Trốn Thoát Quân Hôn: Năng Lực Chiến Gia Mạnh Mẽ Làm Đau Người
Chương 21: Chú Nhỏ, Đừng Nói Là Chú Thích Thẩm Lê Đó? (3)
Nhan Mặc
27/03/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu không tất cả kế hoạch mà hắn ta khổ tâm kinh doanh đều sẽ thất bại.
Nhưng khi ánh mắt lạnh lẽo của Chiến Cảnh Hoài đảo qua tới, màu da của người đàn ông trắng nhạt không bị rám nắng, một đôi mắt phượng sắc bén dường như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thẳng đến tâm tư người khác.
Ở trước mặt anh, Chiến Dật Hiên cứ cảm thấy chính mình là trần trụi, không hề có một chút bí mật nào.
Hắn ta chán ghét loại khí tràng áp chế này.
Trên người Chiến Cảnh Hoài là bộ đồ bệnh nhân, trong tay cầm ly nước bằng sứ.
Anh uống một ngụm nước nhuận hầu: “Cậu không cần giải thích những cái đó cho tôi nghe.”
Người đã cứu trở về, nhiều lời cũng vô ích.
Chiến Dật Hiên mặt nóng dán mông lạnh, hắn ta nắm chặt tay trái: “Chú nhỏ nói đúng, đây không phải do cháu lo lắng Thẩm Lê sẽ vì ân cứu mạng mà lấy thân báo đáp sao?”
“Cháu tiếp xúc với cô ấy nhiều nhất, biết tính tình của cô ấy như thế nào, hai người không có tình cảm với nhau, nếu cô ấy nhất thời luẩn quẩn trong lòng, thì đối với cả hai đều là vô ích.”
Chiến Cảnh Hoài chỉ cảm thấy ồn ào, bên tai giống như đang có một con vịt ở không ngừng ‘cạp cạp' gọi bậy.
“Hơn nữa, Tiểu Lê sẽ trở thành bạn gái của cháu, chú nhỏ hẳn là sẽ không để ý đi?”
Chiến Dật Hiên mở miệng dò hỏi, thứ nhất là để thăm dò Chiến Cảnh Hoài, thứ là vì khoe khoang cho chính mình.
Đôi mắt như hạt châu đen của Chiến Cảnh Hoài nhìn chằm chằm hắn ta một hồi lâu.
Mãi cho đến da đầu Chiến Dật Hiên tê dại, có chút không được tự nhiên, thì người đàn ông mới thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của quốc gia, những chuyện ép duyên cùng lấy thân báo đáp đều là tư tưởng phong kiến.”
Nhận được đáp án rõ ràng, cảm xúc trên mặt Chiến Dật Hiên lập tức biến hoá theo tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
“Cháu biết chú nhỏ tuyệt đối không phải là người làm việc tốt cần người khác báo đáp mà, chú cứu Thẩm Lê cũng không phải vì cần cô ấy báo đáp, sự chính trực của ngài mới là thứ mà hậu bối của nhà họ Chiến chúng ta phải học theo.”
Hắn ta nói xong lại ngẩng đầu cẩn thận nhìn Chiến Cảnh Hoài một cái: “Cho nên chú nhỏ, chú sẽ chúc phúc cho bọn cháu đúng không?”
Chiến Cảnh Hoài nhắm mắt lại, một bàn tay ấn ấn giữa mày: “Tôi có chút mệt mỏi, nếu không có chuyện gì khác thì cậu đi về trước đi.”
Chiến Dật Hiên đứng dậy, đặt giỏ trái cây lên tủ đầu giường bên cạnh giường bệnh bằng gỗ: “Vậy chú hãy nghỉ ngơi thật tốt, cháu đi trước.”
Chiến Cảnh Hoài không nói chuyện, Chiến Dật Hiên ra khỏi phòng, với tay đóng cửa lại.
Nếu không tất cả kế hoạch mà hắn ta khổ tâm kinh doanh đều sẽ thất bại.
Nhưng khi ánh mắt lạnh lẽo của Chiến Cảnh Hoài đảo qua tới, màu da của người đàn ông trắng nhạt không bị rám nắng, một đôi mắt phượng sắc bén dường như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thẳng đến tâm tư người khác.
Ở trước mặt anh, Chiến Dật Hiên cứ cảm thấy chính mình là trần trụi, không hề có một chút bí mật nào.
Hắn ta chán ghét loại khí tràng áp chế này.
Trên người Chiến Cảnh Hoài là bộ đồ bệnh nhân, trong tay cầm ly nước bằng sứ.
Anh uống một ngụm nước nhuận hầu: “Cậu không cần giải thích những cái đó cho tôi nghe.”
Người đã cứu trở về, nhiều lời cũng vô ích.
Chiến Dật Hiên mặt nóng dán mông lạnh, hắn ta nắm chặt tay trái: “Chú nhỏ nói đúng, đây không phải do cháu lo lắng Thẩm Lê sẽ vì ân cứu mạng mà lấy thân báo đáp sao?”
“Cháu tiếp xúc với cô ấy nhiều nhất, biết tính tình của cô ấy như thế nào, hai người không có tình cảm với nhau, nếu cô ấy nhất thời luẩn quẩn trong lòng, thì đối với cả hai đều là vô ích.”
Chiến Cảnh Hoài chỉ cảm thấy ồn ào, bên tai giống như đang có một con vịt ở không ngừng ‘cạp cạp' gọi bậy.
“Hơn nữa, Tiểu Lê sẽ trở thành bạn gái của cháu, chú nhỏ hẳn là sẽ không để ý đi?”
Chiến Dật Hiên mở miệng dò hỏi, thứ nhất là để thăm dò Chiến Cảnh Hoài, thứ là vì khoe khoang cho chính mình.
Đôi mắt như hạt châu đen của Chiến Cảnh Hoài nhìn chằm chằm hắn ta một hồi lâu.
Mãi cho đến da đầu Chiến Dật Hiên tê dại, có chút không được tự nhiên, thì người đàn ông mới thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của quốc gia, những chuyện ép duyên cùng lấy thân báo đáp đều là tư tưởng phong kiến.”
Nhận được đáp án rõ ràng, cảm xúc trên mặt Chiến Dật Hiên lập tức biến hoá theo tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
“Cháu biết chú nhỏ tuyệt đối không phải là người làm việc tốt cần người khác báo đáp mà, chú cứu Thẩm Lê cũng không phải vì cần cô ấy báo đáp, sự chính trực của ngài mới là thứ mà hậu bối của nhà họ Chiến chúng ta phải học theo.”
Hắn ta nói xong lại ngẩng đầu cẩn thận nhìn Chiến Cảnh Hoài một cái: “Cho nên chú nhỏ, chú sẽ chúc phúc cho bọn cháu đúng không?”
Chiến Cảnh Hoài nhắm mắt lại, một bàn tay ấn ấn giữa mày: “Tôi có chút mệt mỏi, nếu không có chuyện gì khác thì cậu đi về trước đi.”
Chiến Dật Hiên đứng dậy, đặt giỏ trái cây lên tủ đầu giường bên cạnh giường bệnh bằng gỗ: “Vậy chú hãy nghỉ ngơi thật tốt, cháu đi trước.”
Chiến Cảnh Hoài không nói chuyện, Chiến Dật Hiên ra khỏi phòng, với tay đóng cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.