Chương 33: Phiên ngoại – lạnh lẽo
Tử Giới
11/09/2020
Trong một đoạn thời gian rất dài rất dài rất dài, Hình Viêm luôn đứng ở một nơi tối tăm. Khắp nơi tối đen mờ ảo, không có trời, không có đất, không có tiếng nói, không có sự sống. Thứ gì cũng không có, chỉ có một mình Hình Viêm, cuộn mình ở nơi tối tăm lạnh lẽo này, ngày qua ngày chờ ánh sáng đến.
Ý chí của anh cũng sinh ra cùng bóng tối.
Không nhớ rõ tên mình, không biết bản thân đến từ đâu, không nhớ rõ quá khứ, cũng chẳng biết gì về tương lai.
Có lẽ anh từng là một người tên Hình Viêm, nhưng anh chỉ treo lên cái tên ‘Hình Viêm’ đó, khoác lớp da của ‘Hình Viêm’ mà thôi, anh là một u hồn trong bóng đêm, cũng là ác quỷ do mật thất tạo ra.
Anh là Hình Viêm, lại tựa như không phải thế.
Đến một ngày anh có thể rời khỏi bóng tối, nhưng phải trả giá bằng ý chí của mình, đầu óc anh tựa như máy móc, được lập trình một mệnh lệnh, đơn giản và rõ ràng — ‘Giết chết tất cả những sinh vật mà cậu nhìn thấy.’
Hình Viêm cầm đao.
Anh không còn biết cái gì là sợ hãi, bởi vì máy móc không có loại cảm giác này.
Anh không còn sợ tử thần, bởi vì bản thân anh chính là lưỡi hái.
Anh không còn biết yêu hay hận, cho dù thân thể hư thối bầy nhầy, cũng có thể sống trở lại.
Con mồi cũng đặt cho anh một tên gọi mới — ‘Kẻ truy sát’.
Giơ tay chém xuống, sống chết chỉ trong nháy mắt. Dù Hình Viêm đã trở về nơi có ánh sáng, nhưng anh vẫn không thấy đâu là ánh sáng thật sự, trong mắt anh chỉ có ba màu, xám, đen, và đỏ.
Màu xám là người chết, màu đen là sự sợ hãi, màu đỏ là của máu tươi.
Không biết những thứ máy móc thật sự ngoài kia có biết mệt hay không, nhưng Hình Viêm cảm thấy mệt mỏi cực kỳ, mệt đến mức bước chân không nổi, chẳng còn sức để vung đao giết ai, anh nghĩ, có lẽ cứ như vậy, cho đến khi anh không còn nhúc nhích được nữa, sẽ có người giết chết anh, thế thì anh không cần lặp lại những mệnh lệnh và công việc nhàm chán ấy nữa.
Nhưng vì sao? Dù rất mệt nhưng Hình Viêm vẫn có thể bước đi, giết chết tất cả sinh vật xuất hiện trước mặt anh, cho dù linh hồn anh mệt mỏi muốn chết, nhưng thân thể vẫn có một sức mạnh không ai sánh được, mạnh đến mức không gì cản nổi.
Lưỡi hái tử thần sẽ không chết, bởi vì anh là công cụ do thần chết tạo ra.
Không cảm thấy tuyệt vọng, nhưng biết mệt mỏi. Nên một ngày nào đó, Hình Viêm như ngộ ra, nếu tử thần đã ra lệnh, thì anh cứ thực hiện đến cùng! Sau đó, Hình Viêm bắt đầu điên cuồng tàn sát mọi thứ anh nhìn thấy, mặc kệ là sinh vật hay vật phẩm nào khác, anh không kiềm chế được ý nghĩ muốn phá hủy hết tất cả, như một quả bom hạt nhân, muốn hủy diệt toàn bộ thế giới này!
Sự điên cuồng của anh khiến mật thất không thể không khống chế, lần nữa đưa anh về nơi chỉ có bóng tối mờ mịt kia.
Nhưng lúc này anh rất yên tâm.
Có lẽ thế cũng tốt, cứ ngủ thật lâu, đừng bao giờ tỉnh lại.
Đáng tiếc người không bao giờ nhân từ như thế.
Tiếng động đánh thức Hình Viêm — tựa như cây búa đập vào vách tường. Hình Viêm không mở mắt, nhưng anh có thể cảm nhận ánh sáng qua làn da, chiếu vào võng mạc của anh.
Anh có cảm giác ai đó đang ngồi trước mặt quan sát mình, điều này khiến Hình Viêm cảnh giác, trong đầu tự động xuất hiện mệnh lệnh duy nhất của mật thất, giết chết mọi sinh vật anh nhìn thấy.
Hình Viêm nắm chặt tay, lúc này anh đang suy nghĩ nên dùng cách gì để mau chóng giết chết con người này, nhưng khi anh đang định thực hiện, một động tác của người đó khiến anh cứng đờ.
Không có gì cả, chỉ là đưa tay lên, đầu ngón tay chạm vào cổ Hình Viêm, nơi ấy tựa như còn để lại độ ấm, ấm áp đến khó tin, trái tim ngừng đập lâu nay của Hình Viêm như sống lại, lần đầu Hình Viêm biết — thì ra sinh vật sống, ấm áp như thế!
Có độ ấm, không giống anh, toàn thân lạnh lẽo, tựa như con rắn vằn trắng anh nuôi, cũng máu lạnh cũng độc ác vô cùng.
Hình Viêm chưa bao giờ biết con người có độ ấm, cũng bình thường thôi, vì khi anh có ý thức đến nay vẫn luôn đứng trong vực thẳm của bóng tối, khi anh được mật thất thả ra để giết chết con mồi, anh theo bản năng chán ghét những vệt đỏ từ người bọn họ, trong thế giới chỉ có bóng tối không nên có màu sắc rực rỡ như thế, nên anh bắt đầu giết chết con mồi một cách sạch sẽ, không muốn để máu đỏ nhuộm lên bản thân, cũng không muốn chạm vào bọn họ.
Cho nên Hình Viêm đến nay mới biết được, sinh vật có thể ấm áp đến thế.
Nhưng khi chết, con người sẽ trở nên lạnh băng.
Ấm áp làm Hình Viêm lưu luyến, nhưng đáng tiếc độ ấm đó không phải của anh, anh chỉ là một cỗ máy giết người máu lạnh, không đáng có thứ gọi là độ ấm. Anh sống trong thế giới chỉ có bóng tối, mà không phải dưới bầu trời đầy ánh sáng, ấm áp này không thuộc về anh, vậy thì phải phá hủy! Với những thứ anh không có được, Hình Viêm luôn tràn ngập oán hận.
Sau đó Hình Viêm mở mắt nhìn con người kia, con mồi đáng thương cho rằng mình có thể thoát ra ngoài, đưa lưng về phía anh cầm chìa khóa mở cửa. Hình Viêm rút đao, hưng phấn mỉm cười, bước chân và động tác của anh rất nhẹ nhàng, chậm rãi đi đến sau lưng con mồi.
Thật ra Hình Viêm chỉ cần đâm một đao đã khiến con mồi gục ngã, nhưng Hình Viêm không làm vậy, anh suy nghĩ, chọn một cách không nên chọn, anh ôm đối phương từ phía sau, để cậu ấy nằm trong ngực mình, sau đó đâm vào bụng đối phương.
Chắc cậu ấy rất là đau.
Hình Viêm cúi đầu quan sát vẻ mặt của con mồi, Hình Viêm không biết đau… Không, phải nói là anh đã quen với đau đớn, nên cảm giác ấy đã chết lặng, đã lâu anh chưa cảm nhận được sự thống khổ chỉ muốn lăn lộn trên mặt đất.
Nhưng một thời gian dài không cảm nhận được không có nghĩa Hình Viêm không biết cảm giác này. Anh cảm thấy mình là một người tốt, bởi vì khi anh giết chết ai đó sẽ chọn cách nhanh nhất, để nạn nhân không biết cái gì gọi là đau đớn, thậm chí không biết mình đã chết.
Chỉ có biến thái mới thích đâm nhiều nhát lên thi thể nạn nhân, để thân thể và tinh thần đối phương chịu tra tấn, rồi chết đi trong đau đớn.
Nhưng đôi khi Hình Viêm lại thích cảm giác như thế.
Mà con mồi trong lòng anh phản kháng rất dữ dội, mạnh mẽ đẩy Hình Viêm ra, cả người dính đầy máu ngã xuống đất, một đao đó cắt đứt nội tạng của con mồi, làm cậu ta mất máu quá nhiều, chóng mặt hoa mắt dẫn đến mệt mỏi, sau đó sẽ chết vì mất máu, Hình Viêm đi đến ngồi xuống, biến thái quan sát vẻ mặt của nạn nhân.
Hình Viêm đột nhiên phát hiện con mồi này của mình rất xinh đẹp, là kiểu mặt anh thích, đuôi mắt hơi nhếch lên, khi híp mắt sẽ khiến ta rung động, tóc đen mắt đen tựa như một con mèo nhỏ, nhưng thật đáng tiếc, cậu ta phải chết.
Khi mọi người chết đi, vẻ mặt sẽ khác nhau, nhưng trong mật thất, đa số đều là phẫn nộ không cam lòng. Dù sao những người được mật thất lựa chọn đều có ý niệm sống sót cực kỳ đáng sợ, thứ đáng sợ này sẽ khiến người chơi trong mật thất lộ ra một mặt khác người, cho dù ở hiện thực bất tài vô dụng, nhưng khi vào mật thất, bạn không thể coi thường khả năng tiềm tàng của bất kỳ ai.
Nhưng con mồi đáng yêu của anh lại làm ra một hành động Hình Viêm không tưởng tượng được, cậu ta đột nhiên vươn tay kéo áo Hình Viêm xuống, vừa nâng mặt anh lập tức cảm nhận được một vật mềm mại ướt át đưa đến, trong nháy mắt anh không hình dung được cảm giác này là gì, tựa như ở sa mạc được uống nước vậy, hoặc thuốc phiện khiến bạn nghiện không thể từ bỏ nó… cảm giác rất mạnh mẽ.
Kẻ truy sát không có ký ức, không có tình cảm, không có ngôn ngữ. Bọn họ lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng giờ khắc này, Hình Viêm đột nhiệm chạm vào một thứ ấm áp thật sự. Cho dù lúc ấy La Giản vô tình, hay cố ý, hay không cam lòng, hay vì điên cuồng mà làm ra hành động khó giải thích này.
Nhưng loại hành động này, đã khiến Hình Viêm say mê như thuốc phiện.
Sau đó Hình Viêm kỳ quái phát hiện, thứ chết tiệt khiến anh nghiện chỉ có thể tìm thấy trên con mồi nhỏ đáng yêu của mình, không có người thứ hai khiến anh cảm thấy thế, mà Hình Viêm cũng không thể giải thích loại cảm giác này, anh tha cho La Giản một mạng, theo dõi cậu. Nhưng con mồi đi rất nhanh, trong nháy mắt đã chạy đến một nơi anh không đến được.
Mỗi lần gặp mặt đều cách lâu như thế, nhưng anh rất chờ mong.
Nếu có thể phá vỡ không gian này thì tốt rồi. Hình Viêm đứng trong bóng tối, ngẩng đầu nhìn nơi chỉ có bóng đêm vô hạn này và nghĩ như thế. Nếu có đủ sức mạnh, có thể phá vỡ không gian này thì anh có thể ra ngoài tìm vật nhỏ đáng yêu kia, ôm ấp cậu ấy, nhất định sẽ rất ấm áp.
Hình Viêm nhắm mắt lại, bóng đêm đáng sợ tựa như đang ăn mòn trái tim anh.
Nơi này, thật sự… rất lạnh.
Ý chí của anh cũng sinh ra cùng bóng tối.
Không nhớ rõ tên mình, không biết bản thân đến từ đâu, không nhớ rõ quá khứ, cũng chẳng biết gì về tương lai.
Có lẽ anh từng là một người tên Hình Viêm, nhưng anh chỉ treo lên cái tên ‘Hình Viêm’ đó, khoác lớp da của ‘Hình Viêm’ mà thôi, anh là một u hồn trong bóng đêm, cũng là ác quỷ do mật thất tạo ra.
Anh là Hình Viêm, lại tựa như không phải thế.
Đến một ngày anh có thể rời khỏi bóng tối, nhưng phải trả giá bằng ý chí của mình, đầu óc anh tựa như máy móc, được lập trình một mệnh lệnh, đơn giản và rõ ràng — ‘Giết chết tất cả những sinh vật mà cậu nhìn thấy.’
Hình Viêm cầm đao.
Anh không còn biết cái gì là sợ hãi, bởi vì máy móc không có loại cảm giác này.
Anh không còn sợ tử thần, bởi vì bản thân anh chính là lưỡi hái.
Anh không còn biết yêu hay hận, cho dù thân thể hư thối bầy nhầy, cũng có thể sống trở lại.
Con mồi cũng đặt cho anh một tên gọi mới — ‘Kẻ truy sát’.
Giơ tay chém xuống, sống chết chỉ trong nháy mắt. Dù Hình Viêm đã trở về nơi có ánh sáng, nhưng anh vẫn không thấy đâu là ánh sáng thật sự, trong mắt anh chỉ có ba màu, xám, đen, và đỏ.
Màu xám là người chết, màu đen là sự sợ hãi, màu đỏ là của máu tươi.
Không biết những thứ máy móc thật sự ngoài kia có biết mệt hay không, nhưng Hình Viêm cảm thấy mệt mỏi cực kỳ, mệt đến mức bước chân không nổi, chẳng còn sức để vung đao giết ai, anh nghĩ, có lẽ cứ như vậy, cho đến khi anh không còn nhúc nhích được nữa, sẽ có người giết chết anh, thế thì anh không cần lặp lại những mệnh lệnh và công việc nhàm chán ấy nữa.
Nhưng vì sao? Dù rất mệt nhưng Hình Viêm vẫn có thể bước đi, giết chết tất cả sinh vật xuất hiện trước mặt anh, cho dù linh hồn anh mệt mỏi muốn chết, nhưng thân thể vẫn có một sức mạnh không ai sánh được, mạnh đến mức không gì cản nổi.
Lưỡi hái tử thần sẽ không chết, bởi vì anh là công cụ do thần chết tạo ra.
Không cảm thấy tuyệt vọng, nhưng biết mệt mỏi. Nên một ngày nào đó, Hình Viêm như ngộ ra, nếu tử thần đã ra lệnh, thì anh cứ thực hiện đến cùng! Sau đó, Hình Viêm bắt đầu điên cuồng tàn sát mọi thứ anh nhìn thấy, mặc kệ là sinh vật hay vật phẩm nào khác, anh không kiềm chế được ý nghĩ muốn phá hủy hết tất cả, như một quả bom hạt nhân, muốn hủy diệt toàn bộ thế giới này!
Sự điên cuồng của anh khiến mật thất không thể không khống chế, lần nữa đưa anh về nơi chỉ có bóng tối mờ mịt kia.
Nhưng lúc này anh rất yên tâm.
Có lẽ thế cũng tốt, cứ ngủ thật lâu, đừng bao giờ tỉnh lại.
Đáng tiếc người không bao giờ nhân từ như thế.
Tiếng động đánh thức Hình Viêm — tựa như cây búa đập vào vách tường. Hình Viêm không mở mắt, nhưng anh có thể cảm nhận ánh sáng qua làn da, chiếu vào võng mạc của anh.
Anh có cảm giác ai đó đang ngồi trước mặt quan sát mình, điều này khiến Hình Viêm cảnh giác, trong đầu tự động xuất hiện mệnh lệnh duy nhất của mật thất, giết chết mọi sinh vật anh nhìn thấy.
Hình Viêm nắm chặt tay, lúc này anh đang suy nghĩ nên dùng cách gì để mau chóng giết chết con người này, nhưng khi anh đang định thực hiện, một động tác của người đó khiến anh cứng đờ.
Không có gì cả, chỉ là đưa tay lên, đầu ngón tay chạm vào cổ Hình Viêm, nơi ấy tựa như còn để lại độ ấm, ấm áp đến khó tin, trái tim ngừng đập lâu nay của Hình Viêm như sống lại, lần đầu Hình Viêm biết — thì ra sinh vật sống, ấm áp như thế!
Có độ ấm, không giống anh, toàn thân lạnh lẽo, tựa như con rắn vằn trắng anh nuôi, cũng máu lạnh cũng độc ác vô cùng.
Hình Viêm chưa bao giờ biết con người có độ ấm, cũng bình thường thôi, vì khi anh có ý thức đến nay vẫn luôn đứng trong vực thẳm của bóng tối, khi anh được mật thất thả ra để giết chết con mồi, anh theo bản năng chán ghét những vệt đỏ từ người bọn họ, trong thế giới chỉ có bóng tối không nên có màu sắc rực rỡ như thế, nên anh bắt đầu giết chết con mồi một cách sạch sẽ, không muốn để máu đỏ nhuộm lên bản thân, cũng không muốn chạm vào bọn họ.
Cho nên Hình Viêm đến nay mới biết được, sinh vật có thể ấm áp đến thế.
Nhưng khi chết, con người sẽ trở nên lạnh băng.
Ấm áp làm Hình Viêm lưu luyến, nhưng đáng tiếc độ ấm đó không phải của anh, anh chỉ là một cỗ máy giết người máu lạnh, không đáng có thứ gọi là độ ấm. Anh sống trong thế giới chỉ có bóng tối, mà không phải dưới bầu trời đầy ánh sáng, ấm áp này không thuộc về anh, vậy thì phải phá hủy! Với những thứ anh không có được, Hình Viêm luôn tràn ngập oán hận.
Sau đó Hình Viêm mở mắt nhìn con người kia, con mồi đáng thương cho rằng mình có thể thoát ra ngoài, đưa lưng về phía anh cầm chìa khóa mở cửa. Hình Viêm rút đao, hưng phấn mỉm cười, bước chân và động tác của anh rất nhẹ nhàng, chậm rãi đi đến sau lưng con mồi.
Thật ra Hình Viêm chỉ cần đâm một đao đã khiến con mồi gục ngã, nhưng Hình Viêm không làm vậy, anh suy nghĩ, chọn một cách không nên chọn, anh ôm đối phương từ phía sau, để cậu ấy nằm trong ngực mình, sau đó đâm vào bụng đối phương.
Chắc cậu ấy rất là đau.
Hình Viêm cúi đầu quan sát vẻ mặt của con mồi, Hình Viêm không biết đau… Không, phải nói là anh đã quen với đau đớn, nên cảm giác ấy đã chết lặng, đã lâu anh chưa cảm nhận được sự thống khổ chỉ muốn lăn lộn trên mặt đất.
Nhưng một thời gian dài không cảm nhận được không có nghĩa Hình Viêm không biết cảm giác này. Anh cảm thấy mình là một người tốt, bởi vì khi anh giết chết ai đó sẽ chọn cách nhanh nhất, để nạn nhân không biết cái gì gọi là đau đớn, thậm chí không biết mình đã chết.
Chỉ có biến thái mới thích đâm nhiều nhát lên thi thể nạn nhân, để thân thể và tinh thần đối phương chịu tra tấn, rồi chết đi trong đau đớn.
Nhưng đôi khi Hình Viêm lại thích cảm giác như thế.
Mà con mồi trong lòng anh phản kháng rất dữ dội, mạnh mẽ đẩy Hình Viêm ra, cả người dính đầy máu ngã xuống đất, một đao đó cắt đứt nội tạng của con mồi, làm cậu ta mất máu quá nhiều, chóng mặt hoa mắt dẫn đến mệt mỏi, sau đó sẽ chết vì mất máu, Hình Viêm đi đến ngồi xuống, biến thái quan sát vẻ mặt của nạn nhân.
Hình Viêm đột nhiên phát hiện con mồi này của mình rất xinh đẹp, là kiểu mặt anh thích, đuôi mắt hơi nhếch lên, khi híp mắt sẽ khiến ta rung động, tóc đen mắt đen tựa như một con mèo nhỏ, nhưng thật đáng tiếc, cậu ta phải chết.
Khi mọi người chết đi, vẻ mặt sẽ khác nhau, nhưng trong mật thất, đa số đều là phẫn nộ không cam lòng. Dù sao những người được mật thất lựa chọn đều có ý niệm sống sót cực kỳ đáng sợ, thứ đáng sợ này sẽ khiến người chơi trong mật thất lộ ra một mặt khác người, cho dù ở hiện thực bất tài vô dụng, nhưng khi vào mật thất, bạn không thể coi thường khả năng tiềm tàng của bất kỳ ai.
Nhưng con mồi đáng yêu của anh lại làm ra một hành động Hình Viêm không tưởng tượng được, cậu ta đột nhiên vươn tay kéo áo Hình Viêm xuống, vừa nâng mặt anh lập tức cảm nhận được một vật mềm mại ướt át đưa đến, trong nháy mắt anh không hình dung được cảm giác này là gì, tựa như ở sa mạc được uống nước vậy, hoặc thuốc phiện khiến bạn nghiện không thể từ bỏ nó… cảm giác rất mạnh mẽ.
Kẻ truy sát không có ký ức, không có tình cảm, không có ngôn ngữ. Bọn họ lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng giờ khắc này, Hình Viêm đột nhiệm chạm vào một thứ ấm áp thật sự. Cho dù lúc ấy La Giản vô tình, hay cố ý, hay không cam lòng, hay vì điên cuồng mà làm ra hành động khó giải thích này.
Nhưng loại hành động này, đã khiến Hình Viêm say mê như thuốc phiện.
Sau đó Hình Viêm kỳ quái phát hiện, thứ chết tiệt khiến anh nghiện chỉ có thể tìm thấy trên con mồi nhỏ đáng yêu của mình, không có người thứ hai khiến anh cảm thấy thế, mà Hình Viêm cũng không thể giải thích loại cảm giác này, anh tha cho La Giản một mạng, theo dõi cậu. Nhưng con mồi đi rất nhanh, trong nháy mắt đã chạy đến một nơi anh không đến được.
Mỗi lần gặp mặt đều cách lâu như thế, nhưng anh rất chờ mong.
Nếu có thể phá vỡ không gian này thì tốt rồi. Hình Viêm đứng trong bóng tối, ngẩng đầu nhìn nơi chỉ có bóng đêm vô hạn này và nghĩ như thế. Nếu có đủ sức mạnh, có thể phá vỡ không gian này thì anh có thể ra ngoài tìm vật nhỏ đáng yêu kia, ôm ấp cậu ấy, nhất định sẽ rất ấm áp.
Hình Viêm nhắm mắt lại, bóng đêm đáng sợ tựa như đang ăn mòn trái tim anh.
Nơi này, thật sự… rất lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.