Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 202: Phiên ngoại 1

Tử Giới

11/09/2020

"Bệnh tình đứa nhỏ này ngày càng nghiêm trọng, nếu không có mọi người giúp đỡ, chúng tôi cũng không biết phải làm gì."

Bên trong phòng bệnh, vợ chồng La gia thập phần cảm kích, hướng về phía một đôi vợ chồng tuổi tác không khác biệt họ lắm mà nói lời cảm tạ, "Thật sự rất biết ơn, năm sau chúng tôi có đủ tiền, nhất định sẽ trả số tiền này lại cho anh chị."

Đôi vợ chồng được cảm tạ nhìn nhau, đều cười lắc đầu, "Đừng cảm ơn chúng tôi, đều là do đứa nhỏ nhà chúng tôi muốn giúp bạn nó, cho nên chúng tôi mới tới giúp một nhà anh chị... Thế nhưng, quả thật muốn nói, đứa nhỏ nhà chúng tôi tính tình rất xấu, bạn bè nó coi trọng như vậy, đứa nhỏ anh chị dạy dỗ nhất định là tài đức vẹn toàn."

Hai gia đình lời qua lời lại trong phòng bệnh, nhưng La Giản nửa nằm trên giường bệnh lại một vẻ mặt không thể hiểu được.

Năm nay La Giản mười tuổi, nhưng từ khi bị ốm lúc còn nhỏ vẫn luôn không khỏe lên, trong nhà thật vất vả mới gom đủ tiền để đưa cậu tới bệnh viện thành phố, ý bác sĩ muốn dùng phương pháp phẫu thuật để triệt hậu hoạn, nhưng phí dụng giải phẫu vượt qua gánh nặng gia đình, mọi người một nhà đều mặt mày ủ ê, thì đôi vợ chồng kỳ quái này lại xuất hiện, nói muốn giúp đỡ bọn họ, sau đó quả thật gửi một số tiền lớn qua.

Hiện tại, giải phẫu đã thành công, bác sĩ tuyên bố La Giản chỉ cần tiếp tục trị liệu phục hồi là ổn, đặt dấu chấm dứt cho mười mấy năm ốm đau bệnh tật của cậu.

Nhưng hết thảy mọi chuyện tới quá nhanh, quả thực giống bánh có nhân rơi từ trên trời xuống, hơn nữa, đôi vợ chồng thần kỳ kia còn nói đứa nhỏ nhà bọn họ là bạn bè của La Giản, cho nên mới từ nước ngoài trở về trợ giúp một nhà La Giản, nhưng La Giản càng cảm thấy kỳ quái hơn, cậu nhớ rõ mình không có bạn bè gì đó, cũng chưa từng thấy đôi vợ chồng xa lại trước mặt này, quả thực không thể hiểu nổi.

"Đúng rồi, hôm nay tôi mang theo đứa nhỏ tới, để hai đứa nhỏ ôn chuyện, hai nhà chúng ta ra ngoài đi." Bên này, đôi vợ chồng kỳ quái kia liền bắt cóc ba mẹ La Giản, La Giản vươn tay nhỏ cũng không thể giữ ba mẹ lại, vì thế đành trơ mắt nhìn một đám người lớn rời đi, một lát sau, cửa phòng bệnh lại bị mở ra, một thiếu niên vóc dáng cao lớn tiến vào.

La Giản sợ hãi rụt cổ, cậu thật sự không quen biết con trai đôi vợ chồng kia, cậu cũng đã từng nói với ba mẹ mình, nhưng ba mẹ cũng không tin lời cậu nói, chuyện này nếu bị chọc thủng thì làm sao bây giờ, đối phương đột nhiên phát hiện... ồ, đây không phải bạn tôi sao!

Đó chẳng phải sẽ là chuyện cười náo loạn sao.

Mắt thấy thiếu niên kia đang đi tới, La Giản nhịn không được trợn to mắt nhìn hắn.

Thiếu niên này thoạt nhìn khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, mặc đồ thể thao hưu nhàn, trên lưng còn đeo một ba lô thể thao lớn, mái tóc ngắn gọn nhẹ nhàng, khuôn mặt lớn lên rất tuấn tú, ngũ quan đoan chính, La Giản cảm thấy, quả thực là soái ca.

Đang lo không biết nên mở miệng thế nào, thì thiếu niên đã dứt khoát ngồi xuống bên giường bệnh La Giản, hơi hơi nghiêng đầu nhìn cậu, đáy mắt hắn là bóng tối sâu thẳm, hắn nở nụ cười dịu dàng, nói, "Tôi tên là Hình Viêm, Hình(刑) trong hình sự(刑事), Viêm(炎) trong hỏa viêm(火炎), rất vui được quen cậu, La Giản."

La Giản ngây ngốc hình hắn, đây là lần đầu tiên cậu thấy người đẹp trai như vậy, thái độ đối phương lại dịu dàng như vậy, vì thế khuôn mặt La Giản không khỏi đỏ lên, tim đập cũng có chút nhanh hơn.

Đây là cảnh tượng lần đầu tiên La Giản nhìn thấy Hình Viêm, nụ cười khẽ của đối phương khắc sâu trong trí nhớ của La Giản, chỉ là sau đó khi cậu hồi tưởng lại, mới cảm thấy lúc trước mình bị mù mới có thể cảm thấy con sói đội lốt cừu này dịu dàng.

_______________________

Nhiều năm sau, nhà La và nhà Hình giao hảo tốt với nhau, cha mẹ La Giản bởi vì công việc mà phải chuyển đi nơi khác, La Giản lúc ấy vừa thi đỗ đại học ở thành phố của Hình Viêm, vì thế Hình VIêm mở lời,

"Vừa lúc cháu cũng đang làm việc ở thành phố này, nhà cũng rất rộng ở nhiều người không thành vấn đề, vậy đưa cậu ấy tới chỗ cháu ở đi, tốt xấu gì cũng có người giúp đỡ, phải không ạ?"

Cha mẹ La Giản tuy cảm thấy để con mình ăn nhờ ở đậu cũng không tốt lắm, nhưng cũng lo lắng La Giản một thân một mình ở ngoài sẽ xảy ra chuyện gì, trái lo phải nghĩ vẫn đem La Giản nhét vào miệng sói.

Vì thế khi La Giản nghe được tin tức mình sẽ sống nhờ nhà Hình Viêm, biểu tình chính là Σ(っ°Д°;)っ.

Đừng ba mẹ ơi!! Đó chính là tên cặn bã a a a a!

Đương nhiên, cha mẹ La Giản không nghe thấy tiếng lòng của con trai mình, mở cửa ô tô đưa La Giản tới cửa nhà Hình Viêm, mặt vô biểu tình đẩy La Giản tới, sau đó cha mẹ lại vì công chuyện mà vội vàng chạy lấy người, vì thế chỉ còn lại mình La Giản ôm ba lô, ngượng ngùng đứng trước cửa nhà, nhìn chằm chằm thanh niên cao to trước mặt.



Hình Viêm lớn hơn cậu mấy tuổi, đã sớm tiến vào xã hội nhiều năm, hơn nữa sự nghiệp thành công, lại còn độc thân. Trong mắt rất nhiều em gái, đó chính là kim cương hoàng kim vương lão ngũ, là người đàn ông dịu dàng lại có tiền."

Nhưng La Giản biết rõ bản tính người đàn ông ác liệt này!

Tên này chắc chắn có sở thích luyến đồng!

La Giản ôm ba lô mình run bần bật, cậu nhớ rõ khi mình vừa quen Hình Viêm, đối phương vẫn còn là một thiếu niên, mà La Giản cũng chỉ có mười tuổi, vừa nhìn một cái liền cho rằng đối phương là loại hình anh trai nhà bên, mà sau đó, Hình Viêm cũng quả thật biểu hiện như vậy, các loại hành động dịu dàng, dẫn cậu ra ngoài đi chơi này, công viên giải trí này, rạp chiếu phim này, ăn đồ ăn vặt này.

Từ đó, La Giản còn tưởng mình bắt được một phiếu cơm di động!

Nào biết tên sói xám này còn hay động tay động chân với cậu, sờ sờ đầu này, dắt dắt tay này, còn muốn thơm thơm trán này. Mặt ngoài nhìn qua rất bình thường, nhưng đợi La Giản lớn hơn, hành vi của đối phương càng lúc càng quá phận, lúc này La Giản mới ý thức được, chẳng lẽ mình đây là bị dưỡng thành?

Mắt thấy ánh mắt Hình Viêm nhìn chằm chằm cậu càng lúc càng không có ý tốt, La Giản bị hắn dọa tới cả người phát run, vội vàng trốn về nhà mình, nhưng còn chưa kịp trải qua hai ngày an ổn, đã bị cha mẹ mình trực tiếp trả về ổ sói.

QAQ ta nhất định sẽ bị ăn thịt! Nội tâm La Giản kêu gào.

Quả nhiên, vừa vào cửa, Hình Viêm liền lãnh diễm cao quý ngoắc ngoắc tay với cậu, nói, "Lại đây."

La Giản vẻ mặt đưa đám ném ba lô xuống, chạy bước nhỏ qua, bổ nhào vào lòng Hình Viêm. Nội tâm tiếp tục thét gào, bị ăn thì bị ăn! Ta mặc kệ!

Hình Viêm cười, ôm người trong lòng, đã một thời gian dài không gặp nhau, đứa nhỏ lúc trước đã lớn như vậy, thế nhưng vẫn lùn hơn Hình Viêm, đầu chỉ cao tới cằm hắn, cho nên Hình Viêm hơi khom lưng ôm cậu, sau đó cúi đầu hôn bờ môi ấy.

Môi La Giản mềm mại, hơi cắn một chút liền đỏ lên. Hình Viêm thích vô cùng, hắn chờ đợi đứa nhỏ này lớn lên đã quá lâu, thật sự có chút nhịn không nổi, nhưng lại lo lắng La Giản sẽ sợ hãi, mới lặp đi lặp lại nhiều lẫn nhẫn nhịn.

Nhưng mà, Hình Viêm vẫn luôn lo lắng, vạn nhất La Giản không thích hắn thì làm sao?

Đương nhiên, cũng chỉ có Hình Viêm sẽ lo lắng như vậy. La Giản bị hắn hôn tới mơ mơ màng màng, nhưng vẫn sung sướng dùng tay ôm cổ Hình Viêm, cọ tới cọ đi trong lòng hắn, giống như con bạch tuộc vậy, muốn kéo xuống cũng không kéo được, người sáng suốt liền biết La Giản thích Hình Viêm vô cùng, cũng sẽ cho rằng Hình Viêm lo lắng chuyện không đâu.

Bởi vì La Giản muốn vào ở, Hình Viêm sửa sang lại cho cậu một gian phòng cho khách, bởi vì muốn lấy lòng La Giản mà thay đổi ba bốn bộ gia cụ, thậm chí còn sửa chữa một lần. Thế nhưng, đợi tới khi La Giản dọn hành lý vào ở, La Giản cũng không kịp chú ý tới trang hoàng căn nhà này thế nào, mà chỉ lo, kế tiếp phải làm sao bây giờ.

Làm sao bây giờ? Ta đều đã chui vào ổ sói rồi, buổi tối sói xám có tới đột kích ta hay không?

La Giản nằm trên giường ôm gối lăn qua lăn lại, tiếp tục ảo tưởng; nếu tới tập kích, có phải ta nên phản kháng một chút, tỏ vẻ rụt rè một chút; hay là dứt khoát không phản kháng? Nhưng không phản kháng có vẻ không tốt lắm, vạn nhất đối phương cho rằng ta là người tùy tiện thì sao.

La Giản ôm gối đầu, càng nghĩ càng kích động, tự hỏi, tại sao trời vẫn chưa tối.

Buổi tối Hình Viêm làm cơm chiều tiếp đón La Giản, làm một kim cương độc thân vương lão ngũ, Hình Viêm không thể không có một tay nghề nấu ăn tốt, dù sao không thể mỗi ngày đều ra ăn hàng. Bởi vì trù nghệ phi phàm của Hình Viêm, La Giản ăn ngon tới mức chỉ thiếu nuốt đầu lưỡi mình vào, sau đó chờ tới buổi tối, La Giản về phòng ngủ, sau khi tắm xong liền trơn bóng tiến vào ổ chăn, chờ đợi Hình Viêm tới tập kích mình.

Thế nhưng, khiến La Giản thất vọng chính là, buổi tối hôm đó Hình Viêm không tới, cậu ngủ một giấc mộng đẹp thẳng tới bình minh ngày hôm sau, thời điểm ăn bữa sáng còn nhịn không được dùng ánh mắt hung hăng trừng Hình Viêm, thầm mắng trong lòng:

Đậu má! Anh có phải đàn ông hay không, không phải đã nói đêm sẽ tới tập kích tôi sao?! Tôi một khối thịt mỡ bày ra trước mặt anh còn không ăn, anh rốt cuộc có phải đàn ông hay không?!

Hình Viêm không biết trong lòng La Giản có nhiều tâm sự như vậy, chỉ thấy đứa nhỏ kia vẻ mặt không (dục) chút (cầu) tinh (bất) thần (mãn) ghé vào bàn, còn tưởng rằng đối phương sinh bệnh, thò tới gần sờ sờ trán cậu, ừm, thực bình thường.



"Sao vậy?" Hình Viêm hỏi cậu.

La Giản trừng đôi mắt lớn ngập nước, đáng thương hề hề nhìn Hình Viêm, Hình Viêm lập tức cảm thấy buồn cười, kéo người vào lòng xoa xoa, lại thơm thơm môi.

La Giản ghé vào lòng đối phương xụt xịt mũi, trong lòng sốt ruột; xem, đây còn không phải thích tôi sao! Vì cái lông gì không hành động!? Khó... chẳng lẽ, hắn đợi mình chủ động sao?

Cảm thấy mình đã mò đến chân tướng, La Giản tức khắc sáng mắt lên, cậu ngồi thẳng người, duỗi tay ấn lên vai Hình Viêm. Cử động này khiến Hình Viêm không hiểu gì, đành phải ngoan ngoãn ngồi nhìn La Giản.

La Giản hít sâu một hơi, dùng sức đẩy Hình Viêm một cái, đẩy người ngã lên sô pha, Hình Viêm vẫn không hiểu đứa nhỏ này muốn làm gì, đành phải ngoan ngoãn nằm im, vì thế La Giản càng thêm to gan, bắt đầu cởi quần áo hắn.

Hành động này khiến ánh mắt Hình Viêm tối lại, bắt lấy móng vuốt đang lộn xộn của La Giản, nói, "Đừng nghịch."

La Giản ngượng ngùng một lát, ủy khuất nói, "Anh không thích tôi sao?"

"Tôi đương nhiên thích em." Hình Viêm ôm eo La Giản, để cậu dựa vào ngực mình, thuận tiện còn vò lộn xộn mái tóc cậu.

"Vậy tại sao anh không làm gì?"

Hình Viêm nhịn không được nở nụ cười, "Em muốn tôi làm gì?"

La Giản đỏ mặt, đỏ tới tận tai, cậu vùi mặt vào ngực Hình Viêm, vô thức cọ cọ, "Chính là... chính là... tỏ tình với tôi,... với tôi..."

La Giản ngượng không dám nói thêm nữa, nhưng Hình Viêm đã hiểu ý cậu, hắn bất đắc dĩ, đột nhiên xoay người đè đứa nhỏ này dưới thân, hắn nhìn chằm chằm hai mắt La Giản, nói, "Tôi yêu em, La Giản."

Tỏ tình bất ngờ khiến La Giản không dám nhìn mặt Hình Viêm, cậu rùa đen rút đầu mà co mình trong sô pha, thấy cậu ngượng ngùng như vậy, Hình Viêm cảm thấy buồn cười cực kỳ, túm túm kéo người ra.

"Tôi đã tỏ tình với em, em phải cho tôi một câu trả lời."

La Giản dừng một chút, mắc cỡ đỏ mặt, trả lời lí nhí, "Tôi cũng... tôi cũng yêu anh...."

"Nói quá nhỏ." Hình Viêm trêu cậu, "Em phải nhìn mắt tôi nói."

La Giản trực tiếp dùng tay che kín mặt, "Không muốn, anh bắt nạt tôi!"

Hình Viêm đè trên người cậu, tiếp tục nói bên tai cậu, "Chuyện tôi chuẩn bị làm mới thật sự là bắt nạt em."

Không đợi La Giản kịp phản ứng, Hình Viêm đã thò tay vào trong quần áo La Giản, sau đó còn gỡ tay đang che mặt của cậu ra, bắt đầu hôn sâu.

Hai người triền miên trên sô pha, quần áo rơi đầy đất; ngoài cửa sổ là ánh nắng ban mai, chim đậu đầy cành.

_____________

Đổi lại xưng hô cũ vì La Giản đã trở lại làm La Giản của ngày xưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook