Chương 4
Skylar
28/01/2024
22.
Tôi thực sự không thể trả lời được.
Nếu một người trong trang giấy đột nhiên xuất hiện từ màn hình của tôi và hỏi tôi xem ý nghĩa của sự tồn tại của anh ta là gì, tôi cũng chỉ có thể trả lời là xin lỗi anh bạn, thực ra tôi cũng không biết. Đôi khi ngay cả tôi thậm chí không thể hiểu rõ tại sao tôi tồn tại cả.
Tay phải của tôi nắm chặt lại, làm theo giáo trình ma thuật mà tôi đã xem, đẩy chiếc kẹo mút giấu trong lòng bàn tay ra bằng ngón tay cái.
Tôi đưa kẹo cho anh ấy.
“Anh bạn à, thực ra, tôi rất hiểu anh.”
“Tôi không hiểu những điều này, hồi cấp ba tôi cũng không có nghe giảng kĩ, my bad (lỗi của tôi).”
“Nhưng mà tôi vẫn luôn cảm thấy, chỉ cần anh có thể sống mà cảm thấy hạnh phúc thì mọi thứ anh vốn có đều là chân thực.”
“Tôi muốn nói rằng anh đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng rất khó khăn. Tôi đoán đó là sức mạnh ý thức của thế giới đang thao túng hướng đi của câu chuyện.”
“Anh muốn sống hạnh phúc, thật trùng hợp, tôi cũng muốn vậy.”
“Người anh em à, tôi thật khốn khổ mà. Kiếp trước tôi đã ch.ết vì bệnh tật, tôi thực sự rất khao khát một cuộc sống mới. Khi đó tôi vẫn còn rất nhiều nghiên cứu chưa làm.”
“Anh thấy đấy, chúng ta đều có một mục tiêu chung, đó là sống thật tốt. Vậy thì phải cố gắng xem liệu có cơ hội tìm thấy sự chân thực mà anh mong muốn hay không.”
23.
“Thực ra muốn biến một thế giới tiểu thuyết sáng tác thành một thế giới hiện thực song song rất khó, nhưng cũng không phải không có trường hợp thành công.” – Hệ thống đẩy chiếc kính không tồn tại của cô ấy lên.
“Mời nói.” – Tôi đẩy chiếc kính có tồn tại của mình lên.
“Thôi Đường không biết sức mạnh của mình có thể tăng trưởng, nhưng mỗi lần thiết lập lại, sức mạnh của anh ta sẽ hao mòn dần và truyền thêm vào ý thức của thế giới.”
"Mà nếu anh ta có thể chống đỡ nổi sau một lần cốt truyện làm lại, nói không chừng sức mạnh của anh ta sẽ có thể phản công được. Đến lúc đó cô phối hợp với anh ta thì có lẽ thực sự có thể biến nguy thành an.”
“Ồ… Vậy thì hoạt động của sức mạnh ý thức của thế giới này là gì?”
“Ý thức thế giới sẽ thúc đẩy cốt truyện phát triển, nhưng sức mạnh này quá cứng nhắc, bất cứ điều gì đi ngược lại sự phát triển của cốt truyện đều sẽ bị hạn chế, thậm chí ngay cả ý thức của nhân vật cũng có thể bị điều khiển.”
“…” – Tôi đỡ trán, “Khi bạn nói với tôi những điều này, chẳng lẽ không tính là vi phạm mong muốn của người điều khiển cấp cao sao? Nó có cho phép chúng tôi biến thế giới tiểu thuyết này thành hiện thực không? Bạn sẽ bị trừng phạt khi bạn trở về, phải không?”
“Mục đích cơ bản nhất của người điều khiển cấp cao là duy trì sự ổn định của mỗi thế giới sáng tác. Mỗi thế giới sáng tác có tính ổn định khác nhau, đó là lí do tại sao người công lược tồn tại. Mục đích của bọn họ cũng là bám sát cốt truyện và duy trì sự ổn định của thế giới sáng tác.”
"Nhưng thành thật mà nói, thực ra đã không còn ai quản thế giới này nữa rồi. Rất nhiều người như vậy đi vào rồi trở ra với trạng thái tinh thần kém đến mức không hợp lẽ thường, phải rất lâu sau họ mới hồi phục lại bình thường. Những người ở trên đã không còn muốn nhúng tay vào, chính là vì muốn để thế giới này tự sinh tự diệt.”
“Có một số nguyên tắc để thực hiện nhiệm vụ hệ thống. Một trong số đó là không được cải biến tính chất của thế giới, nhưng ngoại trừ tình huống đặc biệt—— cũng như bây giờ.”
“Nếu như hệ thống và ký chủ tạo ra những thay đổi nhân tạo có thể khiến thế giới này cải tử hoàn sinh, thì hệ thống chủ sẽ trực tiếp từ bỏ quyền quản lý của mình đối với thế giới này.”
“Làm sao để sức mạnh của tôi và Thôi Đường có thể được cường hóa?”
“Rất đơn giản, nhưng lại không đơn giản.” – Hệ thống thở dài, “Hai người cứ việc trải qua một phần cốt truyện là được. Theo diễn biến cốt truyện, sức mạnh ý thức của thế giới sẽ chảy ngược vào trong cơ thể hai người các cô lần nữa. Khi tỉ lệ sức mạnh đạt đến trạng thái cân bằng, có lẽ đó là lúc hai người khởi xướng một cuộc phản công.”
“…”
Cứ nói là tôi không thể chấp nhận được, ngày nào tôi cũng ở trong phòng thí nghiệm không ra khỏi cửa, điều này có phần phù hợp với ý nghĩa của việc giam cầm.
Cứ nói là tôi có thể chấp nhận được, nếu anh ấy vẫn phải trông giống kẻ biến thái trong nguyên tác thì tôi sẽ xấu hổ đến mức muốn nhấc chân.
Nếu tôi không phản kháng với việc bị giam cầm thì chắc là sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ… phải không…
Ch.ết tiệt, vẫn chưa được, mẹ nhà nó, không thể chấp nhận được.
Tôi có thể sẽ rút dao giải phẫu ra và rạch cổ anh ấy ngay trước khi anh ấy bộc lộ bản chất biến thái của mình.
24.
Tôi mở túi cơm nắm thứ hai ra, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
“Anh bạn à, bây giờ tôi biết đại khái phải làm sao rồi. Nói cho tôi biết đi, mỗi lần gặp được『người công lược』đến cảm hóa anh, trạng thái tâm sinh lý của anh như thế nào?”
“Anh trai, tôi không có ý gì khác, anh đừng suy nghĩ nhiều. Tôi xem xét tình huống một chút, chắc chắn là tôi muốn giúp anh.”
“…” – Thôi Đường suy nghĩ một lúc, thực sự nói: “Tôi sẽ cảm thấy đầu choáng váng, có lúc còn đau đầu, giống như có người đâm vài mũi kim vào đầu óc tôi. Khi tôi muốn phản kháng lại cốt truyện thì sẽ có thế lực cưỡng ép thân thể tôi khiến tôi nhốt đối phương lại. Đối xử với những người đó bằng cách biến thái nhất mà tôi có thể tưởng tượng được, chẳng hạn như xích sắt, dây thừng, thuốc…”
“À… ừm…” – Tôi trợn mắt chó (Ảnh minh họa dưới cmt).
“Đôi khi tôi thậm chí không thể kiểm soát được nét mặt của mình. Tôi sẽ nhìn chằm chằm vào dáng vẻ đau khổ của đối phương và phát ra tiếng cười quỷ dị…”
“Ngừng, đủ rồi, đủ rồi anh bạn à, im đi.” – Tôi giơ tay kẹp môi anh ấy lại.
Cái anh này, anh không đóng phim kinh dị đúng là đáng tiếc.
25.
Sau khi suy nghĩ, chúng tôi vui vẻ đạt được thỏa thuận.
Tôi lấy ra một cuốn sổ nhỏ và bắt đầu ghi lại『Kế hoạch cải tạo thế giới』.
26.
『Kế hoạch cải tạo thế giới』
『Người thực hiện: Thôi Đường, Dư Ý』
『Mục tiêu cuối cùng: Hiện thực hóa thế giới này! Vì…』
“…”
“Có thể đứng đắn chút được không?” –Thôi Đường yếu ớt đưa ra đề nghị.
?
Được thôi.
Tôi đã gạch bỏ câu “Vì bộ lạc!” khỏi mục tiêu cuối cùng của mình.
『Bước đầu tiên: Trải qua cốt truyện ch.ết tiệt』
“…” – Thôi Đường lại dùng tay lau mặt.
Có lẽ anh ấy đang tự hỏi liệu người chiến hữu là tôi đây có đáng tin cậy hay không.
27.
“Nhân tiện, tôi vẫn chưa hỏi anh bạn, chuyên ngành của anh là gì?”
“Tôi vẫn không biết anh đang học gì, hóa sinh hay lịch sử?”
Dù chọn cái nào cũng không bình thường!
“…”
“Tôi học tài chính.” – Anh ấy mỉm cười.
“Có gia sản phải kế thừa.” – Vẻ mặt anh ấy dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, mỉm cười bổ sung một câu.
… Đừng cười nữa anh ơi, thực sự trông đáng sợ lắm.
28.
Thôi gia và Chu gia đều có gia sản phải thừa kế.
Thật trùng hợp, giáo sư Thôi và giáo sư Chu đều là con một.
Mà giáo sư Thôi và giáo sư Chu đều trầm mê trong việc giảng dạy mà không thể tự kiềm chế được.
Thật trùng hợp, Thôi Đường cũng là con một, haha.
Trách nhiệm kế thừa gia sản của hai nhà được đặt lên vai Thôi Đường.
“Không đúng… Nhìn vẻ ngoài của anh như này thì chắc anh không thích học những thứ này phải không? Ừm, tôi thấy giáo sư Chu và giáo sư Thôi cũng không giống loại người bị dính mưa liền sẽ vứt ô của anh, còn đạp anh xuống vũng bùn đâu nhỉ?”
“…”
“Tôi thích điều này.” – Anh ấy vẫn nghiến răng nghiến lợi, nhe răng cười, như thể vừa ăn phải mấy cân ruột heo ram mặn (1).
(1) 九转大肠: Ruột heo ram mặn (Được chế biến bằng cách chiên ngập dầu, sau đó đổ vào hơn mười loại gia vị, cùng vi hỏa. Món ăn chín có đủ vị chua, ngọt, thơm, cay, mặn, màu sắc hồng hào và mềm) – Ẩm thực thành phố Tế Nam, tỉnh Sơn Đông.
“Thật sao? Tôi không tin, tốt nhất anh nên…”
“Thật đấy.” – Anh ấy cười nhưng trông như sắp khóc.
Tôi thực sự không thể trả lời được.
Nếu một người trong trang giấy đột nhiên xuất hiện từ màn hình của tôi và hỏi tôi xem ý nghĩa của sự tồn tại của anh ta là gì, tôi cũng chỉ có thể trả lời là xin lỗi anh bạn, thực ra tôi cũng không biết. Đôi khi ngay cả tôi thậm chí không thể hiểu rõ tại sao tôi tồn tại cả.
Tay phải của tôi nắm chặt lại, làm theo giáo trình ma thuật mà tôi đã xem, đẩy chiếc kẹo mút giấu trong lòng bàn tay ra bằng ngón tay cái.
Tôi đưa kẹo cho anh ấy.
“Anh bạn à, thực ra, tôi rất hiểu anh.”
“Tôi không hiểu những điều này, hồi cấp ba tôi cũng không có nghe giảng kĩ, my bad (lỗi của tôi).”
“Nhưng mà tôi vẫn luôn cảm thấy, chỉ cần anh có thể sống mà cảm thấy hạnh phúc thì mọi thứ anh vốn có đều là chân thực.”
“Tôi muốn nói rằng anh đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng rất khó khăn. Tôi đoán đó là sức mạnh ý thức của thế giới đang thao túng hướng đi của câu chuyện.”
“Anh muốn sống hạnh phúc, thật trùng hợp, tôi cũng muốn vậy.”
“Người anh em à, tôi thật khốn khổ mà. Kiếp trước tôi đã ch.ết vì bệnh tật, tôi thực sự rất khao khát một cuộc sống mới. Khi đó tôi vẫn còn rất nhiều nghiên cứu chưa làm.”
“Anh thấy đấy, chúng ta đều có một mục tiêu chung, đó là sống thật tốt. Vậy thì phải cố gắng xem liệu có cơ hội tìm thấy sự chân thực mà anh mong muốn hay không.”
23.
“Thực ra muốn biến một thế giới tiểu thuyết sáng tác thành một thế giới hiện thực song song rất khó, nhưng cũng không phải không có trường hợp thành công.” – Hệ thống đẩy chiếc kính không tồn tại của cô ấy lên.
“Mời nói.” – Tôi đẩy chiếc kính có tồn tại của mình lên.
“Thôi Đường không biết sức mạnh của mình có thể tăng trưởng, nhưng mỗi lần thiết lập lại, sức mạnh của anh ta sẽ hao mòn dần và truyền thêm vào ý thức của thế giới.”
"Mà nếu anh ta có thể chống đỡ nổi sau một lần cốt truyện làm lại, nói không chừng sức mạnh của anh ta sẽ có thể phản công được. Đến lúc đó cô phối hợp với anh ta thì có lẽ thực sự có thể biến nguy thành an.”
“Ồ… Vậy thì hoạt động của sức mạnh ý thức của thế giới này là gì?”
“Ý thức thế giới sẽ thúc đẩy cốt truyện phát triển, nhưng sức mạnh này quá cứng nhắc, bất cứ điều gì đi ngược lại sự phát triển của cốt truyện đều sẽ bị hạn chế, thậm chí ngay cả ý thức của nhân vật cũng có thể bị điều khiển.”
“…” – Tôi đỡ trán, “Khi bạn nói với tôi những điều này, chẳng lẽ không tính là vi phạm mong muốn của người điều khiển cấp cao sao? Nó có cho phép chúng tôi biến thế giới tiểu thuyết này thành hiện thực không? Bạn sẽ bị trừng phạt khi bạn trở về, phải không?”
“Mục đích cơ bản nhất của người điều khiển cấp cao là duy trì sự ổn định của mỗi thế giới sáng tác. Mỗi thế giới sáng tác có tính ổn định khác nhau, đó là lí do tại sao người công lược tồn tại. Mục đích của bọn họ cũng là bám sát cốt truyện và duy trì sự ổn định của thế giới sáng tác.”
"Nhưng thành thật mà nói, thực ra đã không còn ai quản thế giới này nữa rồi. Rất nhiều người như vậy đi vào rồi trở ra với trạng thái tinh thần kém đến mức không hợp lẽ thường, phải rất lâu sau họ mới hồi phục lại bình thường. Những người ở trên đã không còn muốn nhúng tay vào, chính là vì muốn để thế giới này tự sinh tự diệt.”
“Có một số nguyên tắc để thực hiện nhiệm vụ hệ thống. Một trong số đó là không được cải biến tính chất của thế giới, nhưng ngoại trừ tình huống đặc biệt—— cũng như bây giờ.”
“Nếu như hệ thống và ký chủ tạo ra những thay đổi nhân tạo có thể khiến thế giới này cải tử hoàn sinh, thì hệ thống chủ sẽ trực tiếp từ bỏ quyền quản lý của mình đối với thế giới này.”
“Làm sao để sức mạnh của tôi và Thôi Đường có thể được cường hóa?”
“Rất đơn giản, nhưng lại không đơn giản.” – Hệ thống thở dài, “Hai người cứ việc trải qua một phần cốt truyện là được. Theo diễn biến cốt truyện, sức mạnh ý thức của thế giới sẽ chảy ngược vào trong cơ thể hai người các cô lần nữa. Khi tỉ lệ sức mạnh đạt đến trạng thái cân bằng, có lẽ đó là lúc hai người khởi xướng một cuộc phản công.”
“…”
Cứ nói là tôi không thể chấp nhận được, ngày nào tôi cũng ở trong phòng thí nghiệm không ra khỏi cửa, điều này có phần phù hợp với ý nghĩa của việc giam cầm.
Cứ nói là tôi có thể chấp nhận được, nếu anh ấy vẫn phải trông giống kẻ biến thái trong nguyên tác thì tôi sẽ xấu hổ đến mức muốn nhấc chân.
Nếu tôi không phản kháng với việc bị giam cầm thì chắc là sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ… phải không…
Ch.ết tiệt, vẫn chưa được, mẹ nhà nó, không thể chấp nhận được.
Tôi có thể sẽ rút dao giải phẫu ra và rạch cổ anh ấy ngay trước khi anh ấy bộc lộ bản chất biến thái của mình.
24.
Tôi mở túi cơm nắm thứ hai ra, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
“Anh bạn à, bây giờ tôi biết đại khái phải làm sao rồi. Nói cho tôi biết đi, mỗi lần gặp được『người công lược』đến cảm hóa anh, trạng thái tâm sinh lý của anh như thế nào?”
“Anh trai, tôi không có ý gì khác, anh đừng suy nghĩ nhiều. Tôi xem xét tình huống một chút, chắc chắn là tôi muốn giúp anh.”
“…” – Thôi Đường suy nghĩ một lúc, thực sự nói: “Tôi sẽ cảm thấy đầu choáng váng, có lúc còn đau đầu, giống như có người đâm vài mũi kim vào đầu óc tôi. Khi tôi muốn phản kháng lại cốt truyện thì sẽ có thế lực cưỡng ép thân thể tôi khiến tôi nhốt đối phương lại. Đối xử với những người đó bằng cách biến thái nhất mà tôi có thể tưởng tượng được, chẳng hạn như xích sắt, dây thừng, thuốc…”
“À… ừm…” – Tôi trợn mắt chó (Ảnh minh họa dưới cmt).
“Đôi khi tôi thậm chí không thể kiểm soát được nét mặt của mình. Tôi sẽ nhìn chằm chằm vào dáng vẻ đau khổ của đối phương và phát ra tiếng cười quỷ dị…”
“Ngừng, đủ rồi, đủ rồi anh bạn à, im đi.” – Tôi giơ tay kẹp môi anh ấy lại.
Cái anh này, anh không đóng phim kinh dị đúng là đáng tiếc.
25.
Sau khi suy nghĩ, chúng tôi vui vẻ đạt được thỏa thuận.
Tôi lấy ra một cuốn sổ nhỏ và bắt đầu ghi lại『Kế hoạch cải tạo thế giới』.
26.
『Kế hoạch cải tạo thế giới』
『Người thực hiện: Thôi Đường, Dư Ý』
『Mục tiêu cuối cùng: Hiện thực hóa thế giới này! Vì…』
“…”
“Có thể đứng đắn chút được không?” –Thôi Đường yếu ớt đưa ra đề nghị.
?
Được thôi.
Tôi đã gạch bỏ câu “Vì bộ lạc!” khỏi mục tiêu cuối cùng của mình.
『Bước đầu tiên: Trải qua cốt truyện ch.ết tiệt』
“…” – Thôi Đường lại dùng tay lau mặt.
Có lẽ anh ấy đang tự hỏi liệu người chiến hữu là tôi đây có đáng tin cậy hay không.
27.
“Nhân tiện, tôi vẫn chưa hỏi anh bạn, chuyên ngành của anh là gì?”
“Tôi vẫn không biết anh đang học gì, hóa sinh hay lịch sử?”
Dù chọn cái nào cũng không bình thường!
“…”
“Tôi học tài chính.” – Anh ấy mỉm cười.
“Có gia sản phải kế thừa.” – Vẻ mặt anh ấy dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, mỉm cười bổ sung một câu.
… Đừng cười nữa anh ơi, thực sự trông đáng sợ lắm.
28.
Thôi gia và Chu gia đều có gia sản phải thừa kế.
Thật trùng hợp, giáo sư Thôi và giáo sư Chu đều là con một.
Mà giáo sư Thôi và giáo sư Chu đều trầm mê trong việc giảng dạy mà không thể tự kiềm chế được.
Thật trùng hợp, Thôi Đường cũng là con một, haha.
Trách nhiệm kế thừa gia sản của hai nhà được đặt lên vai Thôi Đường.
“Không đúng… Nhìn vẻ ngoài của anh như này thì chắc anh không thích học những thứ này phải không? Ừm, tôi thấy giáo sư Chu và giáo sư Thôi cũng không giống loại người bị dính mưa liền sẽ vứt ô của anh, còn đạp anh xuống vũng bùn đâu nhỉ?”
“…”
“Tôi thích điều này.” – Anh ấy vẫn nghiến răng nghiến lợi, nhe răng cười, như thể vừa ăn phải mấy cân ruột heo ram mặn (1).
(1) 九转大肠: Ruột heo ram mặn (Được chế biến bằng cách chiên ngập dầu, sau đó đổ vào hơn mười loại gia vị, cùng vi hỏa. Món ăn chín có đủ vị chua, ngọt, thơm, cay, mặn, màu sắc hồng hào và mềm) – Ẩm thực thành phố Tế Nam, tỉnh Sơn Đông.
“Thật sao? Tôi không tin, tốt nhất anh nên…”
“Thật đấy.” – Anh ấy cười nhưng trông như sắp khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.