Trốn Thoát Khỏi Trúc Mã Vương Gia Bệnh Kiều
Chương 6:
Phùng Tràng Tác Yêu
20/07/2024
Một nén nhang sau.
Yến Cảnh dựa vào cây, lạnh lùng nhìn Tiết Châu Nhi.
Trên người nàng ta mang đầy vết thương nhỏ nhưng nàng ta hoàn toàn không cảm giác được đau đớn, chỉ cảm thấy như có kiến bò vào mỗi khe hở, ngứa đến không chịu nổi.
Nàng ta muốn đưa tay gãi nhưng hai tay lại bị trói ở phía sau khiến nàng ta không thể động đậy được.
“Trên thân kiếm của Trầm Liên có bôi thuốc, nó sẽ làm vết thương do kiếm gây ra trở nên ngứa không chịu nổi. Hơn nữa để càng lâu thì càng ngứa hơn.”
Yến Cảnh nói xong thì thong thả bước tới trước mặt Tiết Châu Nhi, ngồi xổm xuống: “Ngươi có muốn cởi dây thừng ra không?”
“Muốn!” Mặt Tiết Châu Nhi đầy nước mắt, nàng ta vặn vẹo người, khóc hô: “Ta muốn!”
Giọng nàng ta không ngăn được run rẩy vì cơn ngứa xuyên tim cào gan kia.
Yến Cảnh hừ cười một tiếng.
Giọng nói vốn trong trẻo giờ rơi vào tai Tiết Châu Nhi lại cực kỳ giống với âm thanh đòi mạng của địa ngục Tu La.
Nàng ta lại run cầm cập.
Ngay sau đó, nàng ta nghe Yến Cảnh nói: “Ngươi từng nói gì về Ninh nhi?”
Trong lòng Tiết Châu Nhi căng thẳng, vội lắc đầu nói: “Không có, đều là ta, ta là đồ chó, ta là tiện nhân, là ta không biết xấu hổ! Ta không dám nói xằng bậy nữa, điện hạ, ngài lương thiện nhất, xin ngài hãy thả tay ta ra……”
Nàng ta thật sự rất ngứa!
“Nếu Tiết tiểu thư đã nói như vậy, bổn vương cũng không thể cô phụ cái danh lương thiện này.”
Yến Cảnh xoay người phân phó: “Trầm Liên, cởi trói cho Tiết tiểu thư.”
Trầm Liên tuân lệnh, ánh kiếm loé lên, dây thừng trên tay Tiết Châu Nhi lập tức đứt thành hai đoạn.
Hai tay Tiết Châu Nhi được tự do, nàng ta gấp không chờ nổi mà đi gãi miệng vết thương trên người.
Nàng ta dùng móng tay cào thành từng đường từng vết ở mọi nơi trên người, nhưng nàng ta chỉ có hai tay, miệng vết thương trên người lại quá nhiều, nàng ta vốn chẳng thể gãi tới.
Nàng ta lại cầu cứu mà nhìn về phía Yến Cảnh, hy vọng xa vời rằng hắn có thể ban cho nàng ta thuốc giải.
Mà Yến Cảnh lại cho nàng ta một phương án giải quyết khác: “Nếu Tiết tiểu thư cảm thấy không đủ tay để dùng thì có thể cho người của Tiết phủ đến giúp Tiết tiểu thư.”
Tiết Châu Nhi suy nghĩ một lúc lâu thì mới hiểu được ý tứ trong lời này.
Yến Cảnh định thả nàng ta.
Nàng ta có lại hy vọng sống một lần nữa, sau khi hàm hồ nói cảm tạ, nàng ta cũng không quay đầu lại mà chỉ chạy xuống hướng chân núi.
Nàng ta sợ Yến Cảnh sẽ chơi nàng ta nữa.
Nhưng lúc nàng ta chạy xuống núi, về tới trong thành, Yến Cảnh cũng không đuổi theo.
Lúc này nàng ta mới yên lòng, xem ra hắn tính buông tha nàng ta thật.
Nàng ta tiếp tục chạy về hướng nhà mình.
Một bên chạy, một bên gãi gãi trên người.
Gãi từ mặt đến chân, nhưng bất kể nàng ta dùng sức lớn đến cỡ nào thì cũng không giảm bớt được cơn ngứa.
Lúc chạy được một nửa, nàng ta không chạy nổi nữa.
Nàng ta dừng lại nghỉ tạm một lát, nhưng động tác tay vẫn không ngưng.
Đúng lúc này, một người gõ mõ cầm canh đi ngang qua.
Tiết Châu Nhi muốn bảo hắn đến Tiết phủ bẩm báo, phái người tới đón nàng ta.
Vì thế nàng ta liền tiến lên, quơ một cái là đã bắt được cánh tay của người gõ mõ cầm canh.
Nhưng người gõ mõ cầm canh kia vừa thấy mặt nàng ta thì liền như thấy quỷ, sau khi hét lên một tiếng thì đẩy mạnh nàng ta ra, vứt cả cái mõ rồi cất bước bỏ chạy.
Tiết Châu Nhi không rõ nguyên do.
Nàng ta phỉ nhổ, thầm mắng một câu vô dụng, sau đó chỉ có thể tiếp tục đi bộ về nhà.
Cho đến giờ Dần, nàng ta mới đến cửa Tiết phủ.
Nàng ta dùng hết sức lực cuối cùng để đập cửa phủ.
Rất nhanh đã có hạ nhân lên tiếng trả lời rồi ra mở cửa.
Lòng Tiết Châu Nhi thả lỏng: “Ngươi nhanh……”
Mới vừa phun ra mấy chữ, bả vai nàng ta liền bị hạ nhân đó hung hăng đá một cái.
Hắn hoảng loạn kinh hô: “Thứ quái quỷ gì từ đâu tới vậy?”
Cả người Tiết Châu Nhi lúc này cứ như mới vừa tắm máu, da trên người đều bị nàng ta gãi đến lở loét, máu chảy không ngừng, toàn thân không có một chỗ da nào là nguyên vẹn.
Tiết Châu Nhi vất vả bò dậy từ trên mặt đất, đang muốn chứng minh thân phận của mình thì hạ nhân đó đã vội vàng đóng cửa lớn lại.
Tiết Châu Nhi chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục gõ cửa, một hồi lâu sau, hạ nhân đó mở cửa lần nữa.
Chỉ là lần này, hắn kêu thêm vài người để tăng can đảm.
Trên tay mấy người này đều cầm gậy độc, nhìn thấy bộ dáng như quỷ của Tiết Châu Nhi lúc này, bọn họ không cho nàng ta cơ hội mở miệng mà chỉ đi lên đánh một trận.
Tiết Châu Nhi vốn đã cực kỳ yếu ớt, lại đổ máu quá độ, nàng ta căn bản chịu không nổi.
Chẳng được bao lâu, nàng ta liền chết ở cửa Tiết phủ.
Hy vọng sống hoàn toàn bị cắt đứt.
Cách đó không xa, Yến Cảnh ẩn trong bóng tối mà nhìn một màn này, trong mắt không hề có thương hại hay hối hận, cũng không có sự khoái ý hay hưng phấn.
Không hề gợn sóng mà lại an tĩnh như một đầm nước lặng.
“Thật không thú vị.”
Sau khi để lại một câu đánh giá, hắn bước trong bóng đêm, đi về hướng Tôn phủ.
Nơi đó có báu vật mà hắn mơ ước suốt nhiều năm.
Khác với sinh mệnh yếu ớt xấu xí của Tiết gia kia, báu vật của hắn đúng như lời Tôn Lí Ngạn nói, cứng cỏi lại loá mắt, là sự tồn tại kỳ diệu nhất trên đời này.
Mộ Ninh, Ninh nhi của hắn……
Hắn xoa ngực, cảm nhận nhịp tim đang đập nhanh hơn, chỉ nhớ tới nàng mà hắn đã thấy rung động không thôi.
Đôi mắt đen vừa rồi vẫn còn bình tĩnh không chút gợn sóng, bây giờ đã dâng lên một tầng tham niệm dày đặc.
Thật muốn giấu báu vật của hắn đi.
Ý niệm này đã tồn tại trong đầu hắn suốt nhiều năm.
Chỉ tiếc là hắn không thể truyền đạt tình cảm của mình cho nàng, nếu bị nàng phát hiện thì chắc chắn sẽ giống ba năm trước, dọa chạy nàng mất.
Ba năm không có nàng thật sự quá gian nan, nó làm hắn không muốn nhớ tới.
Nếu có thể quay lại một lần thì lúc đó hắn nhất định sẽ tìm mọi cách để giữ nàng ở bên người, không cho những ‘con rắn rết’ đó tổn thương nàng, cũng không để người ta dòm ngó đến sự tốt đẹp của nàng.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng……
*
Mẹ ruột của Yến Cảnh là một cung nữ, chỉ bị tiên đế hứng khởi lâm hạnh một lần thì liền có Yến Cảnh.
Đều nói mẹ quý nhờ con, nhưng cung nữ kia cũng không vì sinh ra Yến Cảnh mà được hoàng đế nhìn với con mắt khác.
Không có hoàng đế che chở, vừa không có chỗ dựa, lại còn sinh ra một hoàng tử, vận mệnh của bà đã được định trước vào thời khắc mà hoàng đế bỏ lơ bà.
Sau khi Yến Cảnh được sinh ra, cung nữ kia chưa ở cữ xong thì đã chết trong hồ.
Đều nói là bà trượt chân rơi xuống hồ.
Trên đời này, người trượt chân rơi xuống hồ ở trong hậu cung là nhiều nhất, ai cũng biết đó là chuyện gì xảy ra nhưng không ai dám đi bàn luận.
Do đó, tiểu hoàng tử mới được sinh ra đã mất đi người duy nhất yêu thương mình.
Có lẽ vì mất đi sự che chở của mẫu thân nên Yến Cảnh không còn thơ ngây như đa số người nghĩ.
Đối mặt với sự nhằm vào của phi tần trong cung, cũng như các loại hoàng tử, và sự đối đãi tuỳ ý của các cung nhân, hắn sống tạm bợ tới lúc tám tuổi.
Năm đó, hoàng đế vì trấn an Chiêu phi – người vì mất con mà muộn phiền suốt hai năm, nên hoàng đế đã đưa đứa nhỏ không có mẫu thân vào cung của bà.
Các cung nhân trong cung Chiêu phi rất hoan nghênh vị tiểu hoàng tử mới đến.
Chiêu phi cũng vì vậy mà thoải mái hơn nhiều.
Chỉ là không lâu sau đó bọn họ phát hiện, dường như vị tiểu hoàng tử này không khóc không cười, bọn họ cũng chưa từng thấy vẻ mặt hắn thay đổi bao giờ.
Bọn họ cho là đây là nỗi đau từ hồi thơ ấu cộng với việc vì mới đến nên chưa thích ứng được.
Vì có thể chọc cho tiểu hoàng tử vui, bọn họ tìm đủ thứ đồ chơi thú vị, còn tìm một con thỏ con, muốn chọc cho hắn vui.
Đối mặt với thiện ý của bọn họ, Yến Cảnh lại mang vẻ mặt mờ mịt.
Hắn không thể hiểu nỗi, vì sao những người này lại cho rằng một con thỏ có thể làm hắn vui vẻ.
Rõ ràng ngay cả hắn cũng không biết, cái gì có thể làm hắn vui vẻ.
Nhưng hắn vẫn dựa theo mong đợi của bọn họ mà chơi đùa với con thỏ.
Hắn chưa bao giờ biết bản thân không bình thường, mãi cho đến khi vào cung của Chiêu phi, hắn mới thử học làm một người bình thường.
Không thể không nói, quá trình này vô cùng không thú vị.
Hắn làm như vậy, cũng chỉ là muốn biết người bình thường có cảm thấy hứng thú với thế giới này hay không.
Sự thật chứng minh, cái gọi là làm người bình thường cũng không ảnh hưởng đến cảm nhận của hắn đối với thế giới này, nhưng ít ra, nó sẽ làm cơ thể tốt hơn một chút.
Con thỏ bên chân tựa hồ cảm nhận được sự máu lạnh trời sinh ăn sâu trong xương cốt của hắn.
Nó không thích hắn nên bắt đầu tháo chạy các kiểu.
Hắn nhàm chán mà đuổi theo con thỏ, đi tới một hòn non bộ.
Khe hở của hòn non bộ kia nhỏ hẹp, người lớn không đi qua được, chỉ có Yến Cảnh là chui vào thành công.
Hắn vừa vào hòn non bộ thì liền thấy con thỏ kia đang thở hấp hối vì đâm đầu vào hòn non bộ do chạy loạn.
Hắn lạnh lùng nhìn con thỏ này, trong lòng chỉ có một suy nghĩ.
Hắn lại phải đổi đồ chơi rồi.
Con thỏ nằm trên mặt đất không nhúc nhích, máu chảy ra nhuộm đỏ bộ lông của nó.
Hắn ngồi xổm người xuống, lẳng lặng nhìn một màn này.
Bọn họ đều nói, gặp phải loại tình huống này thì nên đau lòng.
Hắn thử nặn ra một giọt nước mắt, đơn giản vậy thôi sao.
Chỉ là dù làm như vậy nhưng nội tâm hắn vẫn như giếng cạn, không có chút dao động nào.
Cuối cùng, hắn từ bỏ việc thay đổi.
Học không được thì không cần ép bản thân mình.
Hắn đang muốn đứng dậy thì lại nghe thấy một âm thanh trong trẻo, hình như có thứ gì đó rơi xuống đất.
Sau đó lại thấy một hạt châu bằng ngọc không rõ từ đâu ra lăn xuống sườn dốc rồi lăn đến bên chân hắn.
Hắn nhặt hạt châu lên, còn chưa nhìn rõ thì đã nghe thấy một âm thanh còn trong trẻo hơn tiếng hạt châu rơi xuống đất.
“Cảm ơn huynh vì đã nhặt hạt châu giúp ta.”
Hắn vừa ngẩng đầu lên thì liền thấy một tiểu cô nương mặc váy màu hồng nhạt đang đứng trước mặt hắn, sau đó đưa tay về phía hắn.
Mềm mềm mại mại, giống như con thỏ mà các cung nhân mạnh mẽ đưa cho hắn.
Nhỏ yếu như nhau.
Đối diện với hai mắt phiếm hồng của hắn thì tiểu cô nương kia có hơi sửng sốt.
Sau đó tầm mắt nàng hạ xuống rồi rơi lên con thỏ nằm trên mặt đất.
Nàng đè thấp giọng nói: “Con thỏ thật đáng thương, huynh đang đau lòng vì nó sao?”
Yến Cảnh chưa bao giờ biết đau lòng là thứ gì, hắn không biết nên trả lời như thế nào.
Sau khi im lặng một lúc lâu, hắn mới hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Nó đang rất đau đớn.”
Tiểu cô nương kia sửng sốt, nhìn con thỏ sắp chết rồi suy ngẫm một lát.
Sau đó thấy nàng vén tay áo lên, gỡ con dao găm buộc trên cánh tay xuống.
Ánh dao loé qua mắt Yến Cảnh.
Tiểu cô nương kia nhanh chóng chấm dứt sinh mệnh của con thỏ.
Chỉ trong chớp mắt, trong khe hở của hòn non bộ chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai đứa trẻ.
Mà hơn phân nửa trong đó là đến từ Yến Cảnh.
Trên gương mặt trắng nõn của tiểu cô nương dính một giọt máu, đôi tay vì sợ hãi mà run rẩy không ngừng, trong mắt chứa nước mắt.
Xem ra có lẽ là lần đầu tiên làm chuyện như vậy.
Nàng rõ là vừa bất lực lại bất an, nhưng vẫn mạnh mẽ mà nở một nụ cười.
“Huynh đừng khóc, như vậy nó sẽ không đau đớn nữa.”
Lúc này, nàng lại còn an ủi hắn.
Nhìn Mộ Ninh như vậy, Yến Cảnh cảm nhận máu của mình đang chảy và sôi trào, tim cũng đập điên cuồng không khống chế được.
Hắn ôm ngực, cảm nhận nhịp đập bất thường kia, trong mắt tràn đầy tò mò cùng hưng phấn.
Đây là lần đầu tiên hắn có được cảm giác như vậy.
Tiểu cô nương vẫn chưa phát hiện sự khác thường của hắn.
Nàng lấy khăn lau khô dao găm rồi cất nó đi.
“Thị vệ canh cửa cung cảm thấy ta là trẻ con nên không có kiểm tra ta. Đây là thứ mà ta dùng để bảo mệnh, huynh đừng nói cho người khác.”
Nàng dừng một chút, sau đó lại nói: “Huynh đừng nói với người khác, sau này ta cũng sẽ bảo vệ huynh.”
Rõ ràng là một cơ thể gầy yếu bé nhỏ như vậy nhưng lại dùng một giọng điệu kiên định như thế, để nói rằng sẽ bảo vệ hắn.
Thực sự rất thú vị!
Yến Cảnh cười, lần đầu tiên nở một nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Thì ra, thế giới này cũng không phải là hoàn toàn không đáng học hỏi.
Yến Cảnh dựa vào cây, lạnh lùng nhìn Tiết Châu Nhi.
Trên người nàng ta mang đầy vết thương nhỏ nhưng nàng ta hoàn toàn không cảm giác được đau đớn, chỉ cảm thấy như có kiến bò vào mỗi khe hở, ngứa đến không chịu nổi.
Nàng ta muốn đưa tay gãi nhưng hai tay lại bị trói ở phía sau khiến nàng ta không thể động đậy được.
“Trên thân kiếm của Trầm Liên có bôi thuốc, nó sẽ làm vết thương do kiếm gây ra trở nên ngứa không chịu nổi. Hơn nữa để càng lâu thì càng ngứa hơn.”
Yến Cảnh nói xong thì thong thả bước tới trước mặt Tiết Châu Nhi, ngồi xổm xuống: “Ngươi có muốn cởi dây thừng ra không?”
“Muốn!” Mặt Tiết Châu Nhi đầy nước mắt, nàng ta vặn vẹo người, khóc hô: “Ta muốn!”
Giọng nàng ta không ngăn được run rẩy vì cơn ngứa xuyên tim cào gan kia.
Yến Cảnh hừ cười một tiếng.
Giọng nói vốn trong trẻo giờ rơi vào tai Tiết Châu Nhi lại cực kỳ giống với âm thanh đòi mạng của địa ngục Tu La.
Nàng ta lại run cầm cập.
Ngay sau đó, nàng ta nghe Yến Cảnh nói: “Ngươi từng nói gì về Ninh nhi?”
Trong lòng Tiết Châu Nhi căng thẳng, vội lắc đầu nói: “Không có, đều là ta, ta là đồ chó, ta là tiện nhân, là ta không biết xấu hổ! Ta không dám nói xằng bậy nữa, điện hạ, ngài lương thiện nhất, xin ngài hãy thả tay ta ra……”
Nàng ta thật sự rất ngứa!
“Nếu Tiết tiểu thư đã nói như vậy, bổn vương cũng không thể cô phụ cái danh lương thiện này.”
Yến Cảnh xoay người phân phó: “Trầm Liên, cởi trói cho Tiết tiểu thư.”
Trầm Liên tuân lệnh, ánh kiếm loé lên, dây thừng trên tay Tiết Châu Nhi lập tức đứt thành hai đoạn.
Hai tay Tiết Châu Nhi được tự do, nàng ta gấp không chờ nổi mà đi gãi miệng vết thương trên người.
Nàng ta dùng móng tay cào thành từng đường từng vết ở mọi nơi trên người, nhưng nàng ta chỉ có hai tay, miệng vết thương trên người lại quá nhiều, nàng ta vốn chẳng thể gãi tới.
Nàng ta lại cầu cứu mà nhìn về phía Yến Cảnh, hy vọng xa vời rằng hắn có thể ban cho nàng ta thuốc giải.
Mà Yến Cảnh lại cho nàng ta một phương án giải quyết khác: “Nếu Tiết tiểu thư cảm thấy không đủ tay để dùng thì có thể cho người của Tiết phủ đến giúp Tiết tiểu thư.”
Tiết Châu Nhi suy nghĩ một lúc lâu thì mới hiểu được ý tứ trong lời này.
Yến Cảnh định thả nàng ta.
Nàng ta có lại hy vọng sống một lần nữa, sau khi hàm hồ nói cảm tạ, nàng ta cũng không quay đầu lại mà chỉ chạy xuống hướng chân núi.
Nàng ta sợ Yến Cảnh sẽ chơi nàng ta nữa.
Nhưng lúc nàng ta chạy xuống núi, về tới trong thành, Yến Cảnh cũng không đuổi theo.
Lúc này nàng ta mới yên lòng, xem ra hắn tính buông tha nàng ta thật.
Nàng ta tiếp tục chạy về hướng nhà mình.
Một bên chạy, một bên gãi gãi trên người.
Gãi từ mặt đến chân, nhưng bất kể nàng ta dùng sức lớn đến cỡ nào thì cũng không giảm bớt được cơn ngứa.
Lúc chạy được một nửa, nàng ta không chạy nổi nữa.
Nàng ta dừng lại nghỉ tạm một lát, nhưng động tác tay vẫn không ngưng.
Đúng lúc này, một người gõ mõ cầm canh đi ngang qua.
Tiết Châu Nhi muốn bảo hắn đến Tiết phủ bẩm báo, phái người tới đón nàng ta.
Vì thế nàng ta liền tiến lên, quơ một cái là đã bắt được cánh tay của người gõ mõ cầm canh.
Nhưng người gõ mõ cầm canh kia vừa thấy mặt nàng ta thì liền như thấy quỷ, sau khi hét lên một tiếng thì đẩy mạnh nàng ta ra, vứt cả cái mõ rồi cất bước bỏ chạy.
Tiết Châu Nhi không rõ nguyên do.
Nàng ta phỉ nhổ, thầm mắng một câu vô dụng, sau đó chỉ có thể tiếp tục đi bộ về nhà.
Cho đến giờ Dần, nàng ta mới đến cửa Tiết phủ.
Nàng ta dùng hết sức lực cuối cùng để đập cửa phủ.
Rất nhanh đã có hạ nhân lên tiếng trả lời rồi ra mở cửa.
Lòng Tiết Châu Nhi thả lỏng: “Ngươi nhanh……”
Mới vừa phun ra mấy chữ, bả vai nàng ta liền bị hạ nhân đó hung hăng đá một cái.
Hắn hoảng loạn kinh hô: “Thứ quái quỷ gì từ đâu tới vậy?”
Cả người Tiết Châu Nhi lúc này cứ như mới vừa tắm máu, da trên người đều bị nàng ta gãi đến lở loét, máu chảy không ngừng, toàn thân không có một chỗ da nào là nguyên vẹn.
Tiết Châu Nhi vất vả bò dậy từ trên mặt đất, đang muốn chứng minh thân phận của mình thì hạ nhân đó đã vội vàng đóng cửa lớn lại.
Tiết Châu Nhi chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục gõ cửa, một hồi lâu sau, hạ nhân đó mở cửa lần nữa.
Chỉ là lần này, hắn kêu thêm vài người để tăng can đảm.
Trên tay mấy người này đều cầm gậy độc, nhìn thấy bộ dáng như quỷ của Tiết Châu Nhi lúc này, bọn họ không cho nàng ta cơ hội mở miệng mà chỉ đi lên đánh một trận.
Tiết Châu Nhi vốn đã cực kỳ yếu ớt, lại đổ máu quá độ, nàng ta căn bản chịu không nổi.
Chẳng được bao lâu, nàng ta liền chết ở cửa Tiết phủ.
Hy vọng sống hoàn toàn bị cắt đứt.
Cách đó không xa, Yến Cảnh ẩn trong bóng tối mà nhìn một màn này, trong mắt không hề có thương hại hay hối hận, cũng không có sự khoái ý hay hưng phấn.
Không hề gợn sóng mà lại an tĩnh như một đầm nước lặng.
“Thật không thú vị.”
Sau khi để lại một câu đánh giá, hắn bước trong bóng đêm, đi về hướng Tôn phủ.
Nơi đó có báu vật mà hắn mơ ước suốt nhiều năm.
Khác với sinh mệnh yếu ớt xấu xí của Tiết gia kia, báu vật của hắn đúng như lời Tôn Lí Ngạn nói, cứng cỏi lại loá mắt, là sự tồn tại kỳ diệu nhất trên đời này.
Mộ Ninh, Ninh nhi của hắn……
Hắn xoa ngực, cảm nhận nhịp tim đang đập nhanh hơn, chỉ nhớ tới nàng mà hắn đã thấy rung động không thôi.
Đôi mắt đen vừa rồi vẫn còn bình tĩnh không chút gợn sóng, bây giờ đã dâng lên một tầng tham niệm dày đặc.
Thật muốn giấu báu vật của hắn đi.
Ý niệm này đã tồn tại trong đầu hắn suốt nhiều năm.
Chỉ tiếc là hắn không thể truyền đạt tình cảm của mình cho nàng, nếu bị nàng phát hiện thì chắc chắn sẽ giống ba năm trước, dọa chạy nàng mất.
Ba năm không có nàng thật sự quá gian nan, nó làm hắn không muốn nhớ tới.
Nếu có thể quay lại một lần thì lúc đó hắn nhất định sẽ tìm mọi cách để giữ nàng ở bên người, không cho những ‘con rắn rết’ đó tổn thương nàng, cũng không để người ta dòm ngó đến sự tốt đẹp của nàng.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng……
*
Mẹ ruột của Yến Cảnh là một cung nữ, chỉ bị tiên đế hứng khởi lâm hạnh một lần thì liền có Yến Cảnh.
Đều nói mẹ quý nhờ con, nhưng cung nữ kia cũng không vì sinh ra Yến Cảnh mà được hoàng đế nhìn với con mắt khác.
Không có hoàng đế che chở, vừa không có chỗ dựa, lại còn sinh ra một hoàng tử, vận mệnh của bà đã được định trước vào thời khắc mà hoàng đế bỏ lơ bà.
Sau khi Yến Cảnh được sinh ra, cung nữ kia chưa ở cữ xong thì đã chết trong hồ.
Đều nói là bà trượt chân rơi xuống hồ.
Trên đời này, người trượt chân rơi xuống hồ ở trong hậu cung là nhiều nhất, ai cũng biết đó là chuyện gì xảy ra nhưng không ai dám đi bàn luận.
Do đó, tiểu hoàng tử mới được sinh ra đã mất đi người duy nhất yêu thương mình.
Có lẽ vì mất đi sự che chở của mẫu thân nên Yến Cảnh không còn thơ ngây như đa số người nghĩ.
Đối mặt với sự nhằm vào của phi tần trong cung, cũng như các loại hoàng tử, và sự đối đãi tuỳ ý của các cung nhân, hắn sống tạm bợ tới lúc tám tuổi.
Năm đó, hoàng đế vì trấn an Chiêu phi – người vì mất con mà muộn phiền suốt hai năm, nên hoàng đế đã đưa đứa nhỏ không có mẫu thân vào cung của bà.
Các cung nhân trong cung Chiêu phi rất hoan nghênh vị tiểu hoàng tử mới đến.
Chiêu phi cũng vì vậy mà thoải mái hơn nhiều.
Chỉ là không lâu sau đó bọn họ phát hiện, dường như vị tiểu hoàng tử này không khóc không cười, bọn họ cũng chưa từng thấy vẻ mặt hắn thay đổi bao giờ.
Bọn họ cho là đây là nỗi đau từ hồi thơ ấu cộng với việc vì mới đến nên chưa thích ứng được.
Vì có thể chọc cho tiểu hoàng tử vui, bọn họ tìm đủ thứ đồ chơi thú vị, còn tìm một con thỏ con, muốn chọc cho hắn vui.
Đối mặt với thiện ý của bọn họ, Yến Cảnh lại mang vẻ mặt mờ mịt.
Hắn không thể hiểu nỗi, vì sao những người này lại cho rằng một con thỏ có thể làm hắn vui vẻ.
Rõ ràng ngay cả hắn cũng không biết, cái gì có thể làm hắn vui vẻ.
Nhưng hắn vẫn dựa theo mong đợi của bọn họ mà chơi đùa với con thỏ.
Hắn chưa bao giờ biết bản thân không bình thường, mãi cho đến khi vào cung của Chiêu phi, hắn mới thử học làm một người bình thường.
Không thể không nói, quá trình này vô cùng không thú vị.
Hắn làm như vậy, cũng chỉ là muốn biết người bình thường có cảm thấy hứng thú với thế giới này hay không.
Sự thật chứng minh, cái gọi là làm người bình thường cũng không ảnh hưởng đến cảm nhận của hắn đối với thế giới này, nhưng ít ra, nó sẽ làm cơ thể tốt hơn một chút.
Con thỏ bên chân tựa hồ cảm nhận được sự máu lạnh trời sinh ăn sâu trong xương cốt của hắn.
Nó không thích hắn nên bắt đầu tháo chạy các kiểu.
Hắn nhàm chán mà đuổi theo con thỏ, đi tới một hòn non bộ.
Khe hở của hòn non bộ kia nhỏ hẹp, người lớn không đi qua được, chỉ có Yến Cảnh là chui vào thành công.
Hắn vừa vào hòn non bộ thì liền thấy con thỏ kia đang thở hấp hối vì đâm đầu vào hòn non bộ do chạy loạn.
Hắn lạnh lùng nhìn con thỏ này, trong lòng chỉ có một suy nghĩ.
Hắn lại phải đổi đồ chơi rồi.
Con thỏ nằm trên mặt đất không nhúc nhích, máu chảy ra nhuộm đỏ bộ lông của nó.
Hắn ngồi xổm người xuống, lẳng lặng nhìn một màn này.
Bọn họ đều nói, gặp phải loại tình huống này thì nên đau lòng.
Hắn thử nặn ra một giọt nước mắt, đơn giản vậy thôi sao.
Chỉ là dù làm như vậy nhưng nội tâm hắn vẫn như giếng cạn, không có chút dao động nào.
Cuối cùng, hắn từ bỏ việc thay đổi.
Học không được thì không cần ép bản thân mình.
Hắn đang muốn đứng dậy thì lại nghe thấy một âm thanh trong trẻo, hình như có thứ gì đó rơi xuống đất.
Sau đó lại thấy một hạt châu bằng ngọc không rõ từ đâu ra lăn xuống sườn dốc rồi lăn đến bên chân hắn.
Hắn nhặt hạt châu lên, còn chưa nhìn rõ thì đã nghe thấy một âm thanh còn trong trẻo hơn tiếng hạt châu rơi xuống đất.
“Cảm ơn huynh vì đã nhặt hạt châu giúp ta.”
Hắn vừa ngẩng đầu lên thì liền thấy một tiểu cô nương mặc váy màu hồng nhạt đang đứng trước mặt hắn, sau đó đưa tay về phía hắn.
Mềm mềm mại mại, giống như con thỏ mà các cung nhân mạnh mẽ đưa cho hắn.
Nhỏ yếu như nhau.
Đối diện với hai mắt phiếm hồng của hắn thì tiểu cô nương kia có hơi sửng sốt.
Sau đó tầm mắt nàng hạ xuống rồi rơi lên con thỏ nằm trên mặt đất.
Nàng đè thấp giọng nói: “Con thỏ thật đáng thương, huynh đang đau lòng vì nó sao?”
Yến Cảnh chưa bao giờ biết đau lòng là thứ gì, hắn không biết nên trả lời như thế nào.
Sau khi im lặng một lúc lâu, hắn mới hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Nó đang rất đau đớn.”
Tiểu cô nương kia sửng sốt, nhìn con thỏ sắp chết rồi suy ngẫm một lát.
Sau đó thấy nàng vén tay áo lên, gỡ con dao găm buộc trên cánh tay xuống.
Ánh dao loé qua mắt Yến Cảnh.
Tiểu cô nương kia nhanh chóng chấm dứt sinh mệnh của con thỏ.
Chỉ trong chớp mắt, trong khe hở của hòn non bộ chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai đứa trẻ.
Mà hơn phân nửa trong đó là đến từ Yến Cảnh.
Trên gương mặt trắng nõn của tiểu cô nương dính một giọt máu, đôi tay vì sợ hãi mà run rẩy không ngừng, trong mắt chứa nước mắt.
Xem ra có lẽ là lần đầu tiên làm chuyện như vậy.
Nàng rõ là vừa bất lực lại bất an, nhưng vẫn mạnh mẽ mà nở một nụ cười.
“Huynh đừng khóc, như vậy nó sẽ không đau đớn nữa.”
Lúc này, nàng lại còn an ủi hắn.
Nhìn Mộ Ninh như vậy, Yến Cảnh cảm nhận máu của mình đang chảy và sôi trào, tim cũng đập điên cuồng không khống chế được.
Hắn ôm ngực, cảm nhận nhịp đập bất thường kia, trong mắt tràn đầy tò mò cùng hưng phấn.
Đây là lần đầu tiên hắn có được cảm giác như vậy.
Tiểu cô nương vẫn chưa phát hiện sự khác thường của hắn.
Nàng lấy khăn lau khô dao găm rồi cất nó đi.
“Thị vệ canh cửa cung cảm thấy ta là trẻ con nên không có kiểm tra ta. Đây là thứ mà ta dùng để bảo mệnh, huynh đừng nói cho người khác.”
Nàng dừng một chút, sau đó lại nói: “Huynh đừng nói với người khác, sau này ta cũng sẽ bảo vệ huynh.”
Rõ ràng là một cơ thể gầy yếu bé nhỏ như vậy nhưng lại dùng một giọng điệu kiên định như thế, để nói rằng sẽ bảo vệ hắn.
Thực sự rất thú vị!
Yến Cảnh cười, lần đầu tiên nở một nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Thì ra, thế giới này cũng không phải là hoàn toàn không đáng học hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.