Chương 8: Chương 8.
Nguyệt Hạ Thiên Băng
30/01/2021
Chuẩn bị rời đi thì một đám người săm trổ dữ tợn xông vào, chắc chắn là bọn chúng, bọn người xã hội đen của Harri và Tom.
Chúng bao vây xung quanh bọn nó, Harri và Tom bước vào giữa đối diện với nó. Harri mỉa mai khinh miệt:
- Tưởng mày rúc đầu trốn rồi cơ chứ? Hahaha… con rùa rụt cổ! Sao hả? Thấy tao đối đãi với cái đuôi của mày tốt chứ?
- … - đáp lại là ánh mắt sắc lạnh không chút biểu cảm của nó, xen lẫn trong đó là một chút gì đó dữ tợn của một con quỷ.
- Cô em này nhìn đẹp mà kiêu vậy ta. Mới tí tuổi mà không coi đàn anh ra gì hết. Được lắm, người đâu! – Tom huênh hoang cho rằng nó hỗn láo với đàn anh 15 tuổi như anh. Gọi người vào.
Thế rồi Ren và Khôi bị đẩy ngã lộn nhào vào, ngã ngay giữa nó và hai tên khốn kia. Khôi và Ren bị trói chặt, mặt mày sưng húp, tím bầm, khóe môi rỉ ra chất lỏng màu đỏ, đầu tóc bù rù, quần áo xộc xệch… 1 chữ “THẢM” hiện rõ.
Nhìn 2 người anh của mình bị đánh như vậy nó như sụp đổ, cảm thấy mình thật vô dụng. Ánh mắt hiện rõ hình ảnh của quỷ dữ, tay nắm thành quyền bấu chặt chư muốn rướm máu. Đội của nó thì cầm chắc vũ khí đợi lệnh, mắt nhìn chằm chằm theo dõi tình hình, không dám chớp mắt vì sợ bọn Harri sẽ chơi đểu như bao lần trước.
Harri thấy thái độ của nó như vậy thì cười như rồ, còn tên Tom thì đắc chí như vớ phải vàng. Sau một hồi cười điên đảo, nhỏ Harri mới sực nhớ ra chuyện chính, phẩy tay ra hiệu cho đám côn đồ xông lên. 3 người kia bị chói chặt và bị vài tên giữ chắc không cho chạy thoát. Vậy là cuộc chiến bùng ra, lần đầu tiên nó được tận hưởng cảm giác chiến trường là gì, mặc dù anh nó không bao giờ đề cập cho nó biết về sự chết chóc đáng sợ ấy, nhưng khát vọng của một con quỷ vẫn không hề nguôi ngoai. Nó chiến đấu như hóa điên, giết người không nương tay, con dao găm nhỏ trên tay chẳng mấy chốc đã nhuộm màu đỏ của máu. Từng người một ngã xuống đất chết ngay. Đám người lớn đội nó cũng vô cùng ngạc nhiên với sức mạnh của nó, cảm giác như đây không còn là một đứa trẻ con 12 tuổi, nhưng cũng lao vào tiếp sức cho nó. Chỉ trong khoảng 8 phút, 30 gã xã hội đen nằm ngổn ngang dưới sàn.
Harri và Tom thấy người của mình thua thảm hại nên vô cùng điên tiết. “Một lũ vô dụng.” – Harri chửi rủa bọn người đang nằm vật ở dưới sàn, trông vô cùng thảm hại. Nhỏ Harri với lấy con dao nhỏ, mũi dao nhọn hoắt, sắc lẹm. Nhìn về phía nó đang quay lưng đi về phía 2 anh Ren và Khôi thì “Vúttt”.
Nó quay đầu, lộn ngược, đá 1 cước làm con dao quay ngược lại một cách nhanh không kịp phản xạ. Vậy là gậy ông đập lưng ông, Harri bị chính con dao mình phóng đi xoẹt qua 1 bên má. Cảm giác đau đớn thấu đến xương, máu đỏ chảy ròng trên khuôn mặt trắng trẻo của cô gái Hàn Quốc. Đối với con gái mà nói thì bị hủy dung nhan giống như mất đi mạng sống vậy. Cô nắm lấy vết thương đang rỉ máu của mình, đau đớn hét lên tuyệt vọng, ngồi thụp xuống đất. Cô bé 13 tuổi mới dậy thì mà đã bị hủy dung nhan thì… Haizz…
Nó mặc kệ tiếng hét đó của Harri, quay đầu đi không thương tiếc, đúng là ác quỷ phũ phàng. Người của nó cũng lắc đầu ngao ngán, đúng là con nuôi của ông chủ có khác, phũ hơn cha! Rồi giúp nó đưa Linh, Ren, Khôi lên xe, đưa tới bệnh viện.
Về phía Harri và Tom. Harri khóc lóc tuyệt vọng đưa mắt cầu cứu Tom. Nhưng khi thấy thế, Tom lại lạnh lùng bước đi, đối với loại người như anh ta, thì tiền và lợi ích riêng mới quan trọng.
Sau 1 tuần nữa, mọi thứ lại đâu vào đấy. Nhờ có ông Hande cử người tới chăm sóc cho 5 đứa chúng nó nên chúng nó không cần vất vả nhiều trong những ngày mà ai cũng bệnh này=))
Nhưng còn cuộc thi tháng nay thì chúng nó đã bị tuột hạng, lẽ phải thôi, đứa nào cũng bỏ thi giữa chừng mà. Nhưng không sao, còn rất nhiều cơ hội nữa.
Sau khi dưỡng bệnh ổn thỏa, chúng nó lại tiếp tục lao đầu vào học tập và rèn luyện. Còn chút ít thời gian nữa thôi là sẽ phải thi tổng thể rồi, cuộc tuyển chọn này rất quan trọng, nó chỉ chọn ra 20 người bao gồm tất cả các võ quán của 5 quốc gia trong 100 học viên được tuyển chọn lần trước để sang Nhật tiếp tục cuộc huấn luyện. (Giải đáp cho mọi người thấy khó hiểu: lần trước cuộc thi tuyển chọn ở Việt Nam đó, chọn 20 học viên xuất sắc của Việt Nam rồi qua New York huấn luyện cùng các đội tuyển ở 4 nước khác, mỗi nước chọn như ở Việt Nam là 20 người, rồi tổng là 100 người, cùng học tập ở đây, xong là sắp tới chỉ chọn ra 20 người trong số 100 người này để sang Nhật giao lưu, huấn luyện đó.)
Học tất cả các môn văn hóa như học sinh bình thường, nhưng tất cả học viên ở đây đều đã học hết chương trình của cấp 3, không phân biệt độ tuổi. Rồi những học viên có thành tích xuất sắc trong các cuộc thi tháng thì sẽ được bồi dưỡng thêm kiến thức nâng cao hơn, được học những ông giáo sư, tiến sĩ nổi tiếng trên thế giới. Ngoài ra chúng nó còn được học công nghệ thông tin, đối với một sát thủ thì xâm nhập vào mạng lưới là rất quan trọng và cần thiết. Võ thuật và súng, kiếm cũng không thể lơ là. Mọi loại võ như: Taekwondo, judo, vivonam, karate, quyền,… đều phải đạt mức độ tối đa. Các kĩ thuật về súng, kiếm, đao, côn, khúc nhị côn, khúc tam… phải thành thục.
-----------------------------------
Lời của tác giả:
Mọi người cho mình ý kiến nha. Nhớ đánh giá sao cho mình đó. Nếu thấy hay thì share cho bạn bè cùng đọc nhaa.^^
Có ý kiến thắc mắc xin vui lòng bình luận ở dưới!
***Tác giả: Nguyệt Hạ Thiên Băng***
Chúng bao vây xung quanh bọn nó, Harri và Tom bước vào giữa đối diện với nó. Harri mỉa mai khinh miệt:
- Tưởng mày rúc đầu trốn rồi cơ chứ? Hahaha… con rùa rụt cổ! Sao hả? Thấy tao đối đãi với cái đuôi của mày tốt chứ?
- … - đáp lại là ánh mắt sắc lạnh không chút biểu cảm của nó, xen lẫn trong đó là một chút gì đó dữ tợn của một con quỷ.
- Cô em này nhìn đẹp mà kiêu vậy ta. Mới tí tuổi mà không coi đàn anh ra gì hết. Được lắm, người đâu! – Tom huênh hoang cho rằng nó hỗn láo với đàn anh 15 tuổi như anh. Gọi người vào.
Thế rồi Ren và Khôi bị đẩy ngã lộn nhào vào, ngã ngay giữa nó và hai tên khốn kia. Khôi và Ren bị trói chặt, mặt mày sưng húp, tím bầm, khóe môi rỉ ra chất lỏng màu đỏ, đầu tóc bù rù, quần áo xộc xệch… 1 chữ “THẢM” hiện rõ.
Nhìn 2 người anh của mình bị đánh như vậy nó như sụp đổ, cảm thấy mình thật vô dụng. Ánh mắt hiện rõ hình ảnh của quỷ dữ, tay nắm thành quyền bấu chặt chư muốn rướm máu. Đội của nó thì cầm chắc vũ khí đợi lệnh, mắt nhìn chằm chằm theo dõi tình hình, không dám chớp mắt vì sợ bọn Harri sẽ chơi đểu như bao lần trước.
Harri thấy thái độ của nó như vậy thì cười như rồ, còn tên Tom thì đắc chí như vớ phải vàng. Sau một hồi cười điên đảo, nhỏ Harri mới sực nhớ ra chuyện chính, phẩy tay ra hiệu cho đám côn đồ xông lên. 3 người kia bị chói chặt và bị vài tên giữ chắc không cho chạy thoát. Vậy là cuộc chiến bùng ra, lần đầu tiên nó được tận hưởng cảm giác chiến trường là gì, mặc dù anh nó không bao giờ đề cập cho nó biết về sự chết chóc đáng sợ ấy, nhưng khát vọng của một con quỷ vẫn không hề nguôi ngoai. Nó chiến đấu như hóa điên, giết người không nương tay, con dao găm nhỏ trên tay chẳng mấy chốc đã nhuộm màu đỏ của máu. Từng người một ngã xuống đất chết ngay. Đám người lớn đội nó cũng vô cùng ngạc nhiên với sức mạnh của nó, cảm giác như đây không còn là một đứa trẻ con 12 tuổi, nhưng cũng lao vào tiếp sức cho nó. Chỉ trong khoảng 8 phút, 30 gã xã hội đen nằm ngổn ngang dưới sàn.
Harri và Tom thấy người của mình thua thảm hại nên vô cùng điên tiết. “Một lũ vô dụng.” – Harri chửi rủa bọn người đang nằm vật ở dưới sàn, trông vô cùng thảm hại. Nhỏ Harri với lấy con dao nhỏ, mũi dao nhọn hoắt, sắc lẹm. Nhìn về phía nó đang quay lưng đi về phía 2 anh Ren và Khôi thì “Vúttt”.
Nó quay đầu, lộn ngược, đá 1 cước làm con dao quay ngược lại một cách nhanh không kịp phản xạ. Vậy là gậy ông đập lưng ông, Harri bị chính con dao mình phóng đi xoẹt qua 1 bên má. Cảm giác đau đớn thấu đến xương, máu đỏ chảy ròng trên khuôn mặt trắng trẻo của cô gái Hàn Quốc. Đối với con gái mà nói thì bị hủy dung nhan giống như mất đi mạng sống vậy. Cô nắm lấy vết thương đang rỉ máu của mình, đau đớn hét lên tuyệt vọng, ngồi thụp xuống đất. Cô bé 13 tuổi mới dậy thì mà đã bị hủy dung nhan thì… Haizz…
Nó mặc kệ tiếng hét đó của Harri, quay đầu đi không thương tiếc, đúng là ác quỷ phũ phàng. Người của nó cũng lắc đầu ngao ngán, đúng là con nuôi của ông chủ có khác, phũ hơn cha! Rồi giúp nó đưa Linh, Ren, Khôi lên xe, đưa tới bệnh viện.
Về phía Harri và Tom. Harri khóc lóc tuyệt vọng đưa mắt cầu cứu Tom. Nhưng khi thấy thế, Tom lại lạnh lùng bước đi, đối với loại người như anh ta, thì tiền và lợi ích riêng mới quan trọng.
Sau 1 tuần nữa, mọi thứ lại đâu vào đấy. Nhờ có ông Hande cử người tới chăm sóc cho 5 đứa chúng nó nên chúng nó không cần vất vả nhiều trong những ngày mà ai cũng bệnh này=))
Nhưng còn cuộc thi tháng nay thì chúng nó đã bị tuột hạng, lẽ phải thôi, đứa nào cũng bỏ thi giữa chừng mà. Nhưng không sao, còn rất nhiều cơ hội nữa.
Sau khi dưỡng bệnh ổn thỏa, chúng nó lại tiếp tục lao đầu vào học tập và rèn luyện. Còn chút ít thời gian nữa thôi là sẽ phải thi tổng thể rồi, cuộc tuyển chọn này rất quan trọng, nó chỉ chọn ra 20 người bao gồm tất cả các võ quán của 5 quốc gia trong 100 học viên được tuyển chọn lần trước để sang Nhật tiếp tục cuộc huấn luyện. (Giải đáp cho mọi người thấy khó hiểu: lần trước cuộc thi tuyển chọn ở Việt Nam đó, chọn 20 học viên xuất sắc của Việt Nam rồi qua New York huấn luyện cùng các đội tuyển ở 4 nước khác, mỗi nước chọn như ở Việt Nam là 20 người, rồi tổng là 100 người, cùng học tập ở đây, xong là sắp tới chỉ chọn ra 20 người trong số 100 người này để sang Nhật giao lưu, huấn luyện đó.)
Học tất cả các môn văn hóa như học sinh bình thường, nhưng tất cả học viên ở đây đều đã học hết chương trình của cấp 3, không phân biệt độ tuổi. Rồi những học viên có thành tích xuất sắc trong các cuộc thi tháng thì sẽ được bồi dưỡng thêm kiến thức nâng cao hơn, được học những ông giáo sư, tiến sĩ nổi tiếng trên thế giới. Ngoài ra chúng nó còn được học công nghệ thông tin, đối với một sát thủ thì xâm nhập vào mạng lưới là rất quan trọng và cần thiết. Võ thuật và súng, kiếm cũng không thể lơ là. Mọi loại võ như: Taekwondo, judo, vivonam, karate, quyền,… đều phải đạt mức độ tối đa. Các kĩ thuật về súng, kiếm, đao, côn, khúc nhị côn, khúc tam… phải thành thục.
-----------------------------------
Lời của tác giả:
Mọi người cho mình ý kiến nha. Nhớ đánh giá sao cho mình đó. Nếu thấy hay thì share cho bạn bè cùng đọc nhaa.^^
Có ý kiến thắc mắc xin vui lòng bình luận ở dưới!
***Tác giả: Nguyệt Hạ Thiên Băng***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.