Trốn Thoát Quân Hôn: Năng Lực Chiến Gia Mạnh Mẽ Làm Đau Người
Chương 49: Lê Lê, Em Cứ Gọi Chú Nhỏ Là Được (3)
Nhan Mặc
27/03/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Nhưng tôi cũng không thích anh, vậy tại sao phải theo bối phận của anh mà kêu chú nhỏ?”
Thẩm Lê vốn định mượn cơ hội này để giải quyết cho xong chuyện hôn ước này, nhưng rốt cuộc thì ông cụ Chiến vẫn còn ở chỗ này, vì vậy cô chỉ có thể nhẫn nhịn, chỉ xác định giới hạn giữa cô với Chiến Dật Hiên.
Ông cụ Chiến cũng theo đó mà nói: “Đúng vậy!”
Ông ấy cố ý chỉnh lại: “Cho dù có là gì đi chăng nữa, thì Tiểu Lê không phải là người cùng bối phận với cháu.”
Trong lòng Thẩm Lê nhẹ nhõm, cô cũng không muốn tiếp tục dây dưa với Chiến Dật Hiên nữa.
Cũng tốt, cô cũng không muốn cùng bối phận với cái tên chồng trước cặn bã này.
Thẩm Lê mượn cơ hội này chào tạm biệt với ông cụ Chiến, sau đó rời đi.
Chiến Dật Hiên đều sắp cắn nát răng mình rồi, hắn ta nghĩ mãi cũng không rõ, vì sao sau khi rơi xuống nước Thẩm Lê giống như đã thay đổi thành một người khác vậy?
Hắn ta trừng đến nỗi khóe mắt muốn nứt ra, muốn đuổi theo để hỏi cho rõ ràng, nhưng sau cổ lại bị đôi tay như sắt thép của ông cụ Chiến nắm lấy.
Giống một con hổ đang ngậm lấy một con chó con.
“Không phải cháu thuận đường tới thăm ông sao? Nhanh lên lại đây hạ cờ vây với ông nào, khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, vội vã rời đi làm gì.”
Chiến Dật Hiên đương nhiên không dám làm trái lời.
Hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng của Thẩm Lê biến mất ở trong tầm nhìn.
Tâm trạng của ông cụ Chiến cực kỳ vui vẻ.
Ông ấy tuyệt đối sẽ không cho phép Thẩm Lê và Chiến Dật Hiên ở cùng một chỗ, miễn cho con gái nhà người ta bị hoa ngôn xảo ngữ của thằng nhỏ này lừa đi mất!
“Mang bàn cờ lên, hai ta phải hạ vài mâm mới được.”
Tầm mắt u oán của Chiến Dật Hiên dính vào bóng lưng của ông cụ Chiến, cứ không ngừng nhìn lên đồng hồ trên cổ tay.
Âm thanh tích tắc, cứ như một trái bom hẹn giờ ở trong lòng.
“Một mâm này”, ít nhất phải ba tiếng mới xong, vậy mà còn vài lần sao?
Chờ đến khi hắn ta đi tìm Thẩm Lê, rau kim châm đều lạnh một nửa.
Ông cụ Chiến chỉ còn thiếu chút nữa là ngân nga hát luôn rồi, ông ấy ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai đã sớm không có một bóng người, lúc này mới cắn chặt răng giống như muốn hả giận vậy.
Thằng nhóc thúi này, đúng là không biết cố gắng!
Theo đuổi cô vợ nhỏ mà còn phải nhờ ông già này ra tay.
Giờ phút này, Thẩm Lê chân bước nhẹ nhàng, quay đầu liền ra khỏi khu nhà quân khu.
(Giá trị tức giận của Chiến Dật Hiên là 30%, đạt được 30 điểm. )
Nghe được âm thanh bên trong không gian, cô thiếu chút nữa là không nhịn được mà cười ra tiếng.
“Nhưng tôi cũng không thích anh, vậy tại sao phải theo bối phận của anh mà kêu chú nhỏ?”
Thẩm Lê vốn định mượn cơ hội này để giải quyết cho xong chuyện hôn ước này, nhưng rốt cuộc thì ông cụ Chiến vẫn còn ở chỗ này, vì vậy cô chỉ có thể nhẫn nhịn, chỉ xác định giới hạn giữa cô với Chiến Dật Hiên.
Ông cụ Chiến cũng theo đó mà nói: “Đúng vậy!”
Ông ấy cố ý chỉnh lại: “Cho dù có là gì đi chăng nữa, thì Tiểu Lê không phải là người cùng bối phận với cháu.”
Trong lòng Thẩm Lê nhẹ nhõm, cô cũng không muốn tiếp tục dây dưa với Chiến Dật Hiên nữa.
Cũng tốt, cô cũng không muốn cùng bối phận với cái tên chồng trước cặn bã này.
Thẩm Lê mượn cơ hội này chào tạm biệt với ông cụ Chiến, sau đó rời đi.
Chiến Dật Hiên đều sắp cắn nát răng mình rồi, hắn ta nghĩ mãi cũng không rõ, vì sao sau khi rơi xuống nước Thẩm Lê giống như đã thay đổi thành một người khác vậy?
Hắn ta trừng đến nỗi khóe mắt muốn nứt ra, muốn đuổi theo để hỏi cho rõ ràng, nhưng sau cổ lại bị đôi tay như sắt thép của ông cụ Chiến nắm lấy.
Giống một con hổ đang ngậm lấy một con chó con.
“Không phải cháu thuận đường tới thăm ông sao? Nhanh lên lại đây hạ cờ vây với ông nào, khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, vội vã rời đi làm gì.”
Chiến Dật Hiên đương nhiên không dám làm trái lời.
Hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng của Thẩm Lê biến mất ở trong tầm nhìn.
Tâm trạng của ông cụ Chiến cực kỳ vui vẻ.
Ông ấy tuyệt đối sẽ không cho phép Thẩm Lê và Chiến Dật Hiên ở cùng một chỗ, miễn cho con gái nhà người ta bị hoa ngôn xảo ngữ của thằng nhỏ này lừa đi mất!
“Mang bàn cờ lên, hai ta phải hạ vài mâm mới được.”
Tầm mắt u oán của Chiến Dật Hiên dính vào bóng lưng của ông cụ Chiến, cứ không ngừng nhìn lên đồng hồ trên cổ tay.
Âm thanh tích tắc, cứ như một trái bom hẹn giờ ở trong lòng.
“Một mâm này”, ít nhất phải ba tiếng mới xong, vậy mà còn vài lần sao?
Chờ đến khi hắn ta đi tìm Thẩm Lê, rau kim châm đều lạnh một nửa.
Ông cụ Chiến chỉ còn thiếu chút nữa là ngân nga hát luôn rồi, ông ấy ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai đã sớm không có một bóng người, lúc này mới cắn chặt răng giống như muốn hả giận vậy.
Thằng nhóc thúi này, đúng là không biết cố gắng!
Theo đuổi cô vợ nhỏ mà còn phải nhờ ông già này ra tay.
Giờ phút này, Thẩm Lê chân bước nhẹ nhàng, quay đầu liền ra khỏi khu nhà quân khu.
(Giá trị tức giận của Chiến Dật Hiên là 30%, đạt được 30 điểm. )
Nghe được âm thanh bên trong không gian, cô thiếu chút nữa là không nhịn được mà cười ra tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.