Trốn Thoát Quân Hôn: Năng Lực Chiến Gia Mạnh Mẽ Làm Đau Người
Chương 31: Mẹ Ly Hôn, Cô Là Người Đầu Tiên Không Đồng Ý, Phải Đợi Đến Khi Người Cha Cặn Bã Chết Để Kế Thừa Tiền Bồi Thường (3)
Nhan Mặc
27/03/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trước khi chết Thẩm An Nhu có nói tới khoản tiền bồi thường nhờ di dời, Thẩm Lê vẫn luôn nghĩ tới nó.
Cô hơi cộng lại một chút, kiếp trước sau khi mẹ cô ra đi không bao lâu, Thẩm Vĩnh Đức cũng chết bệnh.
Sau đó khoản tiền bồi thường di dời cũng theo đó mà bị Thẩm An Nhu và Phan Khiết lấy hết, phần của Thẩm Lê, cô cũng chưa bao giờ thấy được.
Hôm nay Thẩm Lê không có ở trước mặt mọi người chọc phá thân phận của Thẩm An Nhu, cũng là vì suy nghĩ cho tương lai.
Thẩm An Nhu và Phan Khiết độc chiếm khoản tiền bồi thường di dời, đoạt đi tất cả mọi thứ vốn dĩ thuộc về hai mẹ con cô.
Sống lại một đời, cô muốn khiến cho bọn họ không chiếm được một thứ nào!
Đuổi con gái nuôi ra khỏi nhà, lại chờ sau khi người cha cặn bã chết liền lập tức đưa đi hoả táng!
Để cho Thẩm An Nhu và bà mẹ tiểu tam của cô ta ngay cả cơ hội đi kiểm tra DNA cũng không có!
Khương Thư Lan có chút kỳ quái, hai tay bà ấy nắm lấy tay Thẩm Lê: “Lê Lê, sao hôm nay con lại đột nhiên nói những chuyện này với mẹ vậy? Có phải là có người nào gì đó với con không?”
Thẩm Lê trấn an bà ấy: “Không có đâu mẹ, con chỉ là cảm thấy trong nhà này có hai mẹ con chúng ta hay không cũng đều như nhau, thời điểm con cần sự quan tâm của cha nhất đã qua đi, hiện tại, ông ta chỉ là một cái trói buộc thôi.”
Tuy rằng Thẩm Vĩnh Đức là trụ cột trong căn nhà này, nhưng phần lớn tiền của ông ta đều tiêu hết ở trên người Thẩm An Nhu.
Thẩm Lê không cần ông ta nuôi dưỡng, cũng không muốn sau này khi ông ta không thể làm được nữa bắt cô tới phụng dưỡng.
Hốc mắt Khương Thư Lan đỏ lên: “Là mẹ làm con bị uất ức rồi.”
Cô lắc đầu: “Không trách mẹ được.”
Khương Thư Lan thở dài một hơi, đứng dậy nói: “Con nghỉ ngơi sớm một chút, cho dù là học tập cũng phải chú ý tới sức khoẻ.”
Buổi tối gió thổi qua cửa sổ bằng gỗ làm nó rung động phát ra tiếng “Cót két”, đèn bàn sơn màu xanh lục đã dùng nhiều năm, cũng tróc sơn vài chỗ.
Thẩm Lê kéo tắt đèn bàn: “Con đã biết rồi mẹ, bây giờ sẽ ngủ liền, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Khương Thư Lan giúp cô đóng lại cửa phòng, bà ấy đưa lưng về phía cửa phòng, nhanh chóng lau nước mắt đang rơi xuống.
Hôn nhân ở niên đại này, chỉ là tồn tại trên danh nghĩa, nhưng mọi nhà đều trải qua giống như thế này.
Bà ấy là mẹ của Thẩm Lê, là vợ của Thẩm Vĩnh Đức, là mẹ nuôi của Thẩm An Nhu, nhưng lại không phải là chính bản thân mình.
Chỉ là nhiều năm trôi qua như vậy, người duy nhất quan tâm đến chuyện bà ấy sống có hạnh phúc hay không, lại chính là con của bà ấy.
Trước khi chết Thẩm An Nhu có nói tới khoản tiền bồi thường nhờ di dời, Thẩm Lê vẫn luôn nghĩ tới nó.
Cô hơi cộng lại một chút, kiếp trước sau khi mẹ cô ra đi không bao lâu, Thẩm Vĩnh Đức cũng chết bệnh.
Sau đó khoản tiền bồi thường di dời cũng theo đó mà bị Thẩm An Nhu và Phan Khiết lấy hết, phần của Thẩm Lê, cô cũng chưa bao giờ thấy được.
Hôm nay Thẩm Lê không có ở trước mặt mọi người chọc phá thân phận của Thẩm An Nhu, cũng là vì suy nghĩ cho tương lai.
Thẩm An Nhu và Phan Khiết độc chiếm khoản tiền bồi thường di dời, đoạt đi tất cả mọi thứ vốn dĩ thuộc về hai mẹ con cô.
Sống lại một đời, cô muốn khiến cho bọn họ không chiếm được một thứ nào!
Đuổi con gái nuôi ra khỏi nhà, lại chờ sau khi người cha cặn bã chết liền lập tức đưa đi hoả táng!
Để cho Thẩm An Nhu và bà mẹ tiểu tam của cô ta ngay cả cơ hội đi kiểm tra DNA cũng không có!
Khương Thư Lan có chút kỳ quái, hai tay bà ấy nắm lấy tay Thẩm Lê: “Lê Lê, sao hôm nay con lại đột nhiên nói những chuyện này với mẹ vậy? Có phải là có người nào gì đó với con không?”
Thẩm Lê trấn an bà ấy: “Không có đâu mẹ, con chỉ là cảm thấy trong nhà này có hai mẹ con chúng ta hay không cũng đều như nhau, thời điểm con cần sự quan tâm của cha nhất đã qua đi, hiện tại, ông ta chỉ là một cái trói buộc thôi.”
Tuy rằng Thẩm Vĩnh Đức là trụ cột trong căn nhà này, nhưng phần lớn tiền của ông ta đều tiêu hết ở trên người Thẩm An Nhu.
Thẩm Lê không cần ông ta nuôi dưỡng, cũng không muốn sau này khi ông ta không thể làm được nữa bắt cô tới phụng dưỡng.
Hốc mắt Khương Thư Lan đỏ lên: “Là mẹ làm con bị uất ức rồi.”
Cô lắc đầu: “Không trách mẹ được.”
Khương Thư Lan thở dài một hơi, đứng dậy nói: “Con nghỉ ngơi sớm một chút, cho dù là học tập cũng phải chú ý tới sức khoẻ.”
Buổi tối gió thổi qua cửa sổ bằng gỗ làm nó rung động phát ra tiếng “Cót két”, đèn bàn sơn màu xanh lục đã dùng nhiều năm, cũng tróc sơn vài chỗ.
Thẩm Lê kéo tắt đèn bàn: “Con đã biết rồi mẹ, bây giờ sẽ ngủ liền, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Khương Thư Lan giúp cô đóng lại cửa phòng, bà ấy đưa lưng về phía cửa phòng, nhanh chóng lau nước mắt đang rơi xuống.
Hôn nhân ở niên đại này, chỉ là tồn tại trên danh nghĩa, nhưng mọi nhà đều trải qua giống như thế này.
Bà ấy là mẹ của Thẩm Lê, là vợ của Thẩm Vĩnh Đức, là mẹ nuôi của Thẩm An Nhu, nhưng lại không phải là chính bản thân mình.
Chỉ là nhiều năm trôi qua như vậy, người duy nhất quan tâm đến chuyện bà ấy sống có hạnh phúc hay không, lại chính là con của bà ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.