Chương 6: Vòng lặp (2)
Phạm Thị Thùy Linh
02/04/2024
Chị ơi! Đây là trí nhớ của cô Hạ vào ngày bi kịch đó xảy ra. Cô ấy chết thì không còn thông tin gì nữa!
Phương gác tay lên trán thì thầm nói với Hà.
Sau khi mọi thứ quay về như cũ thì hai đứa mệt mỏi bước vào phòng, rửa ráy qua loa rồi lên giường nằm.
- Mà chị này! Người ta nói khi tự sát mà chưa hết dương thọ thì đúng giờ tự sát đó ngày hôm sau họ sẽ lặp lại hành động đó đến khi hết dương thọ thì thôi!
Nghĩ cảnh ngày mai phải chứng kiến lại cảnh đó Phương lập tức cảm thấy khó chịu.
- Gì cơ! Mai nữa hả? Nhưng mà chúng ta không chạm không làm gì được bực mình kinh khủng ấy!
Hà chấp tay lên bụng giọng phiền não nói.
- Người nhốt chúng ta vào đây muốn làm gì? Ngăn chặn chuyện đó xảy ra ư? Rõ ràng chúng ta không làm gì được!
- Nếu ngày mai chúng ta lấp các chốt cửa lại thì sao. Bọn chúng sẽ không có đường vô, thì mọi chuyện sẽ không xảy ra.
- Ừ, hay á, mà... lúc xảy ra chuyện căn nhà này sẽ quay về năm cũ không phải hiện tại, vậy lấp cửa hiện tại có hiệu quả không.
Hà nhíu mày suy nghĩ. Hỏi hay lắm Phương! Chị mày đoán cách này không khả thi lắm nhưng không nghĩ ra cách nào khác đâu nhé cưng!
- Thôi mai làm thử đi! Còn nước còn tát! Em cũng không nghĩ ra cách nào khác.
Hai đứa quá mệt mỏi sau một ngày dài chứng kiến đủ thứ chuyện nên chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Mà không biết cửa đã mở ra một khe hở nhỏ từ lúc nào, có một đôi mắt bé tí dòm vào trong phòng. Một lúc sau đôi mắt ấy biến mất căn phòng lại vắng lặng như lúc ban đầu.
Vì ngủ vào lúc gần sáng nên đến trưa hai chị em mới dậy. Theo thói quen hai đứa xuống bếp pha một gói mì. Thật ngạc nhiên khi trong tủ chứa đủ các loại mì, hai đứa nghĩ chắc là người làm vườn để lại.
- Ăn được thật nè chị ơi! Em tưởng pha xong hai đứa mình lấy bó nhang đốt rồi ngửi giống như cách chị Hạnh cúng ai ngờ ăn được nè! - Phương reo lên thích thú.
- Ừ chị mày cũng nghĩ vậy đó!
Không gì sung sướng hơn khi đói có một gói mì tôm bỏ vào bụng. Hai đứa đang say sưa ngấu nghiến mì thì cạnh tường gần đầu cầu thang có một cái đầu nhỏ lú ra làm hai đứa giật bắn mình đồng loạt đứng dậy chạy nhanh về phía cửa.
Cái mũi nhỏ hít hít tiến lại gần bàn ăn, chun mũi ngửi tô mì của Phương rồi lấy đũa chọt chọt, trúng được cọng mì nào thì bỏ ngay cọng mì đó vào miệng. Có khi cọng mì dài quá nhóc ta đứng lên ghế lên bàn luôn. Tuy toàn thân nó tím tái nhưng thấy cách ăn ngốc nghếch đó làm Phương và Hà thấy mũi lòng.
Con gái dễ mũi lòng hơn cả. Thấy vậy Hà lặng lẽ ra sao bếp pha thêm hai gói mì nữa, một cho Phương một cho nhóc nhỏ. Nó nhìn tô mì mới đặt trên bàn, đôi mắt bé tí quan sát Phương và Hà ra chiều suy ngẫm, thấy hai đứa không ai động đậy nhóc ta liền lấy một tô mì kéo về phía mình ăn nấu nghiến.
- Ăn ngon không? - Phương đánh bạo hỏi nó.
Nhóc ngậm cọng mì nhìn nhìn Phương rồi khẽ gật đầu. Nó biết đồ ăn trong nhà này ăn được nhưng không ai làm cho nó ăn cả. Mẹ thì bận thắt cổ rồi. Ngày nào cũng làm không biết chán. Lâu lâu có người dọn dẹp thấy nó thì bỏ chạy té khói. Còn ông già hằng đêm dẫn nó đi chơi thì không có tiền, nghèo rớt giấy tiền vàng bạc luôn. Mà đồ ăn ở ngoài thì không ăn được, vì không ai biết tên nó cả, còn giành giật với tụi cô hồn thì nó giật hong có lại còn bị tụi nó trêu là đồ ở truồng.
Có thể nói đây là lần đầu tiên nó ăn đồ ăn nóng hôi hổi như vậy. Mới ngon làm sao! Hì hì
Hai đứa nhìn nhìn nhau suy tính làm sao dụ nhóc con này nói ra nhiều thông tin về ngôi nhà này hơn nữa. Làm việc như rắn mất đầu mãi không thấy đường ra thế này chắc điên mất!
- Ăn trái cây không? Chị gọt cho. - Hà dỗ ngon dỗ ngọt nhóc ta.
- Để anh bật ti vi xem phim hoạt hình nhé! - Phương cười thân thiện. Khuôn mặt đẹp trai thiên về trung tính, trắng trẻo quả thực mang tính lừa đảo cao làm nhóc ta nghe lời mà ngồi xếp bằng trên ghế xem ti vi Phương mở.
Từ khi sinh ra đến bây giờ, không biết qua bao nhiêu năm tháng nhóc nào có được ai quan tâm chăm sóc đâu. Nên thấy hai tên lừa đảo xinh trai xinh gái này nhỏ nhẹ, quan tâm, cho ăn cho uống làm nhóc ta có gì nói nấy làm mất mặt sự quỷ quyệt của ma quỷ luôn.
- Ông già đó là gì của em?
- Ba ba
- Ở đây có một mình em hay còn ai nữa?
- Có mẹ thôi
- Tối em thấy gì?
- Đi chơi.
- Đi chơi thôi à? Không ngủ ở nhà sao?
- Mẹ thắt cổ, thấy ghê, đi chơi vui hơn.
Một con ma nói con ma khác thấy ghê chắc mới nghe lần đầu. Hai đứa nhịn cười.
- Em không ngăn mẹ lại sao?
- Không đụng được.
Phương nhướng mày ra hiệu cho Hà cùng đi ra sau bếp.
- Em xem ti vi đi! Anh xuống bếp mang nước ngọt lên cho nhé!
Phương gác tay lên trán thì thầm nói với Hà.
Sau khi mọi thứ quay về như cũ thì hai đứa mệt mỏi bước vào phòng, rửa ráy qua loa rồi lên giường nằm.
- Mà chị này! Người ta nói khi tự sát mà chưa hết dương thọ thì đúng giờ tự sát đó ngày hôm sau họ sẽ lặp lại hành động đó đến khi hết dương thọ thì thôi!
Nghĩ cảnh ngày mai phải chứng kiến lại cảnh đó Phương lập tức cảm thấy khó chịu.
- Gì cơ! Mai nữa hả? Nhưng mà chúng ta không chạm không làm gì được bực mình kinh khủng ấy!
Hà chấp tay lên bụng giọng phiền não nói.
- Người nhốt chúng ta vào đây muốn làm gì? Ngăn chặn chuyện đó xảy ra ư? Rõ ràng chúng ta không làm gì được!
- Nếu ngày mai chúng ta lấp các chốt cửa lại thì sao. Bọn chúng sẽ không có đường vô, thì mọi chuyện sẽ không xảy ra.
- Ừ, hay á, mà... lúc xảy ra chuyện căn nhà này sẽ quay về năm cũ không phải hiện tại, vậy lấp cửa hiện tại có hiệu quả không.
Hà nhíu mày suy nghĩ. Hỏi hay lắm Phương! Chị mày đoán cách này không khả thi lắm nhưng không nghĩ ra cách nào khác đâu nhé cưng!
- Thôi mai làm thử đi! Còn nước còn tát! Em cũng không nghĩ ra cách nào khác.
Hai đứa quá mệt mỏi sau một ngày dài chứng kiến đủ thứ chuyện nên chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Mà không biết cửa đã mở ra một khe hở nhỏ từ lúc nào, có một đôi mắt bé tí dòm vào trong phòng. Một lúc sau đôi mắt ấy biến mất căn phòng lại vắng lặng như lúc ban đầu.
Vì ngủ vào lúc gần sáng nên đến trưa hai chị em mới dậy. Theo thói quen hai đứa xuống bếp pha một gói mì. Thật ngạc nhiên khi trong tủ chứa đủ các loại mì, hai đứa nghĩ chắc là người làm vườn để lại.
- Ăn được thật nè chị ơi! Em tưởng pha xong hai đứa mình lấy bó nhang đốt rồi ngửi giống như cách chị Hạnh cúng ai ngờ ăn được nè! - Phương reo lên thích thú.
- Ừ chị mày cũng nghĩ vậy đó!
Không gì sung sướng hơn khi đói có một gói mì tôm bỏ vào bụng. Hai đứa đang say sưa ngấu nghiến mì thì cạnh tường gần đầu cầu thang có một cái đầu nhỏ lú ra làm hai đứa giật bắn mình đồng loạt đứng dậy chạy nhanh về phía cửa.
Cái mũi nhỏ hít hít tiến lại gần bàn ăn, chun mũi ngửi tô mì của Phương rồi lấy đũa chọt chọt, trúng được cọng mì nào thì bỏ ngay cọng mì đó vào miệng. Có khi cọng mì dài quá nhóc ta đứng lên ghế lên bàn luôn. Tuy toàn thân nó tím tái nhưng thấy cách ăn ngốc nghếch đó làm Phương và Hà thấy mũi lòng.
Con gái dễ mũi lòng hơn cả. Thấy vậy Hà lặng lẽ ra sao bếp pha thêm hai gói mì nữa, một cho Phương một cho nhóc nhỏ. Nó nhìn tô mì mới đặt trên bàn, đôi mắt bé tí quan sát Phương và Hà ra chiều suy ngẫm, thấy hai đứa không ai động đậy nhóc ta liền lấy một tô mì kéo về phía mình ăn nấu nghiến.
- Ăn ngon không? - Phương đánh bạo hỏi nó.
Nhóc ngậm cọng mì nhìn nhìn Phương rồi khẽ gật đầu. Nó biết đồ ăn trong nhà này ăn được nhưng không ai làm cho nó ăn cả. Mẹ thì bận thắt cổ rồi. Ngày nào cũng làm không biết chán. Lâu lâu có người dọn dẹp thấy nó thì bỏ chạy té khói. Còn ông già hằng đêm dẫn nó đi chơi thì không có tiền, nghèo rớt giấy tiền vàng bạc luôn. Mà đồ ăn ở ngoài thì không ăn được, vì không ai biết tên nó cả, còn giành giật với tụi cô hồn thì nó giật hong có lại còn bị tụi nó trêu là đồ ở truồng.
Có thể nói đây là lần đầu tiên nó ăn đồ ăn nóng hôi hổi như vậy. Mới ngon làm sao! Hì hì
Hai đứa nhìn nhìn nhau suy tính làm sao dụ nhóc con này nói ra nhiều thông tin về ngôi nhà này hơn nữa. Làm việc như rắn mất đầu mãi không thấy đường ra thế này chắc điên mất!
- Ăn trái cây không? Chị gọt cho. - Hà dỗ ngon dỗ ngọt nhóc ta.
- Để anh bật ti vi xem phim hoạt hình nhé! - Phương cười thân thiện. Khuôn mặt đẹp trai thiên về trung tính, trắng trẻo quả thực mang tính lừa đảo cao làm nhóc ta nghe lời mà ngồi xếp bằng trên ghế xem ti vi Phương mở.
Từ khi sinh ra đến bây giờ, không biết qua bao nhiêu năm tháng nhóc nào có được ai quan tâm chăm sóc đâu. Nên thấy hai tên lừa đảo xinh trai xinh gái này nhỏ nhẹ, quan tâm, cho ăn cho uống làm nhóc ta có gì nói nấy làm mất mặt sự quỷ quyệt của ma quỷ luôn.
- Ông già đó là gì của em?
- Ba ba
- Ở đây có một mình em hay còn ai nữa?
- Có mẹ thôi
- Tối em thấy gì?
- Đi chơi.
- Đi chơi thôi à? Không ngủ ở nhà sao?
- Mẹ thắt cổ, thấy ghê, đi chơi vui hơn.
Một con ma nói con ma khác thấy ghê chắc mới nghe lần đầu. Hai đứa nhịn cười.
- Em không ngăn mẹ lại sao?
- Không đụng được.
Phương nhướng mày ra hiệu cho Hà cùng đi ra sau bếp.
- Em xem ti vi đi! Anh xuống bếp mang nước ngọt lên cho nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.