cần làm.
Đêm dài tĩnh lặng như nước. Tiếng chim báo giờ khẽ kêu vang một tiếng trong phòng khách. Bên ngoài vườn, cành hoa đang vươn mình uống no sương đêm để chuẩn bị cho bình minh khoe sắc. Hương cam chín mọng thoang thoảng trong đêm. Không khí đêm thật trong lành, mát mẻ.
Trong phòng Lộc lại hoàn toàn trái ngược. Đồ vật trang trí đa số mang màu sắc đen đỏ làm không khí như tăng thêm phần nóng bức, ngột ngạt. Lại tới nữa. Cơn đau đầu không rõ nguyên nhân ấy, tới lúc nửa đêm đến sáng lại biến mất. Cậu ngước nhìn lên cây thánh giá bị treo ngược, thở dài cam chịu số phận.
Tách! Viên thuốc giảm đau được Lộc nuốt luôn mà không cần nước. Cậu vơ bộ đồ tập võ đến phòng tập.
Bốc! Bốp! Từng cú đánh, cú đấm thật lực trút như mưa vào bao cát. Mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt điển trai của cậu trai trẻ.
Lộc nằm dài trên thảm phòng tập. Đánh đến khi kiệt sức đến thế cũng không thể vơi đi sự táo bạo nóng giận trong người. Cơn đau đầu không ngớt vẫn đeo bám dai dẳng.
Lộc cởi phăng áo tập lau qua quýt mồ hôi chảy dài trên người. Ngồi bần thần một lúc lâu, cậu ra khỏi phòng tập.
Một bóng người đen thui cao lớn, trên đầu có một thứ gì dài nhọn đang tựa đầu vào cửa phòng Thu.
- Ai đó?
Lộc thủ thế, lên tiếng hỏi. Bóng người biến mất. Làn gió đêm mang mùi hương cháy khét tràn vào mũi Lộc. Cậu lắc đầu, cơn đau đầu này gây ra ảo giác sao? Cậu nhìn quanh bốn phía. Không có ai cả. Mọi người đang chìm trong giấc ngủ ngon. Chỉ có mình cậu là còn lang thang trong căn biệt thự rộng lớn sang trọng này.
Cốc cốc!
- Ai đấy!
Hà ngồi dậy, mở đôi mắt lèm nhèm do đang ngủ ngon ra lồm cồm bò xuống giường. Bên cạnh cô, Hạ cuộn mình ôm cuốn “Chiếc lá nhỏ” đang say giấc nồng.
Hà mở cửa. Xin lỗi! Không cần wakeup 247 đâu! Cô tỉnh ngủ luôn rồi!
Còn gì kích thích thị giác hơn một gã điển trai ở trần, cơ bắp đẹp đẽ rõ ràng, mồ hôi lăn dài trên từng thớ cơ săn chắc và hơi thở gấp gáp làm cơ ngực nở nang căng tràn gõ cửa phòng bạn lúc nửa đêm đúng không?
Hà nuốt nước miếng, không chắc chắn lắm cất giọng hỏi:
- Sao giờ này cậu không ngủ? Ở đây làm gì thế?
- Cho!
Hà ngẩn tò te nhìn gói trà xanh cao cấp trên tay Lộc. Excuse me? Bây giờ tôi cần một giấc ngủ ngon chứ không phải một ly trà thức trắng đêm. Cậu hiểu không? Cô từ chối!
Thấy Hà ngẩn người. Lộc như hạ quyết tâm nhìn thẳng vào mắt Hà, nói rõ:
- Hà dùng dầu gội, sữa tắm hay dầu thơm mùi hoa nhài gì nói cho tôi biết được không?
Nhìn ánh mắt Lộc như khẩn cầu, Hạ hơi khựng người:
- Hoa nhài?
- Đúng, hoa nhài, như mùi trên chiếc khăn tay Hà đưa cho tôi ấy.
Hà chợt hiểu ra điều gì, ấp úng nói:
- Không phải sữa tắm, dầu gội, hay nước hoa gì cả. Là… là…
Thấy Hà ấp úng nói không thành lời, Lộc nóng nảy tiến sát lại gần cô. Chợt ngửi một mùi hương nhài như có như không khiến cậu bình tĩnh lại đôi chút.
- Không giấu gì Hà, mấy ngày nay không hiểu vì sao tôi cứ đau đầu từ đêm cho tới sáng. Chiếc khăn tay Hà đưa cho tôi có mùi hương nhài. Không biết sao, tôi ngửi nó xong thì hết đau. Hà làm ơn nói cho tôi biết mùi hương đó là từ đâu không? Hà muốn gì tôi cũng chịu!
- Đau đầu sao?
Lộc gật đầu chắc chắn.
Hà ngẩn ngời. Chẳng lẽ linh hồn vẫn mang nỗi đau đớn của thân xác khi chết ư? Cú đánh chí mạng của người tên Vinh đó… Cô bất ngờ vươn tay về phía sau đầu Lộc.
Lộc hơi ngửa đầu ra sau khi bàn tay của Hà vươn đến gần. Bỗng hương nhài thanh khiết dịu dàng tiến vào lồng ngực cậu. Ngón tay nhỏ nhắn chạm trúng phần đầu đau nhức nhẹ nhàng ấn chạm, nháy mắt cơn đau đầu được xoa dịu rồi biến mất.
Hà từ tốn nói:
- Hương nhài đó là mùi hương cơ thể tôi. Chiếc khăn tay là tôi đem theo bên người hằng ngày nên nhiễm mùi nhài.
Từ nhỏ Hà đã có mùi hương này trên người. Dù vận động nhiều nhưng cơ thể không những không hôi mà còn toả ra một mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu.
Lần này tới phiên Lộc ngẩn tò te. Mùi hương da thịt con gái ư? Vậy cậu… muốn… muốn ngửi thì phải … làm sao?
Mặt Lộc đỏ hết cả lên, ấp úng nói:
- Hạ còn… còn chiếc khăn tay nào không? Có thể… có thể cho tôi mượn không?
- Hết… hết rồi! Chiếc khăn đó là chiếc duy nhất tôi có!
Cả hai ngại ngùng nhìn nhau.
Hà chợt đang chéo hai tay trước ngực khi cảm thấy ánh mắt của Lộc lia đến chiếc áo cô đang mặc.
Nhận ra mình đang làm gì, Lộc cúi gằm mặt xuống đất.
Nhìn đôi mắt ánh lên hi vọng của Lộc rồi lại bị dập tắt, Hà mủi lòng rồi. Cô nói nhỏ:
- Cậu chờ chút!
Lộc vội quay lưng khi nhận ra cô đang nói gì. Gã trai trẻ nuốt nước bọt, thân hình đẹp đẽ săn chắc căng cứng, bàn tay nắm chặt yên lặng chờ đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.