Trốn Thoát Quân Hôn: Năng Lực Chiến Gia Mạnh Mẽ Làm Đau Người
Chương 28: Cha, Rốt Cuộc Ai Mới Là Con Ruột? (3)
Nhan Mặc
27/03/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ánh mắt của Khương Thư Lan phức tạp, con gái của bà ấy dường như đã trưởng thành chỉ sau một đêm.
“Cốc cốc cốc.”
Buổi tối, Khương Thư Lan bưng một ly nước mật ong đến gõ cửa phòng Thẩm Lê.
“Lê Lê, mẹ vào được không?”
Thẩm Lê ngẩng đầu lên, đi qua mở cửa.
Khương Thư Lan nhìn thấy cô đang bày tài liệu ôn tập trên bàn sách ở cạnh giường, góc trang sách cũng đã nhô lên, hẳn là thường xuyên được lật xem.
“Mẹ, có chuyện gì sao?”
Thẩm Lê ngồi ở trên chỗ ngồi, đèn bàn bằng sắt lá màu xanh lục phát ra ánh sáng màu cam mờ.
Những chữ trong tư liệu ôn tập đó rất khó hiểu, nhưng cô vẫn một lần rồi lại một lần, không chê phiền lụy.
Khương Thư Lan đặt nước mật ong ở trên bàn sách của cô, một bàn tay nắm lấy tay Thẩm Lê: “Lê Lê, chuyện hôm nay con nói muốn tự học thi đại học là đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Suy nghĩ mãi, bà ấy vẫn quyết định tới hỏi Thẩm Lê một câu.
Bà ấy chỉ có một cô con gái như vậy, nếu con bé thật sự có ý tưởng như vậy, thì người làm mẹ như bà ấy kể cả có đập nồi bán sắt, cũng phải đồng ý.
Thẩm Lê nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay bà ấy: “Mẹ, con đã nghĩ kỹ rồi, mẹ yên tâm, sau này con sẽ quy hoạch tốt mỗi bước đi của chính mình đều, thi đại học, chỉ là bước đầu tiên.”
Sống lại một đời, cô biết rất rõ tầm quan trọng của tri thức và bằng cấp.
Ông trời cho cô một cơ hội trọng sinh, cô nhất định phải khắc phục khó khăn cho thật tốt.
Đáy mắt Khương Thư Lan tràn đầy vui mừng: “Nếu con thật sự đã nghĩ kỹ rồi, mẹ sẽ tôn trọng suy nghĩ của con, từ hôm nay trở đi, mẹ tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào quấy rầy chuyện học tập của con.”
Thẩm Lê cong cong khóe môi: “Cảm ơn mẹ, con sẽ nỗ lực thi đậu trường quân đội, trở thành một quân y giống như ông ngoại, sau này nhất định cho mẹ một cuộc sống tốt hơn!”
Đây là ý định của Thẩm Lê nhìn thấy Khương Thư Lan lần đầu tiên từ sau khi trọng sinh.
Đàn ông chó má gì, sao quan trọng bằng chuyện kiếm tiền được?
Lúc trước chính là do cô quá coi trọng đạo đức, nên mới bị tên chó Chiến Dật Hiên này tóm được chuyện hiệp ân báo đáp, làm tố chất của cô còn bị hạ thấp đi!
Khương Thư Lan rưng rưng nước mắt, rốt cuộc thì con gái vẫn là do chính mình sinh ra.
“Tới đây, uống một ngụm nước mật ong trước, kể cả là ôn tập, thì cũng không cần quá vất vả.”
Bà ấy biết, Thẩm Lê thông minh hiếu học, chỉ cần nỗ lực, tất nhiên có thành tựu trong việc học.
Mật ong ở niên đại này có thể coi như là xa xỉ phẩm, Thẩm Lê uống một ngụm, mùi hương rất nhẹ, nhưng nước mật ong mà mẹ cô pha dường như ngọt muốn lịm tim.
“Mẹ, mẹ mua mật ong khi nào vậy?”
Ánh mắt của Khương Thư Lan phức tạp, con gái của bà ấy dường như đã trưởng thành chỉ sau một đêm.
“Cốc cốc cốc.”
Buổi tối, Khương Thư Lan bưng một ly nước mật ong đến gõ cửa phòng Thẩm Lê.
“Lê Lê, mẹ vào được không?”
Thẩm Lê ngẩng đầu lên, đi qua mở cửa.
Khương Thư Lan nhìn thấy cô đang bày tài liệu ôn tập trên bàn sách ở cạnh giường, góc trang sách cũng đã nhô lên, hẳn là thường xuyên được lật xem.
“Mẹ, có chuyện gì sao?”
Thẩm Lê ngồi ở trên chỗ ngồi, đèn bàn bằng sắt lá màu xanh lục phát ra ánh sáng màu cam mờ.
Những chữ trong tư liệu ôn tập đó rất khó hiểu, nhưng cô vẫn một lần rồi lại một lần, không chê phiền lụy.
Khương Thư Lan đặt nước mật ong ở trên bàn sách của cô, một bàn tay nắm lấy tay Thẩm Lê: “Lê Lê, chuyện hôm nay con nói muốn tự học thi đại học là đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Suy nghĩ mãi, bà ấy vẫn quyết định tới hỏi Thẩm Lê một câu.
Bà ấy chỉ có một cô con gái như vậy, nếu con bé thật sự có ý tưởng như vậy, thì người làm mẹ như bà ấy kể cả có đập nồi bán sắt, cũng phải đồng ý.
Thẩm Lê nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay bà ấy: “Mẹ, con đã nghĩ kỹ rồi, mẹ yên tâm, sau này con sẽ quy hoạch tốt mỗi bước đi của chính mình đều, thi đại học, chỉ là bước đầu tiên.”
Sống lại một đời, cô biết rất rõ tầm quan trọng của tri thức và bằng cấp.
Ông trời cho cô một cơ hội trọng sinh, cô nhất định phải khắc phục khó khăn cho thật tốt.
Đáy mắt Khương Thư Lan tràn đầy vui mừng: “Nếu con thật sự đã nghĩ kỹ rồi, mẹ sẽ tôn trọng suy nghĩ của con, từ hôm nay trở đi, mẹ tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào quấy rầy chuyện học tập của con.”
Thẩm Lê cong cong khóe môi: “Cảm ơn mẹ, con sẽ nỗ lực thi đậu trường quân đội, trở thành một quân y giống như ông ngoại, sau này nhất định cho mẹ một cuộc sống tốt hơn!”
Đây là ý định của Thẩm Lê nhìn thấy Khương Thư Lan lần đầu tiên từ sau khi trọng sinh.
Đàn ông chó má gì, sao quan trọng bằng chuyện kiếm tiền được?
Lúc trước chính là do cô quá coi trọng đạo đức, nên mới bị tên chó Chiến Dật Hiên này tóm được chuyện hiệp ân báo đáp, làm tố chất của cô còn bị hạ thấp đi!
Khương Thư Lan rưng rưng nước mắt, rốt cuộc thì con gái vẫn là do chính mình sinh ra.
“Tới đây, uống một ngụm nước mật ong trước, kể cả là ôn tập, thì cũng không cần quá vất vả.”
Bà ấy biết, Thẩm Lê thông minh hiếu học, chỉ cần nỗ lực, tất nhiên có thành tựu trong việc học.
Mật ong ở niên đại này có thể coi như là xa xỉ phẩm, Thẩm Lê uống một ngụm, mùi hương rất nhẹ, nhưng nước mật ong mà mẹ cô pha dường như ngọt muốn lịm tim.
“Mẹ, mẹ mua mật ong khi nào vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.