Trốn Thoát Quân Hôn: Năng Lực Chiến Gia Mạnh Mẽ Làm Đau Người
Chương 8: Lão Thủ Trưởng Ủng Hộ Hôn Sự Của Hai Người (1)
Nhan Mặc
27/03/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lục Trì líu lưỡi: “Bác sĩ người ta còn chuyên nghiệp hơn so với cô đấy, cô thì biết cái gì?”
“Chuyện bác sĩ không xét nghiệm cho bệnh nhân dẫn tới sự cố trong lúc chữa bệnh cũng không phải là không có.” Thẩm Lê ở hoàn cảnh quen thuộc là bệnh viện như vậy, ngược lại càng bình tĩnh hơn nhiều.
Cô nhìn về phía Lục Trì: “Anh hiểu rõ như vậy, vậy nếu Chiến Cảnh Hoài xảy ra chuyện anh có gánh vác nổi không?”
Lục Trì không nghĩ tới cô gái nhỏ trước mắt này lại lạnh lùng liếc cậu ấy một cái, khí thế đó bỗng nhiên lại có thể ngăn chặn cậu ấy lại.
Lúc này cậu ấy còn không biết đây là khí thế chuyên nghiệp của một người bác sĩ khi ở bệnh viện, chỉ cảm thấy bộ dáng này của Thẩm Lê khiến người ta phải sợ hãi.
Vị y tá bên cạnh nhìn Thẩm Lê liếc mắt một cái, bỗng nhiên nói: “Cô gái, người băng bó cho vị này là cô sao?”
Thẩm Lê gật gật đầu.
Y tá tán thưởng nói: “Xử lý rất khá, vết thương của người bệnh rất nặng, việc kịp thời tiêu độc băng bó mới có thể ngăn vết thương bị nhiễm trùng.”
Vẻ mặt Lục Trì ngơ ngác, cô nàng quê mùa đến từ nông thôn này lại băng bó cho Chiến Cảnh Hoài sao?
Đang giỡn đấy à?
Thẩm Lê cũng không để ý tới Lục Trì, một mình ngồi trên ghế dài ở hành lang lẳng lặng chờ, đến bây giờ cô mới có cảm giác chính mình đã trở về thập niên 90 thật rồi.
Lầu chính của bệnh viện rõ ràng là thấp bé hơn nhiều so với đời sau, tường ngoài là màu xi măng mộc mạc, cửa sổ bằng hợp kim nhôm, xung quanh là cây long não.
Tất cả mọi thứ đều quen thuộc như vậy.
Thẩm Lê giơ tay che má, không còn vết sẹo do bị thương ở công trường lúc giai đoạn đầu gây dựng sự nghiệp, cho dù là làn da vẫn còn khá thô, nhưng ít ra vẫn là bóng loáng mịn màng.
Tất cả đều trở lại như trước, Thẩm Lê lập tức nghĩ tới mẹ mình là Khương Thư Lan.
(Con yêu, đừng khổ sở, phải kiên cường lên. )
Như là có điều cảm ứng, giây tiếp theo, Thẩm Lê liền nhìn thấy người mẹ nhiều năm không gặp mặc áo khoác ngắn màu đỏ gạch chạy tới, khuôn mặt dịu dàng thanh lệ vẫn xinh đẹp giống như trong trí nhớ.
“Lê Lê!!”
Trong tay Khương Thư Lan đang cầm một cái áo khoác dài, dường như là sợ Thẩm Lê bị lạnh, nên không đợi cô kịp mở miệng, đã bọc cô kín mít.
“Con bé này, chạy tới bờ sông chơi làm cái gì? Con muốn hù chết mẹ sao, thôi kệ đi, con không có việc gì là tốt rồi…”
Thẩm Lê nhìn thấy Khương Thư Lan có chút gượng gạo, lúc này cô vẫn còn nghĩ rằng mẹ mình yêu thích đứa em gái ở chung mười mấy năm là Thẩm An Nhu hơn mình, nên cô chưa bao giờ chủ động thể hiện sự thân mật với bà ấy, quan hệ giữa hai mẹ con cực kỳ xa lạ.
Lục Trì líu lưỡi: “Bác sĩ người ta còn chuyên nghiệp hơn so với cô đấy, cô thì biết cái gì?”
“Chuyện bác sĩ không xét nghiệm cho bệnh nhân dẫn tới sự cố trong lúc chữa bệnh cũng không phải là không có.” Thẩm Lê ở hoàn cảnh quen thuộc là bệnh viện như vậy, ngược lại càng bình tĩnh hơn nhiều.
Cô nhìn về phía Lục Trì: “Anh hiểu rõ như vậy, vậy nếu Chiến Cảnh Hoài xảy ra chuyện anh có gánh vác nổi không?”
Lục Trì không nghĩ tới cô gái nhỏ trước mắt này lại lạnh lùng liếc cậu ấy một cái, khí thế đó bỗng nhiên lại có thể ngăn chặn cậu ấy lại.
Lúc này cậu ấy còn không biết đây là khí thế chuyên nghiệp của một người bác sĩ khi ở bệnh viện, chỉ cảm thấy bộ dáng này của Thẩm Lê khiến người ta phải sợ hãi.
Vị y tá bên cạnh nhìn Thẩm Lê liếc mắt một cái, bỗng nhiên nói: “Cô gái, người băng bó cho vị này là cô sao?”
Thẩm Lê gật gật đầu.
Y tá tán thưởng nói: “Xử lý rất khá, vết thương của người bệnh rất nặng, việc kịp thời tiêu độc băng bó mới có thể ngăn vết thương bị nhiễm trùng.”
Vẻ mặt Lục Trì ngơ ngác, cô nàng quê mùa đến từ nông thôn này lại băng bó cho Chiến Cảnh Hoài sao?
Đang giỡn đấy à?
Thẩm Lê cũng không để ý tới Lục Trì, một mình ngồi trên ghế dài ở hành lang lẳng lặng chờ, đến bây giờ cô mới có cảm giác chính mình đã trở về thập niên 90 thật rồi.
Lầu chính của bệnh viện rõ ràng là thấp bé hơn nhiều so với đời sau, tường ngoài là màu xi măng mộc mạc, cửa sổ bằng hợp kim nhôm, xung quanh là cây long não.
Tất cả mọi thứ đều quen thuộc như vậy.
Thẩm Lê giơ tay che má, không còn vết sẹo do bị thương ở công trường lúc giai đoạn đầu gây dựng sự nghiệp, cho dù là làn da vẫn còn khá thô, nhưng ít ra vẫn là bóng loáng mịn màng.
Tất cả đều trở lại như trước, Thẩm Lê lập tức nghĩ tới mẹ mình là Khương Thư Lan.
(Con yêu, đừng khổ sở, phải kiên cường lên. )
Như là có điều cảm ứng, giây tiếp theo, Thẩm Lê liền nhìn thấy người mẹ nhiều năm không gặp mặc áo khoác ngắn màu đỏ gạch chạy tới, khuôn mặt dịu dàng thanh lệ vẫn xinh đẹp giống như trong trí nhớ.
“Lê Lê!!”
Trong tay Khương Thư Lan đang cầm một cái áo khoác dài, dường như là sợ Thẩm Lê bị lạnh, nên không đợi cô kịp mở miệng, đã bọc cô kín mít.
“Con bé này, chạy tới bờ sông chơi làm cái gì? Con muốn hù chết mẹ sao, thôi kệ đi, con không có việc gì là tốt rồi…”
Thẩm Lê nhìn thấy Khương Thư Lan có chút gượng gạo, lúc này cô vẫn còn nghĩ rằng mẹ mình yêu thích đứa em gái ở chung mười mấy năm là Thẩm An Nhu hơn mình, nên cô chưa bao giờ chủ động thể hiện sự thân mật với bà ấy, quan hệ giữa hai mẹ con cực kỳ xa lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.