Chương 11: Phá vỡ vòng lặp (4)
Phạm Thị Thùy Linh
02/04/2024
Xuân! Như này là được rồi chứ!
- Xuân! Tui vầy được chưa bà?
Giọng Hạ gấp gáp.
Xuân là bà nào mau trả lời đi! Hong bà Hạ bả dạy xiếc dây từng đứa bây giờ. Chợt Phương bừng tỉnh. Chị Hà đang giả làm Xuân chứ ai! Cậu vỗ vỗ lưng cô.
- Chị! Bả kêu chị kìa!
Phương nói nhỏ vào tai Hà. Hồi nãy làm huấn luyện viên chỉ đạo nhan sắc ok lắm mà. Thí sinh mang số báo danh quỷ treo cổ xin cảm nghĩ kìa bà nội! Tỉnh tỉnh!
- Hỏng biết gì hết trơn á! Hu hu!
Hà nhắm mắt nói nhỏ. Xin nhường thí sinh có nhan sắc tìm hoài không thấy này lại cho em đó Phương!Cứu chị chuyến này Phương ơi! Hà bấu vào eo Phương.
Điểm nhạy cảm bị chạm, Phương kiềm chế không hét lên. Cố mở mắt nhìn về phía Hạ, cậu sững người. Đâu còn vẻ đáng sợ như hồi nãy. Giờ đây cô bé Hạ 17 tuổi xinh xắn như bông hoa nở rộ giữa trời hè. Khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, được tô điểm bởi đôi mắt đen to lay láy.
- Chị! Chị! Ca phẫu thuật thành công mỹ mãn! Cảm ơn bác sĩ Minh Hà đã ra tay!
Phương vỗ vỗ vai Hà, kêu cô nhìn về phía Hạ.
- Mày đừng có mà lừa chị!
Hà mở mắt ti hí nhìn Hạ. Sau đó cô sững người. Ôi chao! Dáng vẻ khi còn Hạ còn sống là như thế này sao? Xinh xắn biết bao nhiêu!
Thấy hai người sững người nhìn mình, Hạ mắc cỡ quay lưng đi.
- Tui hỏi tui vầy được hong mà hai bà sao vậy?
- Xinh lắm! - Hà bật thốt. Giao diện này mười điểm không có nhưng.
- Hi hi! Ủa, cái này là gì vậy?
Hạ cười duyên, rồi chợt nhìn thấy sợi dây thừng dưới chân. Cô khom lưng xuống tính nhặt.
- Ầy! Đồ dơ á! Đừng có lượm!
Phương hốt hoảng. Bây giờ trông Hạ rất bình thường không biết khi nhặt cọng dây thừng dùng để quyên sinh ai biết chuyện gì sẽ xảy ra! Tốt nhất là đem đốt bỏ.
- Tui đem bỏ thùng rác!
Phương vội cầm sợi dây đem ra sau nhà đốt.
- Bà có thấy Thu lạ lạ không?
Hạ nhìn theo bóng Phương khuất dần dưới cầu thang.
- Không phải! Bà không thấy nhỏ Thu xinh hơn à! Dáng cao hơn nữa ấy.
- Nó xưa giờ vậy mà! Tụi thấy nó có lạ gì đâu!
Hà đánh trống lãng đáp bâng quơ. Cái khuôn mặt lam nhan hoạ thủy này!
- Ê! Sao bà mượn được cuốn sách “Chiếc lá nhỏ” của thầy Huy hay vậy! Thầy quý cuốn sách đó lắm! Ai mượn cũng không cho!
Nói tới đây, Hạ ửng hồng hai má cười bẽn lẽn. Thấy vậy Hà thở phào nhẹ nhõm việc hai đứa giả dạng thành công. Cô lôi kéo Hạ nói càng nhiều thông tin càng tốt.
Phừng! Ngọn lửa bùng lên nuốt trọn sợi dây thừng! Kết thúc rồi! Cậu mệt mỏi ngồi bệt xuống đất. Vừa lúc tiếng chuông đồng hồ gõ 12 giờ.
- Em là ai vậy? Một giọng nam trầm cất lên sau lưng Phương.
Phương giật mình quay lại. Căn biệt thự từ lúc nào đã quay lại thời điểm huy hoàng của nó. Đèn đuốc sáng trưng lộ vẻ sang trọng bậc nhất xứ Giòng Ôn này. Còn người đàn ông đứng trước cậu đây thì vô cùng đẹp trai, anh mặc áo sơ mi trắng mà không lộ vẻ thư sinh xíu nào. Khuôn mặt góc cạnh nam tính đi cùng với thân hình cao lớn rắn rỏi tạo áp lực vô hình với người đối diện.
- Em là Thu bạn Hạ. Anh là...
Phương lấp lửng trả lời, nhân vật này là ai đây? Đừng có lòi đuôi chuột ở đây trời ạ!
- Anh là Nghị anh trai Hạ!
Thực tự nhiên anh nắm bắp tay Phương kéo lên. Thấy mông cậu dính đất đó anh đưa tay lên phủi.
Phương chết đứng. Không đợi anh phủi cái thứ hai cậu đã đứng cách ra xa anh. Trời ạ! Anh ta làm cái quái gì vậy.
- Dạ, hôm nay bài tập nhiều nên tụi em qua làm bài tập với Hạ luôn ạ. Trời khuya quá nên tụi em tính... tính ngủ lại ạ.
Ở lại nhà người khác mà chưa xin ý kiến chủ nhà là bất lịch sự nên Phương nói lắp bắp, mắt lén nhìn biểu cảm của anh.
- À
- Hôm nay em xin phép qua nhà ngủ chung với Hạ ạ! Ngày mai đi học chung luôn, được không anh?
Phương nở nụ cười lấy lòng với anh. Đôi mắt phượng đa tình, bờ môi mọng tôn lên hàm răng trắng sứ như làm say lòng người. Anh hơi choáng.
- Dạ, vậy em xin phép lên phòng ạ!
Phương bước nhanh lên phòng Hạ. Không thể nói chuyện tiếp với anh ta được, không sẽ lòi đuôi chuột nhắt mất! Câu chuyện chị Hạnh kể và những gì cậu chứng kiến chỉ quay xung quanh Hạ. Cô là người yếu đuối, luôn muốn trốn tránh sự thật và chỉ cần có bàn tay vươn ra cô sẽ nắm lấy để thoát khỏi khổ đau. Vì vậy cậu và Hà mới lừa gạt Hạ dễ dàng như vậy. Còn người đàn ông tên Nghị này nhìn rất khôn khéo và cậu chẳng có nhiều thông tin gì về anh ta cả. Cậu không chắc sẽ che dấu thành công trước mặt anh ta.
Nghị bước theo sau Phương. Đôi mắt anh bị cuốn chặt vào vòng eo thon nhỏ, đến chiếc mông tròn trĩnh khẽ lắc khi bước đi của cậu.
“Ây! Sao anh ta bám theo mình hoài vậy? Mình bị lộ rồi sao? Phương, nên làm gì bây giờ đây!”
- À, tới phòng rồi ạ! Em xin phép ạ!
Phương vội chui vào phòng. Sắp thoát rồi! Bỗng bàn tay cậu bị Nghị nắm lấy, anh nói:
- Giường nó chật lắm! Trên giường có hai người nằm rồi không còn chỗ cho em đâu.
Không! Đại ca à! Em có thể! Ngủ đứng, ngủ ngồi, ngủ dưới sàn cũng không thành vấn đề, ngủ dưới gầm giường cũng ok luôn! Thật đó! Anh bỏ tay ra đi! Dù là cô gái hai lưng thì người ta cũng là con gái á! Anh nắm tới nắm lui vậy là có bầu á nha!
- Xuân! Tui vầy được chưa bà?
Giọng Hạ gấp gáp.
Xuân là bà nào mau trả lời đi! Hong bà Hạ bả dạy xiếc dây từng đứa bây giờ. Chợt Phương bừng tỉnh. Chị Hà đang giả làm Xuân chứ ai! Cậu vỗ vỗ lưng cô.
- Chị! Bả kêu chị kìa!
Phương nói nhỏ vào tai Hà. Hồi nãy làm huấn luyện viên chỉ đạo nhan sắc ok lắm mà. Thí sinh mang số báo danh quỷ treo cổ xin cảm nghĩ kìa bà nội! Tỉnh tỉnh!
- Hỏng biết gì hết trơn á! Hu hu!
Hà nhắm mắt nói nhỏ. Xin nhường thí sinh có nhan sắc tìm hoài không thấy này lại cho em đó Phương!Cứu chị chuyến này Phương ơi! Hà bấu vào eo Phương.
Điểm nhạy cảm bị chạm, Phương kiềm chế không hét lên. Cố mở mắt nhìn về phía Hạ, cậu sững người. Đâu còn vẻ đáng sợ như hồi nãy. Giờ đây cô bé Hạ 17 tuổi xinh xắn như bông hoa nở rộ giữa trời hè. Khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, được tô điểm bởi đôi mắt đen to lay láy.
- Chị! Chị! Ca phẫu thuật thành công mỹ mãn! Cảm ơn bác sĩ Minh Hà đã ra tay!
Phương vỗ vỗ vai Hà, kêu cô nhìn về phía Hạ.
- Mày đừng có mà lừa chị!
Hà mở mắt ti hí nhìn Hạ. Sau đó cô sững người. Ôi chao! Dáng vẻ khi còn Hạ còn sống là như thế này sao? Xinh xắn biết bao nhiêu!
Thấy hai người sững người nhìn mình, Hạ mắc cỡ quay lưng đi.
- Tui hỏi tui vầy được hong mà hai bà sao vậy?
- Xinh lắm! - Hà bật thốt. Giao diện này mười điểm không có nhưng.
- Hi hi! Ủa, cái này là gì vậy?
Hạ cười duyên, rồi chợt nhìn thấy sợi dây thừng dưới chân. Cô khom lưng xuống tính nhặt.
- Ầy! Đồ dơ á! Đừng có lượm!
Phương hốt hoảng. Bây giờ trông Hạ rất bình thường không biết khi nhặt cọng dây thừng dùng để quyên sinh ai biết chuyện gì sẽ xảy ra! Tốt nhất là đem đốt bỏ.
- Tui đem bỏ thùng rác!
Phương vội cầm sợi dây đem ra sau nhà đốt.
- Bà có thấy Thu lạ lạ không?
Hạ nhìn theo bóng Phương khuất dần dưới cầu thang.
- Không phải! Bà không thấy nhỏ Thu xinh hơn à! Dáng cao hơn nữa ấy.
- Nó xưa giờ vậy mà! Tụi thấy nó có lạ gì đâu!
Hà đánh trống lãng đáp bâng quơ. Cái khuôn mặt lam nhan hoạ thủy này!
- Ê! Sao bà mượn được cuốn sách “Chiếc lá nhỏ” của thầy Huy hay vậy! Thầy quý cuốn sách đó lắm! Ai mượn cũng không cho!
Nói tới đây, Hạ ửng hồng hai má cười bẽn lẽn. Thấy vậy Hà thở phào nhẹ nhõm việc hai đứa giả dạng thành công. Cô lôi kéo Hạ nói càng nhiều thông tin càng tốt.
Phừng! Ngọn lửa bùng lên nuốt trọn sợi dây thừng! Kết thúc rồi! Cậu mệt mỏi ngồi bệt xuống đất. Vừa lúc tiếng chuông đồng hồ gõ 12 giờ.
- Em là ai vậy? Một giọng nam trầm cất lên sau lưng Phương.
Phương giật mình quay lại. Căn biệt thự từ lúc nào đã quay lại thời điểm huy hoàng của nó. Đèn đuốc sáng trưng lộ vẻ sang trọng bậc nhất xứ Giòng Ôn này. Còn người đàn ông đứng trước cậu đây thì vô cùng đẹp trai, anh mặc áo sơ mi trắng mà không lộ vẻ thư sinh xíu nào. Khuôn mặt góc cạnh nam tính đi cùng với thân hình cao lớn rắn rỏi tạo áp lực vô hình với người đối diện.
- Em là Thu bạn Hạ. Anh là...
Phương lấp lửng trả lời, nhân vật này là ai đây? Đừng có lòi đuôi chuột ở đây trời ạ!
- Anh là Nghị anh trai Hạ!
Thực tự nhiên anh nắm bắp tay Phương kéo lên. Thấy mông cậu dính đất đó anh đưa tay lên phủi.
Phương chết đứng. Không đợi anh phủi cái thứ hai cậu đã đứng cách ra xa anh. Trời ạ! Anh ta làm cái quái gì vậy.
- Dạ, hôm nay bài tập nhiều nên tụi em qua làm bài tập với Hạ luôn ạ. Trời khuya quá nên tụi em tính... tính ngủ lại ạ.
Ở lại nhà người khác mà chưa xin ý kiến chủ nhà là bất lịch sự nên Phương nói lắp bắp, mắt lén nhìn biểu cảm của anh.
- À
- Hôm nay em xin phép qua nhà ngủ chung với Hạ ạ! Ngày mai đi học chung luôn, được không anh?
Phương nở nụ cười lấy lòng với anh. Đôi mắt phượng đa tình, bờ môi mọng tôn lên hàm răng trắng sứ như làm say lòng người. Anh hơi choáng.
- Dạ, vậy em xin phép lên phòng ạ!
Phương bước nhanh lên phòng Hạ. Không thể nói chuyện tiếp với anh ta được, không sẽ lòi đuôi chuột nhắt mất! Câu chuyện chị Hạnh kể và những gì cậu chứng kiến chỉ quay xung quanh Hạ. Cô là người yếu đuối, luôn muốn trốn tránh sự thật và chỉ cần có bàn tay vươn ra cô sẽ nắm lấy để thoát khỏi khổ đau. Vì vậy cậu và Hà mới lừa gạt Hạ dễ dàng như vậy. Còn người đàn ông tên Nghị này nhìn rất khôn khéo và cậu chẳng có nhiều thông tin gì về anh ta cả. Cậu không chắc sẽ che dấu thành công trước mặt anh ta.
Nghị bước theo sau Phương. Đôi mắt anh bị cuốn chặt vào vòng eo thon nhỏ, đến chiếc mông tròn trĩnh khẽ lắc khi bước đi của cậu.
“Ây! Sao anh ta bám theo mình hoài vậy? Mình bị lộ rồi sao? Phương, nên làm gì bây giờ đây!”
- À, tới phòng rồi ạ! Em xin phép ạ!
Phương vội chui vào phòng. Sắp thoát rồi! Bỗng bàn tay cậu bị Nghị nắm lấy, anh nói:
- Giường nó chật lắm! Trên giường có hai người nằm rồi không còn chỗ cho em đâu.
Không! Đại ca à! Em có thể! Ngủ đứng, ngủ ngồi, ngủ dưới sàn cũng không thành vấn đề, ngủ dưới gầm giường cũng ok luôn! Thật đó! Anh bỏ tay ra đi! Dù là cô gái hai lưng thì người ta cũng là con gái á! Anh nắm tới nắm lui vậy là có bầu á nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.