Chương 2
Skylar
28/01/2024
8.
Tôi mở mắt ra.
Ồ.
Không còn đau nữa, không còn thấy đau ở chỗ nào nữa. Tôi tràn đầy năng lượng đến mức có thể chạy ba mươi vòng quanh đường đua 400 mét.
Cảm ơn bạn, ông anh hệ thống.
“70476?” – Tôi thử gọi nó trong đầu nhưng không có phản hồi.
Đã xảy ra trục trặc gì đó chăng?
Tôi lắc đầu, bắt đầu lật giở những tài liệu giảng dạy trên tay, chuẩn bị trải nghiệm lại cuộc sống đại học lần nữa.
Đợi đã, đây là cái gì thế?
Lịch sử tư tưởng Trung Quốc?
Ch.ết tiệt!
Không phải, cái mẹ gì vậy??
Tôi nhanh chóng mở cặp sách ra để kiểm tra những tài liệu giảng dạy khác.
Triết học lịch sử Trung Quốc.
Lịch sử dân tộc Trung Quốc.
Lịch sử sử học Trung Quốc.
Lý luận và phương pháp lịch sử.
Á????
9.
Chuột chuột tôi đây, khi còn sống là một sinh viên khối khoa học tự nhiên thuần chủng.
Ngay cả trong lớp lịch sử hồi cấp ba, tôi cũng là lười biếng vượt qua.
Bỏ chuyện đùa sang một bên, tôi sắp không sống nổi rồi.
Lần đầu tiên trong đời tôi sắp rớt tín chỉ.
Không biết hệ thống đi đâu nữa, tôi sắp trượt môn rồi, nếu trượt quá nhiều sẽ bị đuổi khỏi trường.
Không phải là tôi không muốn dốc lòng học tập.
Mẹ nó, ai có thể đọc hết mười mấy tài liệu giảng dạy về các môn học chỉ trong một tuần chứ?
Tôi như kẻ mù chữ tuyệt vọng, bất lực bị mắc kẹt trong lớp lịch sử đại học, còn không dám ngủ.
10.
Tôi đã rất cố gắng.
Điểm số của tôi cũng rất tệ.
Giáo sư xoa đầu tôi – một sinh viên khối khoa học tự nhiên: “… Chuyện này thật khó để đánh giá. Cô chúc em thành công.”
Ý là cô ấy thường chia các phần ôn tập cho tôi, nhưng lần thi viết tiếp theo phải phụ thuộc vào vận may của tôi rồi.
Đúng là nghiệp chướng mà!
11.
Giáo sư Chu cho tôi tham gia các lớp học chuyên ngành khác.
Thế là tôi rơi lệ đi học ké lớp hóa sinh.
Sau đó bị bắt quả tang.
Còn bị giữ lại.
Giáo sư không nói gì, dường như đang chờ tôi mở miệng.
Tôi là một cái xẻng (1) ——
(1) Meme “Dùng xẻng giết hổ” được sử dụng trong nhiều trò đùa để giảm căng thẳng (giống câu đùa “Làm sao để nhét được một con voi vào tủ lạnh?”).
“Giáo sư Thôi—— Em không thể sống nổi—— Nếu không có lớp của thầy, em biết phải sống thế nào đây——”
Giáo sư Thôi mím môi.
Tôi chảy nước mắt nước mũi tèm lem kể khổ.
“Em xin lỗi—— nhưng em chỉ là một sinh viên hèn mọn đến học ké lớp—— em có thể có ý đồ xấu gì chứ—— Giáo sư à——”
“Tôi biết.”
“Hả?”
Giáo sư Thôi khẽ gật đầu.
“Em là sinh viên của người yêu tôi phải không? Cô ấy đặc biệt dặn tôi phải chú ý và chăm sóc em nhiều hơn, bởi vì cô ấy nói em là một cô gái rất nghiêm túc, nhưng hình như đầu óc khá chậm chạp với môn lịch sử. Nếu em thực sự có thiên phú ở chuyên ngành này, cô ấy sẽ sắp xếp để em chuyển ngành.”
Ch.ết tiệt——
Giáo sư Chu Tịnh—— siêu nhân của tôi——
“Bây giờ có vẻ như em đã học khá tốt môn này. Nhưng điểm thi tốt nghiệp trung học của em lại đứng đầu lớp em. Bạn học Dư, em có thể giải thích điều đó được không?
“…”
Tôi không thể giải thích được.
“À, haha, hahaha… Giáo sư Thôi, thầy nhìn mặt trời hôm nay đi, nó lúc to lúc nhỏ, lúc dẹt lúc tròn…”
Tôi ngước mắt lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài trời nhiều mây như vậy,
Đang giở trò phải không?
12.
Giáo sư Thôi bắt đầu kiểm tra ngẫu nhiên kiến thức chuyên ngành của tôi.
Làm bài kiểm tra được tầm một, hai giờ, tôi bắt đầu thấy đói.
Con trai của giáo sư đến đưa cơm tối cho ông ấy.
Ông ấy nhờ anh đẹp trai đưa tôi về nhà, nói rằng tôi đi bộ một mình vào ban đêm không an toàn.
Còn nhờ anh đẹp trai dẫn tôi đi ăn gì đó.
Giáo sư Thôi, ông ấy thực sự làm tôi khóc muốn ch.ết.
“Dư Ý.” – Giáo sư Thôi gọi tôi lại khi tôi chuẩn bị rời đi, “Số lượng nghiên cứu sinh tôi sẽ dẫn dắt trong mấy năm gần đây không nhiều lắm, em có thể quyết định thử.”
“Đây là giáo án dự bị do tôi biên soạn trước đó, nếu cần thì em có thể lấy về đọc, đừng truyền ra ngoài là được.”
Thế là tôi đã thực hiện hành động thăng thiên ngay tại chỗ.
13.
Khi tôi đang vận công trong nhà vệ sinh thì hệ thống đã hoạt động trở lại, nhưng vừa quay lại liền khóc.
“Tiểu Ý à, tôi xin lỗi cô mà——”
“Chớ quấy rầy.” – Tôi cau mày ngồi xổm xuống, xem tư liệu trên điện thoại, “Nhỏ giọng một chút, người ta còn đang đợi bên ngoài. Nếu bạn làm ồn, tôi sẽ không thể ra khỏi nhà vệ sinh.”
“Đm đừng quản những chuyện này nữa! Mẹ nó, cô sẽ ch.ết đấy, cô có biết không!”
“????”
14.
Chà, hóa ra tôi bị ràng buộc với một hệ thống vẫn đang trong thời gian thực tập.
Cô ấy đã cho tôi xuyên nhầm thế giới.
Thế giới tôi đang ở bây giờ là thế giới truyện ngược cấp độ cao nhất.
Chúa ơi, đm, truyện ngược cấp độ cao nhất.
Được biết, nhân vật nam chính của thế giới này vẫn là một yandere u ám, hơi một tí là muốn giam cầm.
“Bây giờ tôi có thể sống sót ra khỏi thế giới này không?”
“Không thể… Không biết tại sao, nhưng ý thức của cô đã bắt đầu dung hợp với ý thức của thế giới này rồi. Cô chỉ có thể rời khỏi thế giới sau khi hoàn thành cốt truyện hoặc ch.ết… Rõ ràng mấy ký chủ trước đó không có ai gặp phải chuyện này mà…”
“Đm cái gì vậy!”
“Rất xin lỗi, rất xin lỗi, thực sự xin lỗi… Tôi, tôi, tôi, tôi, tôi sẽ cho cô dùng tất cả số điểm tôi tích lũy được từ trung tâm! Mặc dù không nhiều, nhưng hi vọng có thể đền bù được phần nào…”
Tôi mở mắt ra.
Ồ.
Không còn đau nữa, không còn thấy đau ở chỗ nào nữa. Tôi tràn đầy năng lượng đến mức có thể chạy ba mươi vòng quanh đường đua 400 mét.
Cảm ơn bạn, ông anh hệ thống.
“70476?” – Tôi thử gọi nó trong đầu nhưng không có phản hồi.
Đã xảy ra trục trặc gì đó chăng?
Tôi lắc đầu, bắt đầu lật giở những tài liệu giảng dạy trên tay, chuẩn bị trải nghiệm lại cuộc sống đại học lần nữa.
Đợi đã, đây là cái gì thế?
Lịch sử tư tưởng Trung Quốc?
Ch.ết tiệt!
Không phải, cái mẹ gì vậy??
Tôi nhanh chóng mở cặp sách ra để kiểm tra những tài liệu giảng dạy khác.
Triết học lịch sử Trung Quốc.
Lịch sử dân tộc Trung Quốc.
Lịch sử sử học Trung Quốc.
Lý luận và phương pháp lịch sử.
Á????
9.
Chuột chuột tôi đây, khi còn sống là một sinh viên khối khoa học tự nhiên thuần chủng.
Ngay cả trong lớp lịch sử hồi cấp ba, tôi cũng là lười biếng vượt qua.
Bỏ chuyện đùa sang một bên, tôi sắp không sống nổi rồi.
Lần đầu tiên trong đời tôi sắp rớt tín chỉ.
Không biết hệ thống đi đâu nữa, tôi sắp trượt môn rồi, nếu trượt quá nhiều sẽ bị đuổi khỏi trường.
Không phải là tôi không muốn dốc lòng học tập.
Mẹ nó, ai có thể đọc hết mười mấy tài liệu giảng dạy về các môn học chỉ trong một tuần chứ?
Tôi như kẻ mù chữ tuyệt vọng, bất lực bị mắc kẹt trong lớp lịch sử đại học, còn không dám ngủ.
10.
Tôi đã rất cố gắng.
Điểm số của tôi cũng rất tệ.
Giáo sư xoa đầu tôi – một sinh viên khối khoa học tự nhiên: “… Chuyện này thật khó để đánh giá. Cô chúc em thành công.”
Ý là cô ấy thường chia các phần ôn tập cho tôi, nhưng lần thi viết tiếp theo phải phụ thuộc vào vận may của tôi rồi.
Đúng là nghiệp chướng mà!
11.
Giáo sư Chu cho tôi tham gia các lớp học chuyên ngành khác.
Thế là tôi rơi lệ đi học ké lớp hóa sinh.
Sau đó bị bắt quả tang.
Còn bị giữ lại.
Giáo sư không nói gì, dường như đang chờ tôi mở miệng.
Tôi là một cái xẻng (1) ——
(1) Meme “Dùng xẻng giết hổ” được sử dụng trong nhiều trò đùa để giảm căng thẳng (giống câu đùa “Làm sao để nhét được một con voi vào tủ lạnh?”).
“Giáo sư Thôi—— Em không thể sống nổi—— Nếu không có lớp của thầy, em biết phải sống thế nào đây——”
Giáo sư Thôi mím môi.
Tôi chảy nước mắt nước mũi tèm lem kể khổ.
“Em xin lỗi—— nhưng em chỉ là một sinh viên hèn mọn đến học ké lớp—— em có thể có ý đồ xấu gì chứ—— Giáo sư à——”
“Tôi biết.”
“Hả?”
Giáo sư Thôi khẽ gật đầu.
“Em là sinh viên của người yêu tôi phải không? Cô ấy đặc biệt dặn tôi phải chú ý và chăm sóc em nhiều hơn, bởi vì cô ấy nói em là một cô gái rất nghiêm túc, nhưng hình như đầu óc khá chậm chạp với môn lịch sử. Nếu em thực sự có thiên phú ở chuyên ngành này, cô ấy sẽ sắp xếp để em chuyển ngành.”
Ch.ết tiệt——
Giáo sư Chu Tịnh—— siêu nhân của tôi——
“Bây giờ có vẻ như em đã học khá tốt môn này. Nhưng điểm thi tốt nghiệp trung học của em lại đứng đầu lớp em. Bạn học Dư, em có thể giải thích điều đó được không?
“…”
Tôi không thể giải thích được.
“À, haha, hahaha… Giáo sư Thôi, thầy nhìn mặt trời hôm nay đi, nó lúc to lúc nhỏ, lúc dẹt lúc tròn…”
Tôi ngước mắt lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài trời nhiều mây như vậy,
Đang giở trò phải không?
12.
Giáo sư Thôi bắt đầu kiểm tra ngẫu nhiên kiến thức chuyên ngành của tôi.
Làm bài kiểm tra được tầm một, hai giờ, tôi bắt đầu thấy đói.
Con trai của giáo sư đến đưa cơm tối cho ông ấy.
Ông ấy nhờ anh đẹp trai đưa tôi về nhà, nói rằng tôi đi bộ một mình vào ban đêm không an toàn.
Còn nhờ anh đẹp trai dẫn tôi đi ăn gì đó.
Giáo sư Thôi, ông ấy thực sự làm tôi khóc muốn ch.ết.
“Dư Ý.” – Giáo sư Thôi gọi tôi lại khi tôi chuẩn bị rời đi, “Số lượng nghiên cứu sinh tôi sẽ dẫn dắt trong mấy năm gần đây không nhiều lắm, em có thể quyết định thử.”
“Đây là giáo án dự bị do tôi biên soạn trước đó, nếu cần thì em có thể lấy về đọc, đừng truyền ra ngoài là được.”
Thế là tôi đã thực hiện hành động thăng thiên ngay tại chỗ.
13.
Khi tôi đang vận công trong nhà vệ sinh thì hệ thống đã hoạt động trở lại, nhưng vừa quay lại liền khóc.
“Tiểu Ý à, tôi xin lỗi cô mà——”
“Chớ quấy rầy.” – Tôi cau mày ngồi xổm xuống, xem tư liệu trên điện thoại, “Nhỏ giọng một chút, người ta còn đang đợi bên ngoài. Nếu bạn làm ồn, tôi sẽ không thể ra khỏi nhà vệ sinh.”
“Đm đừng quản những chuyện này nữa! Mẹ nó, cô sẽ ch.ết đấy, cô có biết không!”
“????”
14.
Chà, hóa ra tôi bị ràng buộc với một hệ thống vẫn đang trong thời gian thực tập.
Cô ấy đã cho tôi xuyên nhầm thế giới.
Thế giới tôi đang ở bây giờ là thế giới truyện ngược cấp độ cao nhất.
Chúa ơi, đm, truyện ngược cấp độ cao nhất.
Được biết, nhân vật nam chính của thế giới này vẫn là một yandere u ám, hơi một tí là muốn giam cầm.
“Bây giờ tôi có thể sống sót ra khỏi thế giới này không?”
“Không thể… Không biết tại sao, nhưng ý thức của cô đã bắt đầu dung hợp với ý thức của thế giới này rồi. Cô chỉ có thể rời khỏi thế giới sau khi hoàn thành cốt truyện hoặc ch.ết… Rõ ràng mấy ký chủ trước đó không có ai gặp phải chuyện này mà…”
“Đm cái gì vậy!”
“Rất xin lỗi, rất xin lỗi, thực sự xin lỗi… Tôi, tôi, tôi, tôi, tôi sẽ cho cô dùng tất cả số điểm tôi tích lũy được từ trung tâm! Mặc dù không nhiều, nhưng hi vọng có thể đền bù được phần nào…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.