Chương 34
Đẩu M
02/06/2021
"Bạch lão sư, cô xem hộ em bức tranh này với, cảm giác nó cứ kì kì thế nào ấy." có học sinh gọi Bạch Trà Quân, nàng mới nhận ra mình đang ngây người nãy giờ, cầm lấy bản vẽ, sau đó sửa lại bức họa cho học sinh.
Tối hôm qua sau khi trở về nhà, Bạch Trà Quân làm cái gì cũng không quá yên lòng, luôn vô thức nhìn vào màn hình điện thoại, người nọ giống như chết giấc ở đâu rồi đến một cuộc gọi hay một cái tin nhắn cũng không có. Trước kia còn cảm thấy nàng có chút dính người, giờ nhìn mà xem vừa mới chia tay nhau trở về đã đem mình ném sang một bên rồi, dỗi thật sự.
Nhưng mà cũng không sao, không gọi cho mình thì mình cũng không gọi lại, ha! Chân trước còn liên tục trêu chọc mình, chân sau đã đóng cửa không nhận người rồi. Biết là thế này có hơi bị chấp nhặt, bản thân mình bình thường cũng sẽ không quá quan tâm đến những chuyện như này, nhưng Bạch Trà Quân cảm thấy, thứ gì càng dễ dàng đạt được, con người ta lại càng không quý trọng nó.
Nhưng mà... hay là nàng đang chuẩn bị tạo bất ngờ gì cho mình thì sao? Bạch Trà Quân vô thức nhìn về phía cửa, ở cửa bây giờ đến một bóng người còn không có, nội tâm thiếu điều muốn sụp đổ, chiêu lạt mềm buộc chặt có vẻ không hiệu quả với người này cho lắm.
Ngay tại lúc Bạch Trà Quân đang thầm mắng Hồ Duyệt 7769 lần, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, không cần nhìn cũng biết là Hồ Duyệt, bởi vì Bạch Trà Quân cố ý cài một giai điệu nhạc chuông riêng cho nàng.
"Bạch lão sư cô có điện thoại kìa " học sinh có tâm nhắc nhở nàng.
Bạch Trà Quân mặt không biến sắc chậm rì rì đi lại lấy điện thoại, nhìn thấy trong màn hình là chân dung của người nào đó đang cười toe toét, không nhịn được cũng phì cười theo ấn nút nghe.
"Sao vậy, tôi đang dạy học." Bạch Trà Quân cầm điện thoại đi lại phía cửa sổ, bưng cánh tay giảm thấp thanh âm xuống.
" Tôi... ai da... đầu bị đụng trúng góc tủ, má ơi chảy máu, từ biệt trần gian này... tôi sắp ra đi rồi..."
Cách điện thoại thanh âm của người nọ nghe không có vẻ gì giống như sắp chết tới nơi. Bạch Trà Quân híp híp đôi mắt trong trẻo của mình "Chụp 1 tấm ảnh lại đây tôi xem thử đầu cô bị thương thế nào, để xem còn kịp về gặp cô lần cuối không."
"Ư ư người ta nói thật mà, không mau xử lí khuôn mặt xinh đẹp này liền sẽ bị hủy đi mất." Sau đó đầu dây bên kia có tiếng xột xoạt, tiếng nói của Hồ Duyệt cũng nhỏ dần.
Theo sau điện thoại Bạch Trà Quân nhận được một tấm hình, thật đúng là Hồ Duyệt chụp, nhìn bức ảnh Bạch Trà Quân thật sự bị dọa sợ rồi, trong ảnh Hồ Duyệt đang bụm trán lại, máu từ trong khe hở của bàn tay đang chảy xuống, thoạt nhìn thật sự bị thương không nhẹ.
"Đồ ngốc này! vậy mà còn có tâm tư đi chụp ảnh gửi qua! còn không mau gọi 120! Bên cạnh nhà cô có bệnh viện, bây giờ tôi tới đó ngay." Bạch Trà Quân vội vã chạy ra ngoài đến túi xách cũng không cầm, ra tới cửa rồi mới sực nhớ chìa khóa xe còn ở trong túi lại lật đật chạy vào lại, gấp đến độ trán giờ đều là mồ hôi.
Trên đường bị kẹt xe, còn luôn gặp phải đèn đỏ làm Bạch Trà Quân càng thêm lo lắng, đợi nàng vất vả tới bệnh viện tìm được Hồ Duyệt rồi, vậy mà trông thấy tên kia đang ngồi ở ghế dài, đối diện là một người nữ nhân, mái tóc ngắn được chải chuốt gọn gàng đang bưng mặt của Hồ Duyệt lên kiểm tra, sau đó dán băng gạc lên trán cho nàng.
Vốn là một đường vội vã đi tới bệnh viện, Bạch Trà Quân đột nhiên khựng lại, nữ nhân kia là ai, chẳng lẽ lại là người yêu cũ của Hồ Duyệt?! Điểm đáng nói chính là, nàng không chỉ gọi điện thoại cho mình mà còn gọi cho người khác? Đã có người tới chăm sóc rồi còn gọi cho mình làm gì nữa!
Vừa lúc Hồ Duyệt nghiêng đầu sang nhìn thấy Bạch Trà Quân, hướng nàng ngoắc ngoắc, Bạch Trà Quân rất không tình nguyện đi lại, liếc qua vết thương trên đầu nàng "Không phải nói sắp chết rồi à, sao giờ vẫn chưa chết."
"Người ta bị thương thành vầy đau chết đi được mà mấy người còn nói vậy." Hồ Duyệt cũng là ủy khuất thật sự.
Bạch Trà Quân nhìn nhìn nữ nhân đứng bên cạnh, sau đó quay sang nói với Hồ Duyệt, "Đã có người chăm sóc cho cô rồi vậy tôi trở về đây, tiết học còn dạy chưa xong."
"Thôi em từ chỗ kia đến đây xa như vậy giờ trở về cũng mất mấy tiếng lận, đúng rồi, đây chính là cơ trưởng, là nữ cơ trưởng duy nhất của công ty tụi tôi đó." Hồ Duyệt cười giới thiệu.
Xem xét người này còn cười được hẳn cũng không quá nghiêm trọng, thấy nữ nhân kia dơ tay ra, Bạch Trà Quân đành phải cùng nàng bắt tay, "Bạch Trà Quân."
"Chị nghe Hồ Duyệt kể về em nhiều lắm rồi giờ mới có dịp được gặp tận mặt." Cơ trưởng là người rất hiểu chuyện, thấy Bạch Trà Quân đến rồi, hàn huyên vài câu xong tùy tiện tìm cái lí do xong liền rời khỏi bệnh viện.
Chỉ còn lại có hai người, Bạch Trà Quân thở dài, ngồi xuống bên cạnh nắm lấy cằm của nàng nghiêng sang một bên xem miệng vết thương, một chút cũng không ôn nhu nói, "Ở nhà lại gây ra tai họa gì rồi."
Vệt máu trên gương mặt người này đã khô lại, trên người vẫn đang mặc váy ngủ, bên ngoài tùy tiện khoác một chiếc áo phao dài, nhìn qua đặc biệt chật vật.
"Hồi nãy đang ngủ tự nhiên có người gọi tới, tôi vội với lấy điện thoại chỗ đầu giường, kết quả lơ mơ thế nào với hụt thế mà đầu bổ nhào xuống nhất, bên cạnh vừa lúc có cái tủ đầu giường." chỉ chỉ cái trán, "Cứ như vậy."
"Trễ vậy rồi cô còn chưa ngủ dậy??" ngoại trừ heo, thật không biết dùng danh từ nào khác để gọi nàng.
"Haha ngủ hơi muộn... " Hồ Duyệt cười pha trò.
Bạch Trà Quân nghi hoặc nhìn nàng, "Tối hôm qua cô làm gì mà ngủ muộn thế?" không phải là thừa dịp mình đi về rồi lại trốn ra ngoài phóng đãng chứ!?
"Không có làm gì mà... Dạo này có bộ phim Hàn Quốc hay lắm tôi ngồi coi cả buổi tới gần sáng." Hồ Duyệt hàm hồ chém đại ra một lí do.
Bạch Trà Quân không cần nhìn cũng biết thừa người này đang nói xạo, xem phim Hàn Quốc? Bảo xem phim trong nước còn nghe được, say thành vầy nghe trong phim người ta nói xí xa xí xố nàng hiểu được không.
Cái này thật cũng không thể trách Hồ Duyệt được, muốn kể đêm qua cô thật sự đã làm gì, ừm... có đánh chết cũng không thể khai được.
Tối hôm qua Bạch Trà Quân vừa đi, Hồ Duyệt vốn bị Bạch Trà Quân trêu trọc người muốn nóng bừng lên rồi lại còn có thêm chút cồn nữa, cảm thấy thân thể rất khó chịu, cuối cùng chỉ có thể một bên tưởng tượng Bạch Trà Quân, một bên tự mình giải quyết.
Ngày hôm qua cả người như trúng tà vậy, chỉ nghĩ tới gương mặt của Bạch Trà Quân thôi thân thể đã trở nên khô nóng, rất có cảm giác, tưởng tượng đến cảnh nàng đối với mình làm những chuyện đó, vậy mà không lâu sau đã lên đỉnh, đã thế còn mãnh liệt hơn cả mấy lần trước.
Xong lại đợi tới lúc cô sức cùng lực kiệt từ trên giường bò dậy mới phát hiện, vậy mà đã hai giờ sáng rồi, hơn nữa không chỉ có chân tay bủn rủn, thắn còn còn đau xót dữ dội, tự cấp tự túc cho chính mình tiêu hao thể lực thật sự.
Cho nên nằm trở lại trên giường một lát liền nướng tới trưa, vừa vặn cơ trưởng đi dạo phố ngang qua nhà cô nên gọi điện thoại lại đây rủ cô ra ăn cùng, kết quả vì cái cuộc điện thoại này mà cả người thật thảm, Hồ Duyệt thề cuộc đời sẽ không bao giờ túng dục quá độ như vậy nữa.
Sự tình chính là như vậy, da mặt cô bình thường có thể rất dày nhưng nào dám ở trước mặt Bạch Trà Quân nói ra chuyện đó cơ chứ, chã nhẽ bảo mình vừa tưởng tượng thấy mặt nàng vừa làm chuyện ấy, xấu hổ thật sự!
Nhìn mặt Hồ Duyệt hết xanh rồi lại đỏ hết đỏ lại chuyển sang đen, rõ ràng cho thấy có việc đang dấu diếm mình, Bạch Trà Quân thất vọng nói, "Không muốn nói thì thôi, cô về mà xem phim Hàn Quốc của cô đi, tôi về lớp đây."
Hồ Duyệt biết rõ nàng khả năng đã hiểu lầm, tranh thủ thời gian bắt lấy cổ tay của nàng không cho nàng đi, muốn giải thích lại không biết nên nói như thế nào, như con kiến đang bò trên chảo nóng, "Không phải như em nghĩ đâu... Tôi, tôi thề không làm ra chuyện gì có lỗi với em cả, nhưng em đừng hỏi nữa được không, chuyện này thật không thể nói được, tôi cũng khổ tâm lắm..."
Xem bộ dạng của Hồ Duyệt thiếu điều sắp khóc tới nơi, đại khái cũng không có nói dối, nhưng nàng đến cùng tối hôm qua đã làm cái gì? Ngược lại làm cho Bạch Trà Quân càng thêm tò mò, " Cho cô thời gian khi nào nghĩ kĩ rồi nói đấy."
"Có thể lựa chọn vĩnh viễn không nói chứ?"
"Không thể. "
————————————
Thấm thoát một hồi hôm nay đã là giao thừa rồi, dạo này bùng dịch không thể đi ra ngoài nhiều được nên tặng mọi người combo 3 truyện trữ đọc dần này. ????♀️
Tối hôm qua sau khi trở về nhà, Bạch Trà Quân làm cái gì cũng không quá yên lòng, luôn vô thức nhìn vào màn hình điện thoại, người nọ giống như chết giấc ở đâu rồi đến một cuộc gọi hay một cái tin nhắn cũng không có. Trước kia còn cảm thấy nàng có chút dính người, giờ nhìn mà xem vừa mới chia tay nhau trở về đã đem mình ném sang một bên rồi, dỗi thật sự.
Nhưng mà cũng không sao, không gọi cho mình thì mình cũng không gọi lại, ha! Chân trước còn liên tục trêu chọc mình, chân sau đã đóng cửa không nhận người rồi. Biết là thế này có hơi bị chấp nhặt, bản thân mình bình thường cũng sẽ không quá quan tâm đến những chuyện như này, nhưng Bạch Trà Quân cảm thấy, thứ gì càng dễ dàng đạt được, con người ta lại càng không quý trọng nó.
Nhưng mà... hay là nàng đang chuẩn bị tạo bất ngờ gì cho mình thì sao? Bạch Trà Quân vô thức nhìn về phía cửa, ở cửa bây giờ đến một bóng người còn không có, nội tâm thiếu điều muốn sụp đổ, chiêu lạt mềm buộc chặt có vẻ không hiệu quả với người này cho lắm.
Ngay tại lúc Bạch Trà Quân đang thầm mắng Hồ Duyệt 7769 lần, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, không cần nhìn cũng biết là Hồ Duyệt, bởi vì Bạch Trà Quân cố ý cài một giai điệu nhạc chuông riêng cho nàng.
"Bạch lão sư cô có điện thoại kìa " học sinh có tâm nhắc nhở nàng.
Bạch Trà Quân mặt không biến sắc chậm rì rì đi lại lấy điện thoại, nhìn thấy trong màn hình là chân dung của người nào đó đang cười toe toét, không nhịn được cũng phì cười theo ấn nút nghe.
"Sao vậy, tôi đang dạy học." Bạch Trà Quân cầm điện thoại đi lại phía cửa sổ, bưng cánh tay giảm thấp thanh âm xuống.
" Tôi... ai da... đầu bị đụng trúng góc tủ, má ơi chảy máu, từ biệt trần gian này... tôi sắp ra đi rồi..."
Cách điện thoại thanh âm của người nọ nghe không có vẻ gì giống như sắp chết tới nơi. Bạch Trà Quân híp híp đôi mắt trong trẻo của mình "Chụp 1 tấm ảnh lại đây tôi xem thử đầu cô bị thương thế nào, để xem còn kịp về gặp cô lần cuối không."
"Ư ư người ta nói thật mà, không mau xử lí khuôn mặt xinh đẹp này liền sẽ bị hủy đi mất." Sau đó đầu dây bên kia có tiếng xột xoạt, tiếng nói của Hồ Duyệt cũng nhỏ dần.
Theo sau điện thoại Bạch Trà Quân nhận được một tấm hình, thật đúng là Hồ Duyệt chụp, nhìn bức ảnh Bạch Trà Quân thật sự bị dọa sợ rồi, trong ảnh Hồ Duyệt đang bụm trán lại, máu từ trong khe hở của bàn tay đang chảy xuống, thoạt nhìn thật sự bị thương không nhẹ.
"Đồ ngốc này! vậy mà còn có tâm tư đi chụp ảnh gửi qua! còn không mau gọi 120! Bên cạnh nhà cô có bệnh viện, bây giờ tôi tới đó ngay." Bạch Trà Quân vội vã chạy ra ngoài đến túi xách cũng không cầm, ra tới cửa rồi mới sực nhớ chìa khóa xe còn ở trong túi lại lật đật chạy vào lại, gấp đến độ trán giờ đều là mồ hôi.
Trên đường bị kẹt xe, còn luôn gặp phải đèn đỏ làm Bạch Trà Quân càng thêm lo lắng, đợi nàng vất vả tới bệnh viện tìm được Hồ Duyệt rồi, vậy mà trông thấy tên kia đang ngồi ở ghế dài, đối diện là một người nữ nhân, mái tóc ngắn được chải chuốt gọn gàng đang bưng mặt của Hồ Duyệt lên kiểm tra, sau đó dán băng gạc lên trán cho nàng.
Vốn là một đường vội vã đi tới bệnh viện, Bạch Trà Quân đột nhiên khựng lại, nữ nhân kia là ai, chẳng lẽ lại là người yêu cũ của Hồ Duyệt?! Điểm đáng nói chính là, nàng không chỉ gọi điện thoại cho mình mà còn gọi cho người khác? Đã có người tới chăm sóc rồi còn gọi cho mình làm gì nữa!
Vừa lúc Hồ Duyệt nghiêng đầu sang nhìn thấy Bạch Trà Quân, hướng nàng ngoắc ngoắc, Bạch Trà Quân rất không tình nguyện đi lại, liếc qua vết thương trên đầu nàng "Không phải nói sắp chết rồi à, sao giờ vẫn chưa chết."
"Người ta bị thương thành vầy đau chết đi được mà mấy người còn nói vậy." Hồ Duyệt cũng là ủy khuất thật sự.
Bạch Trà Quân nhìn nhìn nữ nhân đứng bên cạnh, sau đó quay sang nói với Hồ Duyệt, "Đã có người chăm sóc cho cô rồi vậy tôi trở về đây, tiết học còn dạy chưa xong."
"Thôi em từ chỗ kia đến đây xa như vậy giờ trở về cũng mất mấy tiếng lận, đúng rồi, đây chính là cơ trưởng, là nữ cơ trưởng duy nhất của công ty tụi tôi đó." Hồ Duyệt cười giới thiệu.
Xem xét người này còn cười được hẳn cũng không quá nghiêm trọng, thấy nữ nhân kia dơ tay ra, Bạch Trà Quân đành phải cùng nàng bắt tay, "Bạch Trà Quân."
"Chị nghe Hồ Duyệt kể về em nhiều lắm rồi giờ mới có dịp được gặp tận mặt." Cơ trưởng là người rất hiểu chuyện, thấy Bạch Trà Quân đến rồi, hàn huyên vài câu xong tùy tiện tìm cái lí do xong liền rời khỏi bệnh viện.
Chỉ còn lại có hai người, Bạch Trà Quân thở dài, ngồi xuống bên cạnh nắm lấy cằm của nàng nghiêng sang một bên xem miệng vết thương, một chút cũng không ôn nhu nói, "Ở nhà lại gây ra tai họa gì rồi."
Vệt máu trên gương mặt người này đã khô lại, trên người vẫn đang mặc váy ngủ, bên ngoài tùy tiện khoác một chiếc áo phao dài, nhìn qua đặc biệt chật vật.
"Hồi nãy đang ngủ tự nhiên có người gọi tới, tôi vội với lấy điện thoại chỗ đầu giường, kết quả lơ mơ thế nào với hụt thế mà đầu bổ nhào xuống nhất, bên cạnh vừa lúc có cái tủ đầu giường." chỉ chỉ cái trán, "Cứ như vậy."
"Trễ vậy rồi cô còn chưa ngủ dậy??" ngoại trừ heo, thật không biết dùng danh từ nào khác để gọi nàng.
"Haha ngủ hơi muộn... " Hồ Duyệt cười pha trò.
Bạch Trà Quân nghi hoặc nhìn nàng, "Tối hôm qua cô làm gì mà ngủ muộn thế?" không phải là thừa dịp mình đi về rồi lại trốn ra ngoài phóng đãng chứ!?
"Không có làm gì mà... Dạo này có bộ phim Hàn Quốc hay lắm tôi ngồi coi cả buổi tới gần sáng." Hồ Duyệt hàm hồ chém đại ra một lí do.
Bạch Trà Quân không cần nhìn cũng biết thừa người này đang nói xạo, xem phim Hàn Quốc? Bảo xem phim trong nước còn nghe được, say thành vầy nghe trong phim người ta nói xí xa xí xố nàng hiểu được không.
Cái này thật cũng không thể trách Hồ Duyệt được, muốn kể đêm qua cô thật sự đã làm gì, ừm... có đánh chết cũng không thể khai được.
Tối hôm qua Bạch Trà Quân vừa đi, Hồ Duyệt vốn bị Bạch Trà Quân trêu trọc người muốn nóng bừng lên rồi lại còn có thêm chút cồn nữa, cảm thấy thân thể rất khó chịu, cuối cùng chỉ có thể một bên tưởng tượng Bạch Trà Quân, một bên tự mình giải quyết.
Ngày hôm qua cả người như trúng tà vậy, chỉ nghĩ tới gương mặt của Bạch Trà Quân thôi thân thể đã trở nên khô nóng, rất có cảm giác, tưởng tượng đến cảnh nàng đối với mình làm những chuyện đó, vậy mà không lâu sau đã lên đỉnh, đã thế còn mãnh liệt hơn cả mấy lần trước.
Xong lại đợi tới lúc cô sức cùng lực kiệt từ trên giường bò dậy mới phát hiện, vậy mà đã hai giờ sáng rồi, hơn nữa không chỉ có chân tay bủn rủn, thắn còn còn đau xót dữ dội, tự cấp tự túc cho chính mình tiêu hao thể lực thật sự.
Cho nên nằm trở lại trên giường một lát liền nướng tới trưa, vừa vặn cơ trưởng đi dạo phố ngang qua nhà cô nên gọi điện thoại lại đây rủ cô ra ăn cùng, kết quả vì cái cuộc điện thoại này mà cả người thật thảm, Hồ Duyệt thề cuộc đời sẽ không bao giờ túng dục quá độ như vậy nữa.
Sự tình chính là như vậy, da mặt cô bình thường có thể rất dày nhưng nào dám ở trước mặt Bạch Trà Quân nói ra chuyện đó cơ chứ, chã nhẽ bảo mình vừa tưởng tượng thấy mặt nàng vừa làm chuyện ấy, xấu hổ thật sự!
Nhìn mặt Hồ Duyệt hết xanh rồi lại đỏ hết đỏ lại chuyển sang đen, rõ ràng cho thấy có việc đang dấu diếm mình, Bạch Trà Quân thất vọng nói, "Không muốn nói thì thôi, cô về mà xem phim Hàn Quốc của cô đi, tôi về lớp đây."
Hồ Duyệt biết rõ nàng khả năng đã hiểu lầm, tranh thủ thời gian bắt lấy cổ tay của nàng không cho nàng đi, muốn giải thích lại không biết nên nói như thế nào, như con kiến đang bò trên chảo nóng, "Không phải như em nghĩ đâu... Tôi, tôi thề không làm ra chuyện gì có lỗi với em cả, nhưng em đừng hỏi nữa được không, chuyện này thật không thể nói được, tôi cũng khổ tâm lắm..."
Xem bộ dạng của Hồ Duyệt thiếu điều sắp khóc tới nơi, đại khái cũng không có nói dối, nhưng nàng đến cùng tối hôm qua đã làm cái gì? Ngược lại làm cho Bạch Trà Quân càng thêm tò mò, " Cho cô thời gian khi nào nghĩ kĩ rồi nói đấy."
"Có thể lựa chọn vĩnh viễn không nói chứ?"
"Không thể. "
————————————
Thấm thoát một hồi hôm nay đã là giao thừa rồi, dạo này bùng dịch không thể đi ra ngoài nhiều được nên tặng mọi người combo 3 truyện trữ đọc dần này. ????♀️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.