Chương 94: Hồ Ly
Tiểu Cam Cam
02/01/2024
Cô của lúc này chẳng có gì vướng bận, cũng không hề có điểm yếu bị uy hiếp, dù bà ta có tung tin đồn rồi gây sức ép khiến cô phải nghỉ việc thì cũng chẳng sao, cô ký hợp đồng với Hoàng Cảnh Nghiên những năm năm, số tiền mà hắn chu cấp mỗi tháng có thể khiến cho cô sống sung túc nếu như chi tiêu hợp lý, vậy nên dù mất việc cũng chẳng sợ chết đói.
Hoàng Dực Phi muốn nói chuyện riêng với cô vì lo Bảo Ngọc sẽ biết chuyện, vậy nên dù có thế nào thì bà ta cũng sẽ không làm lớn chuyện.
Bà ta vẫn nghĩ cô sẽ như khi xưa nói gì nghe đó mặc cho người ta sắp xếp?
Vũ Hinh hoàn toàn nắm thế chủ động, không ngờ cảm giác này lại sảng khoái như thế.
Dù là thế nhưng Hoàng Dực Phi vẫn vô cùng mạnh miệng:
"Cô nghĩ có thể trèo lên được giường của con trai tôi cho nên lúc này vô cùng hả hê, nhưng khi nó chán thì chắc chắn sẽ đá cô sang một bên. Thân phận cách biệt, dù có muốn trở thành con dâu tôi thì nghĩ cũng đừng nghĩ đến. Cô gái à, tội gì phải làm khó mình như thế, năm xưa chưa đủ bẽ mặt hay sao? ".
Vũ Hinh nhìn vào người đối diện, cố gắng diễn ra cái nét bằng mặt không bằng lòng:
"Việc này nếu như muốn kết thúc thì cũng phải tìm đúng người, dì nên tìm Tiểu Nghiên hỏi thử xem anh ấy muốn thế nào đã ".
Hoàng Dực Phi có chút khinh miệt mà cười:
"Ý của cô… Cảnh Nghiên nó không muốn? ".
Bà ta đương nhiên không biết bọn họ đã ý hợp đồng, chỉ nghĩ cô tham hư vinh muốn trèo cao, Vũ Hinh cũng lười giải thích, cười như không cười rồi đáp:
"Dì nên giải quyết từ phía con trai của mình trước, nếu như anh ta muốn thì tôi dù có quỳ xuống cầu xin thì cũng đâu có tác dụng? ".
Châu Vũ Hinh nói dứt câu, chân mày khẽ nhếch lên, cô cười khoái trá rồi nhoài người chậm rãi thong thả mà nói thêm:
"Hay là dì sợ… tình cảnh năm xưa tiếp diễn? Con trai mình bám lấy tôi mãi không buông? ".
Vừa nói xong thì đã bị dội một cốc nước lọc lên người, gương mặt của cô ướt đẫm, tóc mai rũ xuống, từng giọt nước lăn dài, dù bị khinh rẻ nhưng cô vẫn chẳng hề tức giận, ngược lại người đã hất nước vào mặt cô thì bừng bừng lửa giận.
Vũ Hinh cười nửa miệng, tiếp đó cũng đứng lên:
"Khi nào dì thảo luận với con trai mình xong rồi thì tôi tức khắc sẽ rời đi, không cần dì phải đến nhắc nhở hay cảnh cáo đâu ".
"Cảnh Nghiên sắp kết hôn với tiểu thư nhà họ Văn, nếu như cô muốn trở thành kẻ chen chân vào gia đình của người khác rồi bị người đời phỉ nhổ thì cứ tiếp tục qua lại với nó đi ".
Cô gái có chút khựng lại nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh rồi đáp:
"Vậy thì đợi đến khi kết hôn rồi tính, hiện tại Tiểu Nghiên vẫn còn là người đàn ông độc thân hoàng kim, nếu như rời đi thì không phải quá đáng tiếc rồi sao? ".
"Châu Vũ Hinh, không ngờ rằng cô lại là đứa con gái không biết xấu hổ như thế đấy ".
"Dì à, dì nên cảm thấy may mắn vì tôi chỉ nhắm vào tiền mà không phải con trai dì. Nếu dì cứ khiêu khích tôi như thế thì lỡ đâu tôi không biết xấu hổ nổi lòng tham thì không phải dì phải gọi tôi là con dâu hay sao? ".
"Cô cũng xứng? ".
"Xứng hay không phải do Tiểu Nghiên quyết định. Dì mà cứ gây khó dễ đến lúc tôi chịu không nỗi tính kế con trai dì, khiến cho anh ta không thể sống thiếu tôi thì tiểu thư nhà họ Văn không có cửa động vào một sợi tóc của anh ta đâu ".
"Hồ ly tinh ".
Vũ Hinh cười nhạt, khinh khỉnh nhún vai rồi xoay người rời đi.
Bước ra khỏi phòng, cô thở dài.
Đúng là gần mực thì đen, cô chỉ vừa mới sống cùng với hắn được một tuần mà đã hư thế này rồi, năm năm sau hợp đồng mới kết thúc thì chắc là cô hỗn không kém hắn đâu.
Vũ Hinh bước đi được vài bước thì một đôi giày da đắt tiền lọt vào trong tầm mắt, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông dáng vẻ dửng dưng, thoải mái cho tay vào trong túi quần, có vẻ như hắn đã nghe thấy hết cuộc đối thoại giữa cô và mẹ mình, nhàn nhạt lên tiếng:
"Hồ ly tinh ".
"… ".
Hoàng Cảnh Nghiên tự nhiên nắm lấy cổ tay mảnh khảnh rồi kéo cô rời khỏi quán cafe, hắn nhét cô vào trong ghế lái phụ rồi lái xe rời đi.
Hoàng Dực Phi muốn nói chuyện riêng với cô vì lo Bảo Ngọc sẽ biết chuyện, vậy nên dù có thế nào thì bà ta cũng sẽ không làm lớn chuyện.
Bà ta vẫn nghĩ cô sẽ như khi xưa nói gì nghe đó mặc cho người ta sắp xếp?
Vũ Hinh hoàn toàn nắm thế chủ động, không ngờ cảm giác này lại sảng khoái như thế.
Dù là thế nhưng Hoàng Dực Phi vẫn vô cùng mạnh miệng:
"Cô nghĩ có thể trèo lên được giường của con trai tôi cho nên lúc này vô cùng hả hê, nhưng khi nó chán thì chắc chắn sẽ đá cô sang một bên. Thân phận cách biệt, dù có muốn trở thành con dâu tôi thì nghĩ cũng đừng nghĩ đến. Cô gái à, tội gì phải làm khó mình như thế, năm xưa chưa đủ bẽ mặt hay sao? ".
Vũ Hinh nhìn vào người đối diện, cố gắng diễn ra cái nét bằng mặt không bằng lòng:
"Việc này nếu như muốn kết thúc thì cũng phải tìm đúng người, dì nên tìm Tiểu Nghiên hỏi thử xem anh ấy muốn thế nào đã ".
Hoàng Dực Phi có chút khinh miệt mà cười:
"Ý của cô… Cảnh Nghiên nó không muốn? ".
Bà ta đương nhiên không biết bọn họ đã ý hợp đồng, chỉ nghĩ cô tham hư vinh muốn trèo cao, Vũ Hinh cũng lười giải thích, cười như không cười rồi đáp:
"Dì nên giải quyết từ phía con trai của mình trước, nếu như anh ta muốn thì tôi dù có quỳ xuống cầu xin thì cũng đâu có tác dụng? ".
Châu Vũ Hinh nói dứt câu, chân mày khẽ nhếch lên, cô cười khoái trá rồi nhoài người chậm rãi thong thả mà nói thêm:
"Hay là dì sợ… tình cảnh năm xưa tiếp diễn? Con trai mình bám lấy tôi mãi không buông? ".
Vừa nói xong thì đã bị dội một cốc nước lọc lên người, gương mặt của cô ướt đẫm, tóc mai rũ xuống, từng giọt nước lăn dài, dù bị khinh rẻ nhưng cô vẫn chẳng hề tức giận, ngược lại người đã hất nước vào mặt cô thì bừng bừng lửa giận.
Vũ Hinh cười nửa miệng, tiếp đó cũng đứng lên:
"Khi nào dì thảo luận với con trai mình xong rồi thì tôi tức khắc sẽ rời đi, không cần dì phải đến nhắc nhở hay cảnh cáo đâu ".
"Cảnh Nghiên sắp kết hôn với tiểu thư nhà họ Văn, nếu như cô muốn trở thành kẻ chen chân vào gia đình của người khác rồi bị người đời phỉ nhổ thì cứ tiếp tục qua lại với nó đi ".
Cô gái có chút khựng lại nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh rồi đáp:
"Vậy thì đợi đến khi kết hôn rồi tính, hiện tại Tiểu Nghiên vẫn còn là người đàn ông độc thân hoàng kim, nếu như rời đi thì không phải quá đáng tiếc rồi sao? ".
"Châu Vũ Hinh, không ngờ rằng cô lại là đứa con gái không biết xấu hổ như thế đấy ".
"Dì à, dì nên cảm thấy may mắn vì tôi chỉ nhắm vào tiền mà không phải con trai dì. Nếu dì cứ khiêu khích tôi như thế thì lỡ đâu tôi không biết xấu hổ nổi lòng tham thì không phải dì phải gọi tôi là con dâu hay sao? ".
"Cô cũng xứng? ".
"Xứng hay không phải do Tiểu Nghiên quyết định. Dì mà cứ gây khó dễ đến lúc tôi chịu không nỗi tính kế con trai dì, khiến cho anh ta không thể sống thiếu tôi thì tiểu thư nhà họ Văn không có cửa động vào một sợi tóc của anh ta đâu ".
"Hồ ly tinh ".
Vũ Hinh cười nhạt, khinh khỉnh nhún vai rồi xoay người rời đi.
Bước ra khỏi phòng, cô thở dài.
Đúng là gần mực thì đen, cô chỉ vừa mới sống cùng với hắn được một tuần mà đã hư thế này rồi, năm năm sau hợp đồng mới kết thúc thì chắc là cô hỗn không kém hắn đâu.
Vũ Hinh bước đi được vài bước thì một đôi giày da đắt tiền lọt vào trong tầm mắt, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông dáng vẻ dửng dưng, thoải mái cho tay vào trong túi quần, có vẻ như hắn đã nghe thấy hết cuộc đối thoại giữa cô và mẹ mình, nhàn nhạt lên tiếng:
"Hồ ly tinh ".
"… ".
Hoàng Cảnh Nghiên tự nhiên nắm lấy cổ tay mảnh khảnh rồi kéo cô rời khỏi quán cafe, hắn nhét cô vào trong ghế lái phụ rồi lái xe rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.